Tiên Lộ Phong Lưu
-
Chương 4: Tiểu Cường
Từ cửa hàng bán nội y bước ra, Trần Tiểu Thiên chợt đụng đầu ngay với người bạn cũ năm nào:
- Hây... Tiểu Cường! Đi đâu đó?
- Hây, tiểu Dương! Đi sắm “hàng”... he he... Lâu rồi không gặp, đi làm chút gì đi? Coi chừng tao xuyên việt rồi mày muốn tìm tao cũng không có mà gặp đâu...
Người bạn cũ này tên là Đinh Cường, bạn nối khố của Trần Tiểu Thiên. Tên này là công tư con nhà giàu, đặc biệt mê tiểu thuyết, đối với các thể loại tiểu thuyết đề tài xuyên việt vượt thời không gì đó cực kỳ cuồng nhiệt.
Từ khi Trần Tiểu Thiên nhận thức Đinh Cường, tên này ngày nào cũng mộng tưởng sẽ xuyên vượt thời không đến một thời đại khác, một thế giới khác để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác.
Ngay từ khi còn chín tuổi, Đinh Cường bảo Trần Tiểu Thiên:
- Mày có biết không? Mỗi năm toàn thế giới có ít nhất bốn vạn người bị mất tích mà không có bất cứ nguyên nhân gì. ví dụ như hai người đang đứng nói chuyện, đột nhiên một trong hai người tự nhiên biến mất, không tìm được vết tích gì cả. Mày biết họ đều đi đến đâu không?
Trần Tiểu Thiên lắc đầu.
- Bọn họ xuyên việt đó! Đến một khoảng không gian hoặc thời gian khác.
Đinh Cường đắc ý cười nói:
- Tao xem trên sách rồi, bên ngoài thế giới của chúng ta còn có những thế giới tồn tại song song khác, và khi một trong những thế giới này bất chợt có sự tiếp xúc hay liên hệ với chúng ta, sẽ xảy ra hiện tượng “xuyên việt” - con người bị đẩy qua thế giới tồn tại song song đó.
- Vây sao?
- Mày không nghe qua à? có người đang đi trên đường, đột nhiên bị sét đánh rầm một cái, chờ khi người đó tỉnh lại, anh ta phát hiện không ngờ mình đã trở về thời cổ đại rồi!
Kể từ khi đó, mỗi khi trời có mưa, Đinh Cường không bao giờ che dấu. Thỉnh thoảng hắn nhậu say, còn leo lên sân thương đứng múa may khi trời mưa để sét đánh trúng mà xuyên việt.
CÓ một ngày kia, Đinh Cường ngồi thang máy cao tốc suốt một ngày, kiên trì mở cổng thang máy mọi tầng, để xem coi là có phải đã xuyên việt qua thế giới khác hay không, hại cho mọi người trong công ty phải cùng hắn lên lên xuống xuống nhiều tầng. Nếu như cha của han không phải là tổng giám đốc, an ninh toa nhà nhất định đã đem cậu nhóc làm loạn này đá đít ra ngoài đường phố rồi.
Rất may Đinh Cường chỉ chơi đùa một ngày, nhân vì ngày hôm sau hắn phát hiện có một hiện tượng lạ.
- Mày có phát hiện không? LỚp kế bên có thằng mập không thấy đâu nữa...
Đinh Cường thần bí báo cho Trần Tiểu Thiên biết:
- Lần cuối cùng khi tao thấy nó, nó đang bò ở bên cửa sổ của lớp. Sau đó nó không hề xuất hiện qua nữa! NÓ khắng đinh là đã xuyên việt rồi!
và từ đó Đinh Cường hàng ngày trèo bò trên cửa sổ. Là bạn thân của hắn, Trần Tiểu Thiên cũng đành mỗi ngày bò trèo theo, cho đến khi bọn hắn nghe nói tên mâp kia chuyển trường mới thôi không trèo bò nữa.
Trần Tiểu Thiên leo lên chiếc BMW mới cáu của Đinh Cường. Tên này vứt số đồ được gọi là “hàng” vào cốp xe, mở máy. Trần Tiểu Thiên tò mò nhìn vào khe hở, tá hỏa vì thấy đó là những món đồ chơi tình dục, đại loại như dương v*t giả gì đó. Đinh Cường nhìn qua túi hàng của hắn, cười chê hắn quê mùa, và bắt đầu một khóa giảng mới về đồ chơi tình dục.
Sau khi đến nơi, gọi bánh và trà, hai người bắt đầu hàn huyên. Đinh Cường hỏi:
- Tìm được công tác chưa?
Đinh Cường và Trần Tiểu Thiên không có gì là không kể cho nhau nghe, cho nên biết hiện giờ hắn thất nghiệp.
- Chưa, ở đâu cũng có người thất nghiệp, mất việc.
Đinh Cường ra vẻ không coi chuyên thất nghiệp là quan trọng:
- Thất nghiệp thì có gì đâu mà lớn chứ.Tao hiện giờ cũng không đi làm, mà vẫn sống phây phây có sao đâu.
Trần Tiểu Thiên xốc lại túi đồ mới mua:
- Mày là thiếu gia con của đại gia lớn, cần gì mà phải đi làm chứ? Chờ khi mày bị áp lực về cái ăn cái mặc rồi, khi đó hãy so bì với tao.
Đinh Cường nhún vai. Công ty của cha hắn sớm muộn gì cũng giao về tay hắn. Nhưng mà trông bộ dạng của cha hắn, ít nhất còn làm khỏe những hai mươi năm nữa. Đinh Cường bây giờ cứ an tâm làm nhị thái tổ, con ông cháu cha, đối với công tác chẳng hứng thú gì.
- Tao mới quen bạn gái mới, tối nay đi ăn tối chung nhé?
Trần Tiểu Thiên từ chối:
- Không được, chiều nay tao phải ra phi trường.
- Phi trường? Đi đâu chứ?
- Thượng Hải. có một cơ hội phỏng vấn ở đó, tao phải đi một chuyến.
Đinh Cường nhảy dựng lên:
- Không phải vây chứ? Mày đi rồi tao phải làm sao đây?
Trần Tiểu Thiên cười cười. Đinh Cường là bạn thân nhất của hắn, nếu như hắn phỏng vấn thụân lợi, sau này cơ hội gặp mặt của hai người ắt là ít đi hẳn.
Đinh Cường bất mãn hỏi:
- Công tác gì mà xa thế?
Trần Tiểu Thiên nhún vai:
- Đai khái là biên tập lại các văn bản đã trải qua phiên dịch.
Đinh Cường trố mắt:
- Thứ công việc như vậy mà mày cũng làm à? Chẳng có điểm thú vị nào cà. Hồi ở đại học mày học sách nào, hiện giờ không áp dụng được sao?
Trần Tiểu Thiên đáp:
- LÚc đại học tao học kinh tế kiêm anh văn, cái này cũng chẳng thể gọi là chuyên nghiệp gì. Luận văn tốt nghiêp lại nghiên cứu về chiến tranh kinh tế thời tam quốc, đó là hứng thú cá nhân, chẳng áp dụng gì nhiều vào thực tế cả.
Kỳ thực, Trần Tiểu Thiên đã bị xao đông về tâm lý, tự hỏi chả lẽ cả đời này mình phải làm viên chức quèn hay sao? Chức vi lớn nhỏ không trọng yếu, nhưng... cứ bình bình phàm phàm như vây sống hết cả đời hay sao? Bỏ hết những mộng tưởng sáng nghiệp hay sao? Khuất phục với hiện thực như vậy mình có cam tâm hay không?
Đinh Cường gõ mạnh vào bàn như tiết phẫn:
- Không uống nữa, đi vòng vòng chơi...
Đinh Cường từ nhỏ có rất nhiều mộng tưởng, nào là lớn lên sẽ làm bác sĩ, rồi khoa học gia, vì theo thầy giáo bảo, nhà khoa học rất uy phong. Nhưng mộng tưởng lớn nhất của hắn là xuyên việt, muốn đi xem coi một thế giới khác nó là như thế nào, cho nên hắn thường tham gia các khoá huấn luyện về sinh tồn, nhưng rồi nhanh chóng chán nản và phân bua với Trần Tiểu Thiên: “Sinh tồn ở dã ngoại quá chán ngán. Nếu như tao xuyên việt, tao chỉ cần mang theo một khẩu súng máy la đủ đánh chiếm cả toà thành thi!”
Trần Tiểu Thiên bật cười:
-Không còn là con nít nữa, mày còn muốn xuyên việt sao?
Đinh Cường đáp với vẻ hiển nhiên:
- CÓ gì đâu mà lạ? Thế giới này chẳng có ý nghĩa gì cả....
Rồi mắt hắn chợt sáng rực lên:
- Tiểu Dương! Tao cùng đi với mày lên Thượng Hải!
Trần Tiểu Thiên hỏi:
- May lên đó làm cái gì?
Đinh Cường đáp:
- Nơi đó thuộc 30 độ bắc vĩ tuyến! Là vùng vĩ độ có kim tự tháp, vườn trẻo babylon trên không, tam giác bermuda... Những sự kiện thần bí nhất trên thế giới đều phát sinh ở vùng vĩ độ này. và tao đã tính toán qua, ngồi phi cơ bay qua vùng đó có xác suất xuyên việt cao hơn các vùng khác nhiều!
Đinh Cường hưng phấn nói tiếp:
- NÓi không chừng tao ở xuyên việt ngay ở bên trên dòng sông Dương tử à...
Nhìn ánh mắt mong mỏi của gã bạn thân, Trần Tiểu Thiên phì cười:
- Được thôi, cùng đi vậy. Đến lúc đó chúng ta cùng xuyên việt chung!
RỜi khỏi quán nước, Trần Tiểu Thiên nhìn Đinh Cường thành thạo lái một chiếc BMW mới cáu cạnh, vóc dáng sang trọng, đầy rẫy sức sống. Trần Tiểu Thiên không biết phải công tác bao nhiêu năm, dánh dụm nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu lâu mới mua được chiếc xe này. Nhưng đối với Đinh Cường mà nói, đây chẳng qua là chiếc xe mới đổi dùng riêng để của bồ cho năm nay mà thôi.
Trần Tiểu Thiên ngồi lên xe, than dài:
- Lái chiếc xe như vầy mà tối ngày cứ mơ tưởng xuyên việt.
Đinh Cường cười lớn:
- Lý tưởng và thực tế cuộc sống thường khác nhau xa. Tao còn hận không xuyên việt trở về làm một cô nhi nữa đây, để khỏi tối ngày nhàn nhã chán nàn. Đi thôi!
- Đi đâu, mày còn chưa mua vé mà...
- Mắc cười, tao mua vé máy bay mà còn phải tự đến tân nơi tự mua sao?
- Hây... Tiểu Cường! Đi đâu đó?
- Hây, tiểu Dương! Đi sắm “hàng”... he he... Lâu rồi không gặp, đi làm chút gì đi? Coi chừng tao xuyên việt rồi mày muốn tìm tao cũng không có mà gặp đâu...
Người bạn cũ này tên là Đinh Cường, bạn nối khố của Trần Tiểu Thiên. Tên này là công tư con nhà giàu, đặc biệt mê tiểu thuyết, đối với các thể loại tiểu thuyết đề tài xuyên việt vượt thời không gì đó cực kỳ cuồng nhiệt.
Từ khi Trần Tiểu Thiên nhận thức Đinh Cường, tên này ngày nào cũng mộng tưởng sẽ xuyên vượt thời không đến một thời đại khác, một thế giới khác để bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác.
Ngay từ khi còn chín tuổi, Đinh Cường bảo Trần Tiểu Thiên:
- Mày có biết không? Mỗi năm toàn thế giới có ít nhất bốn vạn người bị mất tích mà không có bất cứ nguyên nhân gì. ví dụ như hai người đang đứng nói chuyện, đột nhiên một trong hai người tự nhiên biến mất, không tìm được vết tích gì cả. Mày biết họ đều đi đến đâu không?
Trần Tiểu Thiên lắc đầu.
- Bọn họ xuyên việt đó! Đến một khoảng không gian hoặc thời gian khác.
Đinh Cường đắc ý cười nói:
- Tao xem trên sách rồi, bên ngoài thế giới của chúng ta còn có những thế giới tồn tại song song khác, và khi một trong những thế giới này bất chợt có sự tiếp xúc hay liên hệ với chúng ta, sẽ xảy ra hiện tượng “xuyên việt” - con người bị đẩy qua thế giới tồn tại song song đó.
- Vây sao?
- Mày không nghe qua à? có người đang đi trên đường, đột nhiên bị sét đánh rầm một cái, chờ khi người đó tỉnh lại, anh ta phát hiện không ngờ mình đã trở về thời cổ đại rồi!
Kể từ khi đó, mỗi khi trời có mưa, Đinh Cường không bao giờ che dấu. Thỉnh thoảng hắn nhậu say, còn leo lên sân thương đứng múa may khi trời mưa để sét đánh trúng mà xuyên việt.
CÓ một ngày kia, Đinh Cường ngồi thang máy cao tốc suốt một ngày, kiên trì mở cổng thang máy mọi tầng, để xem coi là có phải đã xuyên việt qua thế giới khác hay không, hại cho mọi người trong công ty phải cùng hắn lên lên xuống xuống nhiều tầng. Nếu như cha của han không phải là tổng giám đốc, an ninh toa nhà nhất định đã đem cậu nhóc làm loạn này đá đít ra ngoài đường phố rồi.
Rất may Đinh Cường chỉ chơi đùa một ngày, nhân vì ngày hôm sau hắn phát hiện có một hiện tượng lạ.
- Mày có phát hiện không? LỚp kế bên có thằng mập không thấy đâu nữa...
Đinh Cường thần bí báo cho Trần Tiểu Thiên biết:
- Lần cuối cùng khi tao thấy nó, nó đang bò ở bên cửa sổ của lớp. Sau đó nó không hề xuất hiện qua nữa! NÓ khắng đinh là đã xuyên việt rồi!
và từ đó Đinh Cường hàng ngày trèo bò trên cửa sổ. Là bạn thân của hắn, Trần Tiểu Thiên cũng đành mỗi ngày bò trèo theo, cho đến khi bọn hắn nghe nói tên mâp kia chuyển trường mới thôi không trèo bò nữa.
Trần Tiểu Thiên leo lên chiếc BMW mới cáu của Đinh Cường. Tên này vứt số đồ được gọi là “hàng” vào cốp xe, mở máy. Trần Tiểu Thiên tò mò nhìn vào khe hở, tá hỏa vì thấy đó là những món đồ chơi tình dục, đại loại như dương v*t giả gì đó. Đinh Cường nhìn qua túi hàng của hắn, cười chê hắn quê mùa, và bắt đầu một khóa giảng mới về đồ chơi tình dục.
Sau khi đến nơi, gọi bánh và trà, hai người bắt đầu hàn huyên. Đinh Cường hỏi:
- Tìm được công tác chưa?
Đinh Cường và Trần Tiểu Thiên không có gì là không kể cho nhau nghe, cho nên biết hiện giờ hắn thất nghiệp.
- Chưa, ở đâu cũng có người thất nghiệp, mất việc.
Đinh Cường ra vẻ không coi chuyên thất nghiệp là quan trọng:
- Thất nghiệp thì có gì đâu mà lớn chứ.Tao hiện giờ cũng không đi làm, mà vẫn sống phây phây có sao đâu.
Trần Tiểu Thiên xốc lại túi đồ mới mua:
- Mày là thiếu gia con của đại gia lớn, cần gì mà phải đi làm chứ? Chờ khi mày bị áp lực về cái ăn cái mặc rồi, khi đó hãy so bì với tao.
Đinh Cường nhún vai. Công ty của cha hắn sớm muộn gì cũng giao về tay hắn. Nhưng mà trông bộ dạng của cha hắn, ít nhất còn làm khỏe những hai mươi năm nữa. Đinh Cường bây giờ cứ an tâm làm nhị thái tổ, con ông cháu cha, đối với công tác chẳng hứng thú gì.
- Tao mới quen bạn gái mới, tối nay đi ăn tối chung nhé?
Trần Tiểu Thiên từ chối:
- Không được, chiều nay tao phải ra phi trường.
- Phi trường? Đi đâu chứ?
- Thượng Hải. có một cơ hội phỏng vấn ở đó, tao phải đi một chuyến.
Đinh Cường nhảy dựng lên:
- Không phải vây chứ? Mày đi rồi tao phải làm sao đây?
Trần Tiểu Thiên cười cười. Đinh Cường là bạn thân nhất của hắn, nếu như hắn phỏng vấn thụân lợi, sau này cơ hội gặp mặt của hai người ắt là ít đi hẳn.
Đinh Cường bất mãn hỏi:
- Công tác gì mà xa thế?
Trần Tiểu Thiên nhún vai:
- Đai khái là biên tập lại các văn bản đã trải qua phiên dịch.
Đinh Cường trố mắt:
- Thứ công việc như vậy mà mày cũng làm à? Chẳng có điểm thú vị nào cà. Hồi ở đại học mày học sách nào, hiện giờ không áp dụng được sao?
Trần Tiểu Thiên đáp:
- LÚc đại học tao học kinh tế kiêm anh văn, cái này cũng chẳng thể gọi là chuyên nghiệp gì. Luận văn tốt nghiêp lại nghiên cứu về chiến tranh kinh tế thời tam quốc, đó là hứng thú cá nhân, chẳng áp dụng gì nhiều vào thực tế cả.
Kỳ thực, Trần Tiểu Thiên đã bị xao đông về tâm lý, tự hỏi chả lẽ cả đời này mình phải làm viên chức quèn hay sao? Chức vi lớn nhỏ không trọng yếu, nhưng... cứ bình bình phàm phàm như vây sống hết cả đời hay sao? Bỏ hết những mộng tưởng sáng nghiệp hay sao? Khuất phục với hiện thực như vậy mình có cam tâm hay không?
Đinh Cường gõ mạnh vào bàn như tiết phẫn:
- Không uống nữa, đi vòng vòng chơi...
Đinh Cường từ nhỏ có rất nhiều mộng tưởng, nào là lớn lên sẽ làm bác sĩ, rồi khoa học gia, vì theo thầy giáo bảo, nhà khoa học rất uy phong. Nhưng mộng tưởng lớn nhất của hắn là xuyên việt, muốn đi xem coi một thế giới khác nó là như thế nào, cho nên hắn thường tham gia các khoá huấn luyện về sinh tồn, nhưng rồi nhanh chóng chán nản và phân bua với Trần Tiểu Thiên: “Sinh tồn ở dã ngoại quá chán ngán. Nếu như tao xuyên việt, tao chỉ cần mang theo một khẩu súng máy la đủ đánh chiếm cả toà thành thi!”
Trần Tiểu Thiên bật cười:
-Không còn là con nít nữa, mày còn muốn xuyên việt sao?
Đinh Cường đáp với vẻ hiển nhiên:
- CÓ gì đâu mà lạ? Thế giới này chẳng có ý nghĩa gì cả....
Rồi mắt hắn chợt sáng rực lên:
- Tiểu Dương! Tao cùng đi với mày lên Thượng Hải!
Trần Tiểu Thiên hỏi:
- May lên đó làm cái gì?
Đinh Cường đáp:
- Nơi đó thuộc 30 độ bắc vĩ tuyến! Là vùng vĩ độ có kim tự tháp, vườn trẻo babylon trên không, tam giác bermuda... Những sự kiện thần bí nhất trên thế giới đều phát sinh ở vùng vĩ độ này. và tao đã tính toán qua, ngồi phi cơ bay qua vùng đó có xác suất xuyên việt cao hơn các vùng khác nhiều!
Đinh Cường hưng phấn nói tiếp:
- NÓi không chừng tao ở xuyên việt ngay ở bên trên dòng sông Dương tử à...
Nhìn ánh mắt mong mỏi của gã bạn thân, Trần Tiểu Thiên phì cười:
- Được thôi, cùng đi vậy. Đến lúc đó chúng ta cùng xuyên việt chung!
RỜi khỏi quán nước, Trần Tiểu Thiên nhìn Đinh Cường thành thạo lái một chiếc BMW mới cáu cạnh, vóc dáng sang trọng, đầy rẫy sức sống. Trần Tiểu Thiên không biết phải công tác bao nhiêu năm, dánh dụm nhịn ăn nhịn uống bao nhiêu lâu mới mua được chiếc xe này. Nhưng đối với Đinh Cường mà nói, đây chẳng qua là chiếc xe mới đổi dùng riêng để của bồ cho năm nay mà thôi.
Trần Tiểu Thiên ngồi lên xe, than dài:
- Lái chiếc xe như vầy mà tối ngày cứ mơ tưởng xuyên việt.
Đinh Cường cười lớn:
- Lý tưởng và thực tế cuộc sống thường khác nhau xa. Tao còn hận không xuyên việt trở về làm một cô nhi nữa đây, để khỏi tối ngày nhàn nhã chán nàn. Đi thôi!
- Đi đâu, mày còn chưa mua vé mà...
- Mắc cười, tao mua vé máy bay mà còn phải tự đến tân nơi tự mua sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook