Tiên Liêu Vi Kính
Chương 60: Phiên ngoại 1 (Thượng)

Sau khi rời khỏi núi Vạn Nam trở lại Ma giới, Diệp Quân Trì xoa đầu Kỷ Viên, nói mình sẽ phải lập tức bế quan trong vòng nửa năm.

Kỷ Viên ngoan ngoãn gật đầu. Hắn biết vì sao Diệp Quân Trì lại phải bế quan, ở núi Vạn Nam khi ý thức đã tỉnh táo, hắn đồng thời phải áp chế cả Ma tôn và cỗ lệ khí kia, không có cách nào phân thân, bây giờ Ma tôn đã biến mất, hắn phải áp chế cỗ lệ khí kia hoàn toàn hoặc luyện hóa nó.

Nhìn dáng vẻ này của Kỷ Viên, Diệp Quân Trì nhịn không được cúi đầu hôn lên trán hắn, thần sắc trong mắt ôn nhu, trong mắt cũng chỉ có một mình bóng hình hắn: “Cảm thấy chán thì cứ ra ngoài đi dạo, đi một mình phải cẩn thận một chút, tốt nhất là mang theo người cùng ra ngoài.”

Kỷ Viên: “Ừ.”

“Thật sự không đưa cha ngươi cùng tới Ma giới sao?”

Kỷ Viên chần chờ một chút, lắc đầu: “Kỷ Mân đã chủ động giao chủ vị gia chủ cho cha ta, sau lưng lại có ngươi trấn, ông ấy ở lại Kỷ gia thì sẽ tốt hơn.”

Trừ Kỷ Tư ra, hắn thật sự không quen mấy mối quan hệ tình thân khác, huống chi hắn là tá thi hoàn hồn, trong lòng luôn có vài phần cảm giác chột dạ với cha người ta.

Diệp Quân Trì gật đầu, ôm chặt Kỷ Viên hồi lâu rồi mới buông hắn ra, cong môi: “Nhớ phải nhớ ta nhé.”

Dứt lời, hắn xoay người bước vào thạch thất.

Kỷ Viên nhìn chằm chằm cửa đá đã đóng kín một hồi, buồn bã dạo bước trở về tẩm cung.

Hệ thống bắt chước nhân cách càng ngày càng nhân tính hóa, ăn thức ăn cho chó đã nhiều, nhân lúc không có ai ở đây, lập tức nhảy ra châm ngòi li gián: “Lão đại nhất định là sợ ngươi giận nên mới chạy trước, muốn chờ ngươi nguôi giận rồi mới ra!”

Kỷ Viên vốn còn có chút buồn bã, nghe xong lời này cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng có lý.

Kỷ Viên xoa tay hằm hè, quyết định ngày nào cũng phải nghĩ cách trừng phạt ác độc nhất rồi viết ra, cho dù nửa năm sau đã hết giận, Diệp Quân Trì ra rồi cũng đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn.

Kỷ Viên tự tán thưởng trí thông minh của mình, lăn vài vòng trên giường, rồi nhảy dựng lên phấn chấn hỏi: “Hệ thống, sao nhiệm vụ vẫn chưa đổi mới vậy? Ta phải làm nhiệm vụ!”

“Chờ chút, vừa mới hoàn thành xong hai nhiệm vụ khó, hệ thống nhất thời chưa thể cập nhật.”

Kỷ Viên ồ một tiếng, nằm lăn ra trên giường, nhìn xà ngang trên đầu, trong lòng có chút lo sợ nghi hoặc.

Không biết sau khi hắn thực sự bộc lộ tính cách thật rồi Diệp Quân Trì có thể tiếp nhận không.

Nhưng cho dù Diệp Quân Trì không thể tiếp nhận… Kỷ Viên cũng không thể nào bắt chước một người mà sống cả đời.

An ổn một tháng trôi qua, Ma cung nghênh đón một vị khách không mời mà tới.

Lúc đó Kỷ Viên đang ngồi cạnh một đám ma tướng, vui vẻ nghe họ khoe khoang, tuy rằng Diệp Quân Trì không ở cạnh có hơi cô đơn, nhưng bình thường tới nghe những ma tướng này tán nhảm cũng khá thú vị.

Hệ thống nói: “Đó là bởi tất cả các ngươi đều là một đám cô đơn.”

Kỷ Viên đốp lại: “Câm miệng, cảm ơn.”

Khi một ma tướng lúc kể tới chuyện mình đã một đao chém đứt hơn mười cái đầu thế nào, Lạc Tu Ý bỗng giáng xuống từ trên trời, vừa thấy Kỷ Viên, mắt sáng ngời lên, lập tức chạy tới đây.

Mấy ma tướng vốn còn đang nhàn rỗi lập tức đứng dậy, đồng thời còn chắn trước mặt Kỷ Viên với tư thế phòng ngự. Không tới gần Kỷ Viên được, Lạc Tu Ý chỉ có thể nhìn Kỷ Viên qua mấy người: “Chuyện đã giải quyết xong rồi?”

Kỷ Viên gật đầu.

Lạc Tu Ý gần như là lệ nóng doanh tròng: “Giải quyết xong là tốt rồi, xong là tốt rồi… Mau đưa biểu tỷ ngươi về cho ta!”

Kỷ Viên lúc ấy mới áy náy nhớ tới chuyện Giang Diệu Diệu bị Lạc Tu Ý đưa tới Ma giới, đánh giá Lạc Tu Ý thoạt nhìn rất chật vật, có chút nghi hoặc: “Ngươi bị biểu tỷ ta làm gì rồi?”

Lạc Tu Ý: “…”

Kỷ Viên chọt hệ thống: “Sao y không nói lời nào?”

“Chắc đang thương tâm.” Hệ thống đáp.

Kỷ Viên đột nhiên thấy kinh tủng, lá gan Giang Diệu Diệu lớn thế nào hắn biết, người này có thể truy tra hung thủ giết cha trong hiểm cảnh, tính kế cả Diệp Quân Trì tiếng xấu truyền xa, một mình trốn chạy khỏi sự truy đuổi của mười mấy Ma tộc mạnh, chỉ một chuyện trong số đó thôi đã cần cực nhiều dũng khí, cô nương này lại có thể làm mọi chuyện nước chảy mây trôi, không sợ hãi chút nào.

Tiểu cô nương thật sự đã làm gì Lạc Tu Ý rồi?

Kỷ Viên cả kinh, vội vàng tới bên Lạc Tu Ý, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Sắc mặt Lạc Tu Ý phức tạp, há miệng thở dốc, lại không nói nên lời, trừng mắt nhìn Kỷ Viên cả nửa ngày, thế nhưng lại không ư hử một tiếng, trực tiếp xoay người chạy mất.

Kỷ Viên: “…” Thế rốt cuộc là Giang cô nãi nãi cô đã làm gì đóa kiều hoa Lạc Tu Ý thế này.

Nghi vấn này nửa tháng sau đã được giải đáp.

Lúc đó Kỷ Viên đang cần cù chăm chỉ làm nhiệm vụ – cầm kiếm Hồi Trì đi trồng các loại cây trên các ngọn núi gần Ma cung. Ma giới không có bốn mùa, quanh năm suốt tháng toàn là gió cát ngập trời, ngọn núi có cây cối um tùm như núi sau Ma cung của Diệp Quân Trì rất hiếm.

Kỷ Viên đào mấy trăm cái hố, lúc chỉ huy nhóm binh lính mê muội chôn cây con xuống lại ăn phải một mồm đầy đất, trong lòng tức khắc nổi khùng lên: “Ta thật muốn chửi bậy quá!”

Hệ thống cố gắng nói lí lẽ: “Trồng cây cối thì có gì không tốt? Sinh thái Ma giới kém như vậy, ngươi đây là đang bảo vệ môi trường sinh thái!”

Kỷ Viên: “… Vẫn muốn chửi bậy!”

Nhiệm vụ là phủ xanh mười mấy đỉnh núi gần đó, đây là một công trình lớn, thế nên cho phép mượn sức người từ bên ngoài. Khi Kỷ Viên mượn người từ mấy vị ma tướng kia, họ vui mừng ra mặt, cứ tưởng Kỷ Viên định đi đâu khai chiến.

Họ thật sự là đang nhàn rỗi tới phát hoảng.

Kỷ Viên nhìn một đám đông người dư thừa tinh lực này, tựa như nhìn thấy viễn cảnh Ma giới sắp nở hoa ngập tràn.

Thu hồi suy nghĩ lại, Kỷ Viên lau mồ hôi trên trán, khoanh tay đi tới lui kiểm tra công việc của các ma binh, từ xa bỗng có một đạo kiếm quang bay tới, các ma binh được huấn luyện kĩ càng còn đang cầm xẻng và thùng gỗ lập tức cực kì có tố chất lập thành một đội hình.

Kỷ Viên ô một tiếng, phất tay ra hiệu cho họ tiếp tục làm việc, cưỡi kiếm Hồi Trì bay lên vừa nhìn, quả nhiên chính là Giang Diệu Diệu.

Giang Diệu Diệu đỏ hồng hốc mắt, vừa thấy Kỷ Viên tới, lập tức oa oa khóc lớn, nhào tới thút tha thút thít ôm lấy Kỷ Viên: “A Viên! Nam nhân không có tên nào là tốt cả!”

Kỷ Viên đang định an ủi nàng: “…”

“Biểu muội hu hu hu…” Giang Diệu Diệu tiếp tục gào khóc.

Kỷ Viên im lặng một lát, sai các ma binh tiếp tục trồng cây, khó hiểu mà dẫn Giang Diệu Diệu trở lại Ma cung, tùy tiện chà chà tay, rót một chén trà nóng cho nàng, im lặng nhìn nàng khóc.

Giang Diệu Diệu cũng không khách khí, vừa khóc vừa nói: “Tỷ đói quá…”

Kỷ Viên sai người đưa cơm lên.

Vì thế Giang Diệu Diệu tiếp tục vừa ăn vừa khóc, ăn no rồi mới thôi khóc, nấc một cái: “Đây mới đúng là thức ăn cho người hức, A Viên, hức, Diệp Quân Trì đâu rồi?”

Kỷ Viên dở khóc dở cười: “Bế quan, tỷ sao vậy?”

Giang Diệu Diệu lau nước mắt, mới giận dữ nói: “Lạc Tu Ý kia đúng là tên vương bát đản!”

Hai người này rốt cuộc lại sao nữa rồi?

Giang Diệu Diệu đen mặt kể tiền căn hậu quả lại.

Lạc Tu Ý thực ra tính tình rất đáng ghét, bình thường cũng không quá để mắt tới Nhân tộc, sau khi đưa Giang Diệu Diệu tới Ma giới rồi, cảm thấy hẳn là không có gì nguy hiểm, liền ném Giang Diệu Diệu tới phụ cận ma cung rồi đi luôn.

Chỉ là y vừa mới đi xong, liền có một con mãnh thú ở gần đó lao tới tấn công, Ma giới hoang vắng, mãnh thú ác linh lại không ít, Giang Diệu Diệu vừa mới trải qua một hồi đuổi giết, cơ thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, thiếu chút nữa đã bị con mãnh thú này xé nát, cũng may là có người ở Ma cung chú ý tới động tĩnh, phái người tới giải quyết mãnh thú.

Giang Diệu Diệu nhân lúc đó chạy loạn, lang bạt kỳ hồ mấy ngày ở Ma giới, lại gặp phải Lạc Tu Ý đang ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn.

Lạc Tu Ý có chút kinh ngạc với bộ dáng này của Giang Diệu Diệu, trong lòng hơi áy náy, thế là lại nhặt Giang Diệu Diệu về, chăm sóc cẩn thận. Giang Diệu Diệu mấy ngày này đều suýt bước chân qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, tức tới hộc máu, sức khỏe tốt lại rồi liền bắt đầu quấy phá Lạc Tu Ý.

Kỷ Viên hùa theo: “Y đáng bị thế.”

Thật không ngờ Lạc Tu Ý lại không đáng tin tới vậy… May mà Giang Diệu Diệu không có vấn đề gì.

Giang Diệu Diệu lại nấc cái nữa, uống chút trà nóng, hạ ngữ khí, rồi mới kể tiếp.

Lạc Tu Ý hồi trẻ cũng từng đắc tội không ít người, mới nửa tháng trước, không hiểu sao chỗ y ẩn cư lại bị kẻ thù tra ra được, vốn dĩ một mình y đối phó với mấy kẻ đó dư dả, nhưng lại vướng Giang Diệu Diệu, không khỏi có chút vướng bận chân tay. Giang Diệu Diệu chưa bao giờ muốn trở thành gánh nặng của người khác, mắt thấy bội kiếm của mình bị đoạt, không muốn để đối phương bắt, nàng không nói hai lời trực tiếp nhảy xuống vực.

Chờ tới lúc nàng tỉnh lại đã nằm trong phòng Lạc Tu Ý, sắc mặt Lạc Tu Ý phức tạp nhìn nàng, vẻ mặt rối rắm do dự.

“Từ lúc đó thái độ của y với tỷ có chút kì quái.” Giang Diệu Diệu nhấp môi, cũng bình tĩnh lại, “Tỷ cũng không làm phiền y nữa, hai người chắp vá ở chung với nhau cũng không tệ lắm. A Viên, tỷ cảm thấy y có chút thích tỷ, chỉ là hôm nay y uống say, tỷ nhân cơ hội hỏi y có người mình thích không, y nói có, tỷ hỏi y người đó là ai, y lại không nói.”

Ánh mắt Giang Diệu Diệu lạnh xuống: “Đã có người trong tim, thái độ lại ái muội không rõ với tỷ, loại nam nhân này, có khác gì Tôn Thời Ngọc đâu?”

Kỷ Viên nhịn không được mà lắc đầu: “Sau đó tỷ liền trực tiếp bỏ chạy?”

Giang Diệu Diệu biến sắc, rồi nàng lại lập tức cười tươi, khoe bội kiếm bên người: “Tỷ cởi sạch y, dùng Khốn Tiên Tác trói lên cây, trộm lấy bội kiếm của y rồi chạy.”

Kỷ Viên thầm nghĩ, cô chị họ này đúng là chị của mình.

Giang Diệu Diệu ăn cơm no xong cũng không nhiều lời nữa, nàng đứng lên, rũ mắt, nhìn bội kiếm kia một lát, nói: “A Viên, tỷ vốn muốn thử xem có thể ở bên Lạc Tu Ý hay không, nếu được sẽ đưa mẹ cùng tới đây. Bây giờ xem ra… vẫn là thôi đi.”

Kỷ Viên không biết nên an ủi nàng thế nào, suy nghĩ một lát xong mới nói: “Giang Tuyết Tùng đã bị chém ở đỉnh ngàn thước, bây giờ Giang gia bị chia thành mảnh nhỏ, trở về Nhân giới cũng an toàn rồi, có việc gì thì cứ truyền tin cho ta.”

“Cám ơn hai người.”

Giang Diệu Diệu hai mắt ngập nước cười cười, vẫy tay với Kỷ Viên, “Còn chuyện này nữa – A Viên, giúp tỷ trả thanh kiếm này lại cho Lạc Tu Ý, tỷ cũng nên trở về tìm mẹ tỷ rồi.”

Nhìn thoáng qua thanh kiếm được Giang Diệu Diệu ôm trong lòng, Kỷ Viên thầm thở dài, giơ tay ra nhận. Giang Diệu Diệu gật đầu với hắn, một lần nữa cưỡi kiếm bay lên, đi về Nhân giới.

Kỷ Viên trộm phái người theo sau hộ giá hộ tống nàng, nghĩ một lát lại đi tới trước gian thạch thất Diệp Quân Trì bế quan, ôn lại mối thù với Diệp Quân Trì mỗi ngày. Ôn thù xong, hắn cũng bất chấp Diệp Quân Trì có nghe thấy hay không, kể tóm tắt lại chuyện này một chút, thở dài nói: “Lạc Tu Ý thật đúng là đáng đánh, ngươi ra rồi liền đánh cho Lạc Tu Ý một trận đi.”

Ngoài thạch thất ngoại trừ vài cọng cỏ đóa hoa nhìn không ra là loại cây gì, Ma cung được trận pháp bảo vệ, hoa nở khá nhiều, gió nhẹ thổi qua liền có hương thơm bay xa.

Kỷ Viên nhắm mắt, tựa như có thể nhìn thấy bộ dáng ngồi xếp bằng của Diệp Quân Trì trong thạch thất, chậm rãi tựa đầu lên trước cửa đá, nhẹ giọng nói: “Còn nữa, ta nhớ ngươi.”

Làm xong tất cả, Kỷ Viên trở lại tẩm cung, còn chưa kịp ngồi ấm mông, Lạc Tu Ý đã tới.

Ánh mắt y có chút hoảng loạn: “Tiểu mỹ nhân, biểu tỷ ngươi có tới đây không?”
Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Quân Trì: lại bị tác giả cho offline rồi _(:з” ∠)_
Lão đại bảo bối nhi không có liên quan gì hết nha, ngày mai lão đại sẽ online trở lại.

Hì hì hì hì, viết chút BG thôi, đừng để ý tới, chủ yếu là để nối sang tình hình của một vài nhân vật phụ khác, chương sau lão đại ra ngoài rồi sẽ bị phạt quỳ =w=

Tránh được vỏ dưa không thể không gặp vỏ dừa ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương