Tiên Liêu Vi Kính
-
Chương 11: Nhập cục 11
Dù có thế nào, sau khi Kỷ Viên đến thế giới này hơn nửa tháng, cuối cùng cũng thành công thoát khỏi thiết lập nữ hài đại chíp chíp, nhanh chóng biến thành một hán tử đại chíp chíp hàng thật giá thật.
Vứt bỏ quần dài, thay đoạn bào ống tay nhỏ màu đinh hương, tựa như cũng làm thay đổi hẳn một con người, cơ thể cao gầy, đôi môi hồng nhuận trên khuôn mặt trắng nõn. Đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo, lia mắt qua nơi nào, nơi ấy như bị đóng băng.
Không còn khí tức âm nhu, khuôn mặt có vẻ trung tính này trái lại càng thêm tuấn tú, có một cảm giác sạch sẽ thanh lãnh do được băng tuyết gột rửa.
Diệp Quân Trì sờ sờ cằm, ánh mắt bình tĩnh đọng trên khuôn mặt của thiếu niên một lát, tựa như không có việc gì lại dời ánh mắt đi, thò tay xoa nhẹ đầu hắn:
“Vết thương trên người Triệu Dương có phần kỳ quái, thừa dịp thi thể còn chưa bị hư thối, chúng ta mau đi xem.”
Kỷ Viên suy nghĩ một chút: “… Không phải là đã hạ táng rồi sao.”
Diệp Quân Trì nói đường hoàng: “Đào quan tài lên một chút thì có sao.”
Kỷ Viên không biết nên nói gì nữa, lặng lẽ đi theo Diệp Quân Trì tới Dương Ninh. Để nắm bắt được tin tức mọi lúc mọi nơi, trên đường Diệp Quân Trì lại tìm một thành nhỏ, hạ xuống tìm hiểu tin tức.
Cũng không khác nhiều so với suy nghĩ của Kỷ Viên, ngày ấy bọn Kỷ Sơn trở về Kỷ gia, bẩm báo lại chi tiết chuyện Kỷ Viên được cứu đi, Kỷ gia lại truyền âm nghìn dặm cho Triệu gia về tin tức của Kỷ Viên trong ngay đêm hôm đó, người không ở đây, lại không thể chọc vào Triệu gia nên họ liền đùn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm cho Kỷ Viên và Diệp Quân Trì.
Lời đồn “Đại tiểu thư Kỷ gia tằng tịu với Ma quân Diệp Quân Trì sát hại tiểu công tử Triệu gia” vốn nửa thật nửa giả, giờ đã trở thành chuyện ván đã đóng thuyền. Có rất nhiều người rục rịch, lúc này, cho dù không giết được Diệp Quân Trì, chỉ cần giết chết Kỷ Viên là đã có thể nổi danh thiên hạ, lại còn chiếm được hảo cảm của Triệu gia.
Ai ai trong quán trà thảo luận chuyện này cũng là vẻ mặt một lòng căm phẫn.
“Nghe nói trong số những người Kỷ gia áp giải người đi, chỉ còn có một kẻ quay trở lại Kỷ gia, Ma tộc đúng là khát máu tàn bạo.”
“Kỷ đại tiểu thư cũng thật khiến cho người ta thổn thức, nghe nói lớn lên cực kỳ xinh đẹp, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, mỗi lần xuất hiện, đều dễ dàng chinh phục trái tim của các công tử thế gia… Ai, nàng vốn là một giai nhân.”
“Mười mấy người liền… vậy mà ma đầu kia cũng xuống tay được.”
“Chuyện này thì có là gì, chuyện Sùng Hà Minh Hư đạo quan ba năm trước chẳng lẽ các ngươi quên rồi? Ma đầu kia dẫn dắt ma binh giết sạch toàn bộ hơn hai trăm người trên dưới đạo quan, máu chảy đầy đất, nghe nói tử trạng của người nào cũng cực kỳ thê thảm… cũng không biết là có thù hận gì, Ma tộc đúng là máu lạnh.”
Nghe được câu này, Kỷ Viên không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì vẫn treo ý cười như có như không bên môi, tựa như không hề nghe thấy những lời bình luận về mình, ánh mắt nhìn chăm chú chén trà trong tay, một lúc lâu sau, mới cầm lên nhấp nhẹ một ngụm.
Kỷ Viên nhíu chặt mày, trong lòng biết lời đồn tựa như một quả cầu tuyết, lúc đầu chẳng qua chỉ là một quả cầu rất nhỏ, nhưng trải qua biết bao lời kể lại, thêm mắm dặm muối của nhiều người khác, giống như lăn trong tuyết vậy, càng lăn lại càng lớn, che giấu đi sự thật nhỏ nhoi bên trong.
Phản xạ của hắn cho thấy Diệp Quân Trì sẽ không làm ra chuyện tàn bạo đến vậy, muốn há miệng hỏi một chút lại không biết phải hỏi thế nào mới không đột ngột, do dự một lúc lâu sau, câu chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, lại có một giọng nói bên cạnh vang lên làm nghẹn lại ở yết hầu.
“… Nghe nói ma đầu kia là con trai của Ma tôn, cha hắn là một đại ma đầu tội ác tày trởi, con trai còn có thể không như vậy được sao?”
Gì cơ?!
Diệp Quân Trì là con trai của Ma tôn?!
Kỷ Viên càng nghĩ càng loạn. Nhiều ngày nay hệ thống không thèm để ý tới ý kiến của hắn, ngày nào cũng bắt hắn phải học thường thức về thế giới này trong một canh giờ, Kỷ Viên thống khổ ghi nhớ, vẫn có thể nhớ kỹ một vài chuyện, ví dụ như là Ma tôn mà những người này nhắc tới.
Nghe nói đó là một Ma tộc lãnh khốc tàn nhẫn, khát máu vô tình tới biến thái. Khi lão còn tại vị Ma tôn, lệ khí của Ma tộc rất nặng, Ma giới bị vây trong một bầu không khí luôn bị nén chặt, người người cảm thấy bất an, vừa nghe nói tới Ma tôn là biến sắc.
Ma tôn biến thái không để lại dấu vết khiến người có thể tìm ra, chỉ cần một người có thể có diện mạo làm cho lão cảm thấy chướng mắt, thì sẽ bị ném vào trong lò luyện đan luyện người vẫn còn sống sờ sờ.
Không ngờ Diệp Quân Trì lại là con trai của một người đáng sợ tới vậy…
Hệ thống vội an ủi Kỷ Viên đang co rúm co ró lại: “Đừng sợ, Diệp Quân Trì nếu thật sự có người cha biến thái như vậy thì ngươi đã chết từ lâu rồi.”
… Lời an ủi của hệ thống mãi mãi lúc nào cũng có thể làm cho tâm tình của người ta càng thêm phức tạp.
Kỷ Viên ngước mắt nhìn Diệp Quân Trì, không biết là mấy chữ ‘con trai của Ma tôn’ động chạm tới hắn thế nào, mà hắn lại trầm mặt, đứng dậy bước ra ngoài.
Kỷ Viên nhanh chân đuổi kịp, hơi há miệng nhưng lại trầm mặc nói không nên lời. Diệp Quân Trì hình như biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, ra khỏi quán trà, một tay bắt lấy thiếu niên gầy yếu tới trước mặt mình, tránh cho hắn bị mấy người có mắt như mù xô đẩy, chậm rãi mở miệng: “Quả nhiên là há mồm ngậm miệng chẳng tốn chút sức lực, trong Minh Hư đạo quan tổng cộng chỉ khoảng một trăm người, ta có giết chết toàn bộ người trong đó cũng chẳng thể nào giết được hai trăm người.”
Nhìn đôi mày thanh tú hơi nhíu lại của Kỷ Viên, hắn thản nhiên nói: “Ta chỉ giết những kẻ đáng chết.”
Kỷ Viên rất muốn hỏi đạo sĩ trong đạo quan phải thế nào thì mới đáng bị giết, dư quang của mắt lại dò xét tới vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Quân Trì, run rẩy cả người, không dám hỏi ra miệng.
“Còn muốn biết gì nữa không?”
“… Ma tôn là phụ thân của ngươi?”
Hai người dần đi ra khỏi ngã tư đường phồn hoa, xung quanh trở nên an tĩnh lại, không có mấy người đi qua, ánh mắt Diệp Quân Trì nhìn về nơi xa, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm: “Ừm.”
Kỷ Viên nuốt một ngụm nước miếng, không dám hỏi thêm một câu nào nữa.
Bộ dáng trầm mặc của thiếu niên cực giống một búp bê sứ trắng trẻo như tuyết, tuy rằng lạnh như băng, nhưng nhìn lại cực kỳ vui mắt. Diệp Quân Trì nhanh chóng thoát ra khỏi bóng ma của chuyện cũ, thuận tay nhéo nhéo cái tai trắng xinh của Kỷ Viên, tâm tình tốt hơn một chút, mang theo hắn cũng cưỡi kiếm.
Dương Ninh nhiều núi, chính vị tiên phủ Triệu gia tọa lạc trên ngọn núi Thừa Dương cao nhất Dương Ninh. Những năm gần đây, Triệu gia và minh chủ Liên minh chính đạo qua lại với nhau, kết bái rồi liên hôn, dần dần có xu hướng vượt qua các gia tộc khác trong số ba gia tộc lớn mạnh nhất.
Thế nên cho dù Triệu gia làm việc dùng thủ đoạn tàn nhẫn, kiêu ngạo lại hay bao che khuyết điểm thì cũng không có mấy người dám ra mặt chỉ trỏ, chỉ sợ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Hệ thống blah blah phổ cập kiến thức cho Kỷ Viên: “Cũng bình thường thôi, Liên minh chính đạo vì chống lại sự xâm lược của Ma tộc vào mấy trăm năm trước, địa vị vốn đang cao, mấy trăm năm qua Ma tộc lại không có động tĩnh gì lớn, nên Liên minh chính đạo cũng dần biến chất, bắt đầu nhúng tay vào vô số những công việc khác, trở thành một lão đại ẩn cư của giới tu chân. Triệu gia vốn người đông, lại còn thân cận với minh chủ tới vậy, không kiêu ngạo mới là lạ.”
Kỷ Viên ồ một tiếng, lặng lẽ di chuyển về phía trước một chút. Cưỡi kiếm bay lượn rất thích, điều duy nhất không thoải mái chính là ở Diệp Quân Trì quá gần. Người này tuy rằng không tàn bạo như cha mình, nhưng cũng chẳng phải là người tốt gì cho cam, Kỷ Viên vừa nghĩ tới Minh Hư đạo quan bị giết hại là đã thấy sợ hãi toàn thân.
Hậu quả là cái tai lại bị nhéo nhéo, người sau lưng cất giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Lại bước lên phía trước thêm một bước nữa, ngươi sẽ bị gió thổi bay đi.”
Đang ở trên cao, lại bay nhanh, Kỷ Viên châm chước một chút, thật sự không muốn bị thổi bay thành thằng ngu, lại cẩn thận lùi về sau, không nghe thấy tiếng nhắc OOC của hệ thống, hơi thở nhẹ ra một hơi.
Rất nhanh sau đó đã tới gần núi Thừa Dương.
Núi Thừa Dương có hình dạng như một Kim Tự Tháp, tất cả đều bao quanh cái chóp cao nhất kia. Tiên phủ nhà người khác cho dù có trên núi, cũng vẫn cho phép phàm nhân hoạt động dưới chân núi, Triệu gia lại biến toàn bộ núi Thừa Dương thành địa bàn của mình, bốn phương đều có linh thú trấn thủ, chân núi có bày huyễn trận, trên núi bày kết giới, phòng hộ kín kẽ không chút khe hở. Ngoài minh chủ Liên minh chính đạo ra những người khác muốn tới bái phỏng, đều phải đưa thiếp cầu kiến trước mấy ngày, nếu thân phận không đủ cao, cũng chỉ có thể uống một chén trà lạnh dưới chân núi.
Mấy ngày trước Kỷ gia truyền âm cho Triệu gia nói đã bắt được người, gia chủ Triệu gia liền đi tới Nam Trì, nào ngở nửa đường Kỷ Viên lại bị cướp mất, tâm tình không tốt chút nào.
Gia chủ Triệu gia cũng không về tiên phủ ngay lập tức, mà tới địa bàn của Liên minh chính đạo, kể lể mách tội với nghĩa huynh minh chủ của mình.
Kỷ Viên bất động thanh sắc nghe hệ thống kể về kết giới trận pháp trên núi Thừa Dương cho mình nghe, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao ngất trong mây thầm nghĩ gia chủ Triệu gia cũng không sợ lúc có sét đánh sẽ bổ nát nhà mình ra sao.
Cao cao tại thượng, Triệu gia kiêu ngạo như vậy, không sợ trèo cao ngã đau, tan xương nát thịt ư?
Có điều… phòng thủ nghiêm mật như vậy, phải làm sao để chạy tới phần mộ tổ tiên nhà người ta đào quan tài lên đây?
Diệp Quân Trì thật bình tĩnh mà cho Kỷ Viên hai lựa chọn: “Ngươi muốn tấn công rồi vào hay là lén lút vào?”
Kỷ Viên mặt không đổi sắc quay đầu nhìn hắn: “…” Hệ thống, người trước mặt này còn kiêu ngạo hơn của Triệu gia.
Thấy hắn không nói gì, Diệp Quân Trì nói: “Tấn công vào nhé?”
“… Lén vào thì hơn.” Kỷ Viên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không giống như đang nói đùa, chỉ sợ hắn thật sự muốn tấn công mà vào, xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói.
Diệp Quân Trì nhìn thiếu niên thanh thanh lãnh lãnh trầm mặc ít lời trước mặt bị mình chọc tới không mở miệng nổi, trên mặt hiện lên chút cảm xúc bất đắc dĩ, lại cảm thấy vui vẻ, cười tủm tỉm thò tay vuốt mái tóc đen mềm mại của hắn, người kia không kịp tránh đành lùi lại phía sau, suýt thì ngã xuống khỏi Hồi Trì.
Diệp Quân Trì thò tay bắt lấy hắn, cười nói “Ngoan ngoãn chút đi nào”, rồi mang hắn tới gần kết giới, trầm ngâm một chút, thừa dịp người tuần tra còn chưa tới nơi này, cầm một lệnh bài màu đen từ trong trữ vật giới ra, nhẹ nhàng đặt lên trên kết giới.
Khí đen thản nhiên tản ra, kết giới vốn phàm nhân không thể xuyên qua cũng dần xuất hiện từng vòng gợn sóng, tựa như một hòn đá bị quăng vào mặt hồ nước bằng phẳng, tạo ra từng gợn sóng lan ra xung quanh.
Diệp Quân Trì ôm Kỷ Viên vào trong lòng mình, cúi người nhẹ nhàng chui qua cái lỗ bị phá hủy lên núi Thừa Dương, động tác thuần tục lưu loát, làm cho Kỷ Viên có chút nghẹn họng trân trối nhìn.
Ngoài kết giới là ngày hè nắng chang chang, nhiệt độ bên trong lại rất thích hợp, phần mộ tổ tiên của Triệu gia ở sau tiên phủ, lúc nào cũng sẽ có người tuần tra bên ngoài, đi từ sườn núi lên đỉnh núi, thiếu chút đã có người tuần tra bắt gặp họ, Kỷ Viên lo lắng đề phòng, chỉ sợ bị phát hiện.
Hệ thống nói khinh bỉ: “Sợ gì chứ, đi cạnh ngươi không phải là một lão đại sao, cứ thoải mái đi, lão đại còn chưa ủy khuất vì phải lén lút cùng ngươi, ngươi lại nghi ngờ thực lực của hắn.”
Kỷ Viên nói: “Ta chỉ nghi ngờ không biết đan dược của Lạc Tu Ý có dùng được không, nhỡ đâu gặp phải tình huống nào đó, Diệp Quân Trì ăn đan dược vô dụng, người xui xẻo còn không phải là ta?”
Hệ thống: “… Ngươi quả là nhìn xa trông rộng.”
Chẳng qua hệ thống cũng không nói sai, có Diệp Quân Trì ở đây, vào phần mộ tổ tiên quả là cực kỳ thoải mái, thảo nào nhiệm vụ lại yêu cầu hắn tổ đội với Diệp Quân Trì.
Nhưng sau khi vào phần mộ tổ tiên của Triệu gia xong, tìm được mộ của Triệu Dương rồi, một câu của Diệp Quân Trì đã bóp chết hảo cảm vừa mới dâng lên một chút của Kỷ Viên.
Hắn chỉ chỉ phần mộ vừa mới xây sửa không lâu, có vẻ còn rất mới, hất cằm với Kỷ Viên, khóe môi mang ý cười: “Đào đi.”
Kỷ Viên: “…”
Hệ thống hơi nghi hoặc: “Sao vậy?”
Kỷ Viên trầm mặc một chút, mặt không đổi sắc nhưng lại run rẩy: “Ta sợ quỷ.”
Vứt bỏ quần dài, thay đoạn bào ống tay nhỏ màu đinh hương, tựa như cũng làm thay đổi hẳn một con người, cơ thể cao gầy, đôi môi hồng nhuận trên khuôn mặt trắng nõn. Đôi mắt nhạt màu lạnh lẽo, lia mắt qua nơi nào, nơi ấy như bị đóng băng.
Không còn khí tức âm nhu, khuôn mặt có vẻ trung tính này trái lại càng thêm tuấn tú, có một cảm giác sạch sẽ thanh lãnh do được băng tuyết gột rửa.
Diệp Quân Trì sờ sờ cằm, ánh mắt bình tĩnh đọng trên khuôn mặt của thiếu niên một lát, tựa như không có việc gì lại dời ánh mắt đi, thò tay xoa nhẹ đầu hắn:
“Vết thương trên người Triệu Dương có phần kỳ quái, thừa dịp thi thể còn chưa bị hư thối, chúng ta mau đi xem.”
Kỷ Viên suy nghĩ một chút: “… Không phải là đã hạ táng rồi sao.”
Diệp Quân Trì nói đường hoàng: “Đào quan tài lên một chút thì có sao.”
Kỷ Viên không biết nên nói gì nữa, lặng lẽ đi theo Diệp Quân Trì tới Dương Ninh. Để nắm bắt được tin tức mọi lúc mọi nơi, trên đường Diệp Quân Trì lại tìm một thành nhỏ, hạ xuống tìm hiểu tin tức.
Cũng không khác nhiều so với suy nghĩ của Kỷ Viên, ngày ấy bọn Kỷ Sơn trở về Kỷ gia, bẩm báo lại chi tiết chuyện Kỷ Viên được cứu đi, Kỷ gia lại truyền âm nghìn dặm cho Triệu gia về tin tức của Kỷ Viên trong ngay đêm hôm đó, người không ở đây, lại không thể chọc vào Triệu gia nên họ liền đùn đẩy hết toàn bộ trách nhiệm cho Kỷ Viên và Diệp Quân Trì.
Lời đồn “Đại tiểu thư Kỷ gia tằng tịu với Ma quân Diệp Quân Trì sát hại tiểu công tử Triệu gia” vốn nửa thật nửa giả, giờ đã trở thành chuyện ván đã đóng thuyền. Có rất nhiều người rục rịch, lúc này, cho dù không giết được Diệp Quân Trì, chỉ cần giết chết Kỷ Viên là đã có thể nổi danh thiên hạ, lại còn chiếm được hảo cảm của Triệu gia.
Ai ai trong quán trà thảo luận chuyện này cũng là vẻ mặt một lòng căm phẫn.
“Nghe nói trong số những người Kỷ gia áp giải người đi, chỉ còn có một kẻ quay trở lại Kỷ gia, Ma tộc đúng là khát máu tàn bạo.”
“Kỷ đại tiểu thư cũng thật khiến cho người ta thổn thức, nghe nói lớn lên cực kỳ xinh đẹp, rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, mỗi lần xuất hiện, đều dễ dàng chinh phục trái tim của các công tử thế gia… Ai, nàng vốn là một giai nhân.”
“Mười mấy người liền… vậy mà ma đầu kia cũng xuống tay được.”
“Chuyện này thì có là gì, chuyện Sùng Hà Minh Hư đạo quan ba năm trước chẳng lẽ các ngươi quên rồi? Ma đầu kia dẫn dắt ma binh giết sạch toàn bộ hơn hai trăm người trên dưới đạo quan, máu chảy đầy đất, nghe nói tử trạng của người nào cũng cực kỳ thê thảm… cũng không biết là có thù hận gì, Ma tộc đúng là máu lạnh.”
Nghe được câu này, Kỷ Viên không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Quân Trì.
Diệp Quân Trì vẫn treo ý cười như có như không bên môi, tựa như không hề nghe thấy những lời bình luận về mình, ánh mắt nhìn chăm chú chén trà trong tay, một lúc lâu sau, mới cầm lên nhấp nhẹ một ngụm.
Kỷ Viên nhíu chặt mày, trong lòng biết lời đồn tựa như một quả cầu tuyết, lúc đầu chẳng qua chỉ là một quả cầu rất nhỏ, nhưng trải qua biết bao lời kể lại, thêm mắm dặm muối của nhiều người khác, giống như lăn trong tuyết vậy, càng lăn lại càng lớn, che giấu đi sự thật nhỏ nhoi bên trong.
Phản xạ của hắn cho thấy Diệp Quân Trì sẽ không làm ra chuyện tàn bạo đến vậy, muốn há miệng hỏi một chút lại không biết phải hỏi thế nào mới không đột ngột, do dự một lúc lâu sau, câu chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, lại có một giọng nói bên cạnh vang lên làm nghẹn lại ở yết hầu.
“… Nghe nói ma đầu kia là con trai của Ma tôn, cha hắn là một đại ma đầu tội ác tày trởi, con trai còn có thể không như vậy được sao?”
Gì cơ?!
Diệp Quân Trì là con trai của Ma tôn?!
Kỷ Viên càng nghĩ càng loạn. Nhiều ngày nay hệ thống không thèm để ý tới ý kiến của hắn, ngày nào cũng bắt hắn phải học thường thức về thế giới này trong một canh giờ, Kỷ Viên thống khổ ghi nhớ, vẫn có thể nhớ kỹ một vài chuyện, ví dụ như là Ma tôn mà những người này nhắc tới.
Nghe nói đó là một Ma tộc lãnh khốc tàn nhẫn, khát máu vô tình tới biến thái. Khi lão còn tại vị Ma tôn, lệ khí của Ma tộc rất nặng, Ma giới bị vây trong một bầu không khí luôn bị nén chặt, người người cảm thấy bất an, vừa nghe nói tới Ma tôn là biến sắc.
Ma tôn biến thái không để lại dấu vết khiến người có thể tìm ra, chỉ cần một người có thể có diện mạo làm cho lão cảm thấy chướng mắt, thì sẽ bị ném vào trong lò luyện đan luyện người vẫn còn sống sờ sờ.
Không ngờ Diệp Quân Trì lại là con trai của một người đáng sợ tới vậy…
Hệ thống vội an ủi Kỷ Viên đang co rúm co ró lại: “Đừng sợ, Diệp Quân Trì nếu thật sự có người cha biến thái như vậy thì ngươi đã chết từ lâu rồi.”
… Lời an ủi của hệ thống mãi mãi lúc nào cũng có thể làm cho tâm tình của người ta càng thêm phức tạp.
Kỷ Viên ngước mắt nhìn Diệp Quân Trì, không biết là mấy chữ ‘con trai của Ma tôn’ động chạm tới hắn thế nào, mà hắn lại trầm mặt, đứng dậy bước ra ngoài.
Kỷ Viên nhanh chân đuổi kịp, hơi há miệng nhưng lại trầm mặc nói không nên lời. Diệp Quân Trì hình như biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, ra khỏi quán trà, một tay bắt lấy thiếu niên gầy yếu tới trước mặt mình, tránh cho hắn bị mấy người có mắt như mù xô đẩy, chậm rãi mở miệng: “Quả nhiên là há mồm ngậm miệng chẳng tốn chút sức lực, trong Minh Hư đạo quan tổng cộng chỉ khoảng một trăm người, ta có giết chết toàn bộ người trong đó cũng chẳng thể nào giết được hai trăm người.”
Nhìn đôi mày thanh tú hơi nhíu lại của Kỷ Viên, hắn thản nhiên nói: “Ta chỉ giết những kẻ đáng chết.”
Kỷ Viên rất muốn hỏi đạo sĩ trong đạo quan phải thế nào thì mới đáng bị giết, dư quang của mắt lại dò xét tới vẻ mặt lạnh như băng của Diệp Quân Trì, run rẩy cả người, không dám hỏi ra miệng.
“Còn muốn biết gì nữa không?”
“… Ma tôn là phụ thân của ngươi?”
Hai người dần đi ra khỏi ngã tư đường phồn hoa, xung quanh trở nên an tĩnh lại, không có mấy người đi qua, ánh mắt Diệp Quân Trì nhìn về nơi xa, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm: “Ừm.”
Kỷ Viên nuốt một ngụm nước miếng, không dám hỏi thêm một câu nào nữa.
Bộ dáng trầm mặc của thiếu niên cực giống một búp bê sứ trắng trẻo như tuyết, tuy rằng lạnh như băng, nhưng nhìn lại cực kỳ vui mắt. Diệp Quân Trì nhanh chóng thoát ra khỏi bóng ma của chuyện cũ, thuận tay nhéo nhéo cái tai trắng xinh của Kỷ Viên, tâm tình tốt hơn một chút, mang theo hắn cũng cưỡi kiếm.
Dương Ninh nhiều núi, chính vị tiên phủ Triệu gia tọa lạc trên ngọn núi Thừa Dương cao nhất Dương Ninh. Những năm gần đây, Triệu gia và minh chủ Liên minh chính đạo qua lại với nhau, kết bái rồi liên hôn, dần dần có xu hướng vượt qua các gia tộc khác trong số ba gia tộc lớn mạnh nhất.
Thế nên cho dù Triệu gia làm việc dùng thủ đoạn tàn nhẫn, kiêu ngạo lại hay bao che khuyết điểm thì cũng không có mấy người dám ra mặt chỉ trỏ, chỉ sợ không thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Hệ thống blah blah phổ cập kiến thức cho Kỷ Viên: “Cũng bình thường thôi, Liên minh chính đạo vì chống lại sự xâm lược của Ma tộc vào mấy trăm năm trước, địa vị vốn đang cao, mấy trăm năm qua Ma tộc lại không có động tĩnh gì lớn, nên Liên minh chính đạo cũng dần biến chất, bắt đầu nhúng tay vào vô số những công việc khác, trở thành một lão đại ẩn cư của giới tu chân. Triệu gia vốn người đông, lại còn thân cận với minh chủ tới vậy, không kiêu ngạo mới là lạ.”
Kỷ Viên ồ một tiếng, lặng lẽ di chuyển về phía trước một chút. Cưỡi kiếm bay lượn rất thích, điều duy nhất không thoải mái chính là ở Diệp Quân Trì quá gần. Người này tuy rằng không tàn bạo như cha mình, nhưng cũng chẳng phải là người tốt gì cho cam, Kỷ Viên vừa nghĩ tới Minh Hư đạo quan bị giết hại là đã thấy sợ hãi toàn thân.
Hậu quả là cái tai lại bị nhéo nhéo, người sau lưng cất giọng nói trầm thấp ôn nhu: “Lại bước lên phía trước thêm một bước nữa, ngươi sẽ bị gió thổi bay đi.”
Đang ở trên cao, lại bay nhanh, Kỷ Viên châm chước một chút, thật sự không muốn bị thổi bay thành thằng ngu, lại cẩn thận lùi về sau, không nghe thấy tiếng nhắc OOC của hệ thống, hơi thở nhẹ ra một hơi.
Rất nhanh sau đó đã tới gần núi Thừa Dương.
Núi Thừa Dương có hình dạng như một Kim Tự Tháp, tất cả đều bao quanh cái chóp cao nhất kia. Tiên phủ nhà người khác cho dù có trên núi, cũng vẫn cho phép phàm nhân hoạt động dưới chân núi, Triệu gia lại biến toàn bộ núi Thừa Dương thành địa bàn của mình, bốn phương đều có linh thú trấn thủ, chân núi có bày huyễn trận, trên núi bày kết giới, phòng hộ kín kẽ không chút khe hở. Ngoài minh chủ Liên minh chính đạo ra những người khác muốn tới bái phỏng, đều phải đưa thiếp cầu kiến trước mấy ngày, nếu thân phận không đủ cao, cũng chỉ có thể uống một chén trà lạnh dưới chân núi.
Mấy ngày trước Kỷ gia truyền âm cho Triệu gia nói đã bắt được người, gia chủ Triệu gia liền đi tới Nam Trì, nào ngở nửa đường Kỷ Viên lại bị cướp mất, tâm tình không tốt chút nào.
Gia chủ Triệu gia cũng không về tiên phủ ngay lập tức, mà tới địa bàn của Liên minh chính đạo, kể lể mách tội với nghĩa huynh minh chủ của mình.
Kỷ Viên bất động thanh sắc nghe hệ thống kể về kết giới trận pháp trên núi Thừa Dương cho mình nghe, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi cao ngất trong mây thầm nghĩ gia chủ Triệu gia cũng không sợ lúc có sét đánh sẽ bổ nát nhà mình ra sao.
Cao cao tại thượng, Triệu gia kiêu ngạo như vậy, không sợ trèo cao ngã đau, tan xương nát thịt ư?
Có điều… phòng thủ nghiêm mật như vậy, phải làm sao để chạy tới phần mộ tổ tiên nhà người ta đào quan tài lên đây?
Diệp Quân Trì thật bình tĩnh mà cho Kỷ Viên hai lựa chọn: “Ngươi muốn tấn công rồi vào hay là lén lút vào?”
Kỷ Viên mặt không đổi sắc quay đầu nhìn hắn: “…” Hệ thống, người trước mặt này còn kiêu ngạo hơn của Triệu gia.
Thấy hắn không nói gì, Diệp Quân Trì nói: “Tấn công vào nhé?”
“… Lén vào thì hơn.” Kỷ Viên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không giống như đang nói đùa, chỉ sợ hắn thật sự muốn tấn công mà vào, xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ nói.
Diệp Quân Trì nhìn thiếu niên thanh thanh lãnh lãnh trầm mặc ít lời trước mặt bị mình chọc tới không mở miệng nổi, trên mặt hiện lên chút cảm xúc bất đắc dĩ, lại cảm thấy vui vẻ, cười tủm tỉm thò tay vuốt mái tóc đen mềm mại của hắn, người kia không kịp tránh đành lùi lại phía sau, suýt thì ngã xuống khỏi Hồi Trì.
Diệp Quân Trì thò tay bắt lấy hắn, cười nói “Ngoan ngoãn chút đi nào”, rồi mang hắn tới gần kết giới, trầm ngâm một chút, thừa dịp người tuần tra còn chưa tới nơi này, cầm một lệnh bài màu đen từ trong trữ vật giới ra, nhẹ nhàng đặt lên trên kết giới.
Khí đen thản nhiên tản ra, kết giới vốn phàm nhân không thể xuyên qua cũng dần xuất hiện từng vòng gợn sóng, tựa như một hòn đá bị quăng vào mặt hồ nước bằng phẳng, tạo ra từng gợn sóng lan ra xung quanh.
Diệp Quân Trì ôm Kỷ Viên vào trong lòng mình, cúi người nhẹ nhàng chui qua cái lỗ bị phá hủy lên núi Thừa Dương, động tác thuần tục lưu loát, làm cho Kỷ Viên có chút nghẹn họng trân trối nhìn.
Ngoài kết giới là ngày hè nắng chang chang, nhiệt độ bên trong lại rất thích hợp, phần mộ tổ tiên của Triệu gia ở sau tiên phủ, lúc nào cũng sẽ có người tuần tra bên ngoài, đi từ sườn núi lên đỉnh núi, thiếu chút đã có người tuần tra bắt gặp họ, Kỷ Viên lo lắng đề phòng, chỉ sợ bị phát hiện.
Hệ thống nói khinh bỉ: “Sợ gì chứ, đi cạnh ngươi không phải là một lão đại sao, cứ thoải mái đi, lão đại còn chưa ủy khuất vì phải lén lút cùng ngươi, ngươi lại nghi ngờ thực lực của hắn.”
Kỷ Viên nói: “Ta chỉ nghi ngờ không biết đan dược của Lạc Tu Ý có dùng được không, nhỡ đâu gặp phải tình huống nào đó, Diệp Quân Trì ăn đan dược vô dụng, người xui xẻo còn không phải là ta?”
Hệ thống: “… Ngươi quả là nhìn xa trông rộng.”
Chẳng qua hệ thống cũng không nói sai, có Diệp Quân Trì ở đây, vào phần mộ tổ tiên quả là cực kỳ thoải mái, thảo nào nhiệm vụ lại yêu cầu hắn tổ đội với Diệp Quân Trì.
Nhưng sau khi vào phần mộ tổ tiên của Triệu gia xong, tìm được mộ của Triệu Dương rồi, một câu của Diệp Quân Trì đã bóp chết hảo cảm vừa mới dâng lên một chút của Kỷ Viên.
Hắn chỉ chỉ phần mộ vừa mới xây sửa không lâu, có vẻ còn rất mới, hất cằm với Kỷ Viên, khóe môi mang ý cười: “Đào đi.”
Kỷ Viên: “…”
Hệ thống hơi nghi hoặc: “Sao vậy?”
Kỷ Viên trầm mặc một chút, mặt không đổi sắc nhưng lại run rẩy: “Ta sợ quỷ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook