Tiền Kiếp
Chương 43: Kẻ chết đầu tiên!

Khói thuốc lá nghi ngút tràn ngập căn phòng, giáo sư Trần Lãm đang ngả tựa vào lưng ghế rít nốt điếu Jet còn dang dở. Trên bàn làm việc của ông ta, quyển Đế Vương Dị Sử đang mở sẵn và thiết bị báo cháy đã được ông ta tháo rời từng mảnh, chủ yếu là để việc hút thuốc không gây báo động. Một con người trước giờ đều bình tĩnh, ít khi phiền muộn như Trần Lãm cớ sao lúc này lại tràn đầy tâm sự như vậy?

*Cạch*

Tiếng cửa đẩy vào, một thân hình nam nhân xuất hiện. Vị nam nhân này tuổi trạc 50, khí định thần nhàn, phong phạm trác tuyệt bất phàm khiến Trần Lãm cũng phải ngẩng người ra đôi chút, rồi bật dậy khỏi ghế lao đến nắm lấy vai người đàn ông này:

_ Anh Lục! Anh đi đâu mấy bữa nay?

_ Đi tu luyện!

_ Luyện? Luyện cái gì? Tam Tôn là lợi hại nhất rồi mà

_ Không! Còn có Đông Hoàng Thái Nhất!

_ A! Thần kì vậy sao?

Với kinh nghiệm về tâm linh cũng như Đạo giáo của Trần Lãm, ông ta dĩ nhiên biết Đông Hoàng Thái Nhất là ai, chỉ có điều không nghĩ ra thỉnh linh của Tôn Tiên Phái còn có thể thỉnh được cả tổ sư gia của Âm Dương Gia.

Quả thật lúc này chú Lục khí thế bất phàm. Tuy nhìn ông ta có vẻ già hơn, hai bên tóc mao của Cao Lục đã chuyển sang màu trắng, trán nhiều nếp nhăn hơn nhưng khí chất ông ta đã thay đổi hẳn. Trần Lãm lặng trong vài giây rồi tiếp tục hỏi:

_ Vậy…….so với Tam Tôn.......

_ Mạnh hơn rất nhiều!

_ Đến mức nào?

_ Đã thử sức qua với Thác Trung!

_ Vậy…..?

_ Phư phư phư…….

Cao Lục cười đắc ý một cách bí ẩn! Kết quả trận so tài giữa chú Lục và Thác Trung thế nào, có lẽ chỉ mình ông ta biết. Tuy nhiên, chắc chắn đó là một kết quả như ý muốn nên chú Lục mới cười sảng khoái như vậy.

Thấy chú Lục không có ý nói gì thêm, Trần Lãm thở dài thườn thượt, quay đầu lặng lẽ đi về bàn làm việc, đặt mình nặng nhọc xuống ghế, mắt lim dim rít nốt điếu thuốc tàn còn lại.

Chú Lục lấy làm lạ, trước giờ Trần Lãm làm gì có khi nào yểu xìu đến vậy, kẻ được mệnh danh là giáo sư nghìn khuôn mặt như Trần Lãm cũng có lúc phải như thế này. Đúng là không thể nghĩ bàn mà!

_ Sao thế Lãm? Tui về anh thất vọng lắm à?

_ Haizza, anh về thì tốt! Tôi chỉ sợ anh không về con mất lúc nào không hay!

_ Cái gì? Là sao? Mà tụi nó đâu?

_ Đi nhận nhiệm vụ rồi, vụ thử thách đấy, nhớ không?

_ Nhiệm vụ khó lắm à?

_ Khó thì dĩ nhiên phải khó, cấp B mà! Nhưng không vượt qua nổi cấp B thì hi vọng gì đánh với Thuỷ Tinh!

_ Vậy tụi nhỏ kham nổi không?

_ Chắc chắn nổi! Có cả Phú lẫn Y Văn theo mà! Tôi lo là lo chuyện khác!

_ Lo gì?

_ Cái này đây!

Giáo sư Lãm vứt từ túi ra bức thư đã nhàu nát, chứng tỏ người đưa thư hoặc người nhận thư đã tác động vò nát bức thư này. Chú Lục mở lá thư lên đọc, nội dung cơ bản rằng Cục Tâm Linh Miền Bắc đề nghị DMI hỗ trợ mượn bốn thành viên: Tiêu Xuân Phú, Sa Moa Y Văn, Chu Võ Đức Huy và Cao Kim Viên cho nhiệm vụ. Mọi chi tiết liên quan sẽ được cung cấp trong cuộc họp tiếp theo của G5 vào ngày 17/02/2026.

Cao Lục lia sơ qua bức thư rồi ngẩng đầu nhìn Trần Lãm:

_ Cái này….

_ Thư của Cục Tâm Linh Miền Bắc, đề nghị mượn nhóm của Huy cho nhiệm vụ của họ!

_ Hả? Mượn vậy thì tốt chứ sao? Tụi nhỏ có thêm kinh nghiệm.

_ Anh dốt quá! Ai chứ thằng Nguyễn Đ tôi thừa hiểu nó, anh nghĩ mà xem bọn Cục Tâm Linh Miền Bắc chết hết rồi à?

_ Đâu có! Tụi nó còn đó mà

_ Đấy! Tôi bảo đấy! Bọn nó còn sờ sờ ra đấy sao mượn người DMI làm gì?

_ À thì….ừ nhỉ? Mượn làm gì?

_ Tôi ngờ rằng nhiệm vụ này thối lắm! Đồ thơm dễ gì bọn nó nhường, khéo mất mạng như chơi!

_ Trời đất! Giờ làm gì đây Lãm?

_ Thế này! Các thành viên DMI hiện cũng bận cả rồi! Tôi tính ra Hà Nội âm thầm hỗ trợ tụi nhỏ nhưng vướng cái lịch họp G5 ngày 14

_ Tui đi cho

_ Được thế thì tốt quá! Hay anh đi cùng tôi đi, đến nơi anh tách ra hỗ trợ bọn nhỏ

_ Được! Quyết định vậy đi!

_ Okay!

Quay trở lại hầm địa đạo, nơi đang là chiến trường khốc liệt giữa nhóm DMI và phe võ quán Vi Xuân Đường, nhóm của DMI đang dần chiếm ưu thế. Dù cho các chiến binh Veda chỉ còn là những tàn hồn, các đệ tử của Vi Xuân Đường sau một thời gian dùng phép thỉnh linh bắt đầu có dấu hiệu đuối sức.

Đây là hệ quả tất yếu của việc sử dụng một thời gian dài pháp thuật thỉnh linh mà không có đủ thể chất, khi mà đa phần các võ sĩ ở Vi Xuân Đường đều là phường hút chích nghiện ngập, chỉ dựa vào thỉnh linh để đánh quyền chui.

Quân thua tại tướng! Chỉ thấy lúc này thể lực của các đệ tử Vi Xuân Đường xuống đã đành, tinh thần cũng bị dao động nốt khi ba thủ lĩnh của bọn chúng đang bị thất thế. Vi Đặng Quốc sau vài phút chiếm ưu thế lúc này khá vất vả giao đấu với anh Phú.

Tiêu Xuân Phú thật chẳng phải tầm thường, chỉ thấy anh liên tục dùng Nghịch Phong Bộ di chuyển vòng quanh lão Quốc tìm kiếm cơ hội xuất chiêu. Lão Quốc ba lần bốn lượt tung trảo toan tóm lấy anh Phú nhưng chỉ trúng tàn ảnh.

_ Tật Điện Kiếm Chỉ!

Quá nôn nóng ra chiêu, lão Quốc xoay người đuổi theo hình bóng anh Phú, đầu gối của gã không chịu nổi thân thể béo ụt ịt của hắn, cuối cùng cũng đã ngã khuỵ xuống.

Anh Phú không bỏ lỡ cơ hội, hai ngón tay tụ kình lại, tung một chiêu kiếm chỉ khoan thẳng vào phía đầu lão Quốc. Dĩ nhiên, lão Quốc nào phải đèn cạn dầu, hít hơi mạnh xoay cổ chân hướng về sát chiêu của anh Phú

Thật ra lão ta cũng đã đợi cơ hội này từ lâu khi đánh mãi không chạm được anh Phú, nay anh chịu lộ chân thân thì lão liều mạng bám chặt. Lão xoay đầu hướng thẳng vào kiếm chỉ, trảo lướt gió toan cắm các đầu móng sắc nhọn vào tay anh Phú, nếu lão bắt được đòn này thì xem như anh Phú lành ít dữ nhiều.

Bất ngờ, mũi chỉ kiếm anh Phú đang đi thẳng bỗng xẹt ngang xuống góc trái rồi đâm thẳng từ dưới lên huớng vào mắt phải lão Quốc. Một đòn hoàn toàn bất ngờ và ở một góc độ khó lường, ngón tay anh Phú đoạt luôn một mắt của lão Quốc.

_ Aaaaaaaaaaaaaaaaa

Lão Quốc trúng đòn lăn lộn ra đất dữ dội, miệng thét lớn đau đớn khiến hiện trường ai cũng lạnh mình.

Hai gã sinh đôi Thái Hoa-Thái Vũ mất tập trung, bọn chúng tuy giao chiến nhưng lòng chỉ lo lắng cho bố. Dĩ nhiên, loại người như hai tên này thật ra lo cho tính mạng bản thân hơn, có điều nếu bố chúng bại trận thì xem như cuộc đời chúng cũng đến đoạn kết.

Kể từ khi Huy và Viên sử dụng pháp khí bổn mệnh, thế trận đã không còn chênh lệch nhiều nữa. Thậm chí, Báo Tử Thương của Vi Thái Vũ gần như bị Thanh Hoàng Bá Diện Cổ Long Kích của Huy trấn áp hoàn toàn.

Thương khác với kích, thương vốn chỉ có một đầu nhọn và sắc bén hai bên lưỡi thương, hầu như các đòn tấn công của thương đều là đâm thẳng.

Trong khi đó, kích cũng có đầu nhọn như thương nhưng lại có hai lưỡi kích phụ sắc bén hai bên. Hai lưỡi phụ này cũng hợp với lưỡi kích chính tạo thành các khía nhỏ như móc câu. Chính nhờ cấu tạo phức tạp này, kích có thể dùng để đâm thẳng, cũng có thể lia ngang sang chém, hoặc tấn công móc ngược từ sau ra trước rất khó đề phòng. Dĩ nhiên, chiêu số cũng thiên biến vạn hoá hơn thương.

Gã Thái Vũ tuy thương pháp bất phàm nhưng Huy cũng không hề kém cạnh. Nhờ DMI sắp xếp, Huy được đả nữ Wushu xuất sắc-huyền thoại Nguyễn Thuý Hiền dạy cho cơ bản của thương pháp, cộng thêm thể chất vượt trội và sự lợi hại của kích, Huy thậm chí còn sử dụng kích trơn tru và mượt hơn cả Thái Vũ.

Tên Thái Vũ sau hơn năm mươi chiêu liên tục, khi thì đâm từ trên xuống, khi thì dùng dùng địa thích thương tấn công hạ bàn Huy, hắn bắt đầu thấm mệt.

Trong khi đó, Huy dù nhường quyền chủ công cho hắn nhưng thủ vững như bàn thạch. Chỉ thấy kích của Huy như thanh long uốn lượn, khi thì xoay quanh thân Huy quét trúng hông gã Thái Vũ xin tí huyết, khi thì cố tình đâm trượt gã Thái Vũ rồi dùng lưỡi kích phụ như móc câu kéo ngược cứa đường máu lên vai hắn.

Thái Vũ lia mắt sang em trai hòng cầu cứu sự giúp đỡ, hắn phát hiện ra em trai của hắn thậm chí còn thảm hơn. Vi Thái Hoa lúc này không dám tiến đến gần Viên, cứ mỗi khi hắn chuẩn bị tiến lên ra chiêu thì Viên phát tiễn như hung thần đoạt mạng.

Mỗi mũi tên Viên bắn ra phát lực lên đến 4-5 vạn cân, tên Thái Hoa hai tay cầm Tử Mẫu Song Đao tụ lại đỡ kình cũng bị đẩy bật ra đến vài mét mới đứng vững lại được. Khi mũi tên bật ra từ đao của Thái Hoa, Viên dùng sợi xích gắn với đuôi mũi tên thu hồi về trên tay.

Chỉ có điều, tuy chiếm ưu thế là vậy nhưng Viên không lao đến tấn công Thái Hoa ngay khi hắn thất thế. Có lẽ do Viên chỉ có thể tấn công tầm xa chăng? Điều này không lọt qua khỏi mắt Thái Hoa, hắn cũng có ý nghĩ như vậy.

“Vậy nếu mình liều mạng cận chiến thì sao đây? Hừm….được, liều thôi!”

Vi Thái Hoa nghĩ vậy trong đầu, sau đó hắn lập tức tung mình lao đến chỗ Viên. Không chậm trễ, Viên trong tư thế đã lên sẵn tiễn, phát một tiễn bay thẳng về tên Thái Hoa.

Lúc này, tên Hoa hoàn toàn có thể dùng song đao tụ lại đỡ đòn nhưng hắn quyết định chọn cách khác. Hắn liều mạng dùng một tay, lấy đao tản mũi tên lực bay 4-5 vạn cân chệch hướng, bay sượt khỏi đầu hắn rồi chạy thẳng đến chỗ Viên.

_ Hahaha, mày chết rồi con giai! Ớ….

Tên Vi Thái Hoa mỉm cười khoải trá. Hắn biết hắn đã thắng! Mũi tên Viên bắn ra đã bị hắn đẩy chệch hướng đi, chỉ cần hắn tiếp cận Viên trước khi Viên kéo mũi tên bay về thì Viên đành phó mặc cho hắn chém giết.

Bỗng nụ cười của tên Thái Hoa méo xệch hẳn đi, hắn chợt nhận ra ở phía đối diện, Viên cũng đang nhoẻn miệng cười. Chỉ thấy tay phải Viên đang nắm chặt sợi xích kim loại, sợi xích nối dài với đuôi tiễn vừa bắn, hắn chợt hiểu ra mọi chuyện.

Thì ra vừa rồi Viên chỉ nhử hắn, liên tục dùng tên bắn nhưng tránh cận chiến để tên Thái Hoa nghĩ Viên không có khả năng cận chiến. Đợi hắn mắc bẫy,Viên lập tức dùng tên bắn một phát nhẹ nhất có thể để tên Thái Hoa đẩy ra dễ dàng.

*Phập*

Nhờ lực bắn tên khá nhẹ, Viên vừa lắc cổ tay, gã Thái Hoa lập tức cảm nhận làn hàn khí buốt óc từ sau lia qua cổ hắn. Hắn bỗng thấy trời đất đảo lộn, cổ của hắn đau rát, rồi hắn sững sờ chứng kiến thi thể một người đàn ông đang mặc bộ quần áo giống hệt mình đứng đó. Chỉ có điều, người đàn ông này không có đầu.

*Bịch*

Âm thanh như xác nhận: Vi Thái Hoa đã thảm bại đầu rơi xuống đất. Vi Thái Vũ đứng gần đó chứng kiến mọi việc, hắn ngớ cả người ra rồi giật mình lao đến ôm đầu em trai gào lên:

_ Hoaaaaaaaa

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương