Tiên Hồng Lộ
-
Chương 56: Truy kích mưu toán
Đám sương sinh mệnh trong cơ thể Dương Phàm sinh sôi không thôi mượn lực vào nhưng phiến lá cây lớn. thân thể không ngừng bay lên. dường như không có chút sức nặng nào. Thân pháp như thế dĩ nhiên đã siêu việt so với kinh công Thủy thượng phiêu của thế tục. đạt tới cảnh giới dung hợp với tự nhiên. Dương Phàm vẫn bảo trì Toàn Tri Mô Thức. hiểu rõ hết thảy mọi chuyện trong phạm vi hai trăm trượng, hết thảy gió thổi cỏ lay. Tâm linh cũng vững vàng bình ổn. tinh khí thần cũng điều tiết ở trạng thái đỉnh. Mặc dù trước mặt hắn có hai gã địch nhân là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ nhưng Dương Phàm vẫn hết sức bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng vẽ ra một kế hoạch. Nếu luận sức chiến đấu. hai gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ này ánh mắt lăng lệ. trên người mơ hồ lộ ra một cỗ sát phạt quyết đoán. rõ ràng đã được huấn luyện. Đó là nhưng tu sĩ đã trải qua thiết huyết ma luyện. Có thể tưởng tượng ra sức chiến đấu của bọn chúng so với nhưng tu sĩ hậu kỳ đồng cấp bình thường phải hơn hẳn một bậc. tố chất cũng cao hơn nhiều lắm.
Dương Phàm làm bộ như không nhìn thấy hai người, theo con đường trên mặt nước đi về một khu vực trong Tú Ngọc Các. Tình huống bây giờ cấp bách. Dương Phàm chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc mua sắm mầm mống linh dược và các loại pháp khí đạo cụ dùng cho việc dịch dung. Hiện tại. quan trọng nhất là phải làm sao để có thể thoát khỏi hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ này!
Nếu bằng vào thủ đoạn ngự kiếm phi hành thì sẽ bại lộ thực lực và con bài chưa lật của Dương Phàm.
- Nếu không thể bằng những thủ đoạn bình thường thoát khỏi hai tên này thì cũng chỉ có Thể nghĩ biện phép diệt sát hai người này mà thôi!
Trong lòng Dương Phàm sinh ra một tia sát khí Nếu bị dồn vào thế bắt buộc thì hắn cũng không chút do dự giết người diệt khẩu. Liên quan đến an nguy và bí mật bản thân mình thì Dương Phàm tuyệt đối sẽ không mềm lòng. Dương Phàm còn chưa đi được mấy bước thì hai tên thị vệ áo xanh đã đi tới. ngăn lại nói:
- Vị đạo hữu này chờ một chút.
- Hai vị có chuyện gì sao?
Dương Phàm thản nhiên hỏi làm ra bộ dáng không biết các ngươi là ai.
- VỊ đạo hữu này. công tử nhà ta đã nói rằng phải để ngươi chờ hắn tới. không thể cho ngươi rời đi được.
Một gã thị vệ với vẻ mặt ngạo mạn nói.
- Ha ha. chẳng lẽ Tú Ngọc Các này là nhà của các ngươi sao? Ta tuy đã đáp ứng công tử các ngươi nhưng chỉ nói là sẽ chờ hắn ở trong Tú Ngọc Các này mà thôi! Hiện tại ta muốn đi lại một chút để ngắm cảnh thì chẳng lẽ hai người các ngươi muốn ngăn cản?
Thái độ của Dương Phàm rất cứng rắn.
- Cái này
Tên thị vệ kia hơi giật mình. hiển nhiên không ngờ được đối phương chỉ là một tên tiểu nhân Luyện Khí sơ kỳ mà lại có thái độ ương ngạnh như thế.
- Hừm. nơi này là Tú Ngọc Các. chẳng lẽ các ngươi muốn động thủ?
Dương Phàm cố ý đem thanh âm phóng lớn lên. khiến cho nhưng tu sĩ xung quanh chú ý lại đây. Tú Ngọc Các là một phường thị giao dịch cỡ lớn. Thế lực sau lưng sâu không lường được. cũng không phải Kinh đô Dương gia dám trêu chọc!
- Đạo hữu mong ngài bớt giận. chúng ta cũng chỉ là tuân mệnh mà thôi!
Tên thị vệ thấy Dương Phàm cứng rắn như thế thì liền giảm giọng điệu và thái độ xuống.
- Ta muốn đi lại trong Tú Ngọc Các một chút. hai người các ngươi có thể đi theo ta nhưng không được hạn chế sự tự do của ta. hừm hừm!
Dương Phàm hừ lạnh. dứt khoát bước đi. Hai gã thị vệ nhìn nhau. đành phải đi theo phía sau Dương Phàm.
Trong phường thị Tú Ngọc Các này, cho dù bọn hắn là gan hùm mặt gấu cũng không dám động thủ. Trong lòng Dương Phàm cười thầm. thong thả đi ra bên ngoài Tú Ngọc Các. Hắn có thể đoán được Vân Vũ Tịch sẽ phối hợp với mình. cố gắng kéo dài thời gian cho hắn. Chỉ cần không phải Dương Vũ, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ tự mình xuất thủ thì Dương Phàm sẽ không có chút sợ hãi nào! Hắn tự tin có thể ứng phó được hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Hai gã thị vệ cũng chỉ cách Dương Phàm có mấy trượng, không khỏi thấp giọng nói chuyện:
- Xem ra tiểu tử nàỳ muốn rời khỏi Tú Ngọc Các. tìm thời cơ chạy trốn. Chúng ta lại không thể động thủ được. phải làm thế nào đây?
Hai người cũng không phải kẻ ngu. sao lại không nhìn ra được Dương Phàm đang nghĩ cách chạy trốn.
- Không bằng chúng ta hãy đưa tin cho công tử. sử dụng một tấm Thần tấn phù.
- Ngu quá! Ở Tú Ngọc Các mà sử dụng Thần tấn phù? Giờ phút này công tử đang ở cùng một chỗ với vị tiên tử kia. nếu tùy tiện quấy rối không chừng còn bị trừng phạt. Hơn nữa. giá trị của Thần tấn phù rất cao. không đến lúc nguy cơ ập tới thì không thể dễ dàng sử dụng được. Nếu không, ngay cả tất cả thế lực của Kinh đô Dương gia trong phạm vi trăm dặm cũng sẽ lập tức bị kinh động
- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn rời đi?
- Ta có chủ ý này, không bằng cứ để mặc hắn rời khỏi Tú Ngọc Các đi!
Một gã thị vệ trong mắt bắn ra một đạo lệ quang.
- Ý của ngươi là
Tên thị vệ kia rất nhanh đã minh bạch.
- Đúng thế. một khi rời khỏi Tú Ngọc Các thì chúng ta có thể mạnh mẽ chế trụ hắn lại. đến lúc đó xem hắn còn kiêu ngạo được nữa không?
- Đúng thế đúng thế! Chúng ta là hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, kinh nghiệm chiến đấu cũng ăn đứt một tên tiểu tử ngu ngốc không có kinh nghiệm! Tuvệt đối không có chuvện gì ngoài ý muốn cả!
Hai tên thị vệ đã quyết định chủ ý. nên để mặc cho "con mồi" rời đi.
Nhưng mà bọn họ sao biết được nhất cử nhất động, mỗi câu mình nói đều bị Dương Phàm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Dương Phàm trong trạng thái Toàn Tri Mô Thức. chiếm hết tiên cơ của đối phương. Đây chính là ưu thế của hắn!
Sau khi biết được kế hoạch của hai tên thị vệ này, trong lòng Dương Phàm âm thầm cười lạnh. tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.
Chỉ một lúc sau, Dương Phàm đã đi tới sát mặt ngoài Tú Ngọc Các. đưa mắt nhìn lại là một mảnh thủy vực và đỉnh núi vô cùng hung hiểm.
Tuy nhiên, tại thủy vực bên cạnh cũng có một con thuvền cỡ lớn neo đậu. chuyên môn phục vụ cho người tu tiên, số người trên đó cũng không ít.
- Trước khoan hãy động thủ. Nơi này còn có nhiều tu sĩ đi lại lắm.
MỘT gã Thị vệ thấp giọng nói nhỏ. hai người cũng phối hợp rất ăn ý. ở phụ cận lối ra vào Tú Ngọc Các. bọn chúng cũng không động thủ. Điểm này Dương Phàm đã đoán trước trong lòng. Hắn cũng không dừng lại. tốc độ càng lúc càng mau, hướng về phía rừng hoang núi thẳm đi tới. Thủy vực của Thanh Giang hà quá mức hung hiểm. hơn nữa cũng không dễ dàng xuống tay. Hắn lựa chọn núi non có địa thế hiểm ác này. Ước chừng đi được bốn năm dặm. tốc độ của Dương Phàm đã càng lúc càng nhanh, sau đó đang nhanh lại thành chậm lại.
- Huynh đệ. cũng ổn rồi! Chúng ta có thể xuống tay. động tác cũng phải nhanh chút.
Ánh mắt hai gã thị vệ lộ ra vẻ lăng lệ. khí thế ngưng tụ tới cực điểm. chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc này, thân mình Dương Phàm đột nhiên vù một tiếng, lao về phía trước mấy trượng, sau đó dùng sức hai chân. như một con khoái mã lao nhanh về phía trước.
- Cái này
Hai gã thị vệ giật mình.
Dương Phàm chạy trốn thật đúng lúc. Ngay khi hai người đề tụ lực lượng tới đỉnh; chuẩn bị ra tay thì hắn lại đột nhiên chạy trốn.
- Mau đuổi theo! Tiểu tử nàv không ngờ dám chạy!
Hai tên thị vệ kia giật mình. thân mình như báo. linh khí cấp tốc vận chuyển, lập tức rút ngắn khoảng cách với Dương Phàm. Nơi này cách Tú Ngọc Các chỉ bốn năm dặm. vẫn hơi gần. không nên giết người diệt khẩu. Chạy thêm đoạn nữa!
Dương Phàm dồn thêm sức vào hai chân. tốc độ cũng bạo tăng.
Dương Phàm làm bộ như không nhìn thấy hai người, theo con đường trên mặt nước đi về một khu vực trong Tú Ngọc Các. Tình huống bây giờ cấp bách. Dương Phàm chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc mua sắm mầm mống linh dược và các loại pháp khí đạo cụ dùng cho việc dịch dung. Hiện tại. quan trọng nhất là phải làm sao để có thể thoát khỏi hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ này!
Nếu bằng vào thủ đoạn ngự kiếm phi hành thì sẽ bại lộ thực lực và con bài chưa lật của Dương Phàm.
- Nếu không thể bằng những thủ đoạn bình thường thoát khỏi hai tên này thì cũng chỉ có Thể nghĩ biện phép diệt sát hai người này mà thôi!
Trong lòng Dương Phàm sinh ra một tia sát khí Nếu bị dồn vào thế bắt buộc thì hắn cũng không chút do dự giết người diệt khẩu. Liên quan đến an nguy và bí mật bản thân mình thì Dương Phàm tuyệt đối sẽ không mềm lòng. Dương Phàm còn chưa đi được mấy bước thì hai tên thị vệ áo xanh đã đi tới. ngăn lại nói:
- Vị đạo hữu này chờ một chút.
- Hai vị có chuyện gì sao?
Dương Phàm thản nhiên hỏi làm ra bộ dáng không biết các ngươi là ai.
- VỊ đạo hữu này. công tử nhà ta đã nói rằng phải để ngươi chờ hắn tới. không thể cho ngươi rời đi được.
Một gã thị vệ với vẻ mặt ngạo mạn nói.
- Ha ha. chẳng lẽ Tú Ngọc Các này là nhà của các ngươi sao? Ta tuy đã đáp ứng công tử các ngươi nhưng chỉ nói là sẽ chờ hắn ở trong Tú Ngọc Các này mà thôi! Hiện tại ta muốn đi lại một chút để ngắm cảnh thì chẳng lẽ hai người các ngươi muốn ngăn cản?
Thái độ của Dương Phàm rất cứng rắn.
- Cái này
Tên thị vệ kia hơi giật mình. hiển nhiên không ngờ được đối phương chỉ là một tên tiểu nhân Luyện Khí sơ kỳ mà lại có thái độ ương ngạnh như thế.
- Hừm. nơi này là Tú Ngọc Các. chẳng lẽ các ngươi muốn động thủ?
Dương Phàm cố ý đem thanh âm phóng lớn lên. khiến cho nhưng tu sĩ xung quanh chú ý lại đây. Tú Ngọc Các là một phường thị giao dịch cỡ lớn. Thế lực sau lưng sâu không lường được. cũng không phải Kinh đô Dương gia dám trêu chọc!
- Đạo hữu mong ngài bớt giận. chúng ta cũng chỉ là tuân mệnh mà thôi!
Tên thị vệ thấy Dương Phàm cứng rắn như thế thì liền giảm giọng điệu và thái độ xuống.
- Ta muốn đi lại trong Tú Ngọc Các một chút. hai người các ngươi có thể đi theo ta nhưng không được hạn chế sự tự do của ta. hừm hừm!
Dương Phàm hừ lạnh. dứt khoát bước đi. Hai gã thị vệ nhìn nhau. đành phải đi theo phía sau Dương Phàm.
Trong phường thị Tú Ngọc Các này, cho dù bọn hắn là gan hùm mặt gấu cũng không dám động thủ. Trong lòng Dương Phàm cười thầm. thong thả đi ra bên ngoài Tú Ngọc Các. Hắn có thể đoán được Vân Vũ Tịch sẽ phối hợp với mình. cố gắng kéo dài thời gian cho hắn. Chỉ cần không phải Dương Vũ, tu sĩ Ngưng Thần Kỳ tự mình xuất thủ thì Dương Phàm sẽ không có chút sợ hãi nào! Hắn tự tin có thể ứng phó được hai tên tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Hai gã thị vệ cũng chỉ cách Dương Phàm có mấy trượng, không khỏi thấp giọng nói chuyện:
- Xem ra tiểu tử nàỳ muốn rời khỏi Tú Ngọc Các. tìm thời cơ chạy trốn. Chúng ta lại không thể động thủ được. phải làm thế nào đây?
Hai người cũng không phải kẻ ngu. sao lại không nhìn ra được Dương Phàm đang nghĩ cách chạy trốn.
- Không bằng chúng ta hãy đưa tin cho công tử. sử dụng một tấm Thần tấn phù.
- Ngu quá! Ở Tú Ngọc Các mà sử dụng Thần tấn phù? Giờ phút này công tử đang ở cùng một chỗ với vị tiên tử kia. nếu tùy tiện quấy rối không chừng còn bị trừng phạt. Hơn nữa. giá trị của Thần tấn phù rất cao. không đến lúc nguy cơ ập tới thì không thể dễ dàng sử dụng được. Nếu không, ngay cả tất cả thế lực của Kinh đô Dương gia trong phạm vi trăm dặm cũng sẽ lập tức bị kinh động
- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn rời đi?
- Ta có chủ ý này, không bằng cứ để mặc hắn rời khỏi Tú Ngọc Các đi!
Một gã thị vệ trong mắt bắn ra một đạo lệ quang.
- Ý của ngươi là
Tên thị vệ kia rất nhanh đã minh bạch.
- Đúng thế. một khi rời khỏi Tú Ngọc Các thì chúng ta có thể mạnh mẽ chế trụ hắn lại. đến lúc đó xem hắn còn kiêu ngạo được nữa không?
- Đúng thế đúng thế! Chúng ta là hai tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, kinh nghiệm chiến đấu cũng ăn đứt một tên tiểu tử ngu ngốc không có kinh nghiệm! Tuvệt đối không có chuvện gì ngoài ý muốn cả!
Hai tên thị vệ đã quyết định chủ ý. nên để mặc cho "con mồi" rời đi.
Nhưng mà bọn họ sao biết được nhất cử nhất động, mỗi câu mình nói đều bị Dương Phàm nắm rõ trong lòng bàn tay.
Dương Phàm trong trạng thái Toàn Tri Mô Thức. chiếm hết tiên cơ của đối phương. Đây chính là ưu thế của hắn!
Sau khi biết được kế hoạch của hai tên thị vệ này, trong lòng Dương Phàm âm thầm cười lạnh. tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn.
Chỉ một lúc sau, Dương Phàm đã đi tới sát mặt ngoài Tú Ngọc Các. đưa mắt nhìn lại là một mảnh thủy vực và đỉnh núi vô cùng hung hiểm.
Tuy nhiên, tại thủy vực bên cạnh cũng có một con thuvền cỡ lớn neo đậu. chuyên môn phục vụ cho người tu tiên, số người trên đó cũng không ít.
- Trước khoan hãy động thủ. Nơi này còn có nhiều tu sĩ đi lại lắm.
MỘT gã Thị vệ thấp giọng nói nhỏ. hai người cũng phối hợp rất ăn ý. ở phụ cận lối ra vào Tú Ngọc Các. bọn chúng cũng không động thủ. Điểm này Dương Phàm đã đoán trước trong lòng. Hắn cũng không dừng lại. tốc độ càng lúc càng mau, hướng về phía rừng hoang núi thẳm đi tới. Thủy vực của Thanh Giang hà quá mức hung hiểm. hơn nữa cũng không dễ dàng xuống tay. Hắn lựa chọn núi non có địa thế hiểm ác này. Ước chừng đi được bốn năm dặm. tốc độ của Dương Phàm đã càng lúc càng nhanh, sau đó đang nhanh lại thành chậm lại.
- Huynh đệ. cũng ổn rồi! Chúng ta có thể xuống tay. động tác cũng phải nhanh chút.
Ánh mắt hai gã thị vệ lộ ra vẻ lăng lệ. khí thế ngưng tụ tới cực điểm. chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng lúc này, thân mình Dương Phàm đột nhiên vù một tiếng, lao về phía trước mấy trượng, sau đó dùng sức hai chân. như một con khoái mã lao nhanh về phía trước.
- Cái này
Hai gã thị vệ giật mình.
Dương Phàm chạy trốn thật đúng lúc. Ngay khi hai người đề tụ lực lượng tới đỉnh; chuẩn bị ra tay thì hắn lại đột nhiên chạy trốn.
- Mau đuổi theo! Tiểu tử nàv không ngờ dám chạy!
Hai tên thị vệ kia giật mình. thân mình như báo. linh khí cấp tốc vận chuyển, lập tức rút ngắn khoảng cách với Dương Phàm. Nơi này cách Tú Ngọc Các chỉ bốn năm dặm. vẫn hơi gần. không nên giết người diệt khẩu. Chạy thêm đoạn nữa!
Dương Phàm dồn thêm sức vào hai chân. tốc độ cũng bạo tăng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook