Tiên Hồng Lộ
-
Chương 106: Quỷ Thi Sơn
Có lẽ là cảm nhận được một tia thương hại trong mắt Dương Phàm. thiếu niên cực kỳ xấu xí nàv đột nhiên ra tay, thân hình như tia chớp bay tới đánh thẳng vào Dương Phàm. trên mỗi bàn tay lóe lên mấy tia sáng lôi điện. phát ra từng tràng tiếng vang "Đùm hùm", ở trong mắt mọi người lại chấn động như tiếng sấm
Dương Phàm ở trong khoảnh khắc trước khi đối phương ra tay, trong lòng liền sinh ra một cảm giác nguy cơ thần bí. khi Hồ Phi chân chính ra tay, cảm giác nguy cơ này liền giống như bóng ma của tử vong, kèm theo áp lực cực lớn bao trùm trước người hắn.
Tuy nhiên. Hồ Phi muốn đánh về phía Dương Phàm. còn phải trải qua một khoảng cách không ngắn. ở khoảng giữa còn có đám người Sở Thu Nhiên.
- Dừng tay!
Sở Ngọc Yên quát một tiếng, ngọc thủ duỗi ra. trước mắt xuất hiện một cái ô che. cách cách mấy tiếng mở ra, hình thành một bức tường hào quang hình vòng cung che chắn ở trước mặt mình và Dương Phàm.
- Hồ Phi! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng mệnh?
Trên mặt Sở Thu Nhiên lộ ra vẻ nghiêm khắc. thân hình chợt lóe. ở nửa đường ngăn cản công kích của Hồ Phi.
"Ầm!"
Quyền chưởng hai người chạm nhau. trên bàn tay Sở Thu Nhiên bùng lên vầng sáng xanh. cùng ánh sáng lôi điện trên nắm tay Hồ Phi chạm nhau cùng một chỗ. phát ra một tiếng nổ vang như sấm rền. khiến cho màng tai người ta chấn động, khí huyết quay cuồng.
"Kịch! Kịch! Kịch!"
Hai người đồng thời thối lui ra sau ba bước. sắc mặt Sở Thu Nhiên sa sầm xuống, môi phát run; Hồ Phi thì mặt đầy vẻ ngạc nhiên, trên nắm tav còn sót lại một tia lôi điện.
Chỗ hai người vừa chạm nhau. mặt đất nứt toát cháy sém. bụi đất bay lên thổi quét ra bốn phía. trong không khí tràn ngập một mùi vị khác thường.
- SởSở Thu NhiênNgươingươi vì vìsao phải ngăn cản ta?
Hồ Phi thẹn quá thành giận. nhe răng trợn mắt nói với Sở Thu Nhiên, bộ dáng dường như cảm thấy rất khó hiểu.
- Dương dược sư là khách quý của Vũ Vụ Sơn Trang, cùng theo chúng ta đi tham gia thí luyện, ngươi vì sao vô duyên vô cớ động thủ với hắn!
Sở Thu Nhiên nổi giận nói ngón tay phát run hung hăng chỉ vào hắn
- Hắnhắn là dượcDược sư mời đến? Ngươingươi cho làtata là kẻngu ngốc
Hồ Phi lắc lắc đầu. còn hung dữ trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái.
- Ngươi tin cũng thế. không tin cũng thế. tóm lại ngươi phải nhớ kỹ một câu. hắn là khách quý của Vũ Vụ Sơn Trang. Chẳng những không thể thương tổn hắn. đợi lát nữa khi tới QUỷ Thi Sơn. ngươi còn phải dùng hết toàn lực giữ an toàn cho hắn.
Sở Thu Nhiên cười lạnh nói.
- Hừ! Muốn muốn tabảobảo hộ hắnĐó là khôngkhông có khả năng!
Hồ Phi đặt mông ngồi xuống đất. sau đó nhắm mắt dưỡng thần. không thèm nói gì nữa.
Dương Phàm đứng ở bên kia. không khỏi xấu hố. không ngờ Vũ Vụ Sơn Trang có một quái thai như vậy, không biết là phúc hay là họa.
- Dược sư bị kinh hãi rồi! Hồ Phi này chỉ là như vậy
Sở Thu Nhiên hơi áy náy nói.
Dương Phàm mĩm cười:
- Ta cũng không có bị thương tổn gìcòn phải cảm tạ Sở công tử ra tay chiếu cố.
Sở Ngọc Yên thu hồi cái ô dù trong tay, hạ giọng nói với Dương Phàm:
- Hồ Phi người này thiên phú dị bẩm. dường như có cảm quan đặc thù gì đó. một khi có bất cứ người nào có ý niệm sinh ra địch ý trong đầu hoặc là sinh ra gì khác có ý làm nhục với hắn. đều có thể bị hắn cảm nhận đượcTrước đây một thời gian. có vài tên con cháu trong sơn trang, đã bị hắn đánh cho tàn phế
"Quả nhiên là quái thai"
Dương Phàm chuyển ánh mắt đi nơi khác. trong lòng lại rùng mình một cái. nếu mình ở chung một chỗ với người này, chính mình đã có thể bị nguy hiểm rồi
Hắn lập tức hạ quvết tâm. kế tiếp thí luyện trong QUỷ Thi Sơn. nhất định phải giữ khoảng cách với người này, tốt nhất là có thể luôn ờ gần bên Sở Ngọc Yên và Sở Thu Nhiên.
Đúng lúc này, bên ngoài lại khiêng vào hai cỗ kiệu. có một người hầu Luyện Khí KỲ hô lớn:
- Trịnh dược sư và Lâm dược sư tới.
Cỗ kiệu dừng lại. bên trong kiệu phía trước bước xuống một lão già và một thiếu nữ xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
Dương Phàm lập tức nhận ra lão già kia. không phải Trịnh dược sư còn là ai nữa?
Trịnh dược sư vẫn giống như hôm trước, lưng đeo một cái giỏ thuốc, ánh mắt ôn hòa. thiếu nữ bên cạnh lão xinh đẹp phi thường, mắt sáng răng trắng, ánh mắt lấp lánh như sao. duyên dáng yêu kiều. mặc xiêm y màu đỏ nhạt. lộ ra nửa cặp chân ngọc trắng nõn như tuyết Nàng đang tò mò quan sát những người ở đây.
Nhớ lại thiếu nữ này hẳn chính là cháu gái mà Trịnh dược sư đã đề cập tới đây rồi
Bên trong cỗ kiệu phía sau bước xuống một lão già khô gầy như cây củi. sắc mặt lộ vẻ tái nhợt. Dương Phàm thầm nghĩ. người này hẳn là Lâm dược sư mà Trịnh dược sư nhiều lần đề cập với mình.
Thấy hai vị dược sư bước xuống. Sở Thu Nhiên lộ vẻ tươi cười bước lên tiếp đón đầy khách sáo. ngôn ngữ thập phần tôn trọng, rõ ràng coi trọng hơn rất nhiều so với dược sư trẻ tuổi Dương Phàm.
Sở Ngọc Yên đứng ở bên cạnh Dương Phàm. thấy cảnh tượng này trong đôi mắt sáng của nàng lộ ra một chút vXồn bực. Dù sao Dương Phàm là do nàng cố ý yêu cầu và Trịnh dược sư cực lực đề cử tới.
- Ha ha! Dương dược sư ngài cũng đến đây rồi! Để ta giới thiệu một chút. vị này chính là Lâm dược sư của Vũ Vụ Sơn Trang.
Trịnh dược sư đi tới giới thiệu vói Dương Phàm.
- Lâm dược sư! Nghe đại danh đã lâu. hành trình thí luvện QUỷ Thi Sơn lần này. còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.
Dương Phàm ôm quyền thi lễ. khiêm tốn nói. Tuy rằng về y thuật đương nhiên hắn không thể kém so với các lão già này, nhưng danh tiếng và kinh nghiệm của đối phương hơn xa mình. nên điều khiêm tốn cơ bản vẫn là không thể thiếu.
- Dương dược sư quá khiêm tốn rồi! Từ trong bản lãnh trừ tận gốc cổ độc cùng vài giải quyết Mê Hồn Thuật ở Vụ Liễu trấn. đã có thể thấy phương diện y thuật của ngài có chỗ độc đáo.
Lâm dược sư không mặn không nhạt nói khi lão nói chuvện mặt không chút thay đổi. thập phần khô khan.
Lão đánh giá nhưng thật ra đúng trọng tâm.
Chỉ có điều Dương Phàm vẫn như cũ. trong giọng điệu của Lâm dược sư vẫn cảm nhận được một chút không cho là đúng. Dù sao không tận mắt nhìn thấy, Thêm nữa thấy Dương Phàm tuổi trẻ như thế. bởi vì ở đạo y thuật này lai lịch và kinh nghiệm đều rất trọng yếu, cho nên lão cùng với đám người Sở Thu Nhiên có hơi xem thường Dương Phàm. cũng là chuyện bình thường.
- Tiểu Mạn! Vị này chính là Dương dược sư mà ta đề cập với con. Mau tới đây chào đi.
Trịnh dược sư lại gọi thiếu nữ phía sau đi tới.
- Tiểu nữ Trịnh Tiểu Mạn. ra mắt Dương dược sư.
Thiếu nữ tiến lê thi lễ. động tác tao nhã tự nhiên, cúi đầu nhỏ giọng nói còn len lén liếc nhìn Dương Phàm một cái. trong mắt lộ ra một chút mơ hồ và nghi ngờ.
Trịnh dược sư cười nói với Dương Phàm:
- Nàng chính là cháu gái Tiểu Mạn của ta! Hy vọng ngày sau Dương dược sư có thể Tài bồi cho nàng nhiều hơn.
Dương Phàm giơ tay đỡ Trịnh Tiểu Mạn đứng dậy, nhìn vào mắt nàng. khẽ gật đầu:
- Dương mồ đã nhận lời. tự nhiên sẽ không phụ lòng ký thác của Trịnh dược sư.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Sở Ngọc Yên đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. xem ý của Trịnh dược sư. dường như muốn cho cháu gái quý giá của mình làm đệ tử của Dương Phàm.
Ánh mắt Sở Thu Nhiên lóe ra không ngừng, dừng trên mặt Dương Phàm. lần đầu tiên nhiều thêm vài phần coi trọng.
Từ trong thái độ của Trịnh dược sư. rốt cục hắn khẳng định một điều. dược sư trẻ tuổi trước mắt này, hơn phân nửa có bản lãnh gì đó khiến người ta khâm phục.
Thiếu niên cực kỳ xấu xí Hồ Phi ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần. trong ánh mắt trong khoảnh khắc mở hí ra. cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
- Tốt lắm. hai mươi bốn vị con cháu đời thứ ba của Vũ Vụ Sơn Trang, cùng với bốn vị dược sư. đều đã đến đông đủ. Kế tiếp. chúng ta lập tức xuất phát đi QUỷ Thi Sơn. Ai nhát gan sợ chết hiện tại nói ra. bản công tử có thể phê chuẩn người đó lập tức rút lui. để tránh cản bước mọi người.
Sở Thu Nhiên đưa mắt một vòng kiểm tra con cháu đời thứ ba của Vũ Vụ Sơn Trang ở đây. nói vẻ mặt lạnh lùng. lời nói và việc làm của hắn có một khí chất của kẻ bề trên.
Hiện trường yên lặng thật lâu sau, cũng không có người nào lựa chọn rời khỏi.
- Tốt! Nếu không có người nào bỏ cuộc. tới QUỷ Thi Sơn. nếu gặp phải nguy hiểm kẻ nào dám can đảm lâm trận bỏ chạygiết không tha!
Giết không tha!
Sở Thu Nhiên nói tới ba chữ cuối cùng. lộ ra một cổ sát ý lạnh thấu xương, làm cho tâm thần mọi người rùng mình một cái.
Không có nghi thức cùng nói chuyện rườm rà, thậm chí không có nhìn đến con cháu đời thứ hai của Vũ Vụ Sơn Trang. Đám tân tú trong con cháu đời thứ ba này, liền xuất phát như sấm rền gió cuốn.
Dương Phàm hơi có vẻ kinh ngạc. hiệu suất làm việc của Vũ Vụ Sơn Trang này thật đúng là cao.
Đoàn người đều là người tu tiên, khí lực dồi dào. đầu tiên là cưỡi ngựa chạy một thời gian. tiếp theo đi bộ băng rừng lội suối từ sáng sớm đi suốt tới buổi tối. không ngừng nghỉ chút nào.
Rốt cục. đến khi bóng đêm buông xuống, sao lấp lánh đầy trời. phía trước xuất hiện dãy núi âm u kéo dài bất tận.
"Đó chính là QUỷ Thi Sơn"
Dương Phàm trong lòng vừa động. không biết vì sao càng tới gần. lực lượng Cửu u ma công ở chỗ sâu trong trong cơ thể hắn. lại càng có vẻ rục rịch rộn ràng.
Trong mơ hồ. còn truyền đến một tia mờ nhạt dường như đang kêu gọi hắn. nhưng không biết cụ thể đến từ nơi nào.
Dương Phàm ở trong khoảnh khắc trước khi đối phương ra tay, trong lòng liền sinh ra một cảm giác nguy cơ thần bí. khi Hồ Phi chân chính ra tay, cảm giác nguy cơ này liền giống như bóng ma của tử vong, kèm theo áp lực cực lớn bao trùm trước người hắn.
Tuy nhiên. Hồ Phi muốn đánh về phía Dương Phàm. còn phải trải qua một khoảng cách không ngắn. ở khoảng giữa còn có đám người Sở Thu Nhiên.
- Dừng tay!
Sở Ngọc Yên quát một tiếng, ngọc thủ duỗi ra. trước mắt xuất hiện một cái ô che. cách cách mấy tiếng mở ra, hình thành một bức tường hào quang hình vòng cung che chắn ở trước mặt mình và Dương Phàm.
- Hồ Phi! Chẳng lẽ ngươi muốn kháng mệnh?
Trên mặt Sở Thu Nhiên lộ ra vẻ nghiêm khắc. thân hình chợt lóe. ở nửa đường ngăn cản công kích của Hồ Phi.
"Ầm!"
Quyền chưởng hai người chạm nhau. trên bàn tay Sở Thu Nhiên bùng lên vầng sáng xanh. cùng ánh sáng lôi điện trên nắm tay Hồ Phi chạm nhau cùng một chỗ. phát ra một tiếng nổ vang như sấm rền. khiến cho màng tai người ta chấn động, khí huyết quay cuồng.
"Kịch! Kịch! Kịch!"
Hai người đồng thời thối lui ra sau ba bước. sắc mặt Sở Thu Nhiên sa sầm xuống, môi phát run; Hồ Phi thì mặt đầy vẻ ngạc nhiên, trên nắm tav còn sót lại một tia lôi điện.
Chỗ hai người vừa chạm nhau. mặt đất nứt toát cháy sém. bụi đất bay lên thổi quét ra bốn phía. trong không khí tràn ngập một mùi vị khác thường.
- SởSở Thu NhiênNgươingươi vì vìsao phải ngăn cản ta?
Hồ Phi thẹn quá thành giận. nhe răng trợn mắt nói với Sở Thu Nhiên, bộ dáng dường như cảm thấy rất khó hiểu.
- Dương dược sư là khách quý của Vũ Vụ Sơn Trang, cùng theo chúng ta đi tham gia thí luyện, ngươi vì sao vô duyên vô cớ động thủ với hắn!
Sở Thu Nhiên nổi giận nói ngón tay phát run hung hăng chỉ vào hắn
- Hắnhắn là dượcDược sư mời đến? Ngươingươi cho làtata là kẻngu ngốc
Hồ Phi lắc lắc đầu. còn hung dữ trừng mắt nhìn Dương Phàm một cái.
- Ngươi tin cũng thế. không tin cũng thế. tóm lại ngươi phải nhớ kỹ một câu. hắn là khách quý của Vũ Vụ Sơn Trang. Chẳng những không thể thương tổn hắn. đợi lát nữa khi tới QUỷ Thi Sơn. ngươi còn phải dùng hết toàn lực giữ an toàn cho hắn.
Sở Thu Nhiên cười lạnh nói.
- Hừ! Muốn muốn tabảobảo hộ hắnĐó là khôngkhông có khả năng!
Hồ Phi đặt mông ngồi xuống đất. sau đó nhắm mắt dưỡng thần. không thèm nói gì nữa.
Dương Phàm đứng ở bên kia. không khỏi xấu hố. không ngờ Vũ Vụ Sơn Trang có một quái thai như vậy, không biết là phúc hay là họa.
- Dược sư bị kinh hãi rồi! Hồ Phi này chỉ là như vậy
Sở Thu Nhiên hơi áy náy nói.
Dương Phàm mĩm cười:
- Ta cũng không có bị thương tổn gìcòn phải cảm tạ Sở công tử ra tay chiếu cố.
Sở Ngọc Yên thu hồi cái ô dù trong tay, hạ giọng nói với Dương Phàm:
- Hồ Phi người này thiên phú dị bẩm. dường như có cảm quan đặc thù gì đó. một khi có bất cứ người nào có ý niệm sinh ra địch ý trong đầu hoặc là sinh ra gì khác có ý làm nhục với hắn. đều có thể bị hắn cảm nhận đượcTrước đây một thời gian. có vài tên con cháu trong sơn trang, đã bị hắn đánh cho tàn phế
"Quả nhiên là quái thai"
Dương Phàm chuyển ánh mắt đi nơi khác. trong lòng lại rùng mình một cái. nếu mình ở chung một chỗ với người này, chính mình đã có thể bị nguy hiểm rồi
Hắn lập tức hạ quvết tâm. kế tiếp thí luyện trong QUỷ Thi Sơn. nhất định phải giữ khoảng cách với người này, tốt nhất là có thể luôn ờ gần bên Sở Ngọc Yên và Sở Thu Nhiên.
Đúng lúc này, bên ngoài lại khiêng vào hai cỗ kiệu. có một người hầu Luyện Khí KỲ hô lớn:
- Trịnh dược sư và Lâm dược sư tới.
Cỗ kiệu dừng lại. bên trong kiệu phía trước bước xuống một lão già và một thiếu nữ xinh đẹp đến mức rung động lòng người.
Dương Phàm lập tức nhận ra lão già kia. không phải Trịnh dược sư còn là ai nữa?
Trịnh dược sư vẫn giống như hôm trước, lưng đeo một cái giỏ thuốc, ánh mắt ôn hòa. thiếu nữ bên cạnh lão xinh đẹp phi thường, mắt sáng răng trắng, ánh mắt lấp lánh như sao. duyên dáng yêu kiều. mặc xiêm y màu đỏ nhạt. lộ ra nửa cặp chân ngọc trắng nõn như tuyết Nàng đang tò mò quan sát những người ở đây.
Nhớ lại thiếu nữ này hẳn chính là cháu gái mà Trịnh dược sư đã đề cập tới đây rồi
Bên trong cỗ kiệu phía sau bước xuống một lão già khô gầy như cây củi. sắc mặt lộ vẻ tái nhợt. Dương Phàm thầm nghĩ. người này hẳn là Lâm dược sư mà Trịnh dược sư nhiều lần đề cập với mình.
Thấy hai vị dược sư bước xuống. Sở Thu Nhiên lộ vẻ tươi cười bước lên tiếp đón đầy khách sáo. ngôn ngữ thập phần tôn trọng, rõ ràng coi trọng hơn rất nhiều so với dược sư trẻ tuổi Dương Phàm.
Sở Ngọc Yên đứng ở bên cạnh Dương Phàm. thấy cảnh tượng này trong đôi mắt sáng của nàng lộ ra một chút vXồn bực. Dù sao Dương Phàm là do nàng cố ý yêu cầu và Trịnh dược sư cực lực đề cử tới.
- Ha ha! Dương dược sư ngài cũng đến đây rồi! Để ta giới thiệu một chút. vị này chính là Lâm dược sư của Vũ Vụ Sơn Trang.
Trịnh dược sư đi tới giới thiệu vói Dương Phàm.
- Lâm dược sư! Nghe đại danh đã lâu. hành trình thí luvện QUỷ Thi Sơn lần này. còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn.
Dương Phàm ôm quyền thi lễ. khiêm tốn nói. Tuy rằng về y thuật đương nhiên hắn không thể kém so với các lão già này, nhưng danh tiếng và kinh nghiệm của đối phương hơn xa mình. nên điều khiêm tốn cơ bản vẫn là không thể thiếu.
- Dương dược sư quá khiêm tốn rồi! Từ trong bản lãnh trừ tận gốc cổ độc cùng vài giải quyết Mê Hồn Thuật ở Vụ Liễu trấn. đã có thể thấy phương diện y thuật của ngài có chỗ độc đáo.
Lâm dược sư không mặn không nhạt nói khi lão nói chuvện mặt không chút thay đổi. thập phần khô khan.
Lão đánh giá nhưng thật ra đúng trọng tâm.
Chỉ có điều Dương Phàm vẫn như cũ. trong giọng điệu của Lâm dược sư vẫn cảm nhận được một chút không cho là đúng. Dù sao không tận mắt nhìn thấy, Thêm nữa thấy Dương Phàm tuổi trẻ như thế. bởi vì ở đạo y thuật này lai lịch và kinh nghiệm đều rất trọng yếu, cho nên lão cùng với đám người Sở Thu Nhiên có hơi xem thường Dương Phàm. cũng là chuyện bình thường.
- Tiểu Mạn! Vị này chính là Dương dược sư mà ta đề cập với con. Mau tới đây chào đi.
Trịnh dược sư lại gọi thiếu nữ phía sau đi tới.
- Tiểu nữ Trịnh Tiểu Mạn. ra mắt Dương dược sư.
Thiếu nữ tiến lê thi lễ. động tác tao nhã tự nhiên, cúi đầu nhỏ giọng nói còn len lén liếc nhìn Dương Phàm một cái. trong mắt lộ ra một chút mơ hồ và nghi ngờ.
Trịnh dược sư cười nói với Dương Phàm:
- Nàng chính là cháu gái Tiểu Mạn của ta! Hy vọng ngày sau Dương dược sư có thể Tài bồi cho nàng nhiều hơn.
Dương Phàm giơ tay đỡ Trịnh Tiểu Mạn đứng dậy, nhìn vào mắt nàng. khẽ gật đầu:
- Dương mồ đã nhận lời. tự nhiên sẽ không phụ lòng ký thác của Trịnh dược sư.
Cảnh tượng này khiến cho đám người Sở Ngọc Yên đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. xem ý của Trịnh dược sư. dường như muốn cho cháu gái quý giá của mình làm đệ tử của Dương Phàm.
Ánh mắt Sở Thu Nhiên lóe ra không ngừng, dừng trên mặt Dương Phàm. lần đầu tiên nhiều thêm vài phần coi trọng.
Từ trong thái độ của Trịnh dược sư. rốt cục hắn khẳng định một điều. dược sư trẻ tuổi trước mắt này, hơn phân nửa có bản lãnh gì đó khiến người ta khâm phục.
Thiếu niên cực kỳ xấu xí Hồ Phi ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần. trong ánh mắt trong khoảnh khắc mở hí ra. cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
- Tốt lắm. hai mươi bốn vị con cháu đời thứ ba của Vũ Vụ Sơn Trang, cùng với bốn vị dược sư. đều đã đến đông đủ. Kế tiếp. chúng ta lập tức xuất phát đi QUỷ Thi Sơn. Ai nhát gan sợ chết hiện tại nói ra. bản công tử có thể phê chuẩn người đó lập tức rút lui. để tránh cản bước mọi người.
Sở Thu Nhiên đưa mắt một vòng kiểm tra con cháu đời thứ ba của Vũ Vụ Sơn Trang ở đây. nói vẻ mặt lạnh lùng. lời nói và việc làm của hắn có một khí chất của kẻ bề trên.
Hiện trường yên lặng thật lâu sau, cũng không có người nào lựa chọn rời khỏi.
- Tốt! Nếu không có người nào bỏ cuộc. tới QUỷ Thi Sơn. nếu gặp phải nguy hiểm kẻ nào dám can đảm lâm trận bỏ chạygiết không tha!
Giết không tha!
Sở Thu Nhiên nói tới ba chữ cuối cùng. lộ ra một cổ sát ý lạnh thấu xương, làm cho tâm thần mọi người rùng mình một cái.
Không có nghi thức cùng nói chuyện rườm rà, thậm chí không có nhìn đến con cháu đời thứ hai của Vũ Vụ Sơn Trang. Đám tân tú trong con cháu đời thứ ba này, liền xuất phát như sấm rền gió cuốn.
Dương Phàm hơi có vẻ kinh ngạc. hiệu suất làm việc của Vũ Vụ Sơn Trang này thật đúng là cao.
Đoàn người đều là người tu tiên, khí lực dồi dào. đầu tiên là cưỡi ngựa chạy một thời gian. tiếp theo đi bộ băng rừng lội suối từ sáng sớm đi suốt tới buổi tối. không ngừng nghỉ chút nào.
Rốt cục. đến khi bóng đêm buông xuống, sao lấp lánh đầy trời. phía trước xuất hiện dãy núi âm u kéo dài bất tận.
"Đó chính là QUỷ Thi Sơn"
Dương Phàm trong lòng vừa động. không biết vì sao càng tới gần. lực lượng Cửu u ma công ở chỗ sâu trong trong cơ thể hắn. lại càng có vẻ rục rịch rộn ràng.
Trong mơ hồ. còn truyền đến một tia mờ nhạt dường như đang kêu gọi hắn. nhưng không biết cụ thể đến từ nơi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook