Tiên Hôn Hậu Ái
Chương 47: Một loại thích nhàn nhạt

Chiếc bút trong tay trượt mạnh một cái, nét vẽ vượt ra khỏi phạm vi quy định của bản vẽ, thậm chí vì lực cầm bút quá lớn mà đầu bút khiến bản vẽ bị rách một vệt dài.

An Nhiên thở dài một tiếng, cầm chiếc bút trong tay để lên trên bàn, ngồi trên ghế xoay ngửa đầu, nhắm mắt lại, những hình ảnh không thể khống chế được cứ nhảy ra trước mắt, có vui vẻ, có nước mắt. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên hẹn hò, anh ta và cô sóng vai đi ven hồ nhỏ trong sân trường, anh ta cười nói với cô kế hoạch tương lai sau này, cười nói anh ta nhất định phải mở một công ty kiến trúc, xây nhiều nhà cao tầng, nói về lý tưởng, hoài bão của bọn họ, càng nói hai người càng đi gần nhau, cũng không biết là tay người nào chạm phải tay đối phương trước, mặt trời chiều ngả về tây, cuối cùng tay của anh ta nắm được cô, sau đó mười ngón tay hai người đan xen nhau, cũng là dưới ánh nắng chiều hôm đó, trong cái bóng phản chiếu của cái hồ nhỏ, anh ta hôn lên môi cô, khi đó cả hai đều ngây thơ đơn thuần, chỉ có môi kề môi mà mặt đã đỏ rực lên như quả táo chín, tim thì đập đến 180 nhịp.

Không muốn bị ký ức dẫn dắt, An Nhiên chợt mở mắt ra, vò bản vẽ trên bàn thành một cục, dùng sức ném vào trong sọt rác. Mà trong sọt rác đã có bảy, tám viên giấy, đây chính là kết quả phấn đấu cả chiều nay của An Nhiên.

Cửa thư phòng được mở ra, Tô Dịch Thừa mặc tây trang chỉnh tề cầm cặp công văn từ bên ngoài đi vào. Thấy thế, An Nhiên vội vàng đứng lên, “anh, anh đã về rồi, muốn dùng thư phòng ư, em, em lập tức đi ra ngoài.” Nói xong, cô đứng dậy thu dọn bản vẽ chuẩn bị đi ra ngoài.

“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi cô lại, lắc đầu, nói: “anh không cần dùng thư phòng, đã làm xong việc ở phòng làm việc rồi, em dùng thì cứ dùng, chúng ta là vợ chồng, em là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, không thể lúc nào cũng khách khí như vậy.”

An Nhiên dừng lại, nhìn anh nói không ra lời, chẳng qua cô còn chưa quen.

Tô Dịch Thừa cười cười với cô, để cặp công văn xuống, nới lỏng cà vạt trên cổ: “Anh đi tắm đã.” Nói xong, anh rời đi thư phòng.

An Nhiên lại ngồi xuống, một lần nữa trải bản vẽ ra bàn sách rộng rãi, cầm thước và bút vẽ chăm chú kẻ vẽ. Nhưng mà đầu óc luôn không kiềm chế được mà nhớ lại cảnh trong phòng làm việc của Hoàng Đức Hưng chiều nay, cô không biết tột cùng Mạc Phi muốn làm gì, trước kia chưa bao giờ cảm thấy anh ta là người không buông tay được như vậy, hồi đó anh ta có thể xoay người không quay đầu lại, thoải mái mà buông tay tình cảm bốn năm, như thế đến hôm nay cần gì phải dây dưa không ngừng như thế. Anh ta là quá để ý vì cô khinh thường anh ta sao, chẳng lẽ cô không có ai ngoài anh ta nên ngu ngốc đến mức vui mừng vì anh ta đã quay đầu lại rồi làm lại từ đầu với anh ta sao? Chẳng lẽ anh ta không hiểu trên đời này tình cảm đã đánh mất thì giống như thời gian đã trôi qua, không bao giờ có thể quay ngược lại được nữa.

Thở dài một tiếng, An Nhiên để cây bút trong tay xuống, tối nay sợ là không thể hoàn thành được bản vẽ này rồi, suy nghĩ không dứt, không thể tĩnh tâm mà vẽ được, để bút vẽ xuống, cuộn bản vẽ lại, cho cả vào trong tập tài liệu.

Đem đồ đã thu dọn xong vào phòng ngủ, đúng lúc gặp Tô Dịch Thừa tắm rửa xong chỉ cuốn một cái khăn tắm đi từ trong phòng tắm đi ra, bốn mắt nhìn nhau, An Nhiên thoáng chốc đỏ mặt lên, mặc dù đã có những hành động thân mật rồi nhưng khi nhìn anh trần truồng An Nhiên vẫn có chút xấu hổ, ánh mắt né tránh, để đồ đã thu dọn xuống, cô cảm thấy hai người ở trong một phòng như vậy có chút lúng túng, ngẩng đầu, ánh mắt không dám dừng trên người anh, hỏi: “Ăn tối chưa? có muốn em đi làm chút mì cho anh không?”

Tô Dịch Thừa nhìn ra cô không tự nhiên, thật ra thì buổi tối anh ăn rồi, cùng ăn với mấy cán bộ cơ sở, nhưng mà nhớ lại bộ dạng món mì ngày đó cô làm cho anh, thật là nhớ nhung, liền gật đầu nói: “được, cứ làm món mì rưới sốt cà chua lần trước đi”

An Nhiên gật đầu, đi ra phòng bếp. Thật ra thì cô không có ý kiến gì cả, trừ mì rưới sốt cà chua, cô không biết làm món gì khác, dĩ nhiên, món này cô làm cũng không ngon cho lắm.

Khi Tô Dịch Thừa mặc đồ xong đi ra ngoài thì An Nhiên vẫn đang bận rộn trong phòng bếp. Tựa vào bàn ăn nhìn cô bận bịu vì mình, trong lòng ánh có loại cảm giác bình yên không nói nên lời.

Nhìn An Nhiên bận rộn xào nấu, nhớ lại trước kia cũng từng có một người con gái làm tất cả vì anh. Anh từng cho là người con gái kia là người nắm tay anh đến hết cuộc đời, nhưng không ngờ lại có kết cục như thế. Anh từng cho là cả đời này anh sẽ không kết hôn, nhưng không biết xúc động thế nào lại lựa chọn kết hôn chớp nhoáng như vậy. Hồi đó anh từng cầm chiếc nhẫn đã chuẩn bị để đeo lên cho người đó, không ngờ lại đổi lại sự phản bội đau đớn nhất. Từ đó anh bắt đầu từ chối tình yêu, thậm chí từ chối tình bạn, chứ đừng nói đến hôn nhân.

Gặp được An Nhiên, anh mới biết thì ra hôn nhân có thể rất đơn giản, không cần yêu nhau, thích hợp mới là quan trọng nhất, thậm chí không cần đám cưới, cũng không cần nhẫn cưới.

Nghĩ đến đó, Tô Dịch Thừa thậm chí không biết mình vào phòng bếp như thế nào, như thế nào mà ôm cô từ sau lưng, cằm đặt lên bả vai cô, hô hấp ấm áp phả vào vành tai cô, anh thậm chí có thể cảm giác được thân thể trong lòng bị anh ôm trở nên có chút cứng ngắc. Nhìn mặt cô từ từ nóng lên, anh không khỏi có chút buồn cười, da mặt người phụ nữ này không khỏi quá mỏng rồi, không chịu được một chút trêu chọc, bây giờ nghĩ lại, thậm chí khó có thể tin được chính cô là người mở miệng yêu cầu kết hôn ngay lần đầu tiên gặp mặt. Anh cảm thấy có phần hiếu kỳ, lúc đó cô lấy đâu ra dũng cảm đó.

“Mì, mì rất nhanh là xong, anh, anh ra ngồi bên kia đi, lập tức, lập tức thì ăn được.” Bị anh ôm từ phía sau, An Nhiên nói lắp bắp, trong lòng thật không bản lãnh, nên cũng hồi hộp muốn chết.

“Ừ.” Tô Dịch Thừa lên tiếng trả lời, nhưng không có buông cô ra, cái mũi ngửi da thịt của cô, trên người cô có mùi thơm mát dễ chịu sau khi tắm xong giống của anh.

Động tác của An Nhiên có chút cứng ngắc, đưa tay tắt bếp, sau đó lấy bát trút mì trong nồi ra.

“Nha!” Cái bát mì kia suýt nữa thì rơi từ trên tay cô xuống, anh.. cái tay của anh để ở đâu thế!

“Tô, Tô Dịch Thừa!” An Nhiên gọi anh, nhắc nhở anh, tay của anh nên có chừng mực một chút.

Tô Dịch Thừa không nói lời nào, ôm lấy cô, tay bắt đầu thăm dò, giờ phút này anh đâu quản được cái bát mì này nữa, anh đã tìm được bữa ăn khuya tốt hơn nhiều, mà còn khẳng định là món ăn ngon. Không chỉ một lần, An Nhiên từng hỏi anh tại sao lại đồng ý lời cầu hôn hoang đường kia của cô, thật ra thì cũng không chỉ một lần anh tự hỏi mình, mỗi lần đáp án của anh và của cô đều giống nhau, thích hợp, thật ra thì đúng là thích hợp. Nhưng mà người thích hợp làm vợ chồng đâu chỉ có một mình cô?

Anh nghĩ có lẽ ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã thích, một loại thích nhàn nhạt, không tính là yêu thích.

Đêm nay bát mì rưới sốt cà chua của An Nhiên cuối cùng đến nửa đêm mới vào bụng của người khác, mà khi đó An Nhiên đã sớm mệt mỏi đến mức cả người vô lực, ngủ mê man trên giường rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương