Tiên Hôn Hậu Ái
-
Chương 167: Phiên Ngoại: Thanh mai trúc mã
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ khi mới sinh ra, tôi đã biết đến Diệp Tử Ôn rồi, nghe mẹ nói người đầu tiên nhận tôi từ trong tay cô y tá không phải là cha cũng không phải là ông nội, mà là Diệp Tử Ôn! Mà khi đó anh mới 7 tuổi.
Tất nhiên tôi hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện mà mẹ nói, dù sao hồi đó còn quá nhỏ, toàn khóc là khóc, còn có thể nhớ được cái gì.
Nhưng mà tôi còn nhớ hồi đó tôi không hề thích anh như bây giờ, thậm chí còn có phần chán ghét, vì anh luôn thích bắt nạt tôi, thích giật giật bím tóc của tôi khiến tôi òa khóc.
Bác Diệp là đồng đội với ba tôi, cùng ở một đại viện, mà Diệp Tử Ôn và anh trai tôi từ bé đã có quan hệ rất tốt, nghe mẹ Diệp nói hai người thường đổi quần mặc chung nhau.
Tôi là con gái duy nhất của hai nhà, người lớn hai nhà tất nhiên là rất chiều chuộng tôi, có điều cũng có ngoại lệ, mà ngoại lệ đó chính là Diệp Tử Ôn, từ nhỏ anh đã thích bắt nạt tôi, chuyện thời thơ ấu tôi đã không còn nhớ được rồi, nhưng mà điều khiến tôi ấn tượng sâu nhất chính là chuyện năm 5 tuổi tôi bị anh đẩy xuống ruộng.
Tôi nhớ sinh nhật năm đó mẹ mua cho tôi cái váy rất đẹp, có tay bồng, khi đó tôi vẫn luôn nằm mộng làm công chúa, cho nên khi nhận được bộ váy đó rất vui vẻ, chạy nhảy trong sân một lúc lâu, thậm chí còn chạy đến khoe khoang trước mặt mẹ Diệp ba Diệp, tất cả mọi người đều khen tôi xinh đẹp.
Cả nhà chỉ lòi ra Diệp Tử Ôn nói tôi mặc bộ váy kia trông giống hệt cái chị công chúa xấu xa trong phim hoạt hình, xấu xí chết đi được.
Nghe xong tôi liền tức giận, bĩu môi trừng mắt nhìn anh thật lâu, phải biết rằng tôi muốn làm công chúa, mới không phải công chúa xấu xa, bởi vì chị công chúa xấu xa trong phim hoạt hình xấu chết đi được, mặt mũi méo mó.
Còn nhớ lúc ấy tôi trừng mắt nhìn anh đến hai mắt đều đau, xót đến mức chảy cả nước mắt, cuối cùng chỉ có thể giận dỗi chạy đi.
Tôi chưa về nhà ngay, mà là một mình chạy đến bờ đồng ruộng hờn dỗi, cảm thấy váy bồng trên người mình không đẹp, giận dỗi lấy tay vò vò làn váy.
Cũng không biết có phải là mẹ Diệp thấy tôi tức giận mới bảo anh đến dỗ tôi hay không, lúc tôi đang ngồi trên bờ ruộng, miệng thì mắng anh thì anh tới, đầu tiên là nói xin lỗi tôi, sau đó nói hôm nay là sinh nhật tôi, sớm đã chuẩn bị quà tặng cho tôi rồi.
Vừa nghe đến anh nói có quà cho tôi, những không vui vừa rồi liền giảm đi một nửa.
Có quà cho tôi hả, tôi hỏi anh, tuy là vẫn bĩu môi, giọng điệu không tính là tốt lắm, nhưng là lòng tôi đã tràn đầy mong đợi ‘quà tặng’ trên tay anh, dù sao có người tặng quà lúc nào cũng tốt.
Anh cười toe toét, còn cố ý bảo tôi trở về với anh rồi đưa cho tôi, tôi sao mà bằng lòng được, tưởng là thật sự anh đang giấu đồ tốt gì, một mực muốn quà trên tay anh, không nói hai lời tiến lên kéo tay anh, sau đó khi tôi nhìn rõ trong tay anh chính là con giun thì tôi sợ hãi tức khắc kêu lên, vô thức lùi ra sau, sau đó liền ngã ngồi xuống cái ruộng, khắp người toàn bùn và nước, bỗng chốc khóc to lên.
Tuy là sau đó anh không ngại bẩn cõng tôi về nhà, cũng bị ba Diệp và mẹ Diệp dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhưng mà tôi vẫn vì chuyện này mà hận thù anh suốt hai năm.
Về sau rốt cuộc là vì cái gì mà tôi đối với anh thay đổi nhỉ, cái này phải nói đến năm tôi tám tuổi.
Có một ngày giờ tan học tự tôi về nhà, ở cổng trường gặp phải nam sinh cùng lớp mà tôi ghét nhất, Trương Tiểu Cường, sở dĩ ghét cậu ta, đó là bởi vì cậu ta giống Diệp Tử Ôn, ỷ vào mình ngồi sau tôi cứ thích giật giật bím tóc của tôi, đôi khi còn cố tình chọc chọc tôi, kết quả là tôi coi cậu ta là nam sinh thứ hai bị tôi ghét, tất nhiên thứ nhất ghét vẫn là Diệp Tử Ôn.
Trương Tiểu Cường nói muốn đưa tôi đến công viên gần trường học, nói ở đó hôm nay làm ảo thuật, chơi vui lắm, rất nhiều người đi qua xem, nói xong cũng không đợi tôi đồng ý, kéo tôi muốn đi về phía công viên.
Thật ra thì trưa nay tôi cũng nghe người khác nói rồi, nhưng vì ghét Trương Tiểu Cường, cậu ta nói thế tôi lại không muốn đi nữa, hơn nữa cậu ta còn ép kéo tay tôi đến đau cả lên.
Tôi hất tay cậu ta ra, nói ta muốn về nhà, căn bản không có hứng thú với ảo thuật gì đó.
Nghe tôi nói như vậy, Tiểu Cường chẳng những không đi ngược lại còn dùng sức nắm tay tôi không ngừng kéo tôi đi xem biểu diễn, tay tôi bị cậu ta kéo đau đến nỗi rơi cả nước mắt.
Chẳng qua là không ngờ tới ở cửa công viên thế nhưng gặp được Diệp Tử Ôn cũng tới xem biểu diễn, lúc này Diệp Tử Ôn đã lên sơ tam(1) rồi, mặc áo sơ mi trắng, lưng khoác cặp sách, cố ý để tóc dài hơn người khác, một bộ dáng côn đồ.
(1) Sơ tam: tương đương lớp 10 ở VN.
Thấy tôi vừa gọi vừa hô, liếc nhìn Trương Tiểu Cường đang kéo tôi, cũng chưa hỏi chuyện gì xảy ra, liền mắt lạnh nhìn Trương Tiểu Cường bảo cậu ta buông tôi ra.
Dù sao Trương Tiểu Cường mới còn là đứa bé, nhìn thấy người lớn hơn mình như vậy, vẻ mặt lại còn hung dữ nữa, sớm đã bị dọa mất nửa mạng rồi, hất tay tôi ra nhanh như chớp chạy đi, nhìn cũng không nhìn lại.
Xoa xoa cổ tay bị Trương Tiểu Cường túm đỏ lên, tôi cũng không nhìn anh, liền xoay người chuẩn bị về nhà.
Nhưng mà bị anh kéo cái cặp sách sau lưng, bảo tôi theo anh đi vào xem biểu diễn ảo thuật, xem xong về nhà cùng anh.
Ngay lúc đó tôi vẫn rất không thích anh, đương nhiên không hề nghĩ ngợi gì lập tức từ chối đề nghị của anh, còn cố ý làm mặt hề với anh, rồi chạy thẳng đi.
Tôi chạy được một đoạn, khi quay đầu lại không ngờ là anh không đi vào xem biểu diễn mà đi theo tôi. Tôi dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm anh, hỏi sao anh lại đi theo tôi.
Anh tức giận liếc trắng tôi một cái, nói để tránh cho lại có thằng bé xấu xa nào bắt nạt tôi.
Tôi bực mình nói không liên quan chuyện của anh, chuyện của tôi không cần anh để ý tới.
Anh buồn cười tiến lên, dùng bàn tay to xoa xoa đầu tôi, suýt nữa thì thì xoa hỏng cả đuôi tóc của tôi, còn nói chúng ta quen biết từ nhỏ, ít nhất tôi là em gái của anh trai tôi, anh và anh trai lại là anh em tốt, tất nhiên cũng coi tôi là em gái.
Tôi trợn mắt nhìn anh một lúc lâu sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng căn bản không hề chú ý tới phía sau là đường quốc lộ, một chiếc xe tải nhỏ (2) đang lao thẳng về phía tôi, tôi sợ đến nỗi hoàn toàn mất phản ứng, chỉ có giật mình nhìn cái xe kia đang chạy ngày càng gần.
(2) Tên tiếng Trung là ‘mianbao che’.
Ngay vào giây phút cái xe kia đã gần va vào tôi, tôi bị kéo giật lại, khi tôi còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, tôi đã bị đẩy ngã mạnh xuống mặt đất, sau đó trơ mắt nhìn cái xe tải nhỏ kia đâm vào Diệp Tử Ôn.
Sau lại tôi khóc òa lên, tôi sợ anh vì thế mà chết, nếu thật chết rồi, đó là tôi hại chết anh, mặc dù anh đáng ghét, nhưng mà tôi chưa từng muốn anh chết.
Về sau anh được đưa đến bệnh viện, khi ba mẹ cùng ba Diệp chạy tới, anh vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi sợ không đáp được câu nào, tôi sợ bị mắng, ngoài ra còn sợ nếu Diệp Tử Ôn chết thật thì làm thế nào bây giờ.
May mắn là anh không làm sao, nhưng mà chân và tay đều bị gãy xương.
Khi mẹ Diệp hỏi chuyện anh, anh không hề nghĩ ngợi nói lúc mình qua đường không cẩn thận.
Sau đó mẹ hỏi tôi có phải bị hù dọa hay không, ta không nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm anh.
Bởi vì anh đã cứu tôi, hơn nữa cũng không tố cáo với các ba, các mẹ, hình ảnh anh trong lòng tôi bỗng chốc lớn lên, người vốn là từ cực kỳ đáng ghét thoáng cái biến thành có một chút thích thích.
Vì anh bị gãy xương tay chân mà ở bệnh viện nửa tháng, mà nửa tháng đó vì áy náy, mà tan học là tôi sẽ đến thăm anh, thậm chí còn thường xuyên hơn so với anh trai và ba Diệp, tôi dùng tiền tiêu vặt còn dư lại mua kẹo cho anh ăn, mặc dù anh chưa bao giờ ăn kẹo mà tôi mua, nhưng mà ngày nào tôi cũng mua, tất nhiên những viên kẹo chưa từng được anh ăn cuối cùng đều chui vào bụng tôi.
Cũng không biết là có phải do anh đã cứu tôi hay không mà trong lòng tôi luôn có chút cảm kích và áy náy, tôi bắt đầu thích đi theo sau anh, anh đi đến đâu, tôi cũng đi theo, cứ như là người hầu nhỏ của anh vậy.
Tiếp xúc lâu càng ngày tôi càng phát hiện anh có nhiều ưu điểm, những chỗ đáng ghét hồi trước dần bị những ưu điểm này che mờ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tôi phát hiện anh thật ra là người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, có mấy lần anh bị tôi làm phiền, liền cố tình hung ác bảo tôi đừng có đi theo anh, nhưng mà nhờ anh trai, cuối cùng tôi vẫn nắm được thông tin của anh, vài lần kiên trì như thế, anh căn bản là đành chịu tôi, những câu nói hung dữ trước đó không thể thực hiện được câu nào.
Thật ra thì lúc đầu tôi cũng chỉ coi anh là anh trai, không hề có ý nghĩ khác, nhưng mà vào năm tôi mười sáu tuổi, tôi nhìn thấy anh thân mật khoác tay một nữ sinh khác đi trên đường, hai người thậm chí còn ôm hôn thân mật, trong lòng không hiểu sao thấy chua sót và ghen tỵ, lúc này tôi mới ý thức được tình cảm của mình đối với anh không chỉ là tình cảm anh em.
Tôi ghen tỵ với nữ sinh kia có thể khoác tay anh thân mật như vậy, ghét bọn họ ôm nhau hôn môi ngọt ngào như thế, ghét anh dùng ánh mắt dịu dàng đó vén tóc lên cho nữ sinh đó.
Chỉ vì hình ảnh kia mà không hiểu sao tôi khóc cả một đêm, hôm sau chạy đi hỏi anh trai, nữ sinh kia là ai, mới biết được cô bé kia là của bạn gái của anh, là học muội của bọn họ, là tài nữ hoa khôi hệ tiếng Trung của bọn họ.
Anh trai nhìn ra suy nghĩ khác thường của tôi, liền hỏi tôi có phải là thích Diệp Tử Ôn rồi không. Tôi không nói chuyện, tay trái cầm tay phải, tôi cũng nghĩ thế, hơn nữa không phải là tình cảm anh em đơn thuần, mà là sự yêu thích của một nữ sinh với một nam sinh.
Anh trai không nói gì, chẳng qua là sờ sờ đầu của tôi, xoay người rời đi.
Tôi trở về phòng suy nghĩ kỹ lâu, cuối cùng quyết định muốn đi tỏ tình với Diệp Tử Ôn, lúc ấy tôi nghĩ, ít nhất tôi và Diệp Tử Ôn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, dù nói thế nào cũng có ưu thế khoảng cách.
Cho nên tôi cố ý mặc váy ngắn, sau đó chạy đến Diệp gia chờ anh, từ sáu giờ chiều đến mười giờ tối, lại từ mười giờ đợi đến mười hai giờ, rốt cuộc anh khẽ hát bài hát trẻ em đi vào trong viện, vẻ mặt tươi roi rói, tôi đoán anh vừa mới chạy đi hẹn hò với nữ sinh kia, trong lòng thầm nghĩ nữ sinh kia thật không biết xấu hổ thế mà lại hẹn hò với con trai muộn thế mới về, lại hoàn toàn đã quên bản thân mình đã muộn thế này cũng chưa về nhà.
Hiển nhiên là anh cũng khó hiểu sao muộn thế này tôi còn ở trong viện nhà anh, tôi nói tôi đợi anh cả buổi tối, anh hỏi tôi chuyện gì, tôi ngừng lại, mắt nhìn anh chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt nói cho anh điều mình đã suy nghĩ cả buổi, tôi nói tôi thích anh, muốn làm bạn gái của anh.
Rõ ràng là anh bất ngờ tôi đợi đến muộn thế này lại để bày tỏ với anh, sững sờ nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên cười to lên, tay anh xoa xoa mái tóc tôi cố ý buộc lên vì anh, nói tôi là đứa trẻ tóc còn chưa dài, biết cái gì là thích.
Tôi xấu hổ nhìn anh, tức giận anh không coi chuyện tôi tỏ tình là nghiêm túc, cho nên cũng không để ý muộn thế này rồi liệu có quấy rầy người khác nghỉ ngơi hay không, lớn tiếng quát lên nếu tôi không biết gì là thích thì tôi sẽ không đau lòng khổ sở vì anh có bạn gái, cũng sẽ không cảm thấy tức giận khó chịu vì anh hôn người con gái khác.
Tôi to tiếng bày tỏ định nghĩa yêu thích của mình, mà hoàn toàn không biết phía sau ba Diệp và mẹ Diệp vì tôi làm ồn ào mà đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ khi đó anh thật sự là bị tôi dọa rồi, chỉ nhìn chằm chằm tôi, một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Tôi cũng chẳng quan tâm gì khác, tôi chỉ biết mình rất thích anh, không muốn anh bị nữ sinh khác cướp đi.
Cho nên tôi liền ra một quyết định thật bạo dạn, thừa dịp anh còn chưa phục hồi tinh thần lại, bước lên một bước kiễng mũi chân lên ấn môi mình lên môi anh, vì là nụ hôn đầu tiên, trẻ con không hề có kinh nghiệm, không biết gì cả, chỉ dán lên môi anh một lúc lâu, sau đó đỏ mặt lùi lại, nói anh có nụ hôn đầu tiên của tôi, nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi.
Không đợi anh trả lời, vòng qua anh liền muốn chạy đi, khi chạy đến cửa sân, muốn xoay người nhìn lại anh, lúc này mới để ý tới ba Diệp và mẹ Diệp đứng ở gần đó, hai người dường như đều bị tôi dọa không ít, miệng hé mở như là còn kinh ngạc, vẫn chưa kịp khép lại.
Tôi cũng bị bọn họ dọa không nhẹ, những lời vốn là còn muốn nói với Diệp Tử Ôn bị dọa một cái đã quên cả, xoay người liền chạy về nhà.
Một đêm đó tôi ngủ thật ngon, trực giác tôi cho là làm thế là tốt rồi, nhất định anh sẽ tiếp nhận lời tỏ tình của tôi, sau đó chia tay với nữ sinh kia, vì tôi và anh mới thực sự là ‘ thanh mai trúc mã ’!
Nhưng mà tôi không nghĩ tới chính là bắt đầu từ sau hôm tôi tỏ tình, anh liền cố ý trốn tránh tôi, còn không cho anh trai nói cho tôi biết tin tức của anh, dọa là nếu bán đứng anh thì không phải là anh em gì nữa.
Tôi rất đau lòng, không rõ tại sao anh phải làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tôi không xinh đẹp sao?
Mấy ngày đó cứ rảnh là tôi lại cầm gương soi, cuối cùng nhìn nhiều cũng thấy mình xấu rồi, sau đó lại quăng cái gương, cái gương vô tội cứ thế bị vỡ nát.
Cuối cùng mẹ không nhìn được nữa, đặc biệt tìm tôi nói chuyện, tôi nghĩ đại khái là bà nghe từ bên mẹ Diệp, nghĩ mấy ngày nay mới quyết định tâm sự với tôi một chút.
Bà nói tôi còn quá nhỏ, bây giờ quan trọng nhất là bài vở, không nên suy nghĩ chuyện linh tinh.
Tôi biết chuyện linh tinh bà nói là chỉ chuyện tôi thích Diệp Tử Ôn, tôi còn đang buồn bã việc Diệp Tử Ôn không hề để ý gì đến tôi, nghe bà nói thế, liền hỏi bà, có phải là vì tôi còn nhỏ, cho nên Diệp Tử Ôn mới từ chối tôi như thế không.
Gần như không hề nghĩ ngợi, mẹ liền gật đầu, nói nhất định là như vậy, nói nam sinh đều không thích nữ sinh ít hơn mình vài tuổi, nói bọn họ thích những nữ sinh xấp xỉ tuổi với họ.
Tôi ngây thơ tưởng đó là thật, còn oán giận mẹ nói gì mà sao lại sinh tôi muộn thế.
Nhưng mà dù mẹ nói với tôi rất nhiều, bảo tôi trước mắt cứ tập trung học tập, nhưng mà tôi vẫn nghĩ tới Diệp Tử Ôn, nghĩ anh đang làm gì, khi nghĩ đến anh ở cùng nữ sinh khác thì trong lòng lại khó chịu và bực bội như con khỉ cào vậy.
Tôi vẫn quen tan học là đến Diệp gia một vòng, nhưng mà không hề gặp mặt.
Trong lòng rất khổ sở, không rõ tại sao anh nhất định phải trốn tôi kỹ như thế, chẳng lẽ anh thật sự thích hoa khôi hệ trung văn của trường như vậy sao?
Khoảng thời gian đó tôi thật không vui, rất không vui, thậm chí tôi còn len lén đến quán mua bia, học người thất tình trên TV mượn rượu tiêu sầu.
Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, mới đầu uống còn khó uống đến muốn nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, vì tôi muốn mượn rượu quên đi những chuyện không vui kia.
Cứ hết một chai lại một chai, tôi từ từ thích ứng với vị rượu, đến khi tôi uống hết cả ba chai đã mua, chính tôi cũng không biết mình đã làm những gì.
Ngày hôm sau khi tỉnh rượu, chỉ cảm thấy đầu óc của mình như muốn nứt ra, đau đến mức tôi chỉ muốn dùng tay đập đập.
Mẹ đi vào mắng tôi một trận, thì ra là tôi uống rượu say cả buổi tối vừa ca hát vừa khiêu vũ, khiến cho cả nhà cả đêm chưa ngủ, nhưng mà mắng thì mắng, vẫn nấu cho tôi trà giải rượu, uống rồi quả nhiên đầu thoải mái rất nhiều.
Có lẽ là anh trai nói chuyện tôi say rượu cho anh biết, hôm đó lúc tan học, anh chủ động chờ tôi ở cổng trường, nhưng mà vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không hề có bộ dạng ba lăng nhăng lúc bình thường, tôi nhìn mà có cảm giác sợ hãi.
Anh nói anh có lời muốn nói với tôi, đưa tôi đến công viên gần trường học, chúng tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên, tôi hỏi anh mấy hôm nay đi đâu, anh không nói chuyện, chẳng qua là ánh mắt nhìn phía trước.
Tôi bĩu môi, có chút ủy khuất, hỏi tại sao anh muốn trốn tôi, thật ra thì tôi biết tại sao anh muốn trốn tôi, chẳng qua là không hỏi tôi không cam tâm.
Anh nhìn bầu trời một lúc lâu, xoay đầu lại chăm chú nhìn tôi, sau đó nói anh thật chỉ coi tôi là em gái, bảo tôi đừng tiếp tục những hành động trẻ con kia, anh sẽ không thích tôi.
Khi nghe anh nói điều này, ta thật khó chịu, trái tim như muốn nứt ra, tôi cắn môi, không để cho mình rơi nước mắt, hỏi anh tại sao? Là bởi vì tôi còn quá nhỏ sao?
Anh gật đầu nói phải, giống mẹ, anh nói anh thích người nhiều tuổi hơn tôi. Anh nói anh nhìn tôi lớn lên, tới giờ chỉ coi tôi như em gái.
Tôi không cam lòng, nói tình cảm thanh mai trúc mã mới có thể tốt.
Anh lắc đầu, nói tôi và anh căn bản là không phải là thanh mai và trúc mã vì tuổi tác hai người cách biệt quá lớn.
Tôi rất tức giận, quát to anh, tuổi, lại là tuổi! Hỏi anh, không phải là người ta nói tình yêu không phân biệt tuổi tác sao, tại sao cứ muốn dùng số tuổi để làm cái cớ từ chối tôi.
Anh nhìn tôi thật lâu, sau đó nói một câu đơn giản nhất, hỏi có phải bây giờ tôi có thể thích một nam sinh học tiểu học năm thứ ba hay không.
Tôi không kịp phản ứng anh đang bẫy tôi, không hề nghĩ ngợi liền nói luôn không được.
Sau đó anh cười, nói tôi với anh mà nói chính là tôi không thích nam sinh học tiểu học năm ba.
Tôi có loại cảm giác bê tảng đập vào chân mình, hoàn toàn nói không ra lời phản bác, chỉ có thể thở hổn hển nhìn chằm chằm anh.
‘đàm phán’ đã đạt được kết quả anh muốn, anh cười cười đưa tay xoa xoa đầu tôi, bảo tôi sau này đừng trộm uống rượu nữa.
Tôi còn đang tức giận vì anh bẫy tôi, không vui hất tay anh ra, nói với anh tôi căn bản không muốn làm em gái anh!
Quát xong liền bỏ chạy đi, tôi tưởng là anh sẽ chạy theo tôi về nhà giống như hồi còn bé, nhưng đến khi tôi chạy được một đoạn rồi quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện phía sau hoàn toàn không có bóng dáng anh.
Trong lòng tôi thoáng cái ủy khuất dâng lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Khi về đến nhà mẹ và mẹ Diệp đang trò chuyện trong sân, thấy tôi đi vào liền ngừng nói.
Tôi không có lòng dạ nào đoán hai mẹ đang nói gì trước lúc tôi về, trong lòng còn đang khổ sở vì những lời Diệp Tử Ôn nói trước đó.
Không có chào hỏi cũng không nói chuyện đi thẳng về phòng, đóng cửa lại, ngã xuống giường liền khóc nức nở lên.
Mẹ nói chuyện xong với mẹ Diệp đi vào, thấy tôi nằm lỳ ở trên giường khóc, liền hỏi tôi thích Diệp Tử Ôn đến thế sao.
Tôi uất ức xoay người vùi đầu vào trong lòng bà, khóc nói với bà những gì Diệp Tử Ôn vừa nói với tôi.
Mẹ cũng không nói nhiều, chỉ bảo tôi còn bé, sau này sẽ gặp được người mình thích thực sự.
Tôi đẩy bà ra, có chút tức giận xoay người đi, ghét bọn họ nói tôi còn bé, tôi rất xác định tình cảm của chính tôi, tình cảm chẳng liên quan gì đến số tuổi cả.
Cuối cùng thở dài liền rời đi, tôi không biết hôm đó rốt cuộc mình khóc bao lâu, nhưng mà tôi biết tôi đã khóc ngủ thiếp đi.
Khi ăn điểm tâm đôi mắt của tôi sưng đỏ, ông nội thấy đau lòng, liền thay tôi không đáng mắng Diệp Tử Ôn mấy câu, ngay cả anh trai cũng bị ông mắng.
Ăn xong điểm tâm ba tôi gọi tôi vào thư phòng, ba hỏi tôi có phải thật sự xác định tình cảm với Diệp Tử Ôn như vậy không.
Tôi quả quyết gật đầu, nếu như không thích, tôi đã không khổ sở đau lòng thế này.
Thấy tôi quả quyết như thế, ba cũng không cũng không khuyên can tôi nữa, chỉ nói nếu tôi đã xác định được lòng mình rồi thì hãy kiên trì, đừng vì bị cản trở mà lùi bước, khóc thút thít thế, lại càng không được suy sụp tinh thần bỏ cuộc.
Tôi có chút bất ngờ ba lại nói như thế, không phản đối mà là đồng ý.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của tôi, ba tiến tới sờ sờ đầu tôi, nói ông không phản đói tình cảm của tôi dành cho Diệp Tử Ôn, nhưng mà tôi phải đảm bảo tình trạng học tập và cuộc sống bình thường.
Trong nhà có một người thành quân đồng minh của tôi, đột nhiên khí thế đại chấn, giống như là người gần tắt thở được người ta châm mạnh một cái, liền sống lại vậy.
Tôi gật đầu đồng ý với ba, hơn nữa tiến lên ôm ông, tôi nói cảm ơn ông, cảm ơn ông sẵn lòng ủng hộ sự lựa chọn của tôi.
Rời khỏi thư phòng, tôi đã có quyết định, liền đi đến Diệp gia cách vách.
Khi tôi sang, ba Diệp đã đến đơn vị rồi, mẹ Diệp đang quét dọn vệ sinh, thấy tôi có hơi bất ngờ.
Ở phòng khách và phòng bếp tôi đều không nhìn thấy Diệp Tử Ôn, tôi chắc nhất định anh còn đang ngủ, cho nên cũng không quan tâm mẹ Diệp ở phía sau gọi tôi, liền chạy vào phòng Diệp Tử Ôn.
Quả nhiên tôi đoán không sai, anh thật còn đang ngủ, tôi tiến lên một tay kéo chăn của anh ra, tôi không ngờ anh lại đang ngủ trần, toàn thân chỉ mặc một cái quần đùi bó.
Nhưng mà khi đó tôi căn bản là chẳng quan tâm lúng túng hay xấu hổ gì cả, liền thò tay đánh thức anh.
Anh nhíu nhíu mày, cuối cùng mở mắt, nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ, hỏi sao tôi lại ở đây, sau đó trên người đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến anh kịp phản ứng, cúi đầu liếc nhìn mình, lại ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó vội vàng kéo cái chăn lên đắp lên trên người mình, lớn tiếng hỏi tại sao tôi lại ở trong phòng anh. (VL: edit đoạn này mà m buồn cười quá, DTO lúc này chẳng khác gì tiểu thư khuê các bị người lạ đột nhập vào phòng, ^_^)
Tôi cúi người nhìn khuôn mặt anh, nghiêm túc nói tôi sẽ tiếp tục thích anh, cho dù anh có muốn thích tôi hay không, tôi sẽ làm theo ý mình cho đến khi anh kết hôn.
Tôi tưởng là anh sẽ nói gì với tôi, nhưng anh lại nhìn tôi hỏi một đằng trả lời một nẻo, hỏi tôi có phải là nữ sinh không, sao lại xông vào phòng nam sinh, còn lật chăn, nhìn ** của nam sinh.
Tôi vốn có chút xấu hổ, nhưng mà nhìn anh đỏ mặt lại thấy thản nhiên rồi, cố ý nói, ngay cả bộ dạng trần truồng của anh tôi cũng đã nhìn rồi, còn có gì ngượng ngùng.
Tất nhiên, cởi truồng là chỉ bức ảnh đầy tháng của anh hồi còn bé.
Tâm tình buồn bực ngày hôm qua lúc này thoáng cái hết sạch cả rồi, người khoan khoái.
Từ đó về sau, tôi vẫn thỉnh thoảng tìm anh, mà anh vẫn luôn cô ý trốn tránh tôi, nhưng mà anh có Trương Lương kế, tôi có quá tường thê (3), dù thế nào cũng gặp được mấy lần.
(3) Trương Lương kế và quá tường thê: Trương Lương là mưu sĩ và là văn thần thường bày mưu tính kế giúp Lưu Bang, hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công, cho nên những kế hay thường được gọi là Trương Lương kế.
Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc
Ngụ ý của câu cho dù có kế của Trương Lương thì ta cũng có đối sách tiếp chiêu.
Về sau dường như anh và hoa khôi của trường kia chia tay rồi, tôi không biết nguyên nhân gì, nhưng mà thấy tâm tình anh mấy hôm đó vô cùng không tốt.
Có điều vì cái tin đó mà tôi mừng thầm mấy ngày liền.
Tôi vẫn thẳng thắn nói mình thích anh, vẫn thỉnh thoảng đi tìm anh, thời gian thấm thoát trôi đi, dù ngày nào tôi cũng theo đuổi anh nhưng khi đó tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, vôi vừa theo đuổi anh, vừa hi vọng mình có thể lớn nhanh hơn chút, khi đó tôi nghĩ, chỉ cần tôi lớn nhanh hơn chút, lớn lên đến lúc anh xem nhẹ chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi, lớn lên là một người phụ nữ chân chính mà không phải là một cô em gái nhỏ, tôi nghĩ đến lúc đó nhất định anh sẽ tiếp nhận tôi.
Khi đó định nghĩa lớn lên với tôi rất nhỏ bé, nghĩ chỉ cần tôi qua mười tám tuổi là trưởng thành rồi, như thế tôi đã lớn, không phải là một em gái nhỏ mà là một người phụ nữ có thể đứng bên cạnh làm bạn gái anh.
Cho nên vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi khước từ ý muốn tổ chức sinh nhật cho tôi của ba mẹ, mà chạy thẳng đi tìm Diệp Tử Ôn.
Khi đó anh đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh đang thực tập trong một công ty kiến trúc, cũng dọn ra khỏi đại viện đến thuê phòng ở khu vực gần công ty anh thực tập.
Hết giờ học vẫn mặc đồng phục học sinh muốn đi công ty của anh, tôi muốn tới tìm anh, nhưng lại bị bảo vệ công ty họ cản lại, khi đó ta còn chưa có điện thoại di động, bị cản lại rồi căn bản là không có cách nào đi vào.
Tôi chỉ có thể mắt to mắt nhỏ với nhân viên an ninh dưới đại sảnh, cuối cùng đợi đến khi công ty anh hết giờ làm, tôi cũng không đợi được anh ra ngoài, về sau kéo một người lại hỏi thăm mới biết hôm nay anh đi công trường thị sát, không hề quay về công ty.
Tôi có chút chán chường, không nghĩ tới tôi cố ý tìm đến anh thế nhưng kết quả cuối cùng lại như vậy.
Nhưng mà tôi không hề cứ thế mà về, tôi vẫn, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, đi đến chỗ anh thuê tìm anh, nhưng mà nhà anh đóng cửa, tôi nhấn chuông rất lâu cũng không có ai ra mở.
Tôi nghĩ tôi không thể cứ như vậy trở về, tôi thật vất vả đợi hai năm, đợi đến chính mình trưởng thành, sao tôi cũng muốn tỏ tình với anh một lần, nói cho anh đừng có coi tôi là em gái!
Tôi ngồi ở trước cửa nhà anh, tôi không biết mình đợi bao lâu, cuối cùng tựa vào cửa ngủ thiếp đi, vẫn là anh quay về thấy tôi ở cửa mới đánh thức tôi.
Anh có chút bất ngờ nhìn tôi, hỏi sao tôi lại ở đây.
Tôi dụi dụi mắt muốn đứng lên, nhưng bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu mà tê dại rồi, tôi chỉ có thể ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh.
Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn khom lưng đưa tay ôm tôi vào.
Ngồi ở phòng khách nhà anh, tôi uống trà anh rót cho, nói cho anh hôm nay là sinh nhật tôi.
Dường như anh căn bản không biết, sửng sốt một lúc gật đầu, theo thói quen đưa tay sờ sờ đầu tôi, hỏi tôi muốn quà gì.
Mặc dù tôi có chút thất vọng anh không nhớ rõ sinh nhật tôi, nhưng mà tôi cũng không định tranh luận với anh, bởi vì tiếp theo tôi còn có lời rất quan trọng muốn nói với anh.
Tôi rất trịnh trọng nói cho anh tôi có chuyện muốn nói, nhưng mà dường như anh không hề chút ý tới vẻ mặt rất nghiêm túc của tôi, chỉ dựa vào ghế sa lon, buồn cười nhìn tôi, hỏi tôi muốn nói gì, còn nói nếu như nói muốn có quà thì cũng chỉ có thể để đến ngày mai rồi bù.
Tôi thầm nói quà tặng mà tôi muốn không cần chờ đến ngày mai, hôm nay là anh có thể tặng tôi.
Anh cũng không tiếp lời tôi, chỉ hỏi tôi muốn nói gì.
Tôi nhìn anh chăm chú, nói cho anh biết hôm nay tôi tròn mười tám tuổi rồi.
Anh gật đầu, nói anh biết, bởi vì hôm nay là sinh nhật của tôi.
Tôi biết anh đang cố ý giả ngu giả bộ nghe không hiểu, cho nên tôi nói trắng ra hơn, tôi nói tôi đã không còn là cô bé rồi, đã là phụ nữ chân chính rồi, anh không thể coi tôi là em gái nhỏ nữa, vì tôi không muốn làm em gái anh, tôi muốn làm bạn gái anh!
Sau khi nghe xong anh cười, giống như là đang cười nhạo tính trẻ con và ngây thơ của tôi, hỏi tôi có biết sự khác nhau giữa cô bé và phụ nữ.
Tôi tức giận, giận anh không muốn tiếp nhận tôi còn cố ý cười nhạo tôi.
Tôi biểu hiện sự tức giận lên trên mặt, nói cho anh biết tôi đã học tiết sinh lý rồi, đương nhiên biết cô bé khác với phụ nữ, hơn nữa còn to gan nói cho anh, nếu anh bằng lòng, tôi sẵn lòng cho anh biến tôi thành người phụ nữ chân chính!
Dường như anh bị lời tôi nói hù dọa, nụ cười trên mặt vụt tắt, giận dữ mắng tôi làm càn!
Tôi không nhìn vẻ tức giận trên mặt anh, cũng như không đếm xỉa đến việc thất vọng anh không nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi, tiến lên ngồi vào bên cạnh anh đưa tay ôm chặt anh nói cho anh biết tôi thật sự rất thích anh, nói cho anh biết tôi thật sự đã trưởng thành, tôi có thể cho anh biến tôi trở thành đàn bà, chỉ cần anh đồng ý muốn tôi.
Nhưng mà cho dù tôi nói như vậy anh vẫn đẩy tôi ra, anh không muốn tôi, anh vẫn coi tôi là em gái, nói tôi chỉ là chưa gặp nam sinh nào tốt hơn thôi, nói tình cảm của tôi với anh chẳng qua chỉ là sự kính trọng và mến mộ thời thơ ấu, nói tôi căn bản không hiểu gì là tình yêu.
Tôi khóc rất đau đớn, hỏi sao anh đối xử tồi với tôi như thế, rỏ ràng tôi thích anh như vậy.
Anh nói anh muốn tốt cho tôi.
Cuối cùng anh đưa tôi về nhà, ở cửa nhà, tôi nói cho anh biết đây là sinh nhật be bét nhất mà tôi từng có, thậm chí còn tệ hơn cả lúc anh cầm con giun đến dọa tôi mấy trăm lần.
Anh rất không đồng tình nở nụ cười, nói anh thật xin lỗi, cho cho tôi hai hồi hức tồi tệ như vậy, còn nói biết anh không tốt như thế, bảo tôi cứ dứt khoát quên anh đi là được.
Tôi nói tôi sẽ không ngu ngốc như thế, sẽ không buông tha anh.
Vào chiều hôm sau, khi về nhà tôi nhận được quà của anh, là một cái điện thoại mới ra khi đó, trong điện thoại có số của anh và một tin nhắn, bảo tôi đừng ngây ngốc chờ ở cổng công ty nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Vào khoảnh khắc cầm lấy điện thoại di động, dường như tôi có cảm giác thật ra anh cũng thích tôi, chỉ cần tôi kiên trì hơn nữa, có lẽ sẽ thành công.
Mà sự kiên trì này kéo dài bảy năm, sinh nhật năm nào tôi cũng trịnh trọng tỏ tình với anh một lần, tất nhiên năm nào anh cũng lấy cùng một cái cớ từ chối tôi, tôi vẫn thỉnh thoảng đến tìm anh, thích dùng điện thoại anh tặng gọi điện cho anh hàng ngày.
Có mấy lần giống như anh thật sự bị tôi làm phiền quá rồi, bảo tôi đừng tìm anh nữa, thậm chí vì thế tắt điện thoại không cho tôi liên hệ.
Từ chỗ anh trai tôi mới biết anh đổi số điện thoại, còn cố ý dặn không cho tôi biết.
Sau khi biết tôi liền vọt tới nhà anh, nói với anh chỉ cần anh kết hôn, tôi nhất định sẽ không còn làm phiền anh như vậy nữa.
Nói xong tôi lại hối hận, tôi sợ nếu như anh thật sự tìm một người phụ nữ kết hôn, tôi đây nên làm cái gì bây giờ.
Nhưng mà cũng may về sau tôi không nghe thấy tin tức anh kết hôn, cũng không nghe nói bên cạnh anh có người phụ nữ khác, tôi lại yên tâm.
Bảy năm nay ngoài tôi và Diệp Tử Ôn, những người bên cạnh cũng trải qua rất nhiều chuyện, trước kia bạn gái của anh trai thế mà lại ngoại tình, mà đối tượng lại là bạn tốt của Diệp Tử Ôn và anh trai, vì chuyện này, anh trai gần như không còn tin vào tình cảm nữa, vẫn không kết giao bạn gái, mà vì chuyện của anh trai, không ít lần mẹ khởi xướng hội nghị gia đình, nhưng mà kết quả vẫn là phí công.
Vào lúc cả nhà tưởng là anh thực sự định sống độc thân cả đời, thì không ngờ rằng anh lại âm thầm đăng ký kết hôn, nhanh chóng chuyển lên hàng ngũ cưới chớp nhoáng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi liền mở một nhà hàng, tên là ‘Du Nhiên Cư ’, nhờ vào anh trai và Diệp Tử Ôn, từ khi khai trương đến giờ, làm ăn không tệ, từ từ có danh tiếng.
Hồi mới đầu tôi chỉ thích thú rồi tới kinh doanh, vì tôi vốn thích ăn đồ ăn ngon, cuối cùng lại thực sự yêu thích, nghiêm túc coi nhà hàng như một phần sự nghiệp để quan tâm.
Nhưng mà tôi không ngờ sẽ gặp lại bạn gái cũ của Diệp Tử Ôn ở đây, người con gái duy nhất được anh công khai thừa nhận là bạn gái, cái chị hoa khôi giảng đường hồi đó.
Thật ra thì chị ta thay đổi rất nhiều, mái tóc dài hồi xưa đã cắt ngắn, vóc người vốn mảnh mai giờ đã hơi mập ra không còn thon thả nữa. Quan trọng nhất là đứa trẻ trong lòng chị ta và người đàn ông đeo kính vẻ mặt nhã nhặn ngồi đối diện, hóa ra là chị ta đã kết hôn rồi, còn sinh con rồi.
Cho dù chị ta thay đổi như thế tôi chỉ liếc một cái là đã nhận ra rồi, bởi vì hồi đó tôi từng ghen với chị ta rất lâu.
Tôi tiến lên chào hỏi chị ta, dường như chị ta không hề nhớ rõ tôi, tôi nói tôi là bạn của Diệp Tử Ôn, lúc này chị ta mới gật đầu, nhưng mà vẻ mặt lạnh nhạt.
Gặp lại chị ta, tôi lại vô cùng muốn biết khi xưa vì sao chị ta và Diệp Tử Ôn chia tay, sở dĩ có ý rất muốn biết mãnh liệt như thế, tôi nghĩ là vì chị ta là người con gái duy nhất Diệp Tử Ôn từng công nhận là bạn gái anh, cũng là mối tình đầu của anh, tôi theo bản năng cảm thấy người phụ nữ này nhất định có ý nghĩa với Diệp Tử Ôn, có lẽ anh mãi không tiếp nhận tôi là vì người phụ nữ này…
Bởi vì muốn biết, cho nên thừa dịp chồng chị ta đi phòng vệ sinh, tôi chủ động đến đó ngồi đối diện chị ta.
Chị ta giống như là hơi kinh ngạc, hỏi tôi có chuyện gì.
Bởi vì thời gian gấp gáp, chồng chị ta có thể quay lại bất cứ lúc nào, tôi cũng không muốn vì Diệp Tử Ôn mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ, cho nên tôi đi thẳng vào để hỏi năm đó tại sao chị ta và Diệp Tử Ôn chia tay.
Chị ta nhìn tôi một lúc lâu, hỏi tôi và Diệp Tử Ôn có quan hệ như thế nào.
Tôi nói tôi là bạn anh.
Dường như lúc này chị ta mới nhớ ra năm đó chúng tôi từng gặp mặt một lần, cười hỏi tôi nói em là Tô Dịch Kiều sao, em gái nhỏ cạnh nhà Diệp Tử Ôn hồi đó.
Tôi nghe thấy em gái nhà bên liền vô thức thấy ghét, cau mày lại, có chút không vui nói tôi không phải là em gái nhỏ!
Chị ta vẫn cười cười, dịu dàng rất tương xứng với khí chất của chị ta.
Chị ta cũng không vòng vo nữa, chỉ nói năm đó chia tay là vì phát hiện Diệp Tử Ôn không yêu chị ta.
Tôi nghe không khỏi mở to mắt, điều này sao có thể! Nhiều năm như vậy người anh công khai thừa nhận là bạn gái chỉ có một mình chị ta, nếu như anh không yêu chị ta vậy thì yêu ai?!
Tôi còn muốn hỏi cái gì, chợt nghe thấy chị ta nói chồng chị ta đã quay lại, tôi hiểu chị ta không muốn để chồng chị ta hiểu lầm cái gì, tôi cũng không muốn khiến vợ chồng bọn họ rạn nứt cái gì, nên không hỏi gì nữa, đứng lên tránh ra, đến quầy hàng ở đại sảnh căn dặn nhân viên quản lý để bọn họ miễn thanh toán cho bàn kia.
Lời hoa khôi giảng đường kia nói luẩn quẩn trong đầu tôi mấy ngày, tôi vẫn không nghĩ ra được nếu Diệp Tử Ôn không yêu chị ta vậy thì rốt cuộc anh yêu ai, chẳng lẽ trong lòng anh còn cất giấu một người khác ư, cho nên nhiều năm như thế anh mới không thể tiếp nhận bày tỏ của tôi cũng như không thân mật với người phụ nữ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại không hiểu thế nào mà khóc lên, lần đầu tiên cảm giác mình mệt mỏi quá, một lần tỏ tình là một lần bị từ chối, nhiều năm như vậy vẫn cố chấp với một người đàn ông cho tới bây giờ chưa từng nhìn nam sinh nào khác bên cạnh, sau đó đột nhiên ý thức được có lẽ trong lòng người mình thích căn bản là cất giấu một bóng dáng không cách nào xóa đi, cho dù có kiên trì và cố gắng lâu hơn nữa cũng là phí công.
Ý thức này khiến tôi bị đả kích nặng nề, gần như khiến tôi suy sụp.
Khi tôi len lén núp ở trong phòng khóc thì bị chị dâu thấy được, chị ấy hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
Trong lòng tôi ủy khuất, liền nói hết toàn bộ ủy khuất và kiên trì bao năm nay cho chị dâu.
Chị dâu nói mệt mỏi thì buông tay, đừng ủy khuất mình.
Buông tay, tôi chưa từng nghĩ tới muốn buông tay, tôi biết rõ tình cảm của tôi với Diệp Tử Ôn, thay vì nói là thích, phải nói là yêu thì đúng hơn.
Nhưng chị dâu nói tình cảm là chuyện hai người, chỉ dựa vào sự nỗ lực và cố gắng đơn phương là không thể, yêu một người là không phải trả giá tất cả vì đối phương, không phải chỉ chiều theo anh ta mà ủy khuất mình, nói vẫn không được đáp lại thì có phải là nên cân nhắc xem có nên buông tay đừng khăng khăng nữa.
Nhưng mà tôi đã thích Diệp Tử Ôn từ lúc tám tuổi đến mười sáu tuổi, rồi đến hiện tại hai mươi lăm tuổi, đằng đẵng mười bảy năm, cái thích đó đã gần như trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, tình cảm gần hai mươi năm, bảo tôi cứ buông tay như thế, tôi thật sự có phần không làm được.
Nhưng mà lời chị dâu nói sau cùng lại khiến tôi thay đổi ý nghĩ, chị ấy nói nếu ngày nào đó Diệp Tử Ôn đưa một người phụ nữ quay về vậy đến lúc đó tôi nên làm gì bây giờ, thật sự là chị dâu hỏi khó tôi rồi, tôi chưa từng nghĩ tới, nếu như lúc nào đó anh thật sự tìm được một người phụ nữ rồi kết hôn rồi, vậy khi đó tôi nên thế nào, tôi vẫn luôn cho rằng ranh giới giữa chúng tôi chỉ là bày tuổi, nhưng chưa từng nghĩ đến giữa chúng tôi còn là một người phụ nữ anh yêu, vậy tôi còn cơ hội nữa không, tôi cố gắng và chấp nhất nhiều năm như thế có phải là một trò cười hay không?
Chị dâu nói cho tôi bảo tôi thử buông tay, ít nhất đừng để mình đuổi theo anh chạy, thích nữa cũng được, nếu như anh thật không cho tôi chút cơ hội nào, vậy cần gì phải gượng ép, bởi vì tình cảm không phải là thứ gì có thể gượng ép được.
Những lời này của chị dâu khiến tôi suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cảm thấy chị ấy nói đúng, ít nhất không để cho mình theo sau còn anh chạy, tôi đã đuổi anh chạy mười bảy năm, khoảng cách xa nữa cũng nên đến gần rồi.
Cuối cùng tôi quyết định đánh cuộc một lần, đánh cuộc trong lòng anh có phải có tôi không, đánh cuộc trong lòng anh không phải là không có chút tình cảm với tôi, nếu thắng, tôi nghĩ tôi giành được tình yêu, nếu thua, tôi nghĩ tôi cũng nên thấy rõ những cố chấp và kiên trì nhiều năm qua có thực sự đáng giá hay không.
Cho dù kết quả cuối cùng là một trong hai khả năng trên, tôi nghĩ đối với tôi mà nói đều tốt cả.
Vì ván cược này, tôi nói cho mình bản thân mình phải từ bỏ thói quen gọi điện cho anh, tôi sẽ không chủ động đi tìm anh nữa, cũng không cần tạo cơ hội đi tìm anh, gắng sức biến bản thân mình chỉ coi anh là một người xa lạ bình thường, thậm chí tôi còn cố tình đi ăn cơm, dạo phố với người đàn ông khác.
Nhưng mà lúc đầu thật không quen được, mỗi lần cầm điện thoại là lại muốn gọi điện cho anh, nhiều lần bấm số rồi mới ý thức được vội vàng ngắt đi.
Liên tục một tuần lễ, tôi không hề gọi điện thoại với anh, cũng không thấy gọi cho tôi, trong lòng tôi có chút khó chịu, đoán là có phải một tuần này vì không nhận được điện thoại của tôi mà anh rất mừng rỡ đến ngủ cũng vô cùng ngon.
Đợi mười ngày, anh vẫn không hề tìm tôi đến một lần, tôi nghĩ đã có kết quả đánh cuộc, kết quả là trong lòng anh thực ra không hề có tôi, không hề có chút tình cảm với tôi.
Kết quả này tôi đã đoán trước được, nhưng mà vẫn khiến tôi rất khó chịu.
Tôi cho mình được nghỉ - kỳ nghỉ thất tình, giao lại toàn bộ công việc ở nhà hàng cho quản lý Trương, sau đó một mình xách hành lý đi ra nước ngoài, tôi đi rất nhiều chỗ, những nơi trước đây vì theo đuổi Diệp Tử Ôn mà tôi không không có thời gian đi.
Tôi coi chuyến du lịch này như liều thuốc chữa thương, là mốc đánh dấu cho sự kết thúc tình cảm của tôi với Diệp Tử Ôn, sau khi trở về tôi sẽ quên hẳn anh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đứng dưới bầu trời xanh lam Hy Lạp, tôi lại một lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Diệp Tử Ôn, khi ý thức được thầm mắng mình không có tiền đồ, liền ném cái di động vào biển Ê-giê.
Hành động của tôi dọa tới người Mỹ đứng bên cạnh đang cầm máy ảnh.
Anh ta tiến lên bắt chuyện với tôi, tôi cũng không định phản ứng lại với anh ta, một là tâm tình tôi thật không tốt, một là vì tiếng Anh của tôi rất kém.
Anh ta thấy tôi không nói lời nào, lại đổi sang dùng tiếng Nhật.
Tôi vừa nghe liền nổi cáu, quay đầu trợn mắt nhìn anh ta, nói anh mới là người Nhật Bản!
Anh ta sửng sốt, sau đó nói tiếng Trung, thì ra cô là người Trung Quốc.
Tôi không để ý đến anh ta, xoay người bỏ đi.
Chẳng qua là không ngờ rằng tôi và anh ta lại ở cùng một khách sạn, mà trùng hợp thế nào phòng anh ta lại cách vách phòng tôi.
Buổi tối khi tôi đang uống rượu ở quầy rượu thì không ngờ lại gặp anh ta, lần này anh ta không sợ tôi xem thường và lãnh đạm nữa, tiến lên bắt chuyện với tôi, nói anh ta và tôi nhất định là có duyên phận, nếu không thì sao lại gặp nhiều như thế.
Tôi uống một hớp rượu, ở trong lòng cười lạnh phản bác, người nước ngoài nói chuyện duyên phận với tôi, rốt cuộc là anh ta đã học tiếng Trung được bao lâu, rốt cuộc có biết hàm nghĩa của hai chữ duyên phận này hay không.
Mấy ngày sau tôi thường xuyên gặp phải anh ta, dần dần dà dà tôi biết tên anh ta, anh ta tên là Johnson, là một nhiếp ảnh gia, một năm thì một nửa thời gian là cầm máy ảnh đi khắp nơi trên thế giới chụp ảnh.
Tiếng Trung của anh ta không tính là rất tốt, nhưng có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, tôi cảm thấy ở một nước ngoài xa quê có thể gặp được một người nói tiếng Trung với mình, tôi không hề mặt lạnh xua đuổi anh ta.
Thật ra thì chuyến du lịch lần này của tôi căn bản chẳng có mục đích gì, chỉ đơn giản là giải sầu, cho nên rời khỏi Hy Lạp tôi cũng không biết điểm đến kế tiếp là ở đâu.
Không có điện thoại mấy ngày nay tôi không hề liên hệ với quản lý Trương rồi, tôi cũng không biết tình hình hiện tại của nhà hàng thế nào rồi, thật ra có làm một việc lâu rồi sẽ có tình cảm, ‘Du Nhiên Cư’ từ sở thích ban đầu giờ đã biến thành sự nghiệp của tôi, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Tôi dùng điện thoại bàn khách sạn gọi cho quản lý Trương, hỏi thăm tình hình gần đây của nhà hàng, quản lý Trương báo cáo lại tiến độ công việc trong khoảng thời gian này, chúng tôi trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng trước khi cúp điện thoại, ở bên kia điện thoại dường như ông ta ngập ngừng như có gì muốn nói
Tôi cũng không phải là người có tính nhẫn nại, ghét nhất người ta nói một nửa hoặc là ấp úng nói không ra lời, cho nên tôi liền lạnh giọng hỏi, rốt cuộc ông ta có gì muốn nói.
Thấy tôi tức giận, quản lý Trương không dám ngập ngừng nữa, liền lưu loát nói với tôi gần đây trong lúc tôi vắng mặt Diệp Tử Ôn đến nhà hàng tìm tôi 7 lần rồi, lúc đầu hai ba ngày một lần hoặc là gọi điện thoại hỏi tôi đã về chưa, bây nữa ấp úng nói không rõ ràng, nên ông trực tiếp lưu loát nói tôi không có ở đây , giờ thì ngày nào cũng túc trực ở nhà hàng chờ tôi xuất hiện.
Tôi nghe rồi sửng sốt, có chút không hiểu, không rõ tại sao anh tìm tôi, hơn nữa còn chịu khó tìm như vậy! Không phải là anh ghét nhất bị tôi làm phiền sao? không phải vì tránh tôi làm phiền mà anh đổi số điện thoại sao? bây giờ sao lại tìm tôi?!
Về vấn đề sao đột nhiên anh lại tìm tôi, tôi nghĩ cả đêm, cuối cùng mới ôm thái độ hoài nghi, có lẽ ván bài mà tôi đánh cuộc trước đây tôi đã thắng. Có thể là trong lòng anh có tôi, anh không chỉ có tình cảm anh em với tôi!
Nhưng mà cuối cùng tôi quá nhát gan, tôi chỉ có thể hoài nghi mình có thể thắng, nhưng căn bản không dám khẳng định mình thắng, cho nên lại nghĩ nếu tôi hiểu sai rồi vậy phải làm thế nào?!
Tôi rối rắm giữa trở về hay không trở về, cả buổi tối không hề ngủ ngon.
Ngày hôm sau đeo đôi mắt gấu mèo cùng vẻ mặt bực dọc đi ăn sáng trong đại sảnh khách sạn, vừa vặn gặp được Johnson ăn sáng xong chuẩn bị về phòng.
Johnson nói cho tôi biết kết hoạch chụp ảnh của anh ta ở Hy Lạp đã hoàn thành, hôm nay mua vé máy bay để sáng mai về Mỹ.
Khi nghe anh ta nói phải đi về cái đầu nhỏ của tôi đột nhiên nghĩ ra một phương pháp tài tình.
Tôi hỏi anh ta có kế hoạch làm việc ngay không, anh ta thành thật nói anh có nửa tháng nghỉ.
Trong lòng tôi mừng rỡ, ông trời đang giúp tôi.
Cho nên tôi muốn mời Johnson để anh ta cùng về nước, lấy phong cảnh đẹp của tổ quốc ra dụ dỗ anh ta, chiêu này quả nhiên có tác dụng, anh ta rõ ràng động lòng đến mức chỉ sau một giây đã muốn đi theo tôi về.
Nhưng cuối cùng anh ta từ chối tôi, mà lý do anh ta từ chối là anh ta không đủ kinh phí, Trung Quốc quá lớn, có quá nhiều chỗ muốn đi, anh ta không đủ kinh phí để đi nhiều nơi!
Có một câu nói rất đúng, chỉ cần là vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không còn là vấn đề nữa!
Cho nên tôi quyết đoán nói với anh ta nếu anh ta muốn đi Trung Quốc tôi có thể bao hết chi tiêu và chi phí của anh ta!
Đôi mắt màu xanh của anh ta nhìn tôi chằm chằm hỏi tôi nói có thật không.
Tôi không chút nghĩ ngợi, liền quyết đoán đồng ý nói còn thật hơn vàng bạc.
Anh ta vừa nghe tôi nói thế, lập tức đồng ý, nói chỉ cần tôi bỏ chi phí anh ta sẽ theo tôi cùng đi Trung Quốc.
Chi phí tất nhiên không thành vấn đề với tôi, nhưng mà tôi có điều kiện, tôi muốn anh ta giả làm bạn trai tôi.
Cuối cùng tôi và Johnson cùng nhau về nước, khi tôi và anh ta ngồi lên xe taxi chuẩn bị đến ‘Du Nhiên Cư’ tôi thấy được tờ báo gần đây ở trên xe, thế mới biết thì ra là trong lúc tôi không có ở đây, anh trai bị Lăng Nhiễm đẩy lên trang nhất!
Chẳng quan tâm gì khác, tôi kéo Johnson đổi đường trở về đại viện, may mắn quan hệ anh trai và chị dâu thoạt nhìn không hề vì chuyện trên báo mà bị sứt mẻ gì.
Tôi cố ý giả vờ ân ái với Johnson trước mặt mọi người, thậm chí cố ý đưa Johnson đi tìm mẹ Diệp cách vách nói chuyện phiếm, nói cho bà biết Johnson là bạn trai của tôi, ngoài ra còn gọi điện thoại nói cho quản lý Trương tôi đã trở lại, bảo nếu ông gặp Diệp Tử Ôn thì chuyển lời nói cho anh tôi đang ở đại viện.
Tôi nghĩ nếu Diệp Tử Ôn thật sự có ý với tôi, thì anh sẽ đến tìm gặp tôi, nếu quả thật chỉ coi tôi như em gái, vậy có Johnson ở đây, tôi có thua cũng không quá mắt mặt.
Cũng may lần này tôi thắng cuộc, vì ngày hôm sau Diệp Tử Ôn liền vội vàng chạy tới nhà, sau đó vừa vào cửa không nói không rằng liền vung quả đấm đấm vào mặt Johnson, quả đấm kia rất mạnh, đánh vào mặt Johnson khiến mặt tôi cũng thấy đau thay anh ta.
Tôi chưa từng thấy Diệp Tử Ôn như vậy, bình thường ngoài mồm miệng xấu ra ra, chưa bao giờ đánh nhau, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đánh người, cũng là lần đầu tiên anh đánh người trước mặt tôi.
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng tách bọn họ ra, trong lòng mừng thầm, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Johnson, vì tôi mà anh ta tự nhiên bị đánh thành như thế.
Xác định tôi có địa vị trong lòng Diệp Tử Ôn rồi cho nên để trả thù cho Johnson, tôi cố tình đau lòng hỏi anh ta bị đánh có đau không.
Quả nhiên Diệp Tử Ôn tức giận tới mức dậm chân, đột nhiên tôi có loại cảm giác đắc ý khi thực hiện được âm mưu.
Tôi không hề đắc ý được quá lâu, bởi vì Diệp Tử Ôn giống như là thật sự bị tôi chọc giận không nhẹ, trực tiếp túm tay tôi kéo đi rồi, thậm chí không để cho tôi có cơ hội phản kháng.
Anh lái xe đưa tôi đến một chỗ trống trải, mấy dặm quanh đó đều không nhìn thấy bóng người, anh vặn hỏi tôi chuyện Johnson là thế nào.
Tôi tức giận trước đó anh khiến tôi uất ức như thế, mạnh miệng nói Johnson là bạn trai tôi.
Đến thời khắc đó tôi mới phát hiện anh căn bản là một người dã man, vì anh không nói không rằng kéo tôi rồi che miệng tôi lại.
Bị anh hôn tôi có loại cảm giác khổ tận cam lai, hiểu ra rằng bao nhiều kiên trì và cố gắng nhiều năm qua thì ra không hề uổng phí, nhưng mà càng vào lúc này tôi lại càng cảm thấy ủy khuất cho những trải nghiệm của mình trong quá khứ, liền không ngừng đưa tay vỗ vỗ anh.
Anh mãi cũng không có buông tay, mặc kệ tôi vỗ thế nào, miệng vẫn cứ hôn chặt tôi.
Tôi bị hôn đến thiếu dưỡng khí, cuối cùng chỉ có thể dựa vào ngực anh thở hổn hển.
Tay anh từ lúc bắt đầu chưa hề buông tôi ra, vỗ vỗ giúp tôi thuận khí, đồng thời nói bên tai tôi rằng anh yêu tôi.
Tôi khóc mắng anh khốn kiếp, khóc nói mình bị ủy khuất nhiều năm như vậy, khóc trái lương tâm nói mình không còn yêu anh rồi.
Anh bá đạo nói tôi không được thế, nói tôi học giận anh nhất định phải chịu trách chịu trách nhiệm cả đời, nói anh nắm tay tôi rồi, cả đời này sẽ không buông ra.
Tôi mới biết được anh là người tuyên ngôn ngang ngược như thế, vô cùng yêu tôi như thế!
Đêm hôm đó anh đưa tôi về nhà trong khu thành thị của anh, tay anh vẫn luôn nắm chặt tay tôi, rất chặt, rất sợ tôi chạy mất.
Anh nói với tôi trong khoảng thời gian này tôi biến mất, anh tìm tôi, tôi nghe rồi chỉ oán giận vì sao đến bây giờ mới biết tình cảm anh dành cho tôi, để tôi đau khổ theo đuổi anh nhiều năm như thế.
Anh nói anh không dám, tôi không hiểu anh không dám cái gì, lại đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây bạn gái cũ là hoa khôi giảng đường của anh từng nói anh không thật sự yêu chị ta, cho nên liền hỏi vì sao hồi đó anh chia tay.
Anh nói chia tay không phải là anh nói, là hoa khôi giảng đường nói.
Tôi hỏi có phải bởi vì trong lòng anh có người khác không.
Anh có hơi bất ngờ nhìn tôi, nhưng mà cũng không hỏi làm sao tôi biết được, chỉ gật đầu mắt nhìn tôi nói có.
Trong lòng ta căng thẳng, tay không tự chủ nắm thật chặt, hỏi anh cô ta là ai.
Anh không nói chuyện, chẳng qua là cúi người hôn lên miệng tôi, sau đó là mắt tôi, cái mũi, cái cổ.
Tôi căn bản là không cách nào đẩy anh ra, anh là người đàn ông tôi yêu mười mấy năm, tôi nằm mơ cũng muốn trở thành người phụ nữ của anh, tôi căn bản không cách nào kháng cự sự dịu dàng của anh.
Vào khoảnh khắc anh tiến vào tôi, tôi nghe thấy anh nói bên tai tôi, là em!
Cơn đau đớn xé rách kia khiến tôi chưa kịp phản ứng, đau đớn qua đi tôi mới kịp ý thức được anh nói chính tôi là người trong lòng anh, tôi là người mà hoa khôi giảng đường kia nói đến.
Tôi không nói bất kỳ cái gì, chỉ đưa tay ôm chặt lại anh.
Chờ khi tôi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt ra thấy anh nằm bên cạnh tôi, đang mở to mắt mỉm cười nhìn tôi.
Tôi có chút hoảng hốt, cảm giác mình như đang nằm mơ, mọi chuyện đều có cảm giác thật chân thật.
Anh thấy tôi chỉ ngây người ra liền chủ động cho tôi nụ hôn chào buổi sáng, để nhiệt tình của anh kéo tôi lại thực tế, để tôi biết tất cả không phải là nằm mơ, tôi thật sự ở cùng một chỗ với anh.
Khi chúng tôi rời giường thức dậy đã gần buổi trưa, anh cho tôi một cái sandwich đơn giản, mùi vị cũng không tốt, nhưng tôi ăn rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng anh nói để anh đưa tôi về thuận tiện cầu hôn với ba mẹ.
Tôi đột nhiên dừng lại động tác, hỏi anh nói gì.
Anh lại còn lặp lại lần nữa, vẫn nói anh muốn đi cầu hôn.
Tôi hỏi anh tại sao, anh nói với muốn chịu trách nhiệm với vẻ mặt đương nhiên.
Thoáng cái khuôn mặt tôi liền thối rồi, bỏ sandwich xuống xoay người bỏ đi.
Chết tiệt cái chịu trách nhiệm của anh, từ trước đến giờ điều tôi muốn chính là tình yêu, trách nhiệm chết tiệt!
Thấy tôi tức giận anh còn có chút không hiểu tình hình, hỏi tôi làm sao vậy, trong lòng tôi thầm mắt anh căn bản là đầu gỗ. Không nói không rằng liền về đại viện.
Nói anh là đầu gỗ thật sự chính là đầu gỗ, vừa vào nhà liền ầm ĩ tìm mẹ nói chuyện cầu hôn.
Đối với việc anh nói hai người chúng tôi muốn kết hôn, nhà tôi rất vui mừng, chỉ có một mình tôi là không cam tâm, tôi càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất cho mình, tốt xấu gì hồi đó tôi đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy, tại sao anh nói muốn kết hôn là liền kết hôn, như thế có vẻ tôi quá thua thiệt rồi!
Tôi kiên quyết không đồng ý, mọi người cũng không có cách nào với tôi, chỉ có thể hỏi tôi muốn thế nào mới đồng ý lấy anh, tôi suy nghĩ một chút nói, nhất định phải để anh theo đuổi tôi một lần, để tôi cảm nhận cảm giác được theo đuổi. (VL: chí lý, chí lý!!)
Tôi xấu xa muốn anh nếm thử cảm giác đuổi theo sau người khác chạy.
Kết quả là thân phận của tôi và anh thay đổi so với trước kia, anh biến thành tôi hồi trước, hằng ngày gọi điện gửi tin nhắn, thậm chí cả công việc cũng bỏ bê.
Thật ra thì tôi chỉ là muốn hưởng chút hư vinh kia, vì trong tình yêu người nào yêu trước là người đó thua, nhưng mà anh có thể làm được như thế tôi sẽ không tiếc nuối nữa, vì tôi biết những kiên trì trong tình cảm trước kia đều đáng giá.
Tôi chậm rãi khép cuốn sổ lại, đặt tầng ngăn kéo thấp nhất, tôi viết lại tình cảm của tôi và Diệp Tử Ôn thành một bài văn, chờ khi tôi già rồi sẽ quay lại xem để cảm nhận hương vị tình yêu.
Lúc này cửa phòng được mở ra, tôi nhìn thấy Diệp Tử Ôn nắn nắm cái cổ đi từ bên ngoài vào, thấy tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, liền hỏi: "Lại đang viết cái gì đây?"
Tôi chỉ lắc đầu, đứng dậy đi về phía anh, kéo anh ngồi lên trên giường, nói: "em có lời nói cho anh biết."
"Cái gì?" Anh nhìn tôi, đưa tay vén tóc tôi.
Tôi nhìn vào mắt anh, nói rất nghiêm túc: "chúng ta kết hôn đi."
Nghe vậy, tôi thấy anh sửng sốt, ngây ngốc nhìn tôi, một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Em, em nói cái gì?" bộ dạng ngây ngốc này của anh thoạt nhìn rất đáng yêu.
Tôi cười khẽ, kéo tay anh đặt lên bụng mình, cố ý nhỏ giọng nói thầm: "nếu bụng lộ lên rồi thì mặc áo cưới sẽ không đẹp....."
Anh lại sửng sốt, ánh mắt từ trên mặt tôi dời xuống bụng tôi, cứ sửng sốt thế đến một phút đồng hồ, lúc này mới lấy lại tinh thần có chút kích động nắm bả vai tôi hỏi tôi có ý gì.
Tôi cười anh, nhưng mà vẫn tốt bụng tiến tới nói bên tai anh rằng tôi đã mang thai.
Vừa rồi ăn cơm xong tôi đã nghi ngờ, thử đi thử lại mấy lần, kết quả là dương tính, xem ra ‘kế hoạch đền bù tình yêu’ của anh cho tôi chỉ có thể dừng lại tại đây rồi, vì tôi không muốn bụng to mặc áo cưới, như vậy sẽ không đẹp.
Giật mình sững sờ qua đi, đột nhiên anh cười phá lên, một tay ôm tôi quay quanh, nói tôi sắp làm cha giống như một đứa trẻ vậy, cường độ âm thanh cao đến nỗi tôi sợ anh sẽ bị các hộ gia đình trên dưới tầng khiếu nại.
Sau phút kích động anh nói muốn gọi điện thoại báo cho mọi người, nhưng bị tôi cản lại, vì lúc này thật sự đã không còn sớm, bởi vì tôi thấy quấy rầy người khác nghỉ ngơi là hành động không biết xấu hổ nhất.
Cuối cùng buổi tối khi tôi mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy bên cạnh có người xột xột xoạt xoạt nói gì, nhưng mà bởi vì thật sự buồn ngủ quá, tôi không nghe thấy gì cả.
Đến ngày hôm sau khi tôi còn đang ngủ yên trên giường thì chuông cửa đã vang lên, tôi đưa tay muốn đẩy Diệp Tử Ôn thức dậy mở cửa, không ngờ là chụp tay vào khoảng không.
Mang theo cơn buồn ngủ và nghi hoặc thức dậy, vừa đi ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy mẹ và mẹ Diệp trong phòng khách đang nói chuyện gì đó, mà trên bàn trà trước mặt bọn họ bày từng túi từng túi không biết là thứ gì.
Thấy tôi từ trong phòng đi ra ngoài, hai người vội vàng đi về phía này, hỏi tôi mấy tháng rồi, đã đến bệnh viện chưa, có nôn nhiều lắm không …
Tôi sửng sốt, vừa định hỏi sao hai mẹ biết nhanh thế, mẹ Diệp chủ động giải thích nói nửa đêm khuya khoắt hôm qua nhận được điện thoại của Diệp Tử Ôn, nói tôi mang thai rồi!
Thế này tôi mới nhớ ra nửa đêm hôm qua tỉnh lại bên cạnh có tiếng xột xoạt, hóa ra là anh gọi điện báo tin vui.
Tôi quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với vẻ mặt đầy ý cười kia.
TOÀN VĂN HOÀN
Từ khi mới sinh ra, tôi đã biết đến Diệp Tử Ôn rồi, nghe mẹ nói người đầu tiên nhận tôi từ trong tay cô y tá không phải là cha cũng không phải là ông nội, mà là Diệp Tử Ôn! Mà khi đó anh mới 7 tuổi.
Tất nhiên tôi hoàn toàn không có ấn tượng với chuyện mà mẹ nói, dù sao hồi đó còn quá nhỏ, toàn khóc là khóc, còn có thể nhớ được cái gì.
Nhưng mà tôi còn nhớ hồi đó tôi không hề thích anh như bây giờ, thậm chí còn có phần chán ghét, vì anh luôn thích bắt nạt tôi, thích giật giật bím tóc của tôi khiến tôi òa khóc.
Bác Diệp là đồng đội với ba tôi, cùng ở một đại viện, mà Diệp Tử Ôn và anh trai tôi từ bé đã có quan hệ rất tốt, nghe mẹ Diệp nói hai người thường đổi quần mặc chung nhau.
Tôi là con gái duy nhất của hai nhà, người lớn hai nhà tất nhiên là rất chiều chuộng tôi, có điều cũng có ngoại lệ, mà ngoại lệ đó chính là Diệp Tử Ôn, từ nhỏ anh đã thích bắt nạt tôi, chuyện thời thơ ấu tôi đã không còn nhớ được rồi, nhưng mà điều khiến tôi ấn tượng sâu nhất chính là chuyện năm 5 tuổi tôi bị anh đẩy xuống ruộng.
Tôi nhớ sinh nhật năm đó mẹ mua cho tôi cái váy rất đẹp, có tay bồng, khi đó tôi vẫn luôn nằm mộng làm công chúa, cho nên khi nhận được bộ váy đó rất vui vẻ, chạy nhảy trong sân một lúc lâu, thậm chí còn chạy đến khoe khoang trước mặt mẹ Diệp ba Diệp, tất cả mọi người đều khen tôi xinh đẹp.
Cả nhà chỉ lòi ra Diệp Tử Ôn nói tôi mặc bộ váy kia trông giống hệt cái chị công chúa xấu xa trong phim hoạt hình, xấu xí chết đi được.
Nghe xong tôi liền tức giận, bĩu môi trừng mắt nhìn anh thật lâu, phải biết rằng tôi muốn làm công chúa, mới không phải công chúa xấu xa, bởi vì chị công chúa xấu xa trong phim hoạt hình xấu chết đi được, mặt mũi méo mó.
Còn nhớ lúc ấy tôi trừng mắt nhìn anh đến hai mắt đều đau, xót đến mức chảy cả nước mắt, cuối cùng chỉ có thể giận dỗi chạy đi.
Tôi chưa về nhà ngay, mà là một mình chạy đến bờ đồng ruộng hờn dỗi, cảm thấy váy bồng trên người mình không đẹp, giận dỗi lấy tay vò vò làn váy.
Cũng không biết có phải là mẹ Diệp thấy tôi tức giận mới bảo anh đến dỗ tôi hay không, lúc tôi đang ngồi trên bờ ruộng, miệng thì mắng anh thì anh tới, đầu tiên là nói xin lỗi tôi, sau đó nói hôm nay là sinh nhật tôi, sớm đã chuẩn bị quà tặng cho tôi rồi.
Vừa nghe đến anh nói có quà cho tôi, những không vui vừa rồi liền giảm đi một nửa.
Có quà cho tôi hả, tôi hỏi anh, tuy là vẫn bĩu môi, giọng điệu không tính là tốt lắm, nhưng là lòng tôi đã tràn đầy mong đợi ‘quà tặng’ trên tay anh, dù sao có người tặng quà lúc nào cũng tốt.
Anh cười toe toét, còn cố ý bảo tôi trở về với anh rồi đưa cho tôi, tôi sao mà bằng lòng được, tưởng là thật sự anh đang giấu đồ tốt gì, một mực muốn quà trên tay anh, không nói hai lời tiến lên kéo tay anh, sau đó khi tôi nhìn rõ trong tay anh chính là con giun thì tôi sợ hãi tức khắc kêu lên, vô thức lùi ra sau, sau đó liền ngã ngồi xuống cái ruộng, khắp người toàn bùn và nước, bỗng chốc khóc to lên.
Tuy là sau đó anh không ngại bẩn cõng tôi về nhà, cũng bị ba Diệp và mẹ Diệp dạy dỗ rất nghiêm khắc, nhưng mà tôi vẫn vì chuyện này mà hận thù anh suốt hai năm.
Về sau rốt cuộc là vì cái gì mà tôi đối với anh thay đổi nhỉ, cái này phải nói đến năm tôi tám tuổi.
Có một ngày giờ tan học tự tôi về nhà, ở cổng trường gặp phải nam sinh cùng lớp mà tôi ghét nhất, Trương Tiểu Cường, sở dĩ ghét cậu ta, đó là bởi vì cậu ta giống Diệp Tử Ôn, ỷ vào mình ngồi sau tôi cứ thích giật giật bím tóc của tôi, đôi khi còn cố tình chọc chọc tôi, kết quả là tôi coi cậu ta là nam sinh thứ hai bị tôi ghét, tất nhiên thứ nhất ghét vẫn là Diệp Tử Ôn.
Trương Tiểu Cường nói muốn đưa tôi đến công viên gần trường học, nói ở đó hôm nay làm ảo thuật, chơi vui lắm, rất nhiều người đi qua xem, nói xong cũng không đợi tôi đồng ý, kéo tôi muốn đi về phía công viên.
Thật ra thì trưa nay tôi cũng nghe người khác nói rồi, nhưng vì ghét Trương Tiểu Cường, cậu ta nói thế tôi lại không muốn đi nữa, hơn nữa cậu ta còn ép kéo tay tôi đến đau cả lên.
Tôi hất tay cậu ta ra, nói ta muốn về nhà, căn bản không có hứng thú với ảo thuật gì đó.
Nghe tôi nói như vậy, Tiểu Cường chẳng những không đi ngược lại còn dùng sức nắm tay tôi không ngừng kéo tôi đi xem biểu diễn, tay tôi bị cậu ta kéo đau đến nỗi rơi cả nước mắt.
Chẳng qua là không ngờ tới ở cửa công viên thế nhưng gặp được Diệp Tử Ôn cũng tới xem biểu diễn, lúc này Diệp Tử Ôn đã lên sơ tam(1) rồi, mặc áo sơ mi trắng, lưng khoác cặp sách, cố ý để tóc dài hơn người khác, một bộ dáng côn đồ.
(1) Sơ tam: tương đương lớp 10 ở VN.
Thấy tôi vừa gọi vừa hô, liếc nhìn Trương Tiểu Cường đang kéo tôi, cũng chưa hỏi chuyện gì xảy ra, liền mắt lạnh nhìn Trương Tiểu Cường bảo cậu ta buông tôi ra.
Dù sao Trương Tiểu Cường mới còn là đứa bé, nhìn thấy người lớn hơn mình như vậy, vẻ mặt lại còn hung dữ nữa, sớm đã bị dọa mất nửa mạng rồi, hất tay tôi ra nhanh như chớp chạy đi, nhìn cũng không nhìn lại.
Xoa xoa cổ tay bị Trương Tiểu Cường túm đỏ lên, tôi cũng không nhìn anh, liền xoay người chuẩn bị về nhà.
Nhưng mà bị anh kéo cái cặp sách sau lưng, bảo tôi theo anh đi vào xem biểu diễn ảo thuật, xem xong về nhà cùng anh.
Ngay lúc đó tôi vẫn rất không thích anh, đương nhiên không hề nghĩ ngợi gì lập tức từ chối đề nghị của anh, còn cố ý làm mặt hề với anh, rồi chạy thẳng đi.
Tôi chạy được một đoạn, khi quay đầu lại không ngờ là anh không đi vào xem biểu diễn mà đi theo tôi. Tôi dừng lại, tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm anh, hỏi sao anh lại đi theo tôi.
Anh tức giận liếc trắng tôi một cái, nói để tránh cho lại có thằng bé xấu xa nào bắt nạt tôi.
Tôi bực mình nói không liên quan chuyện của anh, chuyện của tôi không cần anh để ý tới.
Anh buồn cười tiến lên, dùng bàn tay to xoa xoa đầu tôi, suýt nữa thì thì xoa hỏng cả đuôi tóc của tôi, còn nói chúng ta quen biết từ nhỏ, ít nhất tôi là em gái của anh trai tôi, anh và anh trai lại là anh em tốt, tất nhiên cũng coi tôi là em gái.
Tôi trợn mắt nhìn anh một lúc lâu sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng căn bản không hề chú ý tới phía sau là đường quốc lộ, một chiếc xe tải nhỏ (2) đang lao thẳng về phía tôi, tôi sợ đến nỗi hoàn toàn mất phản ứng, chỉ có giật mình nhìn cái xe kia đang chạy ngày càng gần.
(2) Tên tiếng Trung là ‘mianbao che’.
Ngay vào giây phút cái xe kia đã gần va vào tôi, tôi bị kéo giật lại, khi tôi còn chưa kịp phản ứng là có chuyện gì xảy ra, tôi đã bị đẩy ngã mạnh xuống mặt đất, sau đó trơ mắt nhìn cái xe tải nhỏ kia đâm vào Diệp Tử Ôn.
Sau lại tôi khóc òa lên, tôi sợ anh vì thế mà chết, nếu thật chết rồi, đó là tôi hại chết anh, mặc dù anh đáng ghét, nhưng mà tôi chưa từng muốn anh chết.
Về sau anh được đưa đến bệnh viện, khi ba mẹ cùng ba Diệp chạy tới, anh vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật, hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi sợ không đáp được câu nào, tôi sợ bị mắng, ngoài ra còn sợ nếu Diệp Tử Ôn chết thật thì làm thế nào bây giờ.
May mắn là anh không làm sao, nhưng mà chân và tay đều bị gãy xương.
Khi mẹ Diệp hỏi chuyện anh, anh không hề nghĩ ngợi nói lúc mình qua đường không cẩn thận.
Sau đó mẹ hỏi tôi có phải bị hù dọa hay không, ta không nói chuyện, chẳng qua là nhìn chằm chằm anh.
Bởi vì anh đã cứu tôi, hơn nữa cũng không tố cáo với các ba, các mẹ, hình ảnh anh trong lòng tôi bỗng chốc lớn lên, người vốn là từ cực kỳ đáng ghét thoáng cái biến thành có một chút thích thích.
Vì anh bị gãy xương tay chân mà ở bệnh viện nửa tháng, mà nửa tháng đó vì áy náy, mà tan học là tôi sẽ đến thăm anh, thậm chí còn thường xuyên hơn so với anh trai và ba Diệp, tôi dùng tiền tiêu vặt còn dư lại mua kẹo cho anh ăn, mặc dù anh chưa bao giờ ăn kẹo mà tôi mua, nhưng mà ngày nào tôi cũng mua, tất nhiên những viên kẹo chưa từng được anh ăn cuối cùng đều chui vào bụng tôi.
Cũng không biết là có phải do anh đã cứu tôi hay không mà trong lòng tôi luôn có chút cảm kích và áy náy, tôi bắt đầu thích đi theo sau anh, anh đi đến đâu, tôi cũng đi theo, cứ như là người hầu nhỏ của anh vậy.
Tiếp xúc lâu càng ngày tôi càng phát hiện anh có nhiều ưu điểm, những chỗ đáng ghét hồi trước dần bị những ưu điểm này che mờ đi, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Tôi phát hiện anh thật ra là người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, có mấy lần anh bị tôi làm phiền, liền cố tình hung ác bảo tôi đừng có đi theo anh, nhưng mà nhờ anh trai, cuối cùng tôi vẫn nắm được thông tin của anh, vài lần kiên trì như thế, anh căn bản là đành chịu tôi, những câu nói hung dữ trước đó không thể thực hiện được câu nào.
Thật ra thì lúc đầu tôi cũng chỉ coi anh là anh trai, không hề có ý nghĩ khác, nhưng mà vào năm tôi mười sáu tuổi, tôi nhìn thấy anh thân mật khoác tay một nữ sinh khác đi trên đường, hai người thậm chí còn ôm hôn thân mật, trong lòng không hiểu sao thấy chua sót và ghen tỵ, lúc này tôi mới ý thức được tình cảm của mình đối với anh không chỉ là tình cảm anh em.
Tôi ghen tỵ với nữ sinh kia có thể khoác tay anh thân mật như vậy, ghét bọn họ ôm nhau hôn môi ngọt ngào như thế, ghét anh dùng ánh mắt dịu dàng đó vén tóc lên cho nữ sinh đó.
Chỉ vì hình ảnh kia mà không hiểu sao tôi khóc cả một đêm, hôm sau chạy đi hỏi anh trai, nữ sinh kia là ai, mới biết được cô bé kia là của bạn gái của anh, là học muội của bọn họ, là tài nữ hoa khôi hệ tiếng Trung của bọn họ.
Anh trai nhìn ra suy nghĩ khác thường của tôi, liền hỏi tôi có phải là thích Diệp Tử Ôn rồi không. Tôi không nói chuyện, tay trái cầm tay phải, tôi cũng nghĩ thế, hơn nữa không phải là tình cảm anh em đơn thuần, mà là sự yêu thích của một nữ sinh với một nam sinh.
Anh trai không nói gì, chẳng qua là sờ sờ đầu của tôi, xoay người rời đi.
Tôi trở về phòng suy nghĩ kỹ lâu, cuối cùng quyết định muốn đi tỏ tình với Diệp Tử Ôn, lúc ấy tôi nghĩ, ít nhất tôi và Diệp Tử Ôn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, dù nói thế nào cũng có ưu thế khoảng cách.
Cho nên tôi cố ý mặc váy ngắn, sau đó chạy đến Diệp gia chờ anh, từ sáu giờ chiều đến mười giờ tối, lại từ mười giờ đợi đến mười hai giờ, rốt cuộc anh khẽ hát bài hát trẻ em đi vào trong viện, vẻ mặt tươi roi rói, tôi đoán anh vừa mới chạy đi hẹn hò với nữ sinh kia, trong lòng thầm nghĩ nữ sinh kia thật không biết xấu hổ thế mà lại hẹn hò với con trai muộn thế mới về, lại hoàn toàn đã quên bản thân mình đã muộn thế này cũng chưa về nhà.
Hiển nhiên là anh cũng khó hiểu sao muộn thế này tôi còn ở trong viện nhà anh, tôi nói tôi đợi anh cả buổi tối, anh hỏi tôi chuyện gì, tôi ngừng lại, mắt nhìn anh chằm chằm, nuốt một ngụm nước bọt nói cho anh điều mình đã suy nghĩ cả buổi, tôi nói tôi thích anh, muốn làm bạn gái của anh.
Rõ ràng là anh bất ngờ tôi đợi đến muộn thế này lại để bày tỏ với anh, sững sờ nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên cười to lên, tay anh xoa xoa mái tóc tôi cố ý buộc lên vì anh, nói tôi là đứa trẻ tóc còn chưa dài, biết cái gì là thích.
Tôi xấu hổ nhìn anh, tức giận anh không coi chuyện tôi tỏ tình là nghiêm túc, cho nên cũng không để ý muộn thế này rồi liệu có quấy rầy người khác nghỉ ngơi hay không, lớn tiếng quát lên nếu tôi không biết gì là thích thì tôi sẽ không đau lòng khổ sở vì anh có bạn gái, cũng sẽ không cảm thấy tức giận khó chịu vì anh hôn người con gái khác.
Tôi to tiếng bày tỏ định nghĩa yêu thích của mình, mà hoàn toàn không biết phía sau ba Diệp và mẹ Diệp vì tôi làm ồn ào mà đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ khi đó anh thật sự là bị tôi dọa rồi, chỉ nhìn chằm chằm tôi, một lúc lâu cũng không có phản ứng.
Tôi cũng chẳng quan tâm gì khác, tôi chỉ biết mình rất thích anh, không muốn anh bị nữ sinh khác cướp đi.
Cho nên tôi liền ra một quyết định thật bạo dạn, thừa dịp anh còn chưa phục hồi tinh thần lại, bước lên một bước kiễng mũi chân lên ấn môi mình lên môi anh, vì là nụ hôn đầu tiên, trẻ con không hề có kinh nghiệm, không biết gì cả, chỉ dán lên môi anh một lúc lâu, sau đó đỏ mặt lùi lại, nói anh có nụ hôn đầu tiên của tôi, nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi.
Không đợi anh trả lời, vòng qua anh liền muốn chạy đi, khi chạy đến cửa sân, muốn xoay người nhìn lại anh, lúc này mới để ý tới ba Diệp và mẹ Diệp đứng ở gần đó, hai người dường như đều bị tôi dọa không ít, miệng hé mở như là còn kinh ngạc, vẫn chưa kịp khép lại.
Tôi cũng bị bọn họ dọa không nhẹ, những lời vốn là còn muốn nói với Diệp Tử Ôn bị dọa một cái đã quên cả, xoay người liền chạy về nhà.
Một đêm đó tôi ngủ thật ngon, trực giác tôi cho là làm thế là tốt rồi, nhất định anh sẽ tiếp nhận lời tỏ tình của tôi, sau đó chia tay với nữ sinh kia, vì tôi và anh mới thực sự là ‘ thanh mai trúc mã ’!
Nhưng mà tôi không nghĩ tới chính là bắt đầu từ sau hôm tôi tỏ tình, anh liền cố ý trốn tránh tôi, còn không cho anh trai nói cho tôi biết tin tức của anh, dọa là nếu bán đứng anh thì không phải là anh em gì nữa.
Tôi rất đau lòng, không rõ tại sao anh phải làm như vậy, chẳng lẽ là bởi vì tôi không xinh đẹp sao?
Mấy ngày đó cứ rảnh là tôi lại cầm gương soi, cuối cùng nhìn nhiều cũng thấy mình xấu rồi, sau đó lại quăng cái gương, cái gương vô tội cứ thế bị vỡ nát.
Cuối cùng mẹ không nhìn được nữa, đặc biệt tìm tôi nói chuyện, tôi nghĩ đại khái là bà nghe từ bên mẹ Diệp, nghĩ mấy ngày nay mới quyết định tâm sự với tôi một chút.
Bà nói tôi còn quá nhỏ, bây giờ quan trọng nhất là bài vở, không nên suy nghĩ chuyện linh tinh.
Tôi biết chuyện linh tinh bà nói là chỉ chuyện tôi thích Diệp Tử Ôn, tôi còn đang buồn bã việc Diệp Tử Ôn không hề để ý gì đến tôi, nghe bà nói thế, liền hỏi bà, có phải là vì tôi còn nhỏ, cho nên Diệp Tử Ôn mới từ chối tôi như thế không.
Gần như không hề nghĩ ngợi, mẹ liền gật đầu, nói nhất định là như vậy, nói nam sinh đều không thích nữ sinh ít hơn mình vài tuổi, nói bọn họ thích những nữ sinh xấp xỉ tuổi với họ.
Tôi ngây thơ tưởng đó là thật, còn oán giận mẹ nói gì mà sao lại sinh tôi muộn thế.
Nhưng mà dù mẹ nói với tôi rất nhiều, bảo tôi trước mắt cứ tập trung học tập, nhưng mà tôi vẫn nghĩ tới Diệp Tử Ôn, nghĩ anh đang làm gì, khi nghĩ đến anh ở cùng nữ sinh khác thì trong lòng lại khó chịu và bực bội như con khỉ cào vậy.
Tôi vẫn quen tan học là đến Diệp gia một vòng, nhưng mà không hề gặp mặt.
Trong lòng rất khổ sở, không rõ tại sao anh nhất định phải trốn tôi kỹ như thế, chẳng lẽ anh thật sự thích hoa khôi hệ trung văn của trường như vậy sao?
Khoảng thời gian đó tôi thật không vui, rất không vui, thậm chí tôi còn len lén đến quán mua bia, học người thất tình trên TV mượn rượu tiêu sầu.
Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu, mới đầu uống còn khó uống đến muốn nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn nén lại, vì tôi muốn mượn rượu quên đi những chuyện không vui kia.
Cứ hết một chai lại một chai, tôi từ từ thích ứng với vị rượu, đến khi tôi uống hết cả ba chai đã mua, chính tôi cũng không biết mình đã làm những gì.
Ngày hôm sau khi tỉnh rượu, chỉ cảm thấy đầu óc của mình như muốn nứt ra, đau đến mức tôi chỉ muốn dùng tay đập đập.
Mẹ đi vào mắng tôi một trận, thì ra là tôi uống rượu say cả buổi tối vừa ca hát vừa khiêu vũ, khiến cho cả nhà cả đêm chưa ngủ, nhưng mà mắng thì mắng, vẫn nấu cho tôi trà giải rượu, uống rồi quả nhiên đầu thoải mái rất nhiều.
Có lẽ là anh trai nói chuyện tôi say rượu cho anh biết, hôm đó lúc tan học, anh chủ động chờ tôi ở cổng trường, nhưng mà vẻ mặt anh rất nghiêm túc, không hề có bộ dạng ba lăng nhăng lúc bình thường, tôi nhìn mà có cảm giác sợ hãi.
Anh nói anh có lời muốn nói với tôi, đưa tôi đến công viên gần trường học, chúng tôi ngồi xuống ghế đá trong công viên, tôi hỏi anh mấy hôm nay đi đâu, anh không nói chuyện, chẳng qua là ánh mắt nhìn phía trước.
Tôi bĩu môi, có chút ủy khuất, hỏi tại sao anh muốn trốn tôi, thật ra thì tôi biết tại sao anh muốn trốn tôi, chẳng qua là không hỏi tôi không cam tâm.
Anh nhìn bầu trời một lúc lâu, xoay đầu lại chăm chú nhìn tôi, sau đó nói anh thật chỉ coi tôi là em gái, bảo tôi đừng tiếp tục những hành động trẻ con kia, anh sẽ không thích tôi.
Khi nghe anh nói điều này, ta thật khó chịu, trái tim như muốn nứt ra, tôi cắn môi, không để cho mình rơi nước mắt, hỏi anh tại sao? Là bởi vì tôi còn quá nhỏ sao?
Anh gật đầu nói phải, giống mẹ, anh nói anh thích người nhiều tuổi hơn tôi. Anh nói anh nhìn tôi lớn lên, tới giờ chỉ coi tôi như em gái.
Tôi không cam lòng, nói tình cảm thanh mai trúc mã mới có thể tốt.
Anh lắc đầu, nói tôi và anh căn bản là không phải là thanh mai và trúc mã vì tuổi tác hai người cách biệt quá lớn.
Tôi rất tức giận, quát to anh, tuổi, lại là tuổi! Hỏi anh, không phải là người ta nói tình yêu không phân biệt tuổi tác sao, tại sao cứ muốn dùng số tuổi để làm cái cớ từ chối tôi.
Anh nhìn tôi thật lâu, sau đó nói một câu đơn giản nhất, hỏi có phải bây giờ tôi có thể thích một nam sinh học tiểu học năm thứ ba hay không.
Tôi không kịp phản ứng anh đang bẫy tôi, không hề nghĩ ngợi liền nói luôn không được.
Sau đó anh cười, nói tôi với anh mà nói chính là tôi không thích nam sinh học tiểu học năm ba.
Tôi có loại cảm giác bê tảng đập vào chân mình, hoàn toàn nói không ra lời phản bác, chỉ có thể thở hổn hển nhìn chằm chằm anh.
‘đàm phán’ đã đạt được kết quả anh muốn, anh cười cười đưa tay xoa xoa đầu tôi, bảo tôi sau này đừng trộm uống rượu nữa.
Tôi còn đang tức giận vì anh bẫy tôi, không vui hất tay anh ra, nói với anh tôi căn bản không muốn làm em gái anh!
Quát xong liền bỏ chạy đi, tôi tưởng là anh sẽ chạy theo tôi về nhà giống như hồi còn bé, nhưng đến khi tôi chạy được một đoạn rồi quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện phía sau hoàn toàn không có bóng dáng anh.
Trong lòng tôi thoáng cái ủy khuất dâng lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Khi về đến nhà mẹ và mẹ Diệp đang trò chuyện trong sân, thấy tôi đi vào liền ngừng nói.
Tôi không có lòng dạ nào đoán hai mẹ đang nói gì trước lúc tôi về, trong lòng còn đang khổ sở vì những lời Diệp Tử Ôn nói trước đó.
Không có chào hỏi cũng không nói chuyện đi thẳng về phòng, đóng cửa lại, ngã xuống giường liền khóc nức nở lên.
Mẹ nói chuyện xong với mẹ Diệp đi vào, thấy tôi nằm lỳ ở trên giường khóc, liền hỏi tôi thích Diệp Tử Ôn đến thế sao.
Tôi uất ức xoay người vùi đầu vào trong lòng bà, khóc nói với bà những gì Diệp Tử Ôn vừa nói với tôi.
Mẹ cũng không nói nhiều, chỉ bảo tôi còn bé, sau này sẽ gặp được người mình thích thực sự.
Tôi đẩy bà ra, có chút tức giận xoay người đi, ghét bọn họ nói tôi còn bé, tôi rất xác định tình cảm của chính tôi, tình cảm chẳng liên quan gì đến số tuổi cả.
Cuối cùng thở dài liền rời đi, tôi không biết hôm đó rốt cuộc mình khóc bao lâu, nhưng mà tôi biết tôi đã khóc ngủ thiếp đi.
Khi ăn điểm tâm đôi mắt của tôi sưng đỏ, ông nội thấy đau lòng, liền thay tôi không đáng mắng Diệp Tử Ôn mấy câu, ngay cả anh trai cũng bị ông mắng.
Ăn xong điểm tâm ba tôi gọi tôi vào thư phòng, ba hỏi tôi có phải thật sự xác định tình cảm với Diệp Tử Ôn như vậy không.
Tôi quả quyết gật đầu, nếu như không thích, tôi đã không khổ sở đau lòng thế này.
Thấy tôi quả quyết như thế, ba cũng không cũng không khuyên can tôi nữa, chỉ nói nếu tôi đã xác định được lòng mình rồi thì hãy kiên trì, đừng vì bị cản trở mà lùi bước, khóc thút thít thế, lại càng không được suy sụp tinh thần bỏ cuộc.
Tôi có chút bất ngờ ba lại nói như thế, không phản đối mà là đồng ý.
Thấy bộ dạng ngây ngốc của tôi, ba tiến tới sờ sờ đầu tôi, nói ông không phản đói tình cảm của tôi dành cho Diệp Tử Ôn, nhưng mà tôi phải đảm bảo tình trạng học tập và cuộc sống bình thường.
Trong nhà có một người thành quân đồng minh của tôi, đột nhiên khí thế đại chấn, giống như là người gần tắt thở được người ta châm mạnh một cái, liền sống lại vậy.
Tôi gật đầu đồng ý với ba, hơn nữa tiến lên ôm ông, tôi nói cảm ơn ông, cảm ơn ông sẵn lòng ủng hộ sự lựa chọn của tôi.
Rời khỏi thư phòng, tôi đã có quyết định, liền đi đến Diệp gia cách vách.
Khi tôi sang, ba Diệp đã đến đơn vị rồi, mẹ Diệp đang quét dọn vệ sinh, thấy tôi có hơi bất ngờ.
Ở phòng khách và phòng bếp tôi đều không nhìn thấy Diệp Tử Ôn, tôi chắc nhất định anh còn đang ngủ, cho nên cũng không quan tâm mẹ Diệp ở phía sau gọi tôi, liền chạy vào phòng Diệp Tử Ôn.
Quả nhiên tôi đoán không sai, anh thật còn đang ngủ, tôi tiến lên một tay kéo chăn của anh ra, tôi không ngờ anh lại đang ngủ trần, toàn thân chỉ mặc một cái quần đùi bó.
Nhưng mà khi đó tôi căn bản là chẳng quan tâm lúng túng hay xấu hổ gì cả, liền thò tay đánh thức anh.
Anh nhíu nhíu mày, cuối cùng mở mắt, nhìn thấy tôi, có chút bất ngờ, hỏi sao tôi lại ở đây, sau đó trên người đột nhiên truyền đến cảm giác lạnh lẽo khiến anh kịp phản ứng, cúi đầu liếc nhìn mình, lại ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó vội vàng kéo cái chăn lên đắp lên trên người mình, lớn tiếng hỏi tại sao tôi lại ở trong phòng anh. (VL: edit đoạn này mà m buồn cười quá, DTO lúc này chẳng khác gì tiểu thư khuê các bị người lạ đột nhập vào phòng, ^_^)
Tôi cúi người nhìn khuôn mặt anh, nghiêm túc nói tôi sẽ tiếp tục thích anh, cho dù anh có muốn thích tôi hay không, tôi sẽ làm theo ý mình cho đến khi anh kết hôn.
Tôi tưởng là anh sẽ nói gì với tôi, nhưng anh lại nhìn tôi hỏi một đằng trả lời một nẻo, hỏi tôi có phải là nữ sinh không, sao lại xông vào phòng nam sinh, còn lật chăn, nhìn ** của nam sinh.
Tôi vốn có chút xấu hổ, nhưng mà nhìn anh đỏ mặt lại thấy thản nhiên rồi, cố ý nói, ngay cả bộ dạng trần truồng của anh tôi cũng đã nhìn rồi, còn có gì ngượng ngùng.
Tất nhiên, cởi truồng là chỉ bức ảnh đầy tháng của anh hồi còn bé.
Tâm tình buồn bực ngày hôm qua lúc này thoáng cái hết sạch cả rồi, người khoan khoái.
Từ đó về sau, tôi vẫn thỉnh thoảng tìm anh, mà anh vẫn luôn cô ý trốn tránh tôi, nhưng mà anh có Trương Lương kế, tôi có quá tường thê (3), dù thế nào cũng gặp được mấy lần.
(3) Trương Lương kế và quá tường thê: Trương Lương là mưu sĩ và là văn thần thường bày mưu tính kế giúp Lưu Bang, hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công, cho nên những kế hay thường được gọi là Trương Lương kế.
Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc
Ngụ ý của câu cho dù có kế của Trương Lương thì ta cũng có đối sách tiếp chiêu.
Về sau dường như anh và hoa khôi của trường kia chia tay rồi, tôi không biết nguyên nhân gì, nhưng mà thấy tâm tình anh mấy hôm đó vô cùng không tốt.
Có điều vì cái tin đó mà tôi mừng thầm mấy ngày liền.
Tôi vẫn thẳng thắn nói mình thích anh, vẫn thỉnh thoảng đi tìm anh, thời gian thấm thoát trôi đi, dù ngày nào tôi cũng theo đuổi anh nhưng khi đó tôi không hề cảm thấy mệt mỏi, vôi vừa theo đuổi anh, vừa hi vọng mình có thể lớn nhanh hơn chút, khi đó tôi nghĩ, chỉ cần tôi lớn nhanh hơn chút, lớn lên đến lúc anh xem nhẹ chênh lệch tuổi tác giữa chúng tôi, lớn lên là một người phụ nữ chân chính mà không phải là một cô em gái nhỏ, tôi nghĩ đến lúc đó nhất định anh sẽ tiếp nhận tôi.
Khi đó định nghĩa lớn lên với tôi rất nhỏ bé, nghĩ chỉ cần tôi qua mười tám tuổi là trưởng thành rồi, như thế tôi đã lớn, không phải là một em gái nhỏ mà là một người phụ nữ có thể đứng bên cạnh làm bạn gái anh.
Cho nên vào sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi khước từ ý muốn tổ chức sinh nhật cho tôi của ba mẹ, mà chạy thẳng đi tìm Diệp Tử Ôn.
Khi đó anh đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh đang thực tập trong một công ty kiến trúc, cũng dọn ra khỏi đại viện đến thuê phòng ở khu vực gần công ty anh thực tập.
Hết giờ học vẫn mặc đồng phục học sinh muốn đi công ty của anh, tôi muốn tới tìm anh, nhưng lại bị bảo vệ công ty họ cản lại, khi đó ta còn chưa có điện thoại di động, bị cản lại rồi căn bản là không có cách nào đi vào.
Tôi chỉ có thể mắt to mắt nhỏ với nhân viên an ninh dưới đại sảnh, cuối cùng đợi đến khi công ty anh hết giờ làm, tôi cũng không đợi được anh ra ngoài, về sau kéo một người lại hỏi thăm mới biết hôm nay anh đi công trường thị sát, không hề quay về công ty.
Tôi có chút chán chường, không nghĩ tới tôi cố ý tìm đến anh thế nhưng kết quả cuối cùng lại như vậy.
Nhưng mà tôi không hề cứ thế mà về, tôi vẫn, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, đi đến chỗ anh thuê tìm anh, nhưng mà nhà anh đóng cửa, tôi nhấn chuông rất lâu cũng không có ai ra mở.
Tôi nghĩ tôi không thể cứ như vậy trở về, tôi thật vất vả đợi hai năm, đợi đến chính mình trưởng thành, sao tôi cũng muốn tỏ tình với anh một lần, nói cho anh đừng có coi tôi là em gái!
Tôi ngồi ở trước cửa nhà anh, tôi không biết mình đợi bao lâu, cuối cùng tựa vào cửa ngủ thiếp đi, vẫn là anh quay về thấy tôi ở cửa mới đánh thức tôi.
Anh có chút bất ngờ nhìn tôi, hỏi sao tôi lại ở đây.
Tôi dụi dụi mắt muốn đứng lên, nhưng bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu mà tê dại rồi, tôi chỉ có thể ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh.
Anh có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn khom lưng đưa tay ôm tôi vào.
Ngồi ở phòng khách nhà anh, tôi uống trà anh rót cho, nói cho anh hôm nay là sinh nhật tôi.
Dường như anh căn bản không biết, sửng sốt một lúc gật đầu, theo thói quen đưa tay sờ sờ đầu tôi, hỏi tôi muốn quà gì.
Mặc dù tôi có chút thất vọng anh không nhớ rõ sinh nhật tôi, nhưng mà tôi cũng không định tranh luận với anh, bởi vì tiếp theo tôi còn có lời rất quan trọng muốn nói với anh.
Tôi rất trịnh trọng nói cho anh tôi có chuyện muốn nói, nhưng mà dường như anh không hề chút ý tới vẻ mặt rất nghiêm túc của tôi, chỉ dựa vào ghế sa lon, buồn cười nhìn tôi, hỏi tôi muốn nói gì, còn nói nếu như nói muốn có quà thì cũng chỉ có thể để đến ngày mai rồi bù.
Tôi thầm nói quà tặng mà tôi muốn không cần chờ đến ngày mai, hôm nay là anh có thể tặng tôi.
Anh cũng không tiếp lời tôi, chỉ hỏi tôi muốn nói gì.
Tôi nhìn anh chăm chú, nói cho anh biết hôm nay tôi tròn mười tám tuổi rồi.
Anh gật đầu, nói anh biết, bởi vì hôm nay là sinh nhật của tôi.
Tôi biết anh đang cố ý giả ngu giả bộ nghe không hiểu, cho nên tôi nói trắng ra hơn, tôi nói tôi đã không còn là cô bé rồi, đã là phụ nữ chân chính rồi, anh không thể coi tôi là em gái nhỏ nữa, vì tôi không muốn làm em gái anh, tôi muốn làm bạn gái anh!
Sau khi nghe xong anh cười, giống như là đang cười nhạo tính trẻ con và ngây thơ của tôi, hỏi tôi có biết sự khác nhau giữa cô bé và phụ nữ.
Tôi tức giận, giận anh không muốn tiếp nhận tôi còn cố ý cười nhạo tôi.
Tôi biểu hiện sự tức giận lên trên mặt, nói cho anh biết tôi đã học tiết sinh lý rồi, đương nhiên biết cô bé khác với phụ nữ, hơn nữa còn to gan nói cho anh, nếu anh bằng lòng, tôi sẵn lòng cho anh biến tôi thành người phụ nữ chân chính!
Dường như anh bị lời tôi nói hù dọa, nụ cười trên mặt vụt tắt, giận dữ mắng tôi làm càn!
Tôi không nhìn vẻ tức giận trên mặt anh, cũng như không đếm xỉa đến việc thất vọng anh không nhớ rõ ngày sinh nhật của tôi, tiến lên ngồi vào bên cạnh anh đưa tay ôm chặt anh nói cho anh biết tôi thật sự rất thích anh, nói cho anh biết tôi thật sự đã trưởng thành, tôi có thể cho anh biến tôi trở thành đàn bà, chỉ cần anh đồng ý muốn tôi.
Nhưng mà cho dù tôi nói như vậy anh vẫn đẩy tôi ra, anh không muốn tôi, anh vẫn coi tôi là em gái, nói tôi chỉ là chưa gặp nam sinh nào tốt hơn thôi, nói tình cảm của tôi với anh chẳng qua chỉ là sự kính trọng và mến mộ thời thơ ấu, nói tôi căn bản không hiểu gì là tình yêu.
Tôi khóc rất đau đớn, hỏi sao anh đối xử tồi với tôi như thế, rỏ ràng tôi thích anh như vậy.
Anh nói anh muốn tốt cho tôi.
Cuối cùng anh đưa tôi về nhà, ở cửa nhà, tôi nói cho anh biết đây là sinh nhật be bét nhất mà tôi từng có, thậm chí còn tệ hơn cả lúc anh cầm con giun đến dọa tôi mấy trăm lần.
Anh rất không đồng tình nở nụ cười, nói anh thật xin lỗi, cho cho tôi hai hồi hức tồi tệ như vậy, còn nói biết anh không tốt như thế, bảo tôi cứ dứt khoát quên anh đi là được.
Tôi nói tôi sẽ không ngu ngốc như thế, sẽ không buông tha anh.
Vào chiều hôm sau, khi về nhà tôi nhận được quà của anh, là một cái điện thoại mới ra khi đó, trong điện thoại có số của anh và một tin nhắn, bảo tôi đừng ngây ngốc chờ ở cổng công ty nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Vào khoảnh khắc cầm lấy điện thoại di động, dường như tôi có cảm giác thật ra anh cũng thích tôi, chỉ cần tôi kiên trì hơn nữa, có lẽ sẽ thành công.
Mà sự kiên trì này kéo dài bảy năm, sinh nhật năm nào tôi cũng trịnh trọng tỏ tình với anh một lần, tất nhiên năm nào anh cũng lấy cùng một cái cớ từ chối tôi, tôi vẫn thỉnh thoảng đến tìm anh, thích dùng điện thoại anh tặng gọi điện cho anh hàng ngày.
Có mấy lần giống như anh thật sự bị tôi làm phiền quá rồi, bảo tôi đừng tìm anh nữa, thậm chí vì thế tắt điện thoại không cho tôi liên hệ.
Từ chỗ anh trai tôi mới biết anh đổi số điện thoại, còn cố ý dặn không cho tôi biết.
Sau khi biết tôi liền vọt tới nhà anh, nói với anh chỉ cần anh kết hôn, tôi nhất định sẽ không còn làm phiền anh như vậy nữa.
Nói xong tôi lại hối hận, tôi sợ nếu như anh thật sự tìm một người phụ nữ kết hôn, tôi đây nên làm cái gì bây giờ.
Nhưng mà cũng may về sau tôi không nghe thấy tin tức anh kết hôn, cũng không nghe nói bên cạnh anh có người phụ nữ khác, tôi lại yên tâm.
Bảy năm nay ngoài tôi và Diệp Tử Ôn, những người bên cạnh cũng trải qua rất nhiều chuyện, trước kia bạn gái của anh trai thế mà lại ngoại tình, mà đối tượng lại là bạn tốt của Diệp Tử Ôn và anh trai, vì chuyện này, anh trai gần như không còn tin vào tình cảm nữa, vẫn không kết giao bạn gái, mà vì chuyện của anh trai, không ít lần mẹ khởi xướng hội nghị gia đình, nhưng mà kết quả vẫn là phí công.
Vào lúc cả nhà tưởng là anh thực sự định sống độc thân cả đời, thì không ngờ rằng anh lại âm thầm đăng ký kết hôn, nhanh chóng chuyển lên hàng ngũ cưới chớp nhoáng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi liền mở một nhà hàng, tên là ‘Du Nhiên Cư ’, nhờ vào anh trai và Diệp Tử Ôn, từ khi khai trương đến giờ, làm ăn không tệ, từ từ có danh tiếng.
Hồi mới đầu tôi chỉ thích thú rồi tới kinh doanh, vì tôi vốn thích ăn đồ ăn ngon, cuối cùng lại thực sự yêu thích, nghiêm túc coi nhà hàng như một phần sự nghiệp để quan tâm.
Nhưng mà tôi không ngờ sẽ gặp lại bạn gái cũ của Diệp Tử Ôn ở đây, người con gái duy nhất được anh công khai thừa nhận là bạn gái, cái chị hoa khôi giảng đường hồi đó.
Thật ra thì chị ta thay đổi rất nhiều, mái tóc dài hồi xưa đã cắt ngắn, vóc người vốn mảnh mai giờ đã hơi mập ra không còn thon thả nữa. Quan trọng nhất là đứa trẻ trong lòng chị ta và người đàn ông đeo kính vẻ mặt nhã nhặn ngồi đối diện, hóa ra là chị ta đã kết hôn rồi, còn sinh con rồi.
Cho dù chị ta thay đổi như thế tôi chỉ liếc một cái là đã nhận ra rồi, bởi vì hồi đó tôi từng ghen với chị ta rất lâu.
Tôi tiến lên chào hỏi chị ta, dường như chị ta không hề nhớ rõ tôi, tôi nói tôi là bạn của Diệp Tử Ôn, lúc này chị ta mới gật đầu, nhưng mà vẻ mặt lạnh nhạt.
Gặp lại chị ta, tôi lại vô cùng muốn biết khi xưa vì sao chị ta và Diệp Tử Ôn chia tay, sở dĩ có ý rất muốn biết mãnh liệt như thế, tôi nghĩ là vì chị ta là người con gái duy nhất Diệp Tử Ôn từng công nhận là bạn gái anh, cũng là mối tình đầu của anh, tôi theo bản năng cảm thấy người phụ nữ này nhất định có ý nghĩa với Diệp Tử Ôn, có lẽ anh mãi không tiếp nhận tôi là vì người phụ nữ này…
Bởi vì muốn biết, cho nên thừa dịp chồng chị ta đi phòng vệ sinh, tôi chủ động đến đó ngồi đối diện chị ta.
Chị ta giống như là hơi kinh ngạc, hỏi tôi có chuyện gì.
Bởi vì thời gian gấp gáp, chồng chị ta có thể quay lại bất cứ lúc nào, tôi cũng không muốn vì Diệp Tử Ôn mà ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng bọn họ, cho nên tôi đi thẳng vào để hỏi năm đó tại sao chị ta và Diệp Tử Ôn chia tay.
Chị ta nhìn tôi một lúc lâu, hỏi tôi và Diệp Tử Ôn có quan hệ như thế nào.
Tôi nói tôi là bạn anh.
Dường như lúc này chị ta mới nhớ ra năm đó chúng tôi từng gặp mặt một lần, cười hỏi tôi nói em là Tô Dịch Kiều sao, em gái nhỏ cạnh nhà Diệp Tử Ôn hồi đó.
Tôi nghe thấy em gái nhà bên liền vô thức thấy ghét, cau mày lại, có chút không vui nói tôi không phải là em gái nhỏ!
Chị ta vẫn cười cười, dịu dàng rất tương xứng với khí chất của chị ta.
Chị ta cũng không vòng vo nữa, chỉ nói năm đó chia tay là vì phát hiện Diệp Tử Ôn không yêu chị ta.
Tôi nghe không khỏi mở to mắt, điều này sao có thể! Nhiều năm như vậy người anh công khai thừa nhận là bạn gái chỉ có một mình chị ta, nếu như anh không yêu chị ta vậy thì yêu ai?!
Tôi còn muốn hỏi cái gì, chợt nghe thấy chị ta nói chồng chị ta đã quay lại, tôi hiểu chị ta không muốn để chồng chị ta hiểu lầm cái gì, tôi cũng không muốn khiến vợ chồng bọn họ rạn nứt cái gì, nên không hỏi gì nữa, đứng lên tránh ra, đến quầy hàng ở đại sảnh căn dặn nhân viên quản lý để bọn họ miễn thanh toán cho bàn kia.
Lời hoa khôi giảng đường kia nói luẩn quẩn trong đầu tôi mấy ngày, tôi vẫn không nghĩ ra được nếu Diệp Tử Ôn không yêu chị ta vậy thì rốt cuộc anh yêu ai, chẳng lẽ trong lòng anh còn cất giấu một người khác ư, cho nên nhiều năm như thế anh mới không thể tiếp nhận bày tỏ của tôi cũng như không thân mật với người phụ nữ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại không hiểu thế nào mà khóc lên, lần đầu tiên cảm giác mình mệt mỏi quá, một lần tỏ tình là một lần bị từ chối, nhiều năm như vậy vẫn cố chấp với một người đàn ông cho tới bây giờ chưa từng nhìn nam sinh nào khác bên cạnh, sau đó đột nhiên ý thức được có lẽ trong lòng người mình thích căn bản là cất giấu một bóng dáng không cách nào xóa đi, cho dù có kiên trì và cố gắng lâu hơn nữa cũng là phí công.
Ý thức này khiến tôi bị đả kích nặng nề, gần như khiến tôi suy sụp.
Khi tôi len lén núp ở trong phòng khóc thì bị chị dâu thấy được, chị ấy hỏi tôi xảy ra chuyện gì.
Trong lòng tôi ủy khuất, liền nói hết toàn bộ ủy khuất và kiên trì bao năm nay cho chị dâu.
Chị dâu nói mệt mỏi thì buông tay, đừng ủy khuất mình.
Buông tay, tôi chưa từng nghĩ tới muốn buông tay, tôi biết rõ tình cảm của tôi với Diệp Tử Ôn, thay vì nói là thích, phải nói là yêu thì đúng hơn.
Nhưng chị dâu nói tình cảm là chuyện hai người, chỉ dựa vào sự nỗ lực và cố gắng đơn phương là không thể, yêu một người là không phải trả giá tất cả vì đối phương, không phải chỉ chiều theo anh ta mà ủy khuất mình, nói vẫn không được đáp lại thì có phải là nên cân nhắc xem có nên buông tay đừng khăng khăng nữa.
Nhưng mà tôi đã thích Diệp Tử Ôn từ lúc tám tuổi đến mười sáu tuổi, rồi đến hiện tại hai mươi lăm tuổi, đằng đẵng mười bảy năm, cái thích đó đã gần như trở thành một phần trong cuộc sống của tôi, tình cảm gần hai mươi năm, bảo tôi cứ buông tay như thế, tôi thật sự có phần không làm được.
Nhưng mà lời chị dâu nói sau cùng lại khiến tôi thay đổi ý nghĩ, chị ấy nói nếu ngày nào đó Diệp Tử Ôn đưa một người phụ nữ quay về vậy đến lúc đó tôi nên làm gì bây giờ, thật sự là chị dâu hỏi khó tôi rồi, tôi chưa từng nghĩ tới, nếu như lúc nào đó anh thật sự tìm được một người phụ nữ rồi kết hôn rồi, vậy khi đó tôi nên thế nào, tôi vẫn luôn cho rằng ranh giới giữa chúng tôi chỉ là bày tuổi, nhưng chưa từng nghĩ đến giữa chúng tôi còn là một người phụ nữ anh yêu, vậy tôi còn cơ hội nữa không, tôi cố gắng và chấp nhất nhiều năm như thế có phải là một trò cười hay không?
Chị dâu nói cho tôi bảo tôi thử buông tay, ít nhất đừng để mình đuổi theo anh chạy, thích nữa cũng được, nếu như anh thật không cho tôi chút cơ hội nào, vậy cần gì phải gượng ép, bởi vì tình cảm không phải là thứ gì có thể gượng ép được.
Những lời này của chị dâu khiến tôi suy nghĩ hai ngày, cuối cùng cảm thấy chị ấy nói đúng, ít nhất không để cho mình theo sau còn anh chạy, tôi đã đuổi anh chạy mười bảy năm, khoảng cách xa nữa cũng nên đến gần rồi.
Cuối cùng tôi quyết định đánh cuộc một lần, đánh cuộc trong lòng anh có phải có tôi không, đánh cuộc trong lòng anh không phải là không có chút tình cảm với tôi, nếu thắng, tôi nghĩ tôi giành được tình yêu, nếu thua, tôi nghĩ tôi cũng nên thấy rõ những cố chấp và kiên trì nhiều năm qua có thực sự đáng giá hay không.
Cho dù kết quả cuối cùng là một trong hai khả năng trên, tôi nghĩ đối với tôi mà nói đều tốt cả.
Vì ván cược này, tôi nói cho mình bản thân mình phải từ bỏ thói quen gọi điện cho anh, tôi sẽ không chủ động đi tìm anh nữa, cũng không cần tạo cơ hội đi tìm anh, gắng sức biến bản thân mình chỉ coi anh là một người xa lạ bình thường, thậm chí tôi còn cố tình đi ăn cơm, dạo phố với người đàn ông khác.
Nhưng mà lúc đầu thật không quen được, mỗi lần cầm điện thoại là lại muốn gọi điện cho anh, nhiều lần bấm số rồi mới ý thức được vội vàng ngắt đi.
Liên tục một tuần lễ, tôi không hề gọi điện thoại với anh, cũng không thấy gọi cho tôi, trong lòng tôi có chút khó chịu, đoán là có phải một tuần này vì không nhận được điện thoại của tôi mà anh rất mừng rỡ đến ngủ cũng vô cùng ngon.
Đợi mười ngày, anh vẫn không hề tìm tôi đến một lần, tôi nghĩ đã có kết quả đánh cuộc, kết quả là trong lòng anh thực ra không hề có tôi, không hề có chút tình cảm với tôi.
Kết quả này tôi đã đoán trước được, nhưng mà vẫn khiến tôi rất khó chịu.
Tôi cho mình được nghỉ - kỳ nghỉ thất tình, giao lại toàn bộ công việc ở nhà hàng cho quản lý Trương, sau đó một mình xách hành lý đi ra nước ngoài, tôi đi rất nhiều chỗ, những nơi trước đây vì theo đuổi Diệp Tử Ôn mà tôi không không có thời gian đi.
Tôi coi chuyến du lịch này như liều thuốc chữa thương, là mốc đánh dấu cho sự kết thúc tình cảm của tôi với Diệp Tử Ôn, sau khi trở về tôi sẽ quên hẳn anh, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đứng dưới bầu trời xanh lam Hy Lạp, tôi lại một lần lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại cho Diệp Tử Ôn, khi ý thức được thầm mắng mình không có tiền đồ, liền ném cái di động vào biển Ê-giê.
Hành động của tôi dọa tới người Mỹ đứng bên cạnh đang cầm máy ảnh.
Anh ta tiến lên bắt chuyện với tôi, tôi cũng không định phản ứng lại với anh ta, một là tâm tình tôi thật không tốt, một là vì tiếng Anh của tôi rất kém.
Anh ta thấy tôi không nói lời nào, lại đổi sang dùng tiếng Nhật.
Tôi vừa nghe liền nổi cáu, quay đầu trợn mắt nhìn anh ta, nói anh mới là người Nhật Bản!
Anh ta sửng sốt, sau đó nói tiếng Trung, thì ra cô là người Trung Quốc.
Tôi không để ý đến anh ta, xoay người bỏ đi.
Chẳng qua là không ngờ rằng tôi và anh ta lại ở cùng một khách sạn, mà trùng hợp thế nào phòng anh ta lại cách vách phòng tôi.
Buổi tối khi tôi đang uống rượu ở quầy rượu thì không ngờ lại gặp anh ta, lần này anh ta không sợ tôi xem thường và lãnh đạm nữa, tiến lên bắt chuyện với tôi, nói anh ta và tôi nhất định là có duyên phận, nếu không thì sao lại gặp nhiều như thế.
Tôi uống một hớp rượu, ở trong lòng cười lạnh phản bác, người nước ngoài nói chuyện duyên phận với tôi, rốt cuộc là anh ta đã học tiếng Trung được bao lâu, rốt cuộc có biết hàm nghĩa của hai chữ duyên phận này hay không.
Mấy ngày sau tôi thường xuyên gặp phải anh ta, dần dần dà dà tôi biết tên anh ta, anh ta tên là Johnson, là một nhiếp ảnh gia, một năm thì một nửa thời gian là cầm máy ảnh đi khắp nơi trên thế giới chụp ảnh.
Tiếng Trung của anh ta không tính là rất tốt, nhưng có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, tôi cảm thấy ở một nước ngoài xa quê có thể gặp được một người nói tiếng Trung với mình, tôi không hề mặt lạnh xua đuổi anh ta.
Thật ra thì chuyến du lịch lần này của tôi căn bản chẳng có mục đích gì, chỉ đơn giản là giải sầu, cho nên rời khỏi Hy Lạp tôi cũng không biết điểm đến kế tiếp là ở đâu.
Không có điện thoại mấy ngày nay tôi không hề liên hệ với quản lý Trương rồi, tôi cũng không biết tình hình hiện tại của nhà hàng thế nào rồi, thật ra có làm một việc lâu rồi sẽ có tình cảm, ‘Du Nhiên Cư’ từ sở thích ban đầu giờ đã biến thành sự nghiệp của tôi, là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Tôi dùng điện thoại bàn khách sạn gọi cho quản lý Trương, hỏi thăm tình hình gần đây của nhà hàng, quản lý Trương báo cáo lại tiến độ công việc trong khoảng thời gian này, chúng tôi trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng trước khi cúp điện thoại, ở bên kia điện thoại dường như ông ta ngập ngừng như có gì muốn nói
Tôi cũng không phải là người có tính nhẫn nại, ghét nhất người ta nói một nửa hoặc là ấp úng nói không ra lời, cho nên tôi liền lạnh giọng hỏi, rốt cuộc ông ta có gì muốn nói.
Thấy tôi tức giận, quản lý Trương không dám ngập ngừng nữa, liền lưu loát nói với tôi gần đây trong lúc tôi vắng mặt Diệp Tử Ôn đến nhà hàng tìm tôi 7 lần rồi, lúc đầu hai ba ngày một lần hoặc là gọi điện thoại hỏi tôi đã về chưa, bây nữa ấp úng nói không rõ ràng, nên ông trực tiếp lưu loát nói tôi không có ở đây , giờ thì ngày nào cũng túc trực ở nhà hàng chờ tôi xuất hiện.
Tôi nghe rồi sửng sốt, có chút không hiểu, không rõ tại sao anh tìm tôi, hơn nữa còn chịu khó tìm như vậy! Không phải là anh ghét nhất bị tôi làm phiền sao? không phải vì tránh tôi làm phiền mà anh đổi số điện thoại sao? bây giờ sao lại tìm tôi?!
Về vấn đề sao đột nhiên anh lại tìm tôi, tôi nghĩ cả đêm, cuối cùng mới ôm thái độ hoài nghi, có lẽ ván bài mà tôi đánh cuộc trước đây tôi đã thắng. Có thể là trong lòng anh có tôi, anh không chỉ có tình cảm anh em với tôi!
Nhưng mà cuối cùng tôi quá nhát gan, tôi chỉ có thể hoài nghi mình có thể thắng, nhưng căn bản không dám khẳng định mình thắng, cho nên lại nghĩ nếu tôi hiểu sai rồi vậy phải làm thế nào?!
Tôi rối rắm giữa trở về hay không trở về, cả buổi tối không hề ngủ ngon.
Ngày hôm sau đeo đôi mắt gấu mèo cùng vẻ mặt bực dọc đi ăn sáng trong đại sảnh khách sạn, vừa vặn gặp được Johnson ăn sáng xong chuẩn bị về phòng.
Johnson nói cho tôi biết kết hoạch chụp ảnh của anh ta ở Hy Lạp đã hoàn thành, hôm nay mua vé máy bay để sáng mai về Mỹ.
Khi nghe anh ta nói phải đi về cái đầu nhỏ của tôi đột nhiên nghĩ ra một phương pháp tài tình.
Tôi hỏi anh ta có kế hoạch làm việc ngay không, anh ta thành thật nói anh có nửa tháng nghỉ.
Trong lòng tôi mừng rỡ, ông trời đang giúp tôi.
Cho nên tôi muốn mời Johnson để anh ta cùng về nước, lấy phong cảnh đẹp của tổ quốc ra dụ dỗ anh ta, chiêu này quả nhiên có tác dụng, anh ta rõ ràng động lòng đến mức chỉ sau một giây đã muốn đi theo tôi về.
Nhưng cuối cùng anh ta từ chối tôi, mà lý do anh ta từ chối là anh ta không đủ kinh phí, Trung Quốc quá lớn, có quá nhiều chỗ muốn đi, anh ta không đủ kinh phí để đi nhiều nơi!
Có một câu nói rất đúng, chỉ cần là vấn đề có thể sử dụng tiền để giải quyết thì không còn là vấn đề nữa!
Cho nên tôi quyết đoán nói với anh ta nếu anh ta muốn đi Trung Quốc tôi có thể bao hết chi tiêu và chi phí của anh ta!
Đôi mắt màu xanh của anh ta nhìn tôi chằm chằm hỏi tôi nói có thật không.
Tôi không chút nghĩ ngợi, liền quyết đoán đồng ý nói còn thật hơn vàng bạc.
Anh ta vừa nghe tôi nói thế, lập tức đồng ý, nói chỉ cần tôi bỏ chi phí anh ta sẽ theo tôi cùng đi Trung Quốc.
Chi phí tất nhiên không thành vấn đề với tôi, nhưng mà tôi có điều kiện, tôi muốn anh ta giả làm bạn trai tôi.
Cuối cùng tôi và Johnson cùng nhau về nước, khi tôi và anh ta ngồi lên xe taxi chuẩn bị đến ‘Du Nhiên Cư’ tôi thấy được tờ báo gần đây ở trên xe, thế mới biết thì ra là trong lúc tôi không có ở đây, anh trai bị Lăng Nhiễm đẩy lên trang nhất!
Chẳng quan tâm gì khác, tôi kéo Johnson đổi đường trở về đại viện, may mắn quan hệ anh trai và chị dâu thoạt nhìn không hề vì chuyện trên báo mà bị sứt mẻ gì.
Tôi cố ý giả vờ ân ái với Johnson trước mặt mọi người, thậm chí cố ý đưa Johnson đi tìm mẹ Diệp cách vách nói chuyện phiếm, nói cho bà biết Johnson là bạn trai của tôi, ngoài ra còn gọi điện thoại nói cho quản lý Trương tôi đã trở lại, bảo nếu ông gặp Diệp Tử Ôn thì chuyển lời nói cho anh tôi đang ở đại viện.
Tôi nghĩ nếu Diệp Tử Ôn thật sự có ý với tôi, thì anh sẽ đến tìm gặp tôi, nếu quả thật chỉ coi tôi như em gái, vậy có Johnson ở đây, tôi có thua cũng không quá mắt mặt.
Cũng may lần này tôi thắng cuộc, vì ngày hôm sau Diệp Tử Ôn liền vội vàng chạy tới nhà, sau đó vừa vào cửa không nói không rằng liền vung quả đấm đấm vào mặt Johnson, quả đấm kia rất mạnh, đánh vào mặt Johnson khiến mặt tôi cũng thấy đau thay anh ta.
Tôi chưa từng thấy Diệp Tử Ôn như vậy, bình thường ngoài mồm miệng xấu ra ra, chưa bao giờ đánh nhau, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh đánh người, cũng là lần đầu tiên anh đánh người trước mặt tôi.
Tôi sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng tách bọn họ ra, trong lòng mừng thầm, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với Johnson, vì tôi mà anh ta tự nhiên bị đánh thành như thế.
Xác định tôi có địa vị trong lòng Diệp Tử Ôn rồi cho nên để trả thù cho Johnson, tôi cố tình đau lòng hỏi anh ta bị đánh có đau không.
Quả nhiên Diệp Tử Ôn tức giận tới mức dậm chân, đột nhiên tôi có loại cảm giác đắc ý khi thực hiện được âm mưu.
Tôi không hề đắc ý được quá lâu, bởi vì Diệp Tử Ôn giống như là thật sự bị tôi chọc giận không nhẹ, trực tiếp túm tay tôi kéo đi rồi, thậm chí không để cho tôi có cơ hội phản kháng.
Anh lái xe đưa tôi đến một chỗ trống trải, mấy dặm quanh đó đều không nhìn thấy bóng người, anh vặn hỏi tôi chuyện Johnson là thế nào.
Tôi tức giận trước đó anh khiến tôi uất ức như thế, mạnh miệng nói Johnson là bạn trai tôi.
Đến thời khắc đó tôi mới phát hiện anh căn bản là một người dã man, vì anh không nói không rằng kéo tôi rồi che miệng tôi lại.
Bị anh hôn tôi có loại cảm giác khổ tận cam lai, hiểu ra rằng bao nhiều kiên trì và cố gắng nhiều năm qua thì ra không hề uổng phí, nhưng mà càng vào lúc này tôi lại càng cảm thấy ủy khuất cho những trải nghiệm của mình trong quá khứ, liền không ngừng đưa tay vỗ vỗ anh.
Anh mãi cũng không có buông tay, mặc kệ tôi vỗ thế nào, miệng vẫn cứ hôn chặt tôi.
Tôi bị hôn đến thiếu dưỡng khí, cuối cùng chỉ có thể dựa vào ngực anh thở hổn hển.
Tay anh từ lúc bắt đầu chưa hề buông tôi ra, vỗ vỗ giúp tôi thuận khí, đồng thời nói bên tai tôi rằng anh yêu tôi.
Tôi khóc mắng anh khốn kiếp, khóc nói mình bị ủy khuất nhiều năm như vậy, khóc trái lương tâm nói mình không còn yêu anh rồi.
Anh bá đạo nói tôi không được thế, nói tôi học giận anh nhất định phải chịu trách chịu trách nhiệm cả đời, nói anh nắm tay tôi rồi, cả đời này sẽ không buông ra.
Tôi mới biết được anh là người tuyên ngôn ngang ngược như thế, vô cùng yêu tôi như thế!
Đêm hôm đó anh đưa tôi về nhà trong khu thành thị của anh, tay anh vẫn luôn nắm chặt tay tôi, rất chặt, rất sợ tôi chạy mất.
Anh nói với tôi trong khoảng thời gian này tôi biến mất, anh tìm tôi, tôi nghe rồi chỉ oán giận vì sao đến bây giờ mới biết tình cảm anh dành cho tôi, để tôi đau khổ theo đuổi anh nhiều năm như thế.
Anh nói anh không dám, tôi không hiểu anh không dám cái gì, lại đột nhiên nhớ tới chuyện trước đây bạn gái cũ là hoa khôi giảng đường của anh từng nói anh không thật sự yêu chị ta, cho nên liền hỏi vì sao hồi đó anh chia tay.
Anh nói chia tay không phải là anh nói, là hoa khôi giảng đường nói.
Tôi hỏi có phải bởi vì trong lòng anh có người khác không.
Anh có hơi bất ngờ nhìn tôi, nhưng mà cũng không hỏi làm sao tôi biết được, chỉ gật đầu mắt nhìn tôi nói có.
Trong lòng ta căng thẳng, tay không tự chủ nắm thật chặt, hỏi anh cô ta là ai.
Anh không nói chuyện, chẳng qua là cúi người hôn lên miệng tôi, sau đó là mắt tôi, cái mũi, cái cổ.
Tôi căn bản là không cách nào đẩy anh ra, anh là người đàn ông tôi yêu mười mấy năm, tôi nằm mơ cũng muốn trở thành người phụ nữ của anh, tôi căn bản không cách nào kháng cự sự dịu dàng của anh.
Vào khoảnh khắc anh tiến vào tôi, tôi nghe thấy anh nói bên tai tôi, là em!
Cơn đau đớn xé rách kia khiến tôi chưa kịp phản ứng, đau đớn qua đi tôi mới kịp ý thức được anh nói chính tôi là người trong lòng anh, tôi là người mà hoa khôi giảng đường kia nói đến.
Tôi không nói bất kỳ cái gì, chỉ đưa tay ôm chặt lại anh.
Chờ khi tôi tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, mở mắt ra thấy anh nằm bên cạnh tôi, đang mở to mắt mỉm cười nhìn tôi.
Tôi có chút hoảng hốt, cảm giác mình như đang nằm mơ, mọi chuyện đều có cảm giác thật chân thật.
Anh thấy tôi chỉ ngây người ra liền chủ động cho tôi nụ hôn chào buổi sáng, để nhiệt tình của anh kéo tôi lại thực tế, để tôi biết tất cả không phải là nằm mơ, tôi thật sự ở cùng một chỗ với anh.
Khi chúng tôi rời giường thức dậy đã gần buổi trưa, anh cho tôi một cái sandwich đơn giản, mùi vị cũng không tốt, nhưng tôi ăn rất vui vẻ, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng anh nói để anh đưa tôi về thuận tiện cầu hôn với ba mẹ.
Tôi đột nhiên dừng lại động tác, hỏi anh nói gì.
Anh lại còn lặp lại lần nữa, vẫn nói anh muốn đi cầu hôn.
Tôi hỏi anh tại sao, anh nói với muốn chịu trách nhiệm với vẻ mặt đương nhiên.
Thoáng cái khuôn mặt tôi liền thối rồi, bỏ sandwich xuống xoay người bỏ đi.
Chết tiệt cái chịu trách nhiệm của anh, từ trước đến giờ điều tôi muốn chính là tình yêu, trách nhiệm chết tiệt!
Thấy tôi tức giận anh còn có chút không hiểu tình hình, hỏi tôi làm sao vậy, trong lòng tôi thầm mắt anh căn bản là đầu gỗ. Không nói không rằng liền về đại viện.
Nói anh là đầu gỗ thật sự chính là đầu gỗ, vừa vào nhà liền ầm ĩ tìm mẹ nói chuyện cầu hôn.
Đối với việc anh nói hai người chúng tôi muốn kết hôn, nhà tôi rất vui mừng, chỉ có một mình tôi là không cam tâm, tôi càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất cho mình, tốt xấu gì hồi đó tôi đã theo đuổi anh nhiều năm như vậy, tại sao anh nói muốn kết hôn là liền kết hôn, như thế có vẻ tôi quá thua thiệt rồi!
Tôi kiên quyết không đồng ý, mọi người cũng không có cách nào với tôi, chỉ có thể hỏi tôi muốn thế nào mới đồng ý lấy anh, tôi suy nghĩ một chút nói, nhất định phải để anh theo đuổi tôi một lần, để tôi cảm nhận cảm giác được theo đuổi. (VL: chí lý, chí lý!!)
Tôi xấu xa muốn anh nếm thử cảm giác đuổi theo sau người khác chạy.
Kết quả là thân phận của tôi và anh thay đổi so với trước kia, anh biến thành tôi hồi trước, hằng ngày gọi điện gửi tin nhắn, thậm chí cả công việc cũng bỏ bê.
Thật ra thì tôi chỉ là muốn hưởng chút hư vinh kia, vì trong tình yêu người nào yêu trước là người đó thua, nhưng mà anh có thể làm được như thế tôi sẽ không tiếc nuối nữa, vì tôi biết những kiên trì trong tình cảm trước kia đều đáng giá.
Tôi chậm rãi khép cuốn sổ lại, đặt tầng ngăn kéo thấp nhất, tôi viết lại tình cảm của tôi và Diệp Tử Ôn thành một bài văn, chờ khi tôi già rồi sẽ quay lại xem để cảm nhận hương vị tình yêu.
Lúc này cửa phòng được mở ra, tôi nhìn thấy Diệp Tử Ôn nắn nắm cái cổ đi từ bên ngoài vào, thấy tôi ngồi ở trước bàn trang điểm, liền hỏi: "Lại đang viết cái gì đây?"
Tôi chỉ lắc đầu, đứng dậy đi về phía anh, kéo anh ngồi lên trên giường, nói: "em có lời nói cho anh biết."
"Cái gì?" Anh nhìn tôi, đưa tay vén tóc tôi.
Tôi nhìn vào mắt anh, nói rất nghiêm túc: "chúng ta kết hôn đi."
Nghe vậy, tôi thấy anh sửng sốt, ngây ngốc nhìn tôi, một lúc lâu mới phản ứng lại.
"Em, em nói cái gì?" bộ dạng ngây ngốc này của anh thoạt nhìn rất đáng yêu.
Tôi cười khẽ, kéo tay anh đặt lên bụng mình, cố ý nhỏ giọng nói thầm: "nếu bụng lộ lên rồi thì mặc áo cưới sẽ không đẹp....."
Anh lại sửng sốt, ánh mắt từ trên mặt tôi dời xuống bụng tôi, cứ sửng sốt thế đến một phút đồng hồ, lúc này mới lấy lại tinh thần có chút kích động nắm bả vai tôi hỏi tôi có ý gì.
Tôi cười anh, nhưng mà vẫn tốt bụng tiến tới nói bên tai anh rằng tôi đã mang thai.
Vừa rồi ăn cơm xong tôi đã nghi ngờ, thử đi thử lại mấy lần, kết quả là dương tính, xem ra ‘kế hoạch đền bù tình yêu’ của anh cho tôi chỉ có thể dừng lại tại đây rồi, vì tôi không muốn bụng to mặc áo cưới, như vậy sẽ không đẹp.
Giật mình sững sờ qua đi, đột nhiên anh cười phá lên, một tay ôm tôi quay quanh, nói tôi sắp làm cha giống như một đứa trẻ vậy, cường độ âm thanh cao đến nỗi tôi sợ anh sẽ bị các hộ gia đình trên dưới tầng khiếu nại.
Sau phút kích động anh nói muốn gọi điện thoại báo cho mọi người, nhưng bị tôi cản lại, vì lúc này thật sự đã không còn sớm, bởi vì tôi thấy quấy rầy người khác nghỉ ngơi là hành động không biết xấu hổ nhất.
Cuối cùng buổi tối khi tôi mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy bên cạnh có người xột xột xoạt xoạt nói gì, nhưng mà bởi vì thật sự buồn ngủ quá, tôi không nghe thấy gì cả.
Đến ngày hôm sau khi tôi còn đang ngủ yên trên giường thì chuông cửa đã vang lên, tôi đưa tay muốn đẩy Diệp Tử Ôn thức dậy mở cửa, không ngờ là chụp tay vào khoảng không.
Mang theo cơn buồn ngủ và nghi hoặc thức dậy, vừa đi ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy mẹ và mẹ Diệp trong phòng khách đang nói chuyện gì đó, mà trên bàn trà trước mặt bọn họ bày từng túi từng túi không biết là thứ gì.
Thấy tôi từ trong phòng đi ra ngoài, hai người vội vàng đi về phía này, hỏi tôi mấy tháng rồi, đã đến bệnh viện chưa, có nôn nhiều lắm không …
Tôi sửng sốt, vừa định hỏi sao hai mẹ biết nhanh thế, mẹ Diệp chủ động giải thích nói nửa đêm khuya khoắt hôm qua nhận được điện thoại của Diệp Tử Ôn, nói tôi mang thai rồi!
Thế này tôi mới nhớ ra nửa đêm hôm qua tỉnh lại bên cạnh có tiếng xột xoạt, hóa ra là anh gọi điện báo tin vui.
Tôi quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với vẻ mặt đầy ý cười kia.
TOÀN VĂN HOÀN
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook