Tiên Hôn Hậu Ái
-
Chương 161: Tai qua nạn khỏi
Lăng Nhiễm cười, hoàn toàn không để lời của anh vào mắt, sau đó nhìn anh giơ
cao tay lên, mũi nhọn của con dao trong tay nhắm thẳng vào bụng An Nhiên!
Nhìn con dao trong tay Lăng Nhiễm, Tô Dịch Thừa cảm thấy đầu óc trống rỗng, phản ứng duy nhất còn sót loại cũng là phản ứng bản năng nhất, bước nhanh chân lên, bây giờ anh chỉ muốn cướp con dao gọt trái cây trong tay Lăng Nhiễm xuống, kéo An Nhiên vào trong ngực mình ôm thật chặt.
Lăng Nhiễm cười điên cuồng, hạ xuống, những người vây xung quanh xem cũng bị một màn này dọa sợ hãi kêu lên.
Nhìn Tô Dịch Thừa đang điên cuồng chạy, Lăng Nhiễm cười điên khùng, trong mắt không nhìn thấy đám người vây xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của họ, cô ta chỉ biết là cô ta muốn thấy Tô Dịch Thừa suy sụp, cô ta muốn Tô Dịch Thừa hối hận, cô ta sống không tốt, anh cũng đừng hòng sống tốt! Tất cả là lỗi của anh, muốn trách thì trách hồi đó anh quá tuyệt tình, hiện tại lại muốn đuổi cùng giết tận Lăng gia bọn họ, a, dù sao cô ta cũng bị ép cùng đường rồi, có bước lên trước hay không thì cũng là vách đá, ngã xuống là thịt nát xương tan, mà quay đầu lại cũng là không có đường lui, đã như thế, cô ta chết không tử tế, vậy bọn họ cũng đừng hòng sống dễ chịu, cô ta chết cũng muốn kéo thêm một cái đệm lưng, ít nhất có thể cho mình toàn thây.
Lăng Nhiễm cười điên lên, cầm con dao gọt trái cây từ từ buông xuống, cho đến khi đột nhiên tay trái đau nhói lên khiến cô ta phục hồi tinh thần lại, bị đau phải kêu thành tiếng: "a! ——" ngay sau đó tay phải cầm dao bị lệch hướng, con dao trong tay rơi xuống đất, tay bị người hất mạnh ra.
Khi kịp phản ứng lại muốn túm lại An Nhiên lần nữa thì đã quá muộn, Tô Dịch Thừa đang bước nhanh lên căn bản không cho cô ta cơ hội này, một tay kéo lấy An Nhiên, sau đó đá một phát vừa chuẩn vừa ác lên người cô ta.
Tô Dịch Thừa từng được huấn luyện, một cú đá này tuyệt đối là không hề nhân nhượng, sức lực mạnh đến nỗi người bình thường sẽ không thể chịu được.
Cú va đập mạnh khiến Lăng Nhiễm đứng không vững, cộng thêm quán tính, động tác của chân không theo kịp động tác cơ thể, cả người đổ lật ra phía sau.
Tô Dịch Thừa một tay ôm An Nhiên vào trong ngực, ôm thật chặt, anh sợ, anh vội vàng muốn xác nhận người trong lòng anh thực sự tồn tại, có độ ấm, cứ ôm nhau như vậy, ôm thật chặt, rất chặt.
An Nhiên cũng ôm chặt lại anh, không kiềm chế được nước mắt, cô cũng sợ, thực sự rất sợ, sợ mình cứ thế mà chết, sợ mình sẽ không còn gặp lại anh nữa.
Khi hai người đang ôm nhau cảm nhận sự tồn tại của nhau thì đột nhiên phía sau Lăng Nhiễm vừa bị đá văng ra từ từ bò lên, nhìn hai người ôm nhau trước mắt với ánh mắt âm ngoan (thâm độc và tàn nhẫn), nhặt con dao vừa rơi xuống đất, sau đó đứng thẳng lên đột nhiên xông về phía Tô Dịch Thừa và An Nhiên.
Mọi người vây quanh thấy thế la loảng lên:"a, cẩn thận!"
Tốc độ xuông lên của Lăng Nhiễm lại quá nhanh, khi Tô Dịch Thừa kịp phản ứng lại thì chỉ còn đủ thời gian xoay người An Nhiên lại về phía sau mình, sau đó đối mặt với con dao nhíp của Lăng Nhiễm, vô thức giơ tay lên chặn lại, bàn tay trần cứ thế nắm lấy con dao, máu tươi từ tay chảy ra nhiễm đỏ cả thân dao.
Lăng Nhiễm thật sự là muốn anh chết, cầm dao ra sức muốn đâm về phía trước, Tô Dịch Thừa chịu đựng đau đớn trên tay, một tay kia bắt lấy tay Lăng Nhiễm, cố gắng cướp con dao trong tay cô ta.
Lăng Nhiễm một lòng muốn anh chết, tay nắm chặt chuôi dao, thế nào cũng không buông tay.
An Nhiên nhìn tay Tô Dịch Thừa không ngừng ứa máu ra, phát khóc lên rồi, muốn tiến lên trước lại bị Tô Dịch Thừa liếc thấy cô liền lớn tiếng ngăn lại.
"An Nhiên, đứng đấy đừng nhúc nhích, không được đến đây!" Tô Dịch Thừa quát cô, chỉ cần cô không sao là anh yên tâm.
"Tôi muốn giết anh, tôi muốn giết anh!" Lăng Nhiễm như là phát điên rồi, vì điên cuồng, sức lực toàn thân cũng tăng lên không ít.
Một tay Tô Dịch Thừa chợt dùng sức một cái, mạnh mẽ bẻ gãy tay Lăng Nhiễm, sau đó nghe thấy Lăng Nhiễm sợ hãi kêu lên một tiếng.
Theo đó một tiếng súng vang lên "bùm —"
Hình như bị tiếng súng này dọa sợ, cả vườn hoa bệnh viện đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ thấy chỗ bụng Lăng Nhiễm không ngừng tuôn ra máu, sau đó cái tay cầm dao gọt hoa quả từ từ buông thõng ra, không còn hơi sức, cả người vô lực ngã ra phía sau.
Màn đêm từ từ buông xuống, những tia nắng mặt trời dần dần bị bóng tối thay thế, gió đêm ùa về, không có sự oi bức của mấy tháng trước, giờ chỉ còn cảm giác man mát.
Sau khi Lăng Nhiễm ngã xuống, lúc này mới nhìn thấy người vốn ở phía sau Lăng Nhiễm, đội trưởng Ngũ giơ súng đứng đó, tư thế kia, liếc mắt một cái là nhìn ra phát súng vừa rồi là do ông bắn.
An Nhiên chẳng quan tâm điều gì khác, bước lên phía trước nắm lấy tay Tô Dịch Thừa, nhìn vết thương bị con dao khoét một vết lớn không ngừng chảy máu kia. Tức giận quát anh: "Tô Dịch Thừa, anh là đồ ngu hay đồ đần vậy, con dao đâm tới thế mà anh lại lấy tay chặn lại, anh nghĩ tay anh là cái gì, là làm bằng thép hả!" Vừa nói vừa rơi nước mắt, là oán trách, lại càng là đau lòng.
Mà dường như Tô Dịch Thừa không hề cảm giác được đau đớn trên tay, nhìn An Nhiên, dùng một tay khác nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, lắc đầu với cô, chỉ nói: "em không sao là tốt rồi."
Bên kia đội trưởng Ngũ tiến lên, xác nhận Lăng Nhiễm còn hơi thở, lớn tiếng gọi bác sĩ và y tá. Vì đúng lúc là ở bệnh viện, cho nên có sẵn bác sĩ và y tá túc trực, trong đám người vây quanh cũng có nhiều bác sĩ các khoa trong bệnh viện, đến khi đội trưởng Ngũ gọi một cái, mọi người mới kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên, kiểm tra tình hình của Lăng Nhiễm, sau đó gọi người mang cáng đến đây.
Ngoài ra nhân viên y tế cũng tiến lên xử lý vết thương cho Tô Dịch Thừa và An Nhiên, vết thương trên tay Tô Dịch Thừa tương đối sâu, nhưng mà may mà không tổn thương gân cốt, sau khi bôi thuốc băng bó cũng không có gì đáng lo, có điều là phải điều dưỡng, hai ngày thay thuốc, tránh nhiễm trùng vết thương.
Vết thương trên cổ An Nhiên cũng không nghiêm trọng, mũi dao cọ vào da, xử lý qua là không sao, nhưng mà vì lý do an toàn, vẫn sắp xếp một lọa kiểm tra cho An Nhiên, xác định thai nhi trong bụng không vì cú sợ hãi này mà xảy ra chuyện gì.
Bệnh viện bố trí cho hai vợ chồng bọn họ một phòng bệnh, vì An Nhiên sợ Lâm Tiểu Phân biết sẽ lo lắng, cho nên yêu cầu bệnh viện đừng sắp xếp phòng bệnh của bọn họ cùng tầng với phòng của Lâm Tiểu Phân.
Nằm trên giường bệnh, về chuyện vừa xảy ra, An Nhiên vẫn còn có chút sợ hãi, đưa tay vỗ nhè nhẹ cái bụng bự, xác nhận thai nhi trong bụng vẫn còn, xác nhận mình vẫn còn nghe rõ máy thai của đứa bé trong bụng, mới yên tâm lại, cảm xúc căng thẳng cũng từ từ dịu lại.
Tô Dịch Thừa nói chuyện với đội trưởng Ngũ ở bên ngoài một lúc lâu, rồi mới đẩy cửa đi vào thấy An Nhiên nằm trên giường bệnh với nét mặt nghiêm túc đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Nhìn hình ảnh này, Tô Dịch Thừa không khỏi sửng sốt, rồi sau đó là vui mừng, là cảm kích. Hồi tưởng lại vừa rồi Lăng Nhiễm tay cầm dao, nhắm vào bụng An Nhiên, hình ảnh như vậy vẫn khiến anh sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Tiến lên, ngồi xuống ở mép giường, vươn cái tay đã băng bó kỹ càng ôm An Nhiên vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ trên trán cô là chân thực, một tay khác đặt lên bụng cô, cùng cô cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ trong bụng.
Cả người An Nhiên nhũn ra, để người mình tựa vào ngực anh, một tay khác vòng ra lưng anh, ôm thật chặt, lại không nói lời nào.
Tô Dịch Thừa cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng cô hôn lên trán cô như thế.
Cũng không biết hai người ngồi như thế qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, mới kéo lại tinh thần của hai người trong phòng, Tô Dịch Thừa quay đầu liếc nhìn An Nhiên, chỉ nhẹ giọng nói bên tai cô: "anh đi mở cửa."
An Nhiên không nói chuyện, chẳng qua là gật đầu.
Tô Dịch Thừa xuống giường mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa chính là Cố Hằng Văn với vẻ mặt lo lắng, vừa mở cửa, liền hỏi luôn: "Dịch Thừa, cha nghe nói vừa rồi trong vườn hoa xảy ra chuyện, con thế nào rồi? An Nhiên có sao không?" Vừa nói ánh mắt liếc thấy cái tay đang băng bó của Tô Dịch Thừa, quan tâm vội hỏi: "tay con làm sao thế? Không sao chứ? Có nặng lắm không?"
Tô Dịch Thừa cũng không muốn ông lo lắng, chỉ lắc đầu, nói: "không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ, không quan trọng."
Nghe vậy, lúc này Cố Hằng Văn mới gật đầu, sau đó vội vàng hỏi: "An Nhiên đâu rồi, An Nhiên như thế nào."
"Cha, vào đây trước đã, An Nhiên cũng không sao." Tô Dịch Thừa vừa nói vừa tránh đường cho ông.
Cố Hằng Văn đi vào, nhìn thấy An Nhiên ngồi trên giường bệnh, vội vàng tiến lên.
"Cha." An Nhiên nhìn thấy Cố Hằng Văn, rõ ràng không muốn khóc, nhưng mà nước mắt không nhịn được cứ chảy xuống, như sợi dây chuyền bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Nhiên Nhiên, sao thế sao thế?" Thấy cô khóc, Cố Hằng Văn còn tưởng rằng cô thật đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "có phải là bị thương chỗ nào không?"
Có điều là An Nhiên muốn ngừng nhưng sao cũng không ngừng được nước mắt.
Cố Hằng Văn thấy vết thương trên cổ cô, đau lòng hỏi: "có phải đau ở đây không? "
An Nhiên lắc đầu, chính là không ngừng khóc được
Mãi khỏi không ra nguyên do, Cố Hằng Văn quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa lắc đầu với ông, chỉ nói: "không sao, có thể là vừa bị dọa sợ rồi." Nói xong, tiến lên một lần nữa ôm An Nhiên vào trong lòng, nhẹ tay vỗ về lưng An Nhiên.
"Thật không có chuyện gì sao?" Cố Hằng Văn vẫn không yên lòng, ông vừa tan lớp liền tới bệnh viện, đến cửa bệnh viện thấy rất nhiều xe cảnh sát, còn có xe của báo đài, hơn nữa vừa đi vào vừa nghe những người đó nói chuyện xảy ra trong vườn hoa, nghe bọn họ nói đến Tô thị trưởng và Tô phu nhân, xác định bọn họ nhắc đến Tô Dịch Thừa và An Nhiên, không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng hỏi nhân viên y tế, rồi chạy thẳng tới phòng bệnh này.
Dưới nhịp vỗ của Tô Dịch Thừa, cuối cùng An Nhiên cũng từ từ ổn định lại cảm xúc, đưa tay lau nước mắt trên mặt đi, nhìn Cố Hằng Văn lắc đầu, "con không sao."
Nghe chính miệng cô nói không sao, lúc này Cố Hằng Văn mới yên tâm lại, sau đó hỏi thăm đại khái chuyện tình, khi biết được Lăng Nhiễm chính là nữ chính trong ‘video khiêu dâm’ kia, nét mặt trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, chỉ nói: "Dịch Thừa, con đi theo cha ra ngoài, cha có lời muốn hỏi con."
Nhìn con dao trong tay Lăng Nhiễm, Tô Dịch Thừa cảm thấy đầu óc trống rỗng, phản ứng duy nhất còn sót loại cũng là phản ứng bản năng nhất, bước nhanh chân lên, bây giờ anh chỉ muốn cướp con dao gọt trái cây trong tay Lăng Nhiễm xuống, kéo An Nhiên vào trong ngực mình ôm thật chặt.
Lăng Nhiễm cười điên cuồng, hạ xuống, những người vây xung quanh xem cũng bị một màn này dọa sợ hãi kêu lên.
Nhìn Tô Dịch Thừa đang điên cuồng chạy, Lăng Nhiễm cười điên khùng, trong mắt không nhìn thấy đám người vây xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của họ, cô ta chỉ biết là cô ta muốn thấy Tô Dịch Thừa suy sụp, cô ta muốn Tô Dịch Thừa hối hận, cô ta sống không tốt, anh cũng đừng hòng sống tốt! Tất cả là lỗi của anh, muốn trách thì trách hồi đó anh quá tuyệt tình, hiện tại lại muốn đuổi cùng giết tận Lăng gia bọn họ, a, dù sao cô ta cũng bị ép cùng đường rồi, có bước lên trước hay không thì cũng là vách đá, ngã xuống là thịt nát xương tan, mà quay đầu lại cũng là không có đường lui, đã như thế, cô ta chết không tử tế, vậy bọn họ cũng đừng hòng sống dễ chịu, cô ta chết cũng muốn kéo thêm một cái đệm lưng, ít nhất có thể cho mình toàn thây.
Lăng Nhiễm cười điên lên, cầm con dao gọt trái cây từ từ buông xuống, cho đến khi đột nhiên tay trái đau nhói lên khiến cô ta phục hồi tinh thần lại, bị đau phải kêu thành tiếng: "a! ——" ngay sau đó tay phải cầm dao bị lệch hướng, con dao trong tay rơi xuống đất, tay bị người hất mạnh ra.
Khi kịp phản ứng lại muốn túm lại An Nhiên lần nữa thì đã quá muộn, Tô Dịch Thừa đang bước nhanh lên căn bản không cho cô ta cơ hội này, một tay kéo lấy An Nhiên, sau đó đá một phát vừa chuẩn vừa ác lên người cô ta.
Tô Dịch Thừa từng được huấn luyện, một cú đá này tuyệt đối là không hề nhân nhượng, sức lực mạnh đến nỗi người bình thường sẽ không thể chịu được.
Cú va đập mạnh khiến Lăng Nhiễm đứng không vững, cộng thêm quán tính, động tác của chân không theo kịp động tác cơ thể, cả người đổ lật ra phía sau.
Tô Dịch Thừa một tay ôm An Nhiên vào trong ngực, ôm thật chặt, anh sợ, anh vội vàng muốn xác nhận người trong lòng anh thực sự tồn tại, có độ ấm, cứ ôm nhau như vậy, ôm thật chặt, rất chặt.
An Nhiên cũng ôm chặt lại anh, không kiềm chế được nước mắt, cô cũng sợ, thực sự rất sợ, sợ mình cứ thế mà chết, sợ mình sẽ không còn gặp lại anh nữa.
Khi hai người đang ôm nhau cảm nhận sự tồn tại của nhau thì đột nhiên phía sau Lăng Nhiễm vừa bị đá văng ra từ từ bò lên, nhìn hai người ôm nhau trước mắt với ánh mắt âm ngoan (thâm độc và tàn nhẫn), nhặt con dao vừa rơi xuống đất, sau đó đứng thẳng lên đột nhiên xông về phía Tô Dịch Thừa và An Nhiên.
Mọi người vây quanh thấy thế la loảng lên:"a, cẩn thận!"
Tốc độ xuông lên của Lăng Nhiễm lại quá nhanh, khi Tô Dịch Thừa kịp phản ứng lại thì chỉ còn đủ thời gian xoay người An Nhiên lại về phía sau mình, sau đó đối mặt với con dao nhíp của Lăng Nhiễm, vô thức giơ tay lên chặn lại, bàn tay trần cứ thế nắm lấy con dao, máu tươi từ tay chảy ra nhiễm đỏ cả thân dao.
Lăng Nhiễm thật sự là muốn anh chết, cầm dao ra sức muốn đâm về phía trước, Tô Dịch Thừa chịu đựng đau đớn trên tay, một tay kia bắt lấy tay Lăng Nhiễm, cố gắng cướp con dao trong tay cô ta.
Lăng Nhiễm một lòng muốn anh chết, tay nắm chặt chuôi dao, thế nào cũng không buông tay.
An Nhiên nhìn tay Tô Dịch Thừa không ngừng ứa máu ra, phát khóc lên rồi, muốn tiến lên trước lại bị Tô Dịch Thừa liếc thấy cô liền lớn tiếng ngăn lại.
"An Nhiên, đứng đấy đừng nhúc nhích, không được đến đây!" Tô Dịch Thừa quát cô, chỉ cần cô không sao là anh yên tâm.
"Tôi muốn giết anh, tôi muốn giết anh!" Lăng Nhiễm như là phát điên rồi, vì điên cuồng, sức lực toàn thân cũng tăng lên không ít.
Một tay Tô Dịch Thừa chợt dùng sức một cái, mạnh mẽ bẻ gãy tay Lăng Nhiễm, sau đó nghe thấy Lăng Nhiễm sợ hãi kêu lên một tiếng.
Theo đó một tiếng súng vang lên "bùm —"
Hình như bị tiếng súng này dọa sợ, cả vườn hoa bệnh viện đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ thấy chỗ bụng Lăng Nhiễm không ngừng tuôn ra máu, sau đó cái tay cầm dao gọt hoa quả từ từ buông thõng ra, không còn hơi sức, cả người vô lực ngã ra phía sau.
Màn đêm từ từ buông xuống, những tia nắng mặt trời dần dần bị bóng tối thay thế, gió đêm ùa về, không có sự oi bức của mấy tháng trước, giờ chỉ còn cảm giác man mát.
Sau khi Lăng Nhiễm ngã xuống, lúc này mới nhìn thấy người vốn ở phía sau Lăng Nhiễm, đội trưởng Ngũ giơ súng đứng đó, tư thế kia, liếc mắt một cái là nhìn ra phát súng vừa rồi là do ông bắn.
An Nhiên chẳng quan tâm điều gì khác, bước lên phía trước nắm lấy tay Tô Dịch Thừa, nhìn vết thương bị con dao khoét một vết lớn không ngừng chảy máu kia. Tức giận quát anh: "Tô Dịch Thừa, anh là đồ ngu hay đồ đần vậy, con dao đâm tới thế mà anh lại lấy tay chặn lại, anh nghĩ tay anh là cái gì, là làm bằng thép hả!" Vừa nói vừa rơi nước mắt, là oán trách, lại càng là đau lòng.
Mà dường như Tô Dịch Thừa không hề cảm giác được đau đớn trên tay, nhìn An Nhiên, dùng một tay khác nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, lắc đầu với cô, chỉ nói: "em không sao là tốt rồi."
Bên kia đội trưởng Ngũ tiến lên, xác nhận Lăng Nhiễm còn hơi thở, lớn tiếng gọi bác sĩ và y tá. Vì đúng lúc là ở bệnh viện, cho nên có sẵn bác sĩ và y tá túc trực, trong đám người vây quanh cũng có nhiều bác sĩ các khoa trong bệnh viện, đến khi đội trưởng Ngũ gọi một cái, mọi người mới kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên, kiểm tra tình hình của Lăng Nhiễm, sau đó gọi người mang cáng đến đây.
Ngoài ra nhân viên y tế cũng tiến lên xử lý vết thương cho Tô Dịch Thừa và An Nhiên, vết thương trên tay Tô Dịch Thừa tương đối sâu, nhưng mà may mà không tổn thương gân cốt, sau khi bôi thuốc băng bó cũng không có gì đáng lo, có điều là phải điều dưỡng, hai ngày thay thuốc, tránh nhiễm trùng vết thương.
Vết thương trên cổ An Nhiên cũng không nghiêm trọng, mũi dao cọ vào da, xử lý qua là không sao, nhưng mà vì lý do an toàn, vẫn sắp xếp một lọa kiểm tra cho An Nhiên, xác định thai nhi trong bụng không vì cú sợ hãi này mà xảy ra chuyện gì.
Bệnh viện bố trí cho hai vợ chồng bọn họ một phòng bệnh, vì An Nhiên sợ Lâm Tiểu Phân biết sẽ lo lắng, cho nên yêu cầu bệnh viện đừng sắp xếp phòng bệnh của bọn họ cùng tầng với phòng của Lâm Tiểu Phân.
Nằm trên giường bệnh, về chuyện vừa xảy ra, An Nhiên vẫn còn có chút sợ hãi, đưa tay vỗ nhè nhẹ cái bụng bự, xác nhận thai nhi trong bụng vẫn còn, xác nhận mình vẫn còn nghe rõ máy thai của đứa bé trong bụng, mới yên tâm lại, cảm xúc căng thẳng cũng từ từ dịu lại.
Tô Dịch Thừa nói chuyện với đội trưởng Ngũ ở bên ngoài một lúc lâu, rồi mới đẩy cửa đi vào thấy An Nhiên nằm trên giường bệnh với nét mặt nghiêm túc đang nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.
Nhìn hình ảnh này, Tô Dịch Thừa không khỏi sửng sốt, rồi sau đó là vui mừng, là cảm kích. Hồi tưởng lại vừa rồi Lăng Nhiễm tay cầm dao, nhắm vào bụng An Nhiên, hình ảnh như vậy vẫn khiến anh sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Tiến lên, ngồi xuống ở mép giường, vươn cái tay đã băng bó kỹ càng ôm An Nhiên vào trong lòng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cảm nhận nhiệt độ trên trán cô là chân thực, một tay khác đặt lên bụng cô, cùng cô cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ trong bụng.
Cả người An Nhiên nhũn ra, để người mình tựa vào ngực anh, một tay khác vòng ra lưng anh, ôm thật chặt, lại không nói lời nào.
Tô Dịch Thừa cũng không nói chuyện, chỉ là lẳng lặng cô hôn lên trán cô như thế.
Cũng không biết hai người ngồi như thế qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, mới kéo lại tinh thần của hai người trong phòng, Tô Dịch Thừa quay đầu liếc nhìn An Nhiên, chỉ nhẹ giọng nói bên tai cô: "anh đi mở cửa."
An Nhiên không nói chuyện, chẳng qua là gật đầu.
Tô Dịch Thừa xuống giường mở cửa ra, đứng ở ngoài cửa chính là Cố Hằng Văn với vẻ mặt lo lắng, vừa mở cửa, liền hỏi luôn: "Dịch Thừa, cha nghe nói vừa rồi trong vườn hoa xảy ra chuyện, con thế nào rồi? An Nhiên có sao không?" Vừa nói ánh mắt liếc thấy cái tay đang băng bó của Tô Dịch Thừa, quan tâm vội hỏi: "tay con làm sao thế? Không sao chứ? Có nặng lắm không?"
Tô Dịch Thừa cũng không muốn ông lo lắng, chỉ lắc đầu, nói: "không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ, không quan trọng."
Nghe vậy, lúc này Cố Hằng Văn mới gật đầu, sau đó vội vàng hỏi: "An Nhiên đâu rồi, An Nhiên như thế nào."
"Cha, vào đây trước đã, An Nhiên cũng không sao." Tô Dịch Thừa vừa nói vừa tránh đường cho ông.
Cố Hằng Văn đi vào, nhìn thấy An Nhiên ngồi trên giường bệnh, vội vàng tiến lên.
"Cha." An Nhiên nhìn thấy Cố Hằng Văn, rõ ràng không muốn khóc, nhưng mà nước mắt không nhịn được cứ chảy xuống, như sợi dây chuyền bị đứt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Nhiên Nhiên, sao thế sao thế?" Thấy cô khóc, Cố Hằng Văn còn tưởng rằng cô thật đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "có phải là bị thương chỗ nào không?"
Có điều là An Nhiên muốn ngừng nhưng sao cũng không ngừng được nước mắt.
Cố Hằng Văn thấy vết thương trên cổ cô, đau lòng hỏi: "có phải đau ở đây không? "
An Nhiên lắc đầu, chính là không ngừng khóc được
Mãi khỏi không ra nguyên do, Cố Hằng Văn quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa lắc đầu với ông, chỉ nói: "không sao, có thể là vừa bị dọa sợ rồi." Nói xong, tiến lên một lần nữa ôm An Nhiên vào trong lòng, nhẹ tay vỗ về lưng An Nhiên.
"Thật không có chuyện gì sao?" Cố Hằng Văn vẫn không yên lòng, ông vừa tan lớp liền tới bệnh viện, đến cửa bệnh viện thấy rất nhiều xe cảnh sát, còn có xe của báo đài, hơn nữa vừa đi vào vừa nghe những người đó nói chuyện xảy ra trong vườn hoa, nghe bọn họ nói đến Tô thị trưởng và Tô phu nhân, xác định bọn họ nhắc đến Tô Dịch Thừa và An Nhiên, không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng hỏi nhân viên y tế, rồi chạy thẳng tới phòng bệnh này.
Dưới nhịp vỗ của Tô Dịch Thừa, cuối cùng An Nhiên cũng từ từ ổn định lại cảm xúc, đưa tay lau nước mắt trên mặt đi, nhìn Cố Hằng Văn lắc đầu, "con không sao."
Nghe chính miệng cô nói không sao, lúc này Cố Hằng Văn mới yên tâm lại, sau đó hỏi thăm đại khái chuyện tình, khi biết được Lăng Nhiễm chính là nữ chính trong ‘video khiêu dâm’ kia, nét mặt trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn Tô Dịch Thừa, chỉ nói: "Dịch Thừa, con đi theo cha ra ngoài, cha có lời muốn hỏi con."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook