Tiên Hà Phong Bạo
-
Chương 87: Bắc Nhai Tiểu Các (2)
Nếu như tiềm lực không tệ, thậm chí sẽ được một vị trưởng bối trong sơn môn thu làm Thân truyền đệ tử, được sư trưởng che chở, địa vị cũng rất gần Chân truyền đệ tử. Bất quá dùng đệ tử linh căn bình thường như Vạn Phúc Sơn và Từ Huyền, bình thường không có khả năng sẽ được vị sư trưởng nào thu làm Thân truyền đệ tử.
Đối với cái này, trong nội tâm Từ Huyền rất lạnh nhạt, thậm chí có một phần cảm giác về sự ưu việt, hắn hoàn toàn không cần sư trưởng tiền bối gì, tất cả tu hành chi đạo, chỉ cần sàng chọn ở bên trong trí nhớ Tinh Hải.
Sau khi bái kiến chưởng quản nội môn, đăng ký tin tức, Từ Huyền cầm lệnh bài trong tay, tuyển chọn biệt viện của mình.
Từng nội môn đệ tử trong môn phái, đều có tư cách có một tòa biệt viện của mình, thậm chí trụ tiến linh các.
Chỉ là, những biệt viện tốt nhất kia, đều là phân phối cho Chân truyền đệ tử, tiếp theo một ít, bị nội môn đệ tử cũ tu vi cao chiếm lĩnh.
Từ Huyền ở khu vực này tìm thật lâu, rốt cục ở một khu vực gần vách núi, đã tìm được một tòa tiểu viện, bên trong có một lầu các ba tầng, chỉ là phòng ốc bình thường.
- Đúng vậy, tuy không phải linh điện linh lâu, nhưng tốt xấu gì phong cảnh cũng không tệ, không bằng gọi là Bắc Nhai Tiểu Các.
Từ Huyền đi lên tầng ba du ngoạn sơn thuỷ, nhìn ra phía dưới xa xa, trong tầm mắt một mảnh Thanh Sơn trời xanh, bao quát phía dưới, dưới chân là vực sâu mây mù lượn lờ.
Nghe nói, phía bắc vực sâu này, chính là một môn phái khác bên trên Tinh Vũ Sơn… Tinh Vẫn Kiếm Tông. Ngưng mắt trông về phía dưới xa xa, xuyên thấu qua tầng mây mù, mơ hồ có thể chứng kiến lầu các kiến trúc bên kia.
Hắn làm ra quyết định, lựa chọn nơi này làm nơi ở của mình, đi tới chỗ quản sự ghi chép đăng ký.
- Ngươi lựa chọn tiểu viện bên cạnh Bắc nhai kia?
Nội môn quản sự là một vị lão giả râu bạc trắng Luyện Khí kỳ, thần sắc có chút kinh ngạc.
Bởi vì vị trí Bắc Nhai Tiểu Các vắng vẻ, phòng ở trong tiểu viện là lầu các bình thường, linh khí ở trong nội môn quá bình thường, hơn nữa lại ở vào khu vực biên giới hai phái. Bình thường nội môn đệ tử đều không muốn ở chỗ này.
Nếu như muốn nói ưu điểm, cái kia chính là phong cảnh tốt, so sánh u tĩnh, không dễ bị quấy rầy.
- Đúng, chính là chỗ đó.
Từ Huyền gật đầu đáp ứng, xác định việc này xuống.
Kể từ đó, Bắc Nhai Tiểu Các liền trở thành chỗ ở tư nhân của Từ Huyền.
Hắn lập tức trở lại chỗ ở ngoại môn, thanh lý chỉnh đốn, chuẩn bị đến ở nội môn.
- Từ sư đệ, chúc mừng chúc mừng, ngày sau tiến vào nội môn, thăng chức rất nhanh, cần phải chiếu cố chúng ta nhiều hơn thoáng một phát.
Mấy ngoại môn đệ tử lân cận, đều khách sáo cung kính nói.
Thậm chí có nhiều ngoại môn đệ tử chủ động giúp hắn khuân đồ.
Mấy người cùng lúc tiến vào tiên môn, như Từ Nguyên, Triệu Lân Long, Thường Phi, thì sắc mặt có chút khó chịu.
Luận tư chất, Từ Huyền tuyệt đối không qua được bọn hắn, luận xuất thân, càng là nghèo khó hèn mọn nhất trong mấy người.
- Từ sư huynh, chúc mừng ngươi, trở thành nội môn đệ tử.
Khuôn mặt cùng bóng hình xinh đẹp của Dương Tiểu Thiến tiến vào tầm mắt, trong con ngươi tươi đẹp lộ ra thần sắc phức tạp.
Một đoàn người đều là đồng thời tiến vào tiên môn, nhưng hết lần này tới lần khác, thiếu niên Từ Huyền nhìn như hèn mọn nhất, lại là người đầu tiên nhập nội môn.
Trở thành nội môn đệ tử, từ nay về sau thân phận địa vị của Từ Huyền sẽ cao hơn một bậc bọn hắn, hưởng thụ đãi ngộ ưu việt trong tiên môn.
- Từ sư đệ, chúc mừng, gần trăm năm nay, Dương Mẫu thôn chúng ta rốt cục xuất hiện một vị đệ tử tiến vào nội môn.
Từ Nguyên đi tới, vậy mà cũng tới chúc mừng, dáng tươi cười trên mặt rất vô hại, ân oán ngày xưa, phảng phất đều một cái tan thành mây khói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dĩ vãng rất có ngạo khí trên thị trấn, công tử Triệu Lân Long, sắc mặt xấu hổ, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát, muốn mở miệng chúc mừng, lại cảm thấy rất cố hết sức.
Giờ khắc này, Từ Huyền trở thành tiêu điểm cho mọi người chú mục.
Rất nhiều ngoại môn đệ tử bốn phía hâm mộ, ghen ghét, kính sợ, cùng với vô số lời lấy lòng khách sáo, làm cho hắn một hồi không được tự nhiên.
Tranh thủ thời gian, dọn đi nội môn!
Từ Huyền thu xếp đồ đạc, chuẩn bị chuyển vào nội môn, cho dù hắn liên tục chối từ, vẫn có ngoại môn đệ tử kiên trì tiễn đưa. Trong đó hai người Từ Nguyên cùng Dương Tiểu Thiến, cùng là xuất từ Dương Mẫu thôn, thịnh tình không thể chối từ, một đường đưa Từ Huyền vào nội môn.
Dương Tiểu Thiến thì cũng thôi, Từ Huyền đối với nàng ít nhất không có quá chán ghét, đưa một đoạn đường cũng không ngại.
Nhưng Từ Nguyên công tử, trên đường đi dị thường lấy lòng cùng nhiệt tình, lại làm cho hắn cảm thấy thập phần không được tự nhiên.
Bất quá tay không đánh người đang cười, dù là trong nội tâm không chào đón, Từ Huyền biểu hiện ra chỉ là thái độ lãnh đạm một chút, thật không có nói là chế ngạo. Nghĩ đến dùng thành tựu hôm nay của Từ Huyền, trở thành nội môn đệ tử trong tông phái, tam đại gia Dương Mẫu thôn đều sẽ đối hắn tất cung tất kính, tôn sùng như khách quý.
Một mực đưa Từ Huyền vào Bắc Nhai Tiểu Các, mấy vị ngoại môn đệ tử mới từng cái rời đi.
- Đúng rồi Từ sư đệ, dựa theo quy củ trong môn phái, mỗi hai tháng có thể xuống núi một lần, đại khái còn có nửa tháng nữa, chúng ta có thể hẹn nhau cùng một chỗ trở lại thôn.
Từ Nguyên vẻ mặt hiền lành cười nói.
Dương Tiểu Thiến là người đi cuối cùng, đôi mắt sáng ngời chớp động, thanh sóng lưu chuyển, cơ hồ nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Từ Huyền, tựa hồ muốn từ trên người hắn nhìn ra dù là một tia sơ hở.
Từ Huyền bị xem có chút không được tự nhiên, một đôi mắt trầm tĩnh mà hơi có vẻ cường thế, trực tiếp ngưng mắt nhìn nàng, tiếp tục mấy hơi thở như thế, hai gò má Dương Tiểu Thiến ửng đỏ, con mắt xinh đẹp né tránh, nhẹ nhàng dậm chân nói:
- Ngắn ngủn hơn một tháng thời gian, ngươi biến hóa nhanh chóng, trở thành cường giả Luyện Thể lục trọng, ta thực sự có chút hoài nghi, ngươi có phải thay đổi một người hay không?
Đối mặt Dương Tiểu Thiến nghi vấn, trong nội tâm Từ Huyền không hiểu máy động, xem ra lần này mình trước sau biến hóa, đưa tới vị đại tiểu thư này nghi ngờ, suýt nữa làm cho nàng đoán được chân tướng của mình.
Cũng may, Dương Tiểu Thiến chỉ là từ biểu hiện ngày đó, phán đoán Từ Huyền đạt đến Luyện Thể lục trọng, nếu như biết được tu vi chính thức của hắn là Luyện Thể thất trọng, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
- Cái này có cái gì kỳ quái, mỗi người đều có kỳ ngộ, ta ở trên núi gặp được kỳ nhân chỉ điểm, vận mệnh phát sinh chuyển hướng. Mà Du Cầm sư muội kia, vừa mới nhập môn nửa tháng, được trưởng bối ban cho Tẩy Tủy Đan, giờ phút này càng là đạt tới hàng ngũ Luyện Khí tiên sĩ.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói.
Đôi mi thanh tú của Dương Tiểu Thiến hơi nhíu, bán tín bán nghi, dù sao tư chất Từ Huyền rất bình thường, xuất thân lại nghèo khó. Nhưng mà nàng lại không biết phản bác như thế nào, một người trong đời một khi có kỳ ngộ, sẽ triệt để cải biến vận mệnh.
Đối với cái này, trong nội tâm Từ Huyền rất lạnh nhạt, thậm chí có một phần cảm giác về sự ưu việt, hắn hoàn toàn không cần sư trưởng tiền bối gì, tất cả tu hành chi đạo, chỉ cần sàng chọn ở bên trong trí nhớ Tinh Hải.
Sau khi bái kiến chưởng quản nội môn, đăng ký tin tức, Từ Huyền cầm lệnh bài trong tay, tuyển chọn biệt viện của mình.
Từng nội môn đệ tử trong môn phái, đều có tư cách có một tòa biệt viện của mình, thậm chí trụ tiến linh các.
Chỉ là, những biệt viện tốt nhất kia, đều là phân phối cho Chân truyền đệ tử, tiếp theo một ít, bị nội môn đệ tử cũ tu vi cao chiếm lĩnh.
Từ Huyền ở khu vực này tìm thật lâu, rốt cục ở một khu vực gần vách núi, đã tìm được một tòa tiểu viện, bên trong có một lầu các ba tầng, chỉ là phòng ốc bình thường.
- Đúng vậy, tuy không phải linh điện linh lâu, nhưng tốt xấu gì phong cảnh cũng không tệ, không bằng gọi là Bắc Nhai Tiểu Các.
Từ Huyền đi lên tầng ba du ngoạn sơn thuỷ, nhìn ra phía dưới xa xa, trong tầm mắt một mảnh Thanh Sơn trời xanh, bao quát phía dưới, dưới chân là vực sâu mây mù lượn lờ.
Nghe nói, phía bắc vực sâu này, chính là một môn phái khác bên trên Tinh Vũ Sơn… Tinh Vẫn Kiếm Tông. Ngưng mắt trông về phía dưới xa xa, xuyên thấu qua tầng mây mù, mơ hồ có thể chứng kiến lầu các kiến trúc bên kia.
Hắn làm ra quyết định, lựa chọn nơi này làm nơi ở của mình, đi tới chỗ quản sự ghi chép đăng ký.
- Ngươi lựa chọn tiểu viện bên cạnh Bắc nhai kia?
Nội môn quản sự là một vị lão giả râu bạc trắng Luyện Khí kỳ, thần sắc có chút kinh ngạc.
Bởi vì vị trí Bắc Nhai Tiểu Các vắng vẻ, phòng ở trong tiểu viện là lầu các bình thường, linh khí ở trong nội môn quá bình thường, hơn nữa lại ở vào khu vực biên giới hai phái. Bình thường nội môn đệ tử đều không muốn ở chỗ này.
Nếu như muốn nói ưu điểm, cái kia chính là phong cảnh tốt, so sánh u tĩnh, không dễ bị quấy rầy.
- Đúng, chính là chỗ đó.
Từ Huyền gật đầu đáp ứng, xác định việc này xuống.
Kể từ đó, Bắc Nhai Tiểu Các liền trở thành chỗ ở tư nhân của Từ Huyền.
Hắn lập tức trở lại chỗ ở ngoại môn, thanh lý chỉnh đốn, chuẩn bị đến ở nội môn.
- Từ sư đệ, chúc mừng chúc mừng, ngày sau tiến vào nội môn, thăng chức rất nhanh, cần phải chiếu cố chúng ta nhiều hơn thoáng một phát.
Mấy ngoại môn đệ tử lân cận, đều khách sáo cung kính nói.
Thậm chí có nhiều ngoại môn đệ tử chủ động giúp hắn khuân đồ.
Mấy người cùng lúc tiến vào tiên môn, như Từ Nguyên, Triệu Lân Long, Thường Phi, thì sắc mặt có chút khó chịu.
Luận tư chất, Từ Huyền tuyệt đối không qua được bọn hắn, luận xuất thân, càng là nghèo khó hèn mọn nhất trong mấy người.
- Từ sư huynh, chúc mừng ngươi, trở thành nội môn đệ tử.
Khuôn mặt cùng bóng hình xinh đẹp của Dương Tiểu Thiến tiến vào tầm mắt, trong con ngươi tươi đẹp lộ ra thần sắc phức tạp.
Một đoàn người đều là đồng thời tiến vào tiên môn, nhưng hết lần này tới lần khác, thiếu niên Từ Huyền nhìn như hèn mọn nhất, lại là người đầu tiên nhập nội môn.
Trở thành nội môn đệ tử, từ nay về sau thân phận địa vị của Từ Huyền sẽ cao hơn một bậc bọn hắn, hưởng thụ đãi ngộ ưu việt trong tiên môn.
- Từ sư đệ, chúc mừng, gần trăm năm nay, Dương Mẫu thôn chúng ta rốt cục xuất hiện một vị đệ tử tiến vào nội môn.
Từ Nguyên đi tới, vậy mà cũng tới chúc mừng, dáng tươi cười trên mặt rất vô hại, ân oán ngày xưa, phảng phất đều một cái tan thành mây khói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Dĩ vãng rất có ngạo khí trên thị trấn, công tử Triệu Lân Long, sắc mặt xấu hổ, khóe miệng nổi lên một tia đắng chát, muốn mở miệng chúc mừng, lại cảm thấy rất cố hết sức.
Giờ khắc này, Từ Huyền trở thành tiêu điểm cho mọi người chú mục.
Rất nhiều ngoại môn đệ tử bốn phía hâm mộ, ghen ghét, kính sợ, cùng với vô số lời lấy lòng khách sáo, làm cho hắn một hồi không được tự nhiên.
Tranh thủ thời gian, dọn đi nội môn!
Từ Huyền thu xếp đồ đạc, chuẩn bị chuyển vào nội môn, cho dù hắn liên tục chối từ, vẫn có ngoại môn đệ tử kiên trì tiễn đưa. Trong đó hai người Từ Nguyên cùng Dương Tiểu Thiến, cùng là xuất từ Dương Mẫu thôn, thịnh tình không thể chối từ, một đường đưa Từ Huyền vào nội môn.
Dương Tiểu Thiến thì cũng thôi, Từ Huyền đối với nàng ít nhất không có quá chán ghét, đưa một đoạn đường cũng không ngại.
Nhưng Từ Nguyên công tử, trên đường đi dị thường lấy lòng cùng nhiệt tình, lại làm cho hắn cảm thấy thập phần không được tự nhiên.
Bất quá tay không đánh người đang cười, dù là trong nội tâm không chào đón, Từ Huyền biểu hiện ra chỉ là thái độ lãnh đạm một chút, thật không có nói là chế ngạo. Nghĩ đến dùng thành tựu hôm nay của Từ Huyền, trở thành nội môn đệ tử trong tông phái, tam đại gia Dương Mẫu thôn đều sẽ đối hắn tất cung tất kính, tôn sùng như khách quý.
Một mực đưa Từ Huyền vào Bắc Nhai Tiểu Các, mấy vị ngoại môn đệ tử mới từng cái rời đi.
- Đúng rồi Từ sư đệ, dựa theo quy củ trong môn phái, mỗi hai tháng có thể xuống núi một lần, đại khái còn có nửa tháng nữa, chúng ta có thể hẹn nhau cùng một chỗ trở lại thôn.
Từ Nguyên vẻ mặt hiền lành cười nói.
Dương Tiểu Thiến là người đi cuối cùng, đôi mắt sáng ngời chớp động, thanh sóng lưu chuyển, cơ hồ nháy mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Từ Huyền, tựa hồ muốn từ trên người hắn nhìn ra dù là một tia sơ hở.
Từ Huyền bị xem có chút không được tự nhiên, một đôi mắt trầm tĩnh mà hơi có vẻ cường thế, trực tiếp ngưng mắt nhìn nàng, tiếp tục mấy hơi thở như thế, hai gò má Dương Tiểu Thiến ửng đỏ, con mắt xinh đẹp né tránh, nhẹ nhàng dậm chân nói:
- Ngắn ngủn hơn một tháng thời gian, ngươi biến hóa nhanh chóng, trở thành cường giả Luyện Thể lục trọng, ta thực sự có chút hoài nghi, ngươi có phải thay đổi một người hay không?
Đối mặt Dương Tiểu Thiến nghi vấn, trong nội tâm Từ Huyền không hiểu máy động, xem ra lần này mình trước sau biến hóa, đưa tới vị đại tiểu thư này nghi ngờ, suýt nữa làm cho nàng đoán được chân tướng của mình.
Cũng may, Dương Tiểu Thiến chỉ là từ biểu hiện ngày đó, phán đoán Từ Huyền đạt đến Luyện Thể lục trọng, nếu như biết được tu vi chính thức của hắn là Luyện Thể thất trọng, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
- Cái này có cái gì kỳ quái, mỗi người đều có kỳ ngộ, ta ở trên núi gặp được kỳ nhân chỉ điểm, vận mệnh phát sinh chuyển hướng. Mà Du Cầm sư muội kia, vừa mới nhập môn nửa tháng, được trưởng bối ban cho Tẩy Tủy Đan, giờ phút này càng là đạt tới hàng ngũ Luyện Khí tiên sĩ.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói.
Đôi mi thanh tú của Dương Tiểu Thiến hơi nhíu, bán tín bán nghi, dù sao tư chất Từ Huyền rất bình thường, xuất thân lại nghèo khó. Nhưng mà nàng lại không biết phản bác như thế nào, một người trong đời một khi có kỳ ngộ, sẽ triệt để cải biến vận mệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook