Tiên Hà Phong Bạo
Chương 79: Võ đạo cấm thuật (2)

Trong chốc lát, khí tức trên người hắn, giống như tăng lên một tầng thứ, bên ngoài thân giống như thiêu đốt lên một tầng huyết quang.

Khí tức hung lệ khát máu kia, phát ra sát ý kinh hãi.

Chúng đệ tử tiên môn vây quanh hắn, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

- Chịu chết đi.

Trên mặt Nhiếp Hàn bá đạo vô tình, không mang theo một tia chấn động, thân hình lại lần nữa lao tới, kiếm quang sáng như cầu vồng lập loè, khí thế so trước đó lần càng tăng lên.

- NGAO…

Tào lão đại ngửa mặt lên trời thét dài, chân lực trong cơ thể giống như thác lũ phá đê bắn ra, trên người dâng lên một cổ huyết quang thiêu đốt rào rạt, khí tức càng là từ Luyện Khí tam trọng, tăng lên tới Luyện Khí tứ trọng, thậm chí đáng sợ hơn.

- Không tốt, hắn thi triển cấm thuật võ đạo!

Vạn Phúc Sơn cùng chúng đệ tử quá sợ hãi, phản ứng đầu tiên là muốn lui.

Nhưng mà, mọi người vây quanh ở bốn phía Tào lão đại, cấm thuật đã phát động, căn bản không kịp trốn.

Ở Tào lão đại thét dài, trong miệng phun ra một đoàn huyết quang óng ánh, trong nháy mắt đó, toàn thân hắn tái nhợt.

- Không xong!

Nhiếp Hàn cũng ý thức được không ổn, nhưng mà một kiếm đã chém ra, thu không trở về, hắn càng không có ý đWịnh thu hồi.

Oanh… ba!

Một tiếng nổ mạnh kinh thiên, huyết quang óng ánh theo Tào lão đại gào thét một tiếng, phát ra sóng âm rung trời, một hồi ánh sáng huyết sắc mà mắt thường có thể thấy được, trong khoảnh khắc chấn động phương viên một dặm.

Bịch! Bịch! Bịch...

Chim thú phụ cận nhao nhao ngã xuống đất, thổ huyết mà vong, cây cối dao động, lá rụng bay cuồn cuộn.

Không chỉ như thế, một đám đệ tử tiên môn chung quanh, cũng nhao nhao thổ huyết, tất cả mọi người đều bị sóng âm kia chấn bất tỉnh, trong đó càng có người trực tiếp bị đánh chết...

Trong lúc nhất thời, phụ cận ảm đạm một cái chớp mắt, nhiễm lên một tia huyết trạch.

Uy năng võ đạo cấm thuật này, quả thực là kinh thế hãi tục.

Ba ông…

Tầng huyết sóng kia dùng hắn làm trung tâm chợt nổ tung, trong đó càng có một chùm tia sáng, hung hăng đối kích cùng Nhiếp Hàn, trường kiếm pháp khí trong tay hắn răng rắc vỡ vụn.

Cả người Nhiếp Hàn bị âm xuống bao phủ, chấn đến tai mũi tràn huyết, chùm sáng huyết sắc kia, càng là oanh hắn bay ra hơn mười thước, té trên mặt đất không biết sống chết.

- Ngươi... Ngươi không muốn sống, lại thi triển võ đạo cấm thuật Huyết Nguyên Cấm Ba.

Nhiếp Hàn nằm trên mặt đất, cố nén đau đớn, ý thức cơ hồ có chút mơ hồ không rõ.

Huyết Nguyên Cấm Ba, võ đạo cấm thuật, dùng tinh huyết cùng chân nguyên cả đời của võ tu, phát động âm ba công kích phạm vi lớn. Một khi phát động cấm thuật này, thiêu đốt chín thành nguyên khí, nhẹ thì tu vị rơi xuống, nặng thì lập tức bỏ mình tại chỗ.

- Ha ha ha...

Độc nhãn Tào lão đại đứng dậy, nhìn qua ngoại môn đệ tử hôn mê hoặc đánh chết đầy đất, trong mắt lập loè hàn quang lạnh như băng.

Hắn nhặt lên một thanh loan đao, đi đến trước mặt một gã đệ tử, hung hăng xuống đâm một cái.

- Ah!

Đệ tử kia kêu thảm một tiếng, lồng ngực bị đâm thủng, bị giết ngay tại chỗ.

- Lão Nhị, lão Tam, các huynh đệ chết đi, ta muốn báo thù cho tấxt cảVKM mọi người...

Trong thanh âm của Tào lão đại lộ ra vô cùng hàn ý, cũng không có tìm địa phương điều dưỡng, mà là liều chết, cũng phải báo thù vì huynh đệ.

Lúc này, ngoại trừ Nhiếp Hàn miễn cưỡng bảo trì chút thần trí ra, đệ tử còn lại, chín thành đã bị chấn bất tỉnh, còn thừa lại chính là bị đánh chết.

- Ta muốn cắt bỏ đầu lâu của tất cả các ngươi các ngươi.

Độc nhãn lão đại mang theo loan đao, đi đến bên cạnh đệ tử Kiếm Tông, đệ tử tiên môn, cùng với bọn người Từ Huyền cách mình gần nhất...

Lấy Tào lão đại làm trung tâm, bốn phía máu chảy khắp nơi, một đám ngoại môn đệ tử, tai mũi đổ máu, té xỉu trên đất; trong phương viên một dặm, đại bộ phận chim thú, đều bị đánh chết.

Sau khi phát động một kích kinh thế hãi tục kia, Tào lão đại nhặt lên loan đao, bắt đầu tàn sát từng đệ tử.

Duy nhất có thể miễn cưỡng duy trì không hôn mê, chỉ có Tinh Vẫn Kiếm Tông Nhiếp Hàn, nhưng bí thuật Huyết Nguyên Cấm Ba chí ít có một nửa uy lực tập trung vào hắn, giờ phút này nằm ở địa phương thật xa, không thể động đậy.

-PHỐC ah…

Một đao đâm xuống, lại là một đệ tử hôn mê, bị Tào lão đại giết chết.

Ánh mắt hắn âm lãnh hung tàn nhìn Nhiếp Hàn sắc mặt tái nhợt, tựa hồ muốn thưởng thức biểu lộ hắxn giãy dụa khi đối mặt tử vong tiến đến.

Nhưng mà, Tào lão đại cũng không biết, trong hàng đệ tử hôn mê ở đây, còn có một ngoại lệ!

Trong chớp mắt vừa rồi kia, toàn thân khí huyết cùng kinh mạch của Từ Huyền như muốn nổ tung, tai mũi chảy máu, liền bất tỉnh nhân sự.

Nhưng ý thức của hắn lại tiến nhập tinh hải.

- Chuyện gì xảy ra, Tào lão đại kia thi triển bí thuật gì, ta thoáng cái đã hôn mê rồi.

Từ Huyền mặt mũi tràn đầy sợ hãi cùng mê hoặc, nhìn về phía tàn hồn kiếp trước ở bên trong tinh hảNgi.

- Đó là võ đạo cấm thuật Huyết Nguyên Cấm Ba, ngươi lại không thanh tỉnh mà nói, vậy đợi hắn cho một đao đi.

Tàn hồn kiếp trước thình lình nói, trong giọng nói lộ ra vài phần gấp gáp.

Từ Huyền nghe vậy, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát, gấp giọng nói:

- Nhanh nghĩ biện pháp, để cho ta tỉnh táo lại.

- Tuy phải trả một cái giá lớn, nhưng nếu như ngươi chết, chúng ta phải đi vào luân hồi...

Tàn hồn kiếp trước cũng không chần chờ, thân ảnh ngưng giữa không trung, đột nhiên tách ra một cổ hư quang trong suốt, tuân theo một loại chấn động kỳ dị, bao phủ ở trên người Từ Huyền.

- Hí!

Sau một khắc, ý thức của Từ Huyền quay về thân thể, lại cảm nhận được một cổ đau đớn đáng sợ, thiếu chút nữa làm cho hắn hôn mê lại lần nữa.

Hắn cố nén đau nhức ý, cơ hồ muốn kêu đi ra, lại bỗng nhiên nghe được độc nhãn Tào lão đại ở bên cạnh giơ tay chém xuống, đánh chết một vị tiên môn đệ tử, làm người kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Rầu rĩ... Rầu rĩ...

Rõ ràng có tiếng bước chân, từ bên ngoài vài mét truyền tới, như tử vong đòi mạng. Bạn đang đọc truyện tại - http://qtruyen.net

Tâm thần Từ Huyền nghiêm nghị, chỉ cảm thấy một cổ sát ý lạnh lẻo, chạm đến bên ngoài da hắn.

Đồng thời, vẻ đau đớn toàn thân này, lại để cho hắn cơ hồ nhịn không được.

Hắn nhắm mắt lại, hô hấp rất nhỏ, hết thảy tạp niệm trong đầu tan thành mây khói, đạt đến cảnh giới cường đại của Tĩnh tự quyết.

Trong chốc lát, thân thể đau đớn cũng khó có thể ảnh hưởng đến tâm trí của hắn, hết thảy tình cảm đều bị vứt bỏ, lạnh lùng giống như máy móc.

Khí huyết chảy xuôi trong người, chảy qua tứ chi bách hải, Từ Huyền phát hiện lực lượng của Huyết Nguyên Cấm Ba vừa rồi kia, chấn kinh mạch và cốt cách toàn thân của hắn đau nhức.

Cũng may độ mềm dẻo của thân thể hắn rất mạnh, thương thế không nặng, thời điểm hắn vận khí thổ nạp, kinh hỉ phát hiện, dưới tác dụng của sóng dư lực kia, thân thể đã bị kích phát, khí huyết trải qua chấn động sôi trào, càng phát ra kiên cường, kinh mạch cũng ẩn ẩn khuếch trương một phần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương