Tiên Hà Phong Bạo
-
Chương 59: Hồng nhan họa thủy (2)
Hắn vốn định chỉnh Từ Huyền, không nghĩ tới Từ Huyền sống rất tốt, thậm chí còn kiếm thêm một khoản thu nhập… quả thật là quá mãn nguyện,
Người báo cáo với Vạn Phúc Sơn chính là Từ Nguyên công tử đồng thôn với Từ Huyền, hắn sớm đã khuyên bảo Dương Tiểu Thiến nâng Vạn Phúc Sơn lên chín tầng mây.
- Hừ, đã như vậy, ta đây sẽ phân phối hắn tới Bắc Sơn hái thuốc, nơi đó địa thế hiểm trở, trước đây còn có đệ tử rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trong mắt Vạn Phúc Sơn ẩn hiện sát khí.
- Vạn sư huynh, theo ta được biết Từ Huyền này rất am hiểu khinh thân thuật. Nếu như đi hái thuộc sợ rằng sẽ không dễ dàng ngã chết như vậy.
Từ Nguyên vội vã nhắc nhờ, đối với khinh thân thuật của Từ Huyền, hắn đã chứng kiến tận mắt.
- Khu vực Bắc Sơn kia toàn là vách núi vách đá, lân cận lại có Tinh Vẫn Kiếm tông, dù thỉnh thoảng thất lạc một người đệ tử ngoại môn cũng sẽ không khiến môn phái coi trọng.
Vạn Phúc Sơn đặc biệt nhấn mạnh tới hai chữ thất tung khiến cho Từ Nguyên ở bên cạnh không khỏi kinh hãi.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thất kinh, nghe đồn trên Tinh Vũ sơn không chỉ có Phong Vũ tiên môn mà còn có một một phái kiếm tu khác nữa…
Ngày thứ hai, Vạn Phúc Sơn điều Từ Huyền đi tới Bắc Sơn hái thuốc.
- Hái thuốc?
Từ Huyền đối với chuyện này có chút hứng thú, thế nhưng khi thấy vẻ mặt tủm tỉm của Vạn Phúc Sơn, hắn mơ hồ cảm thụ được một cỗ sát khí.
Hiển nhiên công tác này sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ có điều công tác mới này bị Cổ chấp sự kia loại bỏ.
- Người kiến tu linh tháp môn phái không có nhiều, càng thiếu khuyết những người chịu khổ được như Từ sư đệ.
Thanh âm Cổ chấp sự lạnh như băng truyền đến tai Từ Huyền.
Sắc mặt Vạn Phúc Sơn tái xanh, hắn cũng không dám phản đối. Bởi vì Cổ chấp sự trong môn phái, luận về tu vi, địa vị hay danh vọng đều hơn hắn.
Đối với chuyên này, hắn chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nại, thầm nghĩ trong lòng:
- Hừ, chờ linh tháp hoàn tất, xem ngươi còn lý do gì để che chở cho tiểu tử này.
- Đa tạ Cổ sư huynh.
Từ Huyền chân thành bảy tỏ lòng biết ơn, tuy rằng Cổ sư huynh thoạt nhìn băng lãnh thế nhưng tâm tư không xấu, tối thiếu không giống như Vạn Phúc Sơn chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, làm xằng làm bậy trong môn phái.
- Ta cung chỉ có thể giúp ngươi nhất thời thôi, linh thá này nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ tu kiến xong. Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net
Cổ sư huynh nhàn nhạt nói.
Đêm đó trở về, Từ Huyền vừa mới chuẩn bị tu luyện, bên ngoài phòng truyền đến một thanh âm nữ tử mỹ lệ dễ nghe và vô cùng quen thuộc:
- Ta có thể vào không?
- Dương tiểu thư?
Từ Huyền mở cửa, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kia.
So với trước đây, nguyên bản Dương Tiểu Thiến cao quý rụt rè không còn tồn tại nữa, trong mắt lộ ra vẻ sầu lo và bất lực, có chút rung động lòng người hơn.
- Dương tiểu thư rảnh rỗi tới đây chơi sao?
Khóe miệng Từ Huyền mang theo tiếu ý, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
- Từ Huyền, ngươi sẽ không chê cười ta chứ. Tiến nhập vào tiên môn, thân phận trước đây đều bị xóa bỏ, tu vi thực lực mới là căn bản.
Trên nét mặt vui vẻ ngày xưa của Dương Tiểu Thiến lúc này có vài phần đau khổ.
- Tốt lắm, Dương sư muội tìm ta có chuyện gì?
Từ Huyền đương nhiên hiểu tính cách của Dương Tiểu Thiến trong sáng nhưng lạnh lùng rụt rè, nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm chính mình.
- Từ Huyền… ta cầu ngươi một việc.
Dương Tiểu Thiến thanh thuần chớp động đôi mắt nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, hiện ra vài phần nhu nhược của nữ tử mềm yếu.
- Nói đi, là ngươi cho ta biết kỳ ngộ thi tuyển vào tiên môn, rốt cuộc vẫn nợ ngươi một cái nhân tình, chỉ cần không phải chuyện quá khó khăn, ta đều có thể suy nghĩ một chút.
Từ Huyền bình tĩnh nói.
Dương Tiểu Thiến nghe vậy, khóe mắt hơi ướt át, trong đôi mắt chợt hiện lệ quang, rung động lòng người.
Từ Huyền khẽ động lòng, cho dù tâm trí hắn biến hóa từ lâu, đã không còn ngây thơ yêu thích Dương Tiểu Thiến như hồi trước. Chỉ có điều đứng trước nữ tử động lòng người này, chung quy vẫn không thể dễ dàng diệt trừ hào cảm.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của Từ Huyền, gương mặt Dương Tiểu Thiến chợt đỏ ửng, trong một chút bất lực nói rõ ý đồ của chuyến đi này.
- Ngươi nói là Vạn Phúc Sơn…
Sau khi Từ Huyền nghe xong, sắc mặt chợt trầm xuống.
Thì ra từ khi vào núi, Vạn Phúc Sơn đã đánh chủ ý tới Dương Tiểu Thiến, thường ngày nàng quét tước tại Linh Hương điện, Vạn Phúc Sơn lợi dụng giám sát tới tiếp cận, nói không ít những lời ngon ngọt.
Lúc đầu, Vạn Phúc Sơn coi như biết phận, thế nhưng càng về sau càng mượn nhiều cơ hội tới gần hơn.
Mà vài ngày trước, hắn còn thỉnh thoảng động thủ động cước chiếm tiện nghi khiến cho Dương Tiểu Thiến nổi giận, nàng vốn rụt rè thanh khiết sao có thể nhẫn nại được?
Nếu là như vậy thì cũng thôi, nhẫn nại một đoạn thời gian, chờ trở thành đệ tử nội môn sẽ không phải ăn nói khép nép nữa.
- Ngày hôm qua, tiểu nhân vô sỉ Vạn Phúc Sơn lây danh nghĩa chiếu cố bảo ta tới bên tiểu viện độc lập kia. Nói là chỗ này trước của chấp sự cũ, ta không dám cự tuyệt…
Nói đến đây, Dương Tiểu Thiến lệ rơi như mưa, vô cùng động nhân.
Từ Huyền tự nhiên minh bạch, Vạn Phúc Sơn này điều Dương Tiểu Thiến tới tiểu viện kia mục đích là để nơi trống vắng không người, dễ dàng đoạt nữ tử thanh nhã tới tay, âu yêu cũng dễ dàng hơn.
- Nói đi, muốn ta giúp ngươi thế nào?
Từ Huyền trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi.
- Ngươi làm như này…
Đôi mắt tròn xoa của Dương Tiểu Thiến chợt sáng, thân hình mềm mại tiến sát vào người Từ Huyền, đôi môi đỏ mọng ướt tán hầu như dán vào bên tai hắn nói rõ kế hoạch.
Nhìn gương mặt trắng như ngọc gần trong gang tấ cùng với hương thơm bồi hồi mê người kia, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền bừng lên, trong lòng chợt ba động.
Nói xong kế hoạch, đôi mắt đệp của Dương Tiểu Thiến len lén liếc hắn vài cái, nghĩ tới nội dung kế hoạch, gò má của nàng chợt đỏ ửng lên, không khỏi e thẹn.
Chỉ là Từ Huyền không còn là thiếu niên vô tri như xưa nữa, sắc mặt hắn không hề bận tâm.
- Được rồi. Dù sao đi nữa ta đã đắc tội với Vạn Phúc Sơn, giúp ngươi một lần vậy, nhưng phải phối hợp cùng nhau.
Từ Huyền trầm tư trong chốc lát, sau đó suy tính thêm kế hoạch.
Sở dĩ đáp ứng một là thiếu khuyết đối phương một cái nhân tình, đều là người đồng thôn, hai người đồng bệnh tương liên, hắn cũng không đành lòng dể một mỹ nhân như Dương Tiểu Thiến rơi vào tay Vạn Phúc Sơn.
- Chút lễ vật này coi như là phí ủy khuất của Từ sư huynh.
Dương Tiểu Thiến đẩy một hộp gỗ nhỏ sang.
Từ Huyền nao nao mở hộp gỗ ra nhìn, bên trong trừ hai mươi mấy khối thứ phẩm linh thạch ra thì còn có một gốc linh Thiên Huyễn môn trí giá bảy tám nghìn Linh nguyên tệ.
Tổng cộng giá trị một vạn Linh nguyên tệ.
Bút số này cho dù là Đại Dương gia cũng không phải là một con số nhỏ.
Để hóa giải nguy cơ này, Dương Tiểu Thiến thật đúng quyết tâm.
Hồi tưởng lại kế hoạch vừa thương nghị, Từ Huyền cảm khái rất nhiều, trong lòng cũng lãnh tĩnh:
- Tuy rằng Dương Tiểu Thiến chỉ là mỹ nhân mười lăm mười sáu tuổi thế nhưng tâm kế cũng không đơn giản a. Ngày sau khó tránh sẽ không trở thành một đời hồng nhan họa thủy…
Người báo cáo với Vạn Phúc Sơn chính là Từ Nguyên công tử đồng thôn với Từ Huyền, hắn sớm đã khuyên bảo Dương Tiểu Thiến nâng Vạn Phúc Sơn lên chín tầng mây.
- Hừ, đã như vậy, ta đây sẽ phân phối hắn tới Bắc Sơn hái thuốc, nơi đó địa thế hiểm trở, trước đây còn có đệ tử rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Trong mắt Vạn Phúc Sơn ẩn hiện sát khí.
- Vạn sư huynh, theo ta được biết Từ Huyền này rất am hiểu khinh thân thuật. Nếu như đi hái thuộc sợ rằng sẽ không dễ dàng ngã chết như vậy.
Từ Nguyên vội vã nhắc nhờ, đối với khinh thân thuật của Từ Huyền, hắn đã chứng kiến tận mắt.
- Khu vực Bắc Sơn kia toàn là vách núi vách đá, lân cận lại có Tinh Vẫn Kiếm tông, dù thỉnh thoảng thất lạc một người đệ tử ngoại môn cũng sẽ không khiến môn phái coi trọng.
Vạn Phúc Sơn đặc biệt nhấn mạnh tới hai chữ thất tung khiến cho Từ Nguyên ở bên cạnh không khỏi kinh hãi.
Đồng thời trong lòng hắn cũng thất kinh, nghe đồn trên Tinh Vũ sơn không chỉ có Phong Vũ tiên môn mà còn có một một phái kiếm tu khác nữa…
Ngày thứ hai, Vạn Phúc Sơn điều Từ Huyền đi tới Bắc Sơn hái thuốc.
- Hái thuốc?
Từ Huyền đối với chuyện này có chút hứng thú, thế nhưng khi thấy vẻ mặt tủm tỉm của Vạn Phúc Sơn, hắn mơ hồ cảm thụ được một cỗ sát khí.
Hiển nhiên công tác này sẽ không đơn giản như vậy.
Chỉ có điều công tác mới này bị Cổ chấp sự kia loại bỏ.
- Người kiến tu linh tháp môn phái không có nhiều, càng thiếu khuyết những người chịu khổ được như Từ sư đệ.
Thanh âm Cổ chấp sự lạnh như băng truyền đến tai Từ Huyền.
Sắc mặt Vạn Phúc Sơn tái xanh, hắn cũng không dám phản đối. Bởi vì Cổ chấp sự trong môn phái, luận về tu vi, địa vị hay danh vọng đều hơn hắn.
Đối với chuyên này, hắn chỉ có thể mạnh mẽ nhẫn nại, thầm nghĩ trong lòng:
- Hừ, chờ linh tháp hoàn tất, xem ngươi còn lý do gì để che chở cho tiểu tử này.
- Đa tạ Cổ sư huynh.
Từ Huyền chân thành bảy tỏ lòng biết ơn, tuy rằng Cổ sư huynh thoạt nhìn băng lãnh thế nhưng tâm tư không xấu, tối thiếu không giống như Vạn Phúc Sơn chuyên đi bắt nạt kẻ yếu, làm xằng làm bậy trong môn phái.
- Ta cung chỉ có thể giúp ngươi nhất thời thôi, linh thá này nhiều nhất nửa tháng nữa sẽ tu kiến xong. Truyện Sắc Hiệp - http://qtruyen.net
Cổ sư huynh nhàn nhạt nói.
Đêm đó trở về, Từ Huyền vừa mới chuẩn bị tu luyện, bên ngoài phòng truyền đến một thanh âm nữ tử mỹ lệ dễ nghe và vô cùng quen thuộc:
- Ta có thể vào không?
- Dương tiểu thư?
Từ Huyền mở cửa, nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp kia.
So với trước đây, nguyên bản Dương Tiểu Thiến cao quý rụt rè không còn tồn tại nữa, trong mắt lộ ra vẻ sầu lo và bất lực, có chút rung động lòng người hơn.
- Dương tiểu thư rảnh rỗi tới đây chơi sao?
Khóe miệng Từ Huyền mang theo tiếu ý, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
- Từ Huyền, ngươi sẽ không chê cười ta chứ. Tiến nhập vào tiên môn, thân phận trước đây đều bị xóa bỏ, tu vi thực lực mới là căn bản.
Trên nét mặt vui vẻ ngày xưa của Dương Tiểu Thiến lúc này có vài phần đau khổ.
- Tốt lắm, Dương sư muội tìm ta có chuyện gì?
Từ Huyền đương nhiên hiểu tính cách của Dương Tiểu Thiến trong sáng nhưng lạnh lùng rụt rè, nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm chính mình.
- Từ Huyền… ta cầu ngươi một việc.
Dương Tiểu Thiến thanh thuần chớp động đôi mắt nhìn chằm chằm vào Từ Huyền, hiện ra vài phần nhu nhược của nữ tử mềm yếu.
- Nói đi, là ngươi cho ta biết kỳ ngộ thi tuyển vào tiên môn, rốt cuộc vẫn nợ ngươi một cái nhân tình, chỉ cần không phải chuyện quá khó khăn, ta đều có thể suy nghĩ một chút.
Từ Huyền bình tĩnh nói.
Dương Tiểu Thiến nghe vậy, khóe mắt hơi ướt át, trong đôi mắt chợt hiện lệ quang, rung động lòng người.
Từ Huyền khẽ động lòng, cho dù tâm trí hắn biến hóa từ lâu, đã không còn ngây thơ yêu thích Dương Tiểu Thiến như hồi trước. Chỉ có điều đứng trước nữ tử động lòng người này, chung quy vẫn không thể dễ dàng diệt trừ hào cảm.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của Từ Huyền, gương mặt Dương Tiểu Thiến chợt đỏ ửng, trong một chút bất lực nói rõ ý đồ của chuyến đi này.
- Ngươi nói là Vạn Phúc Sơn…
Sau khi Từ Huyền nghe xong, sắc mặt chợt trầm xuống.
Thì ra từ khi vào núi, Vạn Phúc Sơn đã đánh chủ ý tới Dương Tiểu Thiến, thường ngày nàng quét tước tại Linh Hương điện, Vạn Phúc Sơn lợi dụng giám sát tới tiếp cận, nói không ít những lời ngon ngọt.
Lúc đầu, Vạn Phúc Sơn coi như biết phận, thế nhưng càng về sau càng mượn nhiều cơ hội tới gần hơn.
Mà vài ngày trước, hắn còn thỉnh thoảng động thủ động cước chiếm tiện nghi khiến cho Dương Tiểu Thiến nổi giận, nàng vốn rụt rè thanh khiết sao có thể nhẫn nại được?
Nếu là như vậy thì cũng thôi, nhẫn nại một đoạn thời gian, chờ trở thành đệ tử nội môn sẽ không phải ăn nói khép nép nữa.
- Ngày hôm qua, tiểu nhân vô sỉ Vạn Phúc Sơn lây danh nghĩa chiếu cố bảo ta tới bên tiểu viện độc lập kia. Nói là chỗ này trước của chấp sự cũ, ta không dám cự tuyệt…
Nói đến đây, Dương Tiểu Thiến lệ rơi như mưa, vô cùng động nhân.
Từ Huyền tự nhiên minh bạch, Vạn Phúc Sơn này điều Dương Tiểu Thiến tới tiểu viện kia mục đích là để nơi trống vắng không người, dễ dàng đoạt nữ tử thanh nhã tới tay, âu yêu cũng dễ dàng hơn.
- Nói đi, muốn ta giúp ngươi thế nào?
Từ Huyền trầm mặc một lúc lâu rồi mới mở miệng hỏi.
- Ngươi làm như này…
Đôi mắt tròn xoa của Dương Tiểu Thiến chợt sáng, thân hình mềm mại tiến sát vào người Từ Huyền, đôi môi đỏ mọng ướt tán hầu như dán vào bên tai hắn nói rõ kế hoạch.
Nhìn gương mặt trắng như ngọc gần trong gang tấ cùng với hương thơm bồi hồi mê người kia, khí huyết trong cơ thể Từ Huyền bừng lên, trong lòng chợt ba động.
Nói xong kế hoạch, đôi mắt đệp của Dương Tiểu Thiến len lén liếc hắn vài cái, nghĩ tới nội dung kế hoạch, gò má của nàng chợt đỏ ửng lên, không khỏi e thẹn.
Chỉ là Từ Huyền không còn là thiếu niên vô tri như xưa nữa, sắc mặt hắn không hề bận tâm.
- Được rồi. Dù sao đi nữa ta đã đắc tội với Vạn Phúc Sơn, giúp ngươi một lần vậy, nhưng phải phối hợp cùng nhau.
Từ Huyền trầm tư trong chốc lát, sau đó suy tính thêm kế hoạch.
Sở dĩ đáp ứng một là thiếu khuyết đối phương một cái nhân tình, đều là người đồng thôn, hai người đồng bệnh tương liên, hắn cũng không đành lòng dể một mỹ nhân như Dương Tiểu Thiến rơi vào tay Vạn Phúc Sơn.
- Chút lễ vật này coi như là phí ủy khuất của Từ sư huynh.
Dương Tiểu Thiến đẩy một hộp gỗ nhỏ sang.
Từ Huyền nao nao mở hộp gỗ ra nhìn, bên trong trừ hai mươi mấy khối thứ phẩm linh thạch ra thì còn có một gốc linh Thiên Huyễn môn trí giá bảy tám nghìn Linh nguyên tệ.
Tổng cộng giá trị một vạn Linh nguyên tệ.
Bút số này cho dù là Đại Dương gia cũng không phải là một con số nhỏ.
Để hóa giải nguy cơ này, Dương Tiểu Thiến thật đúng quyết tâm.
Hồi tưởng lại kế hoạch vừa thương nghị, Từ Huyền cảm khái rất nhiều, trong lòng cũng lãnh tĩnh:
- Tuy rằng Dương Tiểu Thiến chỉ là mỹ nhân mười lăm mười sáu tuổi thế nhưng tâm kế cũng không đơn giản a. Ngày sau khó tránh sẽ không trở thành một đời hồng nhan họa thủy…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook