Tiên Hà Phong Bạo
Chương 47: Thoát phàm tam giai (1)

Vân sư huynh chỉ nhìn nàng một cái, thần sắc vô cùng đạm nhiên, có lẽ với tu vi cùng định lực của hắn không dễ dàng bị những nữ tử thế tục hấp dẫn.

Mà Vạn Phúc Sơn kia chợt sáng ngời đôi mắt lên, thoáng cái lộ vẻ mê luyến. Sau đó tròng mắt xoay tròn, vẻ mặt tươi cười tiến lên chào hỏi.

Dương Tiểu Thiến hơi kính nể đáp lại, trong lòng thấp thỏm, đối với người trong tiên môn, tất cả cảm giác cao ngạo và ưu việt của nàng đều biến mất không còn chút gì.

Sau một thời gian qua, đủ các loại ngươi tới Vọng tiên thai. Mãi cho đến buổi trưa, có khoảng ba bốn mươi gã thiếu niên đã hội tụ trên Vọng tiên thai.

- Đã đến giờ rồi.

Vân sư huynh kia nhanh chóng hạ xuống mặt đất, thanh âm trong trẻo hữu lực vang khắp bốn phương. Từ Huyền đoán thầm lấy pháp lực của hắn cũng không thể chống đỡ thời gian dài phiêu phù giữa không trung như vậy.

Hô…

Tiếng nói vừa dứt, dãy núi phía trước mơ hồ có thể thấy được một gã tiên sĩ cầm trận kỳ vẫy lên, sau một thoáng, mây mù cuồn cuồn phía chân trời, cuồng phong gào rít giận dữ chấn mọi người trong trường đều bị hoảng loạn tâm ý, tay áo tóc tai bay loạn lên.

Trong khoảnh khắc, toàn bộ Tinh Vũ sơn lại lần nữa bị mây mù dày đặc bao phủ, phàm sĩ ngoại giới mơ tưởng tới gần sơn môn.

- Lẽ nào chúng ta đã được tiên môn thu nhận?

Từ Tiểu Hổ vui mừng, lần này hắn có thể đi tới Vọng tiên thai, ít nhiều cũng do Từ Nguyên giúp đỡ.

Ánh mắt Từ Nguyên quét về phía Từ Huyền, sắc mặt âm tình bất định:

- Tiểu tử này còn đến sớm hơn ta, ta nhất định phải nhập tiên môn, tiến hành áp chế hắn.

- Hừ, các ngươi chỉ là vừa mới có tư cách tiến nhập vào khảo nghiệm thôi, nếu dễ dàng như vậy mà có thể đi vào tiên môn… nghĩ thật hay!

Vạn Phúc Sơn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe ra vẻ lạnh lùng khiến trái tim mọi người đông cứng.

Từ Huyền có kinh nghiệm đời trước tiến nhập tiên môn, hắn âm thầm suy đoán nội dung khảo hạch tiếp theo… trong lòng mơ hồ có đáp án.

Cửa thứ nhất là tụ hội tại Vọng tiên thai, khảo cứu chính là tiên duyên của tiên môn. Từ Huyền hiểu rõ thật ra người có ngộ tính đều có thể dễ dàng tới Vọng tiên thai, cho dù không có ngộ tính, nếu như có thiên phú lớn trên con đường tu hành cũng có thể đạt được mục đích.

Từ Huyền dung nhận ký ức và cảm ngộ của một đời mười sáu tuổi, tự nhiên ngộ tính hơn người rất nhiều. Là người thứ hai tiến tới Vọng tiên thai, hắn nói chuyện với tiểu cô nương Du Cầm kia liền biết được nàng bất quá chỉ đến sớm hơn chính mình một lát.

Có lẽ nữ hài nay có ngộ tính và thiên phú rất cao, hoặc là vận khí cao hơn Từ Huyền một chút.

Đến Vọng tiên thai cũng không nghĩa là có thể trở thành đệ tử tiên môn, tiếp theo còn có khảo cứu khác.

Từ Huyền âm thầm suy đoán trong lòng, ánh mắt mọi người đều dõi về phía Vân sư huynh kia, trong mắt tràn ngập kính nể.

- Cửa thứ hai khảo cứu chính là thiên phú linh căn mà tiên tu coi trọng, một cửa này cũng là thời điểm quan trọng nhất. Người thiên phú tốt thậm chí có thể trực tiếp thành đệ tử tiên môn.

Thân hình Vân sư huynh lại lần nữa phiêu phù giữa không trung, hồ lô lục sắc bên hông nâng hắn giữa không trung, giống như là thần tiên vậy.

Thiên phú linh căn!

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Vân sư huynh, rất nhiều thiếu niên đều có chút chột dạ, vô cùng khẩn trương. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Mỗi người rốt cuộc có thiên phú linh căn hay không, chính mình cũng không rõ ràng lắm, điều này đều không có quan hệ gì đố với tu vi thực lực bản thân.

- Quả nhiên là trắc thí thiên phú linh căn.

Từ Huyền không kỳ quái chút nào, thiên phú linh căn tức là năng lực cảm ứng đối với thiên địa linh khí. Loại năng lực này càng manh, tốc độ tu luyện ngày sau càng nhanh, đối với người tu luyện mà nói cực kỳ trọng yếu.

- Các ngươi đi theo ta.

Vân sư huynh ra lệnh một tiếng, lục sắc hồ lô dưới chân chậm rãi trôi về phía trước.

Đông đảo đám đệ tử, ngoại trừ Vân sư huynh ra thì tát cả mọi người đều không có năng lực khống vật, thế nhưng hành tẩu vẫn phiêu nhiên như gió.

Chúng thiếu niên đi theo đều lộ ra ánh mắt ước ao.

Từ Huyền âm thầm quan sát năng lực phi hành trên không của Vân sư huynh ít nhất phải có tu vi ngoài Luyện Khí tứ trọng và cả pháp khí phi hành phụ trợ, thiếu một cái cũng không được.

Mặc dù loại năng lực này không chân chính là Ngự vật phi hành thế nhưng cũng đủ tiện sát vô số phàm sĩ bình thường rồi.

Chúng thiếu niên trườn trên sơn đạo, đi hơn mười dặm, theo sát sao Vân sư huynh ở phía trước.

Tốc độ Vân sư huynh không nhanh thế nhưng địa thế của sườn núi rất khúc chiến, rất nhiều thiếu niên hầu như có chút không đuổi kịp.

Dọc theo đường đi, cánh sắc núi non dễ chịu, phàm là kiến trúc, các linh các, điện cổ kính đều dùng loại đá đặc thù của Tu giới, ẩn chứa linh tính, dưới ánh mặt trời tản mát ra quang huy kỳ dị.

Rốt cục đi về phía trước một thời gian, Vân sư huynh chậm rãi hạ xuống bên cạnh một cái cổ đỉnh thanh đồng.

Lô đỉnh kia chảy ra dịch thể trong suốt giống như thủy tinh.

Từ Huyền lập tức cảm thụ được một cỗ linh khí tương đối rõ ràng, thế nhưng loại linh khí này cực kỳ lãnh tĩnh.

- Các tiểu tử từng bước đi lên, xếp hàng kiểm tra thiên phú linh căn.

Không cần Vân sư huynh phân phó, những đệ tử như Vạn Phúc Sơn đều đã bắt đầu thu xếp.

Một gã thiếu niên thấp thỏm đi tới trước đỉnh lô, dưới ý bảo của đệ tử tiên môn liền đưa tay đặt lên đỉnh lô.

Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngừng hô hấp lại.

Thế nhưng linh dịch trong đỉnh lô kia hầu như trong suốt giống như nước động, không hề có chút nào khác lạ cả.

- Hừ, thật là mất hứng, một người phế linh căn.

Vạn Phúc Sơn cười lạnh một tiếng, lập tức có đệ tử tiên môn bên cạnh dẫn thiếu niên kia đi.

- Van cầu các ngươi, để ta tiến nhập tiên môn…

Tên thiếu niên này đau khổ cầu xin.

Phanh… một tiếng vang lên, thiếu niên bị đánh bất tỉnh, bị người khác đưa xuống dưới chân núi.

Thấy tình hình đó, các thiếu niên khác cũng thấp thỏm bất an trong lòng.

Vào giờ phút này, mặc kệ là thiếu niên xuất thân bần hàn hay là đệ tử thế gia đều cảm thấy bất lực chưa từng có.

Ngay sau đó, lại thêm một gã thiếu niên nữa đi tới trắc thí đỉnh lô.

Ông!

Dịch thể trong đỉnh lô chợt ba động, thiếu niên kia lộ vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt.

- Miễn cưỡng đạt được linh căn bình thường, nhưng chỉ có tu vi luyện thể tam trọng, cửa đầu tiên đi tới Vọng tiên thai xếp thứ mười tám, ngộ tính không đủ…

Thế nhưng đợi chờ hắn là thanh âm tuyên án băng lãnh vô tình.

Cái gì!

Thân thể thiếu niên này run lên, trong thất hồn lạc phách bị người ta đưa xuống núi.

Tình trạng như này nhất thời khiến rất nhiều phàm sĩ thiếu niên lạnh lẽo trong lòng.

Thiên phú, ưu khuyết của linh căn, những thứ đó ai có thể cưỡng cầu?

Chính vào lúc này, Từ Huyền thấy được Từ Tiểu Hổ đi tới trước mặt đỉnh lô.

- Phế linh căn, xuống núi!

Thanh âm băng lãnh vô tình khiến khuôn mặt Từ Tiểu Hổ như tro nguội, hắn không cam lòng xoay người xuống núi.

Trước khi đi, hắn liếc mắt nhìn Từ Huyền, cũng nhìn lướt qua đám người đồng thôn Từ Nguyên, Trâu Hồng Vũ, Dương Tiểu Thiến…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương