Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
-
Chương 99: Quang Minh chi thần
Tháp ma pháp của Louis nằm ở thủ đô của công quốc Cordoba, cho dù Louis gọi nó là tháp, nhưng trong mắt Tiêu Dật nó đã có thể gọi là quần cung điện. Có lẽ đây chính là sự khác biệt của nam pháp sư và nữ pháp sư, Tiêu Dật nghĩ tới tháp ma pháp nhỏ hẹp trong rừng Ma Ảnh của Richard, liền nghĩ thế.
Louis vô cùng nhiệt tình với đám người Tiêu Dật, sau khi dẫn họ tham quan một lượt tháp ma pháp của cô, Louis an bài Tiêu Dật ở trong một cung điện có cảnh trí đẹp nhất. Nơi đó gần sát phòng sách của cô, thuận tiện cho Tiêu Dật xem bất cứ tư liệu nào. Còn về những người khác, Sở Mặc khẳng định là ở chung với Tiêu Dật, chủ yếu là mấy yêu thú Tiêu Dật mang theo, Louis biết điều xếp chúng xung quanh Tiêu Dật, lờ mờ hình thành một vòng bảo vệ cho Tiêu Dật. Sau khi cô sắp xếp xong, bất kể là Sở Mặc hay Tiêu Dật, đều không thể moi ra một hạt sạn nào trong cách an bài của cô. Như thế, đối với Louis, Tiêu Dật cảm thấy càng thêm áy náy.
Louis không nhân lúc hảo cảm của Tiêu Dật đối với cô đang ở độ cao nhất mà bàn luận chuyện hợp tác cụ thể của hai bên. Cô thấy Tiêu Dật có vẻ mệt mỏi liền quan tâm bảo Tiêu Dật có thể đi nghỉ ngơi trước, tất cả đợi Tiêu Dật nghỉ ngơi khỏe rồi nói sau. Về chuyện của tiểu thành Cashin, chắc chắn người của Chúng Thần điện hiện tại đã nhận được tin tức rồi. Đợi khi bọn họ tìm tới, tất cả đã có cô ra mặt, Tiêu Dật không cần lo lắng. Còn về tin tức của Edel, cô sẽ an bài tế ti dưới tay đi thu thập tin tức.
Louis ôm hết những chuyện này, tuy là vì để xác định địa vị người hợp tác với Tiêu Dật trước mặt Chúng Thần điện, nhưng quả thật cũng bớt cho Tiêu Dật rất nhiều phiền toái. Tiêu Dật yên tâm ném những chuyện này lại cho Louis, y tin Louis sẽ không để mình thất vọng. Một đường kéo Sở Mặc trở về nơi ở, Tiêu Dật nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi chỉ muốn ngủ. Y thật sự rất buồn ngủ, không phải thân thể mà là tinh thần đặc biệt mệt mỏi. Từ Vô Vọng chi hải khẩn trương chạy trốn khỏi bão hư vô cho tới sau đó cả đêm kể chuyện cho Richard, thời gian cả ngày, Tiêu Dật cảm thấy tinh thần đã đến cực hạn. Giường lớn trong nơi ở vô cùng mềm mại, theo Louis nói nơi này bình thường không có ai ở. Louis thích ở trong phòng sách hơn, nơi này cũng chỉ thỉnh thoảng khi có người tới thăm viếng cô mới có thể nổi lên tác dụng. Tiêu Dật thoải mái duỗi người, ôm chăn lăn thành một cục, y đã gần nửa tháng không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.
Khi Sở Mặc tắm xong bước ra thì thấy Tiêu Dật đã lăn trên giường, hắn thuận thế cong lưng ôm Tiêu Dật. Tiêu Dật ngẩng đầu cười với Sở Mặc, ôm chặt eo Sở Mặc, vùi đầu vào ngực hắn.
Sở Mặc thuận theo hướng Tiêu Dật ngồi bên giường, một tay vuốt mái tóc còn hơi ẩm ướt của y, một tay ma sát tấm lưng trần trụi, thấp giọng nói: “Không phải nói buồn ngủ sao? Sao còn chưa ngủ?”
Chính vì Tiêu Dật la buồn ngủ, Sở Mặc mới không dám tắm cùng Tiêu Dật, do sợ mình nhịn không được sẽ làm gì đó. Tách khỏi Tiêu Dật một đêm, Sở Mặc cảm thấy tim hắn như bị khoét đi một nửa, cho tới khi hắn và Tiêu Dật gặp lại, trái tim mới được ghép lại đầy đủ.
Tiêu Dật cọ cọ mặt trong lòng Sở Mặc, lầm bầm: “Tôi đang đợi anh.”
Sở Mặc mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Dật, “Ta tới rồi, ngủ đi.”
“Ừm” Tiêu Dật khẽ đáp, nhưng vẫn ôm eo Sở Mặc không chịu buông. Sở Mặc cười nằm xuống, kéo Tiêu Dật lại ôm. Nhẹ vỗ lưng y, thấp giọng dỗ, “Ngủ đi.”
Vòng tay của Sở Mặc rất ấm áp, Tiêu Dật bất tri bất giác ngủ mất. Đợi khi y mở mắt ra, đã mấy tiếng trôi qua, giờ đã là hoàng hôn. Tiêu Dật nhìn nơi ở xa lạ ngẩn ngơ trong một thoáng, nhưng khí tức quen thuộc bên cạnh khiến y rất nhanh hồi thần.
“Tỉnh rồi?”
Tiêu Dật “ừ” một tiếng, quay người lại. Sở Mặc không biết đã thức từ sớm hay căn bản không ngủ, đang nửa dựa vào đầu giường xem sách. Ánh tịch dương đỏ hồng thông qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong, ánh sáng rực rỡ rọi lên người Sở Mặc, giống như điểm thêm một tầng màu vàng nhạt trên người hắn.
Tiêu Dật nhìn ngây người, mặt lập tức đỏ lên.
Sở Mặc đóng sách lại, lật người đè lên trên Tiêu Dật, thấp giọng cười nói, “Đang nhìn cái gì?”
Tiêu Dật thản nhiên, “Nhìn anh.”
Sở Mặc thỏa mãn cắn một cái lên môi Tiêu Dật, khóe miệng hơi cong, “Tiểu Dật, ta yêu em.”
Tiêu Dật cười, “Tôi cũng yêu anh, đúng rồi, vừa rồi anh đang xem cái gì?”
Sở Mặc chống người bằng một tay, tay còn lại cầm quyển sách qua, chỉ cho Tiêu Dật, “Tìm được trong phòng sách nhỏ sát bên, rất thú vị. Nghe nói là một tập thơ tình do một vị thần linh không muốn lộ tên của ma pháp thế giới viết cho người yêu.”
Tiêu Dật lập tức bị hai chữ thần linh thu hút, y xác định lại, “Thơ tình?”
Sở Mặc gật đầu, lật đại một trang, thấp giọng đọc. “Yêu là gì? Yêu chính là một ngôi sao bị bao trùm trong sương sớm. Không có em, thiên đường cũng trở thành địa ngục. Sự run rẩy đáng yêu, sự run rẩy nhỏ bé… nụ hôn của ta như đang nhóm lên một ngọn lửa trong lòng ta!” [1]
Giọng của Sở Mặc thấp trầm mà từ tính, phối hợp với bài thơ tình này, tim Tiêu Dật lập tức đập thình thịch khó khống chế. Đợi khi Sở Mặc đọc xong từ cuối cùng, đặt quyển sách sang một bên, liền cúi đầu hôn Tiêu Dật.
Thơ tình của tiên giới cũng không ít, nhưng đa số đều là ký cảnh trữ tình, ẩn ý hàm súc, rất ít có bài nào thẳng thắn bày tỏ như ma pháp thế giới. Mới đầu khi Sở Mặc xem cũng không quen lắm, nhưng khi hắn xem xong lại nổi lên xúc động muốn đọc cho Tiêu Dật nghe. Sở Mặc vẫn luôn cảm thấy hắn không phải là một người dễ xúc động tình cảm, nhưng ở trước mặt Tiêu Dật, hắn luôn không thể khống chế.
Nụ hôn của Sở Mặc không dịu dàng như trước kia, mà kịch liệt hơn mấy phần. Tiêu Dật ôm cổ Sở Mặc, thuận theo động tác của đối phương mở rộng thân thể. Cảm thụ Sở Mặc tiến vào, Tiêu Dật đột nhiên nghĩ tới bài thơ Sở Mặc vừa đọc, “Ta quen dùng nụ hôn để thay thế lời nói.” [2], y ngẩng đầu lên, tìm được đôi môi Sở Mặc, chủ động hôn lên.
Có lẽ do một thời gian rồi không làm, cuộc jj này của hai người tràn trề ngọt ngào. Đến cuối cùng, Sở Mặc vùi sâu trong cơ thể Tiêu Dật, ôm y rất lâu không muốn buông ra. Tiêu Dật hơi thở dốc, vuốt ve lưng Sở Mặc. Sở Mặc nghiêng đầu ngậm lỗ tai Tiêu Dật, thấp giọng nói như phát thệ, “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Tiêu Dật cảm thấy có lẽ hôm qua hai người lạc nhau đã dọa Sở Mặc, y khẳng định “ừ” một tiếng, ôm chặt Sở Mặc hơn.
Cũng phải cảm tạ sự quan tâm của mọi người, cho tới tối cũng không có ai tới quấy rầy họ. Tiêu Dật bị Sở Mặc kéo làm mấy lần, cuối cùng thực sự không còn sức lực. Sau khi Sở Mặc lại tiến vào lần nữa, Tiêu Dật nhịn không được ôm cổ Sở Mặc cắn mạnh một cái, giọng nói mang theo ý khóc cầu tha, “Không được nữa, làm nữa sẽ chết đó.”
Sở Mặc kéo mặt Tiêu Dật ra, cuốn lấy đầu lưỡi y, hấp duyện nói: “Sao có thể? Hiện tại em đã là giới chủ của thần giới rồi.”
Thân thể Tiêu Dật thì lại phản bội lời nói của y, lại một lần nữa cùng Sở Mặc đạt tới cao trào vui sướng. Thấy Tiêu Dật thật sự mệt lắm rồi, Sở Mặc không dám giày vò nữa, ôm y đi tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.
Tiêu Dật lười biếng co người trong lòng Sở Mặc, tùy tiện lật tập thơ tình bị ném một bên vừa rồi, nhịn không được tám, “Anh nói xem cái này là do vị thần linh nào trong mười tám vị chủ thần viết?”
Sở Mặc cúi đầu hôn y một cái, “Nói không chừng cái gọi là thần linh cũng chỉ là một mánh khóe mà thôi.”
Tiêu Dật nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn chỉ một bài trong đó để Sở Mặc đọc cho y nghe. Trong âm đọc thấp trầm của Sở Mặc, Tiêu Dật ôm eo hắn lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ma pháp thế giới vào ban đêm chìm trong yên tĩnh, giữa rừng Ma Ảnh, cái đầu lâu của Richard đặt trên một khối đá lớn cao cao, nếu nghe kỹ, thì có thể nghe thấy hắn đang không ngừng mắng chửi Edel.
“Khốn kiếp, tên khốn Edel, dám hủy đi thân thể ta thích nhất.”
Theo tiếng mắng chửi của Richard, một cánh tay xương trắng cầm pháp trượng trôi đến trước mặt hắn. Richard ngừng mắng, nhanh chóng niệm một chuỗi chú ngữ, rất nhanh bạch cốt tản mác khắp nơi trong rừng giống như nhận biết đường tự động hội tụ trước mặt Richard.
Richard cao ngạo nhìn xung quanh một cái, chọn lựa nói, “Khúc này, khúc đó, khúc bị đè cuối cùng đó. Đúng, không phải mày, mày đã vàng ố rồi, lẽ nào thần Vong Linh vĩ đại sẽ có một khúc xương chân vàng ố sao?”
Sau một phen chọn lựa tỉ mỉ, những khúc xương được Richard chọn ra lập tức ghép lại, hình thành một hình người hoàn mỹ. Richard mang vẻ xoi mói đánh giá thân thể mới của mình, tuy không khiến mình thỏa mãn như thân thể trước, nhưng cũng coi như hoàn mỹ. Hắn đi tới lui vài bước, đột nhiên xoay người huơ pháp trượng hướng về một chỗ trong rừng. Tia u quang màu lục thẫm từ đỉnh pháp trượng bắn ra, thánh quang màu trắng cản trước mặt u quang. Sau thánh quang, Edel toàn thần đầy máu đứng đó. Richard nhìn nửa gương mặt không có chút biểu cảm nào của Edel, cười lớn.
Edel chờ Richard cười đủ rồi mới mở miệng, “Richard, ta cần ngươi giúp đỡ.”
Richard âm trầm hừ một tiếng, “Ngươi hủy đi thân thể yêu thích nhất của thần Vong Linh vĩ đại, thần Vong Linh vĩ đại tại sao phải giúp đỡ ngươi?”
Edel không chút biểu cảm nói, “Quang Minh thần được thần Vong Linh cảm hóa, tự nguyện trút bỏ thánh y trên người, chuyển hóa thành vong linh, những thứ này còn không đủ cho ngươi viết vào truyền ký, thỏa mãn tính tự luyến biến thái của ngươi và dục nghiên cứu biến thái của ngươi sao?”
Richard sờ cằm, đánh giá Edel vài cái, “Nếu ngươi đồng ý viết Quang Minh thần khổ sở cầu xin thần Vong Linh, van cầu thần Vong Linh có thể giúp hắn trút bỏ thánh y hóa thành vong linh. Thần Vong Linh liên tục cự tuyệt, mà Quang Minh thần sau khi phải cầu xin mới đả động được thần Vong Linh vĩ đại, ta liền đáp ứng ngươi.”
Edel, “…”
Richard cười ken két, “Ngươi muốn nhìn thân thể của mình tan vỡ từng chút, chết một cách bi thảm, hay muốn vui vẻ nhào vào lòng thần Vong Linh? Tin ta đi, từ khi ta đoán được ngươi muốn dung nhập thần cách vào ma hạt, ta vẫn luôn chờ đợi này ngày, đợi thân thể ngươi tan vỡ khổ sở cầu xin ta giúp ngươi chuyển hóa thành vong linh. Ta thậm chí đã nghĩ xong tạo bộ dáng mới cho ngươi ra sao rồi. Vong linh mang thuộc tính Quang Minh, đó nhất định là tác phẩm nghiên cứu hoàn mỹ nhất của ta.”
Edel căm hận nói, “Ta chỉ hy vọng có thể giữ nhân hình.”
“Đương nhiên!” Richard khẳng định, “Hình thái nhân hình nếu nói một cách nghiêm túc về mặt ý nghĩa là hình thái hoàn mỹ nhất, sao ta lại phá hoại tác phẩm hoàn mỹ của mình.” Nhưng mà, chỉ cần giữ nhân hình là có thể rồi, ngoài nhân hình ra thêm chút gì đó là quyền phát huy tự do, Richard thỏa mãn nghĩ.
Edel hồ nghi nhìn hắn một cái, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia bất an. Cố gắng xóa bỏ nỗi bất an này, Edel mở miệng, “Ta cần mượn ma pháp trận của ngươi để liên lạc với người khác.”
Richard tùy ý gật đầu, nhưng vẫn không khỏi hiếu kỳ nói, “Chuyện thần cách hiện tại có lẽ mọi người ở Chúng Thần điện đều đã biết, chuyện ngươi phản bội Chúng Thần điện âm thầm độc chiếm thần cách tạm không nhắc. Ngươi cảm thấy đối diện với sự dụ dỗ của thần giới, còn có ai sẽ đứng về phía ngươi sao? Louis đã nhóm chung lửa với thằng nhóc đó rồi, Quang Minh trận doanh hiện đã có vết nứt, lẽ nào ngươi muốn lôi kéo hệ Hắc Ám?”
Edel hừ nhẹ một tiếng, “Thần cách của thằng nhóc đó còn chưa hoàn chỉnh, không có thần cách trong người ta, thần giới vô pháp triệt để thức tỉnh. Hiện tại thứ y có chỉ là ưu thế về số lượng, mà ta mới là người cuối cùng có thể quyết định.”
Sự cuồng vọng dưới vẻ mặt bình thản của Edel vẫn như xưa, Richard phì một tiếng, “Tốt nhất ngươi nên nhanh chóng thông báo cho tế ti của ngươi đưa nguyên liệu cần cho chuyển hóa vong linh sang đây. Sau khi chuyển hóa ta còn đợi đến tìm Louis để thương lượng chuyện liên minh đây.”
Edel, “…”
Richard cười ken két, hắn thích nhìn vẻ mặt uốn éo của Edel, đợi khi Edel chuyển hóa thành vong linh rồi, nhân sinh của hắn nhất định sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú. Ưm, nói tới Louis, có phải hắn nên đánh tiếng chào hỏi với Louis trước không. Bất cứ thứ gì nếu đạt được quá dễ dàng, vậy thì giá trị của thứ đó nhất định không thể biểu hiện ra hoàn toàn. Nếu bọn họ nhất định phải dựa vào thằng nhóc tiên giới đó mới có thể tiến vào thần giới, vậy thì thời gian càng kéo dài lâu, bọn họ mới có thể tranh được càng nhiều lợi ích.
Chú thích: [1], [2] trích trong tập thơ “Cái gì là yêu” của nhà thơ người Đức Heinrich Heine.
Louis vô cùng nhiệt tình với đám người Tiêu Dật, sau khi dẫn họ tham quan một lượt tháp ma pháp của cô, Louis an bài Tiêu Dật ở trong một cung điện có cảnh trí đẹp nhất. Nơi đó gần sát phòng sách của cô, thuận tiện cho Tiêu Dật xem bất cứ tư liệu nào. Còn về những người khác, Sở Mặc khẳng định là ở chung với Tiêu Dật, chủ yếu là mấy yêu thú Tiêu Dật mang theo, Louis biết điều xếp chúng xung quanh Tiêu Dật, lờ mờ hình thành một vòng bảo vệ cho Tiêu Dật. Sau khi cô sắp xếp xong, bất kể là Sở Mặc hay Tiêu Dật, đều không thể moi ra một hạt sạn nào trong cách an bài của cô. Như thế, đối với Louis, Tiêu Dật cảm thấy càng thêm áy náy.
Louis không nhân lúc hảo cảm của Tiêu Dật đối với cô đang ở độ cao nhất mà bàn luận chuyện hợp tác cụ thể của hai bên. Cô thấy Tiêu Dật có vẻ mệt mỏi liền quan tâm bảo Tiêu Dật có thể đi nghỉ ngơi trước, tất cả đợi Tiêu Dật nghỉ ngơi khỏe rồi nói sau. Về chuyện của tiểu thành Cashin, chắc chắn người của Chúng Thần điện hiện tại đã nhận được tin tức rồi. Đợi khi bọn họ tìm tới, tất cả đã có cô ra mặt, Tiêu Dật không cần lo lắng. Còn về tin tức của Edel, cô sẽ an bài tế ti dưới tay đi thu thập tin tức.
Louis ôm hết những chuyện này, tuy là vì để xác định địa vị người hợp tác với Tiêu Dật trước mặt Chúng Thần điện, nhưng quả thật cũng bớt cho Tiêu Dật rất nhiều phiền toái. Tiêu Dật yên tâm ném những chuyện này lại cho Louis, y tin Louis sẽ không để mình thất vọng. Một đường kéo Sở Mặc trở về nơi ở, Tiêu Dật nhanh chóng tắm rửa xong xuôi rồi chỉ muốn ngủ. Y thật sự rất buồn ngủ, không phải thân thể mà là tinh thần đặc biệt mệt mỏi. Từ Vô Vọng chi hải khẩn trương chạy trốn khỏi bão hư vô cho tới sau đó cả đêm kể chuyện cho Richard, thời gian cả ngày, Tiêu Dật cảm thấy tinh thần đã đến cực hạn. Giường lớn trong nơi ở vô cùng mềm mại, theo Louis nói nơi này bình thường không có ai ở. Louis thích ở trong phòng sách hơn, nơi này cũng chỉ thỉnh thoảng khi có người tới thăm viếng cô mới có thể nổi lên tác dụng. Tiêu Dật thoải mái duỗi người, ôm chăn lăn thành một cục, y đã gần nửa tháng không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.
Khi Sở Mặc tắm xong bước ra thì thấy Tiêu Dật đã lăn trên giường, hắn thuận thế cong lưng ôm Tiêu Dật. Tiêu Dật ngẩng đầu cười với Sở Mặc, ôm chặt eo Sở Mặc, vùi đầu vào ngực hắn.
Sở Mặc thuận theo hướng Tiêu Dật ngồi bên giường, một tay vuốt mái tóc còn hơi ẩm ướt của y, một tay ma sát tấm lưng trần trụi, thấp giọng nói: “Không phải nói buồn ngủ sao? Sao còn chưa ngủ?”
Chính vì Tiêu Dật la buồn ngủ, Sở Mặc mới không dám tắm cùng Tiêu Dật, do sợ mình nhịn không được sẽ làm gì đó. Tách khỏi Tiêu Dật một đêm, Sở Mặc cảm thấy tim hắn như bị khoét đi một nửa, cho tới khi hắn và Tiêu Dật gặp lại, trái tim mới được ghép lại đầy đủ.
Tiêu Dật cọ cọ mặt trong lòng Sở Mặc, lầm bầm: “Tôi đang đợi anh.”
Sở Mặc mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán Tiêu Dật, “Ta tới rồi, ngủ đi.”
“Ừm” Tiêu Dật khẽ đáp, nhưng vẫn ôm eo Sở Mặc không chịu buông. Sở Mặc cười nằm xuống, kéo Tiêu Dật lại ôm. Nhẹ vỗ lưng y, thấp giọng dỗ, “Ngủ đi.”
Vòng tay của Sở Mặc rất ấm áp, Tiêu Dật bất tri bất giác ngủ mất. Đợi khi y mở mắt ra, đã mấy tiếng trôi qua, giờ đã là hoàng hôn. Tiêu Dật nhìn nơi ở xa lạ ngẩn ngơ trong một thoáng, nhưng khí tức quen thuộc bên cạnh khiến y rất nhanh hồi thần.
“Tỉnh rồi?”
Tiêu Dật “ừ” một tiếng, quay người lại. Sở Mặc không biết đã thức từ sớm hay căn bản không ngủ, đang nửa dựa vào đầu giường xem sách. Ánh tịch dương đỏ hồng thông qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong, ánh sáng rực rỡ rọi lên người Sở Mặc, giống như điểm thêm một tầng màu vàng nhạt trên người hắn.
Tiêu Dật nhìn ngây người, mặt lập tức đỏ lên.
Sở Mặc đóng sách lại, lật người đè lên trên Tiêu Dật, thấp giọng cười nói, “Đang nhìn cái gì?”
Tiêu Dật thản nhiên, “Nhìn anh.”
Sở Mặc thỏa mãn cắn một cái lên môi Tiêu Dật, khóe miệng hơi cong, “Tiểu Dật, ta yêu em.”
Tiêu Dật cười, “Tôi cũng yêu anh, đúng rồi, vừa rồi anh đang xem cái gì?”
Sở Mặc chống người bằng một tay, tay còn lại cầm quyển sách qua, chỉ cho Tiêu Dật, “Tìm được trong phòng sách nhỏ sát bên, rất thú vị. Nghe nói là một tập thơ tình do một vị thần linh không muốn lộ tên của ma pháp thế giới viết cho người yêu.”
Tiêu Dật lập tức bị hai chữ thần linh thu hút, y xác định lại, “Thơ tình?”
Sở Mặc gật đầu, lật đại một trang, thấp giọng đọc. “Yêu là gì? Yêu chính là một ngôi sao bị bao trùm trong sương sớm. Không có em, thiên đường cũng trở thành địa ngục. Sự run rẩy đáng yêu, sự run rẩy nhỏ bé… nụ hôn của ta như đang nhóm lên một ngọn lửa trong lòng ta!” [1]
Giọng của Sở Mặc thấp trầm mà từ tính, phối hợp với bài thơ tình này, tim Tiêu Dật lập tức đập thình thịch khó khống chế. Đợi khi Sở Mặc đọc xong từ cuối cùng, đặt quyển sách sang một bên, liền cúi đầu hôn Tiêu Dật.
Thơ tình của tiên giới cũng không ít, nhưng đa số đều là ký cảnh trữ tình, ẩn ý hàm súc, rất ít có bài nào thẳng thắn bày tỏ như ma pháp thế giới. Mới đầu khi Sở Mặc xem cũng không quen lắm, nhưng khi hắn xem xong lại nổi lên xúc động muốn đọc cho Tiêu Dật nghe. Sở Mặc vẫn luôn cảm thấy hắn không phải là một người dễ xúc động tình cảm, nhưng ở trước mặt Tiêu Dật, hắn luôn không thể khống chế.
Nụ hôn của Sở Mặc không dịu dàng như trước kia, mà kịch liệt hơn mấy phần. Tiêu Dật ôm cổ Sở Mặc, thuận theo động tác của đối phương mở rộng thân thể. Cảm thụ Sở Mặc tiến vào, Tiêu Dật đột nhiên nghĩ tới bài thơ Sở Mặc vừa đọc, “Ta quen dùng nụ hôn để thay thế lời nói.” [2], y ngẩng đầu lên, tìm được đôi môi Sở Mặc, chủ động hôn lên.
Có lẽ do một thời gian rồi không làm, cuộc jj này của hai người tràn trề ngọt ngào. Đến cuối cùng, Sở Mặc vùi sâu trong cơ thể Tiêu Dật, ôm y rất lâu không muốn buông ra. Tiêu Dật hơi thở dốc, vuốt ve lưng Sở Mặc. Sở Mặc nghiêng đầu ngậm lỗ tai Tiêu Dật, thấp giọng nói như phát thệ, “Sau này chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”
Tiêu Dật cảm thấy có lẽ hôm qua hai người lạc nhau đã dọa Sở Mặc, y khẳng định “ừ” một tiếng, ôm chặt Sở Mặc hơn.
Cũng phải cảm tạ sự quan tâm của mọi người, cho tới tối cũng không có ai tới quấy rầy họ. Tiêu Dật bị Sở Mặc kéo làm mấy lần, cuối cùng thực sự không còn sức lực. Sau khi Sở Mặc lại tiến vào lần nữa, Tiêu Dật nhịn không được ôm cổ Sở Mặc cắn mạnh một cái, giọng nói mang theo ý khóc cầu tha, “Không được nữa, làm nữa sẽ chết đó.”
Sở Mặc kéo mặt Tiêu Dật ra, cuốn lấy đầu lưỡi y, hấp duyện nói: “Sao có thể? Hiện tại em đã là giới chủ của thần giới rồi.”
Thân thể Tiêu Dật thì lại phản bội lời nói của y, lại một lần nữa cùng Sở Mặc đạt tới cao trào vui sướng. Thấy Tiêu Dật thật sự mệt lắm rồi, Sở Mặc không dám giày vò nữa, ôm y đi tắm rửa rồi chuẩn bị ngủ.
Tiêu Dật lười biếng co người trong lòng Sở Mặc, tùy tiện lật tập thơ tình bị ném một bên vừa rồi, nhịn không được tám, “Anh nói xem cái này là do vị thần linh nào trong mười tám vị chủ thần viết?”
Sở Mặc cúi đầu hôn y một cái, “Nói không chừng cái gọi là thần linh cũng chỉ là một mánh khóe mà thôi.”
Tiêu Dật nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn chỉ một bài trong đó để Sở Mặc đọc cho y nghe. Trong âm đọc thấp trầm của Sở Mặc, Tiêu Dật ôm eo hắn lại lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Ma pháp thế giới vào ban đêm chìm trong yên tĩnh, giữa rừng Ma Ảnh, cái đầu lâu của Richard đặt trên một khối đá lớn cao cao, nếu nghe kỹ, thì có thể nghe thấy hắn đang không ngừng mắng chửi Edel.
“Khốn kiếp, tên khốn Edel, dám hủy đi thân thể ta thích nhất.”
Theo tiếng mắng chửi của Richard, một cánh tay xương trắng cầm pháp trượng trôi đến trước mặt hắn. Richard ngừng mắng, nhanh chóng niệm một chuỗi chú ngữ, rất nhanh bạch cốt tản mác khắp nơi trong rừng giống như nhận biết đường tự động hội tụ trước mặt Richard.
Richard cao ngạo nhìn xung quanh một cái, chọn lựa nói, “Khúc này, khúc đó, khúc bị đè cuối cùng đó. Đúng, không phải mày, mày đã vàng ố rồi, lẽ nào thần Vong Linh vĩ đại sẽ có một khúc xương chân vàng ố sao?”
Sau một phen chọn lựa tỉ mỉ, những khúc xương được Richard chọn ra lập tức ghép lại, hình thành một hình người hoàn mỹ. Richard mang vẻ xoi mói đánh giá thân thể mới của mình, tuy không khiến mình thỏa mãn như thân thể trước, nhưng cũng coi như hoàn mỹ. Hắn đi tới lui vài bước, đột nhiên xoay người huơ pháp trượng hướng về một chỗ trong rừng. Tia u quang màu lục thẫm từ đỉnh pháp trượng bắn ra, thánh quang màu trắng cản trước mặt u quang. Sau thánh quang, Edel toàn thần đầy máu đứng đó. Richard nhìn nửa gương mặt không có chút biểu cảm nào của Edel, cười lớn.
Edel chờ Richard cười đủ rồi mới mở miệng, “Richard, ta cần ngươi giúp đỡ.”
Richard âm trầm hừ một tiếng, “Ngươi hủy đi thân thể yêu thích nhất của thần Vong Linh vĩ đại, thần Vong Linh vĩ đại tại sao phải giúp đỡ ngươi?”
Edel không chút biểu cảm nói, “Quang Minh thần được thần Vong Linh cảm hóa, tự nguyện trút bỏ thánh y trên người, chuyển hóa thành vong linh, những thứ này còn không đủ cho ngươi viết vào truyền ký, thỏa mãn tính tự luyến biến thái của ngươi và dục nghiên cứu biến thái của ngươi sao?”
Richard sờ cằm, đánh giá Edel vài cái, “Nếu ngươi đồng ý viết Quang Minh thần khổ sở cầu xin thần Vong Linh, van cầu thần Vong Linh có thể giúp hắn trút bỏ thánh y hóa thành vong linh. Thần Vong Linh liên tục cự tuyệt, mà Quang Minh thần sau khi phải cầu xin mới đả động được thần Vong Linh vĩ đại, ta liền đáp ứng ngươi.”
Edel, “…”
Richard cười ken két, “Ngươi muốn nhìn thân thể của mình tan vỡ từng chút, chết một cách bi thảm, hay muốn vui vẻ nhào vào lòng thần Vong Linh? Tin ta đi, từ khi ta đoán được ngươi muốn dung nhập thần cách vào ma hạt, ta vẫn luôn chờ đợi này ngày, đợi thân thể ngươi tan vỡ khổ sở cầu xin ta giúp ngươi chuyển hóa thành vong linh. Ta thậm chí đã nghĩ xong tạo bộ dáng mới cho ngươi ra sao rồi. Vong linh mang thuộc tính Quang Minh, đó nhất định là tác phẩm nghiên cứu hoàn mỹ nhất của ta.”
Edel căm hận nói, “Ta chỉ hy vọng có thể giữ nhân hình.”
“Đương nhiên!” Richard khẳng định, “Hình thái nhân hình nếu nói một cách nghiêm túc về mặt ý nghĩa là hình thái hoàn mỹ nhất, sao ta lại phá hoại tác phẩm hoàn mỹ của mình.” Nhưng mà, chỉ cần giữ nhân hình là có thể rồi, ngoài nhân hình ra thêm chút gì đó là quyền phát huy tự do, Richard thỏa mãn nghĩ.
Edel hồ nghi nhìn hắn một cái, trong lòng không hiểu sao nổi lên một tia bất an. Cố gắng xóa bỏ nỗi bất an này, Edel mở miệng, “Ta cần mượn ma pháp trận của ngươi để liên lạc với người khác.”
Richard tùy ý gật đầu, nhưng vẫn không khỏi hiếu kỳ nói, “Chuyện thần cách hiện tại có lẽ mọi người ở Chúng Thần điện đều đã biết, chuyện ngươi phản bội Chúng Thần điện âm thầm độc chiếm thần cách tạm không nhắc. Ngươi cảm thấy đối diện với sự dụ dỗ của thần giới, còn có ai sẽ đứng về phía ngươi sao? Louis đã nhóm chung lửa với thằng nhóc đó rồi, Quang Minh trận doanh hiện đã có vết nứt, lẽ nào ngươi muốn lôi kéo hệ Hắc Ám?”
Edel hừ nhẹ một tiếng, “Thần cách của thằng nhóc đó còn chưa hoàn chỉnh, không có thần cách trong người ta, thần giới vô pháp triệt để thức tỉnh. Hiện tại thứ y có chỉ là ưu thế về số lượng, mà ta mới là người cuối cùng có thể quyết định.”
Sự cuồng vọng dưới vẻ mặt bình thản của Edel vẫn như xưa, Richard phì một tiếng, “Tốt nhất ngươi nên nhanh chóng thông báo cho tế ti của ngươi đưa nguyên liệu cần cho chuyển hóa vong linh sang đây. Sau khi chuyển hóa ta còn đợi đến tìm Louis để thương lượng chuyện liên minh đây.”
Edel, “…”
Richard cười ken két, hắn thích nhìn vẻ mặt uốn éo của Edel, đợi khi Edel chuyển hóa thành vong linh rồi, nhân sinh của hắn nhất định sẽ thiếu đi rất nhiều lạc thú. Ưm, nói tới Louis, có phải hắn nên đánh tiếng chào hỏi với Louis trước không. Bất cứ thứ gì nếu đạt được quá dễ dàng, vậy thì giá trị của thứ đó nhất định không thể biểu hiện ra hoàn toàn. Nếu bọn họ nhất định phải dựa vào thằng nhóc tiên giới đó mới có thể tiến vào thần giới, vậy thì thời gian càng kéo dài lâu, bọn họ mới có thể tranh được càng nhiều lợi ích.
Chú thích: [1], [2] trích trong tập thơ “Cái gì là yêu” của nhà thơ người Đức Heinrich Heine.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook