Tiên Giới Tẩu Tư Phạm
-
Chương 65: Rượu trái cây
Tối hôm nay, báo con lần đầu tiên tới nhân giới, nó hưng phấn không thôi, gần như thấy gì cũng hiếu kỳ, nếu không phải Tiêu Dật ôm nó, một mình báo con không biết sẽ chạy tới chỗ nào. Khi Tiêu Dật mang báo con tới Bạch gia, tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc vì sự xuất hiện của báo con. Báo con nhanh chóng dùng nụ cười không răng và con mắt màu hổ phách như hạnh nhân của nó chinh phục được trái tim tất cả mọi người từ ông bà Bạch tới Bạch Kỳ, rồi tới Lâm Thính Hải.
Bà Bạch thương yêu ôm báo con lên, bà không biết chuyện thú nhân thế giới, chỉ cho rằng Tiêu Dật và Bạch Kỳ cùng là tu chân giả, báo con lập tức bị bà coi là linh sủng của Tiêu Dật. Từ khi biết Bạch Kỳ trở thành tu chân giả, sở thích lớn nhất của bà Bạch rất nhanh đổi từ phim truyền hình cẩu huyết sang tiểu thuyết, hơn nữa chỉ xem tiểu thuyết tu chân. Vì thế, bà Bạch vừa thấy báo con lập tức nhận định thân phận của nó, xem nó là người bạn quan trọng nhất của Tiêu Dật. Trong tiểu thuyết không phải đều viết vậy sao? Linh sủng và tu chân giả ký kết khế ước, cùng hưởng sinh mạng?
Đối với suy đoán của bà Bạch Tiêu Dật giở khóc giở cười, nhưng cũng không giải thích. Ông bà Bạch là người bình thường, không cần biết quá nhiều.
Khi Bạch Vi tan ca về nhà, đối tượng chinh phục của báo con rất nhanh lại thêm một người. Bạch Vi hưng phấn ôm báo con hôn tới hôn lui, xoa tới xoa lui, hoàn toàn không thèm nhìn tới trong phòng còn có bốn anh đẹp trai ngoại hình có nét đặc sắc riêng biệt.
Là một tiểu thú nhân trước giờ chưa từng thấy con gái, báo con rất nhanh cũng yêu thích vòng tay của Bạch Vi, mềm mại, thơm tho, so với lồng ngực của Tiêu Dật còn thoải mái hơn. Báo con hạnh phúc híp mắt, cọ tới cọ lui trong ngực Bạch Vi. Hành động của nó rơi vào trong mắt mấy người biết thân phận nó, đều khiến họ bật cười, khiến Bạch Vi không hiểu gì cả.
Suốt buổi tối, báo con hưởng đủ cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, tới mức sau khi Tiêu Dật ăn cơm xong muốn về nhà, Bạch Vi ôm báo con không nỡ buông tay. Ngay cả báo con cũng không nỡ rời khỏi lồng ngực Bạch Vi, nó do dự nhìn Tiêu Dật, lại nhìn Bạch Vi, cái mặt đầy lông lộ ra vẻ giãy dụa nhân tính hóa.
Sở Mặc lặng lẽ thêm một trăm điểm thưởng cho Bạch Vi, đúng lúc mở miệng, “Tiểu Dật, nếu báo con thích, không bằng cho nó ở lại một đêm, sáng mai qua đón nó được không?”
Tiêu Dật do dự một chút, đi lên sờ đầu báo con, “Mày muốn ở lại hả? Ngày mai tao qua đón mày được không?”
Báo con giãy dụa cọ cọ trong lòng Bạch Vi, đột nhiên lại nhảy sang lòng Tiêu Dật.
Sở Mặc, “…”
Sau khi đám người về nhà, Lâm Thính Hải trong suốt vô cùng tự giác về phòng, đương nhiên trong tay còn không quên cầm mấy quyển truyện tranh và tạp chí mà hôm nay Bạch Kỳ mua cho hắn. Lâm Thính Hải càng lúc càng thích cuộc sống nhân giới, phim ảnh, truyện tranh, tạp chí, tiểu thuyết, Lâm Thính Hải thật cảm thấy làm người còn thú vị hơn làm tiên nhân rất nhiều. Trong một ngày ngắn ngủi, Lâm Thính Hải đã thấy rất nhiều thứ khiến hắn lóa mắt, mấy căn nhà cao trăm tầng, thang máy trong một thoáng lên xuống, biển quảng cáo thật lớn, các món ăn vặt đủ loại, còn có hiệu quả điện ảnh chấn động nhân tâm trong viện điện ảnh.
Dạo cả một ngày, Lâm Thính Hải ngoài hưng phấn ra, nhiều hơn là nghi hoặc. Hắn không hiểu được. So với sinh mạng ngàn năm vạn năm của tiên nhân, nhân loại chỉ có thể sống trăm năm ngắn ngủi. Nhưng tại sao nhân loại lại nghĩ ra nhiều thứ thú vị như vậy? Là vì sinh mạng ngắn ngủi, cho nên mới có cảm giác cấp bách, mới cấp thiết biến toàn bộ suy nghĩ, ý định thành hiện thực sao?
So sánh lại, tiên nhân có sinh mạng quá dài, nhưng trừ tu luyện ra, hình như mọi người đều không tìm chuyện khác để làm. Lâm Thính Hải lặng lẽ nghĩ, nếu tiên giới cũng có thể thay đổi như nhân giới thì tốt rồi.
Những cảm khái này của Lâm Thính Hải, Tiêu Dật không biết, lúc này y đang câm nín nhìn trên giường, hai con báo một lớn một nhỏ đầu kề đầu nằm đó. Báo con vừa hưng phấn túm mớ lông ngắn trên cổ Sở Mặc, vừa kêu gừ gừ hư hư với Tiêu Dật.
Trong cái đầu đơn giản của báo con, nhà chính là như thế này đây, ba thú nhân, mẹ á thú, còn có nó.
Có lẽ thấy Tiêu Dật vẫn đứng đó không chịu động, báo con gấp lên, lảo đảo muốn đứng lên nhào vào lòng Tiêu Dật. Đáng tiếc nó vừa mới đứng lên đã bị Sở Mặc chụp một cái ấn xuống, Sở Mặc bất đắc dĩ nhìn Tiêu Dật, “Sao cậu còn chưa lên?”
Tiêu Dật không hiểu, “Báo con sao lại tỉnh rồi?” Hơn nữa sao anh lại biến thành thú thể? Đương nhiên nửa câu sau Tiêu Dật thức thời nuốt lại vào bụng. Rõ ràng trước khi y đi tắm báo con đã ngủ rồi, sao hiện tại lại hưng phấn như thế?
Đối với vấn đề của y, hắc báo trên giường một tay ấn báo con đang giãy dụa, tao nhã ngẩng đầu híp mắt, lại không chịu giải thích.
Tiêu Dật ngẫm nghĩ nhìn Sở Mặc, lại nhìn báo con, tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt là ý cười.
Ý cười của y Sở Mặc thấy được, hắn cúi đầu hừ một tiếng. Hắn vốn chỉ là muốn nhân lúc báo con ngủ biến về thú thể để cho Tiêu Dật bất ngờ, ai biết báo con lại đột nhiên tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, báo con hưng phấn hoàn toàn không chịu ngủ, đã nằm trên người hắn ồn ào nửa ngày rồi.
Tiêu Dật nhịn cười lên giường, Sở Mặc buông báo con đang bị cầm cố ra, báo con lập tức hưng phấn lăn vào ngực Tiêu Dật.
Đương nhiên nó vừa lăn, vừa không quên níu lông ngắn trên cổ Sở Mặc. Sở Mặc bị nó níu câm nín nhìn, động động người, giây tiếp theo đã hồi phục nhân hình, ôm cả Tiêu Dật và báo con vào lòng.
Báo con chớp mắt, bất mãn gầm gừ, cái mông nhỏ ủn ủn vào ngực Sở Mặc, không muốn nhân hình muốn thú hình.
Ý nguyện của báo con quá rõ ràng, Tiêu Dật buồn cười nhìn Sở Mặc. Sở Mặc cúi đầu lại gần hôn Tiêu Dật một cái, nhíu mày, “Cậu có muốn xem không?”
Chỉ sợ câu này mới là nguyên nhân chân chính Sở Mặc biến về thú thể! Tiêu Dật đoán suy nghĩ của Sở Mặc, ý cười trong mắt càng rõ ràng. Y đang định mở miệng nói muốn, báo con sau khi thấy Sở Mặc hôn y, cũng nhanh chóng sáp lại, thè lưỡi hỗn loạn liếm tới liếm lui trên mặt y, chặn câu muốn lại trong miệng Tiêu Dật.
Sở Mặc thất bại nhìn cái đầu nhỏ đầy lông giữa hai người, xoa mạnh nó một cái. Báo con còn cho rằng Sở Mặc đang cỗ vũ hành động của nó, càng thêm dùng sức liếm Tiêu Dật. Nhìn mặt Tiêu Dật đầy nước miếng, Sở Mặc nhận mệnh biến về hình dạng hắc báo. Báo con càng thêm hưng phấn, con mắt to tròn hạnh phúc híp thành một đường thẳng, hai cái vuốt nhỏ theo thói quen níu lấy mớ lông ngắn trên cổ Sở Mặc, cái đuôi thì quấn chặt lên tay Tiêu Dật, cao hứng kêu gừ gừ.
Ánh mắt Tiêu Dật trở nên dịu dàng, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc mỉm cười. Y chủ động đưa tay gác lên người Sở Mặc. Tuy thú thể của Sở Mặc không dễ thương như báo con, nhưng lại khiến y vô cùng yên tâm. Nghĩ thế, Tiêu Dật cong miệng, nhích lại cạnh Sở Mặc ngủ.
Một đêm ngon giấc, hôm sau trời còn chưa sáng, Tiêu Dật đã cảm thấy hình như có ai đang cắn lên cổ y một cái. Tiêu Dật nghĩ tới báo con, mơ hồ mở mắt ra lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Sở Mặc.
“Báo con đâu?” Tiêu Dật vô thức hỏi.
Sở Mặc nhẹ nhàng lật người, đè trên người Tiêu Dật, thấp giọng nói, “Xuỵt, nó còn ngủ!”
Vậy anh đang làm cái gì? Tiêu Dật lắc đầu muốn tỉnh táo lại, đang định hỏi, giây tiếp theo nụ hôn triền miên rơi lên môi y, chặn lại câu hỏi của y.
Có lẽ có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay độ phối hợp của hai người lại cao hơn rất nhiều. Nụ hôn của Sở Mặc vô cùng bá đạo, trong bá đạo lại lộ ra mùi vị dịu dàng. Tiêu Dật thất thần thừa nhận hừng hực của hắn, hai tay vô lực nắm tay Sở Mặc. Lý trí còn sót lại nhắc nhở y, báo con còn ở bên cạnh, khiến y khắc chế không dám phát ra tiếng, Sở Mặc tựa hồ cũng biết nỗi lo của y, nên chỉ hôn, mà không có động tác nào khác.
Sau một nụ hôn triền miên, Sở Mặc gác lên trán Tiêu Dật, trong con mắt sáng kinh người tràn đầy quyến luyến. Hai người ai cũng không nói chuyện, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Khi bầu không khí đang tốt đẹp, đột nhiên một cỗ nước ấm chảy tới cạnh hai người.
Tiêu Dật phản ứng cực nhanh đẩy Sở Mặc ra ngồi dậy, thì thấy báo con nhắm mắt nhích nhích rời khỏi chỗ ngủ vừa rồi, hai cái vuốt trước banh ra, cái mông gồ lên cao cao tiếp tục ngủ. Mà chỗ nó nằm vừa rồi, một bãi địa đồ rõ ràng dễ thấy.
Sở Mặc bị đẩy ra hiện lên một chút ai oán, câm nín trừng mắt nhìn báo con.
Tiêu Dật, “…”
Mấy ngày tiếp theo, trừ khi Sở Mặc biến về thú thể, nếu không mỗi lần Sở Mặc muốn thân cận với Tiêu Dật, báo con luôn sẽ rất đúng lúc xuất hiện giữa hai người gây loạn. Hậu quả trực tiếp dẫn tới là, Sở Mặc càng lúc càng quen hình dạng hắc báo, mà Lâm Thính Hải cũng thông qua hình dạng hắc báo của Sở Mặc mà ý thức được gì đó, trước mặt Sở Mặc càng thêm khôn khéo.
Trải qua mấy ngày nay Tiêu Dật và Bạch Kỳ luân phiên dẫn hắn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nhân giới, Lâm Thính Hải nhanh chóng thích ứng với tất cả mọi thứ, mà lớp đạo diễn hắn đăng ký cũng sắp bắt đầu. Nhân lúc Lâm Thính Hải đi học, Tiêu Dật và Sở Mặc lại lần nữa tới thú nhân thế giới. Bọn họ dự định ngày mai trở về tiên giới, cũng nên đưa báo con về rồi. Trong lòng Tiêu Dật vẫn còn ghi nhớ chuyện con mắt chân thật, vì thế y đặc biệt mang một quyển [Điểm tri thức hình học không gian] làm quà, dự định tặng cho Luigid.
Nhận được tinh hai người trở về, Lộ và Lạc Phi liền tới ngay. Lạc Phi thân mật chọc chọc báo con, báo con thấy người quen, cao hứng kêu hừ hừ.
“Thế nào? Báo con quen cuộc sống bên đó chứ?”
Lạc Phi vừa trêu chọc báo con vừa thấp giọng hỏi.
Tiêu Dật nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu, “Nếu nó không phải cứ nửa đêm là đái dầm, có thể sẽ càng hoàn mỹ.”
Lạc Phi cười ha ha, tưởng tượng tình cảnh lúc đó, không có thành ý an ủi, “Khi nó ngủ với tôi cũng như vậy.”
Nếu vẻ vui sướng trên tai họa của người khác trong miệng Lạc Phi ít hơn một chút, có lẽ Tiêu Dật sẽ càng tin tưởng độ chân thật của câu nói này.
Biết ý định khi Tiêu Dật về, Lộ bật cười, hàm ý nói: “Trừ con mắt chân thật, chỗ Luigid còn có thứ thú vị hơn nữa.”
Tiêu Dật lập tức biết thứ thú vị mà Lộ nói là gì.
Trước mặt y bày một hàng ly thủy tinh cổ cao, bên trong chứa đầy dịch thể màu sắc khác nhau. Luigid tràn đầy tự hào giới thiệu với Tiêu Dật, “Tiêu Dật tôn kính, những thứ này đều là sở thích của ta lúc rảnh rỗi.”
Là một tế ti cao cấp của Trí Tuệ Thần điện, Luigid càng bơi xa trong biển tri thức, thì những trò nhỏ tùm lum tùm la mà ông nắm giữ càng nhiều, giống như mớ nước thuốc mà ông điều chế trước đó. Ánh mắt Tiêu Dật đảo qua ly thủy tinh, nhớ lại nước thuốc, nước thuốc gây buồn ngủ, nước thuốc ăn mòn, nước thuốc trí tuệ, nước thuốc thúc tình, nước thuốc chân thật, tên của các loại nước thuốc kỳ cục xuất hiện trong đầu. Trừ nó ra, Luigid còn đặc biệt tiến cử với y một chuỗi rượu trái cây mà ông điều chế. So với những nước thuốc màu sắc quái dị lại còn mang cái tên cũng kỳ cục trước đó, thì những rượu trái cây này đã đáng yêu hơn nhiều.
Có lẽ trải qua lần tâm tình trước với mấy người Tiêu Dật, Luigid bắt đầu tích cực dung nhập vào cuộc sống trụ sở, những nước thuốc và rượu trái cây này chính là thành quả của ông. Đừng xem thường những nước thuốc màu sắc quái dị đó, chỉ dựa vào nước thuốc chân thật, mấy hôm nay Lộ đã tra được không ít tình báo từ tù binh, đương nhiên càng không nên xem nhẹ những rượu quả màu sắc tuyệt đẹp này. Ngắn ngủi mấy ngày, những đồ uống vừa có vị trái cây ngọt ngào, lại mang theo chút hương rượu này đã phổ biến cả trụ sở, trở thành đồ uống mà các á thú thích nhất. Dựa vào những món rượu trái cây này, Luigid còn thu được không ít thiện ý của thú nhân.
Tiêu Dật vô thức thưởng thức từng ly từng ly mà Luigid giới thiệu, Sở Mặc nhìn thấy, bình tĩnh thay Luigid rót đầy lại những ly rượu đã cạn, đặt trước mặt Tiêu Dật.
Sau khi Tiêu Dật không biết đã uống bao nhiêu ly, mới nhớ lại mục đích y tới lần này.
Đối với yêu cầu hợp tác của y, Luigid sảng khoái đáp ứng. Tiêu Dật chỉ bỏ ra một quyển [Điểm tri thức hình học không gian], đã đổi được con mắt chân thật và toàn bộ phương thức phối rượu trái cây. Còn về những nước thuốc kỳ cục kia, Tiêu Dật cảm thấy nên giao cho dạng chuyên nghiệp như Luigid pha chế thì tốt hơn. Luigid như đạt được báu vật ôm quyển [Điểm tri thức hình học không gian] hưng phấn bảo đảm với Tiêu Dật, chỉ cần có nguyên liệu, ông còn có thể điều chế nhiều khẩu vị nữa. Ông không tham lam, chỉ hy vọng có thể dùng càng nhiều phương pháp điều chế, đổi lấy một quyển thư tịch như thế này nữa.
Tiêu Dật nhìn vẻ mặt như vừa chiếm được lợi ích của ông, nửa ngày không biết nên nói gì. Trong mắt y một quyển sách tri thức bình thường không đáng bao nhiêu, nhưng trong mắt Luigid thì nó là bảo vật vô giá. Nghĩ lại quyển sách này tại nhân giới chỉ bán có mười hai tệ, mà bất cứ một phương pháp điều chế nào Luigid cung cấp nếu bán cho xưởng đồ uống tại nhân giới, tính ra cũng đủ cho Luigid mua tất cả sách về phương diện số học trong nhà sách. Đương nhiên cùng một đạo lý, phương pháp điều chế không đáng giá trong tay Luigid, đối với Tiêu Dật chính là vô số tinh ngọc.
Chỉ cần nghĩ tới dùng những nước ép bình thường pha chế rượu, liền có thể điều chế ra rượu trái cây mùi vị khác biệt, Tiêu Dật liền không khỏi kích động. Những thứ Luigid cho y uống, là trái cây nhân giới bình thường mà Lộ cung cấp, nếu nguyên liệu là dùng linh thực của tiên giới, hiệu quả khẳng định càng tốt hơn. Đúng rồi, còn có máy xay sinh tố mà lần trước y mang từ nhân giới về, lần này cũng nên phát huy hoàn toàn tác dụng của nó rồi.
Tiêu Dật xoa xoa tay chuẩn bị uống no một bữa, ưm, hình như đầu tiên y nên đặt cho những món rượu trái cây này một cái tên xuôi tai dễ nhớ, cứ gọi là coca cola đi!
Bà Bạch thương yêu ôm báo con lên, bà không biết chuyện thú nhân thế giới, chỉ cho rằng Tiêu Dật và Bạch Kỳ cùng là tu chân giả, báo con lập tức bị bà coi là linh sủng của Tiêu Dật. Từ khi biết Bạch Kỳ trở thành tu chân giả, sở thích lớn nhất của bà Bạch rất nhanh đổi từ phim truyền hình cẩu huyết sang tiểu thuyết, hơn nữa chỉ xem tiểu thuyết tu chân. Vì thế, bà Bạch vừa thấy báo con lập tức nhận định thân phận của nó, xem nó là người bạn quan trọng nhất của Tiêu Dật. Trong tiểu thuyết không phải đều viết vậy sao? Linh sủng và tu chân giả ký kết khế ước, cùng hưởng sinh mạng?
Đối với suy đoán của bà Bạch Tiêu Dật giở khóc giở cười, nhưng cũng không giải thích. Ông bà Bạch là người bình thường, không cần biết quá nhiều.
Khi Bạch Vi tan ca về nhà, đối tượng chinh phục của báo con rất nhanh lại thêm một người. Bạch Vi hưng phấn ôm báo con hôn tới hôn lui, xoa tới xoa lui, hoàn toàn không thèm nhìn tới trong phòng còn có bốn anh đẹp trai ngoại hình có nét đặc sắc riêng biệt.
Là một tiểu thú nhân trước giờ chưa từng thấy con gái, báo con rất nhanh cũng yêu thích vòng tay của Bạch Vi, mềm mại, thơm tho, so với lồng ngực của Tiêu Dật còn thoải mái hơn. Báo con hạnh phúc híp mắt, cọ tới cọ lui trong ngực Bạch Vi. Hành động của nó rơi vào trong mắt mấy người biết thân phận nó, đều khiến họ bật cười, khiến Bạch Vi không hiểu gì cả.
Suốt buổi tối, báo con hưởng đủ cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, tới mức sau khi Tiêu Dật ăn cơm xong muốn về nhà, Bạch Vi ôm báo con không nỡ buông tay. Ngay cả báo con cũng không nỡ rời khỏi lồng ngực Bạch Vi, nó do dự nhìn Tiêu Dật, lại nhìn Bạch Vi, cái mặt đầy lông lộ ra vẻ giãy dụa nhân tính hóa.
Sở Mặc lặng lẽ thêm một trăm điểm thưởng cho Bạch Vi, đúng lúc mở miệng, “Tiểu Dật, nếu báo con thích, không bằng cho nó ở lại một đêm, sáng mai qua đón nó được không?”
Tiêu Dật do dự một chút, đi lên sờ đầu báo con, “Mày muốn ở lại hả? Ngày mai tao qua đón mày được không?”
Báo con giãy dụa cọ cọ trong lòng Bạch Vi, đột nhiên lại nhảy sang lòng Tiêu Dật.
Sở Mặc, “…”
Sau khi đám người về nhà, Lâm Thính Hải trong suốt vô cùng tự giác về phòng, đương nhiên trong tay còn không quên cầm mấy quyển truyện tranh và tạp chí mà hôm nay Bạch Kỳ mua cho hắn. Lâm Thính Hải càng lúc càng thích cuộc sống nhân giới, phim ảnh, truyện tranh, tạp chí, tiểu thuyết, Lâm Thính Hải thật cảm thấy làm người còn thú vị hơn làm tiên nhân rất nhiều. Trong một ngày ngắn ngủi, Lâm Thính Hải đã thấy rất nhiều thứ khiến hắn lóa mắt, mấy căn nhà cao trăm tầng, thang máy trong một thoáng lên xuống, biển quảng cáo thật lớn, các món ăn vặt đủ loại, còn có hiệu quả điện ảnh chấn động nhân tâm trong viện điện ảnh.
Dạo cả một ngày, Lâm Thính Hải ngoài hưng phấn ra, nhiều hơn là nghi hoặc. Hắn không hiểu được. So với sinh mạng ngàn năm vạn năm của tiên nhân, nhân loại chỉ có thể sống trăm năm ngắn ngủi. Nhưng tại sao nhân loại lại nghĩ ra nhiều thứ thú vị như vậy? Là vì sinh mạng ngắn ngủi, cho nên mới có cảm giác cấp bách, mới cấp thiết biến toàn bộ suy nghĩ, ý định thành hiện thực sao?
So sánh lại, tiên nhân có sinh mạng quá dài, nhưng trừ tu luyện ra, hình như mọi người đều không tìm chuyện khác để làm. Lâm Thính Hải lặng lẽ nghĩ, nếu tiên giới cũng có thể thay đổi như nhân giới thì tốt rồi.
Những cảm khái này của Lâm Thính Hải, Tiêu Dật không biết, lúc này y đang câm nín nhìn trên giường, hai con báo một lớn một nhỏ đầu kề đầu nằm đó. Báo con vừa hưng phấn túm mớ lông ngắn trên cổ Sở Mặc, vừa kêu gừ gừ hư hư với Tiêu Dật.
Trong cái đầu đơn giản của báo con, nhà chính là như thế này đây, ba thú nhân, mẹ á thú, còn có nó.
Có lẽ thấy Tiêu Dật vẫn đứng đó không chịu động, báo con gấp lên, lảo đảo muốn đứng lên nhào vào lòng Tiêu Dật. Đáng tiếc nó vừa mới đứng lên đã bị Sở Mặc chụp một cái ấn xuống, Sở Mặc bất đắc dĩ nhìn Tiêu Dật, “Sao cậu còn chưa lên?”
Tiêu Dật không hiểu, “Báo con sao lại tỉnh rồi?” Hơn nữa sao anh lại biến thành thú thể? Đương nhiên nửa câu sau Tiêu Dật thức thời nuốt lại vào bụng. Rõ ràng trước khi y đi tắm báo con đã ngủ rồi, sao hiện tại lại hưng phấn như thế?
Đối với vấn đề của y, hắc báo trên giường một tay ấn báo con đang giãy dụa, tao nhã ngẩng đầu híp mắt, lại không chịu giải thích.
Tiêu Dật ngẫm nghĩ nhìn Sở Mặc, lại nhìn báo con, tựa hồ nghĩ tới cái gì, trong mắt là ý cười.
Ý cười của y Sở Mặc thấy được, hắn cúi đầu hừ một tiếng. Hắn vốn chỉ là muốn nhân lúc báo con ngủ biến về thú thể để cho Tiêu Dật bất ngờ, ai biết báo con lại đột nhiên tỉnh lại. Nhìn thấy bộ dáng của hắn, báo con hưng phấn hoàn toàn không chịu ngủ, đã nằm trên người hắn ồn ào nửa ngày rồi.
Tiêu Dật nhịn cười lên giường, Sở Mặc buông báo con đang bị cầm cố ra, báo con lập tức hưng phấn lăn vào ngực Tiêu Dật.
Đương nhiên nó vừa lăn, vừa không quên níu lông ngắn trên cổ Sở Mặc. Sở Mặc bị nó níu câm nín nhìn, động động người, giây tiếp theo đã hồi phục nhân hình, ôm cả Tiêu Dật và báo con vào lòng.
Báo con chớp mắt, bất mãn gầm gừ, cái mông nhỏ ủn ủn vào ngực Sở Mặc, không muốn nhân hình muốn thú hình.
Ý nguyện của báo con quá rõ ràng, Tiêu Dật buồn cười nhìn Sở Mặc. Sở Mặc cúi đầu lại gần hôn Tiêu Dật một cái, nhíu mày, “Cậu có muốn xem không?”
Chỉ sợ câu này mới là nguyên nhân chân chính Sở Mặc biến về thú thể! Tiêu Dật đoán suy nghĩ của Sở Mặc, ý cười trong mắt càng rõ ràng. Y đang định mở miệng nói muốn, báo con sau khi thấy Sở Mặc hôn y, cũng nhanh chóng sáp lại, thè lưỡi hỗn loạn liếm tới liếm lui trên mặt y, chặn câu muốn lại trong miệng Tiêu Dật.
Sở Mặc thất bại nhìn cái đầu nhỏ đầy lông giữa hai người, xoa mạnh nó một cái. Báo con còn cho rằng Sở Mặc đang cỗ vũ hành động của nó, càng thêm dùng sức liếm Tiêu Dật. Nhìn mặt Tiêu Dật đầy nước miếng, Sở Mặc nhận mệnh biến về hình dạng hắc báo. Báo con càng thêm hưng phấn, con mắt to tròn hạnh phúc híp thành một đường thẳng, hai cái vuốt nhỏ theo thói quen níu lấy mớ lông ngắn trên cổ Sở Mặc, cái đuôi thì quấn chặt lên tay Tiêu Dật, cao hứng kêu gừ gừ.
Ánh mắt Tiêu Dật trở nên dịu dàng, ngẩng đầu nhìn Sở Mặc mỉm cười. Y chủ động đưa tay gác lên người Sở Mặc. Tuy thú thể của Sở Mặc không dễ thương như báo con, nhưng lại khiến y vô cùng yên tâm. Nghĩ thế, Tiêu Dật cong miệng, nhích lại cạnh Sở Mặc ngủ.
Một đêm ngon giấc, hôm sau trời còn chưa sáng, Tiêu Dật đã cảm thấy hình như có ai đang cắn lên cổ y một cái. Tiêu Dật nghĩ tới báo con, mơ hồ mở mắt ra lại chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Sở Mặc.
“Báo con đâu?” Tiêu Dật vô thức hỏi.
Sở Mặc nhẹ nhàng lật người, đè trên người Tiêu Dật, thấp giọng nói, “Xuỵt, nó còn ngủ!”
Vậy anh đang làm cái gì? Tiêu Dật lắc đầu muốn tỉnh táo lại, đang định hỏi, giây tiếp theo nụ hôn triền miên rơi lên môi y, chặn lại câu hỏi của y.
Có lẽ có kinh nghiệm hôm qua, hôm nay độ phối hợp của hai người lại cao hơn rất nhiều. Nụ hôn của Sở Mặc vô cùng bá đạo, trong bá đạo lại lộ ra mùi vị dịu dàng. Tiêu Dật thất thần thừa nhận hừng hực của hắn, hai tay vô lực nắm tay Sở Mặc. Lý trí còn sót lại nhắc nhở y, báo con còn ở bên cạnh, khiến y khắc chế không dám phát ra tiếng, Sở Mặc tựa hồ cũng biết nỗi lo của y, nên chỉ hôn, mà không có động tác nào khác.
Sau một nụ hôn triền miên, Sở Mặc gác lên trán Tiêu Dật, trong con mắt sáng kinh người tràn đầy quyến luyến. Hai người ai cũng không nói chuyện, cứ thế lặng lẽ nhìn nhau. Khi bầu không khí đang tốt đẹp, đột nhiên một cỗ nước ấm chảy tới cạnh hai người.
Tiêu Dật phản ứng cực nhanh đẩy Sở Mặc ra ngồi dậy, thì thấy báo con nhắm mắt nhích nhích rời khỏi chỗ ngủ vừa rồi, hai cái vuốt trước banh ra, cái mông gồ lên cao cao tiếp tục ngủ. Mà chỗ nó nằm vừa rồi, một bãi địa đồ rõ ràng dễ thấy.
Sở Mặc bị đẩy ra hiện lên một chút ai oán, câm nín trừng mắt nhìn báo con.
Tiêu Dật, “…”
Mấy ngày tiếp theo, trừ khi Sở Mặc biến về thú thể, nếu không mỗi lần Sở Mặc muốn thân cận với Tiêu Dật, báo con luôn sẽ rất đúng lúc xuất hiện giữa hai người gây loạn. Hậu quả trực tiếp dẫn tới là, Sở Mặc càng lúc càng quen hình dạng hắc báo, mà Lâm Thính Hải cũng thông qua hình dạng hắc báo của Sở Mặc mà ý thức được gì đó, trước mặt Sở Mặc càng thêm khôn khéo.
Trải qua mấy ngày nay Tiêu Dật và Bạch Kỳ luân phiên dẫn hắn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống nhân giới, Lâm Thính Hải nhanh chóng thích ứng với tất cả mọi thứ, mà lớp đạo diễn hắn đăng ký cũng sắp bắt đầu. Nhân lúc Lâm Thính Hải đi học, Tiêu Dật và Sở Mặc lại lần nữa tới thú nhân thế giới. Bọn họ dự định ngày mai trở về tiên giới, cũng nên đưa báo con về rồi. Trong lòng Tiêu Dật vẫn còn ghi nhớ chuyện con mắt chân thật, vì thế y đặc biệt mang một quyển [Điểm tri thức hình học không gian] làm quà, dự định tặng cho Luigid.
Nhận được tinh hai người trở về, Lộ và Lạc Phi liền tới ngay. Lạc Phi thân mật chọc chọc báo con, báo con thấy người quen, cao hứng kêu hừ hừ.
“Thế nào? Báo con quen cuộc sống bên đó chứ?”
Lạc Phi vừa trêu chọc báo con vừa thấp giọng hỏi.
Tiêu Dật nghĩ nghĩ rồi gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu, “Nếu nó không phải cứ nửa đêm là đái dầm, có thể sẽ càng hoàn mỹ.”
Lạc Phi cười ha ha, tưởng tượng tình cảnh lúc đó, không có thành ý an ủi, “Khi nó ngủ với tôi cũng như vậy.”
Nếu vẻ vui sướng trên tai họa của người khác trong miệng Lạc Phi ít hơn một chút, có lẽ Tiêu Dật sẽ càng tin tưởng độ chân thật của câu nói này.
Biết ý định khi Tiêu Dật về, Lộ bật cười, hàm ý nói: “Trừ con mắt chân thật, chỗ Luigid còn có thứ thú vị hơn nữa.”
Tiêu Dật lập tức biết thứ thú vị mà Lộ nói là gì.
Trước mặt y bày một hàng ly thủy tinh cổ cao, bên trong chứa đầy dịch thể màu sắc khác nhau. Luigid tràn đầy tự hào giới thiệu với Tiêu Dật, “Tiêu Dật tôn kính, những thứ này đều là sở thích của ta lúc rảnh rỗi.”
Là một tế ti cao cấp của Trí Tuệ Thần điện, Luigid càng bơi xa trong biển tri thức, thì những trò nhỏ tùm lum tùm la mà ông nắm giữ càng nhiều, giống như mớ nước thuốc mà ông điều chế trước đó. Ánh mắt Tiêu Dật đảo qua ly thủy tinh, nhớ lại nước thuốc, nước thuốc gây buồn ngủ, nước thuốc ăn mòn, nước thuốc trí tuệ, nước thuốc thúc tình, nước thuốc chân thật, tên của các loại nước thuốc kỳ cục xuất hiện trong đầu. Trừ nó ra, Luigid còn đặc biệt tiến cử với y một chuỗi rượu trái cây mà ông điều chế. So với những nước thuốc màu sắc quái dị lại còn mang cái tên cũng kỳ cục trước đó, thì những rượu trái cây này đã đáng yêu hơn nhiều.
Có lẽ trải qua lần tâm tình trước với mấy người Tiêu Dật, Luigid bắt đầu tích cực dung nhập vào cuộc sống trụ sở, những nước thuốc và rượu trái cây này chính là thành quả của ông. Đừng xem thường những nước thuốc màu sắc quái dị đó, chỉ dựa vào nước thuốc chân thật, mấy hôm nay Lộ đã tra được không ít tình báo từ tù binh, đương nhiên càng không nên xem nhẹ những rượu quả màu sắc tuyệt đẹp này. Ngắn ngủi mấy ngày, những đồ uống vừa có vị trái cây ngọt ngào, lại mang theo chút hương rượu này đã phổ biến cả trụ sở, trở thành đồ uống mà các á thú thích nhất. Dựa vào những món rượu trái cây này, Luigid còn thu được không ít thiện ý của thú nhân.
Tiêu Dật vô thức thưởng thức từng ly từng ly mà Luigid giới thiệu, Sở Mặc nhìn thấy, bình tĩnh thay Luigid rót đầy lại những ly rượu đã cạn, đặt trước mặt Tiêu Dật.
Sau khi Tiêu Dật không biết đã uống bao nhiêu ly, mới nhớ lại mục đích y tới lần này.
Đối với yêu cầu hợp tác của y, Luigid sảng khoái đáp ứng. Tiêu Dật chỉ bỏ ra một quyển [Điểm tri thức hình học không gian], đã đổi được con mắt chân thật và toàn bộ phương thức phối rượu trái cây. Còn về những nước thuốc kỳ cục kia, Tiêu Dật cảm thấy nên giao cho dạng chuyên nghiệp như Luigid pha chế thì tốt hơn. Luigid như đạt được báu vật ôm quyển [Điểm tri thức hình học không gian] hưng phấn bảo đảm với Tiêu Dật, chỉ cần có nguyên liệu, ông còn có thể điều chế nhiều khẩu vị nữa. Ông không tham lam, chỉ hy vọng có thể dùng càng nhiều phương pháp điều chế, đổi lấy một quyển thư tịch như thế này nữa.
Tiêu Dật nhìn vẻ mặt như vừa chiếm được lợi ích của ông, nửa ngày không biết nên nói gì. Trong mắt y một quyển sách tri thức bình thường không đáng bao nhiêu, nhưng trong mắt Luigid thì nó là bảo vật vô giá. Nghĩ lại quyển sách này tại nhân giới chỉ bán có mười hai tệ, mà bất cứ một phương pháp điều chế nào Luigid cung cấp nếu bán cho xưởng đồ uống tại nhân giới, tính ra cũng đủ cho Luigid mua tất cả sách về phương diện số học trong nhà sách. Đương nhiên cùng một đạo lý, phương pháp điều chế không đáng giá trong tay Luigid, đối với Tiêu Dật chính là vô số tinh ngọc.
Chỉ cần nghĩ tới dùng những nước ép bình thường pha chế rượu, liền có thể điều chế ra rượu trái cây mùi vị khác biệt, Tiêu Dật liền không khỏi kích động. Những thứ Luigid cho y uống, là trái cây nhân giới bình thường mà Lộ cung cấp, nếu nguyên liệu là dùng linh thực của tiên giới, hiệu quả khẳng định càng tốt hơn. Đúng rồi, còn có máy xay sinh tố mà lần trước y mang từ nhân giới về, lần này cũng nên phát huy hoàn toàn tác dụng của nó rồi.
Tiêu Dật xoa xoa tay chuẩn bị uống no một bữa, ưm, hình như đầu tiên y nên đặt cho những món rượu trái cây này một cái tên xuôi tai dễ nhớ, cứ gọi là coca cola đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook