Tiên Gia Tiểu Nông Nữ
-
18: Đuổi Ra Khỏi Nhà
Lời này nếu là vãn bối như Liễu thị nói ra thì đó chính là không hiếu thuận, nhưng hôm nay là Vương thị chủ động nói, liền không giống nhau.Tuy rằng Vân gia có thể giấu tốt chuyện này, nhưng ở cùng một thôn, lý chính cũng nghe thấy được.
Liền nói ngay: “Hai bên các ngươi đều nguyện ý, thế thì viết rõ ràng ra, miễn cho về sau lại tranh chấp.
Cho dù là thân huynh đệ cũng nên minh bạch rõ ràng”.
Tựa hồ cảm thấy lời này hơi khó nghe, lý chính lại nói: “Đều viết rõ ràng trên đây, giấy trắng mực đen, về sau ai cũng không được đổi ý, đương nhiên, vãn bối các ngươi về sau cũng nên hiểu chuyện mà hiếu thuận với lão nhân, lão nhân nguyện ý giúp đỡ vãn bối đó cũng là chuyện tốt”.Lý chính không nguyện ý chọc vào việc nhà người ta, bởi vậy cũng không nói gì nhiều, chỉ cười hỏi Vân Bá Nhân: “Theo lão ca thì thế nào?” Vân Bá Nhân là đại gia trưởng của Vân gia, ở thôn này Vân gia được xem là nhà tốt, Vân Bá Nhân cũng là tộc trưởng duy nhất, bởi vậy lý chính thực khách khí.Trong lòng Vân Bá Nhân khó chịu, thở dài: “Làm cho lão huynh đệ chế giễu rồi”.
Hắn vẫn nghĩ vãn hồi một chút, nói: “Người nhiều, đều đã trưởng thành, tâm tư cũng nhiều hơn”.
Hắn nghĩ tới năm đó, hai đệ đệ đều nghe theo hắn, sai đâu đánh đó, tựa hồ đã là chuyện của thật lâu về trước.Lý chính liền nói: “Nhà ai cũng đều giống nhau, chuyện không như ý cũng sẽ có, nhân phẩm của lão ca ở thôn này có ai không biết a”.
Nói vài câu không nặng không nhẹ, lý chính đã viết xong chứng từ, liền đưa cho Vân Bá Nhân xem.
“Lão ca xem như vậy đã được chưa”.Vân Bá Nhân nhìn rất nghiêm túc, chứng từ chia làm hai phần, hắn đem một phần đưa cho đệ đệ Vân Trọng Nhân, lại bị Vương thị đoạt đi.
“Để ta xem”.
Đáng tiếc nàng không biết chữ, liền nhìn về phía nam nhân nhà mình.Vân Bá Nhân hừ một tiếng, áp xuống hỏa khí, lại đem một phần khác đưa cho Vân Vinh Thịnh.
Ở trong mắt hắn, Vân Vinh Thịnh hiện tại là người làm chủ trong cái nhà này, một nữ nhân như Liễu thị có thể làm gì?Vân Vinh Thịnh chăm chú xem chứng từ, lại đem chứng từ đưa cho mẫu thân.
Liễu thị nhìn chứng từ phân gia, kéo kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười chua xót.Sự tình cũng đã xong, Vân Bá Nhân khách khí mời cơm: “Đã làm phiền lão huynh đệ một chuyến rồi, liền ở lại đây cùng uống hai chung”.
Đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.Lý chính không chịu ở lại dùng cơm: “Nhà các ngươi hiện tại có nhiều chuyện phải xử lý, cũng sẽ không thiếu một chầu này”.
Lưu lại một câu như vậy, Vân gia đành khách khí tiễn khách.Lý chính bên kia vừa rời đi, Vương thị đột nhiên lạnh lùng nói: “Nếu đã phân gia, một nhà các ngươi nhanh dọn đi thôi!” Tốc độ lật mặt thế này cũng quá nhanh đi.Liễu thị: “…..”Vân Tình Tình cũng ngốc theo, đây là muốn đuổi một nhà bọn họ?Vấn đề là, bọn họ nên đi đâu bây giờ?Hai vợ chồng Vân Bá Nhân nghẹn họng nhìn trân trối, Cao thị kỳ quái nói: “Nhà lão nhị, ngươi muốn cho bọn họ đi đâu?” Nàng có chút kinh ngạc.
Liền tính là phân gia, nhưng một nhà bọn nhỏ cũng nên ở lại đây.Vương thị lập tức cười lạnh một tiếng: “Đại tẩu, đây là việc nhà của chúng ta, phân gia cũng xong rồi, ngươi cùng đại ca nếu không còn việc gì thì mau về sớm đi” Ý tứ chính là không cần bọn họ lo việc bao đồng.Ý tứ Vương thị quá mức rõ ràng, thế nên trên mặt Vân Bá Nhân có chút không nhịn được.“Chúng ta đi”.
Vân Bá Nhân hừ một tiếng, hắn không cảm thấy đệ muội không hiểu chuyện, chỉ là cảm thấy đệ đệ mình thật xa lạ, ý vị thâm trường liếc nhìn Vân Trọng Nhân một cái.Đáng tiếc, lão nhân rũ đầu, một bộ dáng vẻ như bị tức phụ sai đâu đánh đó, căn bản không nhìn hắn.Vân Bá Nhân càng tức: “Còn không đi? Đây là việc nhà người ta”.
Tuy hắn đau lòng hài tử, nhưng rốt cuộc cũng là con thừa tự nhà người ta, liền không nghĩ xen vào.Cao thị không nhịn được nói: “Tuy rằng đã phân gia, ai lo phận nấy, liền ở tại phòng này là được, các ngươi muốn một nhà Đại Sơn phải đi đâu?”“Đi đâu thì chúng ta cũng không quản được”.
Vân Bối đứng bên cạnh cha mẹ, tựa hồ rất tự tin.
“Phòng ở của bọn họ sau này sẽ là phòng tân hôn cho đại ca ta, làm sao bọn họ không rời đi, chứng từ đã viết rõ ràng, các ngươi tính quỵt sao?” Rốt cuộc cũng đem đám người này đuổi đi, nàng không muốn mỗi ngày nhìn thấy mặt họ a.Vân Tình Tình quả thật bị mẹ con Vương thị làm đảo lộn tam quan.Cho nên nói, bọn họ bây giờ phải ra khỏi nhà?Vương thị đúng lý hợp tình nói: “Nếu đã phân gia, cũng nên phân định rõ ràng, chứng từ đã viết rõ, cho các ngươi bốn mẫu đất, còn lại cái gì cũng không có” Nàng một bộ dáng vẻ theo pháp luật, “Ta sẽ ở đây nhìn xem, đồ vật của chúng ta các ngươi đều không thể mang đi”.Liễu thị kịch liệt thở hổn hển: “Tư Tư, Vinh Thịnh, chúng ta mau chuyển nhà”.
Nàng lạnh mặt, “Đồ vật nhà chúng ta là do cha hài tử chính tay mua, nên chúng ta phải lấy đi”.
Muốn bọn họ không mang theo cái gì, sao có thể?Vương thị nhíu mày, Vân Bối giọng the thé nói: “Như vậy sao được? Lúc trước trong nhà chưa phân gia, đồ vật kia mua về đều là của chúng ta, vải dệt kia cũng là của chúng ta, lúc phân gia cũng không có nói cái đó là của ngươi”.Vân Bối chính là tiểu cô nương có kiến thức hạn hẹp, chỉ nhìn chằm chằm vào đồ vật.Liễu thị cười lạnh một tiếng, “Đó là ta dùng của hồi môn của chính mình mua, cùng ngươi có quan hệ gì? Nếu ngươi không phục thì cứ ra ngoài nói, ta thật rất muốn nhìn xem, một tiểu cô nương chưa xuất giá nhớ thương hồi môn của tẩu tử, về sau xem ngươi còn gả ra ngoài được hay không? Đối phó với loại người không biết xấu hổ này, Liễu thị cũng không khách khí.
Nàng chẳng sợ trong lòng mang hận, cũng sẽ không nói lời quá mức với lão nhân nhị phòng,, nhưng đối với Vân Bối, nàng không có nhiều kiên nhẫn như vậy.Hiển nhiên Vân Bối cũng không phải người thông minh, lúc này chẳng những không chịu thua, mà còn chống đối nói: “Ngươi dám!” Nàng lớn tiếng uy hiếp, “Nếu ngươi dám ra ngoài nói bậy, ta sẽ khiến cho đại ca hưu ngươi”.Liễu thị dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc để nhìn nàng.“Chúng ta đã phân gia, chẳng lẽ ngươi không biết?” Liễu thị quả thật muốn làm Vân Bối phát ngốc “Lúc đại ca ngươi bị gãy chân cũng không thấy ngươi hỏi thăm một lần, ta vì hắn kém chút nữa phải tái giá, đều không màng thanh danh của mình.
Ngươi cảm thấy đại ca ngươi là người không có đầu óc sao, sẽ vì mấy câu nói của ngươi mà hưu ta?" Quả thực buồn cười.“Ai cần ngươi lo!” Vân Bối thẹn quá hóa giận.
“Ngươi cứ chờ đấy, ngươi sẽ không có kết cục tốt”.
Lời này nói như là hận Liễu thị đến cực điểm.Liễu thị không thèm để ý, nàng mang theo mấy hài tử về phòng thu thập đồ vật, một canh giờ sau sắc trời chạng vạng, Vân Vinh Thịnh mượn tới một chiếc xe đẩy, năm người mang theo toàn bộ gia sản theo ánh nắng chiều rời khỏi nơi này.Con đường phía trước, không biết đón chờ bọn họ là điều gì?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook