Tiên Đế Trùng Sinh
-
Chương 19: Tự Tìm Đường Chết
Sòng bài lại trở nên yên lặng lần nữa, những người xung quanh đều không thể tin vào tai mình, tên nhóc này được nhà họ Trình mời mà vẫn ăn nói ngông cuồng như thế, thực sự là đang tự tìm đường chết!
“Thằng nhóc kiêu ngạo!”
Lão già cũng vì tức giận mà run lên bần bật, lão hét lớn một tiếng, lật bàn tay phải thành chưởng, đánh về phía thái dương của Diệp Thành, chưởng pháp này mới đầu còn chậm rãi, nhưng ngay lập tức đã nhanh như gió, thậm chí trong không khí đã phát ra những tiếng gió rít điên cuồng!
“Chết đi!”
Nhìn thấy một chưởng này, Trình Hồng Quang hưng phấn nhìn chằm chằm, hắn muốn tận mắt nhìn thấy tên nhóc khốn kiếp dám mạo phạm uy nghiêm của nhà họ Trình bị đánh nát đầu!
“Cậu chủ yên tâm đi”.
Một vị hộ pháp ở phía sau nói với Trình Hồng Quang, “Thằng nhóc đó không biết trời cao đất dày, chọc giận tam đệ rồi.
Tam đệ đã dùng hết mười phần công lực, đừng nói là xương cốt con người, ngay cả đá hoa cương cũng sẽ vỡ nát mà thôi”.
“Bốp!”
Lão ta vừa dứt lời, một tiếng động lớn truyền vào tai, vẻ mặt lão già nghiêm túc, lão đã nhìn thấy vào lúc quan trọng nhất, tên nhóc đó đã phản ứng lại, cũng giơ một chưởng ra đỡ.
“Nhưng cho dù như thế thì sao? Nhìn tuổi của hắn cũng chỉ hơn hai mươi, lẽ nào có thể đánh lại Thạch nham chưởng mà tam đệ khổ luyện hơn năm mươi năm sao?”
Những người khác hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy, khi hai người tung chưởng ngay lập tức có từng trận âm thanh hưởng ứng, chuẩn bị đón nhận cái chết của thằng nhóc tự cao tự đại kia.
Một giây, hai giây…
Diệp Thần đột nhiên di chuyển.
Anh nhẹ nhàng thu tay lại, lạnh lùng nói: “Ông quá vô dụng, đến một chưởng cũng không đỡ được”.
“Cái gì?!”
Những người ở xung quanh đều kinh ngạc, bọn họ hoang mang nhìn về phía ba lão già nhà họ Văn, nhìn thấy lão già khuôn mặt đầy vẻ khó tin, thân thể không hề nhúc nhích, chỉ có đôi môi khẽ rung lên.
Lão ta mở miệng định nói chuyện, nhưng một ngụm máu lớn phun ra, sau đó thân thể phát ra từng tiếng từng tiếng “rắc rắc”, xương cốt vỡ nát, cả người mềm nhũn ngã xuống đất thở không ra hơi.
“Tam đệ!”
Hai lão già đứng phía sau Trình Hồng Quang hét lên một tiếng, vận khí đan điền lao về phía Diệp Thần, hận không thể giết chết anh báo thù cho anh em của mình.
“Đến đúng lúc lắm!”
Diệp Thành cười lớn một tiếng, xoay người giơ song chưởng, giữa không trung đột nhiên nổi gió lớn, tiếng rồng hổ gầm thét vang lên không dứt.
Khi mọi người hoàn hồn lại, hai lão già lúc nãy vẫn còn hung hãn lúc nãy đã nằm lăn lộn trên mặt đất, chỉ còn lại hơi tàn.
“Làm, làm sao có thể như vậy?”
Lần này, sự tự tin trên mặt Trình Hồng Quang cuối cùng cũng không giữ được nữa, tên nhóc nhìn thì vô cùng bình thường, lại có thể đánh bại ba hộ pháp của nhà họ Trình trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ư?
Đặc biệt là ban nãy khi anh so chưởng pháp với ba trưởng lão nhà họ Văn, quả thực là có uy lực hủy thiên diệt địa, tên nhóc này là một cao thủ võ công thật sự.
Sở dĩ anh ta không hề sợ hãi, không phải vì có nhà họ Thẩm ở phía sau, mà là do thực lực vô cùng mạnh của anh ta.
Nếu là một người bình thường, e là lúc này sợ đến không dám thốt ra lời nào, nhưng Trình Hồng Quang thì khác, nhanh chóng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, bí mật đưa tay ra sau, bấm điện thoại gửi một tin nhắn ra ngoài.
“Gặp được cao thủ ở Hải Thành, mau chóng gọi chú ba đến, dọn sạch hiện trường, giết người!”
Đúng vậy, giết người!
Người thanh niên trước mắt này, tuyệt đối không thể sống sót!
Nếu như hôm nay không giết anh ta, sau khi rời khỏi nơi này, có một cao thủ như thế ghi hận mình, vậy thì sau này nhất định không ngủ yên được, chưa nói đến tài năng và thực lực của anh ta, nói không chừng tương lai sẽ trở thành võ đạo tông sư.
Lỡ như phát sinh ra tình huống như thế, anh ta chính là cản trở lớn nhất khi nhà họ Thẩm đối đấu với nhà họ Trình.
Sau khi gửi đoạn tin nhắn này đi, Trình Hồng Quang cảm thấy có chút lo sợ, hắn hiện tại phải tìm cách giữ chân Diệp Thần, nhưng bên cạnh không hề có bất kì hộ vệ nào bảo vệ, ngộ nhỡ chọc tức đối phương thì e là hắn khó giữ được tính mạng.
Có điều hắn còn chưa kịp nói, Diệp Thành đã lạnh lùng lên tiếng: “Yên tâm, tôi không đi đâu cả”.
Nói xong, anh liền kéo tay Hạ Vũ Đình đi thẳng về phía ghế sofa, thản nhiên ngồi xuống.
Nhìn cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sự kiêu ngạo của tên này gần như đã phá vỡ giới hạn trong tưởng tượng của bọn họ!
Anh ta lại không quý trọng thời gian nhanh chóng chạy đi, ngược lại còn chủ động ở lại, chẳng lẽ uy phong của nhà họ Trình ở Tô Nam, chỉ có một chút như thế này thôi sao?
Trình Hồng Quang cũng sững sờ, không biết tên này đang suy nghĩ gì trong đầu, vừa định mở miệng thăm dò, Diệp Thành đã lạnh lùng xua tay: “Không cần nói nhiều, tôi biết vừa nãy anh đã gửi tin nhắn cầu cứu, vừa nãy tôi đánh chưa đã, hy vọng cứu tinh anh gọi tới sẽ hữu dụng, nếu không…anh sẽ gặp phiền phức lớn đấy”.
Anh ta … vừa nói gì?
Tất cả mọi người đều cảm thấy mình đang gặp ác mộng.
Diệp Thành nói… muốn đợi nhà họ Trình đến đây?
Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của anh ta, mọi người đều có chung một ý nghĩ: Hắn điên rồi!
Trình Hồng Quang cũng hoàn toàn sững sờ, sau một lúc do dự, hắn không nhịn được cười thầm: “Tên khốn Diệp Thành, thực lực và thiên phú quả thật khiến người khác kinh sợ, đáng tiếc lại không biết ẩn nhẫn chờ thời, có lẽ là do tuổi tác còn quá nhỏ, không biết thế nào là trời cao đất dày, ha ha, đợi chú ba đến, sẽ đập tan sự ngông cuồng của ngươi, chú ấy sẽ làm cho ngươi biết, thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn!”
Khi nghĩ đến đây.
Trình Hồng Quang càng im lặng hơn, việc hắn chỉ cần làm bây giờ là kéo dài thời gian.
Diệp Thành nhìn mọi người có mặt ở đây đều không nói chuyện, trong lòng hơi mất hứng, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy ra hai chai nước ngọt cho mình và Hạ Vũ Đình.
Những người ở đây đều không thể nhàn nhã được như anh ta, không dám động đậy, chỉ có thể đứng nhìn như thế này.
Diệp Thành cảm giác thoải mái như đang ở sân vườn của chính nhà mình vậy, nhưng Hạ Vũ Đình lại hơi lo lắng, cô ấy do dự hồi lâu, mới kéo tay áo Diệp Thần nói: “Anh Diệp...việc này, hay là chúng ta…rời khỏi đây đi”.
Diệp Thành vỗ nhẹ vào tay cô: “Không sao, nếu đã đến rồi, thì nên ngồi thêm một chút”.
Giọng nói vừa dứt, anh đột nhiên nghe thấy tiếng di động đổ chuông.
Diệp Thành vừa nhìn thấy tên người gọi đến, có chút do dự, sau đó nhấc máy lên:
“Anh Diệp?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Thẩm Minh Nhan.
“Có chuyện gì?”
Diệp Thành lạnh nhạt nói.
Thẩm Minh Nhan do dự một chút, vẫn lên tiếng: “Có thể nói cho tôi biết…anh giờ đang ở đâu không?”
Diệp Thành thản nhiên nói: “Một nơi gọi là câu lạc bộ Kim Diệp tử”.
“Quả nhiên là anh!”
Giọng Thẩm Minh Nhan ở đầu dây bên kia đột nhiên cao lên một chút, cô ấy đột nhiên như hiểu ra cái gì: “Tôi còn tưởng làm sao lại có động tĩnh lớn như vậy, hiện tại, nhà họ Trình bên kia đã phái đi mấy trăm người, hơn nữa còn có một cao thủ nhà họ Trình tên là Trình Phá Thiên, nếu anh ở đó, liền nhanh chóng đưa điện thoại cho cậu nhỏ nhà họ Trình đi, để tôi nói chuyện với hắn ta một chút, nếu không, cho dù là anh cũng sẽ lành ít dữ nhiều!”
- ------------------
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook