Tiện Ái
-
Chương 13: Say rượu nói nhảm hay là chân tình?
Tống Khiêm cùng Âu Dương Sơ Tuyết lần lượt nhận lời chúc phúc của mọi người, ta cũng mỉm cười nói: “Chúc các ngươi bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.” Tống Khiêm gật đầu tiếp nhận, Âu Dương Sơ Tuyết tựa như chim nhỏ nép vào người hắn.
Giai lão cái đầu ngươi, sinh sinh cái rắm.
Rốt cục cũng ăn được một chút, hôm nay mệt mỏi quá, bị kích động nhiều nữa, nhất thời không tiếp nhận nổi, mượn tạm rượu để giải quyết vậy.
Anh hùng hào kiệt, ăn uống phóng khoáng, quả là hảo hán.
Tống Liêm ý bảo ta kính rượu các vị tiền bối. Tống Khiêm xung phong muốn thay ta làm việc này, hắn nói tửu lượng của ta không tốt. Ta đẩy hắn ra nói: Rượu cũng chỉ là một loại nước a, cùng lắm thì ta say một trận là cùng chứ gì. Ta là nam nhân, không cần ngươi quản, ngươi đi mà hảo hảo chiếu cố Sơ Tuyết muội muội của ngươi là được rồi. Ca ca, ta hôm nay tâm tình tốt lắm, muốn thoải mái chè chén một phen.
Có một câu thế này: Mượn rượu giải sầu, lại thêm sầu. Rượu nhập sầu tràng, hóa thành lệ tương tư? Ta không sầu, ta hôm nay rất cao hứng, nên mới uống nhiều như vậy. Kỳ thật tửu lượng của ta rất tốt, các ngươi xem, ta uống nhiều như vậy mà chưa thấy say chút nào. Ta có thể nhìn thấy rõ Tống Khiêm gắp rau cho Âu Dương Sơ Tuyết, rồi Tống Khiêm xới cơm cho nàng, còn giúp nàng cột gọn lại tóc.
Các ngươi thực phiền phức, cứ muốn khoe khoang trước mặt ta.
Mãi mới kính xong đám tiền bối, rốt cục ta cũng đến trước mặt bọn họ. Ta không khách khí nói: “Hai người các ngươi không cần lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta nữa được không, làm ta hoa hết cả mắt, ha hả.” Nói xong, tâm tình ta phi thường thư sướng.
Âu Dương Sơ Tuyết không biết làm sao, liếc nhìn Tống Khiêm. Tống Khiêm kéo tay ta nói: “Bàn Nhược, ngươi say rồi, ta đưa ngươi về ốc nghỉ ngơi.”
“Đến đây nào, ta chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão, trăm tử ngàn tôn, trăm năm hiếm gặp. Ô ô……” Ta đột nhiên bật khóc, như thế nào lại xúc động như vậy?
Tất cả mọi người bắt đầu chú ý đến bọn ta, Tống Liêm sắc mặt xấu hổ, đi đến giải vây cho Tống Khiêm: “Khiêm nhi, Nhược nhi uống rượu say rồi, ngươi đưa hắn về ốc, hảo hảo chiếu cố hắn.”
Ta phản bác, “Ta không say, ta thật sự thanh tỉnh.” Tỉnh táo nhớ rõ từng nụ cười của hắn, mỗi lần hắn ôn nhu. “Đến, chúng ta không say không về.” Ta hướng Tống Liêm nâng chén.
Tống Khiêm nói với Âu Dương Sơ Tuyết vài câu rồi hồi đáp Tống Liêm, “Cha, ta sẽ đi.” Sau đó ôm theo ta đi về ốc.
Ta không cần, ta phải uống tiếp, uống đến khi không nhớ nổi người này là ai mới thôi. Tống Khiêm ôm lấy ta theo kiểu ôm tân nương tử, đi vào trong. Ta loáng thoáng nghe Tống Liêm nói: “Thật ngại quá, tiểu nhi uống say, khiến các vị chê cười rồi. Nào, chúng ta tiếp tục.”
Lồng ngực Tống Khiêm thật ấm áp, thực rắn chắc, không như ta, theo như Tiểu Ngọc nói thì là: “Gầy đến mức ngang cây gậy trúc, không khiến nữ hài tử có cảm giác muốn nương tựa vào.”
Ta một bên quàng hai tay quanh cổ hắn, một bên lại nói: “Tống Khiêm, ta ghét ngươi, ngươi là hỗn đản (tên khốn).
Hắn dùng biểu tình người bình thường không chấp kẻ điên nói, “Hảo, hảo, ta là hỗn đản, ngoan nào, chúng ta trở về nghỉ ngơi được không?”
Lúc này chúng ta đã tới hậu viện, ta lập tức nhảy xuống. “Ta không về nghỉ ngơi, ta phải tiếp tục uống rượu, rượu rất ngon, ha ha.”
“Lần sau chúng ta uống tiếp được không, rượu không thể uống hết trong một lần, phải giữ lại từ từ thưởng thức.”
“Ta mặc kệ, ta sẽ uống rượu, sẽ uống rượu.”
Tống Khiêm bất đắc dĩ điểm huyệt ta rồi đưa vào phòng.
Ta òa lên, “Tống Khiêm, vì sao ngươi không ôn nhu một chút thôi? Vì cái gì cứ phải thích nữ nhân kia? Vì cái gì không cười với ta giống như khi ngươi cười với nàng? Ta ghét ngươi, thế nhưng ta càng ghét chính mình.”
Tống Khiêm kinh ngạc nhìn ta.
“Ha ha, ngươi bị dọa rồi. Phải, ta thích ngươi, Bàn Nhược ta thích Tống Khiêm ngươi, ta là biến thái. Chính là, ta chỉ thích ngươi, còn cách nào nữa đây? Làm sao để khiến trái tim này ngừng tình cảm đối với ngươi đây? Tống Khiêm, ngươi thích ta có được không?” Ta nước mắt nước mũi tèm lem nói, dựa vào lòng hắn.
Tống Khiêm không nói được một lời, yên lặng giúp ta cởi bỏ ngoại bào, đưa ta vào trong chăn.
“Tống Khiêm, vì sao ngươi không nói gì? Ngươi sẽ vì thế mà khinh thường ta sao?”
Tống Khiêm bình tĩnh nói: “Sẽ không, ngươi là uống say, không biết mình đang nói cái gì.”
“Ta không say, ta thật sự thanh tỉnh, ta muốn sống cùng ngươi, bên ngươi cả đời.”
“Hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tiếp khách.”
“Ô ô, quả nhiên là ngươi khinh thường ta, ngươi muốn bỏ đi.”
“Ta không có, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
“Vậy thì ở lại đây với ta.”
Tống Khiêm lại sửng sốt, ta đứng dậy, từ phía sau ôm hắn, điềm đạm đáng yêu, “Ta sợ bóng tối, ngươi lưu lại cùng ta được không?”
Tống Khiêm thở dài, “Hảo.” Chỉ là hắn bất động, ta cùng liền bất động theo. “Ngươi trước buông ta ra đã, để ta cởi ngoại bào được không.” Ta buông tay ra, lui về một bên, để lại cho hắn một khoảng lớn.
Tống Khiêm cởi ngoại bào. Dáng người hắn thật tốt, có thể nhìn thấy qua lớp tiết y là một cơ ngực rắn chắc. Đại khái là ánh mắt ta khá lộ liễu, hắn rất nhanh liền kéo chăn chui vào.
Ta cũng lui vào, ôm hắn, ngửi mùi cơ thể thoang thoảng của hắn, cảm giác này thật tuyệt. Hắn cũng không đẩy ta ra. Cứ như vậy, ta từ từ tiến vào mộng đẹp. Sau đó mơ mơ màng màng nôn mấy lần, ta không nhớ rõ.
Thời điểm mở mắt, Tiểu Ngọc đã đứng bên giường ta, “Công tử ngươi tỉnh rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Đầu ta đau quá.”
“Đấy là bình thường, ngươi tối qua uống rất nhiều. Đây là canh giải rượu, ngươi uống một chút.” Tiểu Ngọc đưa ra một bát canh.
Ta một hơi uống cạn sạch, thực khổ.
Tiểu Ngọc tiếp nhận bát, nói với ta: “Tối qua thật khổ cho Đại công tử, chiếu cố ngươi một lúc, hắn mới quay về nghỉ ngơi không lâu.”
“Phải không? Ha ha, ta không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra tối qua, tí gặp ta sẽ cảm tạ hắn.” Ta lại lo lắng hỏi Tiểu Ngọc: “Ta có làm chuyện gì kì quái không?”
Tiểu Ngọc trợn trắng mắt liếc ta, nha đầu này càng ngày càng không giống một nô tỳ, “Công tử ngươi sau này vẫn là không nên uống rượu.”
Ai, rượu đúng là không phải thứ tốt gì, không những hại thân, mà còn thương tâm.
Giai lão cái đầu ngươi, sinh sinh cái rắm.
Rốt cục cũng ăn được một chút, hôm nay mệt mỏi quá, bị kích động nhiều nữa, nhất thời không tiếp nhận nổi, mượn tạm rượu để giải quyết vậy.
Anh hùng hào kiệt, ăn uống phóng khoáng, quả là hảo hán.
Tống Liêm ý bảo ta kính rượu các vị tiền bối. Tống Khiêm xung phong muốn thay ta làm việc này, hắn nói tửu lượng của ta không tốt. Ta đẩy hắn ra nói: Rượu cũng chỉ là một loại nước a, cùng lắm thì ta say một trận là cùng chứ gì. Ta là nam nhân, không cần ngươi quản, ngươi đi mà hảo hảo chiếu cố Sơ Tuyết muội muội của ngươi là được rồi. Ca ca, ta hôm nay tâm tình tốt lắm, muốn thoải mái chè chén một phen.
Có một câu thế này: Mượn rượu giải sầu, lại thêm sầu. Rượu nhập sầu tràng, hóa thành lệ tương tư? Ta không sầu, ta hôm nay rất cao hứng, nên mới uống nhiều như vậy. Kỳ thật tửu lượng của ta rất tốt, các ngươi xem, ta uống nhiều như vậy mà chưa thấy say chút nào. Ta có thể nhìn thấy rõ Tống Khiêm gắp rau cho Âu Dương Sơ Tuyết, rồi Tống Khiêm xới cơm cho nàng, còn giúp nàng cột gọn lại tóc.
Các ngươi thực phiền phức, cứ muốn khoe khoang trước mặt ta.
Mãi mới kính xong đám tiền bối, rốt cục ta cũng đến trước mặt bọn họ. Ta không khách khí nói: “Hai người các ngươi không cần lúc ẩn lúc hiện trước mặt ta nữa được không, làm ta hoa hết cả mắt, ha hả.” Nói xong, tâm tình ta phi thường thư sướng.
Âu Dương Sơ Tuyết không biết làm sao, liếc nhìn Tống Khiêm. Tống Khiêm kéo tay ta nói: “Bàn Nhược, ngươi say rồi, ta đưa ngươi về ốc nghỉ ngơi.”
“Đến đây nào, ta chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão, trăm tử ngàn tôn, trăm năm hiếm gặp. Ô ô……” Ta đột nhiên bật khóc, như thế nào lại xúc động như vậy?
Tất cả mọi người bắt đầu chú ý đến bọn ta, Tống Liêm sắc mặt xấu hổ, đi đến giải vây cho Tống Khiêm: “Khiêm nhi, Nhược nhi uống rượu say rồi, ngươi đưa hắn về ốc, hảo hảo chiếu cố hắn.”
Ta phản bác, “Ta không say, ta thật sự thanh tỉnh.” Tỉnh táo nhớ rõ từng nụ cười của hắn, mỗi lần hắn ôn nhu. “Đến, chúng ta không say không về.” Ta hướng Tống Liêm nâng chén.
Tống Khiêm nói với Âu Dương Sơ Tuyết vài câu rồi hồi đáp Tống Liêm, “Cha, ta sẽ đi.” Sau đó ôm theo ta đi về ốc.
Ta không cần, ta phải uống tiếp, uống đến khi không nhớ nổi người này là ai mới thôi. Tống Khiêm ôm lấy ta theo kiểu ôm tân nương tử, đi vào trong. Ta loáng thoáng nghe Tống Liêm nói: “Thật ngại quá, tiểu nhi uống say, khiến các vị chê cười rồi. Nào, chúng ta tiếp tục.”
Lồng ngực Tống Khiêm thật ấm áp, thực rắn chắc, không như ta, theo như Tiểu Ngọc nói thì là: “Gầy đến mức ngang cây gậy trúc, không khiến nữ hài tử có cảm giác muốn nương tựa vào.”
Ta một bên quàng hai tay quanh cổ hắn, một bên lại nói: “Tống Khiêm, ta ghét ngươi, ngươi là hỗn đản (tên khốn).
Hắn dùng biểu tình người bình thường không chấp kẻ điên nói, “Hảo, hảo, ta là hỗn đản, ngoan nào, chúng ta trở về nghỉ ngơi được không?”
Lúc này chúng ta đã tới hậu viện, ta lập tức nhảy xuống. “Ta không về nghỉ ngơi, ta phải tiếp tục uống rượu, rượu rất ngon, ha ha.”
“Lần sau chúng ta uống tiếp được không, rượu không thể uống hết trong một lần, phải giữ lại từ từ thưởng thức.”
“Ta mặc kệ, ta sẽ uống rượu, sẽ uống rượu.”
Tống Khiêm bất đắc dĩ điểm huyệt ta rồi đưa vào phòng.
Ta òa lên, “Tống Khiêm, vì sao ngươi không ôn nhu một chút thôi? Vì cái gì cứ phải thích nữ nhân kia? Vì cái gì không cười với ta giống như khi ngươi cười với nàng? Ta ghét ngươi, thế nhưng ta càng ghét chính mình.”
Tống Khiêm kinh ngạc nhìn ta.
“Ha ha, ngươi bị dọa rồi. Phải, ta thích ngươi, Bàn Nhược ta thích Tống Khiêm ngươi, ta là biến thái. Chính là, ta chỉ thích ngươi, còn cách nào nữa đây? Làm sao để khiến trái tim này ngừng tình cảm đối với ngươi đây? Tống Khiêm, ngươi thích ta có được không?” Ta nước mắt nước mũi tèm lem nói, dựa vào lòng hắn.
Tống Khiêm không nói được một lời, yên lặng giúp ta cởi bỏ ngoại bào, đưa ta vào trong chăn.
“Tống Khiêm, vì sao ngươi không nói gì? Ngươi sẽ vì thế mà khinh thường ta sao?”
Tống Khiêm bình tĩnh nói: “Sẽ không, ngươi là uống say, không biết mình đang nói cái gì.”
“Ta không say, ta thật sự thanh tỉnh, ta muốn sống cùng ngươi, bên ngươi cả đời.”
“Hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài tiếp khách.”
“Ô ô, quả nhiên là ngươi khinh thường ta, ngươi muốn bỏ đi.”
“Ta không có, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”
“Vậy thì ở lại đây với ta.”
Tống Khiêm lại sửng sốt, ta đứng dậy, từ phía sau ôm hắn, điềm đạm đáng yêu, “Ta sợ bóng tối, ngươi lưu lại cùng ta được không?”
Tống Khiêm thở dài, “Hảo.” Chỉ là hắn bất động, ta cùng liền bất động theo. “Ngươi trước buông ta ra đã, để ta cởi ngoại bào được không.” Ta buông tay ra, lui về một bên, để lại cho hắn một khoảng lớn.
Tống Khiêm cởi ngoại bào. Dáng người hắn thật tốt, có thể nhìn thấy qua lớp tiết y là một cơ ngực rắn chắc. Đại khái là ánh mắt ta khá lộ liễu, hắn rất nhanh liền kéo chăn chui vào.
Ta cũng lui vào, ôm hắn, ngửi mùi cơ thể thoang thoảng của hắn, cảm giác này thật tuyệt. Hắn cũng không đẩy ta ra. Cứ như vậy, ta từ từ tiến vào mộng đẹp. Sau đó mơ mơ màng màng nôn mấy lần, ta không nhớ rõ.
Thời điểm mở mắt, Tiểu Ngọc đã đứng bên giường ta, “Công tử ngươi tỉnh rồi, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Đầu ta đau quá.”
“Đấy là bình thường, ngươi tối qua uống rất nhiều. Đây là canh giải rượu, ngươi uống một chút.” Tiểu Ngọc đưa ra một bát canh.
Ta một hơi uống cạn sạch, thực khổ.
Tiểu Ngọc tiếp nhận bát, nói với ta: “Tối qua thật khổ cho Đại công tử, chiếu cố ngươi một lúc, hắn mới quay về nghỉ ngơi không lâu.”
“Phải không? Ha ha, ta không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra tối qua, tí gặp ta sẽ cảm tạ hắn.” Ta lại lo lắng hỏi Tiểu Ngọc: “Ta có làm chuyện gì kì quái không?”
Tiểu Ngọc trợn trắng mắt liếc ta, nha đầu này càng ngày càng không giống một nô tỳ, “Công tử ngươi sau này vẫn là không nên uống rượu.”
Ai, rượu đúng là không phải thứ tốt gì, không những hại thân, mà còn thương tâm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook