Tiệm Trà Sữa Nhà Bạch Hạ
-
Chương 11
Edit: Cháo
33.
Theo như kế hoạch ban đầu, Summer sẽ đi làm quen với một người bạn nhỏ, còn Tiền Ngộ Đan thì thay mặt cho Gia Thiên không chỉ lên phát biểu cho lễ khai mạc, sau đó còn phải đến văn phòng của viện trưởng Khâu tiến hành một cuộc nói chuyện, dù sao trong lịch trình của Tiền Ngộ Đan không có mục tiếp xúc với trẻ con.
Nhưng sau khi đi thăm trại trẻ một vòng về, Summer không biết cái tên Tiền hồ ly này lại phải gió cái gì nữa.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Tiền hồ ly qua nói với chị, chốc nữa anh và các nhân viên sẽ đi tiếp xúc với trẻ nhỏ.
Trong lòng Summer oán thầm với cái khí thế vương bát bắn lung tung nhà anh mà không dọa sợ bọn nhỏ mới là lạ ấy, nhưng bên ngoài thì vẫn gật đầu nói mình sẽ đi sắp xếp.
34.
Đến lúc trên đường tìm viện trưởng Khâu, Summer mới đột nhiên phản ứng lại biết được Tiền hồ ly uống lộn thuốc gì.
Chị nhớ khi nãy đi thăm quan trại trẻ có nhìn thấy một thanh niên khá giống cậu chủ nhỏ của tiệm trà sữa.
Chị nghĩ, không phải Tiền hồ ly nhìn trúng cậu chủ nhỏ đó đấy chứ? Nhưng nghĩ lại thì thấy mục đích ban đầu trong hoạt động này của Tiền hồ ly là rất tốt, chị suy đoán đen tối như vậy há chẳng phải xúc phạm người ta sao?
35.
Trong giây phút Bạch Hạ nhìn thấy Tiền Ngộ Đan, cậu không nói ra được chữ nào cả, trong đầu đều là dáng vẻ Tiền Ngộ Đan nói câu ‘Tuần sau gặp lại’ với cậu tối hôm qua.
Hôm nay người đàn ông ấy mặc một bộ chính trang chỉnh tề thẳng thớm màu xanh đen, đeo cà vạt in hoa văn chìm. Giống như lần thứ hai bọn họ gặp nhau, tóc anh được chải gọn ra sau khiến tinh thần anh trông rất sung mãn, giữa chân mày lộ vẻ anh khí.
Tiền Ngộ Đan cười với cậu, nụ cười này tuy công thức nhưng không cứng nhắc chút nào, “Không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở đây.”
Bạch Hạ ngập ngừng: “Tiền, Tiền tiên sinh, khéo, khéo quá.”
Thấy hai người họ nhận ra nhau, viện trưởng Khâu đứng bên cạnh vô cùng bất ngờ, là sự bất ngờ vui mừng, “Tiền tiên sinh biết tiểu Bạch sao? Vậy thì tốt quá rồi. Tiền tiên sinh, cậu bé tiểu Bạch này rất hiền lành, thường đến chơi với đám nhỏ chỗ chúng tôi. Bọn nhỏ thích cậu ấy lắm, nhất là Viên Viên. Viên Viên, có đúng không nào?” Lúc nói chuyện ông vẫn không quên chú ý đến Viên Viên mới chỉ cao đến thắt lưng người khác.
Viên Viên rất nể mặt mà đáp lại, “Thích anh Bạch Hạ nhất!”
36.
Viên Viên là một đứa trẻ rất biết điều. Nhất là lúc ăn cơm, bé không kén chọn, cũng không vừa ăn vừa chạy chơi.
Viên Viên ngồi giữa Bạch Hạ và Tiền Ngộ Đan.
Khay ăn của ba người xếp thành một hàng thẳng, bởi vì khóc lâu mệt người nên Viên Viên chăm chú cắm đầu ăn cơm.
Còn Tiền Ngộ Đan, Bạch Hạ lén nhìn anh một cái, tư thái ăn cơm ung dung thong thả, thật là cảnh đẹp ý vui.
Không biết vì sao trong đầu Bạch Hạ nghĩ đến mấy chữ ‘Một nhà ba miệng ăn’, nhưng cậu nhanh chóng đuổi cái suy nghĩ không thực ấy ra khỏi đầu —-
Nghe giọng điệu viện trưởng Khâu nói chuyện với Tiền tiên sinh cũng có thể thấy được, anh nhất định không chỉ là thành phần trí thức cao cấp. Hơn nữa ngày đó Tranh Tử soi đồng hồ anh đeo trên tay, là con số khiến người ta phải tặc lưỡi mà Bạch Hạ cả đời này cũng không dám nghĩ tới.
Cậu và Tiền tiên sinh căn bản không phải người trong cùng một vòng tròn. Thậm chí nói khắc nghiệt hơn một chút, bọn họ không phải người trong cùng một thế giới.
37.
Tiền Ngộ Đan cảm thấy mình đang ngồi cạnh hai bé ngoan.
Anh không biết sao Viên Viên lại phải ngoan như vậy, nhưng anh biết Bạch Hạ là vì thận trọng —–
Cho dù mỗi ngày anh cố ý tới tiệm trà sữa mua một cốc tam ca bưởi chùm, cậu trai này vẫn rất sợ anh.
Thỉnh thoảng trêu chọc cậu thì thú vị đấy, nhưng Tiền Ngộ Đan không muốn cậu cứ sợ anh mãi vậy, dù gì anh cũng không phải quái vật ăn thịt không nhả xương.
38.
Nhưng Tiền Ngộ Đan cũng không quên mục đích chính tới đây hôm nay.
Chờ Viên Viên ăn được kha khá rồi, Tiền Ngộ Đan cúi đầu nhìn chỏm tóc lúc lắc kia, chủ động làm quen nói: “Viên Viên thích xem hoạt hình không?” Giọng nói vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Hạ nhìn thấy mặt dịu dàng như vậy của anh. Cậu cảm thấy trong lồng ngực mình như có gì đó nóng rực muốn chảy ra ngoài.
Viên Viên liếm nước sốt trên thìa, khóe miệng đen thùi lùi. Bé ngẩng đầu đáp lời Tiền Ngộ Đan: “Thích ạ! Viên Viên thích xem hoạt hình Đít-nây nhất, có nhiều công chúa xinh lắm!” Nói xong thì cầm thìa bắt đầu khoa tay múa chân.
Bạch Hạ nhìn chằm chằm sốt dính trên thìa. Lại nhìn Viên Viên vung vẩy tay chân, vội nắm tay bé lại, rất sợ nước sốt sẽ phá hủy bộ âu phục không rẻ chút nào trên người người đàn ông, “Viên Viên, đừng, đừng, vung thìa, lung tung. Bẩn.”
Viên Viên nghe lời đưa thìa cho cậu, sau đó tiếp tục hưng phấn miêu tả các cô công chúa trong phim Disney.
Mà Tiền Ngộ Đan thì luôn mỉm cười gật đầu, lúc Viên Viên nói chuyện hưng phấn nhất, anh cầm giấy ăn lau sạch khóe miệng đen nhẻm của bé.
Cơm nước xong, Bạch hạ không nhịn được nhỏ giọng nói Tiền Ngộ Đan: “Tiền, Tiền tiên sinh, thật biết, chăm, chăm sóc trẻ con.”
Tiền Ngộ Đan ôm Viên Viên vào lòng, chỏm tóc sắp chạm vào ‘trần nhà’* rồi.
*câu gốc: 钱遇丹将圆圆抱在怀里, 冲天辫都快顶上低矮的天花板了: câu này theo ý hiểu của tui thì là tác giả so sánh anh Tiền cao to (không đen hôi) với cái trần nhà dưới góc độ của Viên Viên tí lùn.
“Tiểu Bạch Hạ, đây có được tính là lời khen không?”
Tiểu Bạch Hạ sững sờ, tai lặng lẽ đỏ lên, “Có, có.”
33.
Theo như kế hoạch ban đầu, Summer sẽ đi làm quen với một người bạn nhỏ, còn Tiền Ngộ Đan thì thay mặt cho Gia Thiên không chỉ lên phát biểu cho lễ khai mạc, sau đó còn phải đến văn phòng của viện trưởng Khâu tiến hành một cuộc nói chuyện, dù sao trong lịch trình của Tiền Ngộ Đan không có mục tiếp xúc với trẻ con.
Nhưng sau khi đi thăm trại trẻ một vòng về, Summer không biết cái tên Tiền hồ ly này lại phải gió cái gì nữa.
Sau khi lễ khai mạc kết thúc, Tiền hồ ly qua nói với chị, chốc nữa anh và các nhân viên sẽ đi tiếp xúc với trẻ nhỏ.
Trong lòng Summer oán thầm với cái khí thế vương bát bắn lung tung nhà anh mà không dọa sợ bọn nhỏ mới là lạ ấy, nhưng bên ngoài thì vẫn gật đầu nói mình sẽ đi sắp xếp.
34.
Đến lúc trên đường tìm viện trưởng Khâu, Summer mới đột nhiên phản ứng lại biết được Tiền hồ ly uống lộn thuốc gì.
Chị nhớ khi nãy đi thăm quan trại trẻ có nhìn thấy một thanh niên khá giống cậu chủ nhỏ của tiệm trà sữa.
Chị nghĩ, không phải Tiền hồ ly nhìn trúng cậu chủ nhỏ đó đấy chứ? Nhưng nghĩ lại thì thấy mục đích ban đầu trong hoạt động này của Tiền hồ ly là rất tốt, chị suy đoán đen tối như vậy há chẳng phải xúc phạm người ta sao?
35.
Trong giây phút Bạch Hạ nhìn thấy Tiền Ngộ Đan, cậu không nói ra được chữ nào cả, trong đầu đều là dáng vẻ Tiền Ngộ Đan nói câu ‘Tuần sau gặp lại’ với cậu tối hôm qua.
Hôm nay người đàn ông ấy mặc một bộ chính trang chỉnh tề thẳng thớm màu xanh đen, đeo cà vạt in hoa văn chìm. Giống như lần thứ hai bọn họ gặp nhau, tóc anh được chải gọn ra sau khiến tinh thần anh trông rất sung mãn, giữa chân mày lộ vẻ anh khí.
Tiền Ngộ Đan cười với cậu, nụ cười này tuy công thức nhưng không cứng nhắc chút nào, “Không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở đây.”
Bạch Hạ ngập ngừng: “Tiền, Tiền tiên sinh, khéo, khéo quá.”
Thấy hai người họ nhận ra nhau, viện trưởng Khâu đứng bên cạnh vô cùng bất ngờ, là sự bất ngờ vui mừng, “Tiền tiên sinh biết tiểu Bạch sao? Vậy thì tốt quá rồi. Tiền tiên sinh, cậu bé tiểu Bạch này rất hiền lành, thường đến chơi với đám nhỏ chỗ chúng tôi. Bọn nhỏ thích cậu ấy lắm, nhất là Viên Viên. Viên Viên, có đúng không nào?” Lúc nói chuyện ông vẫn không quên chú ý đến Viên Viên mới chỉ cao đến thắt lưng người khác.
Viên Viên rất nể mặt mà đáp lại, “Thích anh Bạch Hạ nhất!”
36.
Viên Viên là một đứa trẻ rất biết điều. Nhất là lúc ăn cơm, bé không kén chọn, cũng không vừa ăn vừa chạy chơi.
Viên Viên ngồi giữa Bạch Hạ và Tiền Ngộ Đan.
Khay ăn của ba người xếp thành một hàng thẳng, bởi vì khóc lâu mệt người nên Viên Viên chăm chú cắm đầu ăn cơm.
Còn Tiền Ngộ Đan, Bạch Hạ lén nhìn anh một cái, tư thái ăn cơm ung dung thong thả, thật là cảnh đẹp ý vui.
Không biết vì sao trong đầu Bạch Hạ nghĩ đến mấy chữ ‘Một nhà ba miệng ăn’, nhưng cậu nhanh chóng đuổi cái suy nghĩ không thực ấy ra khỏi đầu —-
Nghe giọng điệu viện trưởng Khâu nói chuyện với Tiền tiên sinh cũng có thể thấy được, anh nhất định không chỉ là thành phần trí thức cao cấp. Hơn nữa ngày đó Tranh Tử soi đồng hồ anh đeo trên tay, là con số khiến người ta phải tặc lưỡi mà Bạch Hạ cả đời này cũng không dám nghĩ tới.
Cậu và Tiền tiên sinh căn bản không phải người trong cùng một vòng tròn. Thậm chí nói khắc nghiệt hơn một chút, bọn họ không phải người trong cùng một thế giới.
37.
Tiền Ngộ Đan cảm thấy mình đang ngồi cạnh hai bé ngoan.
Anh không biết sao Viên Viên lại phải ngoan như vậy, nhưng anh biết Bạch Hạ là vì thận trọng —–
Cho dù mỗi ngày anh cố ý tới tiệm trà sữa mua một cốc tam ca bưởi chùm, cậu trai này vẫn rất sợ anh.
Thỉnh thoảng trêu chọc cậu thì thú vị đấy, nhưng Tiền Ngộ Đan không muốn cậu cứ sợ anh mãi vậy, dù gì anh cũng không phải quái vật ăn thịt không nhả xương.
38.
Nhưng Tiền Ngộ Đan cũng không quên mục đích chính tới đây hôm nay.
Chờ Viên Viên ăn được kha khá rồi, Tiền Ngộ Đan cúi đầu nhìn chỏm tóc lúc lắc kia, chủ động làm quen nói: “Viên Viên thích xem hoạt hình không?” Giọng nói vô cùng dịu dàng và kiên nhẫn.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Hạ nhìn thấy mặt dịu dàng như vậy của anh. Cậu cảm thấy trong lồng ngực mình như có gì đó nóng rực muốn chảy ra ngoài.
Viên Viên liếm nước sốt trên thìa, khóe miệng đen thùi lùi. Bé ngẩng đầu đáp lời Tiền Ngộ Đan: “Thích ạ! Viên Viên thích xem hoạt hình Đít-nây nhất, có nhiều công chúa xinh lắm!” Nói xong thì cầm thìa bắt đầu khoa tay múa chân.
Bạch Hạ nhìn chằm chằm sốt dính trên thìa. Lại nhìn Viên Viên vung vẩy tay chân, vội nắm tay bé lại, rất sợ nước sốt sẽ phá hủy bộ âu phục không rẻ chút nào trên người người đàn ông, “Viên Viên, đừng, đừng, vung thìa, lung tung. Bẩn.”
Viên Viên nghe lời đưa thìa cho cậu, sau đó tiếp tục hưng phấn miêu tả các cô công chúa trong phim Disney.
Mà Tiền Ngộ Đan thì luôn mỉm cười gật đầu, lúc Viên Viên nói chuyện hưng phấn nhất, anh cầm giấy ăn lau sạch khóe miệng đen nhẻm của bé.
Cơm nước xong, Bạch hạ không nhịn được nhỏ giọng nói Tiền Ngộ Đan: “Tiền, Tiền tiên sinh, thật biết, chăm, chăm sóc trẻ con.”
Tiền Ngộ Đan ôm Viên Viên vào lòng, chỏm tóc sắp chạm vào ‘trần nhà’* rồi.
*câu gốc: 钱遇丹将圆圆抱在怀里, 冲天辫都快顶上低矮的天花板了: câu này theo ý hiểu của tui thì là tác giả so sánh anh Tiền cao to (không đen hôi) với cái trần nhà dưới góc độ của Viên Viên tí lùn.
“Tiểu Bạch Hạ, đây có được tính là lời khen không?”
Tiểu Bạch Hạ sững sờ, tai lặng lẽ đỏ lên, “Có, có.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook