Trời tảng sáng.

Trương Hiểu và Văn Bân rồi vẫn phải tách ra.

Nghe Văn Bân dặn dò cả một đêm, trong lòng Trương Hiểu cũng thấy kiên dịnh hơn.

Đợi tới lúc đi được khá xa, Trương Hiểu bỗng quay lại hô thật to về phía Văn Bân đang không ngừng vẫy tay dưới táng cây: “Anh yêu em —-“ @[email protected]ăncắplàchó@laicn
Văn Bân ngẩn ra vài giây rồi không biết đáp gì, chỉ cố vẫy tay mạnh hơn.

Trương Hiểu cảm thấy có lẽ cậu đã cười, chỉ tiếc cách xa quá nên anh không thấy rõ. @[email protected]ăncắplàchó@pamsl
Một tháng sau, lúc Trương Hiểu trở về, Văn Bân lại ốm.

Nghe nói do lúc chập tối trượt chân mà ngã vào trong suối nên bị nhiễm lạnh, sốt cao mấy ngày, mãi tới hôm Trương Hiểu về mới đỡ hơn một chút. @[email protected]ăncắplàchó@akfhe
Là do bác sĩ Lưu đặc biệt tới báo cho Trương Hiểu biết.

Lúc Trương Hiểu vội vã tới đội Bảy, không ai trong đội chịu nói chuyện với anh.

Anh có chút buồn bực, khó khăn lắm mới phòng tạp vụ theo lời bác sĩ Lưu.

Đẩy cửa mở, lúc nhìn thấy Văn Bân anh đã suýt bật khóc.

Văn Bân đang ngồi trên giường trong căn phòng tối om, sắc mặt xám xịt, cơ thể vốn đã yếu nay lại càng gầy rộc đi, vừa ho vừa vá lại tấm áo rách. @[email protected]ăncắplàchó@/au73v
Văn Bân nghe thấy có người tới, yếu ớt quay đầu qua, vừa thấy là Trương Hiểu thì lập tức có tinh thần, giọng khàn khàn nói: “Anh… về rồi.” @[email protected]ăncắplàchó@’afj7h
Trương Hiểu bỗng cảm thấy như ruột gan bị siết lại.

Anh chạy tới ôm Văn Bân, cũng chỉ có thể khàn khàn nói: “Có phải bọn họ bắt nạt em không?! Anh đúng là ngu, còn tưởng bọn họ không biết chúng ta gặp mặt thì sẽ không sao.” @[email protected]ăncắplàchó@0knfe
Văn Bân để đồ trong tay xuống, khẽ vỗ vai Trương Hiểu, bảo: “Ai bảo anh em bị bắt nạt?! Em ở tạm ở đây là vì sợ lây bệnh cho người khác.

Sáng tối mỗi ngày đều có anh Lưu tới khám bệnh cho em.

Hôm nay đã đỡ hơn nhiều rồi, mai là có thể đi làm trở lại.

Anh đừng lo linh tinh!”
“Thật sao?” Trương Hiểu cẩn thận nhìn Văn Bân, muốn xác nhận xem có phải cậu nói vậy để an ủi mình hay không.

Nhưng vừa nhìn lại thấy cánh môi bợt trắng nứt nẻ của cậu, trong lòng lại xót xa vô cùng.
Thấy Trương Hiểu không tin mình, Văn Bân có phần không vui, “Cái gì mà thật hay giả?! Em lừa anh làm gì? Trong đội có ai không biết tình tình em tệ, ai dám làm phiền em? Không tin thì anh đi hỏi anh Lưu đi.” @[email protected]ăncắplàchó@fjsuq
“Anh tin.

E đừng giận, đừng giận.” @[email protected]ăncắplàchó@wkaan

“Hừ, anh về đi.

Hôm nay không còn sớm nữa, em muốn ngủ.” Văn Bân quay đầu sang bên.
Trương Hiểu thấy Văn Bân vì giận mà mặt có chút ửng hồng, bỗng thấy xao xuyến nên hỏi: “Văn Bân, anh hôn em được không?” @[email protected]ăncắplàchó@290ja
Văn Bân ngừng thở, trợn tròn mắt quay qua nhìn Trương Hiểu, “Anh nói gì vậy, không biết ngượng à.” @[email protected]ăncắplàchó@oqjfa
“Cả tháng trời nay anh đều nhớ em, khó khăn lắm hôm nay mới gặp được em.

Em để anh hôn một chút rồi anh đi.” Trương Hiểu trông mong nhìn Văn Bân. @[email protected]ăncắplàchó@a93he
Văn Bân cúi đầu, nhìn mảnh vá trên tấm áo để bên, nhỏ giọng nói: “Em còn đang cảm, chờ em khỏe rồi….” @[email protected]ăncắplàchó@a-09e
“Vậy là em đồng ý sao?!” Trương Hiểu mừng ra mặt. @[email protected]ăncắplàchó@apafe
“Xuỵt, anh bé tiếng thôi.” Văn Bân che miệng Trương Hiểu, vội nhìn ra cửa, “Em đang nói là…..”
Trương Hiểu kéo tay Vân Bân xuống, nghiêng đầu dựa lại gần.

Anh ôm lấy Văn Bân, không để cậu trốn, nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm môi cậu, dần dần làm ướt những chỗ nứt nẻ.

Đợi tới lúc môi cậu đều trở nên mềm mượt, Trương Hiểu mới tiến vào miệng cậu, cùng cậu quấn quýt….
Lúc Trương Hiểu buông Văn Bân ra, sắc mặt hai người đều rực màu táo đỏ. @[email protected]ăncắplàchó@plshe
Về sau, lúc Trương Hiểu với Văn Bân gặp mặt có đụng phải mấy người, thêm việc Trương Hiểu tới làm việc thay cho Văn Bân ốm bệnh, chuyện “đồi bại phong tục” giữa hai người lại dần nổi lên.

Nhưng hai người họ vẫn ngoan cố mặc kệ, cũng may cuối cùng chuyện này cũng tạm chìm xuống dưới lời khuyên nhủ của đội trưởng đội Bảy và trưởng thôn. @[email protected]ăncắplàchó@goava
Nhưng hai người muốn gặp mặt lại càng khó khăn.

Rõ ràng chỉ một quãng đường tốn nửa tiếng đồng hồ nhưng lại vì lo làm hại đối phương nên không dám đi.

Chỉ đành nhân lúc bác sĩ Lưu tới khám bệnh tại nhà mới hỏi han được chút thông tin của đối phương, nhờ gửi gắm vài lời quan tâm. @[email protected]ăncắplàchó@;afse
Bác sĩ Lưu nói, chạng vạng mỗi tối Văn Bân đều sẽ đứng dưới táng cây trước cổng thôn, tựa vào thân cây ngây ngẩn nhìn ra xa. @[email protected]ăncắplàchó@03kjn
Thế là Trương Hiểu cứ sẩm tối mỗi ngày đều sẽ tới con đường đất hướng về thôn Ngưu gia mà liều mạng nhìn ra xa, tượng tượng bóng người cao gầy đứng dưới bóng cây, tưởng tượng một ngày anh tới thấy cậu đang đứng đó mỉm cười vẫy tay với anh, tưởng tượng nụ cười anh chưa từng thấy nở trên môi cậu……. @[email protected]ăncắplàchó@laanf
Trên con đường đất dài nửa giờ đi bộ ấy, mặt trời đi lên rồi đi xuống, đi lên rồi lại đi xuống, ngày qua ngày lại; tiếng ve kêu mùa hè, làn gió nhẹ mùa thu, bông tuyết trắng mùa đông và nụ hoa đào xuân mới, cứ thay phiên nhau luân hồi dịch chuyển.
Vì khôi phục lại việc thi Đại học và trên phố bắt đầu tuyển dụng, thanh niên trí thức từng tốp quay lại thành phố.

Đến lúc tốp thanh niên trí thức cuối cùng nhận được thông báo cho phép quay lại thành phố, chỉ còn lại Văn Bân và Trương Hiểu mãi không được cho phép.

Bọn họ cũng không gấp gáp, không được cho phép thì không được cho phép thôi…. @[email protected]ăncắplàchó@ppdfhe
Sau đó điểm tập kết thanh niên trí thức trong vòng mười tám dặm xung quanh đều bị hủy bỏ, chỉ còn lại điểm tập kết của thôn Ngưu gia.

Cuối cùng, điểm tập kết tại thôn Ngưu gia cũng bị hủy bỏ, mà trước cổng thôn lại có thêm một tiệm tạp hóa Hướng dương. @[email protected]ăncắplàchó@/auav
Tiệm tạp hóa Hướng dương xây bên cạnh thôn, nằm xa xa đối diện cây cổ thụ trước cổng thôn, cửa hướng về phía mặt trời mọc. @[email protected]ăncắplàchó@’afj7h
Sáng sớm, Trương Hiểu và Văn Bân tập thể dục theo tiếng loa xã.

Ban ngày Văn Bân trông tiệm, Trương Hiểu đi làm.


Sau khi ăn xong, cậu qua ngồi dưới táng cây, rồi hai người cùng nhau về.

Cuộc sống này lúc trước Trương Hiểu và Văn Bân đều không dám nghĩ tới.

Cuộc sống này cũng từng là giấc mơ chung của hai người họ.
Chỉ là việc kinh doanh của tiệm tạp hóa không quá tốt.

Hai người họ lại không có đất, có lúc không thể không tìm cách kiếm sống khác. @[email protected]ăncắplàchó@?rv31
Ví dụ như Trương Hiểu thường sẽ qua những thôn xung quanh nhận công việc khuân vác hàng hóa.

Những hôm trời lạnh tay chân nứt toác lại giấu giấu diếm diếm không để Văn Bân thấy.

Hay như Văn Bân sẽ lén lên núi hái nhặt rau quả ăn được, hoặc sẽ nhân lúc sau khi người ta thu hoạch xong nhặt nhạnh ít hoa màu vương vãi trên nền đất. @[email protected]ăncắplàchó@pqwkm
Cuộc sống thật không dễ dàng.

Có lúc sẽ chịu đói, có lúc sẽ chịu lạnh, có lúc bị người khác coi thường, có lúc bị người khác chửi rủa nhưng hai người chưa từng hối hận.

Lúc đói thì hát ca, lúc lạnh thì ôm nhau.

Tay nắm tay như dang trên đường lớn ngập nắng. @[email protected]ăncắplàchó@pqanf
Bọn họ cũng có lúc cãi vã.

Vì làm mất một đồng tiền, vì đi vòng một mét đường, hay chỉ vì môt thìa canh một muôi cơm.

Ầm ĩ rồi, náo loạn rồi, có người cúi đầu, hai người lại ngồi dưới gốc cổ thụ làm lành.
Cuộc sống mấy năm này như miếng trám nhai kỹ, có chút đắng có chút chát, nhưng qua một lúc thì dư vị đọng lại chỉ còn vị ngọt ngào, mãi không mất đi. @[email protected]ăncắplàchó@lksfl
Đảo mắt cái trời đã lại vào đông, tuyết lất phất khắp không gian.

Qua cái Tết này là Trương Hiểu và Văn Bân đã quen nhau tròn mười năm.

Tính kỹ lại thì tiệm tạp hóa Hướng dương cũng đã mở được ba năm, việc làm ăn cũng dần tốt hơn nhiều. @[email protected]ăncắplàchó@1v0ja
Trong tay có chút tiền dư, Trương Hiểu tính mua cho Văn Bân một tấm áo lạnh mới, lại sợ Văn Bân không đồng ý nên lén lút sau lưng cậu lên phố.

Nhưng không ngờ lúc về trời lại đổ tuyết lớn nên xe khách ngừng hoạt động, đường lại quá xa nên dù có xe ngựa tiện đường nhưng tới trước lúc trời tối cũng chưa chắc về được tới nơi.

Trương Hiểu tuy sốt ruột nhưng vẫn quyết định đợi hôm sau mới về. @[email protected]ăncắplàchó@oawfa
Nhiều năm sau đó, Trương Hiểu vẫn luôn hối hận vì quyết định này của mình.


Nếu hôm đó anh liều mình quay về thì tốt rồi…..Nếu hôm đó anh không đi ra ngoài thì tốt rồi… Nếu… @[email protected]ăncắplàchó@a9oar
Chiều hôm sau khi Trương Hiểu cuối cùng cũng về tới thôn, Văn Bân lại không đừng dưới táng cây chờ anh như thường lệ.

Lúc đó Trương Hiểu còn nghĩ do Vân Bân giận mình, về tới nhà mới phát hiện cậu không cả mở tiệm, chắc chắn giận không nhẹ.
Trương Hiểu nâng niu ôm bộ quần áo trong lòng, nhẹ chân nhẹ tay vào cửa, tính làm Văn Bân bất ngờ rồi sẽ cúi đầu nhận lỗi, sau đó là hết chuyện. @[email protected]ăncắplàchó@apasde
Nhưng khi anh tìm cả trong ngoài nhà, chỉ tìm thấy bức thư Văn Bân để lại cho anh: Em vào thành phố khám bệnh.

Anh ở nhà chờ em. @[email protected]ăncắplàchó@.sjhe
Chữ trên tờ giấy viết hơi ngoáy, xiên xiên vẹo vẹo, hoàn toàn không sạch sẽ chỉnh tề như bình thường.

Trương Hiểu ném hết đồ trong tay xuống, điên cuồng xông ra ngoài.

Không có ai chịu cho anh mượn xe ngựa, anh đành liều mạng chạy.

Trời lại đổ tuyết, từng bông tuyết trắng rơi xuống, cùng với gió buốt đập vào mặt mà đau tận xương tủy. @[email protected]ăncắplàchó@qaase
Trương Hiểu không biết phải chạy như vậy bao lâu mới tới thành phố.

Anh cũng không rõ Văn Bân mắc bệnh gì.

Anh chỉ biết anh rất sợ.

Dự cảm không lành cứ như mây đen bao trùm lấy anh.

Anh chạy, không ngừng chạy, liều mạng chạy, giống như làm vậy mới khiến mình phân tâm đôi chút….. @[email protected]ăncắplàchó@pshfj
Khi Trương Hiểu sức cùng lực kiệt ngã sõng soài trên nền đất mấp mô, anh chợt như nghe thấy tiếng Văn Bân khe khẽ.

Cậu nói: Trương Hiểu.

em yêu anh…
Văn Bân chiều đó qua đời.

Trương Hiểu không kịp nhìn mặt cậu lần cuối….. @[email protected]ăncắplàchó@akrfhe
Mọi chuyện Trương Hiểu đều được nghe từ đội trưởng đội Bảy.

Sáng hôm đó đội trưởng cũ thấy tiệm tạp hóa không mở cửa nên qua xem, lại phát hiện Văn Bân ngã trên nền nhà, còn sốt tới mê man. @[email protected]ăncắplàchó@2i0jn
Hỏi ra mới biết, hôm trước có người tạt nước lạnh lên người cậu.

Lúc cậu về thì sốt.

Trong thôn không có bác sĩ nên đội trường cũ đưa cậu lên thành phố khám.

Văn Bân sợ Trương Hiểu lo lắng nên cố ý để lại bức thư mới đi. @[email protected]ăncắplàchó@lajcn
Trời lạnh đường trơn, khi đội trưởng cũ và mấy người khó khăn lắm mới đưa được Văn Bân tới trạm xá, Văn Bân đã không ổn rồi. @[email protected]ăncắplàchó@parsl
Lúc đó hai mắt Văn Bân mơ màng.

Bỗng cậu vươn tay ra, cười thật ngọt ngào.


Cậu nói cậu thấy Trương Hiểu.

Cậu nói Trương Hiểu tới tìm cậu.

Cậu nói: Trương Hiểu, em yêu anh…
Văn Bân trước nay luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, lúc nào cũng thích mặt mày cau có.

Khi tức thì nhăn nhúm lại, khi vui thì chỉ dãn ra đôi chút.

Chưa từng có ai thấy cậu cười.

Trương Hiểu luôn bảo cậu: Em cười một chút đi, anh muốn thấy em cười. @[email protected]ăncắplàchó@akfae
Hôm đó Văn Bân đã cười.

Đôi mắt vì cười mà cong lên, trên má xuất hiện hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Chỉ là Trương Hiểu không thấy được, và sau này cũng không thể thấy được…..
Sau khi biết Văn Bân không còn nữa, Trương Hiểu không khóc.

Anh dường như đã mất hết cảm giác.

Không biết đau lòng, không biết khó chịu, không biết mệt mà cũng chẳng biết đói.

Anh chỉ im lặng ngồi dưới gốc cây, nhìn những nơi Văn Bân từng nhìn, nhớ lại bộ dạng Văn Bân khi còn ở nơi đây. @[email protected]ăncắplàchó@’afach
Mãi tới khi anh tìm thấy một bọc vải trong cái hộp Văn Bân vẫn giữ gìn nâng niu.Trong bọc là một đôi giày đã giặt sạch, một đôi giày giải phóng rách, là đôi giầy của anh mà nhiều năm trước Văn Bân bảo đã vứt đi…. @[email protected]ăncắplàchó@0fffe
Bất chợt, tất cả mọi cảm xúc như cơn lũ phá đê đổ ập lên người Trương Hiểu.

Anh ngã khụy xuống đất ôm chặt đôi giày, khóc đến nát gan nát phổi.

Văn Bân à, Văn Bân của anh… @[email protected]ăncắplàchó@?ris31
Nhiều năm trôi qua, chính sách của quốc gia có nhiều thay đổi lớn.

Cuộc sống của người dân cũng dần tốt đẹp hơn.

Rất nhiều thanh niên từ thôn lên thành phố làm công. @[email protected]ăncắplàchó@fjscwq
Người nhà Trương Hiểu từng nhiều lần gọi anh về thành phố nhưng Trương Hiểu từ chối.

Anh vẫn ở lại thôn Ngưu gia, vẫn mở tiệm tạp hóa Hướng dương trước cổng thôn của bọn họ. @[email protected]ăncắplàchó@wakfqa
Chạng vạng mỗi ngày, anh sẽ ngồi dưới táng cây ở cổng thôn, nhìn con đường thôn hướng ra bên ngoài ngày một bằng phẳng…. @[email protected]ăncắplàchó@gsafl
Văn Bân à, anh vẫn ở đây chờ em, khi nào em trở về? @[email protected]ăncắplàchó@2%#ds
~
Thế nào là tình yêu?
Tình yêu của tôi không phải tôi nói “tôi yêu em”, mà là “tôi chờ em”
Thế nào là mộng tưởng?
Mộng tưởng của tôi không phải em nói “Em cũng yêu anh”, mà là “Em về rồi”..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương