Tiệm Tạp Hóa Của Nhóc Con
-
Chương 121: Điện thoại di động
Mục Hưng Hà đứng lại, đọc tỉ mỉ tin nhắn ngắn trên điện thoại di động, không tin lắm mà gọi điện thoại di động cho Lâm Đông, nghe trong loa truyền đến một giọng nữ: “Chào ngài, di động của ngài đã hết tiền…”
Đúng là hết tiền thật.
Mục Hưng Hà sờ sờ túi áo, từ trong túi quần lấy tiền tiêu vặt của bản thân ra, đi đến phòng giao dịch lần thứ hai, nhân viên nhiệt tình tiếp đón: “Xin chào, có điều gì cần hỗ trợ ạ?”
Mục Hưng Hà nói: “Nộp tiền điện thoại.”
“Bên này.”
“Ừ.”
Mục Hưng Hà đi tới trước mặt nhân viên, nhân viên liếc mắt một cái nhận ra người đến là Mục Hưng Hà anh tuấn, kinh ngạc nói: “Ồ, không phải cậu vừa mới nộp tiền xong sao?”
Mục Hưng Hà ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, dùng hết rồi.”
“Nhanh như vậy, không phải là gọi điện thoại cho bạn gái chứ?”
“Ừ.”
“Gọi điện thoại rất phí tiền, đề cử mấy gói dịch vụ cho cậu nhé?”
“Được.”
Chờ đến lúc Mục Hưng Hà đi ra từ phòng giao dịch, trong điện thoại di động có thêm một “Dãy số tình thân” cùng dịch vụ “Ba trăm tin nhắn miễn phí”, cậu đứng ở giao lộ gửi tin nhắn cho Lâm Đông, dù sao cũng không cần tiền, gửi một lúc ba cái:
—— Đông Đông.
—— Đông Đông, em ăn cơm chưa?
—— Đông Đông, em đang làm gì?
Vừa mới gửi xong, điện thoại di động vang lên, nhìn thì thấy là dãy số ở đế đô, cậu lập tức kích động không thôi, nhận cuộc gọi: “Đông Đông.”
“Hưng Hà, anh về nhà chưa?” Bên kia vang lên giọng nói dễ nghe của Lâm Đông, Mục Hưng Hà nghe mà ấm áp trong lòng, vui cười hớn hở mà trả lời: “Vẫn chưa.”
“Làm sao vẫn chưa về nhà, bên ngoài lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Sao lại không lạnh chứ? Nhiệt độ bên chỗ anh đều là dưới 0 độ.”
“Chỉ lạnh một chút thôi.”
“Vậy anh đi nộp tiền điện thoại xong rồi về nhà đi, đừng để bị ngã bệnh.”
“Được.”
“Nhanh về nhà đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Mục Hưng Hà nỉ non một câu “Tức phụ nhi thật tốt”, thả điện thoại di động vào bên trong áo khoác cho kín, mang bao tay vào, đạp xe đạp về nhà bà nội, lưu luyến giao di động lại cho Mục Hoài An, quay người ngồi trước máy truyền hình xem ti vi, trong lòng trong đầu đều là nghĩ về Lâm Đông, Lâm Đông đang làm gì, là đang xem ti vi hay là đàn dương cầm, có nghĩ đến mình hay không…
Cả một buổi chiều cậu như có rận trên người, cọ tới cọ lui trên ghế sô pha, cọ đến tối Mục Hoài An đi ngủ, cậu lặng lẽ đi đến phòng ba mẹ, rón rén lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhanh chóng trở lại phòng của mình, chui vào chăn gửi tin nhắn cho Lâm Đông, được Lâm Đông trả lời cậu ở trong chăn cười lăn lộn, nhìn thấy Lâm Đông nói “Nhớ anh”, cậu vui vẻ muốn nổ tung, đạp “Ầm ầm” trên giường, bị Mục Hoài An quát một tiếng, cậu mới yên tĩnh lại, cùng Lâm Đông tán gẫu qua tin nhắn em một câu anh một câu.
Mãi cho tới gần tới hừng đông, hai người chúc nhau ngủ ngon, trước khi mí mắt của Mục Hưng Hà khép lại một giây, xóa toàn bộ tin nhắn bên trong điện thoại di động, sau đó gối lên sổ ghi chép tiến vào giấc mơ thơm ngọt, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm giác một luồng gió lạnh tiến vào chăn, vừa mở mắt nhìn thấy ba đang nhặt điện thoại di động trên giường cậu.
“Biết ngay là thằng nhóc mày lấy điện thoại di động mà.” Mục Hoài An lấy điện thoại di động đi.
Mục Hưng Hà một lần nữa nằm dài trên giường, thức dậy lần nữa, muốn gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Đông cũng không có cách nào, quay người vào phòng đọc sách, mãi cho đến buổi trưa, muốn mượn điện thoại di động, phát hiện Mục Hoài An ra khỏi cửa rồi, chờ đến lúc buổi tối, cậu thừa dịp ba mẹ ngủ đi tìm điện thoại di động, nhưng không tìm được.
Cả một buổi tối cậu đều ngủ không yên ổn, vẫn luôn nằm mơ, trong mơ Lâm Đông trách cậu là người bạn trai không hợp cách, ngay cả việc gọi điện thoại mỗi ngày cũng không làm được, cậu biết Lâm Đông không có cảm giác an toàn, sau khi tỉnh lại trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cùng bà nội và mẹ lên trấn trên mua thức ăn, cũng mất tập trung.
Không yên lòng xách đồ ăn, không yên lòng bước đi, không yên lòng nghe mẹ cùng bà nội nói chuyện, lúc đi qua một cửa hàng bán điện thoại di động, cửa hàng đang phát loa báo kho bán phá giá, cậu liếc mắt nhìn vào trong cửa hàng, nhận một tờ rơi mà cửa hàng phát, cậu nhìn một chút, vừa tính toán lại tiền tiêu vặt của mình, cả người đều có tinh thần, đưa bà nội và mẹ về nhà, đạp xe đạp đi tới cửa hàng điện thoại di động.
Nhân viên cừa hàng điện thoại di động hỏi: “Cậu muốn mua điện thoại di động sao?”
“Ừ.” Mục Hưng Hà nói: “Nhưng bây giờ tôi chưa mua.”
“Vậy cậu?”
“Tôi đến phát tờ rơi.”
“Phát tờ rơi?”
“Ừ, không phải các người đang tuyển người phát tờ rơi à?”
Mục Hưng Hà chỉ chỉ tấm bảng hiệu trước cửa, trên đó viết tuyển người phát tờ rơi ngắn hạn, lúc này nhân viên mới đi tìm ông chủ, ông chủ nói rõ đãi ngộ cùng Mục Hưng Hà, không bao ăn không bao ở, một ngày ba mươi lăm đồng, năm trước năm sau, tính gộp lại phát tờ rơi tám ngày, phát xong kết toán, Mục Hưng Hà đồng ý.
Năm trước phát xong tờ rơi hai ngày, ở nhà trải qua một tết xuân, đầu năm mùng năm lại bắt đầu lên cửa hàng điện thoại di động trên trấn phát tờ rơi, phát đến ngày thứ tám, rốt cục gom thêm tiền tiêu vặt trong tay đủ để mua một cái điện thoại di động cùng sim điện thoại di động, cậu cài sim vào điện thoại di động, ôm một xấp tờ rơi gọi điện thoại cho Lâm Đông.
“Xin chào, ai vậy ạ?” Bên kia vang lên giọng Lâm Đông.
Mục Hưng Hà vui vẻ cười với điện thoại di động.
“Hưng Hà?!” Lâm Đông kinh ngạc hỏi.
“Là anh.” Mục Hưng Hà cười nói.
“Số điện thoại di động này?”
“Của anh đấy.”
“Anh mua điện thoại di động?”
“Ừ. Anh tự mình kiếm tiền mua.” Mục Hưng Hà thập phần kiêu ngạo mà nói.
“Điện thoại di động rất đắt.” Lâm Đông nói, điện thoại di động của Lâm Đông là do Nguyễn Tâm Bình mua, giá cả cậu cũng biết.
“Cũng được, anh mua loại giá rẻ.”
“Tại sao đột nhiên anh lại mua điện thoại di động?”
Mục Hưng Hà ăn ngay nói thật: “Bởi vì anh muốn mỗi ngày gọi điện thoại cho em gửi nhắn tin nữa.” Ít nhất mỗi ngày có thể nói một câu với Lâm Đông, như vậy cậu có thể an tâm mà trải qua một ngày.
Lâm Đông bên kia đột nhiên im lặng.
Mục Hưng Hà cầm điện thoại di động gọi: “Đông Đông, Đông Đông?”
“Ừ, bây giờ anh đang ở chỗ nào?” Lâm Đông rốt cục mở miệng.
“Ở trên trấn nhà bà nội.”
“Đang làm gì?” Lâm Đông nhẹ giọng hỏi.
Lúc này bầu trời rơi đầy tuyết, người đi đường đều rụt đầu, Mục Hưng Hà mặc áo long màu đen, đội mũ lông, một tay ôm tờ rơi, một tay cầm điện thoại di động, lỗ mũi và hai cái tay đều lạnh đỏ chót, nói: “Anh, anh, anh đang đi dạo phố, em thì sao?”
“Em nhìn ra được anh đang nói xạo.”
“A?” Mục Hưng Hà không nghe rõ, lại hỏi một lần: “Em đang làm gì?”
“Em nhìn ra được anh đang nói xạo.”
Mục Hưng Hà sững sờ, nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía tuy rằng trên trấn nhiều người, thế nhưng cậu vẫn phát hiện ra Lâm Đông, Lâm Đông mặc áo lông nhạt màu, đeo khăn quàng cổ màu tối, che dù đứng ở trong đám người, thân ảnh thon dài, tướng mạo tuấn mỹ, tất cả mọi người đều trở thành cảnh nền cho cậu, đẹp mắt một cách kỳ cục.
Đông Đông!
Mục Hưng Hà lập tức gọi: “Đông Đông!”
Lâm Đông mặt không thay đổi đi sang bên này, Mục Hưng Hà cũng vui vẻ chạy, ôm lấy Lâm Đông, thiếu chút nữa làm Lâm Đông bị ngã, Lâm Đông vốn đang tức giận, bị Mục Hưng Hà ôm một cái như thế, lửa giận tiêu hết phân nửa.
Mục Hưng Hà thả Lâm Đông ra, sắc mặt vui mừng, hỏi: “Đông Đông, sao em lại tới đây?”
Lâm Đông hỏi ngược lại: “Không phải anh nói là anh đang đi dạo phố sao?”
Mục Hưng Hà kiên trì nói: “Đúng vậy, anh đang đi dạo phố, anh đúng là đang đi dạo phố mà.”
Lâm Đông cúi đầu nhìn tờ rơi trong tay Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà giấu tờ rơi ra sau, nói: “Một bên đi dạo phố một bên phát tờ rơi.”
“Em đều biết.”
“Em biết cái gì?”
“Em đều biết, anh phát tờ rơi mua điện thoại di động, đều biết.”
“Tiểu Quân nói?”
Lâm Đông không lên tiếng.
Mục Hưng Hà âm thầm cắn răng, nói “Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa”, Tưởng Tiểu Quân cùng en hắn là Tưởng Kỳ Kỳ cũng thật là người một nhà, đều là đứa mách lẻo, Mục Hưng Hà dự định trở lại rồi tính sổ với Tưởng Tiểu Quân sau, nhìn Lâm Đông cười nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì.”
“Còn nói không có chuyện gì, tay ạnh bị lạnh đỏ ửng.” Lâm Đông gỡ bao tay ra, kéo tay Mục Hưng Hà qua, đeo bao tay vào cho Mục Hưng Hà, rồi nhận lấy tờ rơi, đưa cho Mục Hưng Hà một cái bao tay khác.
Mục Hưng Hà nói: “Anh không lạnh, em mang đi.”
Lâm Đông lạnh như băng nói: “Anh mang.”
Mục Hưng Hà cười nói: “Được rồi được rồi, anh mang anh mang.”
Lâm Đông vươn tay phủi phủi hoa tuyết đọng trên quần áo của Mục Hưng Hà, nói: “Đi thôi.”
Mục Hưng Hà hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Phát tờ rơi.”
“Anh tự phát là được rồi.”
“Em và anh cùng nhau phát.”
“Không cần, anh —— “
“Em và anh cùng nhau phát.” Lâm Đông cướp lời.
“Vậy được rồi.”
Lâm Đông gập dù lại, đội mũ, cùng Mục Hưng Hà đồng thời phát tờ rơi trên trấn, phát tới buổi trưa, hai người xoa tay đi về cửa hàng báo cáo kết quả, ông chủ thấy Mục Hưng Hà phát tờ rơi đặc biệt ra sức, lại còn mua điện thoại di động trong tiệm mình, nghĩ bên ngoài tuyết còn rơi nhiều, buổi chiều bảo Mục Hưng Hà không cần phát nữa.
Mục Hưng Hà bày tỏ cảm ơn với ông chủ xong, dắt Lâm Đông đi lấy điện thoại ra khỏi cửa hàng, hỏi: “Đông Đông, em có đói bụng hay không?”
Lâm Đông lắc đầu.
“Khát hay không?”
“Không khát.”
“Có lạnh hay không?”
“Không lạnh, còn có chút nóng.”
“Vậy chúng ta đi về nhà bà nội anh ăn cơm đi.” Mục Hưng Hà bung dù ra nói: “Lúc này mới vừa qua năm, rất nhiều quán cơm không mở cửa, cũng không có cái gì ăn ngon, chúng ta vẫn là nên về nhà ăn thì tốt hơn.”
Lâm Đông gật đầu.
Một tay Mục Hưng Hà bung dù, một tay nắm tay Lâm Đông, đạp trên tuyết đọng đi vào trong thôn, tuyết bay đầy trời, đi trên con đường vào trong thôn, mới vừa rồi còn phi thường náo nhiệt bốn phía, lúc này yên tĩnh cực kỳ, mặc vào một tầng áo trắng, giống như thế giới cổ tích, chỉ có hai người Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, vào lúc này hai người mới có thời gian nói chuyện.
Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, em về khi nào vậy?”
Lâm Đông nói: “Mới vừa nãy.”
“Em không về trấn Cẩm Lí sao?”
“Không.”
“Em trực tiếp tới đây à?”
“Ừ.”
“Tại sao trực tiếp tới bên này?”
“Bởi vì em muốn gặp anh.”
Những ngày tách ra gần đây, không chỉ có Mục Hưng Hà nhớ Lâm Đông đến mức không buồn ăn cơm, Lâm Đông cũng vậy, ngoại trừ học tập, mỗi ngày cậu đều nhớ Mục Hưng Hà, đặc biệt là khi có rất nhiều ngày Mục Hưng Hà không liên lạc với cậu, cậu càng thêm nhớ, rốt cục không nhịn được, nói với người lớn cậu muốn thử tự về trấn Cẩm Lí một mình, cho nên cậu trở lại, chuyện thứ nhất cần làm chính là đến tìm Mục Hưng Hà.
Không nghĩ tới mới đến trấn trên, liền nhận được điện thoại của Mục Hưng Hà, đồng thời nhìn thấy Mục Hưng Hà phát tờ rơi ở trong tuyết vì mua điện thoại di động để có thể liên lạc cùng cậu mỗi ngày, trong lòng cậu vừa ấm vừa tức, cuối cùng đều hóa thành ấm áp, bởi vì cậu quá nhớ Mục Hưng Hà.
Nhớ nên muốn gặp.
Mục Hưng Hà chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, nhìn đôi mắt trong suốt như nước của Lâm Đông, nhìn cánh mũi cao của Lâm Đông, nhìn đôi môi hồng hồng của Lâm Đông, đôi môi, đôi môi…Cậu không nhịn được nuốt nước miếng, chậm rãi kề sát Lâm Đông.
Đúng là hết tiền thật.
Mục Hưng Hà sờ sờ túi áo, từ trong túi quần lấy tiền tiêu vặt của bản thân ra, đi đến phòng giao dịch lần thứ hai, nhân viên nhiệt tình tiếp đón: “Xin chào, có điều gì cần hỗ trợ ạ?”
Mục Hưng Hà nói: “Nộp tiền điện thoại.”
“Bên này.”
“Ừ.”
Mục Hưng Hà đi tới trước mặt nhân viên, nhân viên liếc mắt một cái nhận ra người đến là Mục Hưng Hà anh tuấn, kinh ngạc nói: “Ồ, không phải cậu vừa mới nộp tiền xong sao?”
Mục Hưng Hà ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, dùng hết rồi.”
“Nhanh như vậy, không phải là gọi điện thoại cho bạn gái chứ?”
“Ừ.”
“Gọi điện thoại rất phí tiền, đề cử mấy gói dịch vụ cho cậu nhé?”
“Được.”
Chờ đến lúc Mục Hưng Hà đi ra từ phòng giao dịch, trong điện thoại di động có thêm một “Dãy số tình thân” cùng dịch vụ “Ba trăm tin nhắn miễn phí”, cậu đứng ở giao lộ gửi tin nhắn cho Lâm Đông, dù sao cũng không cần tiền, gửi một lúc ba cái:
—— Đông Đông.
—— Đông Đông, em ăn cơm chưa?
—— Đông Đông, em đang làm gì?
Vừa mới gửi xong, điện thoại di động vang lên, nhìn thì thấy là dãy số ở đế đô, cậu lập tức kích động không thôi, nhận cuộc gọi: “Đông Đông.”
“Hưng Hà, anh về nhà chưa?” Bên kia vang lên giọng nói dễ nghe của Lâm Đông, Mục Hưng Hà nghe mà ấm áp trong lòng, vui cười hớn hở mà trả lời: “Vẫn chưa.”
“Làm sao vẫn chưa về nhà, bên ngoài lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Sao lại không lạnh chứ? Nhiệt độ bên chỗ anh đều là dưới 0 độ.”
“Chỉ lạnh một chút thôi.”
“Vậy anh đi nộp tiền điện thoại xong rồi về nhà đi, đừng để bị ngã bệnh.”
“Được.”
“Nhanh về nhà đi.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Mục Hưng Hà nỉ non một câu “Tức phụ nhi thật tốt”, thả điện thoại di động vào bên trong áo khoác cho kín, mang bao tay vào, đạp xe đạp về nhà bà nội, lưu luyến giao di động lại cho Mục Hoài An, quay người ngồi trước máy truyền hình xem ti vi, trong lòng trong đầu đều là nghĩ về Lâm Đông, Lâm Đông đang làm gì, là đang xem ti vi hay là đàn dương cầm, có nghĩ đến mình hay không…
Cả một buổi chiều cậu như có rận trên người, cọ tới cọ lui trên ghế sô pha, cọ đến tối Mục Hoài An đi ngủ, cậu lặng lẽ đi đến phòng ba mẹ, rón rén lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhanh chóng trở lại phòng của mình, chui vào chăn gửi tin nhắn cho Lâm Đông, được Lâm Đông trả lời cậu ở trong chăn cười lăn lộn, nhìn thấy Lâm Đông nói “Nhớ anh”, cậu vui vẻ muốn nổ tung, đạp “Ầm ầm” trên giường, bị Mục Hoài An quát một tiếng, cậu mới yên tĩnh lại, cùng Lâm Đông tán gẫu qua tin nhắn em một câu anh một câu.
Mãi cho tới gần tới hừng đông, hai người chúc nhau ngủ ngon, trước khi mí mắt của Mục Hưng Hà khép lại một giây, xóa toàn bộ tin nhắn bên trong điện thoại di động, sau đó gối lên sổ ghi chép tiến vào giấc mơ thơm ngọt, đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm giác một luồng gió lạnh tiến vào chăn, vừa mở mắt nhìn thấy ba đang nhặt điện thoại di động trên giường cậu.
“Biết ngay là thằng nhóc mày lấy điện thoại di động mà.” Mục Hoài An lấy điện thoại di động đi.
Mục Hưng Hà một lần nữa nằm dài trên giường, thức dậy lần nữa, muốn gọi điện thoại gửi tin nhắn cho Lâm Đông cũng không có cách nào, quay người vào phòng đọc sách, mãi cho đến buổi trưa, muốn mượn điện thoại di động, phát hiện Mục Hoài An ra khỏi cửa rồi, chờ đến lúc buổi tối, cậu thừa dịp ba mẹ ngủ đi tìm điện thoại di động, nhưng không tìm được.
Cả một buổi tối cậu đều ngủ không yên ổn, vẫn luôn nằm mơ, trong mơ Lâm Đông trách cậu là người bạn trai không hợp cách, ngay cả việc gọi điện thoại mỗi ngày cũng không làm được, cậu biết Lâm Đông không có cảm giác an toàn, sau khi tỉnh lại trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cùng bà nội và mẹ lên trấn trên mua thức ăn, cũng mất tập trung.
Không yên lòng xách đồ ăn, không yên lòng bước đi, không yên lòng nghe mẹ cùng bà nội nói chuyện, lúc đi qua một cửa hàng bán điện thoại di động, cửa hàng đang phát loa báo kho bán phá giá, cậu liếc mắt nhìn vào trong cửa hàng, nhận một tờ rơi mà cửa hàng phát, cậu nhìn một chút, vừa tính toán lại tiền tiêu vặt của mình, cả người đều có tinh thần, đưa bà nội và mẹ về nhà, đạp xe đạp đi tới cửa hàng điện thoại di động.
Nhân viên cừa hàng điện thoại di động hỏi: “Cậu muốn mua điện thoại di động sao?”
“Ừ.” Mục Hưng Hà nói: “Nhưng bây giờ tôi chưa mua.”
“Vậy cậu?”
“Tôi đến phát tờ rơi.”
“Phát tờ rơi?”
“Ừ, không phải các người đang tuyển người phát tờ rơi à?”
Mục Hưng Hà chỉ chỉ tấm bảng hiệu trước cửa, trên đó viết tuyển người phát tờ rơi ngắn hạn, lúc này nhân viên mới đi tìm ông chủ, ông chủ nói rõ đãi ngộ cùng Mục Hưng Hà, không bao ăn không bao ở, một ngày ba mươi lăm đồng, năm trước năm sau, tính gộp lại phát tờ rơi tám ngày, phát xong kết toán, Mục Hưng Hà đồng ý.
Năm trước phát xong tờ rơi hai ngày, ở nhà trải qua một tết xuân, đầu năm mùng năm lại bắt đầu lên cửa hàng điện thoại di động trên trấn phát tờ rơi, phát đến ngày thứ tám, rốt cục gom thêm tiền tiêu vặt trong tay đủ để mua một cái điện thoại di động cùng sim điện thoại di động, cậu cài sim vào điện thoại di động, ôm một xấp tờ rơi gọi điện thoại cho Lâm Đông.
“Xin chào, ai vậy ạ?” Bên kia vang lên giọng Lâm Đông.
Mục Hưng Hà vui vẻ cười với điện thoại di động.
“Hưng Hà?!” Lâm Đông kinh ngạc hỏi.
“Là anh.” Mục Hưng Hà cười nói.
“Số điện thoại di động này?”
“Của anh đấy.”
“Anh mua điện thoại di động?”
“Ừ. Anh tự mình kiếm tiền mua.” Mục Hưng Hà thập phần kiêu ngạo mà nói.
“Điện thoại di động rất đắt.” Lâm Đông nói, điện thoại di động của Lâm Đông là do Nguyễn Tâm Bình mua, giá cả cậu cũng biết.
“Cũng được, anh mua loại giá rẻ.”
“Tại sao đột nhiên anh lại mua điện thoại di động?”
Mục Hưng Hà ăn ngay nói thật: “Bởi vì anh muốn mỗi ngày gọi điện thoại cho em gửi nhắn tin nữa.” Ít nhất mỗi ngày có thể nói một câu với Lâm Đông, như vậy cậu có thể an tâm mà trải qua một ngày.
Lâm Đông bên kia đột nhiên im lặng.
Mục Hưng Hà cầm điện thoại di động gọi: “Đông Đông, Đông Đông?”
“Ừ, bây giờ anh đang ở chỗ nào?” Lâm Đông rốt cục mở miệng.
“Ở trên trấn nhà bà nội.”
“Đang làm gì?” Lâm Đông nhẹ giọng hỏi.
Lúc này bầu trời rơi đầy tuyết, người đi đường đều rụt đầu, Mục Hưng Hà mặc áo long màu đen, đội mũ lông, một tay ôm tờ rơi, một tay cầm điện thoại di động, lỗ mũi và hai cái tay đều lạnh đỏ chót, nói: “Anh, anh, anh đang đi dạo phố, em thì sao?”
“Em nhìn ra được anh đang nói xạo.”
“A?” Mục Hưng Hà không nghe rõ, lại hỏi một lần: “Em đang làm gì?”
“Em nhìn ra được anh đang nói xạo.”
Mục Hưng Hà sững sờ, nhanh chóng quay đầu nhìn bốn phía tuy rằng trên trấn nhiều người, thế nhưng cậu vẫn phát hiện ra Lâm Đông, Lâm Đông mặc áo lông nhạt màu, đeo khăn quàng cổ màu tối, che dù đứng ở trong đám người, thân ảnh thon dài, tướng mạo tuấn mỹ, tất cả mọi người đều trở thành cảnh nền cho cậu, đẹp mắt một cách kỳ cục.
Đông Đông!
Mục Hưng Hà lập tức gọi: “Đông Đông!”
Lâm Đông mặt không thay đổi đi sang bên này, Mục Hưng Hà cũng vui vẻ chạy, ôm lấy Lâm Đông, thiếu chút nữa làm Lâm Đông bị ngã, Lâm Đông vốn đang tức giận, bị Mục Hưng Hà ôm một cái như thế, lửa giận tiêu hết phân nửa.
Mục Hưng Hà thả Lâm Đông ra, sắc mặt vui mừng, hỏi: “Đông Đông, sao em lại tới đây?”
Lâm Đông hỏi ngược lại: “Không phải anh nói là anh đang đi dạo phố sao?”
Mục Hưng Hà kiên trì nói: “Đúng vậy, anh đang đi dạo phố, anh đúng là đang đi dạo phố mà.”
Lâm Đông cúi đầu nhìn tờ rơi trong tay Mục Hưng Hà.
Mục Hưng Hà giấu tờ rơi ra sau, nói: “Một bên đi dạo phố một bên phát tờ rơi.”
“Em đều biết.”
“Em biết cái gì?”
“Em đều biết, anh phát tờ rơi mua điện thoại di động, đều biết.”
“Tiểu Quân nói?”
Lâm Đông không lên tiếng.
Mục Hưng Hà âm thầm cắn răng, nói “Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa”, Tưởng Tiểu Quân cùng en hắn là Tưởng Kỳ Kỳ cũng thật là người một nhà, đều là đứa mách lẻo, Mục Hưng Hà dự định trở lại rồi tính sổ với Tưởng Tiểu Quân sau, nhìn Lâm Đông cười nói: “Dù sao cũng không có chuyện gì.”
“Còn nói không có chuyện gì, tay ạnh bị lạnh đỏ ửng.” Lâm Đông gỡ bao tay ra, kéo tay Mục Hưng Hà qua, đeo bao tay vào cho Mục Hưng Hà, rồi nhận lấy tờ rơi, đưa cho Mục Hưng Hà một cái bao tay khác.
Mục Hưng Hà nói: “Anh không lạnh, em mang đi.”
Lâm Đông lạnh như băng nói: “Anh mang.”
Mục Hưng Hà cười nói: “Được rồi được rồi, anh mang anh mang.”
Lâm Đông vươn tay phủi phủi hoa tuyết đọng trên quần áo của Mục Hưng Hà, nói: “Đi thôi.”
Mục Hưng Hà hỏi: “Đi chỗ nào?”
“Phát tờ rơi.”
“Anh tự phát là được rồi.”
“Em và anh cùng nhau phát.”
“Không cần, anh —— “
“Em và anh cùng nhau phát.” Lâm Đông cướp lời.
“Vậy được rồi.”
Lâm Đông gập dù lại, đội mũ, cùng Mục Hưng Hà đồng thời phát tờ rơi trên trấn, phát tới buổi trưa, hai người xoa tay đi về cửa hàng báo cáo kết quả, ông chủ thấy Mục Hưng Hà phát tờ rơi đặc biệt ra sức, lại còn mua điện thoại di động trong tiệm mình, nghĩ bên ngoài tuyết còn rơi nhiều, buổi chiều bảo Mục Hưng Hà không cần phát nữa.
Mục Hưng Hà bày tỏ cảm ơn với ông chủ xong, dắt Lâm Đông đi lấy điện thoại ra khỏi cửa hàng, hỏi: “Đông Đông, em có đói bụng hay không?”
Lâm Đông lắc đầu.
“Khát hay không?”
“Không khát.”
“Có lạnh hay không?”
“Không lạnh, còn có chút nóng.”
“Vậy chúng ta đi về nhà bà nội anh ăn cơm đi.” Mục Hưng Hà bung dù ra nói: “Lúc này mới vừa qua năm, rất nhiều quán cơm không mở cửa, cũng không có cái gì ăn ngon, chúng ta vẫn là nên về nhà ăn thì tốt hơn.”
Lâm Đông gật đầu.
Một tay Mục Hưng Hà bung dù, một tay nắm tay Lâm Đông, đạp trên tuyết đọng đi vào trong thôn, tuyết bay đầy trời, đi trên con đường vào trong thôn, mới vừa rồi còn phi thường náo nhiệt bốn phía, lúc này yên tĩnh cực kỳ, mặc vào một tầng áo trắng, giống như thế giới cổ tích, chỉ có hai người Lâm Đông cùng Mục Hưng Hà, vào lúc này hai người mới có thời gian nói chuyện.
Mục Hưng Hà hỏi: “Đông Đông, em về khi nào vậy?”
Lâm Đông nói: “Mới vừa nãy.”
“Em không về trấn Cẩm Lí sao?”
“Không.”
“Em trực tiếp tới đây à?”
“Ừ.”
“Tại sao trực tiếp tới bên này?”
“Bởi vì em muốn gặp anh.”
Những ngày tách ra gần đây, không chỉ có Mục Hưng Hà nhớ Lâm Đông đến mức không buồn ăn cơm, Lâm Đông cũng vậy, ngoại trừ học tập, mỗi ngày cậu đều nhớ Mục Hưng Hà, đặc biệt là khi có rất nhiều ngày Mục Hưng Hà không liên lạc với cậu, cậu càng thêm nhớ, rốt cục không nhịn được, nói với người lớn cậu muốn thử tự về trấn Cẩm Lí một mình, cho nên cậu trở lại, chuyện thứ nhất cần làm chính là đến tìm Mục Hưng Hà.
Không nghĩ tới mới đến trấn trên, liền nhận được điện thoại của Mục Hưng Hà, đồng thời nhìn thấy Mục Hưng Hà phát tờ rơi ở trong tuyết vì mua điện thoại di động để có thể liên lạc cùng cậu mỗi ngày, trong lòng cậu vừa ấm vừa tức, cuối cùng đều hóa thành ấm áp, bởi vì cậu quá nhớ Mục Hưng Hà.
Nhớ nên muốn gặp.
Mục Hưng Hà chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lâm Đông, nhìn đôi mắt trong suốt như nước của Lâm Đông, nhìn cánh mũi cao của Lâm Đông, nhìn đôi môi hồng hồng của Lâm Đông, đôi môi, đôi môi…Cậu không nhịn được nuốt nước miếng, chậm rãi kề sát Lâm Đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook