Tiệm Tạp Hoá Âm Dương
-
Chương 40
Có thể xét nghiệm một chút cũng tốt, bà ấy lập tức lấy một bình nước giếng sạch sẽ đưa cho Triệu Kiện: “Nếu như không có vấn đề gì, em sẽ mua thêm mấy cái gửi cho mẹ”
Triệu Kiện gật đầu: “Tốt nhất là không có vấn đề.”
Thịt cá tươi ngon như vậy, ông ấy vẫn muốn ăn tiếp.
Kính Hoa Duyên, Thẩm Như Như cũng đang ăn tối và xem thời sự.
Gần đây, cô đột nhiên phát hiện bản tin buổi tối của trấn Mộ Nguyên rất thú vị. Không biết phóng viên đào ở đâu ra đủ loại sự kiện dở khóc dở cười, phát ra bằng tiếng địa phương thông qua người dẫn chương trình, vô cùng hài hước.
Nối tiếp sự kiện tài xế taxi lần trước, lần này lại có quỷ lên tin tức một cách gián tiếp. Những quả đào ở ngọn núi phía sau của trường tiểu học Mộ Nguyên đã biến mất chỉ sau một đêm, không còn một quả nào, kỳ lạ nhất là không có ai nhìn thấy kẻ trộm. Cảnh sát đang điều tra khắp những nơi mà quả đào rơi xuống, nhưng tạm thời không có tiến triển gì.
Thẩm Như Như nhìn thấy tin tức này, lập tức biết là ai làm, sáng nay cô còn nhìn thấy Lão Vương đầu trọc đăng bài trong vòng bạn bè, vị trí ở gần trường tiểu học Mộ Nguyên. Nhưng mà cô có chút nghi ngờ, không có [ bùa dẫn đường ], quỷ bình thường không thể lấy đồ vật của dương gian, huống chi cả một núi đào nhiều như vậy, trộm về làm gì?
Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lão Vương, hỏi thẳng ông ta xem đã xảy ra chuyện gì. Chỉ một lát sau, Lão Vương đã trả lời tin nhắn, nói đây là nhiệm vụ ông ta nhận từ Ngân hàng Âm Dương, ông ta nhận đạo cụ, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu, không nuốt riêng một quả đào nào.
Thẩm Như Như thấy tin nhắn trả lời thì càng cảm thấy khó hiểu, ai lại nhàm chán như vậy, thuê quỷ làm loại chuyện này.
Đúng lúc này, phía trước cửa hàng có tiếng động vang lên, có người đến thăm.
Thẩm Như Như vội vàng đứng dậy chạy ra, lập tức nhìn thấy Bách Lý Vô Thù đang đứng trước giàn hoa, trên lưng đeo kiếm, trong tay xách một chiếc túi, anh ta đang nhìn chằm chằm vào những bông hoa lưu ly trên giàn hoa.
“Đạo trưởng Bách Lý, anh thích chậu hoa này sao? Tôi giảm giá cho anh, bốn mươi năm tệ, lấy đi. Bách Lý Vô Thù lắc đầu, đưa cho cô một chiếc túi: “Đạo hữu Thẩm, tôi đến tìm cô để luận bàn” “Đạo trưởng Bách Lý, tôi không biết đánh nhau, luận bàn như thế nào?” Thẩm Như Như nhận lấy chiếc túi, mở ra nhìn theo bản năng, chỉ thấy một đống đào đỏ mọng ở bên trong. Cô ngây người, nhớ lại tin tức vừa mới xem hồi nãy: “Những quả đào này ở đâu ra?”
“Vừa hái lúc sáng, rất tươi” Bách Lý Vô Thù vô cùng thành thật, tháo kiếm gỗ đào sau lưng xuống và nói: “Đạo hữu Thẩm, cô dùng bùa chú, tôi dùng kiếm, đến điểm mấu chốt thì dừng”
Thẩm Như Như có chút đau đầu đối với túi đào không rõ lai lịch và chấp nhất luận bàn với cô của Bách Lý Vô Thù, bây giờ, cô có thể xác định nhiệm vụ trộm đào có liên quan với Bách Lý, nhiệm vụ này rất có thể là do anh ta phát.
Một đạo trưởng tốt, trộm đào của người ta làm gì?
“Vậy ra sân luận bàn đi? Cô vừa nghi hoặc vừa đi vào trong, đi vào trong sân thu dọn đồ linh tinh để lấy chỗ, nhân tiện nhốt vịt vàng nhỏ vào trong ổ, sau đó, cô lấy ra hai lá bùa mới học hôm nay.
[ Bùa hoa lê ] và [ bùa toái tinh ] đều là loại bùa có khả năng công kích, lực sát thương cao, phạm vi bao phủ rộng, nhược điểm chính là không linh hoạt, một khi phóng ra thì không thể di chuyển, thời gian tồn tại cũng rất ngắn. Nó thực sự không thích hợp để tỷ thí, nhưng mà không có cách nào khác, hiện tại cô chỉ biết hai loại bùa tấn công này.
Bách Lý Vô Thù đứng thẳng ở giữa sân, một tay cầm kiếm sau lưng, một tay để ở bên hông: “Đạo hữu Thẩm, lần đầu tỷ thí, hai người chúng ta đều không rõ lai lịch của đối phương, để tránh những thiệt hại không cần thiết, hôm nay, cô tấn công, tôi phòng thủ”
Thẩm Như Như làm động tác OK, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại, kẹp ( bùa hoa lê), trong miệng niệm chú, lá bùa nhanh chóng tự bốc cháy, biến thành mấy chiếc kim mỏng bay ra ngoài, bắn thẳng về phía Bách Lý Vô Thù.
Bách Lý Vô Thù lập tức trở tay giơ kiếm ngăn cản, từng chút hóa giải thế công của những chiếc kim mỏng đó. Hai người một tới một lui tỷ thí hơn một tiếng đồng hồ, đến khi kiệt lực mới dừng lại. Thẩm Như Như lau mồ hôi trên trán, lấy ra một chiếc ghế gấp ngồi nghỉ ngơi: “Đạo trưởng Bách Lý, thân thủ của anh thật nhanh nhẹn.”
Bách Lý Vô Thù ngồi xuống một chiếc ghế gấp khác, cúi đầu nhìn đạo bào rách nát của mình, không cảm xúc nói: “Linh lực của đạo hữu Thẩm vô cùng thâm hậu.”
Hai người khen ngợi nhau vài câu, Thẩm Như Như thử hỏi: “Đạo trưởng Bách Lý, lần này anh xuống núi là vì chuyện gì? Có thể tiết lộ một chút không?”
“Không có gì bí mật, nói với cô cũng không sao? Bách Lý Vô Thù nói đến đây, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Ban Đặc Biệt phát nhiệm vụ, muốn chúng tôi bắt một nữ quỷ, những người khác đều bận rộn nên tôi mới xuống núi. Nữ quỷ kia rất giảo hoạt, có lẽ cô ta nghe thấy tiếng gió nên đã trốn đi, chưa từng lộ diện. Thẩm Như Như: “… Tam Thanh Quan và Ban Đặc Biệt vậy mà lại có quan hệ hợp tác?”
Thì ra người mà Viên Nghệ muốn trốn chính là Bách Lý Vô Thù, chuyện này cũng trùng hợp quá đi mất. Bách Lý Vô Thù nhướng mày, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ khó tin: “Thân là người trong Huyền Môn mà chuyện này cô cũng không biết? Ban Đặc Biệt không phải một tổ chức cụ thể, tất cả những người đã đăng ký tên trong Huyền Môn đều có thể gọi là thành viên của Ban Đặc Biệt, khi có nhiệm vụ, ai ở gần và rảnh rỗi sẽ nhận nhiệm vụ.”
“Tôi mới nhập môn không lâu, cũng không quen biết người cùng ngành, tất nhiên là không biết…” Thẩm Như Như có chút cạn lời: “Vậy vì sao anh lại phát nhiệm vụ trộm đào ở Ngân hàng Âm Dương?”
“Ồ, làm sao cô biết?” Bách Lý Vô Thù lại kinh ngạc, nhưng vẫn thẳng thắn giải thích: “Tôi đã phát mười nhiệm vụ khác nhau, chỉ cần nữ quỷ đó nhận là có thể tìm được manh mối của cô ta.
Thẩm Như Như trầm ngâm lắng nghe, cô phải nghĩ cách báo tin này cho Viên Nghệ, chắc là Lão Vương và dì Tương có thể tìm được cô ấy…
Hai người ngồi nghỉ trong sân một lúc lâu, đang chuẩn bị giải tán thì Từ Dẫn Châu đến, [ bùa yên giấc ] của anh lại bị mất nên anh đến mua một cái mới.
Khi Từ Dẫn Châu và Bách Lý Vô Thù nhìn thấy nhau, cả hai đều tỏ ra ngạc nhiên.
Thẩm Như Như nhìn hai người bọn họ: “Hai người biết nhau à?”
Bách Lý Vô Thù gật đầu: “Hai năm trước đã từng gặp, anh Từ khiến cho người khác có ấn tượng rất sâu sắc”
“Tình cờ gặp một lần ở Tam Thanh Quan, không ngờ sẽ gặp lại? Từ Dẫn Châu nhàn nhạt nói, đồng thời đánh giá quần áo trên người Bách Lý Vô Thù: “Đại sư là đang..”
“À, luận bàn thôi, không có gì đáng ngại. Bách Lý Vô Thù cười cười, nói với Thẩm Như Như: “Tôi đi trước đây, ngày mai lại đến
“Được, đạo trưởng Bách Lý đi thong thả” Thẩm Như Như nhìn theo người rời đi, sau đó cô đến bên cửa sổ nhấc bút vẽ một lá [ bùa yên giấc ], gấp thành hình tam giác và đưa cho Từ dẫn Châu. Cô thuận miệng hỏi: “Anh Từ, hai năm trước anh đến Tam Thanh Quan chữa bệnh à?”
Từ Dẫn Châu cầm [ bùa yên giấc ], đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm: “Không, tôi chỉ đi xin một chiếc gương bát quái”
Trong đầu Thẩm Như Như nhanh chóng hiện lên chiếc gương bát quái trên cửa ở nhà cũ của nhà họ Từ: “Gương bát quái trừ tà trấn trạch, anh lợi hại như vậy, hẳn là quỷ quái không dám lại gần, lấy gương không phải là thừa à?” Lúc nào cũng có tiểu quỷ ngu ngốc va phải.
Từ Dẫn Châu vẫn cúi đầu nhìn cô: “Chỉ cần chúng tới gần thì sẽ bị tôi hấp thụ, thật sự phiền phức."
Triệu Kiện gật đầu: “Tốt nhất là không có vấn đề.”
Thịt cá tươi ngon như vậy, ông ấy vẫn muốn ăn tiếp.
Kính Hoa Duyên, Thẩm Như Như cũng đang ăn tối và xem thời sự.
Gần đây, cô đột nhiên phát hiện bản tin buổi tối của trấn Mộ Nguyên rất thú vị. Không biết phóng viên đào ở đâu ra đủ loại sự kiện dở khóc dở cười, phát ra bằng tiếng địa phương thông qua người dẫn chương trình, vô cùng hài hước.
Nối tiếp sự kiện tài xế taxi lần trước, lần này lại có quỷ lên tin tức một cách gián tiếp. Những quả đào ở ngọn núi phía sau của trường tiểu học Mộ Nguyên đã biến mất chỉ sau một đêm, không còn một quả nào, kỳ lạ nhất là không có ai nhìn thấy kẻ trộm. Cảnh sát đang điều tra khắp những nơi mà quả đào rơi xuống, nhưng tạm thời không có tiến triển gì.
Thẩm Như Như nhìn thấy tin tức này, lập tức biết là ai làm, sáng nay cô còn nhìn thấy Lão Vương đầu trọc đăng bài trong vòng bạn bè, vị trí ở gần trường tiểu học Mộ Nguyên. Nhưng mà cô có chút nghi ngờ, không có [ bùa dẫn đường ], quỷ bình thường không thể lấy đồ vật của dương gian, huống chi cả một núi đào nhiều như vậy, trộm về làm gì?
Cô lấy di động ra gửi tin nhắn cho Lão Vương, hỏi thẳng ông ta xem đã xảy ra chuyện gì. Chỉ một lát sau, Lão Vương đã trả lời tin nhắn, nói đây là nhiệm vụ ông ta nhận từ Ngân hàng Âm Dương, ông ta nhận đạo cụ, nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu, không nuốt riêng một quả đào nào.
Thẩm Như Như thấy tin nhắn trả lời thì càng cảm thấy khó hiểu, ai lại nhàm chán như vậy, thuê quỷ làm loại chuyện này.
Đúng lúc này, phía trước cửa hàng có tiếng động vang lên, có người đến thăm.
Thẩm Như Như vội vàng đứng dậy chạy ra, lập tức nhìn thấy Bách Lý Vô Thù đang đứng trước giàn hoa, trên lưng đeo kiếm, trong tay xách một chiếc túi, anh ta đang nhìn chằm chằm vào những bông hoa lưu ly trên giàn hoa.
“Đạo trưởng Bách Lý, anh thích chậu hoa này sao? Tôi giảm giá cho anh, bốn mươi năm tệ, lấy đi. Bách Lý Vô Thù lắc đầu, đưa cho cô một chiếc túi: “Đạo hữu Thẩm, tôi đến tìm cô để luận bàn” “Đạo trưởng Bách Lý, tôi không biết đánh nhau, luận bàn như thế nào?” Thẩm Như Như nhận lấy chiếc túi, mở ra nhìn theo bản năng, chỉ thấy một đống đào đỏ mọng ở bên trong. Cô ngây người, nhớ lại tin tức vừa mới xem hồi nãy: “Những quả đào này ở đâu ra?”
“Vừa hái lúc sáng, rất tươi” Bách Lý Vô Thù vô cùng thành thật, tháo kiếm gỗ đào sau lưng xuống và nói: “Đạo hữu Thẩm, cô dùng bùa chú, tôi dùng kiếm, đến điểm mấu chốt thì dừng”
Thẩm Như Như có chút đau đầu đối với túi đào không rõ lai lịch và chấp nhất luận bàn với cô của Bách Lý Vô Thù, bây giờ, cô có thể xác định nhiệm vụ trộm đào có liên quan với Bách Lý, nhiệm vụ này rất có thể là do anh ta phát.
Một đạo trưởng tốt, trộm đào của người ta làm gì?
“Vậy ra sân luận bàn đi? Cô vừa nghi hoặc vừa đi vào trong, đi vào trong sân thu dọn đồ linh tinh để lấy chỗ, nhân tiện nhốt vịt vàng nhỏ vào trong ổ, sau đó, cô lấy ra hai lá bùa mới học hôm nay.
[ Bùa hoa lê ] và [ bùa toái tinh ] đều là loại bùa có khả năng công kích, lực sát thương cao, phạm vi bao phủ rộng, nhược điểm chính là không linh hoạt, một khi phóng ra thì không thể di chuyển, thời gian tồn tại cũng rất ngắn. Nó thực sự không thích hợp để tỷ thí, nhưng mà không có cách nào khác, hiện tại cô chỉ biết hai loại bùa tấn công này.
Bách Lý Vô Thù đứng thẳng ở giữa sân, một tay cầm kiếm sau lưng, một tay để ở bên hông: “Đạo hữu Thẩm, lần đầu tỷ thí, hai người chúng ta đều không rõ lai lịch của đối phương, để tránh những thiệt hại không cần thiết, hôm nay, cô tấn công, tôi phòng thủ”
Thẩm Như Như làm động tác OK, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khép lại, kẹp ( bùa hoa lê), trong miệng niệm chú, lá bùa nhanh chóng tự bốc cháy, biến thành mấy chiếc kim mỏng bay ra ngoài, bắn thẳng về phía Bách Lý Vô Thù.
Bách Lý Vô Thù lập tức trở tay giơ kiếm ngăn cản, từng chút hóa giải thế công của những chiếc kim mỏng đó. Hai người một tới một lui tỷ thí hơn một tiếng đồng hồ, đến khi kiệt lực mới dừng lại. Thẩm Như Như lau mồ hôi trên trán, lấy ra một chiếc ghế gấp ngồi nghỉ ngơi: “Đạo trưởng Bách Lý, thân thủ của anh thật nhanh nhẹn.”
Bách Lý Vô Thù ngồi xuống một chiếc ghế gấp khác, cúi đầu nhìn đạo bào rách nát của mình, không cảm xúc nói: “Linh lực của đạo hữu Thẩm vô cùng thâm hậu.”
Hai người khen ngợi nhau vài câu, Thẩm Như Như thử hỏi: “Đạo trưởng Bách Lý, lần này anh xuống núi là vì chuyện gì? Có thể tiết lộ một chút không?”
“Không có gì bí mật, nói với cô cũng không sao? Bách Lý Vô Thù nói đến đây, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Ban Đặc Biệt phát nhiệm vụ, muốn chúng tôi bắt một nữ quỷ, những người khác đều bận rộn nên tôi mới xuống núi. Nữ quỷ kia rất giảo hoạt, có lẽ cô ta nghe thấy tiếng gió nên đã trốn đi, chưa từng lộ diện. Thẩm Như Như: “… Tam Thanh Quan và Ban Đặc Biệt vậy mà lại có quan hệ hợp tác?”
Thì ra người mà Viên Nghệ muốn trốn chính là Bách Lý Vô Thù, chuyện này cũng trùng hợp quá đi mất. Bách Lý Vô Thù nhướng mày, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ khó tin: “Thân là người trong Huyền Môn mà chuyện này cô cũng không biết? Ban Đặc Biệt không phải một tổ chức cụ thể, tất cả những người đã đăng ký tên trong Huyền Môn đều có thể gọi là thành viên của Ban Đặc Biệt, khi có nhiệm vụ, ai ở gần và rảnh rỗi sẽ nhận nhiệm vụ.”
“Tôi mới nhập môn không lâu, cũng không quen biết người cùng ngành, tất nhiên là không biết…” Thẩm Như Như có chút cạn lời: “Vậy vì sao anh lại phát nhiệm vụ trộm đào ở Ngân hàng Âm Dương?”
“Ồ, làm sao cô biết?” Bách Lý Vô Thù lại kinh ngạc, nhưng vẫn thẳng thắn giải thích: “Tôi đã phát mười nhiệm vụ khác nhau, chỉ cần nữ quỷ đó nhận là có thể tìm được manh mối của cô ta.
Thẩm Như Như trầm ngâm lắng nghe, cô phải nghĩ cách báo tin này cho Viên Nghệ, chắc là Lão Vương và dì Tương có thể tìm được cô ấy…
Hai người ngồi nghỉ trong sân một lúc lâu, đang chuẩn bị giải tán thì Từ Dẫn Châu đến, [ bùa yên giấc ] của anh lại bị mất nên anh đến mua một cái mới.
Khi Từ Dẫn Châu và Bách Lý Vô Thù nhìn thấy nhau, cả hai đều tỏ ra ngạc nhiên.
Thẩm Như Như nhìn hai người bọn họ: “Hai người biết nhau à?”
Bách Lý Vô Thù gật đầu: “Hai năm trước đã từng gặp, anh Từ khiến cho người khác có ấn tượng rất sâu sắc”
“Tình cờ gặp một lần ở Tam Thanh Quan, không ngờ sẽ gặp lại? Từ Dẫn Châu nhàn nhạt nói, đồng thời đánh giá quần áo trên người Bách Lý Vô Thù: “Đại sư là đang..”
“À, luận bàn thôi, không có gì đáng ngại. Bách Lý Vô Thù cười cười, nói với Thẩm Như Như: “Tôi đi trước đây, ngày mai lại đến
“Được, đạo trưởng Bách Lý đi thong thả” Thẩm Như Như nhìn theo người rời đi, sau đó cô đến bên cửa sổ nhấc bút vẽ một lá [ bùa yên giấc ], gấp thành hình tam giác và đưa cho Từ dẫn Châu. Cô thuận miệng hỏi: “Anh Từ, hai năm trước anh đến Tam Thanh Quan chữa bệnh à?”
Từ Dẫn Châu cầm [ bùa yên giấc ], đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô chằm chằm: “Không, tôi chỉ đi xin một chiếc gương bát quái”
Trong đầu Thẩm Như Như nhanh chóng hiện lên chiếc gương bát quái trên cửa ở nhà cũ của nhà họ Từ: “Gương bát quái trừ tà trấn trạch, anh lợi hại như vậy, hẳn là quỷ quái không dám lại gần, lấy gương không phải là thừa à?” Lúc nào cũng có tiểu quỷ ngu ngốc va phải.
Từ Dẫn Châu vẫn cúi đầu nhìn cô: “Chỉ cần chúng tới gần thì sẽ bị tôi hấp thụ, thật sự phiền phức."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook