Anh ấy đã mấy đêm liền mất ngủ cả đêm, hôm nay rốt cuộc không chịu nổi nữa, đến tố khổ với em gái.Thẩm Như Như kiên nhẫn lắng nghe hơn một tiếng đồng hồ, an ủi mấy câu, nói: “Vấn đề công việc em không có gì giúp được anh, nhưng không ngủ được thì em có thể giúp.”Anh trai Thẩm buồn bực: “Giúp thế nào?”“Anh đợi đấy, mai em gửi cho anh thứ này hay lắm.”Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Như Như gửi Bùa yên giấc cho Thẩm Thần Thần, nhân tiện còn nhét một hộp trà trắng địa phương từ trấn Mộ Nguyên vào gói hàng.Từ nhỏ cô đã biết sở thích của anh trai nhà mình không giống những người cùng tuổi, lúc còn đi học anh ấy không chơi bóng, không chơi game, không thích lên mạng, sau khi ra ngoài xã hội làm việc cũng chưa từng ra quán uống rượu.

Lúc rảnh rỗi chỉ thích pha một chén trà ngon từ từ thưởng thức, hoặc ra công viên đánh cờ, câu cá với các ông các cụ, cả người đều toát ra một loại khí tức Phật hệ dưỡng lão.Trong ký ức của Thẩm Như Như, ấn tượng sâu sắc nhất là một chuyện xảy ra vào năm lớp bốn.

Đó là một cuối tuần nắng vàng rực rỡ, Thẩm Thần Thần vì thua cược nên phải dắt cô ra ngoài chơi xuân.


Cô rất vui mừng, chuẩn bị trước cả một túi lớn đồ ăn vặt thức uống.

Kết quả Thẩm Thần Thần chỉ dắt cô đến công viên cạnh nhà lượn một vòng, sau đó chạy tới bên hồ câu cá.

Cô chỉ có thể ngồi bên cạnh xem, vừa nắng vừa chán, tối về nhà còn vì cảm nắng mà nôn hết thức ăn ban ngày ra.Chuyện này để lại bóng đen tâm lý cho Thẩm Như Như thuở ấu thơ, từ đó về sau, cô kiên quyết từ chối ra ngoài một mình với Thẩm Thần Thần.Nhưng ngoại trừ lần đó ra, nhìn từ biểu hiện tổng thể thường ngày của Thẩm Thần Thần, anh ấy vẫn được coi là một người anh tốt.


Trên cơ bản đều nhường nhịn, bảo vệ cô.Anh trai Phật hệ hiền hòa như vậy có thể phiền não đến mức cả đêm khó ngủ, có thể thấy công việc đích thực đã xảy ra vấn đề không nhỏ, hy vọng anh ấy có thể thuận lợi giải quyết.

Sau khi Thẩm Như Như gửi chuyển phát nhanh, liền đi đến nhà họ Từ giao hoa.Hôm nay Từ thiếu gia không lộ mặt, Thẩm Như Như cũng không vào nhà họ Từ ở lại lâu, đưa hoa cho dì Châu xong cô cũng rời khỏi.Hôm nay người tới mua bùa còn nhiều hơn hôm qua, phần lớn khách hàng đều đến vì Bùa chiêu tài, mười tấm Bùa chiêu tài chưa hết buổi sáng đều bán sạch, mà những lá bùa khác không ai hỏi tới.Đến chiều vẫn không ngừng có khách hàng lục tục đến hỏi về Bùa chiêu tài, Thẩm Như Như thấy số người thực sự quá nhiều, quyết định làm thêm một chút, tăng lượng làm mỗi ngày mười tấm lên thành hai mươi tấm.

Cũng may giờ cô càng lúc càng quen tay, cho dù vẽ tại chỗ cũng không mất bao nhiêu phút.Trong cửa hàng Kính Hoa Duyên, một bác gái bốn năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế xếp cạnh kệ hoa chờ đợi, lá Bùa chiêu tài cuối cùng của hôm nay bị bác ấy giành đặt trước.

Bà ấy ngẩng đầu lên đánh giá bốn phía, nói: “Bà chủ Thẩm, môi trường chỗ này của cô đúng là tốt thật, mát rượi như mở điều hòa vậy.”Thẩm Như Như vừa hay vẽ xong nét cuối cùng, tỉ mỉ gấp bùa rồi nhét vào một cái túi phúc nhỏ bé xinh xắn, rút một sợi dây, buộc chặt miệng túi, cô ngẩng đầu lên: “Nhiều thực vật tự nhiên sẽ mát mẻ, nhà bác trồng nhiều mấy thứ hoa cả một chút, cũng sẽ có hiệu quả như vậy.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương