Tiệm Mỳ Nhỏ
-
Chương 2
Edit: Mr.Downer
“Đưa điện thoại cho em, sao em không bật máy?” Đối phương hỏi.
Ngữ khí vững vàng, nghe không ra cảm xúc.
“Xin lỗi, có thể là hết pin rồi.” Lại Thuấn Niên nhanh chóng giải thích, tình huống tương tự như vậy phát sinh không chỉ một lần. Hồi trước đối phương tặng anh di động, muốn anh lúc nào cũng mang theo để tiện liên lạc. Nhưng anh làm sao có thể lúc nào cũng đem theo, đã vậy di động chính là có phóng xạ, không tốt với thân thể, lại nói di động của anh cũng chỉ chờ một cú điện thoại, một tháng cũng chưa chắc có một cuộc gọi. Anh thường quên mất bây giờ điện thoại di động rất phổ biến, tuy là thời điểm smartphone đang lưu hành rộng rãi, nhưng anh cũng không có thời gian nghiên cứu. Đối với anh mà nói, di động cũng chỉ dùng để gọi điện mà thôi. Anh chỉ dùng một chút thời gian để học cách xài di động, mở khóa điện thoại cùng nhận cuộc gọi, gây ra không ít chuyện cười, điều này làm cho anh càng thêm bài xích sử dụng nó.
Đối phương nghe thấy trả lời, trầm mặc một hồi, không nói một câu.
Lại Thuấn Niên cảm thấy được bầu không khí như vậy vừa lúng túng vừa không ổn, nhanh chóng tìm đề tài khác, giả vờ không để ý tới: “Hôm nay em đi chợ mua thực phẩm, có mua vài con cá, nếu không em đi qua làm cho anh ăn? Đêm nay anh có đi xã giao không?”
“Bảy giờ em đến đi, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Đối phương nói xong, hàn huyên vài câu, bèn nói tạm biệt, chấm dứt trò chuyện.
Hôm nay vẫn nói lời khách sáo. Lại Thuấn Niên nhìn tin nhắn, nguyên bản lời muốn nói kìm nén trong lòng, lại không thể nói ra. Anh dường như không thể cự tuyệt mệnh lệnh của đối phương, dường như là ngoan ngoãn đến mức phục tùng.
Khi đối mặt với người này, anh từ trước đến nay đều không phải là Lại Thuấn Niên lúc bình thường. Trạng thái này giống như bản thân vẫn bình thường, ý thức bản thân vẫn thanh tỉnh, nhưng cũng không phải thật sự là chính mình, làm ra chuyện bình thường mình có thể làm.
Anh nghĩ, có lẽ đối phương có cái ma lực gì đó, không ngừng dẫn dắt anh làm ra chuyện không giống mình thường làm chút nào, làm cho anh căn bản không có cách nào chống cự.
Lại Thuấn Niên thu dọn xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, đem theo một vài con cá tươi cùng rau dưa, đi tàu điện một chuyến, sau khi xuống xe thì đi bộ một đoạn, đến nơi cũng gần bảy giờ. Nhà người nọ nằm ở đoạn đường có khu chung cư cao cấp, hơn nữa đây còn là khu nhà cao cấp nổi tiếng với diện tích rộng nhất. Anh đối với khu vực này cũng coi như quen thuộc, dù sao cũng thường xuyên đến đây. Ngay cả nhân viên quản ý cũng có ấn tượng một chút với anh, chào xác nhận một tiếng cùng anh, biết anh là bạn của khách mua nhà tại khu chung cư này.
Lại Thuấn Niên cũng có ấn tượng tốt với khu chung cư cao cấp này, xung quanh sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, tính cách nhân viên viên quản lý rất tốt, nhà cao cửa rộng còn có sân trước làm cảnh, tầng hầm còn có bể bơi, lầu một còn có siêu thị tư nhân, lầu hai là phòng tập thể thao, phòng học thể dục nhịp điệu. Một khu nhà ở giống như một cộng đồng thu nhỏ, không thiếu gì cả.
Anh trước đây đều cảm thấy ở tại nơi này thật quá xa xỉ. Hiện tại cảm thấy nơi này cùng với anh như hai thế giới khác biệt, anh chỉ mặc một bộ đồ hai trăm đồng một món, quần rách chút vẫn còn mặc được, mặc được lại rách tiếp, khâu khâu vá vá lại không nỡ vứt đi. Nói dễ nghe chính là tiết kiệm, còn nói thẳng ra chính là nghèo rớt mùng tơi.
Chỉ là đứng trong ánh đèn cao ốc rực rỡ này, anh cảm thấy được chính mình nghèo túng đến ảm đạm.
“Thì đã sao nào? Mình vẫn sống đấy thôi, cũng không làm gì có lỗi với người xung quanh, nghèo thì có nghèo thật, nhưng mà mình siêng năng làm việc, cố gắng kiếm tiền, ngày có cơm ăn ba bữa, hạnh phúc vui vẻ là được rồi.” Lại Thuấn Niên tự nhủ trong lòng, lúc đi ra khỏi thang máy, anh một lần nữa phấn chấn lên, vứt bỏ phiền muộn ban nãy.
Đứng trước cửa nhà người kia, Lại Thuấn Niên khom lưng tìm chìa khóa dưới tấm thảm, quen cửa quen nẻo mở cửa đi vào nhà. Tùy tiện bỏ chìa khoá vào trong chậu nhỏ cạnh huyền quan, chìa khóa chạm chậu nhỏ, phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy thanh vang. Bên trong chậu nhỏ có rất nhiều tiền lẻ, nghe đâu làm như vậy có thể tập hợp báu vật, mang đến tiền tài.
Nghe nói, chậu nhỏ này là do bạn của người yêu anh thiết kế.
Người bạn kia cũng giúp anh trang trí và thiết kế lại nội thất trong Lão Lại Đao Tước Diện.
Người bạn này họ Kỷ, nghe nói là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, là nhà thiết kế hiện đại phi thường có danh tiếng.
Lại Thuấn Niên đã gặp qua vị Kỷ tiên sinh kia, so với anh trẻ tuổi hơn, còn tràn đầy sức sống, giỏi giao tiếp, với nhân viên trang trí đều thỏa mái hòa đồng, với anh cũng duy trì thái độ thân thiện thân thiết. Nhưng anh có thể cảm nhận được đằng sau khuôn mặt thân mật của vị Kỷ tiên sinh kia, tồn tại một tia chán ghét cùng ác ý xem thường. Sau cùng, anh vẫn lựa chọn cách giả ngu, phối hợp với Kỷ tiên sinh đóng vai thân thiết, cùng nhau giả vờ.
Kỷ tiên sinh biểu hiện cũng không phải rõ ràng như vậy, anh nghĩ trừ mình ra, có lẽ cũng không có người thứ hai phát hiện ra điều bất thường này.
Nhiều lúc anh cũng hi vọng bản thân không mẫn cảm đến thế đối với sự chán ghét của người khác dành cho anh. Anh không muốn ngay từ lúc đầu gặp gỡ liền phát hiện đối phương có ác ý, khiến anh vô thức vũ trang chính mình, bài xích đối phương. Khi còn bé, anh thường theo cha mình đi vay mượn khắp nơi mới có thể miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai. Anh không quên được những người kia bày ra vẻ mặt đầy khinh thường lẫn không kiên nhẫn đối với cha anh, bởi vậy anh đặc biệt nhạy cảm đối với cảm xúc ghét bỏ khinh bỉ, giống như ra đa, có thể ngay lập tức cảm giác, nó dường như đã thành phản xạ của chính anh.
Lại Thuấn Niên từ hòm thư cầm mấy phong thư đặt lên bàn, phía trên mỗi lá thư đều ghi tên chủ nhà Ôn Bạch Dụ. Trước đây anh cũng từng nghe người ta thảo luận qua cái tên Ôn Bạch Dụ này, người khác đều nói cái tên này đều là mệnh đại phú, đại quý, chữ bạch (*) lại có nghĩa là trăm, Bạch Dụ, có lẽ có ý là trăm loại giàu có đi.
(*) 白 [bái] là bạch nghĩa là màu trắng, nhưng đọc khác đi sẽ thành百 [bǎi] bách, nghĩa là trăm. Editor đoán mò khúc này, ai biết chỉ mình với. orz
Đối với điều này, Lại Thuấn Niên rất là đồng ý.
Dù sao không phải ai cũng có thể tùy tiện trong một gia tộc đang suy yếu, lại một lần nữa vùng dậy, khôi phục vinh quang.
Các tạp chí kinh tế và tài chính đều nói sản nghiệp của Ôn gia ngày càng nhiều hơn xưa, tuy từng trải qua suy thoái một thời, nhưng so với quá khứ, phong cách của Ôn gia đều thay đổi, ngày càng vững vàng phát triển.
Chỉ có người từng vấp ngã, mới có thể hiểu được sự đáng sợ của hữu dũng vô mưu.
Lại Thuấn Niên đối với phương diện kinh tế không hiểu lắm, nhưng chỗ của Ôn Bạch Dụ lại nhiều nhất chính là tạp chí kinh tế và tài chính. Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ ngó qua một chút, nhìn vài điểm tin thú vị, nhưng không thấy hứng thú lắm.
Lại Thuấn Niên ở trong nhà bếp rửa rau, làm cá. Điện thoại di động không đúng lúc lại vang lên, tiếng chuông reo như hối thúc, Lại Thuấn Niên bèn nhanh chóng rửa tay lau khô, nhận điện thoại.
“Đến?”
“Đến rồi, em đang rửa rau.”
Ôn Bạch Dụ chỉ trả lời một tiếng, liền trầm mặc, đầu bên kia thật ồn, cơ hồ muốn át tiếng của hắn.
Lại Thuấn Niên dừng lại một lúc, không đợi đối phương nói chuyện, chính mình hỏi: “Anh muốn ăn cơm hay ăn mì?”
“Cơm”
“Được rồi, em nấu cơm.” Lại Thuấn Niên trả lời gọn giản, một lúc sau đối phương bên kia nói lời cúp máy, lúc này mới kết thúc trò chuyện.
Lại Thuấn Niên để điện thoại di động xuống, rửa tay một lần nữa, lại tiếp tục bận rộn. Anh xắt gừng để vào trong nồi cá hấp. Hết thảy nguyên liệu nấu ăn đều là do anh mang tới, gia vị trước đó cũng đều là anh mua, gạo cũng thế. Anh mở tủ đựng gạo, phát hiện mức gạo trong thùng không đổi, từ lần trước anh tới đây làm cơm, sau đó đều không có động qua.
Kỳ thực có rất nhiều thứ ở nơi này đều giống với lần trước anh đến, vị trí không xê dịch, số lượng không thay đổi, đều sắp hơn một tháng, nhưng không có tích tro bụi, chắc là có người đến quét tước.
Mua một căn hộ cao cấp mà chính hắn cũng không thường trở về ở, chỉ khi bọn họ liên hệ mới sử dụng. Đây gọi là cái gì? Có được tính là kim ốc tàng kiều (*) hay không?
(*) Nuôi người đẹp trong nhà.
Lại Thuấn Niên buồn cười vì suy nghĩ cuả anh. Kim ốc tàng kiều. Anh cũng muốn là người đẹp được nuôi trong nhà, nhưng cố tình anh lại không phải là mỹ nhân, cũng không phải là người đẹp kiều mị.
“Đưa điện thoại cho em, sao em không bật máy?” Đối phương hỏi.
Ngữ khí vững vàng, nghe không ra cảm xúc.
“Xin lỗi, có thể là hết pin rồi.” Lại Thuấn Niên nhanh chóng giải thích, tình huống tương tự như vậy phát sinh không chỉ một lần. Hồi trước đối phương tặng anh di động, muốn anh lúc nào cũng mang theo để tiện liên lạc. Nhưng anh làm sao có thể lúc nào cũng đem theo, đã vậy di động chính là có phóng xạ, không tốt với thân thể, lại nói di động của anh cũng chỉ chờ một cú điện thoại, một tháng cũng chưa chắc có một cuộc gọi. Anh thường quên mất bây giờ điện thoại di động rất phổ biến, tuy là thời điểm smartphone đang lưu hành rộng rãi, nhưng anh cũng không có thời gian nghiên cứu. Đối với anh mà nói, di động cũng chỉ dùng để gọi điện mà thôi. Anh chỉ dùng một chút thời gian để học cách xài di động, mở khóa điện thoại cùng nhận cuộc gọi, gây ra không ít chuyện cười, điều này làm cho anh càng thêm bài xích sử dụng nó.
Đối phương nghe thấy trả lời, trầm mặc một hồi, không nói một câu.
Lại Thuấn Niên cảm thấy được bầu không khí như vậy vừa lúng túng vừa không ổn, nhanh chóng tìm đề tài khác, giả vờ không để ý tới: “Hôm nay em đi chợ mua thực phẩm, có mua vài con cá, nếu không em đi qua làm cho anh ăn? Đêm nay anh có đi xã giao không?”
“Bảy giờ em đến đi, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Đối phương nói xong, hàn huyên vài câu, bèn nói tạm biệt, chấm dứt trò chuyện.
Hôm nay vẫn nói lời khách sáo. Lại Thuấn Niên nhìn tin nhắn, nguyên bản lời muốn nói kìm nén trong lòng, lại không thể nói ra. Anh dường như không thể cự tuyệt mệnh lệnh của đối phương, dường như là ngoan ngoãn đến mức phục tùng.
Khi đối mặt với người này, anh từ trước đến nay đều không phải là Lại Thuấn Niên lúc bình thường. Trạng thái này giống như bản thân vẫn bình thường, ý thức bản thân vẫn thanh tỉnh, nhưng cũng không phải thật sự là chính mình, làm ra chuyện bình thường mình có thể làm.
Anh nghĩ, có lẽ đối phương có cái ma lực gì đó, không ngừng dẫn dắt anh làm ra chuyện không giống mình thường làm chút nào, làm cho anh căn bản không có cách nào chống cự.
Lại Thuấn Niên thu dọn xong tất cả nguyên liệu nấu ăn, đem theo một vài con cá tươi cùng rau dưa, đi tàu điện một chuyến, sau khi xuống xe thì đi bộ một đoạn, đến nơi cũng gần bảy giờ. Nhà người nọ nằm ở đoạn đường có khu chung cư cao cấp, hơn nữa đây còn là khu nhà cao cấp nổi tiếng với diện tích rộng nhất. Anh đối với khu vực này cũng coi như quen thuộc, dù sao cũng thường xuyên đến đây. Ngay cả nhân viên quản ý cũng có ấn tượng một chút với anh, chào xác nhận một tiếng cùng anh, biết anh là bạn của khách mua nhà tại khu chung cư này.
Lại Thuấn Niên cũng có ấn tượng tốt với khu chung cư cao cấp này, xung quanh sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, tính cách nhân viên viên quản lý rất tốt, nhà cao cửa rộng còn có sân trước làm cảnh, tầng hầm còn có bể bơi, lầu một còn có siêu thị tư nhân, lầu hai là phòng tập thể thao, phòng học thể dục nhịp điệu. Một khu nhà ở giống như một cộng đồng thu nhỏ, không thiếu gì cả.
Anh trước đây đều cảm thấy ở tại nơi này thật quá xa xỉ. Hiện tại cảm thấy nơi này cùng với anh như hai thế giới khác biệt, anh chỉ mặc một bộ đồ hai trăm đồng một món, quần rách chút vẫn còn mặc được, mặc được lại rách tiếp, khâu khâu vá vá lại không nỡ vứt đi. Nói dễ nghe chính là tiết kiệm, còn nói thẳng ra chính là nghèo rớt mùng tơi.
Chỉ là đứng trong ánh đèn cao ốc rực rỡ này, anh cảm thấy được chính mình nghèo túng đến ảm đạm.
“Thì đã sao nào? Mình vẫn sống đấy thôi, cũng không làm gì có lỗi với người xung quanh, nghèo thì có nghèo thật, nhưng mà mình siêng năng làm việc, cố gắng kiếm tiền, ngày có cơm ăn ba bữa, hạnh phúc vui vẻ là được rồi.” Lại Thuấn Niên tự nhủ trong lòng, lúc đi ra khỏi thang máy, anh một lần nữa phấn chấn lên, vứt bỏ phiền muộn ban nãy.
Đứng trước cửa nhà người kia, Lại Thuấn Niên khom lưng tìm chìa khóa dưới tấm thảm, quen cửa quen nẻo mở cửa đi vào nhà. Tùy tiện bỏ chìa khoá vào trong chậu nhỏ cạnh huyền quan, chìa khóa chạm chậu nhỏ, phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy thanh vang. Bên trong chậu nhỏ có rất nhiều tiền lẻ, nghe đâu làm như vậy có thể tập hợp báu vật, mang đến tiền tài.
Nghe nói, chậu nhỏ này là do bạn của người yêu anh thiết kế.
Người bạn kia cũng giúp anh trang trí và thiết kế lại nội thất trong Lão Lại Đao Tước Diện.
Người bạn này họ Kỷ, nghe nói là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, là nhà thiết kế hiện đại phi thường có danh tiếng.
Lại Thuấn Niên đã gặp qua vị Kỷ tiên sinh kia, so với anh trẻ tuổi hơn, còn tràn đầy sức sống, giỏi giao tiếp, với nhân viên trang trí đều thỏa mái hòa đồng, với anh cũng duy trì thái độ thân thiện thân thiết. Nhưng anh có thể cảm nhận được đằng sau khuôn mặt thân mật của vị Kỷ tiên sinh kia, tồn tại một tia chán ghét cùng ác ý xem thường. Sau cùng, anh vẫn lựa chọn cách giả ngu, phối hợp với Kỷ tiên sinh đóng vai thân thiết, cùng nhau giả vờ.
Kỷ tiên sinh biểu hiện cũng không phải rõ ràng như vậy, anh nghĩ trừ mình ra, có lẽ cũng không có người thứ hai phát hiện ra điều bất thường này.
Nhiều lúc anh cũng hi vọng bản thân không mẫn cảm đến thế đối với sự chán ghét của người khác dành cho anh. Anh không muốn ngay từ lúc đầu gặp gỡ liền phát hiện đối phương có ác ý, khiến anh vô thức vũ trang chính mình, bài xích đối phương. Khi còn bé, anh thường theo cha mình đi vay mượn khắp nơi mới có thể miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai. Anh không quên được những người kia bày ra vẻ mặt đầy khinh thường lẫn không kiên nhẫn đối với cha anh, bởi vậy anh đặc biệt nhạy cảm đối với cảm xúc ghét bỏ khinh bỉ, giống như ra đa, có thể ngay lập tức cảm giác, nó dường như đã thành phản xạ của chính anh.
Lại Thuấn Niên từ hòm thư cầm mấy phong thư đặt lên bàn, phía trên mỗi lá thư đều ghi tên chủ nhà Ôn Bạch Dụ. Trước đây anh cũng từng nghe người ta thảo luận qua cái tên Ôn Bạch Dụ này, người khác đều nói cái tên này đều là mệnh đại phú, đại quý, chữ bạch (*) lại có nghĩa là trăm, Bạch Dụ, có lẽ có ý là trăm loại giàu có đi.
(*) 白 [bái] là bạch nghĩa là màu trắng, nhưng đọc khác đi sẽ thành百 [bǎi] bách, nghĩa là trăm. Editor đoán mò khúc này, ai biết chỉ mình với. orz
Đối với điều này, Lại Thuấn Niên rất là đồng ý.
Dù sao không phải ai cũng có thể tùy tiện trong một gia tộc đang suy yếu, lại một lần nữa vùng dậy, khôi phục vinh quang.
Các tạp chí kinh tế và tài chính đều nói sản nghiệp của Ôn gia ngày càng nhiều hơn xưa, tuy từng trải qua suy thoái một thời, nhưng so với quá khứ, phong cách của Ôn gia đều thay đổi, ngày càng vững vàng phát triển.
Chỉ có người từng vấp ngã, mới có thể hiểu được sự đáng sợ của hữu dũng vô mưu.
Lại Thuấn Niên đối với phương diện kinh tế không hiểu lắm, nhưng chỗ của Ôn Bạch Dụ lại nhiều nhất chính là tạp chí kinh tế và tài chính. Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ ngó qua một chút, nhìn vài điểm tin thú vị, nhưng không thấy hứng thú lắm.
Lại Thuấn Niên ở trong nhà bếp rửa rau, làm cá. Điện thoại di động không đúng lúc lại vang lên, tiếng chuông reo như hối thúc, Lại Thuấn Niên bèn nhanh chóng rửa tay lau khô, nhận điện thoại.
“Đến?”
“Đến rồi, em đang rửa rau.”
Ôn Bạch Dụ chỉ trả lời một tiếng, liền trầm mặc, đầu bên kia thật ồn, cơ hồ muốn át tiếng của hắn.
Lại Thuấn Niên dừng lại một lúc, không đợi đối phương nói chuyện, chính mình hỏi: “Anh muốn ăn cơm hay ăn mì?”
“Cơm”
“Được rồi, em nấu cơm.” Lại Thuấn Niên trả lời gọn giản, một lúc sau đối phương bên kia nói lời cúp máy, lúc này mới kết thúc trò chuyện.
Lại Thuấn Niên để điện thoại di động xuống, rửa tay một lần nữa, lại tiếp tục bận rộn. Anh xắt gừng để vào trong nồi cá hấp. Hết thảy nguyên liệu nấu ăn đều là do anh mang tới, gia vị trước đó cũng đều là anh mua, gạo cũng thế. Anh mở tủ đựng gạo, phát hiện mức gạo trong thùng không đổi, từ lần trước anh tới đây làm cơm, sau đó đều không có động qua.
Kỳ thực có rất nhiều thứ ở nơi này đều giống với lần trước anh đến, vị trí không xê dịch, số lượng không thay đổi, đều sắp hơn một tháng, nhưng không có tích tro bụi, chắc là có người đến quét tước.
Mua một căn hộ cao cấp mà chính hắn cũng không thường trở về ở, chỉ khi bọn họ liên hệ mới sử dụng. Đây gọi là cái gì? Có được tính là kim ốc tàng kiều (*) hay không?
(*) Nuôi người đẹp trong nhà.
Lại Thuấn Niên buồn cười vì suy nghĩ cuả anh. Kim ốc tàng kiều. Anh cũng muốn là người đẹp được nuôi trong nhà, nhưng cố tình anh lại không phải là mỹ nhân, cũng không phải là người đẹp kiều mị.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook