Tiệm Lẩu Sau Quốc Tử Giám
...
Lịch ra mắt
10
Lượt xem
Đang tiến hành
Trạng thái
5
Tổng chương hiện tại
Giới thiệu
Tác giả Sầm Thanh Yến
- Xuyên Không - Mỹ Thực - Lâu Ngày Sinh Tình - HE
Núi to biển lớn, không có chuyện gì một nồi lẩu không giải quyết được.
Đây là bảng hiệu của tiệm lẩu ở cửa sau Quốc Tử Giám.
Kiều Uyển làm việc cẩn trọng ở Ngự Phòng hơn mười năm, dùng hơn nửa tài sản tích góp được đưa cho chưởng sự để lấy danh ngạch xuất cung, phần còn lại đặt mua sản nghiệp để mình an thân lập mệnh.
Bao tử giòn tan, miến thơm dai, tôm tươi ngon, thịt ngọt mềm, nước lẩu cay nồng, nhúng cho ngon miệng.
Còn có những thiếu niên tuấn tú sinh long hoạt hổ tranh giành tình cảm của nàng, cuộc sống trôi qua không thú vị như vậy đó…
Một ngày nọ, Từ Tư Nghiệp nổi tiếng của Quốc Tử Giám Từ đại nhân đến tìm Kiều Uyển, mặt mày nghiêm túc hỏi: “Kiều tiểu nương tử có ý gì?”
Kiều Uyển cố ý không nhìn gương mặt quen thuộc kia, lòng nổi lên ý xấu, cong môi cười nói: “Trong dinh thự của nô gia có một hồ cá, hồ cá rất lớn, có thể để cho trên trăm người… Khụ, cá bơi lội, Từ Tư Nghiệp có muốn nhìn thử không?”
※
Gần đây Từ Cảnh luôn ngửi thấy một mùi hương lạ lùng không biết từ đâu bay đến, mà các giám sinh của Quốc Tử Giám dường như coi dị hương này là ‘tín hiệu ngầm’ nào đó phát ra.
Vừa đến giờ tan học đã không thấy bóng dáng đâu.
Có một ngày hắn tâm huyết dâng trào, đi dọc theo cỗ mùi thơm này mò đến cửa sau, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh đã chiếm lấy giấc mơ hơn mười năm của hắn…
Kiều Uyển? Kiều Uyển?
Hắn sẽ không nhận nhầm nàng, cũng sẽ không bỏ lỡ nàng nữa.
Hắn tìm kiếm bằng mọi cách cũng không có kết quả, hóa ra ngay cả tên nàng cũng sửa lại, hạ quyết tâm muốn vứt bỏ quá khứ ư?
Từ Tư Nghiệp nhìn đám thanh niên tài tuấn ở Quốc Tử Giám đang tiêu tiền như nước ở đây, thành công khiến cho Kiều Uyển cười toe toét, càng thêm khó chịu.
※
Sau khi hầm Sơn Hải đóng cửa, cửa sau Quốc Tử Giám lại liên tục mở thêm tiệm lẩu mới, nhưng đều bị phản hồi kém, kết thúc một cách vội vàng.
Họ không hiểu rằng, điều duy nhất khiến nhóm giám sinh nhớ mãi không quên chính là chưởng quỹ hầm Sơn Hải.
Kiều tiểu nương tử không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, mỗi lần có người bắt chước nàng, nàng đều có thể đổi loại nồi lẩu mới, cũng gây bùng nổ lần nữa.
Ngoài lẩu Xuyên Du, còn có lẩu Bắc Phái, lẩu Mân Quảng Đông, lẩu Vân Quý, lẩu Giang Chiết, hiện nay đã có hàng chục loại, cay tê chua thối thơm…
Thật sự đúng với cái tên hầm Sơn Hải mà, trời nam biển bắc, bao hàm toàn diện, cái gì cần có thì đều có.
Những người bắt chước này còn không hiểu được bản chất, nghĩ rằng đám giám sinh bọn họ chỉ nhìn vào sắc đẹp thôi ư?
Đúng là chỉ biết bắt chước mà!
※
Ngày sau khi lật lại bản án cho Kiều gia, Kiều Uyển nhốt mình trong sân ăn một bữa lẩu canh đỏ đơn giản, thêm tê thêm cay, cay đến mức nàng há miệng hà hơi, nước mắt rơi vào trong bát chấm gia vị mà không hay biết.
Một mình nàng lẻ loi đến đây, được phụ mẫu Kiều gia nhận nuôi dạy dỗ, đây là ân tình nàng phải trả.
Sửa sang lại tâm trạng, nàng đi ra mở cửa viện, đã thấy hơn mười gương mặt quen thuộc, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng --
Từ Cảnh yên lặng đứng ở phía xa, nhìn giám sinh tự mang đồ ăn tranh nhau ùa vào, mồm năm miệng mười:
“Kiều tiểu nương tử, không đúng, bây giờ nên gọi là Kiều Ngũ Nương rồi!”
“Hầm Sơn Hải khi nào mới khai trương vậy?!
“Bọn ta chờ không nổi rồi!”
Giữa đám người, hai người đứng từ xa nhìn nhau.
Nàng biết, vì nàng Từ Cảnh đã bôn ba rất nhiều, cũng phải chịu liên lụy rất nhiều.
Phong ba đã qua, phần tình cảm này, nàng sẽ dùng niềm vui cả quãng đời còn lại báo đáp.
------------
Một câu tóm tắt: Từ quán lẩu vỉa hè đến việc kinh doanh khắp cả nước.
Ý nghĩa: Phát triển ngành lẩu trong thời cổ đại.
Thân mời các bạn đọc tiếp!
- Xuyên Không - Mỹ Thực - Lâu Ngày Sinh Tình - HE
Núi to biển lớn, không có chuyện gì một nồi lẩu không giải quyết được.
Đây là bảng hiệu của tiệm lẩu ở cửa sau Quốc Tử Giám.
Kiều Uyển làm việc cẩn trọng ở Ngự Phòng hơn mười năm, dùng hơn nửa tài sản tích góp được đưa cho chưởng sự để lấy danh ngạch xuất cung, phần còn lại đặt mua sản nghiệp để mình an thân lập mệnh.
Bao tử giòn tan, miến thơm dai, tôm tươi ngon, thịt ngọt mềm, nước lẩu cay nồng, nhúng cho ngon miệng.
Còn có những thiếu niên tuấn tú sinh long hoạt hổ tranh giành tình cảm của nàng, cuộc sống trôi qua không thú vị như vậy đó…
Một ngày nọ, Từ Tư Nghiệp nổi tiếng của Quốc Tử Giám Từ đại nhân đến tìm Kiều Uyển, mặt mày nghiêm túc hỏi: “Kiều tiểu nương tử có ý gì?”
Kiều Uyển cố ý không nhìn gương mặt quen thuộc kia, lòng nổi lên ý xấu, cong môi cười nói: “Trong dinh thự của nô gia có một hồ cá, hồ cá rất lớn, có thể để cho trên trăm người… Khụ, cá bơi lội, Từ Tư Nghiệp có muốn nhìn thử không?”
※
Gần đây Từ Cảnh luôn ngửi thấy một mùi hương lạ lùng không biết từ đâu bay đến, mà các giám sinh của Quốc Tử Giám dường như coi dị hương này là ‘tín hiệu ngầm’ nào đó phát ra.
Vừa đến giờ tan học đã không thấy bóng dáng đâu.
Có một ngày hắn tâm huyết dâng trào, đi dọc theo cỗ mùi thơm này mò đến cửa sau, cuối cùng nhìn thấy thân ảnh đã chiếm lấy giấc mơ hơn mười năm của hắn…
Kiều Uyển? Kiều Uyển?
Hắn sẽ không nhận nhầm nàng, cũng sẽ không bỏ lỡ nàng nữa.
Hắn tìm kiếm bằng mọi cách cũng không có kết quả, hóa ra ngay cả tên nàng cũng sửa lại, hạ quyết tâm muốn vứt bỏ quá khứ ư?
Từ Tư Nghiệp nhìn đám thanh niên tài tuấn ở Quốc Tử Giám đang tiêu tiền như nước ở đây, thành công khiến cho Kiều Uyển cười toe toét, càng thêm khó chịu.
※
Sau khi hầm Sơn Hải đóng cửa, cửa sau Quốc Tử Giám lại liên tục mở thêm tiệm lẩu mới, nhưng đều bị phản hồi kém, kết thúc một cách vội vàng.
Họ không hiểu rằng, điều duy nhất khiến nhóm giám sinh nhớ mãi không quên chính là chưởng quỹ hầm Sơn Hải.
Kiều tiểu nương tử không chỉ xinh đẹp, mà còn thông minh, mỗi lần có người bắt chước nàng, nàng đều có thể đổi loại nồi lẩu mới, cũng gây bùng nổ lần nữa.
Ngoài lẩu Xuyên Du, còn có lẩu Bắc Phái, lẩu Mân Quảng Đông, lẩu Vân Quý, lẩu Giang Chiết, hiện nay đã có hàng chục loại, cay tê chua thối thơm…
Thật sự đúng với cái tên hầm Sơn Hải mà, trời nam biển bắc, bao hàm toàn diện, cái gì cần có thì đều có.
Những người bắt chước này còn không hiểu được bản chất, nghĩ rằng đám giám sinh bọn họ chỉ nhìn vào sắc đẹp thôi ư?
Đúng là chỉ biết bắt chước mà!
※
Ngày sau khi lật lại bản án cho Kiều gia, Kiều Uyển nhốt mình trong sân ăn một bữa lẩu canh đỏ đơn giản, thêm tê thêm cay, cay đến mức nàng há miệng hà hơi, nước mắt rơi vào trong bát chấm gia vị mà không hay biết.
Một mình nàng lẻ loi đến đây, được phụ mẫu Kiều gia nhận nuôi dạy dỗ, đây là ân tình nàng phải trả.
Sửa sang lại tâm trạng, nàng đi ra mở cửa viện, đã thấy hơn mười gương mặt quen thuộc, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng --
Từ Cảnh yên lặng đứng ở phía xa, nhìn giám sinh tự mang đồ ăn tranh nhau ùa vào, mồm năm miệng mười:
“Kiều tiểu nương tử, không đúng, bây giờ nên gọi là Kiều Ngũ Nương rồi!”
“Hầm Sơn Hải khi nào mới khai trương vậy?!
“Bọn ta chờ không nổi rồi!”
Giữa đám người, hai người đứng từ xa nhìn nhau.
Nàng biết, vì nàng Từ Cảnh đã bôn ba rất nhiều, cũng phải chịu liên lụy rất nhiều.
Phong ba đã qua, phần tình cảm này, nàng sẽ dùng niềm vui cả quãng đời còn lại báo đáp.
------------
Một câu tóm tắt: Từ quán lẩu vỉa hè đến việc kinh doanh khắp cả nước.
Ý nghĩa: Phát triển ngành lẩu trong thời cổ đại.
Thân mời các bạn đọc tiếp!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook