Tiệm Lẩu Âm Dương
-
Chương 4
Cô nhóc vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn đi ngủ mà không hề làm ầm ĩ lên.Vào ban đêm, Mạnh Hiểu Ni trực tiếp làm hai ly mì ăn liền rồi dùng mùi thơm để đánh thức gia đình ba người đang ngủ bên cạnh cô.Cô nhóc kinh ngạc kêu lên một tiếng, đứng dậy chạy tới ăn mì gói.Mạnh Hiểu Ni ăn một bát, cô gái nhỏ ăn một bát khác.Hai vợ chồng cũng tự mở đồ ăn, hào hứng gắp thêm đồ ăn cho Mạnh Hiểu Ni.Sau khi thức thêm ba giờ, Mạnh Hiểu Ni đã đến nhà ga trước.
Điểm dừng chân đầu tiên của cặp đôi không phải là Phong Đô, họ chỉ tiện thể đi ngang qua Phong Đô xem một cái.Mạnh Hiểu Ni thu dọn hành lý, nhét hết những món đồ mình mang theo lại, lau mặt rồi buộc tóc ra sau.Trước khi đi, cô dặn dò hai vợ chồng: "Lần tới khi quỷ môn quan mở ra, nhớ nấu món gì thật ngon rồi thắp một nén nhang lên.
Con nhóc đã lâu không được ăn cơm, đói lắm rồi".Nói xong cô đẩy hành lý rời đi.Hai vợ chồng nhìn nhau với ánh mắt kinh ngạc.Tay của người phụ nữ trung niên có chút run rẩy, nắm lấy tay chồng mình bên cạnh, hốc mắt nhất thời đỏ lên: "Ông xã, con bé vừa mới nói cái gì?""...Hả? A!" Người đàn ông trung niên cũng sửng sốt: "Qủy, quỷ môn quan mở ra."Người phụ nữ trung niên đứng dậy, vừa tiến lên thêm một bước thì chân đã lập tức mềm nhũn.
Bà vô cùng kích động, thậm chí còn không kịp thở.Người đàn ông ngay tức khắc luống cuống, vội vàng vỗ ngực bà: "Bình tĩnh, đừng hoảng.
Nào, từ từ thở ra, hít vào, thở ra, hít vào—"Người phụ nữ trung niên bình tĩnh lại: "Không sao, em không sao đâu."Tàu cao tốc không dừng ở Phong Đô quá lâu, Mạnh Hiểu Ni nhanh chóng xuống nhà ga.Cô quay đầu lại, chỉ nhìn thấy cô nhóc kia đang ngồi trên nóc toa tàu cao tốc vui vẻ vẫy tay với cô, ra hiệu cảm ơn vì đã cho mình mì gói.Gương mặt đó sẽ vĩnh viễn dừng ở cái tuổi này, lúc nào cũng tràn đầy vui vẻ.Mạnh Hiểu Ni có thể nhìn thấy ma.Đây là nguyên nhân khiến cô bị bỏ rơi, cũng là lý do khiến cô cố ý tránh mặt rất nhiều người, vô thức từ chối đến gần họ.Nó giống với những người làm việc trong tang lễ, họ ít giao du với người khác.
Dường như mọi người đều ngầm tránh chuyện này, cảm thấy đó là điềm xấu.Khi còn nhỏ Mạnh Hiểu Ni đã có khả năng nhìn thấy quỷ.
Khoảng thời gian ở cô nhi viện, cô đã nghĩ rằng lớn lên sẽ dứt khoát đi làm trong nhà tang lễ, mức lương ở đó cũng khá cao.Nhưng rồi sau này lại thôi.Bởi vì cô ấy thích con người, cũng thích không khí náo nhiệt ở chốn đông người.Qủy khác với người, họ đã quen với những nơi tối tăm.
Trời cao đất rộng, bọn họ vừa có thể đi lại vừa lơ lửng, hoàn toàn không tạo nên thứ cảm giác "sôi nổi" đó.Ngay cả khi quỷ môn quan mở ra, một đám ma quỷ sẽ tụ tập lại với nhau, điều này chỉ mang lại cho Mạnh Hiểu Ni cảm giác "mát mẻ" chứ không phải "náo nhiệt".Cô rời khỏi trạm xe lửa, sau đó ngồi lên xe buýt.Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng Mạnh Hiểu Ni cũng đã đến điểm dừng chân cuối cùng, đó là quán ăn nhỏ của nhà mình.Mạnh Hiểu Ni nghi ngờ rằng tất cả các tiệm nhỏ trên thế giới đều mở quán ăn ở tầng dưới, tầng trên là nơi ở.Cô kéo hành lý đến trước cửa tiệm, thò đầu vào trong: "Mẹ, cha!"Lúc này, hầu hết những người ăn lẩu đều đã rời đi, trong tiệm chỉ còn lại một vị khách già đang ăn lẩu uống rượu quay đầu nhìn về phía cửa: "Là Tiểu Mạnh đó hả! Sao cháu về nhà sớm vậy?”Mạnh Hiểu Ni mỉm cười với người đó: "Cháu chào chú.
Cháu tốt nghiệp rồi nên bây giờ trở về nhà ạ.""Đã tốt nghiệp đại học rồi cơ à? Hình như lần cuối gặp nhau, cháu chỉ mới học cấp ba nhỉ?" Vị khách này thổn thức.Mạnh Hiểu Ni xách hành lý vào trong cửa hàng, ngẩng đầu nhìn mặt tiền cửa hàng vẫn không thay đổi của mình, gật đầu nói: "Vâng.
Suốt bốn năm học, cháu chỉ trở về vào dịp tết thôi.
Vé tàu cao tốc đắt lắm."Ghế hạng hai rẻ nhất cũng năm sáu trăm, cả đi lẫn về đã hơn một nghìn.Vị khách hàng không nói nên lời: "Thời gian trôi qua nhanh quá.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook