Tiệm Lẩu Âm Dương
-
Chương 20
Hầu hết các món ăn đều là đồ sống được cắt sẵn nên sau khi Mạnh Hiểu Ni gọi món không bao lâu, người phục vụ đã đặt nồi trước mặt cô, sau đó bưng lên từng món một.Những viên thịt kết hợp cùng với xương sụn và rau dưa, được vo tròn thành từng viên nhỏ xinh rồi bày ra đĩa.Huyết vịt được đựng trong một chiếc bát tròn được thái hạt lựu, vừa mềm vừa đàn hồi như thạch.Sách bò đặt trên một cái chén lớn, dưới đáy được phủ đá lạnh lên, trải nhiều miếng ở phía trên đỉnh tạo thành một ngọn đồi nhỏ.Tôm trượt càng đáng yêu hơn, thịt tôm và bột mì được băm nhỏ cho nhuyễn ra, kế đó nhào nặn thành hình trái tim, nếu muốn ăn phải tự mình đẩy từng viên nhỏ xuống.Khoai tây được cắt thành những lát mỏng, độ dày gần bằng khoai tây chiên thông thường.Cuối cùng món thịt chiên giòn và chè bột đá mà cô gọi vẫn chưa được bưng lên, vì vậy cô có thể thưởng thức chúng sau mà không mất mùi vị.Nắp lẩu cay nồng nhanh chóng được mở ra, nồi lẩu chín ngăn sôi ùng ục, lộ ra vô số ớt cay và hoa tiêu ẩn nấp phía bên dưới.
Mùi thơm tràn ngập bốn phía, lan tỏa khắp quán lẩu, dễ dàng xông thẳng vào mũi Mạnh Hiểu Ni.Càng cay càng thơm.
Thơm đến nỗi không thể ngừng chảy nước miếng.Một kẻ sành ăn thực sự ăn lẩu bằng cách đếm.Họ không cần phải canh đồng hồ mà cũng có thể biết rõ mỗi món mình muốn cho vào phải được đặt dưới đáy nồi đang sôi mấy giây trước khi lấy ra.
Lúc này hương vị của nguyên liệu vừa phải, chín đều mà không làm mất đi độ thơm ngon vốn có của bản thân nó.Giống như những lát khoai tây ở đây chỉ cần bỏ vào nồi trong tám giây, thiếu một giây sẽ còn sống, thêm một giây sẽ mất mùi vị.Mạnh Hiểu Ni lấy những lát khoai tây ra khỏi nồi.
Khi được nhúng trong dầu ớt, chúng khoác thêm một lớp màu đỏ cam pha lê đến độ trong suốt, giống như một vũ công thuần khiết được vẽ bằng lớp trang điểm màu đỏ tươi, có hương vị đặc biệt.Những lát cắt được chấm vào nước sốt, vừa mát lạnh vừa nóng hổi, hai cảm giác trái ngược nhau sẽ cùng lúc bùng phát trên đầu lưỡi.Rõ ràng khoai tây thường được dùng để làm lương thực ăn cho no bụng, vậy mà lúc này đã trở thành cao lương mỹ vị khiến người ta nhịn không được lại ăn thêm một miếng.Mạnh Hiểu Ni biết mình không nên ăn khoai tây nữa.Một món ăn ngon thì không được ăn liên tục chỉ để thỏa cơn thèm thuồng, nó sẽ dễ mất đi cảm giác thơm ngon, cuối cùng chỉ biết thở dài một câu “ngán quá”.Cô vươn đũa về phía sách bò mà cửa hàng nào cũng đều phải có.Hầu hết sách bò ở Phong Đô đều là hàng tươi mới có chất lượng cao, chỉ cần nhúng 15 giây là ổn rồi, hẳn là ở đây cũng vậy.
Vì thế Mạnh Hiểu Ni không phải lo lắng về việc sách bò trong tiệm này có tươi hay không, không chút do dự đưa vào miệng.Qủa nhiên có mùi vị rất ổn.Được ăn món ngon, đương nhiên tâm trạng cũng vui vẻ.Người phục vụ nhanh chóng mang thịt lợn chiên giòn và chè bột đá ra.Mạnh Hiểu Ni ăn lẩu với chè bột đá, đôi mắt vui sướng đến mức cong lên thành trăng lưỡi liềm.Cuối cùng cô thực sự không thể ăn hết nhiều như vậy, bèn đổ tất cả vào nồi rồi nhờ người lấy một cái bát để gói lại, giống như đã mang đi một phần Mao Xue Wang* ở tiệm lẩu này về vậy.*Mao Xue Wang: là một món nổi tiếng và đặc trưng bởi hương vị cay ngon, nó được được chế biến từ tiết vịt tươi, lươn, sách bò,…Tất nhiên ăn tại chỗ sẽ thưởng thức hương vị một cách trọn vẹn hơn, nhưng lãng phí đồ ăn thật sự không phù hợp với tính tình của Mạnh Hiểu Niệm.Cô cầm lấy bát thức ăn, chuẩn bị đi xe buýt về nhà..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook