Tiệm Lẩu Âm Dương
-
Chương 2
Giống như nấu một con cá, có người mở quán ăn nhỏ ở nhà, có người mở nhà hàng đạt sao Michelin, có người mở chuỗi cửa hàng khắp cả nước.Tại sao lại có sự khác biệt như vậy?Cửa hàng có thể được biến đổi ở mức độ nào?Làm thế nào để từ một cửa hàng nhỏ biến thành những kiểu mới?Sự khác biệt giữa chi nhánh và cấp bậc là gì?Chuyên môn của Mạnh Hiểu Ni là nghiên cứu những thứ này.Sau khi nghiên cứu hoàn tất, cô kết thúc việc học, tham gia lễ tốt nghiệp để nhận bằng tốt nghiệp và giấy chứng nhận học vị.
Tiếp đó, cô đặt chân lên con đường trở về nhà với tâm trạng háo hức, chuẩn bị biến quán lẩu bình dân của nhà mình thành một quán ăn hoàn toàn khác biệt so với trước!"Tít-- Tít--" Đường sắt cao tốc sắp đóng cửa.Mạnh Hiểu Ni lấy tai nghe từ túi xách bên cạnh ra ra, ngồi xuống ghế, trong đầu suy nghĩ hẳn là phải ở trên chuyến tàu lửa dài đằng đẵng cả một ngày trời.Có ba ghế trong một hàng, đi qua hành lang là ba ghế.Mạnh Hiểu Ni đang ngồi gần lối đi, thật trùng hợp, ba người bên cạnh cô lại là một gia đình, cha mẹ và cô con gái nhỏ cùng nhau ra ngoài chơi.Cô lấy cuốn sách điện tử ra rồi bắt đầu đọc nó.Đây là một chiếc máy đã qua sử dụng nhưng gần như mới tinh, chỉ mất vài trăm tệ đã mua được.
Sách điện tử mà lại rẻ hơn nhiều so với sách giấy, quả là một cách tuyệt vời để cô giết thời gian.Xe chạy trên đường sắt rất nhanh, cũng rất ổn định.
Gia đình ba người bên cạnh cùng nhau tâm sự, ăn uống.
Hai vợ chồng bàn về chặng đường sắp tới, xuống bến nào, ở đâu, đi đâu chơi sẽ vui hơn.Bọn họ tiếp tục trò chuyện cho đến khi đến giờ ăn tối.Mùi thơm của thức ăn tỏa ra trên đường sắt cao tốc.Mạnh Hiểu Ni ngước mắt nhìn đồng hồ, tháo tai nghe xuống, cúi người mở túi xách, lấy mì gói trong túi ra.Một tay cầm sách điện tử, một tay cầm mì ăn liền, Mạnh Tiểu Ni đi trên tàu cao tốc rót nước nóng.Chỗ lấy nước nóng ở thời điểm này luôn chật kín.Mạnh Hiểu Ni rất kiên nhẫn, im lặng chờ đợi.Cô thường ở một mình nhưng rất thích có người ở bên cạnh, đặc biệt là những nơi có nhiều người.
Cô thích cả chỗ ồn ào náo nhiệt, tất nhiên không phải là loại ảnh hưởng đến trật tự như thế này.Chờ đến lượt cô thì nước nóng đã cạn.Mạnh Hiểu Ni đợi một lúc, sau đó rót nước nóng, ngậm cái nĩa chậm rãi đi về phía sau: Không biết bây giờ cả nhà bọn họ đang làm gì nhỉ?Khi trở lại phòng làm việc của mình, cô thấy gia đình gồm ba người đó đang ăn trưa cùng nhau.Đồ ăn bán trên đường sắt cao tốc có giá không hề rẻ.Vậy nên họ cũng mang theo một ít thức ăn đã nấu chín, chất đầy trên chiếc bàn nhỏ trước mặt.
Trước chỗ ngồi của mọi người trên tàu cao tốc đều có một cái bàn nhỏ.Nhìn thấy Mạnh Tiểu Ni bưng ly mì trở về, người phụ nữ trung niên vội vàng chào hỏi: "Cô bé, ăn mì gói một mình hả? Hay là ăn cùng với nhà dì đi? Nhiều như vậy gia đình dì cũng không ăn hết được."Mạnh Hiểu Ni lắc đầu: "Cháu ăn mì gói đủ rồi ạ.""Mì ăn liền không đủ dinh dưỡng đâu, hay là ăn kèm với một quả trứng ngâm nhé? Cái này là nhà chú tự làm đấy." Người đàn ông trung niên bên cạnh mở hộp cơm ra.Mạnh Hiểu Ni vẫn lắc đầu.Cô bé được vợ chồng anh mang theo còn rất nhỏ, khuôn mặt trắng nõn điểm điểm xuyến bằng hai bím tóc, khi di chuyển nhìn rất đáng yêu.Lúc này, cô nhóc đang nhìn chằm chằm vào Mạnh Tiểu Ni, hai mắt sáng ngời, trong mắt tràn đầy ao ước: "Chị ơi, cho em xin ly mì của chị được không? Mì của chị ăn thơm lắm, em cảm thấy rất đói bụng..."Mạnh Hiểu Ni đem mì gói trở về chỗ của mình, yên lặng ăn một mình: tổng cộng nàng mang tới ba bát mì ăn liền.Mì hải sản của Master Kong, rắc thêm chút bột ớt là ăn ngon vô cùng.Cô ăn cái này không bao giờ ngán..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook