Lúc này cảnh sát có chút dở khóc dở cười: "Tụi anh nhốt con chim vào lồng, kết quả sau khi xem lại video giám sát, nó đã tự mở cửa để vượt ngục."Vẹt là một loài thông minh.Mạnh Hiểu Ni vội vàng trả lời: "Em biết rồi ạ.

Nếu em nhìn thấy thì sẽ gọi cho Cục Lâm nghiệp."Cảnh sát rất vui vẻ với sự hợp tác của Mạnh Hiểu Ni: "Được, anh còn có việc, cúp máy trước nhé."Mạnh Hiểu Ni: "Vâng."Vừa cúp máy, trong đầu Mạnh Hiểu Niệm chỉ toàn là hình ảnh con vẹt màu hồng đào tối hôm qua.Chẳng trách con vẹt này tùy tiện bay vào nhà cô, hóa ra là vượt ngục thành bản tính rồi.Cô khẽ thở dài: “Không biết là nhà nào gần đây lại nuôi một con vẹt như vậy nữa.”Mặc dù đã đồng ý, song Mạnh Hiểu Ni cảm thấy mình sẽ không bao giờ có may mắn được nhìn thấy loài được gọi là "Ru-bi" này lần thứ hai, nhưng thực chất nó là một con vẹt Bourke màu hồng đào.Cô quyết định ra ngoài ăn trưa.


Dựa vào những đánh giá ngẫu nhiên trên điện thoại di động, tìm được một tiệm lẩu có đánh giá cao ở Phong Đô để chuẩn bị xếp hàng sớm vào ăn.Muốn ăn ở những cửa hàng có xếp hạng cao thì cần phải xếp hàng.Các quán lẩu ở Phong Đô không tệ, giống như các thành phố cấp một nơi cô học, buổi tối ăn cơm cần phải xếp hàng lúc 3 giờ rưỡi chiều để lấy số.

Có một lần cô bốc số lúc 3 giờ rưỡi, ấy vậy mà không phải nhóm được vào đầu tiên.Đó là lần đầu tiên cô đi ăn mà gặp phải chuyện như vậy.Tiệm lẩu mà cô tìm thấy, xét về hương vị, nguyên liệu, cách phục vụ và khung cảnh đều trên 9 điểm, có thể gọi là ngon đến cực điểm.Đợi đến lúc cô tìm được đường thì bên ngoài cửa hàng đã có người xếp thành một hàng dài.Mạnh Hiểu Ni đi một mình, bốc được số thứ 7 nên là nhóm đầu tiên vào ăn.Cô cầm thực đơn lên, nhìn lướt qua những món lẩu trong menu.Lẩu chín ngăn quen thuộc, lẩu uyên ương cũng quen thuộc nốt.Lẩu chín ngăn để thuận tiện cho việc nhúng đồ ăn, còn lẩu uyên ương chủ yếu được chuẩn bị cho người nước ngoài.Lẩu uyên ương ở Phong Đô rất sáng tạo.


Có hai vòng tròn, vòng tròn nhỏ thường không cay, còn vòng tròn lớn hơn sẽ cay.

Về phần có cả lẩu không cay, thực sự rất hiếm thấy ở Phong Đô này.Không phải không có, mà hiếm thấy.Sau khi suy nghĩ một chút, cô quyết định ăn lẩu chín ngăn.Một món lẩu không cay thì không có linh hồn.Mạnh Hiểu Ni cố gắng bảo tồn linh hồn của mình, là nhóm đầu tiên ngồi vào bàn khi thời gian đến.Lẩu chín ngăn có vị tê cay, cộng thêm những món ăn đặc trưng ở quán này, nếu chỉ một người ăn thì quá nhiều.Giá cả ở Phong Đô không cao, mức giá 100 tệ cho mỗi người ở đây được coi là khá cao.“Thịt viên, huyết vịt, sách bò, tôm trượt, khoai tây…” Vượt quá mức bình quân đầu người, đại bộ phận người dân đều không ăn nổi, xem ra những thứ này đã đủ rồi.Mạnh Hiểu Ni hết sức kiềm chế mong muốn gọi đồ ăn của mình, trong lòng suy nghĩ hẳn là nên mời cha mẹ mình ăn cùng nhau vào lần tới.Vấn đề là những người già thường không thích đến những cửa tiệm náo nhiệt như thế này, thà ăn tùy tiện ở nhà còn hơn.“Thêm thịt heo chiên giòn, chè bột đá!” Mạnh Hiểu Ni quyết định gọi hết, ăn không hết gói mang về.Cô đưa thực đơn cho người phục vụ bên cạnh và đợi đồ ăn của mình được bưng lên.Loại cửa hàng lớn này đã chuẩn bị sẵn lẩu cho đợt người đầu tiên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương