Tiệm Lẩu Âm Dương
-
Chương 12
Là một người có gốc Phong Đô lâu đời, tuy rằng chỉ trở lại hàng năm vào dịp Tết Nguyên Đán nhưng Mạnh Hiểu Ni biết rõ nên tìm thức ăn ở đâu.Cô đi ngang qua lối vào chợ rau gần nhất, nhắm ngay một quán ăn nhỏ rồi bước vào.Thậm chí cửa hàng còn nhỏ hơn tiệm lẩu của nhà Mạnh Hiểu Ni, bên cạnh có một tấm biển lớn màu đỏ ghi đồ ăn truyền thống."Bà chủ, cho cháu một phần tàu hũ và hai cái bánh tiêu.”Mạnh Hiểu Ni nhấn mạnh: "Cả bánh quẩy nữa.”Bà chủ trong phòng trả lời: "Được."Rất nhanh tàu hũ đã được mang lên.Một bát đậu phụ trắng mềm, bên trên rắc thêm ít đậu luộc chín vàng, hành lá và hạt mè được rang thơm, chan cùng chút dầu vừng.Mạnh Hiểu Ni lấy ớt ở bên cạnh ra, đổ vào trong rồi trộn lên như không cần dùng tiền mua.“Sáng sớm ăn nặng như vậy à!” Lúc bà chủ bưng bánh quẩy lên, không nhịn được cười nói: “Ớt này ăn ngon không?”Mạnh Hiểu Ni nếm thử tương ớt một chút, sau đó dùng sức gật đầu: "Ngon lắm ạ."Hơi nóng nơi đầu lưỡi trực tiếp lan ra sau ót khiến da đầu tê dại, toàn thân nóng bừng.Cô nhanh chóng khuấy đều đậu phụ, ăn một bát lớn như vậy với những chiếc bánh quẩy.Buổi sáng được ăn một bát to nóng hổi như vậy thật thoải mái.Sau khi ăn xong và thanh toán, Mạnh Hiểu Ni vui vẻ đi ra ngoài, dự định tìm người trang trí.Địa phương nhỏ bé cũng có chỗ tốt.Ví dụ các quán ăn đều mở cùng một khu.
Hay chẳng hạn như việc lắp đặt thiết bị ở các nhà đều từ một nơi mà ra.Mãi sau 9 giờ Mạnh Hiểu Ni mới đến được chợ vật liệu xây dựng.“Reng reng reng—“Mạnh Hiểu Ni lấy điện thoại di động ra, lúc nhìn lướt qua số điện thoại, trong mắt cô có chút nghi ngờ.Cô trả lời điện thoại: "A lô?"Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ: "Xin chào, cho hỏi cô có phải Mạnh Hiểu Ni không? Tôi là người bên cục cảnh sát huyện Phong Đô."Mạnh Hiểu Ni chợt nói: "Xin chào.
Tôi là Mạnh Hiểu Ni.""Văn phòng của chúng tôi đã nhận được tin nhắn báo án của cô vào tối hôm qua.
Có phải bọn họ đã đến trong một thời gian ngắn không? Xin hỏi mọi chuyện đã được xử lý như thế nào? Sự việc có được giải quyết chưa?"Mạnh Hiểu Ni gật đầu, sau mới nhớ tới bên kia không nhìn thấy mình: "Vâng, bọn họ đến ngay lập tức, mọi chuyện đã xử lý xong.""Được.
Rất vui vì có thể đến giúp cô.
Chúc cô một đời bình an."Mạnh Hiểu Ni trả lời: "Vâng, chúc cô một đời bình an."Đầu dây bên kia vội cảm ơn rồi cúp máy.Mạnh Hiểu Ni nhìn lại số điện thoại: Thái độ phục vụ bây giờ sao có chút giống tổng đài của một công ty nào đó vậy?Thôi vậy, vấn đề được giải quyết là tốt rồi.Cô cất điện thoại di động, lướt qua toàn bộ khu chợ vật liệu xây dựng rồi đi dưới bóng mát của cây.Để tận dụng hết không gian trong chợ vật liệu xây dựng, hầu hết chỉ chừa một chỗ cho xe ô tô ra vào, không gian còn lại dùng để bố trí khung cửa, ghế, bàn, v.v.
Thậm chí ở đây rất ít cây xanh, chỉ vỏn vẹn có vài cây.Mạnh Hiểu Ni nhìn sang bên cây kia, dưới bóng râm có một ông cụ gầy gò đang tự quạt cho mình.Ông ấy mặc một chiếc áo công nhân ba lỗ màu trắng, khuôn mặt nhăn nheo vừa nhìn đã biết tuổi tác không còn trẻ.Quạt mang kiểu dáng hương bồ lớn, được thiết kế dành riêng cho mùa hè.Tháng 6 ở Phong Đô đã bắt đầu nóng.Mạnh Hiểu Ni đi tới để xem, cô phát hiện cây quạt mà ông chú cầm không hề có cái bóng.
Việc ma quỷ đi tới đi lui giữa ban ngày hoàn toàn không có vấn đề gì cả.Ông cụ cũng chú ý đến Mạnh Hiểu Ni, sợ đến mức cây quạt cũng ngừng lại, điều đầu tiên ông ấy nói là: "Hắc Bạch Vô Thường trông bình thường thế này cơ à?"Mạnh Hiểu Ni: "..."Cháu không phải Hắc Bạch Vô Thường đâu, xin lỗi cụ nhiều lắm.Mạnh Hiểu Ni đi tới chỗ ông lão nhìn một vòng: "Ông ơi, cháu chỉ muốn đến tìm người của tiệm này một chút thôi.
Tiệm lẩu nhà cháu đang muốn sửa sang lại.”Ông cụ bước sang bên cạnh hai bước, cố gắng giữ khoảng cách với Mạnh Hiểu Ni: "A di đà phật, thiện tai, thiện tai.
Cả đời tôi chưa từng làm chuyện gì xấu, tuy rằng xuống âm phủ có hơi muộn, nhưng đó là do không có ai đến đón tôi.
Tôi và người của cửa tiệm này không liên quan với nhau, thậm chí còn chưa từng quen biết.”Mạnh Hiểu Ni: "...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook