Tiệm Cơm Nhỏ
-
Chương 54
Ăn xong cơm sáng, Triển Linh đi lại chỗ lò nướng đó nhìn thoáng một cái, thấy một lò thịt vịt đã chuyển thành một thân hồng sáng bóng, hương thơm nức mũi, hiển nhiên lửa vừa đúng.
Lý Tuệ theo thường lệ đi theo phía sau, thấy thế cười nói “Sư phụ, tay nghệ của người càng tăng một bậc, hiện giờ nghe mùi thơm thôi đã không chịu nổi.”
“Không hẳn, không phải tẩu cũng giúp sao!” Triển Linh vui vẻ tiếp nhận khen đồ đệ, lại thuận tay treo lên mấy con nữa “Đợi chút ta cùng nhị chưởng quầy vào thành một chuyến, ước chừng buổi trưa không trở lại. Ta đem giảm lửa xuống, tẩu xem chừng mấy con này, có thể kịp trưa ăn được, đến lúc đó tẩu đem phân ra, mời Tiếu tiên sinh một con, mọi người cũng phân một con.”
Lý Tuệ nhất nhất đồng ý, nhanh nhẹn động tác “Gần đây cửa thành vừa mở một số người liền tìm đến đây, hiện giờ buôn bán cũng khá!”
Ngắn ngủn mấy ngày thịt vịt nướng vang danh khí thế, có thể cùng món kho, mì lạnh bày ra bán, hấp dẫn không ít gia đình phú quý tranh nhau mua. Tư vị kinh diễm như vậy, không có chi nhánh, cho nên càng thập phần tốt đẹp, giả dụ người muốn trộm học cũng khó có khả năng.
Triển Linh mỗi buổi sáng chỉ nướng một lò, nhàn rỗi thì không quá hai lò, nhiều nhất là ba mươi con thôi, vịt nướng sang quý, mỗi ngày đều bán khá chạy, có thời điểm cung không đủ cầu, khiến vài khách nhân tới trễ thương tiếc mà về.
Hiện tại buổi sáng Lý Tuệ thực bận rộn, bị sư phụ kéo đi luyện kỹ thuật một hồi, dùng xong cơm sáng liền đi phía trước hỗ trợ cắt vịt thành miếng, lại trợ thủ đem bánh tráng, hành thái, hồ dưa thái, phân tương bịch, không ngơi nghỉ.
“Đúng rồi sư phụ, mấy ngày nay tích cóp được không ít lông vịt, số lượng người yêu cầu ta thấy không sai biệt không, có muốn đi xem một cái không?”
“Tẩu không nhắc ta cũng quên việc này!” Triển Linh vỗ đầu một cái “Gần nhiều việc phiền loạn, cảm giác trí nhớ không đủ sử dụng!”
Nàng cười một hồi, nghĩ nghĩ mới nói “Cứ như vậy đi, trước tẩu bảo mọi người cứ thu thập, rửa sạch sẽ xong, cẩn thận lựa chọn, nhất định phải đem bột phấn cùng lông tơ bên trong lấy ra hết, cần phải tinh tế mềm mại. Chờ ta trở lại lúc sau liền cần dùng.”
Hiện tại đầu xuân có chút se lạnh, mặc quần áo dày có chút phiền phức, buổi trưa thường ra mồ hôi, mặc mỏng thì nhiễm lạnh dễ cảm mạo, nếu làm được kiện áo choàng long liền rất tiện…
Lý Tuệ miệng đáp ứng, quay đầu liền đi phân phó.
Triển Linh tự mình chặt miếng tốt hai con vịt cho vào bao, lại kêu Triển Hạc và vú nuôi Tần tẩu tử dặn dò một hồi, lúc này mới cùng Tịch Đồng đợi đã lâu đi ra cửa.
Bên ngoài khách điếm lúc này đã có người đến dựng lều chờ, có người tự mình tới, còn lại sai đầy tớ đến đây, giờ phút này nghe thấy động tĩnh, đều phần phật đứng lên, duỗi dài cổ, nhìn về phía trước.
Hiện giờ qua năm cũng không có gì tiêu khiển, mọi người cảm thấy đều nhạt nhẽo, chợt nghe nói ngoài thành xuất hiện Khách Điếm Một Nhà có món ăn mới, liền tới xem. Một số bị giá cả dọa cho lui, nhưng vẫn có một phần kha khá lưu lại.
Là món ăn quý sao? Chúng ta mua nổi!
Trở về liền nói, mua vịt nướng ở Khách Điếm Một Nhà, ai nghe mà không hâm mộ?
Cho nên hiện nay những người này mỗi khi đến mua vịt nướng, tới rồi cũng không chịu ngồi trên xe hoặc cưỡi ngựa, một hai phải chính mình xuống dưới đi, lại thấy Tịch Đồng ôm một bao giấy dầu vịt nướng đi ra, nhìn thấy người chung quanh hoặc hâm mộ hoặc là ánh mắt thèm liền thanh thần khí sảng.
Đương nhiên, nếu có người hỏi, bọn họ liền có thể mượn cơ hội đem suy tư cùng lý do thoái thác thao thao bất tuyệt nói mấy lần…
Đã nhiều ngày ở Hoàng Tuyền châu, Phúc Viên châu, các bá tánh trà lâu nói chuyện, đề tài nóng nhất đó chính là món vịt nướng của Khách Điếm Một Nhà, ăn rồi tự nhiên là nước miếng bay tứ tung lên, đem hương vị khen lộn một vòng từ dưới đất lên đến trên trời, chưa ăn thì nghe mà thầm chảy nước miếng, đem hương vị kia điểm tô trong đầu một hồi.
Rất nhiều hậu sinh trẻ tuổi cũng vì chuyện này ra sức làm việc, cố tích góp bạc mua một lần về cho cha nương, vợ con nếm thử, như vậy cũng không uổng công làm con trai, làm làm chồng làm cha…
Thiết Trụ mang theo Đại Bảo Đại Thụ duy trì trật tự, lại cầm ấm trà nóng hầm hập phân phát, hầu hạ rất là chu đáo nhiệt tâm, mọi người thập phần hưởng thụ, đảo cũng không quá nôn nóng. Cho nên chẳng sợ xếp hàng người nhiều, Khách Điếm Một Nhà cũng chưa bao giờ xuất hiện việc xô đẩy người. Hoặc gặp những người đặc biệt không nói lý lẽ, đám người Thiết Trụ hiện giờ càng thêm cường tráng, cơ bắp rắn chắc ẩn qua xiêm y, gương mặt uy nghiêm, vững trãi thủ hộ trước cửa ai không sợ hãi?
Thấy Triển Linh ra tới, có mấy khách quen liền lớn tiếng cùng nàng lôi kéo làm quen “Chưởng quầy hôm nay làm nhiều không? Chúng ta từ xa phi mấy giờ lại, không thể vài lần cũng không mua được!”
Lời này quả thực đúng ý mọi người, họ cùng sôi nổi gật đầu, lập tức lại có vài cá nhân mở miệng phụ họa:
“Đúng rồi, lão nương ở nhà nhắc mãi, lần này lại không mua được, ta thật khó đối mặt với nàng!”
“Nhi tử đọc sách rất mệ, cần bổ bổ mới được!”
Bất quá trong đó cũng có những người oán hận nói “Mỗi người nhiều nhất mua một con thật sự không đủ, một nhà bảy tám người, một con vịt không đủ nếm ra mùi vị! Thật không thoải mái!”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, lời vừa nói ra, tầm mắt bốn phương tám hướng liền như lưỡi dao sắc bén hung tợn cắm lại, mọi người mồm năm miệng mười khiển trách:
“Tuổi trẻ thật không biết xấu hổ!”
“Chưởng quầy, bán cho hạng người vô sỉ như vậy làm chi? Nên kéo dài tới đối diện nhà xí!”
Nói xong mọi người đều cười.
Triển Linh cũng đi theo vui vẻ một hồi, lại nói “Thật sự xin lỗi, gần đây quá vội, thực sự không làm được nhiều. Bất quá cũng không cần lo lắng, mười ngày sau cửa hàng trong thành của Khách Điếm Một Nhà mở, phàm những món ăn vặt nơi này có, nơi đó cũng đều có, đều là nơi này làm rồi đem vào thành bày bán, khi đó mọi người cũng không cần đi xa xôi như thế này.”
Nghe vậy nét mặt những người này liền vui mừng lộ rõ, bắt đầu mặc sức tưởng tượng lên, nhưng có một bộ phận lại càng thêm khóc tang.
“Ta nói này chưởng quầy, không thể bên này nặng bên kia nhẹ đi? Bọn họ ở Hoàng Tuyền châu được xem mẹ ruột, chúng ta Phúc Viên châu là mẹ kế sao?”
“Đúng rồi đúng rồi! Quá bất công đi!”
“Lúc này nhóm gia hỏa Hoàng Tuyền châu càng thêm đắc ý!”
Nếu không khai mở thêm chỗ khác không nói, mọi người đều giống nhau, cũng đều phải trèo đèo lội suối, không ai chê cười ai. Nhưng hôm nay vì sao Hoàng Tuyền châu có khai mở cửa hàng, họ không cần lăn lộn, mà người Phúc Viên châu muốn thì phải ngàn dặm xa xôi?
Triển Linh đành phải cười an ủi một hồi, cũng hứa hẹn nếu tìm được mặt tiền thích hợp cũng sẽ khai mở thêm, lúc này mọi người mới dần dần nghỉ ngơi.
Chờ nói xong những lời này, nàng mới nhìn thấy trong đám người chờ lại có người quen: Phan chưởng quầy Phan Viên.
Nàng vội tiến lên hàn huyên “Ngài sao tới?”
Phan Viên trả lại một lễ, cười nói “Phụ thân hôm kia trúng gió, hiện giờ đang uống thuốc, trong miệng không mùi vị, nghe nói Triển chưởng quầy có món vịt khá ngon, ta liền tới mua một con về.”
Hiện giờ chú ý hiếu đạo, Phan Viên tự mình lại đây, rất được lòng mọi người khen.
Gia đình này có hai người con thật thành, rõ ràng là mở tửu lầu, lại chạy đến chỗ người khác mua thức ăn, cũng không để ý ai nói gì.
Triển Linh cười nói “Cái này không đáng giá, mấy hôm rồi ta cũng chư gặp lệnh tôn, nên đến thăm một chuyến.”
Phan Viên vội nói “Phụ thân nói ngài hiện giờ vội nhiều chuyện, cũng không hảo quấy rầy.”
Hắn là người tuân thủ quy củ, rõ ràng cùng Triển Linh quen biết, lại không tính toán bảo nàng phá lệ, ngược lại còn giúp đỡ duy trì trật tự.
Triển Linh đơn giản tính tính nhân số, Phan Viên vị trí gần phía trước, chắc là cửa thành vừa mở liền đi lại đây, sẽ mua được, cảm thấy yên tâm, lại nói “Ta nghe nói nhà các người có món mới gân hầm hồng, ăn ngon vô cùng, nhiều người đến mua ăn, cũng rất là bận rộn!”
Thấy nàng khích lệ nhà mình, vẻ mặt Phan Viên càng thêm vui vẻ, nhưng lại khiêm tốn nói “Đều là công lao phụ thân, không dám nhận khen, không dám không dám.”
Lời nói tuy thế, trên mặt chung quy chính là rất vui vẻ.
Hai người thoải mái nói chuyện một hồi, mọi người ở đây càng biết quan hệ hai nhà này rất tốt, không phải chưởng quầy hai nhà đều cổ động nhau sao?
Lúc này Thiết Trụ giúp bọn họ dắt ngựa tới, Triển Linh liền cùng Tịch Đồng đi vào thành.
Triển Linh cùng Tịch Đồng vừa đi, Tiếu Hâm liền không thể ngồi yên ăn.
Thấy bộ dáng Triển Hạc đứng trong viện như đang đánh quyền, nhưng nắm tay mềm mại như bong thật không giống. Hắn cảm thấy thú vị liền đi qua nhìn.
Triển Hạc cũng chẳng bị phân tâm, ánh mắt kiên định, thành thật đem bộ quyền Tịch Đồng chỉ giáo luyện một lần, lúc này mới ngoan ngoãn đi rửa tay rửa mặt.
Oa nhi nho nhỏ, lại tự chiếu cố chính mình khá tốt, trừ bỏ vú nuôi giúp hắn pha nước ấm, còn lại bé tự mình làm tốt mọi thứ.
Làm xong, Triển Hạc mới đi chơi đùa, cầm xếp gỗ, ngựa gỗ mà Tịch Đồng cùng Triển Linh làm giúp đùa nghịch.
Triển Hạc đang chơi, không nghĩ tới Tiếu Hâm nhìn thấy xem bé như thú bông, trước sau đi theo nhìn.
Tiếu Hâm cao lớn đối lập với tiểu gia hỏa nhỏ bé nên cũng dùng sức ngồi xổm xuống, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một bên là tòa núi lớn, đem thân ảnh Triển Hạc nhỏ càng nhỏ hơn.
Xem Triển Hạc chơi trong chốc lát, thế nhưng trong đầu Tiếu Lâm bắt đầu thầm nghĩ, quả nhiên là hài đồng không kiên nhẫn, mới chơi đã chán rồi.
Hắn gãi đầu nhìn ra bên ngoài, thấy ánh nắng tươi sáng lại có gió, liền cười nói “Thúc thúc giúp cháu làm con diều thả chơi thì thế nào?”
Vốn tưởng rằng tiểu hài nhi sẽ hoan hô nhảy nhót, còn có thể đổi giọng gọi hắn là ca ca gì đó, ai ngờ liền thấy ánh mắt tiểu hài nhi phức tạp, sau một lát lại như tiểu đại nhân thở dài.
Tiếu Hâm “…”
Ta, ta lại nói sai cái gì à?
Triển Hạc đem đồ chơi cất về chỗ cũ, lại vỗ vỗ bả vai rộng lớn hắn nói lời thấm thía “Thúc thúc, người là người lớn, không thể luôn nghĩ đến chơi thôi.”
Tiếu Hâm “… Hả?”
Gì, ý gì?
Triển Hạc vươn tay ngắn chỉ chỉ bên ngoài, là cái đồng hồ nhỏ Tịch Đồng tự mình làm cho khách điếm “Giờ Thìn đã qua, cháu nên đi đọc sách. Thúc thúc, người, ai.”
Tiếu Hâm “…”
Mình là bị ghét bỏ vì không có chí tiến thủ sao?
Nhà này này rốt cuộc tình huống như thế nào?
Hắn một thế hệ làm du hiệp, là tấm gương vô số người muốn hướng tới, như thế nào liền bị hài tử nhỏ thương hại?
Lý Tuệ theo thường lệ đi theo phía sau, thấy thế cười nói “Sư phụ, tay nghệ của người càng tăng một bậc, hiện giờ nghe mùi thơm thôi đã không chịu nổi.”
“Không hẳn, không phải tẩu cũng giúp sao!” Triển Linh vui vẻ tiếp nhận khen đồ đệ, lại thuận tay treo lên mấy con nữa “Đợi chút ta cùng nhị chưởng quầy vào thành một chuyến, ước chừng buổi trưa không trở lại. Ta đem giảm lửa xuống, tẩu xem chừng mấy con này, có thể kịp trưa ăn được, đến lúc đó tẩu đem phân ra, mời Tiếu tiên sinh một con, mọi người cũng phân một con.”
Lý Tuệ nhất nhất đồng ý, nhanh nhẹn động tác “Gần đây cửa thành vừa mở một số người liền tìm đến đây, hiện giờ buôn bán cũng khá!”
Ngắn ngủn mấy ngày thịt vịt nướng vang danh khí thế, có thể cùng món kho, mì lạnh bày ra bán, hấp dẫn không ít gia đình phú quý tranh nhau mua. Tư vị kinh diễm như vậy, không có chi nhánh, cho nên càng thập phần tốt đẹp, giả dụ người muốn trộm học cũng khó có khả năng.
Triển Linh mỗi buổi sáng chỉ nướng một lò, nhàn rỗi thì không quá hai lò, nhiều nhất là ba mươi con thôi, vịt nướng sang quý, mỗi ngày đều bán khá chạy, có thời điểm cung không đủ cầu, khiến vài khách nhân tới trễ thương tiếc mà về.
Hiện tại buổi sáng Lý Tuệ thực bận rộn, bị sư phụ kéo đi luyện kỹ thuật một hồi, dùng xong cơm sáng liền đi phía trước hỗ trợ cắt vịt thành miếng, lại trợ thủ đem bánh tráng, hành thái, hồ dưa thái, phân tương bịch, không ngơi nghỉ.
“Đúng rồi sư phụ, mấy ngày nay tích cóp được không ít lông vịt, số lượng người yêu cầu ta thấy không sai biệt không, có muốn đi xem một cái không?”
“Tẩu không nhắc ta cũng quên việc này!” Triển Linh vỗ đầu một cái “Gần nhiều việc phiền loạn, cảm giác trí nhớ không đủ sử dụng!”
Nàng cười một hồi, nghĩ nghĩ mới nói “Cứ như vậy đi, trước tẩu bảo mọi người cứ thu thập, rửa sạch sẽ xong, cẩn thận lựa chọn, nhất định phải đem bột phấn cùng lông tơ bên trong lấy ra hết, cần phải tinh tế mềm mại. Chờ ta trở lại lúc sau liền cần dùng.”
Hiện tại đầu xuân có chút se lạnh, mặc quần áo dày có chút phiền phức, buổi trưa thường ra mồ hôi, mặc mỏng thì nhiễm lạnh dễ cảm mạo, nếu làm được kiện áo choàng long liền rất tiện…
Lý Tuệ miệng đáp ứng, quay đầu liền đi phân phó.
Triển Linh tự mình chặt miếng tốt hai con vịt cho vào bao, lại kêu Triển Hạc và vú nuôi Tần tẩu tử dặn dò một hồi, lúc này mới cùng Tịch Đồng đợi đã lâu đi ra cửa.
Bên ngoài khách điếm lúc này đã có người đến dựng lều chờ, có người tự mình tới, còn lại sai đầy tớ đến đây, giờ phút này nghe thấy động tĩnh, đều phần phật đứng lên, duỗi dài cổ, nhìn về phía trước.
Hiện giờ qua năm cũng không có gì tiêu khiển, mọi người cảm thấy đều nhạt nhẽo, chợt nghe nói ngoài thành xuất hiện Khách Điếm Một Nhà có món ăn mới, liền tới xem. Một số bị giá cả dọa cho lui, nhưng vẫn có một phần kha khá lưu lại.
Là món ăn quý sao? Chúng ta mua nổi!
Trở về liền nói, mua vịt nướng ở Khách Điếm Một Nhà, ai nghe mà không hâm mộ?
Cho nên hiện nay những người này mỗi khi đến mua vịt nướng, tới rồi cũng không chịu ngồi trên xe hoặc cưỡi ngựa, một hai phải chính mình xuống dưới đi, lại thấy Tịch Đồng ôm một bao giấy dầu vịt nướng đi ra, nhìn thấy người chung quanh hoặc hâm mộ hoặc là ánh mắt thèm liền thanh thần khí sảng.
Đương nhiên, nếu có người hỏi, bọn họ liền có thể mượn cơ hội đem suy tư cùng lý do thoái thác thao thao bất tuyệt nói mấy lần…
Đã nhiều ngày ở Hoàng Tuyền châu, Phúc Viên châu, các bá tánh trà lâu nói chuyện, đề tài nóng nhất đó chính là món vịt nướng của Khách Điếm Một Nhà, ăn rồi tự nhiên là nước miếng bay tứ tung lên, đem hương vị khen lộn một vòng từ dưới đất lên đến trên trời, chưa ăn thì nghe mà thầm chảy nước miếng, đem hương vị kia điểm tô trong đầu một hồi.
Rất nhiều hậu sinh trẻ tuổi cũng vì chuyện này ra sức làm việc, cố tích góp bạc mua một lần về cho cha nương, vợ con nếm thử, như vậy cũng không uổng công làm con trai, làm làm chồng làm cha…
Thiết Trụ mang theo Đại Bảo Đại Thụ duy trì trật tự, lại cầm ấm trà nóng hầm hập phân phát, hầu hạ rất là chu đáo nhiệt tâm, mọi người thập phần hưởng thụ, đảo cũng không quá nôn nóng. Cho nên chẳng sợ xếp hàng người nhiều, Khách Điếm Một Nhà cũng chưa bao giờ xuất hiện việc xô đẩy người. Hoặc gặp những người đặc biệt không nói lý lẽ, đám người Thiết Trụ hiện giờ càng thêm cường tráng, cơ bắp rắn chắc ẩn qua xiêm y, gương mặt uy nghiêm, vững trãi thủ hộ trước cửa ai không sợ hãi?
Thấy Triển Linh ra tới, có mấy khách quen liền lớn tiếng cùng nàng lôi kéo làm quen “Chưởng quầy hôm nay làm nhiều không? Chúng ta từ xa phi mấy giờ lại, không thể vài lần cũng không mua được!”
Lời này quả thực đúng ý mọi người, họ cùng sôi nổi gật đầu, lập tức lại có vài cá nhân mở miệng phụ họa:
“Đúng rồi, lão nương ở nhà nhắc mãi, lần này lại không mua được, ta thật khó đối mặt với nàng!”
“Nhi tử đọc sách rất mệ, cần bổ bổ mới được!”
Bất quá trong đó cũng có những người oán hận nói “Mỗi người nhiều nhất mua một con thật sự không đủ, một nhà bảy tám người, một con vịt không đủ nếm ra mùi vị! Thật không thoải mái!”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, lời vừa nói ra, tầm mắt bốn phương tám hướng liền như lưỡi dao sắc bén hung tợn cắm lại, mọi người mồm năm miệng mười khiển trách:
“Tuổi trẻ thật không biết xấu hổ!”
“Chưởng quầy, bán cho hạng người vô sỉ như vậy làm chi? Nên kéo dài tới đối diện nhà xí!”
Nói xong mọi người đều cười.
Triển Linh cũng đi theo vui vẻ một hồi, lại nói “Thật sự xin lỗi, gần đây quá vội, thực sự không làm được nhiều. Bất quá cũng không cần lo lắng, mười ngày sau cửa hàng trong thành của Khách Điếm Một Nhà mở, phàm những món ăn vặt nơi này có, nơi đó cũng đều có, đều là nơi này làm rồi đem vào thành bày bán, khi đó mọi người cũng không cần đi xa xôi như thế này.”
Nghe vậy nét mặt những người này liền vui mừng lộ rõ, bắt đầu mặc sức tưởng tượng lên, nhưng có một bộ phận lại càng thêm khóc tang.
“Ta nói này chưởng quầy, không thể bên này nặng bên kia nhẹ đi? Bọn họ ở Hoàng Tuyền châu được xem mẹ ruột, chúng ta Phúc Viên châu là mẹ kế sao?”
“Đúng rồi đúng rồi! Quá bất công đi!”
“Lúc này nhóm gia hỏa Hoàng Tuyền châu càng thêm đắc ý!”
Nếu không khai mở thêm chỗ khác không nói, mọi người đều giống nhau, cũng đều phải trèo đèo lội suối, không ai chê cười ai. Nhưng hôm nay vì sao Hoàng Tuyền châu có khai mở cửa hàng, họ không cần lăn lộn, mà người Phúc Viên châu muốn thì phải ngàn dặm xa xôi?
Triển Linh đành phải cười an ủi một hồi, cũng hứa hẹn nếu tìm được mặt tiền thích hợp cũng sẽ khai mở thêm, lúc này mọi người mới dần dần nghỉ ngơi.
Chờ nói xong những lời này, nàng mới nhìn thấy trong đám người chờ lại có người quen: Phan chưởng quầy Phan Viên.
Nàng vội tiến lên hàn huyên “Ngài sao tới?”
Phan Viên trả lại một lễ, cười nói “Phụ thân hôm kia trúng gió, hiện giờ đang uống thuốc, trong miệng không mùi vị, nghe nói Triển chưởng quầy có món vịt khá ngon, ta liền tới mua một con về.”
Hiện giờ chú ý hiếu đạo, Phan Viên tự mình lại đây, rất được lòng mọi người khen.
Gia đình này có hai người con thật thành, rõ ràng là mở tửu lầu, lại chạy đến chỗ người khác mua thức ăn, cũng không để ý ai nói gì.
Triển Linh cười nói “Cái này không đáng giá, mấy hôm rồi ta cũng chư gặp lệnh tôn, nên đến thăm một chuyến.”
Phan Viên vội nói “Phụ thân nói ngài hiện giờ vội nhiều chuyện, cũng không hảo quấy rầy.”
Hắn là người tuân thủ quy củ, rõ ràng cùng Triển Linh quen biết, lại không tính toán bảo nàng phá lệ, ngược lại còn giúp đỡ duy trì trật tự.
Triển Linh đơn giản tính tính nhân số, Phan Viên vị trí gần phía trước, chắc là cửa thành vừa mở liền đi lại đây, sẽ mua được, cảm thấy yên tâm, lại nói “Ta nghe nói nhà các người có món mới gân hầm hồng, ăn ngon vô cùng, nhiều người đến mua ăn, cũng rất là bận rộn!”
Thấy nàng khích lệ nhà mình, vẻ mặt Phan Viên càng thêm vui vẻ, nhưng lại khiêm tốn nói “Đều là công lao phụ thân, không dám nhận khen, không dám không dám.”
Lời nói tuy thế, trên mặt chung quy chính là rất vui vẻ.
Hai người thoải mái nói chuyện một hồi, mọi người ở đây càng biết quan hệ hai nhà này rất tốt, không phải chưởng quầy hai nhà đều cổ động nhau sao?
Lúc này Thiết Trụ giúp bọn họ dắt ngựa tới, Triển Linh liền cùng Tịch Đồng đi vào thành.
Triển Linh cùng Tịch Đồng vừa đi, Tiếu Hâm liền không thể ngồi yên ăn.
Thấy bộ dáng Triển Hạc đứng trong viện như đang đánh quyền, nhưng nắm tay mềm mại như bong thật không giống. Hắn cảm thấy thú vị liền đi qua nhìn.
Triển Hạc cũng chẳng bị phân tâm, ánh mắt kiên định, thành thật đem bộ quyền Tịch Đồng chỉ giáo luyện một lần, lúc này mới ngoan ngoãn đi rửa tay rửa mặt.
Oa nhi nho nhỏ, lại tự chiếu cố chính mình khá tốt, trừ bỏ vú nuôi giúp hắn pha nước ấm, còn lại bé tự mình làm tốt mọi thứ.
Làm xong, Triển Hạc mới đi chơi đùa, cầm xếp gỗ, ngựa gỗ mà Tịch Đồng cùng Triển Linh làm giúp đùa nghịch.
Triển Hạc đang chơi, không nghĩ tới Tiếu Hâm nhìn thấy xem bé như thú bông, trước sau đi theo nhìn.
Tiếu Hâm cao lớn đối lập với tiểu gia hỏa nhỏ bé nên cũng dùng sức ngồi xổm xuống, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một bên là tòa núi lớn, đem thân ảnh Triển Hạc nhỏ càng nhỏ hơn.
Xem Triển Hạc chơi trong chốc lát, thế nhưng trong đầu Tiếu Lâm bắt đầu thầm nghĩ, quả nhiên là hài đồng không kiên nhẫn, mới chơi đã chán rồi.
Hắn gãi đầu nhìn ra bên ngoài, thấy ánh nắng tươi sáng lại có gió, liền cười nói “Thúc thúc giúp cháu làm con diều thả chơi thì thế nào?”
Vốn tưởng rằng tiểu hài nhi sẽ hoan hô nhảy nhót, còn có thể đổi giọng gọi hắn là ca ca gì đó, ai ngờ liền thấy ánh mắt tiểu hài nhi phức tạp, sau một lát lại như tiểu đại nhân thở dài.
Tiếu Hâm “…”
Ta, ta lại nói sai cái gì à?
Triển Hạc đem đồ chơi cất về chỗ cũ, lại vỗ vỗ bả vai rộng lớn hắn nói lời thấm thía “Thúc thúc, người là người lớn, không thể luôn nghĩ đến chơi thôi.”
Tiếu Hâm “… Hả?”
Gì, ý gì?
Triển Hạc vươn tay ngắn chỉ chỉ bên ngoài, là cái đồng hồ nhỏ Tịch Đồng tự mình làm cho khách điếm “Giờ Thìn đã qua, cháu nên đi đọc sách. Thúc thúc, người, ai.”
Tiếu Hâm “…”
Mình là bị ghét bỏ vì không có chí tiến thủ sao?
Nhà này này rốt cuộc tình huống như thế nào?
Hắn một thế hệ làm du hiệp, là tấm gương vô số người muốn hướng tới, như thế nào liền bị hài tử nhỏ thương hại?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook