Tiệm Cơm Nhỏ
Chương 52

Không bao lâu, nồi nước lẩu sôi lên ùng ục, từng đoàn nhiệt khí bay lên mãnh liệt, đem tầm mắt nhìn trở nên mơ hồ.

Cái nồi này khi rèn, Triển Linh cố ý làm kiểu nồi uyên ương. Bọn họ thường ăn cay nhiều, cho nên phần lớn không gian chiếm hai phần, phần còn lại không cay, dùng để Triển Hạc cũng có thể dễ dàng pha ăn.

Sao gì bé tuổi cũng còn nhỏ, vẫn nên chú ý một chút.

Lại thêm Chư Cẩm cùng Hạ Bạch có tới… Hiện giờ mọi người đều biết Hạ đại nhân là không thể ăn cay, dù cố gắng lắm chỉ ăn được chút xíu thôi, cho nên có thể ăn cùng không gian trong nồi với Triển Hạc.

Triển Linh bưng hai cái khay thật lớn tới, phía trên để đủ loại chén dĩa lớn nhỏ, đều là Tôn thợ mộc dùng những đầu gỗ thừa làm, hình thức tuy đơn giản, nhưng mài giũa bóng loáng mượt mà, dùng rất là tốt.

Nàng giảm lửa xuống, hướng hai ô vuông cho nấm và thịt viên, chậm rãi nấu.

Tiếu Hâm mới biết chuyện vừa nãy mình lỡ lời nên không được tự nhiên, lúc này ngồi vô cùng thành thật, nhìn chẳng khác nào chú gấu đen rầu rĩ.

Lúc này Triển Hạc cũng không còn sợ hắn nhiều nữa, ngữa đầu nhìn hồi lâu, bỗng nhiên thập phần tò mò hỏi “Thúc thúc, vì sao lại nhiều râu như vậy?”

Tiếu Hâm gãi gãi đầu, lại vuốt cằm buồn bực, không lẽ mình già đến như vậy sao? Rõ ràng mình cùng Tịch Đồng không chênh lệch mấy, đứa bé này gọi hắn là ca ca, thế nhưng sưng hô với mình thành ra là thúc thúc?

Đang nghĩ ngợi, nhìn xuống thì thấy tiểu oa nhi còn đang mở to đôi mắt ngây thơ nhìn mình chằm chằm, Tiếu Hâm cao giọng cười dài, lại duỗi tay đem bé ngồi vào lòng mình, đầy mặt kiêu ngạo nói “Thúc thúc sinh ra như thế rồi, so với người khác có khí khái nam tử hơn.”

Thể trạng hắn hùng tráng, cơ bắp săn chắc, ngồi như núi nhỏ, một cái cánh tay gần bằng cả cái eo Triển Linh, lúc này xách Triển Hạc cảm giác như xách con thú bong vậy, rất là nhẹ nhàng.

Triển Hạc cảm thấy thân thể bỗng nhẹ nhàng, ngay sau đó liền bay lên trời, lại cúi đầu, liền thấy cả người nằm gọn trong lòng bàn tay thúc thúc.

Triển Hạc há mồn trợn mắt, cảm giác ngực thúc thúc như tường đồng gia sắt vậy, nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ, lại tò mò xoa bóp dưới thân đùi gõ cốp cốp.

Tiếu Hâm mặc bé quậy phá, còn cười ha ha, thập phần đắc ý nói “Không cần hâm mộ, ngày sau cháu chỉ cần luyện võ nghệ, sau một thời gian liền cũng khoẻ mạnh như thế này.”

Khoẻ mạnh như thế sao?

Triển Hạc suy nghĩ một hồi, cảm thấy chính mình nếu có một thân hình như vậy thì… Thập phần kinh tủng, bỗng nhiên liền nghẹn miệng muốn khóc, đột nhiên xoay qua nhìn Tịch Đồng, biểu hiện đáng thương hô “Hạc Nhi không nghĩ biến hùng!”

Cái thúc thúc này làm cho bé hình dung nhìn chẳng khác nào gấu mù…

Tiếu Hâm ngẩn ra, nhìn giống như vừa bị người đón đầu đánh cho một gậy.

“Hùng?”

Hắn, hắn cường tráng khoẻ mạnh như vậy, là kiểu mẫu xuất sắc! Như thế nào, như thế nào liền cùng hùng đánh đồng?

Tịch Đồng nhẫn cười, trước vỗ về tiểu hài nhi sắp bị dọa khóc, an ủi nói “Đồng ngôn vô kỵ, đó không phải là sự thật.”

Tiếu Hâm liếc mắt nhìn chàng một cái “Ngươi không nói lời nào còn tốt hơn!”

Nói xong, lại nhìn chính mình, trong lòng càng thêm có chút chua chua.

Thói đợi hiện tại đúng là, bọn nữ tử hiện giờ đều yêu thích các nhân vật tiểu bạch kiểm, đối với bọn họ hận không thể cách xa ba thước, chuyện này thực quá là nực cười mà?

Thật sự là muốn chết, Thiên Đạo bất công, Thiên Đạo quá bất công.

Triển Linh ngồi một bên không thể nhịn được cười, lại hướng Triển Hạc vẫy tay, cầm chủy khắc ra một đóa hoa củ cải, nháy mắt vật nhỏ nín khóc mỉm cười, Tịch Đồng nhìn bọn họ ánh mắt nhu hòa, chan chứa thương yêu.

Tiếu Hâm hừ hừ vài tiếng, cảm thấy người huynh đệ này còn chưa nói lời thật lòng.

Nhìn xem đi, trai đơn gái chiếc, chưa cưới chưa gả, hiện giờ còn bày ra bộ dáng mắt đi mày lại, không phải vợ chồng son thì chính là gì?

Hừ!

Nồi lẩu không ngừng quay cuồng, trong không khí hương khí càng thêm nồng đậm, khiến bụng Tiếu Hâm không ngừng réo gọi, nước miếng tứa ra cũng không biết lau đi mấy lần, rốt cuộc là nhịn không được mà hỏi “Muội tử tốt, hương thơm như vậy, ta trước nếm thử chén canh được không?”

Triển Linh phụt cười ra tiếng, phỏng chừng đã đủ thời gian, lại cầm chén gốm nhỏ lên, cho vô nồi một chút dầu mè, nước cốt, đậu que khô, hành thái, đậu phộng đập dập, muối mè, lúc này mới múc mấy khối nấm cùng thịt viên đưa qua “Đại ca thong thả nếm thử tay nghề của ta, trong thịt viên có nước canh, khá nóng, đợi nguội chốc nữa hãy ăn, bị bỏng thì không tốt. Khẩu vị này chúng ta hay ăn, đại ca nếm thử xem, nếu cảm thấy chỗ nào không ổn ta sẽ nêm lại.”

“Cái mùi vị này, không có gì là không ổn!”

Lúc này, Tiếu Hâm nào còn thời gian so đo chuyện hai người kia mắt đi mày ngài nữa, lập tức đầu gật như mổ thóc, vội tiếp nhận, vui vẻ chà xát bàn tay, đem nấm kia chấm vào nước xốt cho vào trong miệng.

Mới nhai một hai cái, hắn liền không khỏi trợn tròn đôi mắt, phồng mang mừng như điên, tốc độ ăn nhanh chóng mặt, nuốt xuống bụng hướng Triển Linh dựng thẳng ngón cái lên “Ha ha ha, trù nghệ muội tử quả là tuyệt với! Thời trẻ ta cũng từng ăn trong nồi thế này, lúc ấy cũng cảm thấy hương vị không tồi, hiện giờ nhớ lại, cảm thấy thật vô vị chứ không giống như thế này!”

Nói xong, hắn lại gấp không chờ nổi kẹp thịt viên lên, thổi lung tung vài cái liền cắn xuống một ngụm, nháy mắt nước thịt bắn ra, bị nóng làm hốc mắt hắn đều đỏ, bản năng nghĩ muốn nhổ ra, nhưng lại luyến tiếc hương vị tươi ngon này, đành phải liều mạng há to miệng dùng sức hô hấp.

Hắn tự xưng là da dày thịt béo, nhưng vì quá nóng, đầu lưỡi nóng rát, đành há miệng hết sức thở dốc.

Liền cứ như vậy, hắn cũng không quên khen “Quá ngon, quá là ngon! Thật không biết nước xốt này pha chế như thế nào…”

Tịch Đồng bật cười, lại rót cho hắn một ly nước sơn tra pha cùng nước lê ướp lạnh “Trước đại ca nên ngậm băng hạ hỏa đã.”

Tiếu Hâm lúc này mới nhớ người ta có nhắc nhở đợi nguội rồi hãy ăn, kết quả chính mình gấp gáp thực có chút không khỏi xấu hổ. Bất quá hắn là người thô thiển, da mặt đủ dày, cười cười vài tiếng liền nhận ly nước uống một hơi cạn sạch, vui sướng bất tận nói “Thật không ngờ, nước uống cũng đặc biệt nữa, muội tử, ngươi là ngự trù bên cạnh Ngọc Hoàng hạ phàm phải không?”

Lời này vừa nói ra, Triển Linh cùng Tịch Đồng không kìm được cười, Triển Hạc đang cầm muỗng thổi thổi thịt viên ăn, thấy bọn họ cười cũng đi theo cười rộ lên.

Triển Linh còn lo lắng Tiếu Hâm là đại hán truyền thống, sẽ không thích nước trái cây này, ai ngờ thế nhưng hắn lại rất thích.

Bất quá cũng phải nói lại, các nam nhân đối với vị ngọt cũng khá dễ tiếp thu nhỉ, như là Trương Viễn, Triệu Qua, Hạ Bạch thậm chí còn có tri châu Chư Thanh Hoài, đều không có bài xích rõ ràng, như nước đường, kẹo mạch nha viên, điểm tâm ngọt họ đều cũng không cự tuyệt, độ yêu thích cũng không thua gì nữ nhi.

Nghĩ đến đây, trong đầu Triển Linh bỗng nhiên sáng ngời, minh bạch.

Hiện giờ Đại Khánh triều, đường là thứ vật phẩm trân quý nhất, không như đời sau còn có đường hoá học, chất phụ gia, cho nên hương vị tất nhiên tuyệt hảo…

Mỡ trâu là nguyên liệu không thể thiếu trong món lẩu, mỡ thái miếng, khi nước sôi là miếng mỡ cong vòng lên trông khá là xinh đẹp. Mặc kệ dùng trực tiếp ăn hay chấm cùng nước xốt thì đều mỹ vị cả.

Tiếu Hâm không ngừng giơ tay gắp thịt, chớp mắt một bàn thịt bò liền biến mất. Đại khái hắn cũng cảm thấy chính mình ăn quá mức bất nhã, ngượng ngùng ôm quyền nói “Khiến mọi người chê cười!”

“Đại ca sao lại nói như vậy?” Triển Linh cười nói “Chỉ là chút đồ ăn thôi mà, khó khăn mới tới một chuyến, có ăn một con trâu cũng không là gì.”

Nói xong, nàng đứng dậy đi cắt thêm thịt.

Nàng cắt, Tịch Đồng liền giúp Tiếu Hâm nhúng thịt, không bao lâu lại có thêm một mâm.

Thực ra Tịch Đồng cũng không thích vì người khác động thủ, chỉ là cách ăn uống của Tiếu Hâm quá mức thô ráp, khó có được một mâm thịt bò ngon lành như vậy lại bị hắn ta ngốn nghiến cả khối, bảo sao Tịch Đồng nhìn cho được.

Mấu chốt cảm nhận mỹ thực bị bỏ qua, tuyệt không thể!

Tiếu Hâm tính tình rộng rãi, cũng không khách khí, đem mồ hôi lau đi, lại tiếp tục ngồm ngoàm nhai, xong rồi còn vuốt đầu cười ngây ngô “Có rượu không có thịt, thật là có chút khiếm khuyết.”

“Cái đó sao?” Khi nói chuyện Triển Linh liền đi ra ngoài bê vào một vò rượu, cười nói “Không sợ ngủ không dậy nổi sao?”

Vừa thấy đến vò rượu, tròng mắt Tiếu Hâm đều phát sáng, lập tức đứng dậy tiếp nhận, một chưởng đánh bay dấy dán miệng bình, trước ngửi thật sâu một cái, vui mừng nói “Rượu ngon rượu ngon! Hôm kia ta ở Phúc Viên châu đi một vòng tìm, rất là nhạt nhẽo như là nước lã! Thực sự uống không được!”

Nói xong, liền đổ một chén lớn cho chính mình, lại định rót cho Tịch Đồng cùng Triển Linh thì hai người đều xua tay nói không cần.

Tiếu Hâm cũng không miễn cưỡng, chính mình lập tức rót một mồm to, hô to uống thống khoái.

Triển Hạc nhăn cái mũi nhỏ, mặt đầy ghét bỏ, “Hôi!”

Tiếu Hâm cười đem bát rượu cách xa một chút, lại nghiêm trang nói “Hiện giờ ngươi còn nhỏ, không hiểu hết những thứ tốt trên đời này, chờ ngươi lớn lên, sợ rằng còn yêu thích hơn so với ta nữa!”

Triển Hạc không tin, ôm nước trà bưởi mật ong, cứng cổ nói “Mới sẽ không!”

Cậu mới không cần uống thứ nước hôi thối như thế này!

Tịch Đồng nói “Rượu này cũng chưa nặng lắm.”

Tiếu Hâm nghe được thì hai mắt sáng lên, thò cổ qua hỏi “Ngươi còn có thứ tốt hơn sao? So với Bạch Đao Tử quan ngoại còn mãnh liệt hơn?”

Hắn thích rượu, hiện giờ đi khắp thiên hạ, cũng ăn cũng uống qua biết bao loại danh tiếng, trong đó có giá trị thiên kim ngọc dịch quỳnh tương, cũng có rượu gạo nông dân xa xôi, trong đó hợp khẩu vị hắn nhất chính là rượu mạnh Bạch Đao Tử ở quan ngoại.

Bạch Đao Tử, danh như ý nghĩa, màu sắc sáng trong, sáng nhuận như ngọc, uống vào không khác gì như bị lửa đốt, đao cắt, một đường đốt tới lục phủ ngũ tạng, tửu lượng mà yếu, chỉ sợ một chén liền bị đốn đổ.

Trước mắt, Tịch Đồng lấy ra vò rượu so với Bạch Đao Tử không khác nhau là mấy, ở Trung Nguyên thấy được rượu mạnh như vậy đúng là hiếm, lại thấy Tịch Đồng nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, tâm liền có chút ngứa ngáy khó nhịn.

Bạch Đao Tử danh như sấm bên tai, Tịch Đồng cũng có thử qua liền biết rõ.

Nếu đổi thành số độ đời sau, Bạch Đao Tử cao nhất cũng mới hai mươi độ, tuyệt đối không vượt quá ba mươi độ, nhưng đương thời đây độc nhất vô nhị rượu mạnh, rất nhiều kẻ xưng ngàn ly không ngã uống hơn ba lượng chén liền say đổ.

Nói khoa trương chính là, rượu mạnh Đại Khánh triều chính là… Đều không phải rượu nho, chỉ là nước thôi. Cái gì ngàn ly không ngã cũng không phải cái gì xa xôi không thể với tới thần thoại.

Tịch Đồng cùng Triển Linh đều không phải yêu thích uống rượu, nhưng tửu lượng đều không đến nỗi tệ. Quả thật là có thiên phú, thêm nữa là do công tác yêu cầu mà rèn luyện thêm lên.

Nếu hai người thật sự uống, một vò này có xá là gì, càng miễn bàn đến Bạch Đao Tử gì đó, tất nhiên là không thèm để trong mắt.

Bọn họ không uống, nhưng luôn có khách nhân lui tới muốn rượu, Khách Điếm Một Nhà cũng cần có sẵn.

Tịch Đồng có cái tật xấu chính là, hoặc là không làm, nếu làm thì phải tốt nhất, tất nhiên nồng độ rượu trắng hiện tại đều không xem vào trong mắt rồi.

Lần trước cùng Triển Linh từ Thanh Tiêu quan trở về, chàng liền cân nhắc đến việc chưng cất rượu trắng chuyện này, nếu là thành công, chí ít cũng đem nồng độ rượu từ năm mươi trở lên. Nếu lại phí một phen công phu tiến thêm một bước tinh luyện, có lẽ y như cồn dùng trong y tế.

Hiện tại thời đại này, miệng vết thương cảm nhiễm là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến mất một bộ phận thân thể hoặc mất mạng. Chàng cùng Triển Linh đều không có bản lĩnh làm ra Penicillin hoặc chất kháng sinh nào khác, bất quá kỹ năng tinh luyện một số thứ thì có kiến thức cơ bản, ví dụ như chế tạo ra cồn, tính khả thi thực hiện được rất cao.

Hiện giờ tuy rằng bọn họ không còn gánh vác công vụ trên người, nhưng thói quen cùng lý niệm đã sớm thâm nhập trong cốt tủy.

Một buổi tối mấy này trước đó bọn họ ngồi chơi cờ vây với nước cờ tệ hại, trong lúc chờ hạ nước cờ thì có cùng ngẫu hứng tham khảo qua với nhau, xem có thể thử một lần.

Về vấn đề ngưng kết khí bọn họ có biểu biết quy trình rõ ràng, thứ hai hiện giờ cũng có cơ duyên xảo hợp đụng vào những dụng cụ chưng cất khí, thứ ba nó cũng là quan trọng nhất vì gặp được một vị quan tốt như Chư Thanh Hoài.

Nếu thời đại này cồn được thuận lợi mở rộng, cũng không dễ dàng bị người có tâm lũng đoạn, lợi dụng, biến thành bọn họ trở thành công cụ để gom tiền.

Cùng Chư Thanh Hoài tiếp xúc qua, hai bên đều có hiểu biết lẫn nhau, đã cùng suy tính và thử tâm, hiện giờ cũng thông qua một loạt công việc lớn nhỏ, lại có Chư Cẩm cùng Hạ Bạch đứng giữa chu toàn, quan hệ đã hòa hoãn càng thêm vững chắc, hai bên cũng bước đầu có sự tín nhiệm lẫn nhau.

Ít nhất trước mắt, bọn họ đều cảm thấy Chư Thanh Hoài có thể tin.

Sau này nếu việc dùng cồn thành, bọn họ có thể ủy thác Chư Thanh Hoài nghĩ cách sử dụng trong quân doanh, đồng thời đem ứng dụng dân gian, kể từ đó, mỗi năm tiền chi tuyến các tướng sĩ thương vong giảm được khá nhiều không phải sao? Còn có những bá tánh nếu bị nhiễm bệnh, sẽ có bao nhiêu người thoát khỏi tử vong?

Vốn dĩ nếu không phải vì nhiều ngày tuyết rơi đường núi khó đi, Triển Linh cùng Tịch Đồng tính toán lại lần nữa đi Thanh Tiêu quan, thỉnh bọn họ truyền thụ phương thức chưng cất khí chế tác. Đương nhiên, cũng không phải muốn được dễ, bọn họ tự nhiên cũng có đáp lễ là được.

Trước mắt cái này ý tưởng chưa có người thứ ba biết được, Tiếu Hâm càng không biết hai người kia xuyên qua chén rượu mà nghĩ sâu xa đến như vậy, hắn chỉ là đối với trong miệng vị huynh đệ này có trữ rượu mạnh mà mơ tưởng thôi. Lúc sau lại biết được là vẫn chưa có nên không khỏi thất vọng, bất quá vẫn nói rằng, khi bọn họ chưng cất được thì lưu lại cho hắn một vò.

Đêm đó, nhiều năm rồi Tiếu Hâm mới được ăn một bụng thịt viên, lại thống khoái tắm gội một hồi trong nước ấm nửa ngày, kỳ cọ đến cả người đều đỏ rực, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi thay đổi xiêm y sạch sẽ, nằm xuống giường đất, nháy mắt tiếng ngáy cất lên như sấm.

Tịch Đồng ngủ không được.

Chàng ở trong sân, nói trắng ra là đang đi lại dưới mái hiên phòng ngủ của Triển Linh, đi lại nữa ngày, trong lòng hình thành hơn trăm ngàn lần cái ý niệm, lại vô số lần buông xuống. Một đôi tay không biết bao nhiêu lần giơ lên, lại buông xuống.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hơi thở phun ra khói, cả hàng mi kết rũ sương, cả người như mất đi tri giác, lúc này mới đứng yên trước cửa sổ phòng nàng.

Nhưng không đợi chàng giơ tay lên gõ, cửa sổ liền kẽo kẹt một tiếng mở ra, xuất hiện gương mặt mỹ nhân bên trong nhìn chàng cười.

“Huynh làm gì ở bên ngoài đi lại tới cả trăm vòng, rốt cuộc muốn nói cái gì mà không thể chờ đến ngày mai nói?”

Thấy nàng nháy mắt, cỗ bất an kia bỗng nhiên liền yên ổn xuống.

Chàng cười cười, sau đó thực nghiêm túc nói “Ta đánh bạo muốn một chuyện, đem quan hệ của chúng ta chuyển qua chính thức một chút.”

Triển Linh cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn chàng “Là quan hệ gì? Chuyển chính thức thế nào?”

Tâm Tịch Đồng vừa mới bình tĩnh bỗng nhiên kinh hoàng lên, cả mặt đều nóng bừng, bất quá vẫn cường tự trấn định nói “Tịch Đồng, nam, hai sáu tuổi, dân tộc Hán, chưa lập gia đình, hiện tại… Ước chừng là dân thất nghiệp lang thang, hiện muốn trở thành trượng phu hợp pháp, cùng muội ký kết quan hệ hôn nhân. Đương nhiên, trước làm quen yêu nhau, muội đồng ý không?”

Không có ba mẹ, không có đương sự cùng nhân chứng, chỉ có đương sự hai người, nhưng không khí lại phá lệ ngưng trọng.

Chẳng sợ mấy lần gặp phải bẫy rập cửu tử nhất sinh, bao nhiêu lần đều cảm thấy khả năng sống của chính mình không được, Tịch Đồng đều chưa bao giờ cảm thấy khẩn trương như vậy.

Cổ họng chàng động động vài cái, hai sườn trong lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi.

Nói ra những lời này, chàng đã ở trong mộng diễn qua vô số lần, vốn tưởng rằng đời này không có cơ hội nói, ai ngờ đột nhiên vật đổi sao dời, đầu tiên bọn họ tưởng chừng sẽ không bao giờ gặp được lại nhau, sau đó rồi lại vô cùng kì diệu gặp lại…

Tịch Đồng cảm thấy, nếu chính mình lại không nắm chắc cơ hội lần này, thẳng đến khi chết đi sẽ không tha thứ cho chính mình.

Bên ngoài ánh trăng thật đẹp, vàng bạc trên nền trời đen tối, tỏa sáng khắp nơi một màu bạc trắng.

Triển Linh bỗng nhiên bật cười “Ngốc tử.”

Tịch Đồng ngẩn ra, áp lực đã lâu bỗng vui sướng như pháo hoa nở rộ che lấp đất trời, đem cả người chàng vây quanh thật mạnh.

Cùng hưng phấn, kích động quá mãnh liệt, lồng ngực phập phồng đánh vang, làm chàng cảm thấy chung quanh tựa như ảo mộng.

Rõ ràng là rung chuyển trời đất, nhưng lại cảm thấy bản thân nghe thấy được thanh âm hoa nở.

“Muội có phải hay không” Vừa nói ra, chàng liền phát hiện chính mình thực không có tiền đồ, thanh âm có chút run.

Triển Linh cười sáng lạn, bỗng nhiên giơ tay kéo cổ áo chàng lại.

Tịch Đồng theo bản năng đi tới, ngay sau đó, môi cả hai áp vào nhau.

Đồng tử chàng kịch liệt co rút lại!

Trời đất quay cuồng.

“Huynh vừa từ hầm chứa đá ra sao?” Triển Linh buông chàng ra, dở khóc dở cười oán giận.

Tịch Đồng tinh thần có chút hoảng hốt giơ tay sờ sờ môi, tựa hồ mặt trên còn sót lại dư âm hương thơm.

“Trời sắp sáng rồi,” Triển Linh ôm cánh tay chàng đẩy “Mau trở về ngủ đi, ngày khác rồi nói chuyện sau!”

Nói xong liền trực tiếp đóng cửa sổ lại!

Tịch Đồng đứng tại chỗ sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên cảm thấy có điểm ủy khuất, nàng rõ ràng còn mặc kín mít, không phải cũng đang chờ chàng sao.

Chàng chớp chớp mắt, dứt khoát gõ cửa sổ “Yêu đương cũng là chuyện chính sự nha!”

Triển Linh ở bên trong nhấp miệng cười, cũng không để ý tới, thay đổi xong xiêm y thì bọc mình trong chăn lăn một vòng trên giường đất.

Rốt cuộc chưa được đã ghiền, nàng túm góc chăn ha ha cười vài tiếng, trên mặt có chút nóng rát, liền kéo chăn che kín mít mặt lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương