Tiệm Cơm Nhỏ
Chương 47-2

Lúc này xem như Chư Thanh Hoài có ý cũng muốn xem, Chư Cẩm chờ không được, liền gọi nha đầu đem băng tới, quả nhiên lửa nổi bốc cháy!

Mọi người hứng thú dạt dào nói chuyện một hồi, khi thái dương hạ dần hướng tây, bỗng Tiểu Cửu tiến vào hưng phấn báo cáo “Đại nhân, vừa nhận được tin, nói là ở thôn Bình Tây có một thôn phụ nhận ra Hoàng đại tiên chính là người hại tánh mạng hài nhi nàng ta, nguyện ý tới làm nhân chứng! Hiện giờ nàng ta đang ở nhà chuẩn bị đơn kiện, thu thập hành lý, sáng sớm ngày mai liền có thể tới!”

“Tốt tốt tốt! Phái người trông chừng ở thôn Bình Tây tương ứng, tránh hung thủ hại mạng người bịt đầu mối!” Xưa nay Chư Thanh Hoài không mấy khi để lộ sắc mặt cũng không nhịn được liên tiếp gọi ra ba tiếng tốt, lại nói với Triển Linh cùng Tịch Đồng “Hai người lần này lập công đầu, án này kết sẽ luận công hành thưởng!”

Đây là chuyện tốt, cũng nên nhận, Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng không phải là ngốc tử không cần hồi báo, lập tức thoải mái hào phóng đứng lên cảm tạ.

Lại nói Đại Khánh triều vẫn còn rất nhân tính, luật pháp nghiêm minh, đặc biệt còn cổ vũ những người hiệp trợ phá án! Trong Luật pháp đều có quy định, những bá tánh có công hiệp trợ xử án, căn cứ công lao lớn nhỏ được ngợi khen. Nếu là công lao nhỏ, quan phụ mẫu địa phương có thể làm chủ, nếu là công lao lớn, ngoài quan phủ địa phương ngợi khen, còn có thể báo cáo lên triều đình thỉnh cầu khao thưởng. Đương nhiên, những chuyên án đó đều là chấn động một thời, hơn nữa khó tránh khỏi phân tranh giữa các bè phái rất là phức tạp, có thể được phê duyệt hay không còn phải chờ xem xét sau.

Hoặc giả, mặc dù được phê duyệt, người có công chân chính chưa chắc được nhận tới, nói tới cùng, phải xem quan phụ mẫu địa phương đó thế nào. Chư Thanh Hoài là người phúc hậu, tất nhiên không cần bàn cãi; Nhưng nếu quan phụ mẫu giống kiểu Vương Bính, chỉ sợ bớt được nhiêu bóc lột là tốt rồi, người có công chân chính chỉ là công cụ làm nền cho họ mà thôi.

Sắc trời đã tối, Triển Linh sợ Triển Hạc ở nhà buồn rầu, liền cùng Tịch Đồng đứng dậy cáo từ.

Chư Thanh Hoài tự mình tiễn bọn họ ra cửa.

“Hôm nay nhị vị đã vất vả!” Chư Cẩm khoa trương vái chào thật sâu, cười nói “Đi thong thả, ở nhà nghỉ ngơi chờ ngày sau thưởng bạc, khi đó ta cũng được dính lây không khí vui mừng.”

Triển Linh nhéo má nàng cười nói lời từ biệt, đi rồi còn quay lại thần bí nói “Tất nhiên rồi, cẩn thận nhìn chằm chằm chỗ sạp bày quán của Hoàng đại tiên kia, ba năm ngày sau còn có trò hay xem đấy!”

“Cái gì trò hay?”

Triển Linh quyết định muốn úp úp mở mở, mặc cho bọn họ truy vấn thế nào cũng ngậm miệng không nói.

Thời điểm mọi người nói chuyện không có mặt Tiểu Cửu, lúc này vừa thấy nàng trong mắt hắn nhìn Triển Linh như cũ thần thánh hóa, trong ánh mắt tràn ngập kính sợ, cúi chào thật là sâu.

Mấy người kia có ý trêu đùa nên không nói toạc, trơ mắt nhìn hắn cung kính tiễn Triển Linh đi ra ngoài, còn đứng ở cửa nhìn theo “Tiên cô đi thong thả ~!”

Nhìn bóng dáng nàng đi xa, Tiểu Cửu còn thổn thức “Chưa từng nghĩ Triển cô nương lại có một thân phận khác quan trọng thế này, ngày sau nếu gặp lại ta cần chú ý chút…”

Ra khỏi thành, trên đường về nhà, nhớ tới chuyện lúc nãy Tịch Đồng lại cười “Vào thành một chuyến muội liền biến thành tiên cô, không biết sau này có phi thăng nghiêng trời lệch đất thế nào đây?”

Thật ra, trước khi xuyên tới, vì công tác yêu cầu, những chuyện thế này bọn họ đều bị lăn lộn qua biết bao lần.

Triển Linh nhẫn nhịn cười, rung đùi đắc ý nói “Ngày đông có gì chơi vui đây? Trần thế phồn hoa thật là thú vị, bổn tiên cô quyết ở lại không đi nữa.”

Hai người nhìn nhau cười, cùng hướng Khách Điếm Một Nhà chạy như bay.

Tạm thời giải quyết xong chuyện Hoàng đại tiên, chỉ còn chậm rãi chờ nhận thưởng, lúc này tâm tình Triển Linh rất là tốt, một đêm không mộng mị, ngày kế liền dậy thật sớm làm một đống lớn bún. Chờ bọn Lý thị thu thập xong bắt đầu làm việc, rất nhanh các giá được đặt ra trong viện, trên đó tải bún phơi lên, trông thập phần đẹp mắt.

Lý thị nhìn hỏi “Sư phụ định làm gì sao? Nhìn chẳng khác nào rèm cửa xinh đẹp.”

“Bún, thức ăn phía nam, phương bắc hiếm thấy, nấu hay xào đều ngon.”

Lý thị tinh tế quan sát một hồi, tấm tắc bảo lạ “Nhìn từng cọng trong suốt quá là đẹp mắt.”

“Làm từ gạo tốt nhất, sao có thể không ngon mắt được?” Triển Linh nói, lại phổ cập cho nàng tri thức về bún.

Đó là gạo, rất là quý giá, chỉ là phí tổn khá cao, một chén không biết bán bao nhiêu tiền? Lý thị dụng tâm ghi nhớ, lại chạy nhanh đi rửa tay rửa mặt, sắn lên tay áo, đoạt công việc Triển Linh đang làm dỡ.

“Sư phụ, đã không còn sớm, những chuyện cần nhiều sức lực như thế này, ngài bảo ta làm là được! Người không cần quá khách khí! Da tay chân ngài mỏng, ta nhìn không khỏi đau lòng.”

Sao gì nàng là đồ đệ, sao có thể để mặc sư phụ làm, như vậy làm sao được…

Trong thiên hạ nào có đồ đệ được thoải mái như nàng đâu! Người trong nhà đều nói là do nàng tích phúc từ đời trước, Lý thị, không đúng, Lý Tuệ cảm thấy bọn họ nói rất đúng.

Triển Linh bị đoạt mất công việc, chỉ cười cười lui ra sau, lại cùng Tịch Đồng đi xem Triển Hạc.

Tiểu tử Triển Hạc này, hôm nay một hai phải dậy sớm cùng mọi người, chết sống không chịu vào nhà, kết quả lúc này đang ngồi gật gù trong lòng nhũ mẫu

Cũng không biết vật nhỏ này mơ thấy cái gì, khóe miệng đều cong lên, lâu lâu còn cười ngây ngô vài tiếng, miệng nói nhỏ “Hắc hắc, tỷ tỷ, thật thơm!”

Triển Linh bật cười, định mở miệng nói liền thấy Nhị Cẩu Tử đi lại.

“Chưởng quầy, trước có nhờ người môi giới mua người gì đó, hôm qua hắn có tới một chuyến nhưng người không ở, hôm nay hắn hỏi người có rảnh, hắn đem tới ít người để người chọn lựa. Hôm qua người trở về đã khuya, sợ quấy rầy người nghỉ ngơi nên nay mới nói.”

Tịch Đồng gật đầu, suy nghĩ một chút “Ngươi kêu Đại Bảo vào thành thông báo một tiếng, sau cơm trưa liền tới đi, thuận tiện lại đi xem nhân thủ xây nhà đủ chưa, tất cả ngói vật liệu gỗ cũng đừng để thiếu. Đúng rồi, người tới xây nhà cần lo cơm nước, ngươi tìm Thiết Trụ liệt kê danh sách để còn trù bị tiền.”

Hiện tại khách điếm tạm ổn, nhưng phòng ở thật sự không đủ, Triển Linh từ sớm đã muốn xây them phòng rồi. Chỉ là trời đông giá rét, thổ địa đều đóng băng đành phải chờ đến bây giờ. Hiện giờ tuyết dần tan, nền đất cũng mềm mại hơn, có thể bắt đầu rồi.

Nhị Cẩu Tử nhận tin đi, Triển Linh quay đầu hỏi Tịch Đồng “Muốn ăn bún gì?”

Bún lúc này ăn cũng được, nấu nước dùng xong, trụng bún chan lên là có thể ăn.

“Sáng sớm nấu bún cay đi,” Tịch Đồng nghĩ nghĩ lại nói bổ sung “Nấu với giá đỗ và mì nữa.”

Cái gọi là thập cẩm chính là thực đơn do Triển Linh nghĩ ra, chay mặn đều có, nam bắc lộn xộn, hương vị thập phần phong phú.

Triển Linh không tuân theo khuôn phép thực đơn, hay thêm này nọ theo ý mình. Tuy rằng đôi lúc cũng thất bại, nhưng một khi thành công, mọi người đánh giá hơn các tiệm ăn bình thường là được rồi.

“Được!” Triển Linh số bún sau cùng cho vào khay ôm đến phòng bếp, Tịch Đồng chỉnh lại y phục rồi chạy đi cắt lạp xưởng về.

Chàng không am hiểu dùng dao phay, nhưng không thích dung chủy thủ, cho nên cắt đồ vật đều một phen công phu, một cây lạp xưởng nhỏ lại có thể cắt ra tràn đầy một đại bàn, mỏng đến nỗi nhìn được hoa văn bên dưới mặt bàn.

Triển Linh nhìn thấy liền cười “Những người bán thịt bò sẽ thích đao pháp này của huynh, bán cả một tuần trăng mà không dung đến cân thịt bò.”

Tịch Đồng cười khẽ ra tiếng.

“Đúng rồi, mấy bữa nghe bọn Lý Tuệ giết không ít vịt, lông vịt tích cóp nhiều chút, đợi xử lý xong là mấy thứ linh tinh. Huyết vịt không ít, trưa nay có thể ăn tiết vịt đi, mùa đông phải ăn chút gì cay cay cho ra mồ hôi mới tốt.”

Phương bắc mùa đông quá lạnh, bọn họ lại ở dã ngoại, mặc dù giường đất đốt địa long, đắp hai cái mền bị ép đến hoảng.

Tịch Đồng ừ một tiếng, đi lấy giá đỗ giúp nàng.

Triển Linh rửa bún, ngửa đầu nghĩ thực đơn “Cải trắng hầm đậu hủ, thịt ba chỉ cắt mỏng, canh ngọt, thơm, đẹp mắt.”

Tịch Đồng thích ăn ngọt, cay, giá đỗ! Mấy ngày trước lơ là, hôm nay chiếu cố hơn một chút vậy.

Quả nhiên Tịch Đồng rất vui, lại nghiêm túc biểu đạt ý tứ “Kỳ thật ta rất muốn ăn thịt nướng.”

Lần trước ăn cũng chưa đủ!

Nhưng nếu trưa nay làm tiết canh vịt cùng cải trắng nấu đậu hủ, như vậy thịt nướng sẽ không thích hợp…

Triển Linh suy nghĩ một chút “Ngoan, lần tới đi, trước ăn món này đã.”

Nàng thật sự muốn ăn tiết canh, chờ không được!

“Tỷ tỷ?” Triển Hạc xoa đôi mắt tiến vào, nhũ mẫu Tần tẩu tử đi theo phía sau.

“Tỉnh rồi?” Triển Linh lau khô tay đi qua ôm ôm hắn, ôn nhu nói “Trước rửa mặt, chờ đệ viết xong một trương chữ thì ăn cơm!”

Triển Hạc gật đầu, lại nhéo ngón tay nói “Vịt, tỷ tỷ, muốn ăn vịt.”

Vừa rồi bé mơ thấy vịt nướng ánh vàng rực rỡ, dưa muối vừa thơm lại vừa giòn, thịt nhiều, cuốn ăn với bánh tráng rất ngon!

Bé thích nhất ăn da vịt, tỷ tỷ lại làm bé liền muốn ăn, ưm… Mà phần ngon nên cùng ăn chung đi, bằng không nếu tỷ tỷ sinh khí sẽ không tiếp tục làm nữa thì sao!

Bị một đôi mắt to lấp lánh tỏa sáng nhìn chằm chằm, Triển Linh cảm thấy không có biện pháp cự tuyệt bé, lập tức dùng sức gật đầu “Được, buổi trưa chúng ta ăn vịt!”

Triển Hạc hoan hô, nhảy nhót chạy đi rửa mặt.

Nhìn bóng dáng tròn vo của bé, Triển Linh cảm thấy hôm nay nhất định là cái ngày lành.

Nhưng nàng vừa quay đầu lại, liền thấy một đôi mắt lăng lăng nhìn, làm nàng ai nha một tiếng suýt ngã nữa.

Trưng đôi mắt ai oán đầy nặng trĩu, Tịch Đồng giữ chặt cánh tay nàng trầm mặc một lát thì nói “Thịt nướng, muốn ăn thịt nướng.”

Ngữ khí chẳng khác nào Triển Hạc vừa rồi khiến Triển Hạc kinh người.

Triển Linh “…”

Sau đó, Triển Hạc phát hiện Tịch ca ca nhà mình ngồi bên cạnh bàn ngoài phòng bếp, mặt không chút biểu cảm.

Cậu không chút do dự đi qua, nhón mũi chân vói cánh tay đưa giữ cạnh bàn, chọt tay Tịch Đồng nghiêm túc hỏi “Ca ca, sao huynh không cao hứng rồi?”

Tịch Đồng nhìn cậu một cái, theo thói quen tính đưa tay sờ đầu cậu thì dằn lòng nhịn xuống.

Chàng muốn tỏ ra lãnh khốc một chút! Ở một góc độ nào đó, vật nhỏ này chính là đại địch của chàng!

Thấy Tịch Đồng không có phản ứng, tiểu hài nhi lưỡng đạo mày đều nhăn lại tới, lo lắng sốt ruột nói: “Ca ca, ngươi không thoải mái sao?”

Ngón tay Tịch Đồng giật giật, ta nhẫn!

“Ca ca, huynh đói bụng sao?” Tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ, lấy ra cái túi tiền bản thân quý trọng, móc ra viên kẹo mạch nha “Nè, ăn đường liền không đói bụng.”

Nhìn cánh tay trắng nõn béo tròn, cùng gương mặt chân thành khiến lòng người ấm áp, Tịch Đồng không nhịn được nói.

“Ta ăn rồi, đệ ăn cái gì?”

Tuy rằng Triển Linh yêu thương Triển Hạc, nhưng vấn đề cần nghiêm khắc thì không hề nhân nhượn, tỷ như nói đọc sách luyện chữ, tỷ như nói khống chế ẩm thực. Hiện giờ mỗi ngày Triển Hạc chỉ có thể ăn một khối kẹo, không ai có thể cầu tình cho được, cho nên vật này không khác gì bảo bối tùy thân của cậu bé.

Trong thế giới hữu hạn của tiểu hài tử, một viên kẹo mạch nho nhỏ lại là giấc mộng ngọt ngào nhất của bé.

Nhưng hiện tại, cậu không chút do dự đem cái giấc mộng phân cho Tịch Đồng.

Triển Hạc chớp chớp mắt “Ngày mai đệ sẽ có, còn có thể ăn nha!”

Thời điểm nói ra lời này, đôi mắt vật nhỏ vẫn nhịn không được hướng trên viên kẹo, trong miệng ứ đầy nước miếng, phải nuốt ực xuống mới thuận lợi nói xong.

Kẹo mạch nha thơm ngọt, ăn một viên có thể vui sướng cả ngày…

Chính là hiện tại ca ca không thoải mái thì biết phải làm sao!

Tịch Đồng bỗng nhợt nhạt cười rộ lên, không hề do dự đưa tay nhẹ ấn đầu cậu “Ca ca không có không thoải mái, chỉ là, thôi, đệ giữ ăn đi.”

“Thật vậy chăng?” Triển Hạc còn không tin.

“Thật sự.” Tịch Đồng gật đầu, lại lần nữa xác nhận.

“Vậy,” tiểu hài nhi lại nuốt xuống nước miếng, nghiêm túc nói “Hạc Nhi có thể thu hồi lại viên kẹo không?”

Nói xong, bàn tay hơi rụt lại.

Tịch Đồng nhẫn nhịn cười gật đầu “Ừ.”

Vì thế Triển Hạc liền vui mừng đem viên kẹo mạch nha thu trở về, động tác mềm nhẹ, đem tiểu tâm chính mình nhét trở lại túi gấm.

Tịch Đồng nhấc Triển Hạc ngồi trên đùi mình, ra vẻ nghiêm túc trêu đùa “Ca ca không vui là bởi vì cơm trưa tỷ tỷ nói phải làm thịt vịt, mà ca ca lại muốn ăn thịt nướng cơ.”

“A?” Gương mặt tiểu hài nhi có chút mờ mịt, ngay sau đó thì nhăn tít lại “Là như vậy a…”

“Làm sao bây giờ?” Tịch Đồng tiếp tục chọc bé.

“Cái kia, cái kia,” tiểu hài nhi căng não suy nghĩ, gian nan tìm ngôn ngữ, cuối cùng nhỏ giọng nói “Vịt ăn rất ngon.”

Thấy trong mắt Tịch Đồng nổi lên một chút ý cười, vật nhỏ lại xê dịch cái mông nhỏ ghé sát lòng Tịch Đồng nói “Ca ca, ăn vịt đi! Vịt ăn ngon!”

Kẹo mạch nha mỗi ngày đều có, còn vịt thì không phải nha!

Tịch Đồng cười ha ha, dẫn bé lại chỗ đu dây ngồi chơi, bỗng lý giải tâm tình Triển Linh “Về sau có chuyện gì quan trọng thì cứ nói ra, không cần do dự.”

Nhìn vật nhỏ vẫn có lá gang biểu đạt ý mình, quả thật có ý tứ.

Ai ngờ Triển Hạc vừa nghe xong, cũng không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt liền sáng lên.

Cậu nhéo ngón tay, lắp bắp hỏi “Cái kia, mỗi ngày Hạc Nhi có thể ăn hai khối kẹo mạch nha sao?”

Nháy mắt gương mặt Tịch Đồng biến sắc, mặt vô biểu tình nói “Không thể.”

Triển Hạc chu miệng lên, ba ba ủy khuất nhảy dựng “Không cần ca ca ôm!”

Hừ, gạt người! Rõ ràng nói có thể nói!

Cậu không phải tiểu hài tử, mới không cần phải ôm!

Trước kia đối với chuyện vợ chồng Lam Nguyên liền có thể nhìn ra, Triển Hạc chính là bướng bỉnh, lúc này phát giác bản thân bị ca ca khi dễ, liền hạ quyết tâm dỗi một hồi.

Vì thế thời điểm ăn cơm, bé ngồi cách Tịch Đồng rất xa.

Nhưng vấn đề chính là, trong nhà chỉ có một cái bàn vuông, Tịch Đồng luôn ngồi gần cùng Triển Linh, vậy cậu sao có thể ngồi cách xa được? Xa nhất không phải là ngồi đối diện sao!

Cho nên Triển Linh liền phát hiện bầu không khí trên bàn cơm có chút quỷ dị.

Tiểu hài nhi bê bát canh bún lên húp, ăn mấy miếng lại nhìn Tịch Đồng như lên án, sau đó cúi đầu, nhai nhai. Lại a ô một tiếng, oa, thơm quá đi…

Không được, ta đang giận, phải thật nghiêm khắc!

Vì thế lại ngẩng đầu trừng liếc mắt một cái, sau đó lại ăn một ngụm đậu giá; Lại ghé ánh mắt nhìn lên, lại cắn một ngụm trứng kho…

Triển Linh nhìn thấy bé cuối xuống lại ngữa đầu trừng đến hoảng!

Lúc này Tịch Đồng giải thích sự tình cùng Triển Linh, nghe xong nàng dở khóc dở cười,

“Hai người là liền vì chuyện này?”

Huynh cũng thật là, Tịch thiếu hiệp, ngài bao tuổi rồi? Lại còn cùng hài tử phân cao thấp!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương