Tiệm Cơm Nhỏ
-
Chương 37
“Bản quan nhận ngươi làm nghĩa nữ, từ đây, ngươi không cần vì Triệt Nhi vất vả như vậy.”
“Đa tạ ý tốt của ngài nhưng không cần.” Triển Linh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Chuyện đùa gì thế này, nàng không có hứng thú nhận cha mẹ mà cảm tình không có.
Trong tình huống bình thường, nàng cùng vợ chồng Lam Nguyên quan hệ bình đẳng, nhưng nếu nhận nghĩa phụ nghĩa mẫu, không phải nàng dưới bọn họ một bậc sao? Đến lúc đó còn nói điều kiện gì nữa, một chữ hiếu, một cái đại nghĩa áp xuống, khác nào bộ gông xiềng.
Hơn nữa, ấn tượng ban đầu hai bên đều không tốt đẹp, nhận kết nghĩa cái gì, rồi sau đó cãi nhau đánh nhau sao?
Nàng cự tuyệt quá mức dứt khoát cho nên Lam phu nhân chưa kịp mở miệng khuyên nhủ liền giận tái cả mặt, lời khuyên nhủ đổi thành chất vấn.
“Triển cô nương, đề nghị của lão gia đều có chỗ tốt, ngươi cần gì phải cự người mà ở nơi ngàn dặm xa xôi như thế này?”
Nhìn bộ dáng nàng như tránh rắn rết, xem Lam gia bọn họ là đầm lang hang hổ sao? Hay là cha nuôi ủy khuất nàng!
Sống ba mươi năm, là phụ thân hai đứa nhỏ, Lam Nguyên chưa bao giờ bị người khác không nể mặt như vậy có chút không được tự nhiên.
Trời xanh chứng giám, trước mắt ông thấy đề nghị này là vì đại cuộc.
Ông nghĩ, mình nhận cô nương này làm nghĩa nữ, trên dưới Lam gia lấy lễ đối đãi, kẻ hầu xem nàng như đích nữ hầu hạ, đến lúc đó đã là người một nhà còn ai thương hại được nữa?
Nàng cũng thoát khỏi thương tịch, ngày ngày an ổn sống, về sau chọn cho nàng một hôn phu tốt, cả đời trôi chảy bình an, xem như báo đáp ân nhân rồi.
Con đường làm quan của Triếp Nhi cũng sẽ không có tai hoạ ngầm gì, ai, giờ ông không biết nên nói gì cả…
Nghĩ như vậy là tốt nhất, lại không dự đoán được người ta không muốn!
Nơi núi rừng hoang vắng lại mở tiệm cơm là có ý tứ gì sao?
Chư Cẩm nhìn xem trước mặt, cảm thấy bỗng nổi lên một trận đau đầu, không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Nếu có thể mở miệng, nàng hy vọng Triển Linh đáp ứng cái đề nghị này, như vậy, các nàng liền có thể trở thành tỷ muội chân chính rồi, cũng không cần cùng Hạc Nhi tách ra. Hơn nữa còn có một tầng che chở này, ngày sau Triển tỷ tỷ cũng không cần vất vả như vậy.
Bất quá nàng không thể mở miệng, lòng người ấm lạnh người tự biết, Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui? Triển tỷ tỷ không phải hạng người hành động theo cảm tình, nghĩ đáp ứng hay không đáp ứng đều có tính toán riêng, nếu vậy, nàng cần gì phải cưỡng cầu?
Nghĩ đến đây, Chư Cẩm liền bình thường trở lại.
Triển Linh mặc kệ những người này trong lòng nghĩ thế nào, chỉ là lại cúi đầu an ủi Triển Hạc vài câu, thấy bé dừng lại khóc thút thít lúc này mới nói “Hai vị cũng thấy, hôm nay hài tử sợ hãi, muốn làm cái gì cũng không thích hợp. Không bằng nhị vị từ từ mưu tính, trước chậm rãi tiếp xúc, bồi dưỡng cảm tình, khi hai bên quen thuộc rồi lại nói sau.”
“Không dối gạt cô nương,” Lam Nguyên cười khổ một tiếng “Chuyến này ta đi chính là nhậm chức, ba ngày sau liền phải khởi hành không thể trì hoãn thêm.”
Ý là, chuyện đã định sẵn không thể chần chờ.
Triển Linh cùng Tịch Đồng đều nhíu mày, làm như thế nào cho phải đây?
Chuyện sáng này khiến hài tử sợ tới mức ngủ trưa cũng không tốt, nếu mạnh mẽ tiễn đi, trong lòng hài tử sẽ nghĩ như thế nào? Khoảng thời gian trước bị ném đến vùng hoang vu dã ngoại bóng ma còn chưa tiêu trừ hết, giờ lại mạnh mẽ đẩy đi… Chỉ sợ kết duyên không thành ngược lại là kết thù.
Triển Linh suy nghĩ một chút lại hỏi Lam Nguyên đi nơi nào nhậm chức, biết được là phía nam phủ Bình Đào sau châu Tân Minh, theo bản năng nàng nhìn về Tịch Đồng, ý tứ đó là chỗ nào?
Công việc bọn họ, việc cần nhớ kỹ nhất chính là đường đi nước bước, nàng vừa hỏi, một bản đồ thu nhỏ vạch ra trong đầuTịch Đồng, suy tư một chút chàng liền nói “Nói như vậy cũng không tính là quá xa, từ đây hướng đông nam đi châu Tân Minh, nếu dùng kỵ mã thì mười mấy ngày là đến, nếu là ngồi xe phải hơn một tháng. Ngày đường tính cho dân thường, nếu là người bị truy nã càng đi nhanh hơn nữa.”
Nghe vậy Triển Linh nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ chính mình nhất định nhanh mua một con ngựa.
Nói như vậy, đúng là không tính xa.
Lam phu nhân sợ bọn họ không cho nhi tử theo, vội cười nói “Đúng vậy, cũng không tính là xa, ngày sau các ngươi nếu muốn đến thăm hài nhi cũng tiện.”
Nghe ý từ lão gia, ước chừng đã cùng Tịch thiếu hiệp kia âm thầm giao dịch gì rồi, xem ra cắt đứt lui tới là không có khả năng.
Trước đem nhi tử về bên mình đã, chuyện còn lại sẽ thương lượng sau.
Suy nghĩ Triển Linh bay đi thật xa, trong đầu đột nhiên hiện ra đoạn ngắn Triển Hạc làm bạn bên mình, những chuyện vụn vặt lại chói lọi rực rỡ…
“Các người, trước cùng bé giao du tình cảm đi.”
Không còn cách nào, trước thong thả tận lực bồi dưỡng tình cảm đã.
Vợ chồng Lam Nguyên nghe được câu này, tức khắc mừng muốn khóc, oán hay không oán còn ý nghĩa gì? Lập tức gật đầu như mổ thóc “Đúng vậy, Triển cô nương nói đúng!”
Tuy nói từ trước đến nay thế gia đại tộc đều lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, ai mà nghĩ đến nuôi dưỡng hài tử chứ, nhưng khi mất đi mới biết quý trọng, hiện tại nghĩ lại, bọn họ không thẹn với gia tộc, không thẹn với triều đình, không thẹn với bá tánh địa phương, nhưng lại thẹn với thân sinh cốt nhục của mình.
Cũng may ông trời còn thương, mất mà tìm lại được, ngày sau bọn họ nhất định quý trọng gấp bội!
Lam Nguyên mừng đến xoa xoa tay, đi dạo tại chỗ vài bước, vốn định tiến lên cùng nhi tử nói mấy câu, ai ngờ Triển Hạc trực tiếp đem đầu nấp vào lòng ngực Triển Linh, không thèm để ý.
Người xấu, những người này đều là người xấu, họ muốn tách cậu cùng tỷ tỷ ra!
Bị rơi vào đường cùng, ông thử thăm dò hỏi: “Triển cô nương, thời gian quý giá, đi tới đi lui trạm dịch khó tránh khỏi trì hoãn, trùng hợp nơi này là khách điếm, không biết còn phòng trống không? Phu thê chúng ta đều muốn tá túc tại đây.”
Nhi tử ở trước mắt, Lam phu nhân thật sự không có ý nghĩ nào hơn, nào còn để ý khách điếm đơn sơ nhỏ hẹp, lập tức truyền người hầu về trạm dịch lấy hành lý.
Triển Linh gọi Thiết Trụ dẫn bọn họ đi nhận phòng, bản thân nàng tranh thủ làm món ngon cho vật nhỏ ăn. Nhưng mà vật nhỏ mẫn cảm thực, chết sống không chịu rời khỏi nàng, nếu đẩy ra liền sẽ khóc.
Triển Linh bất đắc dĩ đành phải gọi Tịch Đồng cùng đi vào phòng bếp “Tỷ tỷ phải làm đồ ăn ngon cho đệ, đệ nên đi theo ca ca hay hơn.”
Triển Hạc hít hít cái mũi cuối cùng đáp ứng, ủy khuất xuống đất nắm tay Tịch Đồng theo đuôi.
Chư Cẩm đã tới nhiều lần, quen cửa quen nẻo cũng chạy đi theo.
Ai, nếu Hạc Nhi đi cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu, sau này nàng muốn gặp cũng không dễ dàng như lúc này.
Hai vợ chồng Lam Nguyên liếc nhau, quyết định cũng muốn đi theo vào trong, đám nha đầu sai vặt thấy không dám cản trở đành phải đuổi theo, thế là một đám người thập phần phật dũng mãnh vào phòng bếp.
Quân tử xa nhà bếp, thiên kim mười ngón tay không dính nước, hai vị này từ trong bụng mẹ ra đời chưa thấy qua phòng bếp trông như thế nào, vừa mới đi vào bị đủ loại chai lọ bình vại bày đầy xếp lớp, bước chân không biết đặt chỗ nào cho phải, cảm thấy thật xấu hổ.
Thì ra phòng bếp lại là bộ dáng như vậy sao?
Hôm nay hai vợ chồng tính đi Chư gia hàn huyên, cho nên quần áo mặc đều là quần dài, áo rộng, thập phần rườm rà và quý giá, so với áo quần xa giá đi địa phương thì cầu kỳ hơn, khó tránh gió thổi bay phấp phới.
Lam phu nhân không cẩn thận để tay áo quét đồ trên bàn đào xuống dọa mọi người một trận giật mình, thấy vậy Lam phu nhân không khỏi một trận đỏ mặt. Nha đầu đi theo vội vàng nhặt đồ vật lên, bà theo bản năng lui sau một bước, kết quả đụng trúng chùm tỏi trên tường. Bà nào nhìn thấy vật thế này chứ, vội vàng dịch qua ai ngờ giẫm phải sọt củi, ai ui một tiếng, xém chút bị trẹo chân luôn rồi.
Lam Nguyên sợ bà té ngã, nhanh chạy lại đỡ bà, nhưng ông chưa đỡ được bà thì tà áo ông đã quét đồ vật gần đó rớt bể nát.
Triển Linh “…”
Ta có nên ý kiến rõ ràng không? Nếu ta không ở đây, không phải phòng bếp ta bị đập nát hết sao?
Triển Hạc nhìn đồ khô trên rớt trên mặt đất dẩu miệng, ôm đùi Tịch Đồng rầm rì.
Quả nhiên là người xấu, món đậu cô ve cậu cùng tỷ tỷ thích ăn bị phá hư rồi, không có đậu này xào thịt hầm, hay làm nhân bánh bao cuộn nữa.
Từ khi nhận thức cha mẹ nuôi, Chư Cẩm chưa lần nào thấy bọn họ bị quẫn bách đến vậy, đành phải xoay người nói “Bên trong chen chúc, chúng ta đều là người ngoài nghề, vẫn là nên đi ra ngoài thôi.”
Trên mặt vợ chồng Lam Nguyên nóng như lửa đốt, vội nói vài tiếng cùng Triển Linh rồi mới lưu luyến bước ra ngoài.
Tuy bị xấu mặt, nhưng Lam phu nhân không bỏ đi được, nghĩ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, Chư Cẩm sợ khói dầu bay huân sặc bà vội kéo bà đi.
Ba người ra bên ngoài ngồi, lòng Lam phu nhân có chút lo lắng, suy nghĩ một chút, bảo nha đầu cầm túi tiền lại cho mình, bà đưa Nhị Cẩu Tử, vẻ mặt ôn hoà nói “Vừa mới nãy chân tay chúng ta vụng về, đụng hỏng vài thứ, hiện giờ chúng ta ở lại vài ngày, lại khá nhiều người, ngươi cầm lấy để chi tiêu.”
Nếu là bình thường, chuyện này do đại nha đầu xử lý, nhưng hôm nay bà có việc cầu người nên đích thân tự xử lý.
Nhị Cẩu Tử tiếp nhận mở túi tiền, là bốn quả bạc như ý xinh xắn, ước chừng hơn ba lượng một cái, bốn cái khoản mười hai lượng.
Dịch vụ Khách Điếm Một Nhà đều dùng vật dụng thông thường, một người một ngày cao lắm cũng tầm năm trăm văn thôi. Hai chủ tử, nha đầu và xa phu chừng sáu, bảy người, gia súc cần ăn cỏ khô, một ngày ước chừng ba lượng hai.
Nhị Cẩu Tử tính toán xong, liền hỏi “Không biết các vị muốn ở mấy ngày?”
Hai vợ chồng nhìn nhau “Khoản một hai ngày.”
Nhị Cẩu Tử thấy nhiều ngân lượng quá “Chuyện này tiểu nhân không làm chủ được, để tiểu nhân vào trong hỏi chưởng quầy báo lại.”
Mười hai lượng bạc đủ bọn họ ở năm, sáu ngày, đó là đã tính phí làm hư hao đồ vật bên trong rồi, mọi chuyện ngoài quy định đợi hỏi chưởng quầy rồi mới quyết định.
Triển Linh gác lại bừa bộn, bảo Tịch Đồng đi lấy miếng thịt heo vào.
Dự định ngày mai khai trương, nàng đã dặn lò mổ đưa tới trước, đồ ăn tươi mới luôn thơm ngon hơn, cho vào miệng ăn là khó mà cưỡng lại được.
Hiện khách điếm tự túc được trứng gà trứng vịt, duy thịt heo là vẫn phải mua, vì heo nông gia nuôi một năm mới giết thịt một lần, heo nhà dưỡng mới lớn được chút chút.
Thịt ba chỉ ướp hành gừng băm, rượu, đường trắng, muối rồi trộn đều cho đến khi hương thơm bốc lên.
Triển Hạc nghe mùi thức ăn liền tạm quên chuyện không thoải mái vừa rồi, cùng Tịch Đồng vụng trộm nuốt nước miếng, chưa chín đã thơm như vậy, chờ chín rồi thì ngon cỡ nào.
Triển Linh cán bột áo mỏng, cẩn thận bao nhân bên trong, trong phút chốc một cái bánh nấm hiện lên.
Bột bánh bao thì cầng ủ một thời gian, bằng không da bột không căng mà dinh dính, nấu ăn liền bở sẽ không ngon.
Chờ bột ủ xong, thịt khô sớm rửa sạch, tinh tế cắt sợi nhỏ, ai, nếu vị Lam đại nhân kia không đá bay chậu đậu cô ve, buổi tối này có thể dùng thịt khô xào đậu cô ve rồi.
Thịt ba chỉ rán mỡ, lại thêm chút dầu phộng mùi hương liền thơm nồng, cho cay nhiều một chút, cho đậu cô ve vào, thêm chút nước, nấu trên lửa lớn, như vậy, đậu cô ve sã sáng óng ánh, hương thơm thanh thuần, đặc biệt ăn với cơm rất là ngon!
Chỉ là nghĩ như vậy Triển Linh liền đau lòng, Lam Nguyên lại bị nàng cấp thêm một cái tội trạng.
“Há mồm.” Không biết Tịch Đồng đứng sau lưng nàng khi nào, Triển Linh không chút nghĩ ngợi liền nghiêng đầu qua một bên, ngay sau đó trong miệng liền bị nhét một mảnh nhân hạch đào, nhai nhai miệng liền cảm nhận hương vị của nó.
Quanh thành trấn hầu như đều là đồi núi, cho nên thổ sản vùng núi nhiều, giá thành rẻ mà thành phẩm không phải chê, thứ này mấy tháng nay bọn họ ăn không ít.
Triển Linh bật cười, quay đầu vừa thấy, Triển Hạc đang ngồi trên ghế cao nhai phình hai má, nhìn như sóc con.
Ngồi chờ ăn không thú vị, lại bị mùi hương thơm khiến tâm khó cưỡng, Tịch Đồng liền đi tìm đồ ăn tết còn không lấy ra ăn đỡ buồn miệng.
“Quả khô là thứ tốt, hạch đào lại bổ não, bất quá cũng không thể ăn nhiều vì quá nhiều dầu, nhất là đệ đệ đó.” Triển Linh nhắc nhở nói, lại hé miệng “Lại cho ta một cái.”
Bữa trưa tâm không tịnh nên ăn cũng không ngon, hiện tại nàng thật có chút đói bụng.
Tịch Đồng dùng ba ngón tay kẹp quả hạch đào, nhanh nhẹn bóc ra một nhân, lại thổi sạch vỏ lụa rồi đút cho Triển Hạc, Triển Hạc ngậm miệng nhai cười lại với chàng.
“Cơ bụng tám múi vẫn đầy đủ.” Biểu tình chàng bình đạm, ngữ khí lại thập phần trịnh trọng nói.
Triển Linh ngẩn ra một lúc, sau đó không dừng cười lại được “Được, là ta sai rồi, cơ bụng Tịch đại gia là thiên hạ chí bảo, nào ai có được như vậy chứ?”
Tịch Đồng nhướng mày “Có cần kiểm tra không.”
Mặt Triển Linh hơi nóng lên, nhẹ mắng “Huynh đi mà kiểm tra!”
Sau đó nàng lại cười “Người ta nói ăn gì bổ đó, ai lại chú ý bổ hình thể, như não heo, ăn não bổ não sao?”
Hai người lại được một trận cười, Triển Hạc ngồi bên kia cũng ngây ngô cười theo, trong lúc nhất thời không khí lúc này ấm áp cực kỳ, dường như chưa bao giờ phát sinh chuyện cha mẹ thân sinh đến tìm.
Hiện nay trên thị trường chỉ có một loại nồi nấu, vì thỏa mãn chính mình nấu nướng, sáng sớm Triển Linh liền thỉnh người làm một cái chảo chắc chắn, chiên rán nướng đều dùng được, hôm nay nàng dùng nó chiên nấu.
Dầu nóng lên, Triển Linh đem những thứ cần chiên bỏ vào, Triển Hạc xem mà thèm.
Khi đồ chiên chuyển vàng, Triển Linh liền bỏ thêm chút nước dùng nấu.
Dầu đang nóng cho nước vào, một trận vang xèo lên, khí nóng bốc lên tựa như sương mù, mặt người nhìn nhau đều không rõ.
Triển Hạc xem đến ngây người, đưa tay bắt khói mà không bắt được liền cười to vui vẻ.
“Đa tạ ý tốt của ngài nhưng không cần.” Triển Linh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Chuyện đùa gì thế này, nàng không có hứng thú nhận cha mẹ mà cảm tình không có.
Trong tình huống bình thường, nàng cùng vợ chồng Lam Nguyên quan hệ bình đẳng, nhưng nếu nhận nghĩa phụ nghĩa mẫu, không phải nàng dưới bọn họ một bậc sao? Đến lúc đó còn nói điều kiện gì nữa, một chữ hiếu, một cái đại nghĩa áp xuống, khác nào bộ gông xiềng.
Hơn nữa, ấn tượng ban đầu hai bên đều không tốt đẹp, nhận kết nghĩa cái gì, rồi sau đó cãi nhau đánh nhau sao?
Nàng cự tuyệt quá mức dứt khoát cho nên Lam phu nhân chưa kịp mở miệng khuyên nhủ liền giận tái cả mặt, lời khuyên nhủ đổi thành chất vấn.
“Triển cô nương, đề nghị của lão gia đều có chỗ tốt, ngươi cần gì phải cự người mà ở nơi ngàn dặm xa xôi như thế này?”
Nhìn bộ dáng nàng như tránh rắn rết, xem Lam gia bọn họ là đầm lang hang hổ sao? Hay là cha nuôi ủy khuất nàng!
Sống ba mươi năm, là phụ thân hai đứa nhỏ, Lam Nguyên chưa bao giờ bị người khác không nể mặt như vậy có chút không được tự nhiên.
Trời xanh chứng giám, trước mắt ông thấy đề nghị này là vì đại cuộc.
Ông nghĩ, mình nhận cô nương này làm nghĩa nữ, trên dưới Lam gia lấy lễ đối đãi, kẻ hầu xem nàng như đích nữ hầu hạ, đến lúc đó đã là người một nhà còn ai thương hại được nữa?
Nàng cũng thoát khỏi thương tịch, ngày ngày an ổn sống, về sau chọn cho nàng một hôn phu tốt, cả đời trôi chảy bình an, xem như báo đáp ân nhân rồi.
Con đường làm quan của Triếp Nhi cũng sẽ không có tai hoạ ngầm gì, ai, giờ ông không biết nên nói gì cả…
Nghĩ như vậy là tốt nhất, lại không dự đoán được người ta không muốn!
Nơi núi rừng hoang vắng lại mở tiệm cơm là có ý tứ gì sao?
Chư Cẩm nhìn xem trước mặt, cảm thấy bỗng nổi lên một trận đau đầu, không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Nếu có thể mở miệng, nàng hy vọng Triển Linh đáp ứng cái đề nghị này, như vậy, các nàng liền có thể trở thành tỷ muội chân chính rồi, cũng không cần cùng Hạc Nhi tách ra. Hơn nữa còn có một tầng che chở này, ngày sau Triển tỷ tỷ cũng không cần vất vả như vậy.
Bất quá nàng không thể mở miệng, lòng người ấm lạnh người tự biết, Trang Tử không phải là cá, làm sao biết cá có vui? Triển tỷ tỷ không phải hạng người hành động theo cảm tình, nghĩ đáp ứng hay không đáp ứng đều có tính toán riêng, nếu vậy, nàng cần gì phải cưỡng cầu?
Nghĩ đến đây, Chư Cẩm liền bình thường trở lại.
Triển Linh mặc kệ những người này trong lòng nghĩ thế nào, chỉ là lại cúi đầu an ủi Triển Hạc vài câu, thấy bé dừng lại khóc thút thít lúc này mới nói “Hai vị cũng thấy, hôm nay hài tử sợ hãi, muốn làm cái gì cũng không thích hợp. Không bằng nhị vị từ từ mưu tính, trước chậm rãi tiếp xúc, bồi dưỡng cảm tình, khi hai bên quen thuộc rồi lại nói sau.”
“Không dối gạt cô nương,” Lam Nguyên cười khổ một tiếng “Chuyến này ta đi chính là nhậm chức, ba ngày sau liền phải khởi hành không thể trì hoãn thêm.”
Ý là, chuyện đã định sẵn không thể chần chờ.
Triển Linh cùng Tịch Đồng đều nhíu mày, làm như thế nào cho phải đây?
Chuyện sáng này khiến hài tử sợ tới mức ngủ trưa cũng không tốt, nếu mạnh mẽ tiễn đi, trong lòng hài tử sẽ nghĩ như thế nào? Khoảng thời gian trước bị ném đến vùng hoang vu dã ngoại bóng ma còn chưa tiêu trừ hết, giờ lại mạnh mẽ đẩy đi… Chỉ sợ kết duyên không thành ngược lại là kết thù.
Triển Linh suy nghĩ một chút lại hỏi Lam Nguyên đi nơi nào nhậm chức, biết được là phía nam phủ Bình Đào sau châu Tân Minh, theo bản năng nàng nhìn về Tịch Đồng, ý tứ đó là chỗ nào?
Công việc bọn họ, việc cần nhớ kỹ nhất chính là đường đi nước bước, nàng vừa hỏi, một bản đồ thu nhỏ vạch ra trong đầuTịch Đồng, suy tư một chút chàng liền nói “Nói như vậy cũng không tính là quá xa, từ đây hướng đông nam đi châu Tân Minh, nếu dùng kỵ mã thì mười mấy ngày là đến, nếu là ngồi xe phải hơn một tháng. Ngày đường tính cho dân thường, nếu là người bị truy nã càng đi nhanh hơn nữa.”
Nghe vậy Triển Linh nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ chính mình nhất định nhanh mua một con ngựa.
Nói như vậy, đúng là không tính xa.
Lam phu nhân sợ bọn họ không cho nhi tử theo, vội cười nói “Đúng vậy, cũng không tính là xa, ngày sau các ngươi nếu muốn đến thăm hài nhi cũng tiện.”
Nghe ý từ lão gia, ước chừng đã cùng Tịch thiếu hiệp kia âm thầm giao dịch gì rồi, xem ra cắt đứt lui tới là không có khả năng.
Trước đem nhi tử về bên mình đã, chuyện còn lại sẽ thương lượng sau.
Suy nghĩ Triển Linh bay đi thật xa, trong đầu đột nhiên hiện ra đoạn ngắn Triển Hạc làm bạn bên mình, những chuyện vụn vặt lại chói lọi rực rỡ…
“Các người, trước cùng bé giao du tình cảm đi.”
Không còn cách nào, trước thong thả tận lực bồi dưỡng tình cảm đã.
Vợ chồng Lam Nguyên nghe được câu này, tức khắc mừng muốn khóc, oán hay không oán còn ý nghĩa gì? Lập tức gật đầu như mổ thóc “Đúng vậy, Triển cô nương nói đúng!”
Tuy nói từ trước đến nay thế gia đại tộc đều lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, ai mà nghĩ đến nuôi dưỡng hài tử chứ, nhưng khi mất đi mới biết quý trọng, hiện tại nghĩ lại, bọn họ không thẹn với gia tộc, không thẹn với triều đình, không thẹn với bá tánh địa phương, nhưng lại thẹn với thân sinh cốt nhục của mình.
Cũng may ông trời còn thương, mất mà tìm lại được, ngày sau bọn họ nhất định quý trọng gấp bội!
Lam Nguyên mừng đến xoa xoa tay, đi dạo tại chỗ vài bước, vốn định tiến lên cùng nhi tử nói mấy câu, ai ngờ Triển Hạc trực tiếp đem đầu nấp vào lòng ngực Triển Linh, không thèm để ý.
Người xấu, những người này đều là người xấu, họ muốn tách cậu cùng tỷ tỷ ra!
Bị rơi vào đường cùng, ông thử thăm dò hỏi: “Triển cô nương, thời gian quý giá, đi tới đi lui trạm dịch khó tránh khỏi trì hoãn, trùng hợp nơi này là khách điếm, không biết còn phòng trống không? Phu thê chúng ta đều muốn tá túc tại đây.”
Nhi tử ở trước mắt, Lam phu nhân thật sự không có ý nghĩ nào hơn, nào còn để ý khách điếm đơn sơ nhỏ hẹp, lập tức truyền người hầu về trạm dịch lấy hành lý.
Triển Linh gọi Thiết Trụ dẫn bọn họ đi nhận phòng, bản thân nàng tranh thủ làm món ngon cho vật nhỏ ăn. Nhưng mà vật nhỏ mẫn cảm thực, chết sống không chịu rời khỏi nàng, nếu đẩy ra liền sẽ khóc.
Triển Linh bất đắc dĩ đành phải gọi Tịch Đồng cùng đi vào phòng bếp “Tỷ tỷ phải làm đồ ăn ngon cho đệ, đệ nên đi theo ca ca hay hơn.”
Triển Hạc hít hít cái mũi cuối cùng đáp ứng, ủy khuất xuống đất nắm tay Tịch Đồng theo đuôi.
Chư Cẩm đã tới nhiều lần, quen cửa quen nẻo cũng chạy đi theo.
Ai, nếu Hạc Nhi đi cùng nghĩa phụ nghĩa mẫu, sau này nàng muốn gặp cũng không dễ dàng như lúc này.
Hai vợ chồng Lam Nguyên liếc nhau, quyết định cũng muốn đi theo vào trong, đám nha đầu sai vặt thấy không dám cản trở đành phải đuổi theo, thế là một đám người thập phần phật dũng mãnh vào phòng bếp.
Quân tử xa nhà bếp, thiên kim mười ngón tay không dính nước, hai vị này từ trong bụng mẹ ra đời chưa thấy qua phòng bếp trông như thế nào, vừa mới đi vào bị đủ loại chai lọ bình vại bày đầy xếp lớp, bước chân không biết đặt chỗ nào cho phải, cảm thấy thật xấu hổ.
Thì ra phòng bếp lại là bộ dáng như vậy sao?
Hôm nay hai vợ chồng tính đi Chư gia hàn huyên, cho nên quần áo mặc đều là quần dài, áo rộng, thập phần rườm rà và quý giá, so với áo quần xa giá đi địa phương thì cầu kỳ hơn, khó tránh gió thổi bay phấp phới.
Lam phu nhân không cẩn thận để tay áo quét đồ trên bàn đào xuống dọa mọi người một trận giật mình, thấy vậy Lam phu nhân không khỏi một trận đỏ mặt. Nha đầu đi theo vội vàng nhặt đồ vật lên, bà theo bản năng lui sau một bước, kết quả đụng trúng chùm tỏi trên tường. Bà nào nhìn thấy vật thế này chứ, vội vàng dịch qua ai ngờ giẫm phải sọt củi, ai ui một tiếng, xém chút bị trẹo chân luôn rồi.
Lam Nguyên sợ bà té ngã, nhanh chạy lại đỡ bà, nhưng ông chưa đỡ được bà thì tà áo ông đã quét đồ vật gần đó rớt bể nát.
Triển Linh “…”
Ta có nên ý kiến rõ ràng không? Nếu ta không ở đây, không phải phòng bếp ta bị đập nát hết sao?
Triển Hạc nhìn đồ khô trên rớt trên mặt đất dẩu miệng, ôm đùi Tịch Đồng rầm rì.
Quả nhiên là người xấu, món đậu cô ve cậu cùng tỷ tỷ thích ăn bị phá hư rồi, không có đậu này xào thịt hầm, hay làm nhân bánh bao cuộn nữa.
Từ khi nhận thức cha mẹ nuôi, Chư Cẩm chưa lần nào thấy bọn họ bị quẫn bách đến vậy, đành phải xoay người nói “Bên trong chen chúc, chúng ta đều là người ngoài nghề, vẫn là nên đi ra ngoài thôi.”
Trên mặt vợ chồng Lam Nguyên nóng như lửa đốt, vội nói vài tiếng cùng Triển Linh rồi mới lưu luyến bước ra ngoài.
Tuy bị xấu mặt, nhưng Lam phu nhân không bỏ đi được, nghĩ đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, Chư Cẩm sợ khói dầu bay huân sặc bà vội kéo bà đi.
Ba người ra bên ngoài ngồi, lòng Lam phu nhân có chút lo lắng, suy nghĩ một chút, bảo nha đầu cầm túi tiền lại cho mình, bà đưa Nhị Cẩu Tử, vẻ mặt ôn hoà nói “Vừa mới nãy chân tay chúng ta vụng về, đụng hỏng vài thứ, hiện giờ chúng ta ở lại vài ngày, lại khá nhiều người, ngươi cầm lấy để chi tiêu.”
Nếu là bình thường, chuyện này do đại nha đầu xử lý, nhưng hôm nay bà có việc cầu người nên đích thân tự xử lý.
Nhị Cẩu Tử tiếp nhận mở túi tiền, là bốn quả bạc như ý xinh xắn, ước chừng hơn ba lượng một cái, bốn cái khoản mười hai lượng.
Dịch vụ Khách Điếm Một Nhà đều dùng vật dụng thông thường, một người một ngày cao lắm cũng tầm năm trăm văn thôi. Hai chủ tử, nha đầu và xa phu chừng sáu, bảy người, gia súc cần ăn cỏ khô, một ngày ước chừng ba lượng hai.
Nhị Cẩu Tử tính toán xong, liền hỏi “Không biết các vị muốn ở mấy ngày?”
Hai vợ chồng nhìn nhau “Khoản một hai ngày.”
Nhị Cẩu Tử thấy nhiều ngân lượng quá “Chuyện này tiểu nhân không làm chủ được, để tiểu nhân vào trong hỏi chưởng quầy báo lại.”
Mười hai lượng bạc đủ bọn họ ở năm, sáu ngày, đó là đã tính phí làm hư hao đồ vật bên trong rồi, mọi chuyện ngoài quy định đợi hỏi chưởng quầy rồi mới quyết định.
Triển Linh gác lại bừa bộn, bảo Tịch Đồng đi lấy miếng thịt heo vào.
Dự định ngày mai khai trương, nàng đã dặn lò mổ đưa tới trước, đồ ăn tươi mới luôn thơm ngon hơn, cho vào miệng ăn là khó mà cưỡng lại được.
Hiện khách điếm tự túc được trứng gà trứng vịt, duy thịt heo là vẫn phải mua, vì heo nông gia nuôi một năm mới giết thịt một lần, heo nhà dưỡng mới lớn được chút chút.
Thịt ba chỉ ướp hành gừng băm, rượu, đường trắng, muối rồi trộn đều cho đến khi hương thơm bốc lên.
Triển Hạc nghe mùi thức ăn liền tạm quên chuyện không thoải mái vừa rồi, cùng Tịch Đồng vụng trộm nuốt nước miếng, chưa chín đã thơm như vậy, chờ chín rồi thì ngon cỡ nào.
Triển Linh cán bột áo mỏng, cẩn thận bao nhân bên trong, trong phút chốc một cái bánh nấm hiện lên.
Bột bánh bao thì cầng ủ một thời gian, bằng không da bột không căng mà dinh dính, nấu ăn liền bở sẽ không ngon.
Chờ bột ủ xong, thịt khô sớm rửa sạch, tinh tế cắt sợi nhỏ, ai, nếu vị Lam đại nhân kia không đá bay chậu đậu cô ve, buổi tối này có thể dùng thịt khô xào đậu cô ve rồi.
Thịt ba chỉ rán mỡ, lại thêm chút dầu phộng mùi hương liền thơm nồng, cho cay nhiều một chút, cho đậu cô ve vào, thêm chút nước, nấu trên lửa lớn, như vậy, đậu cô ve sã sáng óng ánh, hương thơm thanh thuần, đặc biệt ăn với cơm rất là ngon!
Chỉ là nghĩ như vậy Triển Linh liền đau lòng, Lam Nguyên lại bị nàng cấp thêm một cái tội trạng.
“Há mồm.” Không biết Tịch Đồng đứng sau lưng nàng khi nào, Triển Linh không chút nghĩ ngợi liền nghiêng đầu qua một bên, ngay sau đó trong miệng liền bị nhét một mảnh nhân hạch đào, nhai nhai miệng liền cảm nhận hương vị của nó.
Quanh thành trấn hầu như đều là đồi núi, cho nên thổ sản vùng núi nhiều, giá thành rẻ mà thành phẩm không phải chê, thứ này mấy tháng nay bọn họ ăn không ít.
Triển Linh bật cười, quay đầu vừa thấy, Triển Hạc đang ngồi trên ghế cao nhai phình hai má, nhìn như sóc con.
Ngồi chờ ăn không thú vị, lại bị mùi hương thơm khiến tâm khó cưỡng, Tịch Đồng liền đi tìm đồ ăn tết còn không lấy ra ăn đỡ buồn miệng.
“Quả khô là thứ tốt, hạch đào lại bổ não, bất quá cũng không thể ăn nhiều vì quá nhiều dầu, nhất là đệ đệ đó.” Triển Linh nhắc nhở nói, lại hé miệng “Lại cho ta một cái.”
Bữa trưa tâm không tịnh nên ăn cũng không ngon, hiện tại nàng thật có chút đói bụng.
Tịch Đồng dùng ba ngón tay kẹp quả hạch đào, nhanh nhẹn bóc ra một nhân, lại thổi sạch vỏ lụa rồi đút cho Triển Hạc, Triển Hạc ngậm miệng nhai cười lại với chàng.
“Cơ bụng tám múi vẫn đầy đủ.” Biểu tình chàng bình đạm, ngữ khí lại thập phần trịnh trọng nói.
Triển Linh ngẩn ra một lúc, sau đó không dừng cười lại được “Được, là ta sai rồi, cơ bụng Tịch đại gia là thiên hạ chí bảo, nào ai có được như vậy chứ?”
Tịch Đồng nhướng mày “Có cần kiểm tra không.”
Mặt Triển Linh hơi nóng lên, nhẹ mắng “Huynh đi mà kiểm tra!”
Sau đó nàng lại cười “Người ta nói ăn gì bổ đó, ai lại chú ý bổ hình thể, như não heo, ăn não bổ não sao?”
Hai người lại được một trận cười, Triển Hạc ngồi bên kia cũng ngây ngô cười theo, trong lúc nhất thời không khí lúc này ấm áp cực kỳ, dường như chưa bao giờ phát sinh chuyện cha mẹ thân sinh đến tìm.
Hiện nay trên thị trường chỉ có một loại nồi nấu, vì thỏa mãn chính mình nấu nướng, sáng sớm Triển Linh liền thỉnh người làm một cái chảo chắc chắn, chiên rán nướng đều dùng được, hôm nay nàng dùng nó chiên nấu.
Dầu nóng lên, Triển Linh đem những thứ cần chiên bỏ vào, Triển Hạc xem mà thèm.
Khi đồ chiên chuyển vàng, Triển Linh liền bỏ thêm chút nước dùng nấu.
Dầu đang nóng cho nước vào, một trận vang xèo lên, khí nóng bốc lên tựa như sương mù, mặt người nhìn nhau đều không rõ.
Triển Hạc xem đến ngây người, đưa tay bắt khói mà không bắt được liền cười to vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook