Tiệm Cơm Nhỏ
-
Chương 34
Trước khi tới hắn có hỏi thăm tình hình khách điếm có những ai, biết hiện tại chỉ còn lại người già và trẻ nít, tuy có ba nam tử nhưng đều là công nhân lao động, hắn dẫn theo bốn tên tùy tùng chuyên đánh đấm vậy là đủ!
Mọi người định muốn động thủ, Triển Linh cười lạnh vén rèm đi ra “Lão nương ta đối với khách nhân đều là khách khí, chuyện tới nước này đừng trách ta sao không khách khí.”
Dứt lời, nàng vén tay áo ra lệnh cho Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử “Đi lấy vũ khí, đem trói những kẻ côn đồ này đi gặp quan! Nhân chứng vật chứng đều có, hiện trường vụ án cũng hoàn hảo, xem các ngươi chống chế như thế nào!”
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử nhẫn nại đã lâu, nghe được mệnh lệnh được như ước nguyện, không nói hai lời liền đi ra phía sau lấy cuốc xẻng, hai mắt phun hỏa trừng đối phương.
Con mẹ nó, khó khăn lắm bọn họ mới gặp được chủ nhân phúc hậu, ngày lành mới qua được mấy ngày liền có người tới muốn nháo? Xem bọn họ chỉ biết ăn không trả tiền, không biết quyền cước là gì hay sao? Hừ, nhân bọn này đến để xem tay đấm bọn họ đến nay thế nào rồi!
Muốn phá hư ngày lành của bọn họ sao? Không có cửa đâu nhé!
Vương công tử cùng đám tùy tùng thấy những người này không giống người thường thì có chút hoảng sợ.
Một tên tùy tùng chần chờ, nhỏ giọng hỏi “Công tử, còn muốn đánh nữa không?”
Vương công tử cắn răng một cái “Đánh!”
Cung đã lên dây không thể không phát, hắn há dễ bị dọa như vậy sao?
Hơn nữa, đối phương bất quá chỉ là thương hộ ngoại lai thôi, không có căn cơ, hắn sợ cái gì! Chẳng lẽ thất phu Chư Thanh Hoài kia vì cái thương nữ này mà để bản thân khó xử?
Hai bên ra lệnh một tiếng, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử liền cùng mấy tên kia ẩu đả toán loạn, Tịch Đồng cũng muốn lên sân khấu liền bị Triển Linh kéo lại “Nhẹ tay, đừng đánh chết chúng.”
Trước nàng có nghiên cứu qua pháp luật triều đại này, nếu người tự tới cửa gây chuyện, đả thương thì không sao cả, nhưng nếu nháo ra mạng người liền không được.
Tịch Đồng dở khóc dở cười nhìn nàng “Ta cũng không phải là kẻ giết người như ma quỷ.”
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử mấy tháng này luyện được không tồi, lại ỷ có vũ khí trong tay ban đầu còn cân sức, nhưng bọn tùy tùng Vương công tử mang đến đều tay đấm đá quen tay, nên dần dần rơi vào cảnh yếu thế, ráng cố gắng chống cự.
Vương công tử còn chưa kịp đắc ý, Tịch Đồng như hắc báo nhảy vào vòng chiến, không dùng vũ khí, một quyền đá bụng tên này, đấm vào mặt tên kia, chúng liền cong người ngã nhào, miệng phun máu tươi, nằm ngục yên dưới đất.
Trong chớp mắt, mấy tên vừa rồi đang giễu võ giương oai đều bị đánh gục, Vương công tử sợ tới mức mặt không còn chút máu, hai đùi run rẩy, lui về phía sau hai bước, dẫm phải áo choàng da cừu của mình té ngã.
Ai có thể nghĩ đến, một tiểu khách điếm ven đường lại cất giấu cao thủ như vậy?
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì!” Vương công tử lắp bắp hô “Đừng xằng bậy, ta, ta nói cho các ngươi, cha ta chính là Vương đồng tri! Nếu dám đả thương ta, bảo đảm các ngươi phải cuốn gói khỏi chỗ này!”
Một bên hăm dọa, một bên lui về hướng cửa, nơi nào còn chút kiêu ngạo vừa rồi?
“À, Vương đồng tri sao!” Triển Linh liền minh bạch.
Sớm mơ hồ nghe Chư Cẩm có nói qua, có vài quan viên dưới trướng Chư Thanh Hoài không an phận, hiện giờ người này vô duyên vô cớ đến tiệm mình nháo sự, nghĩ gây khó dễ cho Chư Thanh Hoài đi?
Vương công tử thấy thế, trên mặt lộ ra chút vui mừng, nhưng không đợi hắn tiếp tục mượn cáo oai hùm, lại thấy tiểu nương tử xinh đẹp kia biến sắc mặt “Đánh cho ta!”
Đồ ngu xuẩn, Vương đồng tri kia cùng Chư Thanh Hoài đấu pháp nhiều năm sớm như gỗ mục, chỉ chờ bắt được nhược điểm đối phương nữa mà thôi. Ngươi tự mình đưa tới cửa, đây là lo lắng Vương đồng tri không nhanh ra tay hay sao? Quả là tuyển thủ hố cha ngươi, bội phục bội phục!
Triển Linh nghĩ kỹ rồi, đánh một trận liền trực tiếp đưa người đến nha môn, giao Chư Thanh Hoài xử lý.
Mà Vương đồng tri kia nếu bao che cho nhi tử nhà mình, chỉ sợ con đường làm quan liền dừng ở đây; Mà nếu muốn giữ được con đường làm quan, đứa con trai này liền phế đi! Để xem hắn lựa chọn thế nào. Vô luận kết quả như thế nào, từ nay về sau Vương gia kia không còn ngày yên tĩnh.
Diệu thay diệu thay.
Người xưa nói rất đúng, bản thân vui sướng khi người ta thống khổ, bằng không sao đủ khắc sâu…
Vương đồng tri vừa nghe sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, lăn long lóc bò dậy liền cầm theo cây cùng hai tùy tùng bên ngoài chạy, ai ngờ vừa ngẩn đầu càng sợ đến hồn phi phách tán:
Bên ngoài có tới sáu / bảy đại hán hùng hổ cầm theo gậy gỗ!
Tùy tùng kia vừa thấy liền tuyệt vọng “Thiếu gia, bọn họ có phục binh!”
Nào biết người tới cũng bị câu hét thình lình này làm cả kinh, người đi đầu buột miệng thốt ra “Là ai để lộ ra tiếng gió?”
Triển Linh cùng Tịch Đồng vừa nghe cũng sửng sốt, vội kêu Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử lưu lại bảo hộ đám người Triển Hạc, hai người họ ra cửa xem xét thế nào.
Bọn này thuộc bên nào?
Oan gia ngõ hẹp, không ai quen biết ai, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, không khí chợt đình chỉ có chút xấu hổ.
Vương công tử kia run rẩy, thật sự không có biện pháp, đành phải đem Vương đồng tri ra cứu mạng cỏ của mình, mấy người kia vừa nghe sắc mặt đại biến “Hảo tặc tử, lại có quan phủ chống lưng!”
Dừng một chút lại hô lên mạnh mẽ “Cho rằng chúng ta liền sợ sao?”
Triển Linh cùng Tịch Đồng không thể hiểu được/ bị chống lưng “…”
Cho nên nói, các ngươi rốt cuộc là ai vậy?
Cũng là do đối phương thiếu kiên nhẫn, thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng thờ ơ, liền chủ động nhảy ra khiêu chiến, múa máy gậy gỗ muốn bọn họ cuốn gói cút, chớ có làm hỏng con đường quy củ vân vân và vân vân.
Lúc này Triển Linh mới hiểu, bọn này tới là người của hắc điếm tới kiếm chuyện.
Kia không phải chưởng quầy cùng vài tên tiểu nhị đó sao.
Ban đầu con đường này chỉ có cửa hàng bọn họ, do đường vắng, thức ăn mắc lại không ngon khách nhân cũng phải chịu. Ai ngờ ước chừng từ hai tháng nay, sinh ý bỗng nhiên không bằng trước, khách nhân đi qua mà không vào, không lẽ bọn họ ăn ở hoang dã nguy hiểm ngoài trời!
Nếu khách nhân có vào cửa, không tiêu tiền cũng đừng nghĩ đi ra, nhưng người ta không tiến vào liền không biện pháp nào cả.
Sau hắn phái người ra ngoài tìm hiểu, mới biết cùng đường hướng đông ước chừng hai mươi dặm xuất hiện một khách điếm mới mở, không những thức ăn ngon mà giá lại rẻ, sạch sẽ ngăn nắp, thái độ tiếp đón hòa hảo, họ nghe được khách nhân nói là, thà đi nhiều hai mươi dặm đường cũng không ở cửa hàng lão coi tiền như rác.
Người ta nói vì tiền còn có kẻ giết cha giết mẹ, mắt thấy cửa hàng muốn đóng cửa, chưởng quầy lại là người tàn nhẫn, nghĩ tới nghĩ lui quyết định dẫn người tới đánh đe dọa.
Vương công tử cùng đám người này ước nguyện ban đầu tuy rằng bất đồng, nhưng có cùng chung mục đích, đáng tiếc gặp gỡ chính là Triển Linh cùng Tịch Đồng, không biết có tính là nghiệt duyên hay không…
Nghe xong, Triển Linh cùng Tịch Đồng trầm mặc hồi lâu, sau đó đồng thời nhìn về phía đối phương, phát hiện biểu tình bọn họ đều thập phần cổ quái.
Thật là buồn cười đến quỷ dị.
Hắc, bị người uy hiếp, cảm giác rất là mới mẻ và hăng hái!
Tên râu quai nón bên kia không cần giới thiệu, nhìn chẳng khác nào cường đạo, miệng đầy nước miếng bay tứ tung “Chúng ta cần nói chút đạo lý, chúng ta ra tay cho thấy thực lực, các ngươi cũng có thể giống chúng ta, bằng bản lĩnh mình kiếm cơm!”
Xác thật là đang giảng đạo lý đây…
Tịch Đồng yên lặng móc chủy thủ ra, nghĩ nghĩ lại yên lặng cất vào, nhìn xung quanh thấy cây gỗ nàm ở chân tường, cầm vẫy vẫy thấy tiện tay, lúc này mới gật đầu, đưa mắt nhìn kẻ đối diện ngoắc ngoắc đầu ngón tay “Ra tay thấy thực lực đi.”
Nếu Triển Linh muốn mở chuỗi khách điếm, về sau cũng sẽ gặp chuyện tương tự, xem bây giờ như thử sức cọ xát, tập luyện một chút.
Sau đó… Cả đám liền ngã như ngã rạ, Tịch Đồng có chút tiếc nuối vì chưa giãn xong gân cốt.
“Hả, là ai đến đây nháo?”
Đám người hắc điếm kia răng rơi đầy đất,lăn lộn nằm ôm bụng, mấy ngày Chư Cẩm không thấy mặt, vừa tới thấy người nằm trên mặt đất rên la cũng đầy khiếp sợ.
Triển Linh nhịn không được cười ra tiếng “Đây không phải là điều các ngươi ước sao?”
Hôm nay nàng cười nhiều hay ít vậy?
“Điều ước gì vậy?” Chư Cẩm mờ mịt xuống ngựa, đi được vài bước liền nhíu mày “Vương Hùng, ngươi sao lại tới đây?”
Nói xong, trong đầu nàng hiện lên một loạt hình ảnh xâu kết lại, lập tức tiến lên, tay cầm roi ngựa chỉ vào hắn quát lớn “Là Vương Tường kêu ngươi tới! Ta biết huynh muội các ngươi tình cảm không tốt đến như vậy! Thật là lúc nào cũng có ý nghĩ xấu! Chuyện này người bày mưu đặt kế là Vương đồng tri đi?”
Vương Hùng nào dám thừa nhận, cắn chặt răng nói “Ngươi chớ nói bậy, chớ có vu hãm phụ thân ta! Ta, cùng bọn với hắc điếm này!”
“Nói hươu nói vượn!” Chư Cẩm cười lạnh, lại dùng roi hướng bốn phía quất xuống, lửa giận bùng lên “Ngươi mang theo nhiều người hùng hổ thế này, xem ta là người mù không nhìn ra sao?”
“Ta không phải” Vương Hùng nóng nảy, nghĩ biện giải lại bị Chư Cẩm lần nữa đánh gãy.
“Đủ rồi, ngươi không cần giải thích, thị phi đúng sai, cha ta đều có phán đoán!” Chư Cẩm đen mặt, quay đầu nói với Hạ Bạch “Đem những người này trói lại hết thảy mang về!”
Hừ, đang tính bắt được cái đuôi họ Vương đây!
“Kia là gì?” Triển Linh cảm thấy hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, nàng không khỏi buồn cười “Ngươi oan uổng Vương công tử rồi.”
Chư Cẩm khó có thể tin nhìn nàng, vẻ mặt Hạ Bạch cũng lộ nghi ngờ “Cái gì” khiếp sợ nói “Triển tỷ tỷ, tỷ không cần sợ hãi, không cần bao che cho hắn, cha ta tất nhiên hành sự theo pháp tắc.”
Ai, Triển tỷ tỷ đáng thương nhất định bị sợ hãi rồi, cũng không biết Hạc Nhi như thế nào. Nếu mình đến muộn trong chốc lát, không chừng bọn họ sẽ thế nào đây!
Nghĩ như vậy, Chư Cẩm cảm thấy mình nên hảo hảo chiếu cố tỷ tỷ này, cảm thấy trách nhiệm tràn đầy, hoàn toàn quên khi nãy mình tới những người này sớm bị đánh ngã hết rồi.
Tịch Đồng bỗng nhiên phụt cười một tiếng, thuận tay ném gậy gỗ trong tay xuống.
Triển Linh cũng cười thanh theo, nàng nhỏ giọng đem sự tình cùng ngọn nguồn nói ra, Chư Cẩm, Hạ Bạch lúc này mới minh bạch, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.
Trời ạ, chuyện này chẳng khác nào trong thoại bản viết ra!
“Khụ!” Hạ Bạch mạnh mẽ giảng hòa, nghiêm giọng nói “Tuy là vậy, nhưng đám người kia quanh năm cường mua cường bán, ức hiếp bá tánh đi đường, lần này đem về cùng quy án!”
Tịch Đồng đột nhiên nói “Hạ huynh, hắc điếm kia, hình như thuộc châu Phúc Viên quản thì phải?”
Ý là, chuyện này Chư đại nhân quản được sao?
Mặt Chư Cẩm càng đỏ hơn, chuyện này nàng không hiểu lắm, nhưng Hạ Bạch lại tiêu sái bình tĩnh trả lời “Không sao, luật pháp triều đại quy định, nghi phạm gây án ở nơi nào liền đem về nha môn địa phương nơi đó xử lý.”
Triển Linh cùng Tịch Đồng lúc này mới yên tâm.
Tuy nói châu Phúc Viên bên kia bọn họ có nhận thức Trương Viễn cùng Triệu Qua, nhưng quan hệ không thân cận bằng Chư Cẩm, nếu có thể ở châu Hoàng Tuyền thẩm tra xử lí vẫn là tốt hơn.
Một đám người hắc điếm nghe xong những lời này đều bị dọa đến choáng váng, ai biết trước kia lần nào ra tay cũng không hề hấn gì, bỗng lần này ra tay lại bị bắt? Bọn họ chỉ là đến hù dọa, cũng không tính toán tổn thương mạng người, sao nháy mắt liền biến thành nghi phạm rồi?
Bọn họ phạm phải án gì?
Quả nhiên là có quan phủ chống lưng đi!
Trước đó là tên nào thu thập tin tức sai lệch? Quả thực hố người, hay bị người bắt trói lên quan.
Chỉ có Chư Cẩm và Hạ Bạch phải mang nghi phạm về, nhất thời nhân thủ có chút không đủ. Vì thế Nhị Cẩu Tử cơ linh, liền đi phòng chất củi tìm mấy sợi dây thừng chắn chắn cùng Thiết Trụ trợ giúp Hạ Bạch đem những người này trói thành một chuỗi…
Công tử Vương đồng tri kia, thiên tử phạm pháp thì cũng như thứ dân thôi, cho nên cũng bị cột chung một chỗ!
Nhân lúc Hạ Bạch cùng Thiết Trụ, Nhị Cẩu Tử trói người, Chư Cẩm nói với Triển Linh ý đồ lần này mình đến.
“Triển tỷ tỷ, Tết nhất, kỳ thật ta không nên lại đây phiền tỷ, chỉ là nghĩa phụ nghĩa mẫu lòng nóng như lửa đốt, nghĩa mẫu lại đang có thai, thật sự chịu đựng không nổi…”
“Không sao,” Triển Linh đánh gãy lời nàng đang nói “Nhân đem những người này về quy án, liền cùng tiểu thư đi một chuyến, để hai người mang nhiều người đi thế này ta cũng không yên tâm.”
Nàng lại nói với Tịch Đồng “Huynh cũng cùng đi đi.” Tuy nói là đám ô hợp nhưng nhân số họ đông, Chư Cẩm lại là thiên kim không có công phu gì, cần phải cẩn thận một chút.
Tịch Đồng gật đầu “Tất nhiên rồi.”
Chư Thanh Hoài xác thật là quan thanh không tồi, nhưng vợ chồng Lam thị nhân phẩm miễn cưỡng cũng có thể tin. Chỉ là phân sự nặng nhẹ nhanh hay chậm, hiện giờ liên quan đến nhi tử bọn họ rơi mất, nếu là không cẩn thận, Triển Linh có thể bị giận chó đánh mèo hay không?
Tốt xấu gì còn có hai người chiếu ứng lẫn nhau, dù có là đầm rồng hang hổ cũng không sợ!
Nói đi là đi, Triển Linh trước trấn an Triển Hạc, lại nói Đào Hoa chơi cùng đệ đệ giải buồn, sau lại dặn dò Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử một lần lúc này mới đi.
Nếu là chuyện khác, bọn họ có thể mang theo Triển Hạc, nhưng việc này không tầm thường, nhà người ta tìm hài tử, chính mình lại mang theo hài tử, chẳng phải chọc vào tâm can nhà người ta sao?
Nghĩ đến Vương Hùng cùng người hắc điếm kia đều ở chỗ này, phỏng chừng cũng chưa có thêm địch nhân mới, khách điếm hẳn là an toàn.
Đoàn người trở lại châu Hoàng Tuyền, Hạ Bạch trước sai người đem những người liên can tạm giam chờ thẩm vấn, sau đó liền cùng Chư Cẩm, Triển Linh, Tịch Đồng đi gặp Chư Thanh Hoài ở sảnh chính.
“Cha, cha nuôi mẹ nuôi,” trước Chư Cẩm giới thiệu “Con có nhắc tới các người, đây là vị Triển cô nương, đây là Tịch thiếu hiệp, bọn họ là đồng môn tinh kỹ.”
Đại trạch Tri châu không phải người nào đều có thể tiến vào, Tịch Đồng nếu đi theo tới cũng phải có cái lý do đứng đắn, Chư Cẩm cũng sợ trưởng bối nhà mình chẳng phân biệt thời điểm mà quan tâm đến dòng dõi, quy củ nên lên tiếng trước.
Lam phu nhân lúc này còn chưa thanh tỉnh, Lam Nguyên thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng đều còn trẻ tuổi trong lòng không khỏi bồn chồn.
Là Chư Thanh Hoài dẫn tiến vào, trước mắt cũng không có biện pháp khác, Lam Nguyên tạm thời áp xuống lòng nghi ngờ, trước đối với Triển Linh cùng Tịch Đồng đứng dậy chắp tay thi lễ “Làm phiền nhị vị!”
Hai người vội đáp lễ “Không dám nhận, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Người ta tốt xấu gì cũng là ngũ phẩm tri châu, nào để họ bái lạy mình!
Sáng sớm Chư Thanh Hoài đã sai người chuẩn bị tốt than củi cùng giấy trắng, mọi người đơn giản hàn huyên qua, Triển Linh liền thỉnh Lam Nguyên miêu tả bộ dạng nhi tử.
Lam Nguyên suy nghĩ một hồi “Đến tháng mười này được năm tuổi, mặt nhỏ, đôi mắt giống ta nhưng lớn hơn một chút; Miệng nhỏ, môi hồng… Dáng người mập tròn, hiện giờ không biết như thế nào.”
Nói xong, lại than một hồi khí.
Bên kia Triển Linh cùng Tịch Đồng nhìn nhau cũng không nói gì, không tiếng động thở dài một cái.
Nguyên nhân chính là, thông tin vị Lam đại nhân này cung cấp quá sơ sài, căn bản không có tiêu chí đặc thù, mặc dù Triển Linh tận lực có thể họa ra, chỉ sợ không giống được mấy phần.
Nàng đành phải ăn ngay nói thật, lại nhẫn nại gợi ý “Thứ ta nói thẳng, đại nhân, ngài cần phải hồi ức lại cẩn thận một phen, tốt nhất nêu ra được hình thái đặc thù của lệnh lang, hoặc là lúc ấy mặc cái gì. Bằng không bức họa cùng người sai biệt rất lớn, khi tìm thợ mộc khắc bản lại giảm độ chân thực thêm nữa, chỉ sợ dán ra ngoài cũng không mấy tác dụng.”
Lam Nguyên cũng là đầu tiếp xúc thần kỹ vẽ tranh, vốn có chút khẩn trương cùng không xác định, lúc này bị Triển Linh thúc giục thì càng mờ mịt hơn, suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể nói ra “Triếp Nhi rất là thông tuệ” một cái tin tức mới nhưng không có được chỗ nào phân biệt dáng hình.
Thấy Triển Linh vẫn là biểu hiện cau mày, mà gương mặt Tịch thiếu hiệp không chút biểu tình nào, Lam Nguyên cũng không có biện pháp nào, đành sai hạ nhân phía sau “Đi nhìn xem phu nhân tỉnh chưa.”
Triển Linh hơi nhướng mày, làm động tác điều chỉnh giấy trao đổi cùng Tịch Đồng “Điển hình có sinh không có dục.”
Rõ ràng, vị Lam đại nhân này cùng nhi tử ít tiếp xúc như trong tưởng tượng nhiều, thế nên hoàn toàn nhớ không nổi chi tiết trừ bỏ vẻ mặt bên ngoài.
Tịch Đồng trộm nhéo tay nàng, không tiếng động nói: Tạm thời đừng nóng nảy.
Triển Linh hừ một tiếng, đối với Lam Nguyên không có ấn tượng tốt gì.
Đều là cha, vị Lam đại nhân này so với Chư Thanh Hoài không thể sánh bằng. Đứa con trai đầu sơ ý như thế, nếu là nữ nhi như Chư Cẩm vậy, hắn thật sự có thể như Chư Thanh Hoài mười năm như một mỗi ngày cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều hỏi đến sao?
Không bao lâu, phía sau liền truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, đồng thời là thanh âm hỗn loạn của nữ tử trung niên hoảng hốt “Là, là họa sĩ kia tới sao? Con ta, con ta a!”
Thanh âm ngày càng gần, Chư Cẩm cũng qua đi nghênh đón, thực mau từ phía sau bình phong đi ra một mỹ phụ trung niên. Quần áo phụ nhân kia đẹp và quý giá, sắc mặt trắng bệch, thân mình xiêu vẹo đứng không vững, Chư Cẩm cùng mấy cái nha đầu tiến đỡ mới không có té ngã.
Chư Cẩm đem sự tình nói với Lam phu nhân, bà đứng dậy nói lời cảm tạ cùng Triển Linh và Tịch Đồng, hai người liền phải đứng lên đáp lễ lại.
Một lần nữa ngồi xuống, trong mắt Lam phu nhân nước mắt liền lăn xuống.
Nàng tiếp nhận khăn tay từ nha đầu lau một hồi, thút tha thút thít nói “Từ khi con ta bị ác nhân bắt đi, cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng ta đều không an…”
Nói tới đây, nàng ta khóc khản giọng không nói nổi nữa.
Ngay cả Chư Cẩm sinh trưởng trong gia tộc lớn cũng có chút chịu không nổi hành vi của các quý phụ động một chút là khóc, huống chi Triển Linh cùng Tịch Đồng này đổ máu, đổ mồ hôi chứ không đổ lệ? Tuy có chút đồng tình, nhưng thâm tâm là không chịu nỗi, chỉ là không có phương tiện ngăn lại thôi.
Thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng biểu tình cứng đờ, Chư Cẩm cơ linh vội bưng ly trà, lại ôn nhu khuyên nhủ “Mẹ nuôi, con biết người cùng cha nuôi yêu thương đệ đệ, chỉ là giờ phút này không phải thời điểm thương tâm, việc cấp bách cần phải thỉnh Triển cô nương cùng Tịch thiếu hiệp giúp đỡ đem bức họa làm ra, chúng ta cũng thật sớm tìm được đệ đệ về nhà.”
Nàng khuyên như vậy vài lần, Lam đại nhân cùng Chư Thanh Hoài cũng mở miệng an ủi, Lam phu nhân lúc này mới thôi.
Đúng là được mẹ cũng được cha, Lam phu nhân nỗ lực hồi ức một lát, bổ sung vài giờ được vài điểm “Nó có đeo cái khóa trường mệnh nhưng dạng gì cũng không nhớ vì là nhũ mẫu chọn, ta này… Đúng rồi, Triếp Nhi rất là hiểu chuyện, lúc ấy còn muốn cùng ta hái hoa thì bị thương tay, miệng vết thương thật sâu…”
Nàng còn chưa nói xong, biểu tình Triển Linh dần dần thay đổi, trong lòng đang đánh cỗ bang bang.
Tịch Đồng nhận thấy nàng không thích hợp, vội thấp giọng hỏi “Sao vậy?”
Triển Linh hít sâu một hơi, nỗ lực ngăn chặn dòng cảm xúc phức tạp trong lòng, lại không rảnh trả lời, chỉ là cố gắng trấn định truy vấn hỏi “Còn gì nữa không?”
Lam phu nhân mặt ủ mày ê suy nghĩ nửa ngày, chung quy lắc đầu, thập phần suy yếu nói “Một chốc, ta thật sự nghĩ không ra, không bằng kêu nhũ mẫu tới hỏi một chút.”
Trong lòng Triển Linh bỗng dâng lên một chút tức giận, chính nàng cũng minh bạch ngọn nguồn tức giận này không đơn thuần nhưng vô pháp khắc chế, chỉ có thể mặc cho g nó trong lồng ngực hừng hực thiêu đốt.
Đương cha, đương mẹ còn không bằng cái nhũ mẫu?
Tay nàng bắt đầu run nhè nhẹ, Tịch Đồng càng thêm lo lắng “Không có việc gì đi?”
Triển Linh hít sâu vài lần, mạnh mẽ bình phục phiền loạn trong lòng “Không sao.”
Lại qua chừng một nén nhang nhũ mẫu tới.
Nghe xong chủ nhân phân phó, nhũ mẫu tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn một năm một mười nói ra, nàng mở miệng nói, so với vợ chồng Lam thị tường tận hơn nhiều.
Từ chi tiết bớt lớn nhỏ ở đâu, chân tay lớn nhỏ thế nào, đôi mắt ra làm sao, làm răng thế nào, thậm chí mỗi thói quen hằng ngày của thiếu gia cũng không bỏ sót.
Nhưng nhũ mẫu nói càng nhiều, biểu tình Triển Linh càng thêm khó có thể bảo trì trấn định, cuối cùng Chư Cẩm cũng phát hiện ra nàng khác thường.
“Triển tỷ tỷ?”
Triển Linh cảm thấy hô hấp mình thật khó khăn, dường như dưỡng khí bị căn phòng này rút hết, chỉ cần nàng ngồi ngốc thêm một khắc nữa, một là nàng hít thở không thông, hai là nàng ra tay đánh người.
“Xin lỗi, bỗng nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc, xin cáo từ!”
“Triển cô nương?”
Mọi người bị biến cố này kinh sợ, định đứng dậy giữ lại, lại thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng như một trận gió dường như biến mất.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa muốn nói cái gì liền phát hiện bức họa vừa rồi bị Triển Linh vứt trên mặt đất, Chư Cẩm chạy nhanh qua nhặt lên, lật ra liền hoảng sợ kinh hô “Hạc Nhi!”
Mọi người định muốn động thủ, Triển Linh cười lạnh vén rèm đi ra “Lão nương ta đối với khách nhân đều là khách khí, chuyện tới nước này đừng trách ta sao không khách khí.”
Dứt lời, nàng vén tay áo ra lệnh cho Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử “Đi lấy vũ khí, đem trói những kẻ côn đồ này đi gặp quan! Nhân chứng vật chứng đều có, hiện trường vụ án cũng hoàn hảo, xem các ngươi chống chế như thế nào!”
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử nhẫn nại đã lâu, nghe được mệnh lệnh được như ước nguyện, không nói hai lời liền đi ra phía sau lấy cuốc xẻng, hai mắt phun hỏa trừng đối phương.
Con mẹ nó, khó khăn lắm bọn họ mới gặp được chủ nhân phúc hậu, ngày lành mới qua được mấy ngày liền có người tới muốn nháo? Xem bọn họ chỉ biết ăn không trả tiền, không biết quyền cước là gì hay sao? Hừ, nhân bọn này đến để xem tay đấm bọn họ đến nay thế nào rồi!
Muốn phá hư ngày lành của bọn họ sao? Không có cửa đâu nhé!
Vương công tử cùng đám tùy tùng thấy những người này không giống người thường thì có chút hoảng sợ.
Một tên tùy tùng chần chờ, nhỏ giọng hỏi “Công tử, còn muốn đánh nữa không?”
Vương công tử cắn răng một cái “Đánh!”
Cung đã lên dây không thể không phát, hắn há dễ bị dọa như vậy sao?
Hơn nữa, đối phương bất quá chỉ là thương hộ ngoại lai thôi, không có căn cơ, hắn sợ cái gì! Chẳng lẽ thất phu Chư Thanh Hoài kia vì cái thương nữ này mà để bản thân khó xử?
Hai bên ra lệnh một tiếng, Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử liền cùng mấy tên kia ẩu đả toán loạn, Tịch Đồng cũng muốn lên sân khấu liền bị Triển Linh kéo lại “Nhẹ tay, đừng đánh chết chúng.”
Trước nàng có nghiên cứu qua pháp luật triều đại này, nếu người tự tới cửa gây chuyện, đả thương thì không sao cả, nhưng nếu nháo ra mạng người liền không được.
Tịch Đồng dở khóc dở cười nhìn nàng “Ta cũng không phải là kẻ giết người như ma quỷ.”
Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử mấy tháng này luyện được không tồi, lại ỷ có vũ khí trong tay ban đầu còn cân sức, nhưng bọn tùy tùng Vương công tử mang đến đều tay đấm đá quen tay, nên dần dần rơi vào cảnh yếu thế, ráng cố gắng chống cự.
Vương công tử còn chưa kịp đắc ý, Tịch Đồng như hắc báo nhảy vào vòng chiến, không dùng vũ khí, một quyền đá bụng tên này, đấm vào mặt tên kia, chúng liền cong người ngã nhào, miệng phun máu tươi, nằm ngục yên dưới đất.
Trong chớp mắt, mấy tên vừa rồi đang giễu võ giương oai đều bị đánh gục, Vương công tử sợ tới mức mặt không còn chút máu, hai đùi run rẩy, lui về phía sau hai bước, dẫm phải áo choàng da cừu của mình té ngã.
Ai có thể nghĩ đến, một tiểu khách điếm ven đường lại cất giấu cao thủ như vậy?
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì!” Vương công tử lắp bắp hô “Đừng xằng bậy, ta, ta nói cho các ngươi, cha ta chính là Vương đồng tri! Nếu dám đả thương ta, bảo đảm các ngươi phải cuốn gói khỏi chỗ này!”
Một bên hăm dọa, một bên lui về hướng cửa, nơi nào còn chút kiêu ngạo vừa rồi?
“À, Vương đồng tri sao!” Triển Linh liền minh bạch.
Sớm mơ hồ nghe Chư Cẩm có nói qua, có vài quan viên dưới trướng Chư Thanh Hoài không an phận, hiện giờ người này vô duyên vô cớ đến tiệm mình nháo sự, nghĩ gây khó dễ cho Chư Thanh Hoài đi?
Vương công tử thấy thế, trên mặt lộ ra chút vui mừng, nhưng không đợi hắn tiếp tục mượn cáo oai hùm, lại thấy tiểu nương tử xinh đẹp kia biến sắc mặt “Đánh cho ta!”
Đồ ngu xuẩn, Vương đồng tri kia cùng Chư Thanh Hoài đấu pháp nhiều năm sớm như gỗ mục, chỉ chờ bắt được nhược điểm đối phương nữa mà thôi. Ngươi tự mình đưa tới cửa, đây là lo lắng Vương đồng tri không nhanh ra tay hay sao? Quả là tuyển thủ hố cha ngươi, bội phục bội phục!
Triển Linh nghĩ kỹ rồi, đánh một trận liền trực tiếp đưa người đến nha môn, giao Chư Thanh Hoài xử lý.
Mà Vương đồng tri kia nếu bao che cho nhi tử nhà mình, chỉ sợ con đường làm quan liền dừng ở đây; Mà nếu muốn giữ được con đường làm quan, đứa con trai này liền phế đi! Để xem hắn lựa chọn thế nào. Vô luận kết quả như thế nào, từ nay về sau Vương gia kia không còn ngày yên tĩnh.
Diệu thay diệu thay.
Người xưa nói rất đúng, bản thân vui sướng khi người ta thống khổ, bằng không sao đủ khắc sâu…
Vương đồng tri vừa nghe sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, lăn long lóc bò dậy liền cầm theo cây cùng hai tùy tùng bên ngoài chạy, ai ngờ vừa ngẩn đầu càng sợ đến hồn phi phách tán:
Bên ngoài có tới sáu / bảy đại hán hùng hổ cầm theo gậy gỗ!
Tùy tùng kia vừa thấy liền tuyệt vọng “Thiếu gia, bọn họ có phục binh!”
Nào biết người tới cũng bị câu hét thình lình này làm cả kinh, người đi đầu buột miệng thốt ra “Là ai để lộ ra tiếng gió?”
Triển Linh cùng Tịch Đồng vừa nghe cũng sửng sốt, vội kêu Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử lưu lại bảo hộ đám người Triển Hạc, hai người họ ra cửa xem xét thế nào.
Bọn này thuộc bên nào?
Oan gia ngõ hẹp, không ai quen biết ai, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, không khí chợt đình chỉ có chút xấu hổ.
Vương công tử kia run rẩy, thật sự không có biện pháp, đành phải đem Vương đồng tri ra cứu mạng cỏ của mình, mấy người kia vừa nghe sắc mặt đại biến “Hảo tặc tử, lại có quan phủ chống lưng!”
Dừng một chút lại hô lên mạnh mẽ “Cho rằng chúng ta liền sợ sao?”
Triển Linh cùng Tịch Đồng không thể hiểu được/ bị chống lưng “…”
Cho nên nói, các ngươi rốt cuộc là ai vậy?
Cũng là do đối phương thiếu kiên nhẫn, thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng thờ ơ, liền chủ động nhảy ra khiêu chiến, múa máy gậy gỗ muốn bọn họ cuốn gói cút, chớ có làm hỏng con đường quy củ vân vân và vân vân.
Lúc này Triển Linh mới hiểu, bọn này tới là người của hắc điếm tới kiếm chuyện.
Kia không phải chưởng quầy cùng vài tên tiểu nhị đó sao.
Ban đầu con đường này chỉ có cửa hàng bọn họ, do đường vắng, thức ăn mắc lại không ngon khách nhân cũng phải chịu. Ai ngờ ước chừng từ hai tháng nay, sinh ý bỗng nhiên không bằng trước, khách nhân đi qua mà không vào, không lẽ bọn họ ăn ở hoang dã nguy hiểm ngoài trời!
Nếu khách nhân có vào cửa, không tiêu tiền cũng đừng nghĩ đi ra, nhưng người ta không tiến vào liền không biện pháp nào cả.
Sau hắn phái người ra ngoài tìm hiểu, mới biết cùng đường hướng đông ước chừng hai mươi dặm xuất hiện một khách điếm mới mở, không những thức ăn ngon mà giá lại rẻ, sạch sẽ ngăn nắp, thái độ tiếp đón hòa hảo, họ nghe được khách nhân nói là, thà đi nhiều hai mươi dặm đường cũng không ở cửa hàng lão coi tiền như rác.
Người ta nói vì tiền còn có kẻ giết cha giết mẹ, mắt thấy cửa hàng muốn đóng cửa, chưởng quầy lại là người tàn nhẫn, nghĩ tới nghĩ lui quyết định dẫn người tới đánh đe dọa.
Vương công tử cùng đám người này ước nguyện ban đầu tuy rằng bất đồng, nhưng có cùng chung mục đích, đáng tiếc gặp gỡ chính là Triển Linh cùng Tịch Đồng, không biết có tính là nghiệt duyên hay không…
Nghe xong, Triển Linh cùng Tịch Đồng trầm mặc hồi lâu, sau đó đồng thời nhìn về phía đối phương, phát hiện biểu tình bọn họ đều thập phần cổ quái.
Thật là buồn cười đến quỷ dị.
Hắc, bị người uy hiếp, cảm giác rất là mới mẻ và hăng hái!
Tên râu quai nón bên kia không cần giới thiệu, nhìn chẳng khác nào cường đạo, miệng đầy nước miếng bay tứ tung “Chúng ta cần nói chút đạo lý, chúng ta ra tay cho thấy thực lực, các ngươi cũng có thể giống chúng ta, bằng bản lĩnh mình kiếm cơm!”
Xác thật là đang giảng đạo lý đây…
Tịch Đồng yên lặng móc chủy thủ ra, nghĩ nghĩ lại yên lặng cất vào, nhìn xung quanh thấy cây gỗ nàm ở chân tường, cầm vẫy vẫy thấy tiện tay, lúc này mới gật đầu, đưa mắt nhìn kẻ đối diện ngoắc ngoắc đầu ngón tay “Ra tay thấy thực lực đi.”
Nếu Triển Linh muốn mở chuỗi khách điếm, về sau cũng sẽ gặp chuyện tương tự, xem bây giờ như thử sức cọ xát, tập luyện một chút.
Sau đó… Cả đám liền ngã như ngã rạ, Tịch Đồng có chút tiếc nuối vì chưa giãn xong gân cốt.
“Hả, là ai đến đây nháo?”
Đám người hắc điếm kia răng rơi đầy đất,lăn lộn nằm ôm bụng, mấy ngày Chư Cẩm không thấy mặt, vừa tới thấy người nằm trên mặt đất rên la cũng đầy khiếp sợ.
Triển Linh nhịn không được cười ra tiếng “Đây không phải là điều các ngươi ước sao?”
Hôm nay nàng cười nhiều hay ít vậy?
“Điều ước gì vậy?” Chư Cẩm mờ mịt xuống ngựa, đi được vài bước liền nhíu mày “Vương Hùng, ngươi sao lại tới đây?”
Nói xong, trong đầu nàng hiện lên một loạt hình ảnh xâu kết lại, lập tức tiến lên, tay cầm roi ngựa chỉ vào hắn quát lớn “Là Vương Tường kêu ngươi tới! Ta biết huynh muội các ngươi tình cảm không tốt đến như vậy! Thật là lúc nào cũng có ý nghĩ xấu! Chuyện này người bày mưu đặt kế là Vương đồng tri đi?”
Vương Hùng nào dám thừa nhận, cắn chặt răng nói “Ngươi chớ nói bậy, chớ có vu hãm phụ thân ta! Ta, cùng bọn với hắc điếm này!”
“Nói hươu nói vượn!” Chư Cẩm cười lạnh, lại dùng roi hướng bốn phía quất xuống, lửa giận bùng lên “Ngươi mang theo nhiều người hùng hổ thế này, xem ta là người mù không nhìn ra sao?”
“Ta không phải” Vương Hùng nóng nảy, nghĩ biện giải lại bị Chư Cẩm lần nữa đánh gãy.
“Đủ rồi, ngươi không cần giải thích, thị phi đúng sai, cha ta đều có phán đoán!” Chư Cẩm đen mặt, quay đầu nói với Hạ Bạch “Đem những người này trói lại hết thảy mang về!”
Hừ, đang tính bắt được cái đuôi họ Vương đây!
“Kia là gì?” Triển Linh cảm thấy hôm nay có nhiều chuyện xảy ra, nàng không khỏi buồn cười “Ngươi oan uổng Vương công tử rồi.”
Chư Cẩm khó có thể tin nhìn nàng, vẻ mặt Hạ Bạch cũng lộ nghi ngờ “Cái gì” khiếp sợ nói “Triển tỷ tỷ, tỷ không cần sợ hãi, không cần bao che cho hắn, cha ta tất nhiên hành sự theo pháp tắc.”
Ai, Triển tỷ tỷ đáng thương nhất định bị sợ hãi rồi, cũng không biết Hạc Nhi như thế nào. Nếu mình đến muộn trong chốc lát, không chừng bọn họ sẽ thế nào đây!
Nghĩ như vậy, Chư Cẩm cảm thấy mình nên hảo hảo chiếu cố tỷ tỷ này, cảm thấy trách nhiệm tràn đầy, hoàn toàn quên khi nãy mình tới những người này sớm bị đánh ngã hết rồi.
Tịch Đồng bỗng nhiên phụt cười một tiếng, thuận tay ném gậy gỗ trong tay xuống.
Triển Linh cũng cười thanh theo, nàng nhỏ giọng đem sự tình cùng ngọn nguồn nói ra, Chư Cẩm, Hạ Bạch lúc này mới minh bạch, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.
Trời ạ, chuyện này chẳng khác nào trong thoại bản viết ra!
“Khụ!” Hạ Bạch mạnh mẽ giảng hòa, nghiêm giọng nói “Tuy là vậy, nhưng đám người kia quanh năm cường mua cường bán, ức hiếp bá tánh đi đường, lần này đem về cùng quy án!”
Tịch Đồng đột nhiên nói “Hạ huynh, hắc điếm kia, hình như thuộc châu Phúc Viên quản thì phải?”
Ý là, chuyện này Chư đại nhân quản được sao?
Mặt Chư Cẩm càng đỏ hơn, chuyện này nàng không hiểu lắm, nhưng Hạ Bạch lại tiêu sái bình tĩnh trả lời “Không sao, luật pháp triều đại quy định, nghi phạm gây án ở nơi nào liền đem về nha môn địa phương nơi đó xử lý.”
Triển Linh cùng Tịch Đồng lúc này mới yên tâm.
Tuy nói châu Phúc Viên bên kia bọn họ có nhận thức Trương Viễn cùng Triệu Qua, nhưng quan hệ không thân cận bằng Chư Cẩm, nếu có thể ở châu Hoàng Tuyền thẩm tra xử lí vẫn là tốt hơn.
Một đám người hắc điếm nghe xong những lời này đều bị dọa đến choáng váng, ai biết trước kia lần nào ra tay cũng không hề hấn gì, bỗng lần này ra tay lại bị bắt? Bọn họ chỉ là đến hù dọa, cũng không tính toán tổn thương mạng người, sao nháy mắt liền biến thành nghi phạm rồi?
Bọn họ phạm phải án gì?
Quả nhiên là có quan phủ chống lưng đi!
Trước đó là tên nào thu thập tin tức sai lệch? Quả thực hố người, hay bị người bắt trói lên quan.
Chỉ có Chư Cẩm và Hạ Bạch phải mang nghi phạm về, nhất thời nhân thủ có chút không đủ. Vì thế Nhị Cẩu Tử cơ linh, liền đi phòng chất củi tìm mấy sợi dây thừng chắn chắn cùng Thiết Trụ trợ giúp Hạ Bạch đem những người này trói thành một chuỗi…
Công tử Vương đồng tri kia, thiên tử phạm pháp thì cũng như thứ dân thôi, cho nên cũng bị cột chung một chỗ!
Nhân lúc Hạ Bạch cùng Thiết Trụ, Nhị Cẩu Tử trói người, Chư Cẩm nói với Triển Linh ý đồ lần này mình đến.
“Triển tỷ tỷ, Tết nhất, kỳ thật ta không nên lại đây phiền tỷ, chỉ là nghĩa phụ nghĩa mẫu lòng nóng như lửa đốt, nghĩa mẫu lại đang có thai, thật sự chịu đựng không nổi…”
“Không sao,” Triển Linh đánh gãy lời nàng đang nói “Nhân đem những người này về quy án, liền cùng tiểu thư đi một chuyến, để hai người mang nhiều người đi thế này ta cũng không yên tâm.”
Nàng lại nói với Tịch Đồng “Huynh cũng cùng đi đi.” Tuy nói là đám ô hợp nhưng nhân số họ đông, Chư Cẩm lại là thiên kim không có công phu gì, cần phải cẩn thận một chút.
Tịch Đồng gật đầu “Tất nhiên rồi.”
Chư Thanh Hoài xác thật là quan thanh không tồi, nhưng vợ chồng Lam thị nhân phẩm miễn cưỡng cũng có thể tin. Chỉ là phân sự nặng nhẹ nhanh hay chậm, hiện giờ liên quan đến nhi tử bọn họ rơi mất, nếu là không cẩn thận, Triển Linh có thể bị giận chó đánh mèo hay không?
Tốt xấu gì còn có hai người chiếu ứng lẫn nhau, dù có là đầm rồng hang hổ cũng không sợ!
Nói đi là đi, Triển Linh trước trấn an Triển Hạc, lại nói Đào Hoa chơi cùng đệ đệ giải buồn, sau lại dặn dò Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử một lần lúc này mới đi.
Nếu là chuyện khác, bọn họ có thể mang theo Triển Hạc, nhưng việc này không tầm thường, nhà người ta tìm hài tử, chính mình lại mang theo hài tử, chẳng phải chọc vào tâm can nhà người ta sao?
Nghĩ đến Vương Hùng cùng người hắc điếm kia đều ở chỗ này, phỏng chừng cũng chưa có thêm địch nhân mới, khách điếm hẳn là an toàn.
Đoàn người trở lại châu Hoàng Tuyền, Hạ Bạch trước sai người đem những người liên can tạm giam chờ thẩm vấn, sau đó liền cùng Chư Cẩm, Triển Linh, Tịch Đồng đi gặp Chư Thanh Hoài ở sảnh chính.
“Cha, cha nuôi mẹ nuôi,” trước Chư Cẩm giới thiệu “Con có nhắc tới các người, đây là vị Triển cô nương, đây là Tịch thiếu hiệp, bọn họ là đồng môn tinh kỹ.”
Đại trạch Tri châu không phải người nào đều có thể tiến vào, Tịch Đồng nếu đi theo tới cũng phải có cái lý do đứng đắn, Chư Cẩm cũng sợ trưởng bối nhà mình chẳng phân biệt thời điểm mà quan tâm đến dòng dõi, quy củ nên lên tiếng trước.
Lam phu nhân lúc này còn chưa thanh tỉnh, Lam Nguyên thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng đều còn trẻ tuổi trong lòng không khỏi bồn chồn.
Là Chư Thanh Hoài dẫn tiến vào, trước mắt cũng không có biện pháp khác, Lam Nguyên tạm thời áp xuống lòng nghi ngờ, trước đối với Triển Linh cùng Tịch Đồng đứng dậy chắp tay thi lễ “Làm phiền nhị vị!”
Hai người vội đáp lễ “Không dám nhận, chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Người ta tốt xấu gì cũng là ngũ phẩm tri châu, nào để họ bái lạy mình!
Sáng sớm Chư Thanh Hoài đã sai người chuẩn bị tốt than củi cùng giấy trắng, mọi người đơn giản hàn huyên qua, Triển Linh liền thỉnh Lam Nguyên miêu tả bộ dạng nhi tử.
Lam Nguyên suy nghĩ một hồi “Đến tháng mười này được năm tuổi, mặt nhỏ, đôi mắt giống ta nhưng lớn hơn một chút; Miệng nhỏ, môi hồng… Dáng người mập tròn, hiện giờ không biết như thế nào.”
Nói xong, lại than một hồi khí.
Bên kia Triển Linh cùng Tịch Đồng nhìn nhau cũng không nói gì, không tiếng động thở dài một cái.
Nguyên nhân chính là, thông tin vị Lam đại nhân này cung cấp quá sơ sài, căn bản không có tiêu chí đặc thù, mặc dù Triển Linh tận lực có thể họa ra, chỉ sợ không giống được mấy phần.
Nàng đành phải ăn ngay nói thật, lại nhẫn nại gợi ý “Thứ ta nói thẳng, đại nhân, ngài cần phải hồi ức lại cẩn thận một phen, tốt nhất nêu ra được hình thái đặc thù của lệnh lang, hoặc là lúc ấy mặc cái gì. Bằng không bức họa cùng người sai biệt rất lớn, khi tìm thợ mộc khắc bản lại giảm độ chân thực thêm nữa, chỉ sợ dán ra ngoài cũng không mấy tác dụng.”
Lam Nguyên cũng là đầu tiếp xúc thần kỹ vẽ tranh, vốn có chút khẩn trương cùng không xác định, lúc này bị Triển Linh thúc giục thì càng mờ mịt hơn, suy nghĩ nửa ngày chỉ có thể nói ra “Triếp Nhi rất là thông tuệ” một cái tin tức mới nhưng không có được chỗ nào phân biệt dáng hình.
Thấy Triển Linh vẫn là biểu hiện cau mày, mà gương mặt Tịch thiếu hiệp không chút biểu tình nào, Lam Nguyên cũng không có biện pháp nào, đành sai hạ nhân phía sau “Đi nhìn xem phu nhân tỉnh chưa.”
Triển Linh hơi nhướng mày, làm động tác điều chỉnh giấy trao đổi cùng Tịch Đồng “Điển hình có sinh không có dục.”
Rõ ràng, vị Lam đại nhân này cùng nhi tử ít tiếp xúc như trong tưởng tượng nhiều, thế nên hoàn toàn nhớ không nổi chi tiết trừ bỏ vẻ mặt bên ngoài.
Tịch Đồng trộm nhéo tay nàng, không tiếng động nói: Tạm thời đừng nóng nảy.
Triển Linh hừ một tiếng, đối với Lam Nguyên không có ấn tượng tốt gì.
Đều là cha, vị Lam đại nhân này so với Chư Thanh Hoài không thể sánh bằng. Đứa con trai đầu sơ ý như thế, nếu là nữ nhi như Chư Cẩm vậy, hắn thật sự có thể như Chư Thanh Hoài mười năm như một mỗi ngày cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều hỏi đến sao?
Không bao lâu, phía sau liền truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, đồng thời là thanh âm hỗn loạn của nữ tử trung niên hoảng hốt “Là, là họa sĩ kia tới sao? Con ta, con ta a!”
Thanh âm ngày càng gần, Chư Cẩm cũng qua đi nghênh đón, thực mau từ phía sau bình phong đi ra một mỹ phụ trung niên. Quần áo phụ nhân kia đẹp và quý giá, sắc mặt trắng bệch, thân mình xiêu vẹo đứng không vững, Chư Cẩm cùng mấy cái nha đầu tiến đỡ mới không có té ngã.
Chư Cẩm đem sự tình nói với Lam phu nhân, bà đứng dậy nói lời cảm tạ cùng Triển Linh và Tịch Đồng, hai người liền phải đứng lên đáp lễ lại.
Một lần nữa ngồi xuống, trong mắt Lam phu nhân nước mắt liền lăn xuống.
Nàng tiếp nhận khăn tay từ nha đầu lau một hồi, thút tha thút thít nói “Từ khi con ta bị ác nhân bắt đi, cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng ta đều không an…”
Nói tới đây, nàng ta khóc khản giọng không nói nổi nữa.
Ngay cả Chư Cẩm sinh trưởng trong gia tộc lớn cũng có chút chịu không nổi hành vi của các quý phụ động một chút là khóc, huống chi Triển Linh cùng Tịch Đồng này đổ máu, đổ mồ hôi chứ không đổ lệ? Tuy có chút đồng tình, nhưng thâm tâm là không chịu nỗi, chỉ là không có phương tiện ngăn lại thôi.
Thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng biểu tình cứng đờ, Chư Cẩm cơ linh vội bưng ly trà, lại ôn nhu khuyên nhủ “Mẹ nuôi, con biết người cùng cha nuôi yêu thương đệ đệ, chỉ là giờ phút này không phải thời điểm thương tâm, việc cấp bách cần phải thỉnh Triển cô nương cùng Tịch thiếu hiệp giúp đỡ đem bức họa làm ra, chúng ta cũng thật sớm tìm được đệ đệ về nhà.”
Nàng khuyên như vậy vài lần, Lam đại nhân cùng Chư Thanh Hoài cũng mở miệng an ủi, Lam phu nhân lúc này mới thôi.
Đúng là được mẹ cũng được cha, Lam phu nhân nỗ lực hồi ức một lát, bổ sung vài giờ được vài điểm “Nó có đeo cái khóa trường mệnh nhưng dạng gì cũng không nhớ vì là nhũ mẫu chọn, ta này… Đúng rồi, Triếp Nhi rất là hiểu chuyện, lúc ấy còn muốn cùng ta hái hoa thì bị thương tay, miệng vết thương thật sâu…”
Nàng còn chưa nói xong, biểu tình Triển Linh dần dần thay đổi, trong lòng đang đánh cỗ bang bang.
Tịch Đồng nhận thấy nàng không thích hợp, vội thấp giọng hỏi “Sao vậy?”
Triển Linh hít sâu một hơi, nỗ lực ngăn chặn dòng cảm xúc phức tạp trong lòng, lại không rảnh trả lời, chỉ là cố gắng trấn định truy vấn hỏi “Còn gì nữa không?”
Lam phu nhân mặt ủ mày ê suy nghĩ nửa ngày, chung quy lắc đầu, thập phần suy yếu nói “Một chốc, ta thật sự nghĩ không ra, không bằng kêu nhũ mẫu tới hỏi một chút.”
Trong lòng Triển Linh bỗng dâng lên một chút tức giận, chính nàng cũng minh bạch ngọn nguồn tức giận này không đơn thuần nhưng vô pháp khắc chế, chỉ có thể mặc cho g nó trong lồng ngực hừng hực thiêu đốt.
Đương cha, đương mẹ còn không bằng cái nhũ mẫu?
Tay nàng bắt đầu run nhè nhẹ, Tịch Đồng càng thêm lo lắng “Không có việc gì đi?”
Triển Linh hít sâu vài lần, mạnh mẽ bình phục phiền loạn trong lòng “Không sao.”
Lại qua chừng một nén nhang nhũ mẫu tới.
Nghe xong chủ nhân phân phó, nhũ mẫu tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn một năm một mười nói ra, nàng mở miệng nói, so với vợ chồng Lam thị tường tận hơn nhiều.
Từ chi tiết bớt lớn nhỏ ở đâu, chân tay lớn nhỏ thế nào, đôi mắt ra làm sao, làm răng thế nào, thậm chí mỗi thói quen hằng ngày của thiếu gia cũng không bỏ sót.
Nhưng nhũ mẫu nói càng nhiều, biểu tình Triển Linh càng thêm khó có thể bảo trì trấn định, cuối cùng Chư Cẩm cũng phát hiện ra nàng khác thường.
“Triển tỷ tỷ?”
Triển Linh cảm thấy hô hấp mình thật khó khăn, dường như dưỡng khí bị căn phòng này rút hết, chỉ cần nàng ngồi ngốc thêm một khắc nữa, một là nàng hít thở không thông, hai là nàng ra tay đánh người.
“Xin lỗi, bỗng nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc, xin cáo từ!”
“Triển cô nương?”
Mọi người bị biến cố này kinh sợ, định đứng dậy giữ lại, lại thấy Triển Linh cùng Tịch Đồng như một trận gió dường như biến mất.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa muốn nói cái gì liền phát hiện bức họa vừa rồi bị Triển Linh vứt trên mặt đất, Chư Cẩm chạy nhanh qua nhặt lên, lật ra liền hoảng sợ kinh hô “Hạc Nhi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook