Tiệm Cơm Nhỏ
-
Chương 22-1
Cứ nghĩ một nồi hầm củ cải, cải trắng đó phải cho heo ăn, không nghĩ tới vừa để lên bàn đã bị bọn Tiểu Ngũ mới tới làm một loáng ăn sạch sẽ.
Tiểu Ngũ còn liếm miệng thổn thức “Đã để chưởng quầy tiêu pha rồi, nấu thức ăn ngon như vậy cho chúng ta, chúng ta nhất định làm việc thật tốt!”
Nếu hai tiểu oa cùng bà nương nhà hắn cũng có được bữa cơm như vậy thì tốt rồi!
Đám người Đại Bảo cũng ra sức gật đầu “Rất thơm, món này dùng rất nhiều mỡ đó!”
“Chưởng quầy thật quá là hào phóng!”
Cho nên nồi hầm gà củ cải kia, trông khác biệt một trời một vực với nồi hầm vừa rồi, bọn họ không dám động đũa vào, bản thân họ nghĩ món đó không dành riêng cho bọn họ.
Thiết nghĩ, chưởng quầy bao cơm đã đủ phúc hậu rồi, mà thức ăn còn dùng mỡ heo nấu nữa, có đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai!
Một đám người chết sống không dám đụng vào, Triển Linh không biết phải làm sao đành giao Thiết Trụ phân cho bốn người họ ăn.
Thịt gà là thức ăn mặn được củ cải hấp thu tốt, lúc này không hăng mà hương thơm thanh ngọt… Béo mà không ngán!
Ăn qua cơm trưa không bao lâu, người tửu lầu Phan Gia tới.
Là đại tiểu tử hai mấy tuổi, mặc áo bông quần bông màu xám, mang đai lưng màu chàm cùng với sắc màu mũ bông đội, trông hắn khá nhanh nhẹn.
“Triển cô nương.” Hắn cười nói ý đồ mình đến “Chưởng quầy chúng ta nói, lần trước cô nương đưa đồ chua cùng trứng muối ăn đều rất ngon, gần đây chưa thấy cô nương lại thành, chưởng quầy bảo tiểu nhân tới hỏi xem có thể mua một ít về không?”
Triển Linh chờ chính là cái này “Tất nhiên là được, bất quá ta có điều kiện cần thỏa thuận trước.”
Tiểu nhị kia gật đầu “Thỉnh cô nương nói.”
“Ta có thể định kỳ đem đồ chua cùng trứng muối bán cho các người, đồ chua tính bốn mươi văn, trứng muối tính hai văn một cái, nhưng khi các người bán ra, đồ chua có thể bán năm mươi văn một bình, trứng muối ba văn một cái, không thể tùy ý tăng giảm, ta giao kèo như vậy ngươi xem có được không?”
Nàng không tính toán làm đại lý độc nhất vô nhị gì cả, chỉ muốn phát triển “Khách Điếm Một Nhà” duy nhất này thôi, cho nên nhất định bảo đảm thống nhất hết thảy, bằng không đến lúc đó người ta tâm tư thay đổi đạp ngã mình, sẽ tạo thành ác tính cạnh tranh.
Tiểu nhị gật đầu “Tất nhiên là có thể.”
Đáp ứng không phải quá sảng khoái đi? Triển Linh liền cười “Ngươi không cần xin chỉ thị chưởng quầy sao?”
“Trước khi đi chưởng quầy có phân phó.” Mồm miệng tiểu nhị này thật lanh lợi, bộ dáng ôn hòa, lời nói thực êm tai “Đừng nhìn Triển cô nương là cô nương trẻ tuổi, nhưng khi bàn chuyện thì không có chỗ nào không được, so với thương gia nhiều năm còn không bằng! Làm việc đầu đuôi dứt khoát, sẽ không mở miệng lung tung, cho nên có dặn dò, chỉ cần cô nương không chuyển nơi buôn bán thì tiểu nhân đều có thể đồng ý.”
Phan chưởng quầy này thật đúng là cáo già xảo quyệt, dăm ba câu liền đem quả bóng cao su kia đá lại phía mình.
Nói vậy, thời điểm Triển Linh đưa đồ chua cùng trứng muối thì Phan chưởng quầy đã nghĩ đến chuyện làm ăn này rồi, cho nên mới có nhất chiêu này.
Ha hả, cáo già, thật sự là cáo già mà.
“Được chưởng quầy các ngươi cất nhắc, ta không còn gì để nói” Triển Linh cười một hồi “Ngươi đi một chuyến thật không dễ dàng, đến trước đại đường thong thả ngồi uống trà đợi ta viết một phần khế ước, ngươi mang về cho chưởng quầy xem điểm chỉ vào, lần sau đến đưa lại cho ta.”
Nói miệng không bằng có chứng từ, giấy trắng mực đen rõ ràng mới an tâm.
Tiểu nhị cười tủm tỉm đi dùng trà, không bao lâu Triển Linh cầm hai bản khế ước lại “Ta lập và ấn dấu tay rồi, ngươi giao cho chưởng quầy xem, nếu có cái gì không ổn nói mọi việc đều có thể thương nghị lại.”
“Triển cô nương khách khí rồi!” tiểu nhị nhanh nhẹn thu hồi công văn, cất vào trong lồng ngực, ngọt ngào nói “Chưởng quầy nói cô nương nhanh nhẹn và cẩn thận, tất nhiên là không có chỗ nào không tốt.”
Người tiểu nhị này tuổi không lớn, nói chuyện làm việc khôn khéo đưa đẩy, một giọt nước cũng khó rơi ra được.
Lần trước Triển Linh có bảo Thiết Trụ vào thành mua ít trứng gà vịt, thêm mỗi ngày thu được hơn mười cái trứng gà đẻ, lúc này tạm cung cấp đủ.
Một trăm trứng gà trứng vịt cho vào sọt tre nhỏ, đồ chua 80 bình.
Tiểu nhị đang cùng đứng tính tiền, lại thấy những bình kia không khỏi nghi hoặc “Đây là vật gì?”
“Trứng bắc thảo” Triển Linh mở ra cho hắn nhìn, liền thấy những trái trứng vịt màu xanh nhạt ngâm trong bên trong “Đây là trứng muối đặc biệt, ta mới làm sáng hôm nay, phương pháp ăn ta ghi sẵn rồi, đem về cho chưởng quầy xem, nếu được lần tới đến lấy!”
Trứng bắc thảo? Nhìn món này đặc sắc như vậy hắn cũng không đoán được nguyên liệu làm như thế nào. Chẳng lẽ đây là cây tùng thượng kết?
Chỉ nghe nói cây tùng thượng kết tùng quả, nhưng không nghe nói cây tùng sẽ đẻ trứng…
Một canh giờ sau, Phan chưởng quầy nhìn năm trái trứng vịt trên bàn, nghe tên gọi thực khó hiểu.
Trái trứng tròn vo có một màu sắc khác biệt thật xinh đẹp, nhưng mặc ông có xoay nó nhìn tới nhìn lui cũng không đoán được, nó có giống trứng vịt thông thường không!
Nhìn thật là đẹp nhưng cũng đều là trứng vịt mà thôi!
“Triển cô nương cố ý cho ngươi đem về dùng thử?” Phan chưởng quầy vuốt chòm râu nửa ngày nghĩ nghĩ, vẫn không sao nghĩ ra được hàm ý trong đó.
Tiểu nhị gật đầu “Vâng, nói gọi là trứng bắc thảo gì đó. Tiểu nhân nghĩ muốn nổ tung đầu, cũng không cảm thấy cùng cây tùng có liên hệ gì.”
Đúng rồi, cây tùng nở hoa sao?
Châu Hoàng Tuyền này cây tùng không nhiều lắm, cái này thật đúng là ông không biết rõ rồi.
Phan chưởng quầy đã hiểu, lúc này mới lấy phương pháp làm món này ra xem, híp mắt nhìn một lát “Thôi, đi phòng bếp lấy chút gừng tươi băm, chút hương dấm, nước tương. Đúng rồi, hương dấm ủ ở phủ phía tây!”
Tiểu nhị nhận lệnh đi, Phan chưởng quầy rửa tay sạch sẽ bắt đầu lột trứng vịt, kết quả mới hé ra một chút liền hít phải mùi hương gay mũi, suýt nữa quăng trứng vịt ra ngoài.
Này, này, sao nó thối như vậy? Hay là hư rồi?
Ông không vội quăng trứng vịt đi, cầm tờ giấy Triển Linh viết xem lại lần nữa liền bật cười “Ha ha ha, vị Triển cô nương này.”
Cái thứ gì “Chất màu xanh lá, hương thơm thuần hậu kỳ lạ” đây chính là mình vừa cảm nghiệm đây sao?
Không bao lâu tiểu nhị bưng cái khay đi lại, vừa đẩy cửa vào liền oa một tiếng “Ai nha, chưởng quầy, cái gì mùi gì kinh thế? Có thứ gì hỏng rồi sao?”
Liền thấy chưởng quầy bọn họ cười ha hả, nâng một quả trứng màu xanh nhạt xoay trên tay, mỗi góc nhìn cảm nhận thị giác khác nhau!
“Này, đây là vật gì?” Tiểu nhị kinh ngạc nói.
“Ha hả, lão phu cũng là lần đầu nhìn thấy” Phan chưởng quầy cảm khái vạn lần “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a!”
Tiểu nhị cũng là người lanh lợi, nhìn vỏ trứng trên bàn lại nhìn trái trứng kia, bừng tỉnh đại ngộ “Ấy, Thứ này trong miệng cô nương cũng là trứng muối đúng không? Diệu, thật sự là diệu!”
Hoa, mùa đông sẽ kết sương hoa sao? Tinh xảo mà mỹ lệ.
Phan chưởng quầy cười ha hả nhìn “Bản thuyết minh”, đem trứng bắc thảo ra dĩa, bừng bừng hứng thú hòa gừng băm, hương dấm cùng nước tương chan lên trái trứng, rẽ một khối cho vào trong miệng.
Quả nhiên, mùi hương kỳ lạ!
Ăn lòng trắng trứng cảm giác như ăn thịt heo đông lạnh vậy, lòng đỏ trứng thẩm thấu nguyên liệu muối, hương vị đặc thù khó quên.
Thật không biết cách làm thế nào mà thời điểm ông mới bóc vỏ ra, hương khí kỳ dị suýt nữa bị sặc chảy nước mắt. Nhưng khi ăn chung với nước chấm kia, hương vị được dung hợp quả là diệu kỳ!
Diệu, diệu a, thật sự là tuyệt không thể tả!
“Lại, ngươi cũng nếm thử xem.” Ông cười mời tiểu nhị.
Tiểu nhị kia vốn là tâm phúc của ông, nên hành sự so với người khác thoải mái hơn, thấy ông nói vậy hắn không thể chối từ, nghe lời nâng đũa gắp một khối “Tiểu nhân lại được thơm lây.”
Nhưng mà hắn mới vừa ăn một ngụm suýt nữa nhổ ra rồi!
“Chưởng quầy, ngài là trêu đùa tiểu nhân sao?”
Này, đây là cái mùi vị gì thế này!
Tiểu nhị một mặt nhăn nhó, ba ba ủy khuất.
Lâu rồi chưa có cơ hội trêu chọc người, Phan chưởng quầy cười thực giống hài tử, nếp nhăn trên mặt đều nở hoa. Ông cầm tờ giấy lên nói “Đây không phải lỗi lão phu, ngươi đi tìm Triển cô nương mà tố, nàng có nói qua, tùy ý thích mỗi người, nếu thích ăn sẽ mê tận xương cốt, nếu ăn không quen, ha ha, lại có đạo lý ăn không quen này!”
Tiểu nhị uống vào mấy ngụm nước, nghe vậy cũng cười “Hai vị đều là đại chưởng quầy, lại cố tình trêu đùa tiểu nhân, bảo tiểu nhân đi đâu nói lý lẽ đây?”
Khách quen tửu lầu Phan Gia bỗng phát hiện trong tiệm có thêm ba món ăn sáng mới: Rau muối chua, trứng vàng bạc và trứng bắc thảo.
Các khách nhân cảm thấy mới lạ liền gọi tiểu nhị tới dò hỏi, tiểu nhị kia liền cười nói “Đây là món chiêu bài của Khách Điếm Một Nhà ngoài thành, trừ bỏ bọn họ, chỉ có tửu lầu chúng ta có món này, làm món khai vị ăn khá ngon miệng. Duy món trứng bắc thảo kia có mùi hương kỳ lạ, chưa chắc vừa ý mỗi người, người có duyên mới thích thôi.”
Khách Điếm Một Nhà? Tên gọi này thật là kỳ quái.
Nhưng có mấy người mới từ nơi khác trở về, nghe xong lời này liền vỗ đùi bừng tỉnh “Ta nói tên này nghe sao quen thuộc như vậy, không phải hôm kia ta cùng các ngươi nói tân khách điếm ngoài thành cách đây bốn mươi dặm sao? Giá cả rất hợp lý. Tháng trước ta có ở đó một đêm! Cũng có ăn qua đồ chua này, hiện giờ còn nhớ mãi không quên đó, không nghĩ hôm nay ở chỗ này gặp được. Này tiểu nhị, đem lên một phần đồ chua ta nếm thử, nếu đúng mùi vị đó thì lấy cho ta một bình, bà nương trong nhà đang hoài thai, ăn cái gì cũng đều phun ra hết, ngược lại có món này còn ăn được chút cơm!”
“Có ngay!” Tiểu nhị sảng khoái nói “Một dĩa mười đồng tiền lớn, còn hai loại trứng mới kia, mùi vị đều thật mỹ diệu, khách quan có muốn nếm thử không?”
Khách quen tửu lầu Phan Gia chỗ nào có thiếu bạc? Mặc dù không dư dả nhiều, nhưng nếu bước vào đây đều là những người được ăn uống đầy đủ!
Người nọ hơi suy tư “Tên gọi thực dễ nghe, chỉ là không biết tư vị nó như thế nào, thôi, thử trước một đĩa vậy.”
“Khách quan” tiểu nhị lại cười nói “Trứng này đặc biệt, thử trước mỗi thứ một trái khỏi lãng phí, nếu hợp hãy gọi tiếp. Trứng vàng bạc ba văn tiền một cái, trứng bắc thảo năm văn tiền một cái.”
“A, quý như vậy sao!” Lúc bọn họ đương nói chuyện, mọi người đều dựng lỗ tai nghe, hiện giờ nghe xong giá cả không khỏi sôi nổi ra tiếng.
“Trứng gà tươi bên ngoài bất quá một văn tiền một cái, trứng này thế nào mà quý như vậy! Chẳng lẽ thật sự nạm lá vàng lá bạc lên sao?”
“Tuy ta có tiền, nhưng không thể ăn uống phung phí như vậy được!”
Tiểu nhị qua huấn luyện cũng không nóng vội, mỉm cười, chờ bọn họ nói xong mới không nhanh không chậm giải thích “Các vị khách quan, tửu lầu Phan Gia chúng ta mở cửa nhiều năm có từng khiến khách quan bất bình lần nào chưa?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau liền im lặng không nói.
Xác thật, tửu lầu Phan Gia từ khi mở cửa hàng đến nay, sở dĩ có thể trải qua mưa gió mà sừng sững không ngã, không thể không nói đến sự quản lý của các thế hệ trưởng quầy!
“Trứng vàng bạc kia thật ra phải tốn chút công phu, mà trứng bắc thảo càng không cần nói đến, đừng nói đến ba lượng cũng không dễ dàng mua được! Bổn tiệm cùng Khách Điếm Một Nhà kia giá bán giống nhau, chỉ tính thêm phí chuyên chở do không tự làm ra, chư vị ở chỗ này ăn tất nhiên giá cả chênh hơn một ít rồi, chứ cần gì một chút lời nhiều mà tổn hại thanh danh bổn tiệm chúng ta?”
Ừ, lời này cũng có chút đạo lý.
Bất quá mấy văn tiền thôi, nếm thử chút xem sao!
Vì thế những người này liền muốn một cái, hai cái, tiểu nhị đều nhanh nhẹn ghi nhớ hết, rồi chạy ra sau bếp.
Không bao lâu, người muốn món đồ chua liền được bưng lên trước, mọi người thấy một màu trắng sứ tinh tế, phía trên rãi chút rau xanh đỏ trắng đan xen chỉnh tề, hương thơm tỏa ra thơm ngất.
Người nọ không nói hai lời cầm đũa lên gắp, nhai nhai lại liên tiếp gật đầu “Không tồi, đúng là cái mùi vị này!”
Hắn quay đầu gọi tiểu nhị “Ngươi lại, lấy cho ta một bình đem về!”
“Xin lỗi, khách quan” tiểu nhị lại xin lỗi nói “Nói mãi Khách Điếm Một Nhà mới nhượn lại vài bình, chưởng quầy e sợ không đủ bán, hiện giờ chỉ ấn bán theo dĩa, tháng sau sẽ nhiều hơn.”
Một bình đồ chua có thể phân năm đĩa, tổng cộng có tám mươi bình, một ngày khách nhân tửu lầu Phan Gia lui tới đếm không hết, một người kêu hai đĩa liền không có, thật không đủ bán!
Triển Linh không nghĩ tới Phan chưởng quầy cần lúc này, cho nên thật không có làm quá nhiều, cũng chỉ có thể phân vài chục bình trước thôi.
“Hả, sao mất hứng như vậy!” Người nọ không vui nói, đúng là không có phương pháp nào sao, vậy ông chỉ còn cách cho hạ nhân ra ngoài thành mua về thôi “Chuyện này phu nhân ta mà biết được, ngày mai liền bắt ra ngoài thành mua cho bằng được mà coi!”
Khách Điếm Một Nhà thực tốt chỉ là có chút xa, ước chừng bốn mươi dặm, nếu không có việc gì quan trọng thật sự không cho người đi mua về!
Thấy vậy có mấy người cũng muốn thử, để biết hương vị nó thế nào.
Trứng vàng bạc hương thơm nồng, già trẻ đều thích ăn hai trái. Chỉ là trứng bắc thảo kia… Thật sự một lời khó nói hết.
Nhưng đều là mỹ thực:
Tinh xảo đặc sắc, dường như viên ngọc thượng đẳng tạo hình, hơi đụng vào liền cảm giác có lực đàn hồi, giống như rau câu vậy. Khó nhất chính là, phía trên có hoa văn tinh xảo đa dạng, từ trong ra ngoài, có thể thấy được rõ ràng. Thật sự là trời sinh hoàn mỹ.
Nói thôi người nghe khó có thể tin, nhìn thấy rồi không khỏi khiến người kinh ngạc cảm thán!
Đáng giá, giá cả như vậy xứng đáng!
Lập tức người có lòng thi sỹ ví von, cái gì mà “Giọt sương rơi” “Ngọc trời” mọi người liên sôi nổi vỗ tay, lại tán một hồi, khen tặng hắn văn phong hay này nọ.
“Quá khen quá khen, đa tạ.” Cử nhân kia mặt đầy ý cười khiêm tốn nói, chắp tay thi lễ bá quan xong sau mới tiêu sái ngồi xuống, cầm đũa liền ăn.
Đã nghe tiểu nhị nói trước rồi, nhưng ngay sau đó hắn vẫn oa một tiếng kêu lên, muốn phun ra.
“Đây là thứ gì! Thối hoắc!” Hắn hoảng sợ xoa miệng, bản thân thổn thức đã làm trò trước nhiều người rồi, trí thức thật sự chẳng khác nào quét rác…
Đúng là quá kỳ quái!
Mọi người được một trận cười vang, không cần tiểu nhị tiến lên giải thích, người thích ăn liền trêu chọc nói “Xem ra lão gia ngươi là người không có duyên rồi!”
Lời còn chưa dứt, mọi người lại lần nữa vỗ bàn cười thành một đoàn.
Cử nhân vẫn cử chỉ tiêu sái, sau kinh ngạc một lát cũng cười theo, lại vuốt đầu tự giễu “Xem ra là ta không có phúc phận này! Mà cũng nói lại, ta cần gì cùng con trứng kết duyên chứ!”
Mọi người lại cười nghiêng ngã, cử nhân kia nhìn bốn phía mặt đầy khó tin “Các người có thể ăn sao!”
Ngày hôm nay, người đến quán chỉ có bốn hay sáu người không ăn quen, nghe tới hận tránh không kịp.
Triển Linh không biết trứng bắc thảo nhà mình trở thành sự lạ ở châu Hoàng Tuyền, người thích ăn hay không thích ăn đều nghị luận sôi nổi ở trà lâu, nếu ai chưa từng nghe qua thật đúng là quê mùa rồi!
Còn một tháng liền ăn tết, nàng vội vàng chuẩn bị hàng tết.
Thịt gà vịt hong gió trước đó đã có thể ăn, để một ít dùng nấu món ăn cho những người lỡ đường hay ở trọ.
Thịt hong gió có tính dai, càng nhai càng thơm, duy người không có răng không thể ăn được.
Ăn trực tiếp cũng ngon mà đem hầm cũng ngon không kém, so với thịt tươi hương vị có nét đặc trưng riêng.
Tiểu Ngũ còn liếm miệng thổn thức “Đã để chưởng quầy tiêu pha rồi, nấu thức ăn ngon như vậy cho chúng ta, chúng ta nhất định làm việc thật tốt!”
Nếu hai tiểu oa cùng bà nương nhà hắn cũng có được bữa cơm như vậy thì tốt rồi!
Đám người Đại Bảo cũng ra sức gật đầu “Rất thơm, món này dùng rất nhiều mỡ đó!”
“Chưởng quầy thật quá là hào phóng!”
Cho nên nồi hầm gà củ cải kia, trông khác biệt một trời một vực với nồi hầm vừa rồi, bọn họ không dám động đũa vào, bản thân họ nghĩ món đó không dành riêng cho bọn họ.
Thiết nghĩ, chưởng quầy bao cơm đã đủ phúc hậu rồi, mà thức ăn còn dùng mỡ heo nấu nữa, có đốt đèn lồng cũng không tìm được người thứ hai!
Một đám người chết sống không dám đụng vào, Triển Linh không biết phải làm sao đành giao Thiết Trụ phân cho bốn người họ ăn.
Thịt gà là thức ăn mặn được củ cải hấp thu tốt, lúc này không hăng mà hương thơm thanh ngọt… Béo mà không ngán!
Ăn qua cơm trưa không bao lâu, người tửu lầu Phan Gia tới.
Là đại tiểu tử hai mấy tuổi, mặc áo bông quần bông màu xám, mang đai lưng màu chàm cùng với sắc màu mũ bông đội, trông hắn khá nhanh nhẹn.
“Triển cô nương.” Hắn cười nói ý đồ mình đến “Chưởng quầy chúng ta nói, lần trước cô nương đưa đồ chua cùng trứng muối ăn đều rất ngon, gần đây chưa thấy cô nương lại thành, chưởng quầy bảo tiểu nhân tới hỏi xem có thể mua một ít về không?”
Triển Linh chờ chính là cái này “Tất nhiên là được, bất quá ta có điều kiện cần thỏa thuận trước.”
Tiểu nhị kia gật đầu “Thỉnh cô nương nói.”
“Ta có thể định kỳ đem đồ chua cùng trứng muối bán cho các người, đồ chua tính bốn mươi văn, trứng muối tính hai văn một cái, nhưng khi các người bán ra, đồ chua có thể bán năm mươi văn một bình, trứng muối ba văn một cái, không thể tùy ý tăng giảm, ta giao kèo như vậy ngươi xem có được không?”
Nàng không tính toán làm đại lý độc nhất vô nhị gì cả, chỉ muốn phát triển “Khách Điếm Một Nhà” duy nhất này thôi, cho nên nhất định bảo đảm thống nhất hết thảy, bằng không đến lúc đó người ta tâm tư thay đổi đạp ngã mình, sẽ tạo thành ác tính cạnh tranh.
Tiểu nhị gật đầu “Tất nhiên là có thể.”
Đáp ứng không phải quá sảng khoái đi? Triển Linh liền cười “Ngươi không cần xin chỉ thị chưởng quầy sao?”
“Trước khi đi chưởng quầy có phân phó.” Mồm miệng tiểu nhị này thật lanh lợi, bộ dáng ôn hòa, lời nói thực êm tai “Đừng nhìn Triển cô nương là cô nương trẻ tuổi, nhưng khi bàn chuyện thì không có chỗ nào không được, so với thương gia nhiều năm còn không bằng! Làm việc đầu đuôi dứt khoát, sẽ không mở miệng lung tung, cho nên có dặn dò, chỉ cần cô nương không chuyển nơi buôn bán thì tiểu nhân đều có thể đồng ý.”
Phan chưởng quầy này thật đúng là cáo già xảo quyệt, dăm ba câu liền đem quả bóng cao su kia đá lại phía mình.
Nói vậy, thời điểm Triển Linh đưa đồ chua cùng trứng muối thì Phan chưởng quầy đã nghĩ đến chuyện làm ăn này rồi, cho nên mới có nhất chiêu này.
Ha hả, cáo già, thật sự là cáo già mà.
“Được chưởng quầy các ngươi cất nhắc, ta không còn gì để nói” Triển Linh cười một hồi “Ngươi đi một chuyến thật không dễ dàng, đến trước đại đường thong thả ngồi uống trà đợi ta viết một phần khế ước, ngươi mang về cho chưởng quầy xem điểm chỉ vào, lần sau đến đưa lại cho ta.”
Nói miệng không bằng có chứng từ, giấy trắng mực đen rõ ràng mới an tâm.
Tiểu nhị cười tủm tỉm đi dùng trà, không bao lâu Triển Linh cầm hai bản khế ước lại “Ta lập và ấn dấu tay rồi, ngươi giao cho chưởng quầy xem, nếu có cái gì không ổn nói mọi việc đều có thể thương nghị lại.”
“Triển cô nương khách khí rồi!” tiểu nhị nhanh nhẹn thu hồi công văn, cất vào trong lồng ngực, ngọt ngào nói “Chưởng quầy nói cô nương nhanh nhẹn và cẩn thận, tất nhiên là không có chỗ nào không tốt.”
Người tiểu nhị này tuổi không lớn, nói chuyện làm việc khôn khéo đưa đẩy, một giọt nước cũng khó rơi ra được.
Lần trước Triển Linh có bảo Thiết Trụ vào thành mua ít trứng gà vịt, thêm mỗi ngày thu được hơn mười cái trứng gà đẻ, lúc này tạm cung cấp đủ.
Một trăm trứng gà trứng vịt cho vào sọt tre nhỏ, đồ chua 80 bình.
Tiểu nhị đang cùng đứng tính tiền, lại thấy những bình kia không khỏi nghi hoặc “Đây là vật gì?”
“Trứng bắc thảo” Triển Linh mở ra cho hắn nhìn, liền thấy những trái trứng vịt màu xanh nhạt ngâm trong bên trong “Đây là trứng muối đặc biệt, ta mới làm sáng hôm nay, phương pháp ăn ta ghi sẵn rồi, đem về cho chưởng quầy xem, nếu được lần tới đến lấy!”
Trứng bắc thảo? Nhìn món này đặc sắc như vậy hắn cũng không đoán được nguyên liệu làm như thế nào. Chẳng lẽ đây là cây tùng thượng kết?
Chỉ nghe nói cây tùng thượng kết tùng quả, nhưng không nghe nói cây tùng sẽ đẻ trứng…
Một canh giờ sau, Phan chưởng quầy nhìn năm trái trứng vịt trên bàn, nghe tên gọi thực khó hiểu.
Trái trứng tròn vo có một màu sắc khác biệt thật xinh đẹp, nhưng mặc ông có xoay nó nhìn tới nhìn lui cũng không đoán được, nó có giống trứng vịt thông thường không!
Nhìn thật là đẹp nhưng cũng đều là trứng vịt mà thôi!
“Triển cô nương cố ý cho ngươi đem về dùng thử?” Phan chưởng quầy vuốt chòm râu nửa ngày nghĩ nghĩ, vẫn không sao nghĩ ra được hàm ý trong đó.
Tiểu nhị gật đầu “Vâng, nói gọi là trứng bắc thảo gì đó. Tiểu nhân nghĩ muốn nổ tung đầu, cũng không cảm thấy cùng cây tùng có liên hệ gì.”
Đúng rồi, cây tùng nở hoa sao?
Châu Hoàng Tuyền này cây tùng không nhiều lắm, cái này thật đúng là ông không biết rõ rồi.
Phan chưởng quầy đã hiểu, lúc này mới lấy phương pháp làm món này ra xem, híp mắt nhìn một lát “Thôi, đi phòng bếp lấy chút gừng tươi băm, chút hương dấm, nước tương. Đúng rồi, hương dấm ủ ở phủ phía tây!”
Tiểu nhị nhận lệnh đi, Phan chưởng quầy rửa tay sạch sẽ bắt đầu lột trứng vịt, kết quả mới hé ra một chút liền hít phải mùi hương gay mũi, suýt nữa quăng trứng vịt ra ngoài.
Này, này, sao nó thối như vậy? Hay là hư rồi?
Ông không vội quăng trứng vịt đi, cầm tờ giấy Triển Linh viết xem lại lần nữa liền bật cười “Ha ha ha, vị Triển cô nương này.”
Cái thứ gì “Chất màu xanh lá, hương thơm thuần hậu kỳ lạ” đây chính là mình vừa cảm nghiệm đây sao?
Không bao lâu tiểu nhị bưng cái khay đi lại, vừa đẩy cửa vào liền oa một tiếng “Ai nha, chưởng quầy, cái gì mùi gì kinh thế? Có thứ gì hỏng rồi sao?”
Liền thấy chưởng quầy bọn họ cười ha hả, nâng một quả trứng màu xanh nhạt xoay trên tay, mỗi góc nhìn cảm nhận thị giác khác nhau!
“Này, đây là vật gì?” Tiểu nhị kinh ngạc nói.
“Ha hả, lão phu cũng là lần đầu nhìn thấy” Phan chưởng quầy cảm khái vạn lần “Hậu sinh khả uý, hậu sinh khả uý a!”
Tiểu nhị cũng là người lanh lợi, nhìn vỏ trứng trên bàn lại nhìn trái trứng kia, bừng tỉnh đại ngộ “Ấy, Thứ này trong miệng cô nương cũng là trứng muối đúng không? Diệu, thật sự là diệu!”
Hoa, mùa đông sẽ kết sương hoa sao? Tinh xảo mà mỹ lệ.
Phan chưởng quầy cười ha hả nhìn “Bản thuyết minh”, đem trứng bắc thảo ra dĩa, bừng bừng hứng thú hòa gừng băm, hương dấm cùng nước tương chan lên trái trứng, rẽ một khối cho vào trong miệng.
Quả nhiên, mùi hương kỳ lạ!
Ăn lòng trắng trứng cảm giác như ăn thịt heo đông lạnh vậy, lòng đỏ trứng thẩm thấu nguyên liệu muối, hương vị đặc thù khó quên.
Thật không biết cách làm thế nào mà thời điểm ông mới bóc vỏ ra, hương khí kỳ dị suýt nữa bị sặc chảy nước mắt. Nhưng khi ăn chung với nước chấm kia, hương vị được dung hợp quả là diệu kỳ!
Diệu, diệu a, thật sự là tuyệt không thể tả!
“Lại, ngươi cũng nếm thử xem.” Ông cười mời tiểu nhị.
Tiểu nhị kia vốn là tâm phúc của ông, nên hành sự so với người khác thoải mái hơn, thấy ông nói vậy hắn không thể chối từ, nghe lời nâng đũa gắp một khối “Tiểu nhân lại được thơm lây.”
Nhưng mà hắn mới vừa ăn một ngụm suýt nữa nhổ ra rồi!
“Chưởng quầy, ngài là trêu đùa tiểu nhân sao?”
Này, đây là cái mùi vị gì thế này!
Tiểu nhị một mặt nhăn nhó, ba ba ủy khuất.
Lâu rồi chưa có cơ hội trêu chọc người, Phan chưởng quầy cười thực giống hài tử, nếp nhăn trên mặt đều nở hoa. Ông cầm tờ giấy lên nói “Đây không phải lỗi lão phu, ngươi đi tìm Triển cô nương mà tố, nàng có nói qua, tùy ý thích mỗi người, nếu thích ăn sẽ mê tận xương cốt, nếu ăn không quen, ha ha, lại có đạo lý ăn không quen này!”
Tiểu nhị uống vào mấy ngụm nước, nghe vậy cũng cười “Hai vị đều là đại chưởng quầy, lại cố tình trêu đùa tiểu nhân, bảo tiểu nhân đi đâu nói lý lẽ đây?”
Khách quen tửu lầu Phan Gia bỗng phát hiện trong tiệm có thêm ba món ăn sáng mới: Rau muối chua, trứng vàng bạc và trứng bắc thảo.
Các khách nhân cảm thấy mới lạ liền gọi tiểu nhị tới dò hỏi, tiểu nhị kia liền cười nói “Đây là món chiêu bài của Khách Điếm Một Nhà ngoài thành, trừ bỏ bọn họ, chỉ có tửu lầu chúng ta có món này, làm món khai vị ăn khá ngon miệng. Duy món trứng bắc thảo kia có mùi hương kỳ lạ, chưa chắc vừa ý mỗi người, người có duyên mới thích thôi.”
Khách Điếm Một Nhà? Tên gọi này thật là kỳ quái.
Nhưng có mấy người mới từ nơi khác trở về, nghe xong lời này liền vỗ đùi bừng tỉnh “Ta nói tên này nghe sao quen thuộc như vậy, không phải hôm kia ta cùng các ngươi nói tân khách điếm ngoài thành cách đây bốn mươi dặm sao? Giá cả rất hợp lý. Tháng trước ta có ở đó một đêm! Cũng có ăn qua đồ chua này, hiện giờ còn nhớ mãi không quên đó, không nghĩ hôm nay ở chỗ này gặp được. Này tiểu nhị, đem lên một phần đồ chua ta nếm thử, nếu đúng mùi vị đó thì lấy cho ta một bình, bà nương trong nhà đang hoài thai, ăn cái gì cũng đều phun ra hết, ngược lại có món này còn ăn được chút cơm!”
“Có ngay!” Tiểu nhị sảng khoái nói “Một dĩa mười đồng tiền lớn, còn hai loại trứng mới kia, mùi vị đều thật mỹ diệu, khách quan có muốn nếm thử không?”
Khách quen tửu lầu Phan Gia chỗ nào có thiếu bạc? Mặc dù không dư dả nhiều, nhưng nếu bước vào đây đều là những người được ăn uống đầy đủ!
Người nọ hơi suy tư “Tên gọi thực dễ nghe, chỉ là không biết tư vị nó như thế nào, thôi, thử trước một đĩa vậy.”
“Khách quan” tiểu nhị lại cười nói “Trứng này đặc biệt, thử trước mỗi thứ một trái khỏi lãng phí, nếu hợp hãy gọi tiếp. Trứng vàng bạc ba văn tiền một cái, trứng bắc thảo năm văn tiền một cái.”
“A, quý như vậy sao!” Lúc bọn họ đương nói chuyện, mọi người đều dựng lỗ tai nghe, hiện giờ nghe xong giá cả không khỏi sôi nổi ra tiếng.
“Trứng gà tươi bên ngoài bất quá một văn tiền một cái, trứng này thế nào mà quý như vậy! Chẳng lẽ thật sự nạm lá vàng lá bạc lên sao?”
“Tuy ta có tiền, nhưng không thể ăn uống phung phí như vậy được!”
Tiểu nhị qua huấn luyện cũng không nóng vội, mỉm cười, chờ bọn họ nói xong mới không nhanh không chậm giải thích “Các vị khách quan, tửu lầu Phan Gia chúng ta mở cửa nhiều năm có từng khiến khách quan bất bình lần nào chưa?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau liền im lặng không nói.
Xác thật, tửu lầu Phan Gia từ khi mở cửa hàng đến nay, sở dĩ có thể trải qua mưa gió mà sừng sững không ngã, không thể không nói đến sự quản lý của các thế hệ trưởng quầy!
“Trứng vàng bạc kia thật ra phải tốn chút công phu, mà trứng bắc thảo càng không cần nói đến, đừng nói đến ba lượng cũng không dễ dàng mua được! Bổn tiệm cùng Khách Điếm Một Nhà kia giá bán giống nhau, chỉ tính thêm phí chuyên chở do không tự làm ra, chư vị ở chỗ này ăn tất nhiên giá cả chênh hơn một ít rồi, chứ cần gì một chút lời nhiều mà tổn hại thanh danh bổn tiệm chúng ta?”
Ừ, lời này cũng có chút đạo lý.
Bất quá mấy văn tiền thôi, nếm thử chút xem sao!
Vì thế những người này liền muốn một cái, hai cái, tiểu nhị đều nhanh nhẹn ghi nhớ hết, rồi chạy ra sau bếp.
Không bao lâu, người muốn món đồ chua liền được bưng lên trước, mọi người thấy một màu trắng sứ tinh tế, phía trên rãi chút rau xanh đỏ trắng đan xen chỉnh tề, hương thơm tỏa ra thơm ngất.
Người nọ không nói hai lời cầm đũa lên gắp, nhai nhai lại liên tiếp gật đầu “Không tồi, đúng là cái mùi vị này!”
Hắn quay đầu gọi tiểu nhị “Ngươi lại, lấy cho ta một bình đem về!”
“Xin lỗi, khách quan” tiểu nhị lại xin lỗi nói “Nói mãi Khách Điếm Một Nhà mới nhượn lại vài bình, chưởng quầy e sợ không đủ bán, hiện giờ chỉ ấn bán theo dĩa, tháng sau sẽ nhiều hơn.”
Một bình đồ chua có thể phân năm đĩa, tổng cộng có tám mươi bình, một ngày khách nhân tửu lầu Phan Gia lui tới đếm không hết, một người kêu hai đĩa liền không có, thật không đủ bán!
Triển Linh không nghĩ tới Phan chưởng quầy cần lúc này, cho nên thật không có làm quá nhiều, cũng chỉ có thể phân vài chục bình trước thôi.
“Hả, sao mất hứng như vậy!” Người nọ không vui nói, đúng là không có phương pháp nào sao, vậy ông chỉ còn cách cho hạ nhân ra ngoài thành mua về thôi “Chuyện này phu nhân ta mà biết được, ngày mai liền bắt ra ngoài thành mua cho bằng được mà coi!”
Khách Điếm Một Nhà thực tốt chỉ là có chút xa, ước chừng bốn mươi dặm, nếu không có việc gì quan trọng thật sự không cho người đi mua về!
Thấy vậy có mấy người cũng muốn thử, để biết hương vị nó thế nào.
Trứng vàng bạc hương thơm nồng, già trẻ đều thích ăn hai trái. Chỉ là trứng bắc thảo kia… Thật sự một lời khó nói hết.
Nhưng đều là mỹ thực:
Tinh xảo đặc sắc, dường như viên ngọc thượng đẳng tạo hình, hơi đụng vào liền cảm giác có lực đàn hồi, giống như rau câu vậy. Khó nhất chính là, phía trên có hoa văn tinh xảo đa dạng, từ trong ra ngoài, có thể thấy được rõ ràng. Thật sự là trời sinh hoàn mỹ.
Nói thôi người nghe khó có thể tin, nhìn thấy rồi không khỏi khiến người kinh ngạc cảm thán!
Đáng giá, giá cả như vậy xứng đáng!
Lập tức người có lòng thi sỹ ví von, cái gì mà “Giọt sương rơi” “Ngọc trời” mọi người liên sôi nổi vỗ tay, lại tán một hồi, khen tặng hắn văn phong hay này nọ.
“Quá khen quá khen, đa tạ.” Cử nhân kia mặt đầy ý cười khiêm tốn nói, chắp tay thi lễ bá quan xong sau mới tiêu sái ngồi xuống, cầm đũa liền ăn.
Đã nghe tiểu nhị nói trước rồi, nhưng ngay sau đó hắn vẫn oa một tiếng kêu lên, muốn phun ra.
“Đây là thứ gì! Thối hoắc!” Hắn hoảng sợ xoa miệng, bản thân thổn thức đã làm trò trước nhiều người rồi, trí thức thật sự chẳng khác nào quét rác…
Đúng là quá kỳ quái!
Mọi người được một trận cười vang, không cần tiểu nhị tiến lên giải thích, người thích ăn liền trêu chọc nói “Xem ra lão gia ngươi là người không có duyên rồi!”
Lời còn chưa dứt, mọi người lại lần nữa vỗ bàn cười thành một đoàn.
Cử nhân vẫn cử chỉ tiêu sái, sau kinh ngạc một lát cũng cười theo, lại vuốt đầu tự giễu “Xem ra là ta không có phúc phận này! Mà cũng nói lại, ta cần gì cùng con trứng kết duyên chứ!”
Mọi người lại cười nghiêng ngã, cử nhân kia nhìn bốn phía mặt đầy khó tin “Các người có thể ăn sao!”
Ngày hôm nay, người đến quán chỉ có bốn hay sáu người không ăn quen, nghe tới hận tránh không kịp.
Triển Linh không biết trứng bắc thảo nhà mình trở thành sự lạ ở châu Hoàng Tuyền, người thích ăn hay không thích ăn đều nghị luận sôi nổi ở trà lâu, nếu ai chưa từng nghe qua thật đúng là quê mùa rồi!
Còn một tháng liền ăn tết, nàng vội vàng chuẩn bị hàng tết.
Thịt gà vịt hong gió trước đó đã có thể ăn, để một ít dùng nấu món ăn cho những người lỡ đường hay ở trọ.
Thịt hong gió có tính dai, càng nhai càng thơm, duy người không có răng không thể ăn được.
Ăn trực tiếp cũng ngon mà đem hầm cũng ngon không kém, so với thịt tươi hương vị có nét đặc trưng riêng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook