Bà mối tiếp tục mở miệng, "Ta không giống như mấy bà mối khác nga, người nhờ ta đến đây hoàn toàn không giống mấy tên củi mục kia, người này là thanh niên tài tuấn, bộ dáng anh tuấn đường đường, mới chưa đến hai mươi cũng đã là cống sĩ (editor: người có công danh), chẳng mấy chốc sẽ tham gia thi Đình, đích thân gặp mặt hoàng thượng, bất luận như thế nào đều có thể trở thành quan lão gia! Thật đúng là tiền đồ vô lượng, bao nhiêu thiên kim tiểu thư nhà đại quan đều muốn bắt rể có tên trên bảng vàng về làm phu quân nha, nhưng người ta ai cũng không muốn, cố tình coi trọng ngươi, Mễ tiểu nương tử thật là có phúc khí a."

Trong nội tâm bà mối thật sự cảm thấy Mễ Vị gặp may, một quả phụ còn mang theo hài tử vậy mà có thể được một quan lão gia nhìn trúng, ngay từ đầu bà ta cũng kinh ngạc, cuối cùng chỉ có thể cảm thán một câu, có người thật là mệnh tốt.

Mễ Vị lập tức nhớ tới ngày hôm qua những khách nhân đến đây đàm luận chuyện thi hội đã yết bảng, không khỏi hỏi: "Người nhờ ngươi đến đây có phải tên là Lưu Thanh Vân hay không?"

Bà mối dùng khăn che miệng cười ha ha một tiếng, "Ai u, xem ra các ư đã sớm biết nhau, như vậy càng tốt, chính là Lưu lão gia nhờ ta đến, hắn đối với ngươi là thật tâm yêu thích, thật lòng tâm muốn cưới ngươi làm vợ, còn nhờ ta chuyển đến ngươi một câu, 'Được nàng làm vợ, tất không phân phụ!' thấy không, thật có lòng đối với ngươi!"

Quả nhiên là hắn!

Mễ Vị đau đầu nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy trời thật muốn giết nàng, vì sao chuyện như vậy lại để nàng liên tục gặp phải hai lần! Chẳng lẽ gần đây vận đào hoa của nàng bạo phát sao? Nàng từ khi nào lại bán chạy như thế!

Nhưng nàng tuyệt không muốn cái hoa đào này, hôm qua mới trấn an được người nào đó xong, hôm nay lại nữa thì phải làm thế nào!

Mễ Vị cũng không dám quay đầu, rất sợ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt mưa gió tăm tối khi của Hiên Viên Tố, chỉ lạnh lùng nhìn bà mối nói: "Phiền ngươi trở về nói cho Lưu Thanh Vân một tiếng, nói đa tạ hắn đã ưu ái, nhưng ta và hắn không thích hợp, bảo hắn đừng tốn tâm tư nữa, ta và hắn là không thể nào, thuận tiện thay ta chúc hắn sớm ngày tìm được lương duyên."

"Cái gì?" Bà mối chấn động, bà ta cứ cho rằng Mễ Vị sẽ vui mừng hớn hở, còn kích động vui sướng, sẽ lệ nóng doanh tròng, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến nàng vậy mà lại cự tuyệt! Có khi nào đây lại là một đồ ngốc hay không? Quả phụ mang theo hài tử mà có thể tìm được lương duyên như vậy, thế mà còn cự tuyệt? Đây không phải ngốc thì là cái gì?

"Tiểu nương tử, ngươi có phải cao hứng quá đến đầu choáng váng rồi không? Đây chính là quan lão gia, tác phong nhanh nhẹn, lại anh tuấn vô song, tiền đồ vô lượng, ngươi không đáp ứng?"

"Đúng, ta không đáp ứng." Mặt Mễ Vị không chút thay đổi nói: "Ta không thích hắn, ngươi trở về chuyển cho hắn một tiếng, nói trong lòng ta chỉ có cha của hài nhi ta, người khác không ai vừa nhập mắt cả, cho nên bảo hắn đừng uổng phí tâm tư."

Bà mối trừng Mễ Vị, sau một lúc lâu mới xác định nàng thật sự cự tuyệt, lại là kiểu cương quyết không cho phép thương lượng kia, im lặng không biết nói gì chỉ ngây ngốc ra nhìn Mễ Vị một hồi, xoay người di cũng không quay đầu lại, hiển nhiên là không muốn lãng phí thêm nước miếng cùng đồ ngốc như Mễ Vị.

Chờ bà mối đi rồi, Mễ Vị đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không quay đầu, bởi vì nàng đã sớm ngửi được mùi vị thuộc về hắn, hắn đứng ở sau lưng nàng, lời mới vừa rồi khẳng định từ đầu tới đuôi đều nghe rành mạch.

Cũng không biết người này bây giờ đã tức thành dạng gì rồi.

Ngay lúc Mễ Vị đang nghĩ xem nên làm thế nào để hạ hoả cho người nào đó, bờ vai nàng đột nhiên bị một đôi tay lớn vịn lấy, chậm rãi xoay người lại, liền thấy Hiên Viên Tố đang nhìn mình, nhưng không phải là vẻ nộ khí kình thiên như trong tưởng tượng, cảm xúc hình như cũng không tệ lắm.

Mễ Vị cong môi kéo ra một nụ cười, cười hì hì không biết nên nói cái gì, nếu như phải nói ra cái gì đó, thì chỉ có thể tự nói bản thân đột nhiên vận đào hoa bùng nổ, không những đuổi theo đến nhà mà còn "nở rộ" ra ngay rước mặt hắn.

Hiên Viên Tố cũng không nói gì, kéo tay nàng vào phòng bếp, lại lên cái ghế thông thường vẫn ngồi tiếp tục đọc sách, làm cho trong lòng Mễ Vị đều không dễ chịu, không biết hôm nay sao hắn lại không phản ứng gì.

"Nhìn cái gì?" Khi Mễ Vị lần thứ chín trộm liếc hắn thì Hiên Viên Tố rốt cuộc giương mắt nhìn về phía nàng, chủ động hỏi.

Mễ Vị cười ha ha, " À, ờm, sao hôm nay chàng không tức giận?"

"Vốn tức giận." Hiên Viên Tố thản nhiên nói, "Nhưng khi biết trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có cha hài tử, người xung quanh không có ai lọt được vào mắt, nghe vậy ta lại không tức giận nữa."

Mễ Vị:... Hoá ra là đang vui vẻ vì những lời này.

————

Một bên khác, bà mối lòng tràn đầy buồn bực trở về tìm Lưu Thanh Vân, Lưu Thanh Vân sớm đứng ở đầu ngõ chờ bà, thấy bà ta đến vội vàng nghênh đón, vội vàng hỏi: "Thế nào? Nàng đồng ý?"

Nhìn nhìn vị công tử tuần tú trang nhã, tiền đồ vô lượng đứng trước mặt mình, bà mối thật lòng thay hắn cảm thấy không đáng giá, không khỏi khuyên nhủ: "Ta nói này công tử, ngươi tiền đồ vô lượng, nên tìm một tiểu nương tử môn đăng hộ đối mới đúng, khẳng định có rất nhiều đại quan đều muốn ngươi làm con rể nha, sao ngươi không chờ một chút? Chỉ chờ tới lúc thi đình kết thúc, còn rất nhiều người canh theo bảng vàng bắt rể, cuộc sống sau này của ngươi sẽ rất tốt."

Chờ mong trong mắt Lưu Thanh Vân đột nhiên biến mất, ngập ngừng hỏi: "Nàng, nàng không đồng ý có phải không?"

Bà mối thở dài.

Lưu Thanh Vân mím môi, toàn thân đều tràn đầy suy sụp, ai thấy cũng đều đau lòng, nhưng hắn rất nhanh liền ngẩng đầu lên lộ ra tươi cười, nói: "Không sao cả, ta lại cố gắng thêm chút, chờ thêm một thời gian lại phiền bà mối Từ giúp ta đi một chuyến, một ngày nào đó nàng sẽ đồng ý thôi."

"Ai u, công tử, ngươi cần gì phải vậy chứ." Bà mối Từ lần đầu tiên không quá muốn thúc đẩy một đoạn nhân duyên, còn định khuyên nữa, lại đột nhiên bị một thanh âm bén nhọn cắt đứt.

"Thanh Vân ——" Lưu Phương Thị không biết khi nào đã đến, giờ phút này đang mắt đầy kinh sợ nhìn hắn, "Thanh Vân! Ngươi vậy mà gạt ta tìm bà mối đi đến cầu thân Mễ Vị? Ngươi điên rồi!"

Lưu Thanh Vân thở dài, khoát tay bảo bà mối Từ đi trước, chờ người đi rồi mới nhìn Lưu Phương Thị nói: "Nương, ta thật sự rất thích nàng, ta sợ nếu còn chần chờ không cầu thân với nàng, nàng sẽ bị người khác đoạt đi." Vốn hắn nghĩ đợi khi nào có kết quả thi cử xong sẽ đi nói chuyện với mẫu thân hắn về việc này, để nương hắn có thể tiếp nhận Mễ Vị, sau đó giúp hắn cầu thân, nhưng nương hắn không phải có thể bị thuyết phục trong thời gian ngắn, hắn sợ đêm dài lắm mộng, đành phải tiền trảm hậu tấu.

"Ngươi điên rồi!" Lưu Phương Thị triệt để nổi giận, "Ngươi có biết nàng ta đã từng gả cho người, đã sinh hài tử? Nàng ta là quả phụ! Nàng ta sao có thể xứng đôi với ngươi?"



"Quả phụ thì làm sao? Chỉ cần nàng chưa có nam nhân, ta liền có thể cưới nàng." Lưu Thanh Vân lần đầu tiên lại cứng miệng nói chuyện với mẫu thân mình như thế, "Nương người nói nhầm rồi, nàng không phải không xứng với ta, là ta không xứng với nàng mới đúng, ta chỉ là một tiểu tử nông thôn, không có tiền cũng không có quyền, mà nàng xinh đẹp tài giỏi, kiên cường cơ trí, có thể lấy được nàng mới là phúc khí của ta."

"Ngươi câm miệng cho ta!" Lưu Phương Thị tức giận đến muốn mất thở, "Ngươi bây giờ là cống sĩ, qua vài ngày nữa tham gia thi đình xong tối thiểu cũng là một huyện lệnh, ngươi là quan! Cũng không phải là dân chúng bình thường, nương không cầu ngươi cưới một thiên kim tiểu thư nhà cao cửa rộng gì, nhưng tối thiểu cũng phải là một tiểu thư con nhà thư hương, về sau mới có thể giúp ngươi chăm sóc gia đình giúp chồng dạy con, ra ngoài gặp người cũng không đến mức làm mất mặt ngươi."

"Ngươi cưới một quả phụ, lại là cái một quả phụ xuất đầu lộ diện làm mua bán như vậy, về sau có ngày bị người ta cười nhạo! Ngươi làm sao có thể ngẩng cao đầu trước mặt những đồng môn chứ!"

Lưu Thanh Vân: "Ai cười ta? Cho dù có cười ta cũng không thèm để ý, ở trong mắt ta ai cũng kém hơn nàng, từ cái nhìn đầu tiên ta đã thích nàng, ta chỉ muốn kết hôn với một cô nương có thể giúp nhau trong lúc hoạn nạn chứ không phải tìm người khác thậm chí là người mà nương cảm thấy thích hợp để sống chấp vá qua một đời. Nương, người thành toàn ta đi, coi như nhi tử van xin ngài."

Lưu Thanh Vân phù một tiếng quỳ gối xuống đất.

"Ngươi!!! đứa con bất hiếu này!"

"Ba" một tiếng, Lưu Phương Thị quăng cho hắn một bàn tay, nhưng tát xong liền hối hận, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nhi tử, vừa đau lòng vừa tức giận, hai tay có chút phát run, ngón tay run rẩy chỉ hắn nói: "Ngươi chết tâm đi, muốn cưới nàng, trừ phi từ bước qua khỏi thi thể của ta!"

Nói xong, Lưu Phương Thị trực tiếp xoay người trở về nhà, đi vào phòng "Ầm" một tiếng đóng cửa phòng lại.

"Nương ——" Lưu Thanh Vân bất đắc dĩ, nhưng lời của mẫu thân không làm hắn bỏ đi suy nghĩ, hắn sớm biết rằng mẫu thân sẽ có thái độ này, hắn cũng không hy vọng mẫu thân ngay lần đầu tiên là có thể đồng ý, lần này chỉ là bắt đầu, hắn sẽ từ từ thuyết phục, cho đến khi mẫu thân đồng ý mới thôi.

————

Từ lúc có hai bà mối đến, Mễ Vị liền cảm giác mình không thể lại lộ diện nữa. Nếu như mỗi ngày đều có bà mối đến, vậy nàng cũng sống không nổi nữa, không chỉ nàng điên, mà cái bình giấm Hiên Viên Tố này cũng phát điên. Cho nên nàng dứt khoát trực tiếp núp trong phòng bếp không ra ngoài, có chuyện gì cần thì trực tiếp bảo Lý Nhị Mai đi làm, nếu như không phải quá cấp thiết m, nàng kiên quyết không lộ mặt.

Nhưng sự tình còn chưa giải quyết triệt để, vừa rạng sáng ngày thứ hai, cửa tiệm cơm liền bị gõ vang, Mễ Vị cho rằng là thực khách, cũng không mở cửa, chỉ là đứng trong cửa nói: "Tiệm cơm phải tới giờ Tỵ mới mở cửa, khách quan đến sớm rồi, đợi lát nữa lại đến đi."

Ai ngờ, người ngoài cửa cũng không rời đi, ngược lại còn gõ cửa.

Mễ Vị cảm thấy không đúng lắm, mở miệng hỏi lại: "Ngươi là ai? Có chuyện gì?"

Người ngoài cửa im lặng một hồi mới mở miệng, "Là ta, Lưu Phương Thị."

Lưu Phương Thị? Mễ Vị sửng sốt, đi ra mở cửa, ngoài cửa quả nhiên người đứng là Lưu Phương Thị, Mễ Vị mau chóng để cho nàng ta tiến vào, "Lưu tẩu tử sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì sao?"

Lưu Phương Thị không nói chuyện, nhìn thẳng vào Mễ Vị, ánh mắt bất thiện.

Cảm giác được thái độ nàng ta không đúng; lại liên tưởng đến chuyện hôm qua có bà mối tới, Mễ Vị sao có thể còn chưa hiểu. Nụ cười trên mặt dần dần rơi xuống, mở miệng lần nữa: "Lưu tẩu tử có lời nói cứ nói thẳng đi."

Lưu Phương Thị trầm giọng nói: "Ta hôm nay tới là vì chuyện của Thanh Vân nhà ta, ta muốn thỉnh cầu ngươi bỏ qua cho Thanh Vân nhà ta, đừng làm cho hắn lại đặt tâm tư lên trên người ngươi nữa!"

"Cái gì gọi là ta bỏ qua cho hắn?" Mễ Vị cảm thấy buồn cười cực kì, "Lưu tẩu tử ngươi tìm ta nói cái này làm cái gì? Ta và Thanh Vân nhà ngươi không có bất cứ quan hệ nào, ta cũng không thích hắn, ngày hôm qua ta đã trực tiếp cự tuyệt, ngươi muốn tìm ai cũng không nên tìm ta."

"Ngươi ngày hôm qua thì cự tuyệt, nhưng tiếp theo thì sao, lần sau nữa thì sao? Chỉ cần Thanh Vân nhà ta không buông tay, khó đảm bảo không một ngày ngươi sẽ không cự tuyệt." Lưu Phương Thị nói rất chắc chắc, phảng phất như Mễ Vị sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý vậy.

Cơn giận trong lòng Mễ Vị cọ cọ dâng cao lên, "Ngươi có ý gì? Ta đã nói không thích Thanh Vân nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta thề vĩnh viễn sẽ không đáp ứng hay sao? Có ai không nói đạo lý như ngươi sao?!"

Lưu Phương Thị cũng biết mình tìm đến Mễ Vị không có đạo lý, nhưng nàng ta đã không còn biện pháp nào, nàng ta không thể thay đổi suy nghĩ của Lưu Thanh Vân, cho nên chỉ có thể tới tìm Mễ Vị, nàng ta mềm giọng nói: "Mễ muội tử, ta biết chuyện này không liên quan gì đến ngươi, lời vừa mới rồi của ta không đúng; ta chỉ là nhất thời quá nóng nảy, ta xin lỗi ngươi. Nhưng ta thật sự không thể trơ mắt nhìn con trai của ta làm chuyện hồ đồ như thế. Ngươi cũng là mẫu thân, ngươi khẳng định cũng hiểu ta, cho nên sự tình này ngươi giúp ta được hay không? Ngươi đi tìm Thanh Vân nhà ta nói, nói ngươi thích người khác, ngươi phải gả cho người khác, để hắn triệt để hết hy vọng với ngươi, như vậy hắn sẽ không tìm ngươi nữa."

"Lưu tẩu tử!" Mễ Vị trầm giọng ngắt lời nàng ta, "Chuyện này không có bất cứ quan hệ nào với ta, vì sao ta lại phải đi tìm một nam nhân nói như vậy? Nếu hắn tới tìm ta, ta sẽ hung hăng cự tuyệt, nhưng không ai đến, chuyện của các ngươi đâu có quan hệ gì với ta, ta cũng không muốn quản. Kính xin ngươi rời đi đi."

"Ngươi!" Lưu Phương Thị cho rằng Mễ Vị sẽ dễ nói chuyện, nhất định có thể làm cho nàng đi khuyên Lưu Thanh Vân hết hy vọng, lại không nghĩ rằng nàng tuyệt tình như vậy, trong lúc nhất thời tức giận không chịu nổi, lời nói cũng sợ hãi nói ra, "Ngươi không muốn đi tìm Thanh Vân nhà ta nói rõ, kỳ thật là do ngươi vẫn còn nghĩ đến con trai của ta đi? Dù sao Thanh Vân nhà ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tương lai nói không chừng còn phong hầu bái tướng, dựa vào thân phận của ngươi, còn không muốn làm quan thái thái?!"

Mễ Vị tức giận đến thiếu chút nữa muốn nổ tim, vốn dĩ còn muốn giữ chút lễ phép căn bản, nhưng hiện tại xem ra cũng không cần, nàng nói thẳng: "Ngươi thật nghĩ con trai của ngươi quá tốt rồi, ngươi cảm thấy nhi tử người ngàn tốt vạn tốt, cũng không có nghĩa ta cũng cho là như vậy! Con trai của ngươi có chức vị hay là dân đen thì với ta mà nói, không có bất kỳ khác biệt gì, ngươi cứ yên tâm đi, con trai của ngươi, ta không thèm!"

"Ngươi, ngươi..." Lưu Phương Thị cũng không nói rõ mình nên cao hứng hay là nên buồn bực, rõ ràng Mễ Vị không có ý gì với Thanh Vân đối với nàng ta mà nói, là chuyện tốt, nhưng con trai mình ở trong miệng Mễ Vị không đáng một đồng lại làm cho nàng ta mười phần buồn bực, Thanh Vân là tự hào, là kiêu ngạo của nàng ta, ai nhắc đến mà không dựng thẳng ngón cái chứ?

Mễ Vị trực tiếp chỉ vào cửa lớn đuổi người: "Về sau ngươi và con trai của ngươi đừng có xuất hiện ở trước mặt ta nữa, nơi này không chào đón các ngươi, chuyện nhà của các ngươi cũng đừng tới quấy rầy ta."

"Tốt; tốt nhất là không có chút liên hệ nào giống như ngươi nói vậy." Lưu Phương Thị náo loạn xong không còn mặt mũi, xoay người rời đi, đại khái là vì vẫn cay cú, trước khi đi còn nói một câu, " Thanh Vân nhà ta tiền đồ vô lượng, thê tử của hắn chắc chắn phải là tiểu thư khuê các sạch sẽ thanh thanh bạch bạch sạch, chỉ có cô nương như vậy mới có thể xứng đôi với con trai của ta."

Mễ Vị lập tức nghe ra ẩn ý trong lời nói của nàng ta đối với mình, đơn giản là ám chỉ mình không phải là nữ nhân sạch sẽ thanh thanh bạch bạch.

Mễ Vị quả thực không thể tin, Lưu Phương Thị trước mắt hoàn toàn không còn là người mà nàng biết trước kia, Lưu Phương Thị trước kia không có khả năng nói ra lời nói cay nghiệt như thế.

Kỳ thật Mễ Vị làm sao nghĩ đến, người sẽ thay đổi, hoàn cảnh sẽ thay đổi một người. Trước kia Lưu Thanh Vân chỉ là một tú tài, trước kia Lưu Phương Thị cũng chỉ là một nông phụ gia đình bình thường. Nhưng bây giờ Lưu Thanh Vân đã sắp thành quan, đối với hộ nông gia mà nói, quả thực là cá chép vượt long môn, hiện tại người chung quanh đều xúm xít nịnh hót cùng lấy lòng Lưu Phương Thị, dần dà, tâm Lưu Phương Thị cũng cao ngạo lên, lòng dạ cũng cao, cảm thấy con trai của mình mười phần tài giỏi.



Mễ Vị tức giận đến không muốn thêm chút ầm ĩ nào, chỉ muốn người trước mắt nhanh chóng rời đi.

Nhưng mà, Lưu Phương Thị mới vừa đi tới cửa lớn, cánh cửa đang mở ra bỗng nhiên không gió mà đóng lại, "Ầm" một tiếng sập lại trước mặt nàng ta, làm nàng ta sợ tới mức thiếu chút nữa té ngã.

"Ngươi là thân phận gì, dám phát ngôn bừa bãi trước mặt phu nhân ta!" Thanh âm nam nhân mang theo tức giận vang lên, chẳng biết lúc nào Hiên Viên Tố xuất hiện ở trong phòng, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm Lưu Phương Thị vẫn chưa tỉnh hồn.

Tuy rằng giờ phút này mặt hắn không có biểu tình, nhưng Mễ Vị biết, hắn hiện tại vô cùng tức giận, đang sắp bùng nổ đến bơi, vì thế mau chóng đi lên cầm tay hắn trấn an, "Chàng đừng nóng giận, về sau không cho nàng ta đến là được, để nàng ta đi thôi."

Song lần này Hiên Viên Tố lại không đáp ứng nàng, vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Phương Thị.

Lưu Phương Thị bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm đến nhịn không được rùng mình, lắp bắp hỏi: "Ngươi, ngươi là ai? Vì sao không, không cho ta đi!"

Hiên Viên Tố cười lạnh một tiếng, "Phu nhân của Hiên Viên Tố ta thật chướng mắt đám mèo chó ở ngoài, dựa vào ngươi cũng dám tới nơi này giương oai? Con trai của ngươi muốn làm quan? Ta thấy hắn đời này sẽ không còn mệnh làm quan rồi!"

Vừa dứt lời, một luồng khí vô hình đánh về phía Lưu Phương Thị, Lưu Phương Thị toàn bộ bay ngược ra phía sau, kêu thảm một tiếng, đồng thời đập người lên cửa, văng thẳng ra ngoài sân, ngã xuống trên mặt đất. Nàng ta nằm rạp trên mặt đất hoảng sợ nhìn xem Hiên Viên Tố, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, một chữ cũng nói không nên lời.

Mễ Vị thấy hắn thật sự động thủ, kinh hãi, vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, "Chàng làm cái gì vậy! Chàng tính toán với nàng ta làm cái gì, để nàng ta đi đi!"

Hiên Viên Tố chầm chậm nâng tay lên, trong mắt nổi lên gió bão. Chương mới nhất tại _ TRÙM TRUYỆN. n et _

Mễ Vị tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay hắn, "Chàng lại động thủ ta sẽ tức giận, sẽ không để ý tới chàng nữa."

Hiên Viên Tố quay đầu nhìn nàng, trong mắt lạnh lẽo đến mức làm người sợ hãi.

Mễ Vị không sợ hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhắc lại: "Nếu chảng còn động thủ, ta thật sự tức giận với ngươi, có dỗ dành cũng không được."

Hiên Viên Tố sau một lúc lâu không nhúc nhích, lúc Mễ Vị còn đang thấp thỏm không biết lời này có tác dụng hay không, hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lưu Phương Thị, chậm rãi buông tay xuống, thanh âm lạnh lùng nói: "Về sau đừng xuất hiện ở trước mặt ta."

Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hướng về phía Lưu Phương Thị phất tay, "Ngươi đi nhanh đi, về sau đừng đến nữa, không thì xảy ra chuyện cũng đừng trách ta không nhắc nhở."

Lưu Phương Thị một câu cũng không dám nói, chịu đựng đau đớn trên người, đứng lên liền chạy, một đường nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi hẻm Dương Liễu mới dám há mồm thở dốc, nhưng nàng ta lại cảm thấy nguy hiểm còn ở bên người, một khắc cũng không dám ở lại bên ngoài, lòng tràn đầy hoảng sợ chạy về nhà, đợi đến khi đóng cửa lại mới rốt cuộc không chịu nổi trì, chân run rẩy ngã xuống trên mặt đất.

Lưu Thanh Vân nghe được động tĩnh từ phòng đi ra, thấy nương hắn đầy mặt trắng bệch ngồi dưới đất, biến sắc vội vàng chạy tới nâng nàng ta dậy, "Nương người làm sao vậy?"

Nhìn thấy nhi tử, trái tim kinh hoảng của Lưu Phương Thị rốt cuộc an ổn một chút, cầm lấy tay hắn nói: "Thanh Vân, ngươi về sau chớ đi trêu chọc Mễ Vị."

Lưu Thanh Vân biến sắc, "Nương, người đi tìm nàng? Người đã nói cái gì?"

"Ta đi tìm nàng ta." Lưu Phương Thị run run rẩy rẩy đứng lên, hai tay gắt gao bắt lấy tay Lưu Thanh Vân mới xem như miễn cưỡng trấn định lại, "Thanh Vân, ngươi nghe lời của mẹ, ngươi đừng có đặt tâm tư lên trên người nàng ta nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm!"

"Nương! Có phải người nói lời không tốt với Mễ Vị rồi hay không!" Lưu Thanh Vân lần đầu tiên rống to với mẫu thân mình như vậy.

Nước mắt Lưu Phương Thị đột nhiên chảy xuống, nghẹn ngào nói: "Thanh Vân, ngươi đừng thích nàng ta, nàng ta có nam nhân, nam nhân nàng ta không phải người thường, ngươi trêu chọc không nổi."

"Cái gì?" Lưu Thanh Vân ngẩn ra, ngơ ngác hỏi: "Nương, người có ý gì? Người nói cho rõ ràng."

"Nương nhìn thấy nam nhân của Mễ Vị, người nam nhân kia là cha ruột của Mễ Tiểu Bảo, hắn cũng chưa chết!"

Lưu Thanh Vân không tin, "Nương người chớ nói nhảm, nam nhân kia đã sớm chết."

"Ngươi không tin nương? Nương tận mắt nhìn thấy, Mễ Tiểu Bảo quả thực là cùng một khuôn khắc ra với nam kia, nói không phải phụ tử không ai tin được! Người nam nhân kia vừa nhìn chính là có tiền có thế, đúng rồi, hắn giống như cái người mà người ta gọi, Hiên Viên cái gì."

Sắc mặt Lưu Thanh Vân trắng nhợt, hắn biết, mẫu thân hắn không có khả năng lấy lời nói dối này lừa hắn, hơn nữa, họ Hiên Viên, trừ phi là Đại Tư Mã, làm gì còn có nam nhân nào họ Hiên Viên?

"Vậy, vậy cũng có thể không phải quan hệ phu thê, không thì vì sao nàng ấy lại có thể một mình ở bên ngoài? Có lẽ, nàng cùng người kia đã hòa li." Lưu Thanh Vân mạnh mẽ giải thích.

Lưu Phương Thị oán hận nói: "Thanh Vân, ngươi chớ có ngu ngốc, bọn họ ở cùng một chỗ, cử chỉ lại thân cận như vậy, sao lại có thể không quan hệ! Hơn nữa hắn là cha ruột của Tiểu Bảo, nào có đạo lý bỏ qua cha ruột mà muốn cha kế! Dù sao Thanh Vân, lần này ngươi nhất định phải nghe ta, người nam nhân kia đặc biệt hung ác, ngươi nhất thiết không nên trêu chọc, không thì nương nhi hai chúng ta bị người chơi chết cũng không ai biết! Nếu như ngươi ngay cả sống chết của nương cũng mặc kệ, vậy ngươi đi tìm nàng đi."

Lưu Thanh Vân triệt để không còn lời nào để nói, huyết sắc trên mặt hoàn toàn mất sạch, thất hồn lạc phách xoay người trở về phòng, đóng cửa phòng lại.

Lưu Phương Thị nhìn cửa phòng đóng chặc, thở dài, nghĩ không ra ngoài cũng tốt, miễn cho nhịn không được đi tìm Mễ Vị rước lấy họa sát thân, dứt khoát mang cái băng ghế ra ngồi giữ cửa, kiên quyết không cho hắn ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương