Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị
-
Chương 74
Ngày thứ hai, Mễ Vị vừa mở cửa liền từ ngoài cửa có một người lẻn vào, tốc độ cực nhanh dọa nàng nhảy dựng, tập trung nhìn lại, vậy mà là Gia Cát Lão Đầu đã nhiều ngày không gặp.
"Ngài đã về rồi?" Mễ Vị kinh hỉ hỏi, bởi vì Gia Cát Lão Đầu biến mất nhiều ngày như vậy là vì đi tìm dược liệu chữa bênh cho Hiên Viên Tố cùng Mễ Tiểu Bảo, nghe nói có tin tức của một loại dược liệu vô cùng hiếm có khó tìm trong đó.
Gia Cát Lão Đầu nghênh ngang ngồi xuống, "Tiểu nữ tử à, nhanh lên rót cho lão đầu ta một ấm trà, vì một lớn một nhỏ nhà của ngươi mà ta phải bôn ba đi tìm thuốc thế này, mệt chết ta."
"Được rồi được rồi, ngài đã vất vả rồi." Mễ Vị nhanh chóng chạy tới ngâm ấm trà, đem những món ngọt ngon nhất của nàng đều dọn ra, tự mình bưng qua rót cho hắn một ly, lại tự mình mang đến trước mặt hắn, "Thần y, ngài uống trà, cực khổ, cực khổ rồi."
Gia Cát Lão Đầu được hầu hạ cực kì vừa lòng, sờ chòm râu nói: "Không tồi, không tồi, vẫn là tiểu nữ tử nhà ngươi biết điều hiểu chuyện, làm trong lòng ta rất thoải mái."
Mễ Vị hỏi: "Lão gia tử, vậy vị dược liệu kia tìm được chưa?"
Gia Cát Lão Đầu hất hất cằm, "Ta tự mình xuất mã, tự nhiên là tìm được."
"Thật sự à?!" Mễ Vị cao hứng muốn chết, vội vàng nói: "Lão gia tử ngài ngồi đây nha, ta phải đi làm ngay cho ngài một bàn cơm ngon rượu ngon, hôm nay phải để cho ngài ăn thật ngon một trận."
"Ha ha ha, vẫn là tiểu nữ tử hiểu chuyện." Gia Cát Lão Đầu nói xong bất mãn liếc một cái qua chỗ Hiên Viên Tố một câu cũng không nói, hiển nhiên là ngầm nói hắn không hiểu chuyện.
Hiên Viên Tố không thèm để ý hắn.
Mễ Vị múc cho Gia Cát Lão Đầu làm ba cái sủi cảo to, một tô thịt heo hầm miến, một tô gà hầm nấm, một đĩa đậu hủ cuốn khô, còn bỏ thêm một đĩa xúc xích hấp do chính mình làm, còn có một đĩa đầy đậu phộng da cá, đương nhiên, rượu ngon cũng là không thiếu được. Một bàn lớn thức ăn thơm phức cùng rượu ngon bày tràn ra trước mặt, Gia Cát Lão Đầu mặt mày hớn hở, kéo tay Mễ Vị nói: "Tiểu nữ tử này, hai tháng nay ta chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng nào rồi, dọc đường mỗi ngày đều ăn lương khô bánh bao, ăn đến miệng ta thật sắp không còn vị giác, hôm nay cuối cùng cũng sống lại."
Nhìn ra Gia Cát Lão Đầu đích xác gầy đi một vòng, trong lòng Mễ Vị thật sự cảm kích vô cùng đối với hắn, tự mình rót cho hắn một chén rượu, cũng rót cho chính mình một ly, bưng chén rượu lên trịnh trọng hướng về hắn kính một cái, "Lão gia tử, thật sự quá cảm tạ ngài, chén rượu này xin tượng trưng cho lòng biết ơn của ta, ta xin cạn trước."
Mễ Vị ngửa đầu liền uống, như khi rượu chạm vào môi lại bị một bàn tay lớn lấy mất ly rượu, Mễ Vị quay đầu nhìn lại, đúng là Hiên Viên Tố.
Hiên Viên Tố bưng chén rượu nhìn Gia Cát Lão Đầu kính một chút, lại trước một bước ngửa đầu cạn, lúc này mới vỗ vỗ đầu Mễ Vị đầu, "Nàng không thể uống rượu, để cho ta."
"Làm sao chàng biết ta không thể uống rượu?" Mễ Vị bật thốt lên hỏi, cho tới bây giờ nành còn chưa cùng Hiên Viên Tố uống rượu lần nào nha.
Hiên Viên Tố cũng không đáp, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, "Ngoan đi, đi làm chuyện của nàng đi, chỗ này có ta." Nói xong cũng giống như Mễ Vị vừa rồi, rót chén rượu cho Gia Cát Lão Đầu.
Gia Cát Lão Đầu lần đầu tiên được hưởng loại đãi ngộ này, cao hứng đến râu đều nhếch lên, vẫy tay nói: "Tiểu nữ tử ngươi đi lo chuyện của ngươi đi, cứ để tên tiểu tử thúi này ở đây uống rượu với ta là được rồi."
Thấy hai người thật sự bắt đầu uống, Mễ Vị đành phải tiếp tục đi bận bịu chuyện của mình.
Lúc này từ ngoài cửa có ba người vào tớ, vậy mà là Lưu Thanh Vân, Trương Tử Hiên cùng với Lưu Văn Hàn, Mễ Vị cười chào hỏi, "Ba người các ngươi lâu lắm rồi không thấy cùng đi nha."
Trương Tử Hiên cười nói: "Còn không phải là vì ôn thư không có thời gian cùng nhau ăn cơm sao, rốt cuộc cũng đã thi xong, cuối cùng có thể thả lỏng một chút, ba người chúng ta liền lập tức đến thưởng thức mỹ vị của bà chủ ngươi làm đây. Không dối gạt bà chủ ngươi, ta đã tâm tâm niệm niệm thật lâu, lúc ngồi trong trường thi kia chín ngày, ta đều nghĩ đến chuyện ra nào thi xong phải lập tức đến đây ăn một bữa thật ngon mới được."
Mễ Vị: "Các ngươi đã thi xong rồi hả? Chúc mừng a!"
"Chúc mừng cái gì?" Lưu Văn hàn khoát tay, "Còn không biết có thể có tên trên bảng hay không đâu."
"Nếu đã thi xong thì thả lỏng thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy." Mễ Vị lại nói cho bọn hắn thực đơn ngày hôm nay, hỏi: "Các ngươi muốn ăn cái gì?"
"Hiếm khi mới thi xong thoải mái thế này, hôm nay chúng ta liền ăn một bữa thật hoành tráng đi." Trương Tử Hiên nói: "Mấy món ăn ngươi nói đều mang lên hết cho chúng ta đi, lại thêm một bầu rượu."
Lưu Thanh Vân cùng Lưu Văn Hàn đều không ý kiến.
"Được." Mễ Vị đáp, xoay người về phòng bếp nấu ăn, không bao lâu đã liền làm xong, bảo Lý Nhị Mai bưng đi cho bọn hắn.
Nghĩ đến Hiên Viên Tố cùng Gia Cát Lão Đầu đang uống rượu bên ngoài, Mễ Vị lại thừa dịp rảnh tay chân làm một tô canh giải rượu chữa lành dạ dày tự mình mang ra ngoài, kết quả là thấy hai người này mới có một lúc đã uống hết hai bình rượu rồi.
Mễ Vị khuyên nhủ: "Hai người đừng có uống mỗi rượu không như thế, ăn nhiều đồ ăn một chút đi, ăn nhiều đồ ăn một chút, đây, uống thêm chút canh này đi."
Gia Cát Lão Đầu uống đến mặt đỏ rực, nấc lên một cái nói: "Tiểu nữ tử, hôm nay thật cao hứng, ngươi cứ để chúng ta uống một trận thống khoái, ta nói với ngươi nha, chỉ cần lấy được một gốc Hồng Nhan Tủy cuối cùng kia, độc trong người tiểu tử này cùng tiểu đầu trọc nhà ngươi liền có thể giải, ngươi nói có phải đại hỉ sự hay không? Có phải nên uống một trận ăn mừng hay không?"
"Thật sao?" Mễ Vị bắt đầu kích động, vốn muốn khuyên can vài lời lại nuốt xuống, tự mình động thủ múc một bát canh cho Gia Cát Lão Đầu, "Lão gia tử, vây ngài uống chút canh giải rượu đi, miễn cho làm dạ dày bị thương."
"Được được được." Gia Cát Lão Đầu bưng canh lên uống ùng ục ục mấy ngụm, thỏa mãn thở ra một tiếng, "Canh này uống thật thoải mái, tiểu nữ tử, ta thật là càng nhìn càng thấy ngươi quá tốt đi, ngươi nói xem, sao ngươi lại có thể nhìn vừa mắt cái tên tiểu tử thối này chứ!"
Gia Cát Lão Đầu uống nhiều quá, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Hiên Viên Tố, lại bắt đầu đào chân tường, "Ngươi muốn suy nghĩ lại một chút, làm tức phụ của Thánh Y Cốc chúng ta hay không? Ta nói với ngươi, nam nhi Thánh Y Cốc chúng ta ai cũng ôn hòa lương thiện, hơn nữa Thánh Y Cốc chúng ta có quy định, một nam nhân chỉ có thể cưới một tức phụ, trừ phi thê tử qua đời mới có thể cưới nữa, cho nên nam nhân chúng ta nơi đó đối với tức phụ khá tốt, có thể nói là tốt hơn so với nam nhân nơi này nhiều. Hơn nữa, hắc hắc, nếu như ngươi đến, Thánh Y Cốc ta lại không phải ăn mấy thứ đồ khó ăn như vậy nữa." Một câu cuối cùng hắn nói nhỏ, Mễ Vị không nghe rõ.
"Ầm" một tiếng, chén rượu trong tay Hiên Viên Tố trùng điệp nện lên trên bàn, hết thảy rượu bên trong đều văng lên mặt Gia Cát Lão Đầu.
Gia Cát Lão Đầu lau mặt, mắng: "Hắc, ta nói ngươi này mặt người chết, ta nói vậy ngươi còn không phục đúng không? Ngươi nói ngươi tính tình vừa lạnh lùng lại thối, cả ngày còn đánh đánh giết giết, trên tay không biết có bao nhiêu mạng người rồi, sát khí trên người rất nặng, làm sao so được với mấy tên tiểu tử ôn nhu cần cần của Thánh Y Cốc ta? Tiểu nữ tử đây tốt như vậy, theo ngươi thật đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu."
"Lão gia tử, ngài nói ít hai câu đi!" Mễ Vị đều đổ mồ hôi lạnh thay hắn, nói thêm gì đi nữa thì chắc ngay cả nàng cũng không thể ức chế được cơn giận của người nào đó.
Gia Cát Lão Đầu hừ hừ, cuối cùng cũng không tiếp tục nói.
Giữ yên được một một bên, Mễ Vị lại giữ chặt tay Hiên Viên Tố, nhìn hắn lắc đầu, cũng rót thêm cho hắn một chén canh giải rượu, trực tiếp bưng đến bên miệng hắn, giọng nhẹ nhàng mang theo dỗ dành nói: "Uống chút canh, không tức giận, có được hay không?"
Hiên Viên Tố giương mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu vẫn nhận lấy canh uống một ngụm, xem như đồng ý nàng không nổi giận.
Cuối cùng cũng trấn an xong, Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại thấy đau đầu, Gia Cát Lão Đầu này miệng cũng đủ kiếm chuyện, biết rõ Hiên Viên Tố không nghe được mấy lời này còn ráng nói, hai người này không nên ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ chắc làm cho người ta không yên ổn.
"Thanh Vân, ngươi nhìn cái gì đó?" Trương Tử Hiên lấy tay huơ huơ trước mắt Lưu Thanh Vân.
Lưu Thanh Vân lấy lại tinh thần, chớp mắt, thu hồi ánh mắt đặt bên chỗ Mễ Vị, không yên lòng lắc đầu, "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy người bên bàn kia có chút nhìn quen mắt, các ngươi có biết ai không?"
Trương Tử Hiên cùng Lưu Văn Hàn đều hướng về phía bàn bên kia của Mễ Vị, vì bên kia là bàn ở tận trong góc, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy Gia Cát Lão Đầu đối diện bọn họ, về phần nam tử đang ngồi quay lưng lại thì bọn họ nhìn không thấy mặt, không khỏi lắc đầu, "Không biết, hẳn cũng chỉ là khách quen của bà chủ quá."
"Vậy chắc là ta nhận nhầm rồi, không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn đi." Lưu Thanh Vân cười nhạt một tiếng, nhưng đồ ăn vừa mới còn cảm thấy mỹ vị vô cùng lại đột nhiên mất hương vị, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia cảm giác bức bách. Hắn có thể phát hiện nàng tốt, thì nam tử khác tất nhiên cũng có thể, nếu là lại kéo dài thêm, nói không chừng liền bị người khác nhanh chân đến trước.
Không được, lần này mặc kệ mẫu thân có đồng ý hay không, chỉ chờ tới lúc yết bảng, hắn liền lập tức tìm bà mối đến cửa cầu hôn. Hắn có lòng tin, lần này mình nhất định có thể có tên trên bảng, đến lúc đó cũng xem như xứng đôi với nàng, cũng có năng lực bảo hộ nàng, nàng hẳn sẽ đáp ứng đi?
Cho dù không đáp ứng cũng không sao cả, hắn chậm rãi dùng chân tâm đi cảm động nàng, sớm hay muộn gì, cũng có một ngày nàng sẽ đáp ứng.
————
Mễ Vị khuyên nhủ Hiên Viên Tố cùng Gia Cát Lão Đầu xong, hai người này không ầm ĩ nữa, nhưng lại đổi lại thành một loại phương thức "Cãi nhau" mới, hai người cứ rót rượu liên tục, ngươi một bình ta một bình, uống đến khi những khách nhân đã rút xong thăm, đi về rồi vẫn còn uống, dưới bàn một bình lại một bình rượu không nằm chổng chơ.
Mễ Vị khuyên vài lần, Hiên Viên Tố thì nghe lời, nhưng Gia Cát Lão Đầu lại mặc kệ, còn không cho Mễ Vị quản, miệng ra sức la hét muốn cùng Hiên Viên Tố phân cao thấp, Mễ Vị quả thực không còn biện pháp nào với hắn, đành phải nhìn Hiên Viên Tố cùng lão nhân này một bình tiếp một bình uống vào.
Uống đến cuối cùng, Gia Cát Lão Đầu đầy mặt đỏ bừng, cả người đã ngồi không vững, nhưng vẫn lung lay thoáng động nói: "Ta, ta nói với ngươi, nói, nói ta là ngàn ly không, không say, tiểu tử ngươi, hức, chờ sấp mặt xuống đi!"
Mễ Vị đưa mắt nhìn Hiên Viên Tố ngồi lặng yên bình tĩnh, nhịn không được muốn cười, nghĩ thầm lão gia tử à, còn bảo cho người khác sấp mặt xuống, chính người sấp mặt xuống trước thì may ra.
Suy nghĩ vừa phiêu đi một chút, Gia Cát Lão Đầu liền "rầm" một tiếng nện lên trên bàn, say như chết.
"Lão gia tử?" Mễ Vị đẩy đẩy hắn, kết quả nửa ngày cũng không có phản ứng, được, đây là uống say đến hôn mê luôn rồi.
Mễ Vị nhịn không được trừng người nào đó, "Chàng nhìn xem đi, làm cho hắn uống tới như vậy, bây giờ phải làm sao bây giờ?"
Mặt Hiên Viên Tố không chút thay đổi nói: "Bảo Thanh Vũ đưa hắn trở về."
Vừa dứt lời Thanh Vũ liền xuất hiện, trực tiếp khiêng Gia Cát Lão Đầu lên trên vai mang đi.
Mễ Vị nhịn không được chọc chọc lên trên khuôn mặt không biến sắc của Hiên Viên Tố, "Chàng uống với hắn lắm như thế nào gì? Hắn chính là cái Lão ngoan đồng, chàng tính toán cùng hắn làm cái gì?"
Hiên Viên Tố bắt lấy ngón tay nàng, kéo đến bên miệng hôn một cái.
Mặt Mễ Vị lập tức nóng, vội vàng nhìn Lý Nhị Mai, may mắn Lý Nhị Mai đang ở trong phòng bếp thu thập bát đũa, không nhìn thấy bọn họ, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Chàng làm cái gì vậy!" Mễ Vị rút tay về, giận dỗi nói: "Chàng cũng không nhìn hoàn cảnh một chút! Bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ!"
Hiên Viên Tố lại nở nụ cười, "Vậy chỗ không ai nhìn thấy thì có thể?"
"Dẹp chàng đi." Mễ Vị lúc này mới phát hiện người này uống rượu xong vẫn có thay đổi nha, lời nói rõ ràng nhiều hơn không ít.
Tránh cho hắn làm tiếp chuyện gì không tốt lắm, Mễ Vị vội vàng kéo hắn đi vào phòng trong nằm xuống, lại đi phòng bếp múc cho hắn một chén canh giải rượu.
Hiên Viên Tố lại không uống, ngược lại còn tựa vào đầu giường nhìn Mễ Vị, trong mắt mang theo ý cười, "Nàng đút ta uống."
Mễ Vị trừng hắn, "Cái người này uống rượu xong sao lại trở thành như thế này, sao lại...dính người như thế."
"Ta dính người?" Hiên Viên Tố lại nhíu mày, lại nhéo nhéo mặt nàng, nở nụ cười, "Nàng uống rượu xong mới gọi là dính người."
Hả? Mễ Vị kinh ngạc nhìn hắn, "Ta uống rượu khi nào?" Chẳng lẽ là trong phần ký ức nàng mất đi đã có lúc như vậy?
Hiên Viên Tố nghĩ tới ngày đó hai người ở trong núi, nhớ tới dáng vẻ nàng uống say, khóe miệng cong lên, nhưng hắn lại không định nói cho nàng biết, miễn cho nàng xấu hổ.
Hắn lại cầm tay nàng đưa tới bên miệng hôn hôn, "Hôm nay ta thật cao hứng, độc trên người ta cùng Tiểu Bảo có cơ hội giải hết, về sau, chúng ta còn có thể có thêm hài tử, ta muốn nàng lại sinh cho ta một nữ nhi."
Mễ Vị oán hận đánh lồng ngực hắn, "Ta thấy chàng thực sự là uống quá nhiều rồi đó! Chỉ biết nói hưu nói vượn!" Ai muốn sinh nữ nhi cho chàng, không biết xấu hổ.
Hiên Viên Tố cười cười mặc cho nàng đánh, chờ nàng đánh mệt mỏi, một tay kéo nàng vào trong lòng, tìm được đôi môi đỏ mọng khiến hắn mơ ước đã lâu liền hôn lên.
"Ưm——" Mễ Vị giãy dụa, nhưng hắn hôn quá nhiệt liệt, tựa hồ muốn hòa tan luôn cả nàng, đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên một hình ảnh. Trong đó, nam tử nằm ngửa ở trên giường, nữ tử ngồi ở trên thắt lưng nam tử, đang khom lưng hôn hắn, hai người mười ngón đan xen, hôn đến khó bỏ khó phân, làm cho người ta nhìn thấy liền mặt đỏ.
Mà đôi nam nữ trong hình ảnh đó, tựa hồ là... nàng cùng hắn?
Hình ảnh này chẳng lẽ là chuyện từng xảy ra? Nàng nàng, vậy mà lại mạnh bạo đến như thế?
Mễ Vị đột nhiên đỏ bừng mặt, khí lực cũng bị hòa tan trong hình ảnh kiều diễm kia, cứ như thế tựa vào trong ngực của hắn, bị động tùy ý hắn hôn, mãi đến khi bị hôn đến sắp hít thở không thông mới được buông ra.
Khi hai đôi môi rời ra, còn có một đường chỉ bạc thật mỏng kéo dài.
Tình cảnh này quá kích thích người, hơn nữa với hình ảnh mới vừa trong đầu, Mễ Vị đột nhiên không thể nhìn thẳng vào hắn, đẩy hắn ra liền bụm mặt chạy ra bên ngoài.
A a a —— thật uổng công nàng vẫn cho là mình rất thuần khiết, hóa ra cũng từng chủ động đến như vậy?
Mễ Vị thật sự không thể nhìn thẳng vào ký ức mới chớm qua trong đầu mình, sau đó vẫn luôn dẫn theo Lý Nhị Mai bận rộn ở tiền viện, mãi đến khi trời tối mới về hậu viện, về hậu viện cũng trực tiếp trốn vào phòng ngủ, kiên quyết không gặp hắn, Hiên Viên Tố cũng biết nàng ngượng ngùng, thức thời không đi tìm nàng, cứ như thế để nàng trốn đến ngày thứ hai.
Mễ Vị vừa ra cửa phòng đã nhìn thấy Hiên Viên Tố cùng Mễ Tiểu Bảo đang luyện võ tại trong viện, mà A Phúc đang ngồi xổm một bên nhìn nhìn masy cây dược thảo mình trồng. Tiểu tử này đối với việc học tập không có hứng thú gì, ngược lại là đối với y thuật rất cảm thấy hứng thú, Mễ Vị cũng ủng hộ thằng bé, đồng ý cho nó chọn một khoảnh sân mà nó thích, trồng mấy loại dược thảo mà nó muốn để nghiên cứu gì đó.
Mễ Vị nghĩ đến chuyện ngày hôm qua vẫn có chút nóng mặt, không biết làm sao gọi bọn hắn, chủ yếu là ngượng ngùng gọi Hiên Viên Tố, dứt khoát lén chạy tới phòng bếp bắt đầu làm điểm tâm, làm xong thì bảo Lý Nhị Mai bưng đi hậu viện cho một lớn hai nhỏ đó ăn, mà nàng ăn điểm tâm xong cũng bắt tay vào xử lý vịt. Ngày hôm qua, người rút thăm trúng lại là một khách quen của tiệm, gọi vịt quay, cho nên buổi trưa hôm nay ăn vịt quay.
Khi mẻ vịt quay đầu tiên ra lò, mùi hương quen thuộc bao phủ toàn bộ ngõ nhỏ thì vị khách đầu tiên của tiệm cơm đã đến cửa. Lần này, người đầu tiên không phải Chu Mậu Tài, mà là Cát Đại, sau lưng Cát Đại còn dẫn theo một nam nhân trung niên bụng phệ.
"Bà chủ, cho chúng ta hai con vịt quay trước, thêm một đĩa đậu phộng da cá, còn hai bầu rượu nữa nha." Cát Đại vừa vào cửa liền rướn cổ lên kêu.
"Được rồi, đồ ăn lập tức tới ngay, các ngươi ngồi trước đi." Lý Nhị Mai lên tiếng đáp rồi liền vào phòng bếp, bưng thức ăn cho bọn hắn.
"Cát lão đệ, ngươi nói tiệm cơm ngon nhất kinh thành chính là nhà này?" Nam nhân bên cạnh Cát Đại chau mày, mặt không tin, " tuy rằng bố trí nơi này cũng không tồi, nhưng quá nhỏ, Minh Nguyệt Lâu của Đông Bắc chúng ta còn lớn hơn chỗ này gấp mấy chục lầ, chẳng lẽ tiệm cơm tốt nhất kinh thành lại có thể không bằng Đông Bắc chúng ta?"
"Không phải như vậy."Cát Đại khoát tay một cái nói: "Chung đại ca, ngươi mới từ Đông Bắc đến, không hiểu biết chuyện của kinh thành này. Ta ở kinh thành này thật nhiều năm, đối với những món ăn kinh thành đều rõ ràng thấu đáo, ngươi đừng thấy cái tiệm cơm nhà này nhỏ như vậy mà khinh thường nha, tay nghề của bà chủ ở đây rất tuyệt, ngươi ăn xong cam đoan không ăn nổi đồ ăn mấy chỗ khác làm."
Nam nhân được gọi là Chung đại ca có tên đầy đủ là Chung Khuê, nói: "Ngươi nói cũng quá khoa trương rồi, ta nghĩ làm gì đến nông nỗi đó."
Cát Đại chỉ vào mâm đồ ăn Lý Nhị Mai bưng tới: "Vừa lúc đồ ăn đến rồi, ngươi nếm thử liền biết."
Mắt Chung Khuê nhìn trên bàn chỉ vẻn vẹn có vịt quay cùng đậu phộng da cá, lại nhíu mày, "Chỉ bao nhiêu đây? Không còn nữa? Tốt xấu gì cũng phải có nồi thịt hầm a."
"Chung đại ca, ngươi mau nếm thử đi." Cát Đại hoàn toàn không để ý tới Chung Khuê nói gì, bởi vì mùi hương vịt quay đã khiến hắn khẩn cấp ra tay, cầm lấy một miếng da bánh, bỏ đồ ăn kèm lên trên, trét tương, lại bỏ lên một miếng vịt quay thật thơm ngon, tiện tay cuốn lại rồi bỏ cả cuốn vào trong miệng, lập tức cả người đều thư sướng.
Nhìn hắn lộ ra biểu tình hưởng thụ như thế, Chung Khuê cũng không nhịn được học theo hắn, gói một miếng vịt quay nhét vào miệng, lập tức, thần sắc hoài nghi trên mặt rút đi, chỉ còn lại kinh diễm, miệng còn chưa nuốt xuống, lại duỗi tay lớn ra lấy một miếng da bánh bắt đầu cuốn thêm một cuốn nữa.
"Ngài đã về rồi?" Mễ Vị kinh hỉ hỏi, bởi vì Gia Cát Lão Đầu biến mất nhiều ngày như vậy là vì đi tìm dược liệu chữa bênh cho Hiên Viên Tố cùng Mễ Tiểu Bảo, nghe nói có tin tức của một loại dược liệu vô cùng hiếm có khó tìm trong đó.
Gia Cát Lão Đầu nghênh ngang ngồi xuống, "Tiểu nữ tử à, nhanh lên rót cho lão đầu ta một ấm trà, vì một lớn một nhỏ nhà của ngươi mà ta phải bôn ba đi tìm thuốc thế này, mệt chết ta."
"Được rồi được rồi, ngài đã vất vả rồi." Mễ Vị nhanh chóng chạy tới ngâm ấm trà, đem những món ngọt ngon nhất của nàng đều dọn ra, tự mình bưng qua rót cho hắn một ly, lại tự mình mang đến trước mặt hắn, "Thần y, ngài uống trà, cực khổ, cực khổ rồi."
Gia Cát Lão Đầu được hầu hạ cực kì vừa lòng, sờ chòm râu nói: "Không tồi, không tồi, vẫn là tiểu nữ tử nhà ngươi biết điều hiểu chuyện, làm trong lòng ta rất thoải mái."
Mễ Vị hỏi: "Lão gia tử, vậy vị dược liệu kia tìm được chưa?"
Gia Cát Lão Đầu hất hất cằm, "Ta tự mình xuất mã, tự nhiên là tìm được."
"Thật sự à?!" Mễ Vị cao hứng muốn chết, vội vàng nói: "Lão gia tử ngài ngồi đây nha, ta phải đi làm ngay cho ngài một bàn cơm ngon rượu ngon, hôm nay phải để cho ngài ăn thật ngon một trận."
"Ha ha ha, vẫn là tiểu nữ tử hiểu chuyện." Gia Cát Lão Đầu nói xong bất mãn liếc một cái qua chỗ Hiên Viên Tố một câu cũng không nói, hiển nhiên là ngầm nói hắn không hiểu chuyện.
Hiên Viên Tố không thèm để ý hắn.
Mễ Vị múc cho Gia Cát Lão Đầu làm ba cái sủi cảo to, một tô thịt heo hầm miến, một tô gà hầm nấm, một đĩa đậu hủ cuốn khô, còn bỏ thêm một đĩa xúc xích hấp do chính mình làm, còn có một đĩa đầy đậu phộng da cá, đương nhiên, rượu ngon cũng là không thiếu được. Một bàn lớn thức ăn thơm phức cùng rượu ngon bày tràn ra trước mặt, Gia Cát Lão Đầu mặt mày hớn hở, kéo tay Mễ Vị nói: "Tiểu nữ tử này, hai tháng nay ta chưa ăn được một bữa cơm đàng hoàng nào rồi, dọc đường mỗi ngày đều ăn lương khô bánh bao, ăn đến miệng ta thật sắp không còn vị giác, hôm nay cuối cùng cũng sống lại."
Nhìn ra Gia Cát Lão Đầu đích xác gầy đi một vòng, trong lòng Mễ Vị thật sự cảm kích vô cùng đối với hắn, tự mình rót cho hắn một chén rượu, cũng rót cho chính mình một ly, bưng chén rượu lên trịnh trọng hướng về hắn kính một cái, "Lão gia tử, thật sự quá cảm tạ ngài, chén rượu này xin tượng trưng cho lòng biết ơn của ta, ta xin cạn trước."
Mễ Vị ngửa đầu liền uống, như khi rượu chạm vào môi lại bị một bàn tay lớn lấy mất ly rượu, Mễ Vị quay đầu nhìn lại, đúng là Hiên Viên Tố.
Hiên Viên Tố bưng chén rượu nhìn Gia Cát Lão Đầu kính một chút, lại trước một bước ngửa đầu cạn, lúc này mới vỗ vỗ đầu Mễ Vị đầu, "Nàng không thể uống rượu, để cho ta."
"Làm sao chàng biết ta không thể uống rượu?" Mễ Vị bật thốt lên hỏi, cho tới bây giờ nành còn chưa cùng Hiên Viên Tố uống rượu lần nào nha.
Hiên Viên Tố cũng không đáp, đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, "Ngoan đi, đi làm chuyện của nàng đi, chỗ này có ta." Nói xong cũng giống như Mễ Vị vừa rồi, rót chén rượu cho Gia Cát Lão Đầu.
Gia Cát Lão Đầu lần đầu tiên được hưởng loại đãi ngộ này, cao hứng đến râu đều nhếch lên, vẫy tay nói: "Tiểu nữ tử ngươi đi lo chuyện của ngươi đi, cứ để tên tiểu tử thúi này ở đây uống rượu với ta là được rồi."
Thấy hai người thật sự bắt đầu uống, Mễ Vị đành phải tiếp tục đi bận bịu chuyện của mình.
Lúc này từ ngoài cửa có ba người vào tớ, vậy mà là Lưu Thanh Vân, Trương Tử Hiên cùng với Lưu Văn Hàn, Mễ Vị cười chào hỏi, "Ba người các ngươi lâu lắm rồi không thấy cùng đi nha."
Trương Tử Hiên cười nói: "Còn không phải là vì ôn thư không có thời gian cùng nhau ăn cơm sao, rốt cuộc cũng đã thi xong, cuối cùng có thể thả lỏng một chút, ba người chúng ta liền lập tức đến thưởng thức mỹ vị của bà chủ ngươi làm đây. Không dối gạt bà chủ ngươi, ta đã tâm tâm niệm niệm thật lâu, lúc ngồi trong trường thi kia chín ngày, ta đều nghĩ đến chuyện ra nào thi xong phải lập tức đến đây ăn một bữa thật ngon mới được."
Mễ Vị: "Các ngươi đã thi xong rồi hả? Chúc mừng a!"
"Chúc mừng cái gì?" Lưu Văn hàn khoát tay, "Còn không biết có thể có tên trên bảng hay không đâu."
"Nếu đã thi xong thì thả lỏng thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy." Mễ Vị lại nói cho bọn hắn thực đơn ngày hôm nay, hỏi: "Các ngươi muốn ăn cái gì?"
"Hiếm khi mới thi xong thoải mái thế này, hôm nay chúng ta liền ăn một bữa thật hoành tráng đi." Trương Tử Hiên nói: "Mấy món ăn ngươi nói đều mang lên hết cho chúng ta đi, lại thêm một bầu rượu."
Lưu Thanh Vân cùng Lưu Văn Hàn đều không ý kiến.
"Được." Mễ Vị đáp, xoay người về phòng bếp nấu ăn, không bao lâu đã liền làm xong, bảo Lý Nhị Mai bưng đi cho bọn hắn.
Nghĩ đến Hiên Viên Tố cùng Gia Cát Lão Đầu đang uống rượu bên ngoài, Mễ Vị lại thừa dịp rảnh tay chân làm một tô canh giải rượu chữa lành dạ dày tự mình mang ra ngoài, kết quả là thấy hai người này mới có một lúc đã uống hết hai bình rượu rồi.
Mễ Vị khuyên nhủ: "Hai người đừng có uống mỗi rượu không như thế, ăn nhiều đồ ăn một chút đi, ăn nhiều đồ ăn một chút, đây, uống thêm chút canh này đi."
Gia Cát Lão Đầu uống đến mặt đỏ rực, nấc lên một cái nói: "Tiểu nữ tử, hôm nay thật cao hứng, ngươi cứ để chúng ta uống một trận thống khoái, ta nói với ngươi nha, chỉ cần lấy được một gốc Hồng Nhan Tủy cuối cùng kia, độc trong người tiểu tử này cùng tiểu đầu trọc nhà ngươi liền có thể giải, ngươi nói có phải đại hỉ sự hay không? Có phải nên uống một trận ăn mừng hay không?"
"Thật sao?" Mễ Vị bắt đầu kích động, vốn muốn khuyên can vài lời lại nuốt xuống, tự mình động thủ múc một bát canh cho Gia Cát Lão Đầu, "Lão gia tử, vây ngài uống chút canh giải rượu đi, miễn cho làm dạ dày bị thương."
"Được được được." Gia Cát Lão Đầu bưng canh lên uống ùng ục ục mấy ngụm, thỏa mãn thở ra một tiếng, "Canh này uống thật thoải mái, tiểu nữ tử, ta thật là càng nhìn càng thấy ngươi quá tốt đi, ngươi nói xem, sao ngươi lại có thể nhìn vừa mắt cái tên tiểu tử thối này chứ!"
Gia Cát Lão Đầu uống nhiều quá, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Hiên Viên Tố, lại bắt đầu đào chân tường, "Ngươi muốn suy nghĩ lại một chút, làm tức phụ của Thánh Y Cốc chúng ta hay không? Ta nói với ngươi, nam nhi Thánh Y Cốc chúng ta ai cũng ôn hòa lương thiện, hơn nữa Thánh Y Cốc chúng ta có quy định, một nam nhân chỉ có thể cưới một tức phụ, trừ phi thê tử qua đời mới có thể cưới nữa, cho nên nam nhân chúng ta nơi đó đối với tức phụ khá tốt, có thể nói là tốt hơn so với nam nhân nơi này nhiều. Hơn nữa, hắc hắc, nếu như ngươi đến, Thánh Y Cốc ta lại không phải ăn mấy thứ đồ khó ăn như vậy nữa." Một câu cuối cùng hắn nói nhỏ, Mễ Vị không nghe rõ.
"Ầm" một tiếng, chén rượu trong tay Hiên Viên Tố trùng điệp nện lên trên bàn, hết thảy rượu bên trong đều văng lên mặt Gia Cát Lão Đầu.
Gia Cát Lão Đầu lau mặt, mắng: "Hắc, ta nói ngươi này mặt người chết, ta nói vậy ngươi còn không phục đúng không? Ngươi nói ngươi tính tình vừa lạnh lùng lại thối, cả ngày còn đánh đánh giết giết, trên tay không biết có bao nhiêu mạng người rồi, sát khí trên người rất nặng, làm sao so được với mấy tên tiểu tử ôn nhu cần cần của Thánh Y Cốc ta? Tiểu nữ tử đây tốt như vậy, theo ngươi thật đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu."
"Lão gia tử, ngài nói ít hai câu đi!" Mễ Vị đều đổ mồ hôi lạnh thay hắn, nói thêm gì đi nữa thì chắc ngay cả nàng cũng không thể ức chế được cơn giận của người nào đó.
Gia Cát Lão Đầu hừ hừ, cuối cùng cũng không tiếp tục nói.
Giữ yên được một một bên, Mễ Vị lại giữ chặt tay Hiên Viên Tố, nhìn hắn lắc đầu, cũng rót thêm cho hắn một chén canh giải rượu, trực tiếp bưng đến bên miệng hắn, giọng nhẹ nhàng mang theo dỗ dành nói: "Uống chút canh, không tức giận, có được hay không?"
Hiên Viên Tố giương mắt nhìn nàng, sau một lúc lâu vẫn nhận lấy canh uống một ngụm, xem như đồng ý nàng không nổi giận.
Cuối cùng cũng trấn an xong, Mễ Vị nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại thấy đau đầu, Gia Cát Lão Đầu này miệng cũng đủ kiếm chuyện, biết rõ Hiên Viên Tố không nghe được mấy lời này còn ráng nói, hai người này không nên ở cùng một chỗ, ở cùng một chỗ chắc làm cho người ta không yên ổn.
"Thanh Vân, ngươi nhìn cái gì đó?" Trương Tử Hiên lấy tay huơ huơ trước mắt Lưu Thanh Vân.
Lưu Thanh Vân lấy lại tinh thần, chớp mắt, thu hồi ánh mắt đặt bên chỗ Mễ Vị, không yên lòng lắc đầu, "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy người bên bàn kia có chút nhìn quen mắt, các ngươi có biết ai không?"
Trương Tử Hiên cùng Lưu Văn Hàn đều hướng về phía bàn bên kia của Mễ Vị, vì bên kia là bàn ở tận trong góc, bọn họ cũng chỉ có thể nhìn thấy Gia Cát Lão Đầu đối diện bọn họ, về phần nam tử đang ngồi quay lưng lại thì bọn họ nhìn không thấy mặt, không khỏi lắc đầu, "Không biết, hẳn cũng chỉ là khách quen của bà chủ quá."
"Vậy chắc là ta nhận nhầm rồi, không có việc gì, chúng ta tiếp tục ăn đi." Lưu Thanh Vân cười nhạt một tiếng, nhưng đồ ăn vừa mới còn cảm thấy mỹ vị vô cùng lại đột nhiên mất hương vị, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia cảm giác bức bách. Hắn có thể phát hiện nàng tốt, thì nam tử khác tất nhiên cũng có thể, nếu là lại kéo dài thêm, nói không chừng liền bị người khác nhanh chân đến trước.
Không được, lần này mặc kệ mẫu thân có đồng ý hay không, chỉ chờ tới lúc yết bảng, hắn liền lập tức tìm bà mối đến cửa cầu hôn. Hắn có lòng tin, lần này mình nhất định có thể có tên trên bảng, đến lúc đó cũng xem như xứng đôi với nàng, cũng có năng lực bảo hộ nàng, nàng hẳn sẽ đáp ứng đi?
Cho dù không đáp ứng cũng không sao cả, hắn chậm rãi dùng chân tâm đi cảm động nàng, sớm hay muộn gì, cũng có một ngày nàng sẽ đáp ứng.
————
Mễ Vị khuyên nhủ Hiên Viên Tố cùng Gia Cát Lão Đầu xong, hai người này không ầm ĩ nữa, nhưng lại đổi lại thành một loại phương thức "Cãi nhau" mới, hai người cứ rót rượu liên tục, ngươi một bình ta một bình, uống đến khi những khách nhân đã rút xong thăm, đi về rồi vẫn còn uống, dưới bàn một bình lại một bình rượu không nằm chổng chơ.
Mễ Vị khuyên vài lần, Hiên Viên Tố thì nghe lời, nhưng Gia Cát Lão Đầu lại mặc kệ, còn không cho Mễ Vị quản, miệng ra sức la hét muốn cùng Hiên Viên Tố phân cao thấp, Mễ Vị quả thực không còn biện pháp nào với hắn, đành phải nhìn Hiên Viên Tố cùng lão nhân này một bình tiếp một bình uống vào.
Uống đến cuối cùng, Gia Cát Lão Đầu đầy mặt đỏ bừng, cả người đã ngồi không vững, nhưng vẫn lung lay thoáng động nói: "Ta, ta nói với ngươi, nói, nói ta là ngàn ly không, không say, tiểu tử ngươi, hức, chờ sấp mặt xuống đi!"
Mễ Vị đưa mắt nhìn Hiên Viên Tố ngồi lặng yên bình tĩnh, nhịn không được muốn cười, nghĩ thầm lão gia tử à, còn bảo cho người khác sấp mặt xuống, chính người sấp mặt xuống trước thì may ra.
Suy nghĩ vừa phiêu đi một chút, Gia Cát Lão Đầu liền "rầm" một tiếng nện lên trên bàn, say như chết.
"Lão gia tử?" Mễ Vị đẩy đẩy hắn, kết quả nửa ngày cũng không có phản ứng, được, đây là uống say đến hôn mê luôn rồi.
Mễ Vị nhịn không được trừng người nào đó, "Chàng nhìn xem đi, làm cho hắn uống tới như vậy, bây giờ phải làm sao bây giờ?"
Mặt Hiên Viên Tố không chút thay đổi nói: "Bảo Thanh Vũ đưa hắn trở về."
Vừa dứt lời Thanh Vũ liền xuất hiện, trực tiếp khiêng Gia Cát Lão Đầu lên trên vai mang đi.
Mễ Vị nhịn không được chọc chọc lên trên khuôn mặt không biến sắc của Hiên Viên Tố, "Chàng uống với hắn lắm như thế nào gì? Hắn chính là cái Lão ngoan đồng, chàng tính toán cùng hắn làm cái gì?"
Hiên Viên Tố bắt lấy ngón tay nàng, kéo đến bên miệng hôn một cái.
Mặt Mễ Vị lập tức nóng, vội vàng nhìn Lý Nhị Mai, may mắn Lý Nhị Mai đang ở trong phòng bếp thu thập bát đũa, không nhìn thấy bọn họ, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
"Chàng làm cái gì vậy!" Mễ Vị rút tay về, giận dỗi nói: "Chàng cũng không nhìn hoàn cảnh một chút! Bị người khác nhìn thấy thì làm sao bây giờ!"
Hiên Viên Tố lại nở nụ cười, "Vậy chỗ không ai nhìn thấy thì có thể?"
"Dẹp chàng đi." Mễ Vị lúc này mới phát hiện người này uống rượu xong vẫn có thay đổi nha, lời nói rõ ràng nhiều hơn không ít.
Tránh cho hắn làm tiếp chuyện gì không tốt lắm, Mễ Vị vội vàng kéo hắn đi vào phòng trong nằm xuống, lại đi phòng bếp múc cho hắn một chén canh giải rượu.
Hiên Viên Tố lại không uống, ngược lại còn tựa vào đầu giường nhìn Mễ Vị, trong mắt mang theo ý cười, "Nàng đút ta uống."
Mễ Vị trừng hắn, "Cái người này uống rượu xong sao lại trở thành như thế này, sao lại...dính người như thế."
"Ta dính người?" Hiên Viên Tố lại nhíu mày, lại nhéo nhéo mặt nàng, nở nụ cười, "Nàng uống rượu xong mới gọi là dính người."
Hả? Mễ Vị kinh ngạc nhìn hắn, "Ta uống rượu khi nào?" Chẳng lẽ là trong phần ký ức nàng mất đi đã có lúc như vậy?
Hiên Viên Tố nghĩ tới ngày đó hai người ở trong núi, nhớ tới dáng vẻ nàng uống say, khóe miệng cong lên, nhưng hắn lại không định nói cho nàng biết, miễn cho nàng xấu hổ.
Hắn lại cầm tay nàng đưa tới bên miệng hôn hôn, "Hôm nay ta thật cao hứng, độc trên người ta cùng Tiểu Bảo có cơ hội giải hết, về sau, chúng ta còn có thể có thêm hài tử, ta muốn nàng lại sinh cho ta một nữ nhi."
Mễ Vị oán hận đánh lồng ngực hắn, "Ta thấy chàng thực sự là uống quá nhiều rồi đó! Chỉ biết nói hưu nói vượn!" Ai muốn sinh nữ nhi cho chàng, không biết xấu hổ.
Hiên Viên Tố cười cười mặc cho nàng đánh, chờ nàng đánh mệt mỏi, một tay kéo nàng vào trong lòng, tìm được đôi môi đỏ mọng khiến hắn mơ ước đã lâu liền hôn lên.
"Ưm——" Mễ Vị giãy dụa, nhưng hắn hôn quá nhiệt liệt, tựa hồ muốn hòa tan luôn cả nàng, đột nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên một hình ảnh. Trong đó, nam tử nằm ngửa ở trên giường, nữ tử ngồi ở trên thắt lưng nam tử, đang khom lưng hôn hắn, hai người mười ngón đan xen, hôn đến khó bỏ khó phân, làm cho người ta nhìn thấy liền mặt đỏ.
Mà đôi nam nữ trong hình ảnh đó, tựa hồ là... nàng cùng hắn?
Hình ảnh này chẳng lẽ là chuyện từng xảy ra? Nàng nàng, vậy mà lại mạnh bạo đến như thế?
Mễ Vị đột nhiên đỏ bừng mặt, khí lực cũng bị hòa tan trong hình ảnh kiều diễm kia, cứ như thế tựa vào trong ngực của hắn, bị động tùy ý hắn hôn, mãi đến khi bị hôn đến sắp hít thở không thông mới được buông ra.
Khi hai đôi môi rời ra, còn có một đường chỉ bạc thật mỏng kéo dài.
Tình cảnh này quá kích thích người, hơn nữa với hình ảnh mới vừa trong đầu, Mễ Vị đột nhiên không thể nhìn thẳng vào hắn, đẩy hắn ra liền bụm mặt chạy ra bên ngoài.
A a a —— thật uổng công nàng vẫn cho là mình rất thuần khiết, hóa ra cũng từng chủ động đến như vậy?
Mễ Vị thật sự không thể nhìn thẳng vào ký ức mới chớm qua trong đầu mình, sau đó vẫn luôn dẫn theo Lý Nhị Mai bận rộn ở tiền viện, mãi đến khi trời tối mới về hậu viện, về hậu viện cũng trực tiếp trốn vào phòng ngủ, kiên quyết không gặp hắn, Hiên Viên Tố cũng biết nàng ngượng ngùng, thức thời không đi tìm nàng, cứ như thế để nàng trốn đến ngày thứ hai.
Mễ Vị vừa ra cửa phòng đã nhìn thấy Hiên Viên Tố cùng Mễ Tiểu Bảo đang luyện võ tại trong viện, mà A Phúc đang ngồi xổm một bên nhìn nhìn masy cây dược thảo mình trồng. Tiểu tử này đối với việc học tập không có hứng thú gì, ngược lại là đối với y thuật rất cảm thấy hứng thú, Mễ Vị cũng ủng hộ thằng bé, đồng ý cho nó chọn một khoảnh sân mà nó thích, trồng mấy loại dược thảo mà nó muốn để nghiên cứu gì đó.
Mễ Vị nghĩ đến chuyện ngày hôm qua vẫn có chút nóng mặt, không biết làm sao gọi bọn hắn, chủ yếu là ngượng ngùng gọi Hiên Viên Tố, dứt khoát lén chạy tới phòng bếp bắt đầu làm điểm tâm, làm xong thì bảo Lý Nhị Mai bưng đi hậu viện cho một lớn hai nhỏ đó ăn, mà nàng ăn điểm tâm xong cũng bắt tay vào xử lý vịt. Ngày hôm qua, người rút thăm trúng lại là một khách quen của tiệm, gọi vịt quay, cho nên buổi trưa hôm nay ăn vịt quay.
Khi mẻ vịt quay đầu tiên ra lò, mùi hương quen thuộc bao phủ toàn bộ ngõ nhỏ thì vị khách đầu tiên của tiệm cơm đã đến cửa. Lần này, người đầu tiên không phải Chu Mậu Tài, mà là Cát Đại, sau lưng Cát Đại còn dẫn theo một nam nhân trung niên bụng phệ.
"Bà chủ, cho chúng ta hai con vịt quay trước, thêm một đĩa đậu phộng da cá, còn hai bầu rượu nữa nha." Cát Đại vừa vào cửa liền rướn cổ lên kêu.
"Được rồi, đồ ăn lập tức tới ngay, các ngươi ngồi trước đi." Lý Nhị Mai lên tiếng đáp rồi liền vào phòng bếp, bưng thức ăn cho bọn hắn.
"Cát lão đệ, ngươi nói tiệm cơm ngon nhất kinh thành chính là nhà này?" Nam nhân bên cạnh Cát Đại chau mày, mặt không tin, " tuy rằng bố trí nơi này cũng không tồi, nhưng quá nhỏ, Minh Nguyệt Lâu của Đông Bắc chúng ta còn lớn hơn chỗ này gấp mấy chục lầ, chẳng lẽ tiệm cơm tốt nhất kinh thành lại có thể không bằng Đông Bắc chúng ta?"
"Không phải như vậy."Cát Đại khoát tay một cái nói: "Chung đại ca, ngươi mới từ Đông Bắc đến, không hiểu biết chuyện của kinh thành này. Ta ở kinh thành này thật nhiều năm, đối với những món ăn kinh thành đều rõ ràng thấu đáo, ngươi đừng thấy cái tiệm cơm nhà này nhỏ như vậy mà khinh thường nha, tay nghề của bà chủ ở đây rất tuyệt, ngươi ăn xong cam đoan không ăn nổi đồ ăn mấy chỗ khác làm."
Nam nhân được gọi là Chung đại ca có tên đầy đủ là Chung Khuê, nói: "Ngươi nói cũng quá khoa trương rồi, ta nghĩ làm gì đến nông nỗi đó."
Cát Đại chỉ vào mâm đồ ăn Lý Nhị Mai bưng tới: "Vừa lúc đồ ăn đến rồi, ngươi nếm thử liền biết."
Mắt Chung Khuê nhìn trên bàn chỉ vẻn vẹn có vịt quay cùng đậu phộng da cá, lại nhíu mày, "Chỉ bao nhiêu đây? Không còn nữa? Tốt xấu gì cũng phải có nồi thịt hầm a."
"Chung đại ca, ngươi mau nếm thử đi." Cát Đại hoàn toàn không để ý tới Chung Khuê nói gì, bởi vì mùi hương vịt quay đã khiến hắn khẩn cấp ra tay, cầm lấy một miếng da bánh, bỏ đồ ăn kèm lên trên, trét tương, lại bỏ lên một miếng vịt quay thật thơm ngon, tiện tay cuốn lại rồi bỏ cả cuốn vào trong miệng, lập tức cả người đều thư sướng.
Nhìn hắn lộ ra biểu tình hưởng thụ như thế, Chung Khuê cũng không nhịn được học theo hắn, gói một miếng vịt quay nhét vào miệng, lập tức, thần sắc hoài nghi trên mặt rút đi, chỉ còn lại kinh diễm, miệng còn chưa nuốt xuống, lại duỗi tay lớn ra lấy một miếng da bánh bắt đầu cuốn thêm một cuốn nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook