Vốn dĩ Mễ Vị cho rằng Như Nguyệt công chúa bị thua thiệt nhiều trong tay mình như thế, khẳng định muốn tìm đến phiền toái nữa, nhưng không biết là do chân bị thương không tiện đi lại hay lại là Hiên Viên Tố ở bên trong làm cái gì, mãi mà vẫn không thấy ai tìm đến nàng phiền toái, Mễ Vị âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm sau vẫn đi bày quán buôn bán như thường.

Khi Mễ Vị cùng Lý Nhị Mai ra sạp, ngoại trừ nhìn thấy Trần Nương Tử cùng nương tiểu Muội đều đã ngồi bên sạp của mình, vậy mà ngoài ý muốn lại nhìn thấy một vị khách nhân của ngày hôm qua, chính là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tên gọi Uyển nhi kia, bên cạnh còn có một hán tử trẻ tuổi cao to đi theo, sạp của nàng ta liền đặt ngay đối diện sạp của Mễ Vị, trên sạp bán yên chi son môi, cũng chính là son môi và phấn mặt cổ đại.

Thấy Mễ Vị nhìn mình, Uyển nhi mỉm cười gật gật đầu, nàng ta không hiểu sao lại có hảo cảm với Mễ Vị, đại khái là vì ngày hôm qua ăn bánh của Mễ Vị xong mới dẫn đến hàng loạt sự tình xảy ra sau đó, làm cho nàng ta rốt cuộc nghĩ thông suốt, quyết định sống thật tốt với Trụ Tử đi.

Nếu quyết định cùng nhau sống thật tốt, vậy không thể nhìn nam nhân của mình khổ cực như vậy kiếm tiền, vừa lúc nàng ta từ nhỏ đi theo bên cạnh tiểu thư cũng biết làm chút son phấn, đặc biệt son là nàng ta làm tốt nhất, không kém bao nhiêu so với cửa hàng son phấn người ta, cũng xem như có thể kiếm tiền, về sau cũng không cần Trụ Tử dùng sức đi khiêng kiệu cho người nữa.

Lý Nhị Mai cũng nhớ Uyển nhi cô nương này, không khỏi đến gần Mễ Vị nói: "Sao ta cứ cảm thấy mấy tiểu nương tử trẻ tuổi như thế nào cứ hễ nếm được bánh nhà chúng ta đều chạy tới đây làm ăn nhỉ?. Không kể nương của tiểu Muội, nhìn cô nương đối diện kia đi, hôm qua mới đến ăn bánh, hôm nay liền bắt đầu bày quán, chẳng lẽ bánh nhà chúng ta có thể làm cho người có thêm thiên phú kinh thương?"

Mễ Vị thiếu chút nữa phì cười, "Ngươi đừng nói càn, ngươi ăn bánh của chúng ta nhiều như vậy, sao không thấy ngươi có thiên phú kinh thương gì a?"

Lý Nhị Mai ha ha cười một tiếng, "Có thể ta ăn bánh nhiều quá nên nó độn thành thịt hết rồi, bây giờ ta chỉ có càng thêm mập, tỷ của ta bảo ta về sau ăn ít một chút."

Mễ Vị nhớ lại bộ dáng gầy trơ xương của nàng ta khi vừa tới tiệm cơm, lại nhìn nhìn khuôn mặt tròn trịa ngay trước mặt mình đây, quả thật cách xa ngàn dặm, hiện tại Lý Nhị Mai đã có thể dùng từ đẩy đà để hình dung rồi, lại ăn tiếp nữa đích xác sẽ thành mập mạp.

Chậc, tiệm cơm của nàng thật nuôi được người a.

Hai người đang bàn chuyện ăn nhiều ăn ít, thì trước sạp lại có một đám tráng hán khí thế rào rạt mà hướng đến, lần này Lý Nhị Mai cùng Mễ Vị không sợ, nói thẳng: "Xếp hàng nha, từng người từng người đến."

Các hán tử thông minh xếp hàng, chờ mong Mễ Vị làm bánh cho mình.

Từ ngày hôm qua ăn bánh nướng nhân thịt của nhà này xong, về nhà ăn cái món gì trong nhà cũng không thấy ngon, trong lòng thật rạo rực muốn ăn lại một lần nữa.

"Ta tối hôm qua ngủ còn mơ thấy ta lại tới ăn bánh nướng, tỉnh lại mới phát hiện mình còn chảy nước miếng." Một hán tử nói.

"Ngươi cũng quá tham ăn a, nam nhân lớn như vậy rồi mà cũng không biết xấu hổ."

"Ngươi còn nói ta, hôm nay không phải ngươi cũng tới rồi ha, là ai nói hôm nay không ăn nữa?"

"Hắc hắc, vợ ta nói ta vất vả, cố ý cho ta tiền hôm nay lại mua một cái bánh nướng ăn nha, cũng đâu phải là ta muốn ăn, hắc hắc, vợ ta thương ta thôi."

"Ngươi đắc ý cái gì, vợ ta cũng biết thương ta đây, ngày hôm qua ta tiêu năm văn tiền mua một cái bánh nàng ấy còn không nói một tiếng, ngược lại bảo ta hôm nay lại ăn thêm một cái đi, bảo ta đừng để bụng đói làm việc."

"Tức phụ nhà các ngươi cũng thật hiền lành, vậy sao mà cái bà nhà ta lại keo kiệt đến như thế nhỉ, ngày hôm qua trở về liền mắng ta một trận, hôm nay còn cố ý dặn dò ta không cho xài tiền bậy bạ, may mắn ta còn có chút tiền riêng, nên bây giờ mới có tiền đi theo các ngươi mua bánh nướng ăn đây."

"Ta cảm thấy vẫn là tiểu tử Trụ Tử này may mắn nhất, ngày hôm qua chính tức phụ của hắn còn chủ động mua bánh cho hắn, vậy thì thôi đi, hôm nay lại không cho hắn đi làm việc này tốn sức vất vả. Tức phụ người ta có tay nghề làm son phấn, trực tiếp dẫn Trụ Tử cùng làm sinh ý, thật thoải mái hơn chúng ta mỗi ngày mệt mỏi vấy vả khiêng kiệu cho người biết bao nhiêu lần, nếu vợ ta cũng vậy thì tốt biết bao nhiêu a."

"Ngươi hâm mộ cái gì! Trụ Tử người ta vì tức phụ đem toàn bộ của cải đều bỏ ra, một đồng cũng không để lại, nếu là ngươi, ngươi nỡ bỏ ra à?"

"Hắc hắc, ta đúng thật là không nỡ, Trụ Tử cũng thật lợi hại."

Đám hán tử này chuyện trò đến đặc biệt thú vị, nghe xong Mễ Vị nhịn không được mỉm cười, thật là thế gian bách tính có vạn người khác biệt.

Những hán tử này cũng không vội vã rời đi, lấy được bánh liền trực tiếp ngồi xổm trước sạp Mễ Vị ăn, biểu cảm hưởng thụ đến cực điểm trên mặt cả đám tất nhiên hấp dẫn rất nhiều dân chúng đi ngang qua, làm cho sinh ý của Mễ Vị cứ không ngừng tấp nập, kết quả còn chưa tới giữa trưa, tất cả nguyên liệu nàng mang đến đều dùng xong hết, muốn làm nữa cũng không có mà làm, đành phải thu dọn đồ đạc dẹp đường về nhà.

Bạn hàng chung quanh thấy nàng vừa mới đến không bao lâu đã dọn hàng rời đi, hâm mộ đến mắt đều sắp đỏ.

Trần Nương Tử nhìn thấy nàng đang muốn đi, có chút tiếc rẻ 'rèn sắt không thành thép' nói: "Cả đám bán hàng rong chúng ta ở đây, mỗi ngày tính ra ngươi là đến muộn nhất, cũng lại là người về sớm nhất, ngươi mới bán chưa đến hai canh giờ đã không còn bánh rồi. Vậy mà ngươi còn không biết chuẩn bị thêm nhiều nguyên liệu nữa, ngươi chuẩn bị bao nhiêu khẳng định đều có thể bán ra, đây đều là tiền a."

Mễ Vị cười ha ha, "Tiền kiếm đến khi nào mới dứt chứ? Ta bán vui vẻ là tốt rồi nha."

Trần Nương Tử cũng phục rồi, lần đầu tiên nhìn thấy người tuỳ tiện đối với chuyện kiếm tiền như thế. Nếu là nàng ta, nàng ta khẳng định bán đến khi nào không còn ai đi qua lại mới ngưng, nhất định phải bán đầy bồn đầy bát mới thôi chứ.

Nhưng mà, mấy ngày nay quả thật ít nhiều cũng nhờ Mễ tiểu nương tử, bởi vì sinh ý của nàng ấy tốt nên việc làm ăn của sạp kế nên như mình cũng khá lên không ít, buôn bán lời hơn năm rồi không ít đâu.

————



Trở lại tiệm cơm, Lý Nhị Mai vội vàng hỏi: "Chúng ta ngày mai bán cái gì? Hiện tại ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn đây."

Mễ Vị tính tính ngày, hiện giờ đến Tết cũng không còn mấy ngày, nhà mình cũng phải chuẩn bị chút nguyên liệu nấu ăn để ăn Tết chứ, còn phải dọn dẹp quét tước nhà cửa cho sạch sẽ, không còn nhiều thời gian để buôn bán gì, nhân tiện nói: "Sắp đến Tết rồi, chúng ta không làm món ăn nữa, đợi đến sau rằm tháng Giêng mới mở quán lại đi."

"Hả?" Lý Nhị Mai trừng lớn mắt không thể tin nói: "Bà chủ à, vậy cũng quá làm loạn đi, bây giờ cho đến Tết còn mấy ngày lận, trước Tết trong tay dân chúng còn có nhiều tiền, tiêu xài cũng phóng khoáng, đây mới là dịp tốt cho chúng ta làm ăn, nếu chúng ta không mở cửa buôn bán mới là thiệt thòi a!"

Mễ Vị dở khóc dở cười, bà chủ như mình đây còn không tiếc, vậy mà nàng ta còn đau lòng hơn.

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, chúng ta tuy không nấu đồ ăn, nhưng ta cũng không nói không làm cái khác a. Ta tính làm đậu phộng da cá nhiều một chút, trong khoảng thời gian này chỉ bán đậu phộng da cá thôi."

Lý Nhị Mai vừa nghe, trước là nhẹ nhàng thở ra, kế tiếp là vui vẻ, gật đầu nói: "Đúng nha, chủ ý này của bà chủ cũng hay lắm; nhà ai ăn Tết mà không chuẩn bị chút hạt dưa, kẹo đường với đậu phộng gì đó để đãi khách chứ? Đậu phộng da cá của chúng ta ăn ngon như vậy, khẳng định bán chạy lắm; hơn nữa đậu phộng da cá còn có thể nhắm rượu, rất thích hợp cho mọi nhà thăm người thân hay đãi khách."

Mễ Vị chỉ chỉ bên ngoài, "Vậy ngươi còn không mau đi tìm Trương Hóa Lang của nhà ngươi, bảo hắn đi thu mua nhiều đậu phộng thêm cho ta một chút, không có đậu phộng, ta làm như thế nào làm ra đậu phộng da cá chứ?"

Lý Nhị Mai bị nàng trêu ghẹo đến đỏ mặt, cúi đầu liền đi ra ngoài ngoài cửa, "Ta phải đi chào hỏi hắn một tiếng đã."

"Chờ đã." Mễ Vị lại gọi nàng lại, "Ngươi nói với Trương Hóa Lang một tiếng, bảo hắn cố gắng thu mua càng nhiều đậu phộng càng tốt, nếu thu được nhiều, ta tính sẽ chia một chút đậu phộng da cá cho hắn, để hắn mấy ngày này đi xuống nông thôn bán hàng thì cũng bán luôn."

"Thật sao? Cám ơn ngươi nha bà chủ!" Lý Nhị Mai kích động không thôi, mấy ngày này là thời kỳ cao điểm dân chúng chuẩn bị mua hàng Tết, cho dù có là nông dân cũng sẽ bỏ tiền mua chút hạt dưa bánh trái điểm tâm gì đó. Bà chủ làm đậu phộng da cá ăn ngon lại còn nhắm rượu được, nam nữ già trẻ đều thích ăn, nếu đem bán khẳng định bán rất chạy, chỉ mỗi trước tết thôi cũng sẽ kiếm được một đống tiền không chừng.

Mễ Vị cười nói: "Đây cũng có thể xem như ta gửi chút thưởng cho hai ngươi cả năm vất vả nha, để trước khi thành hôn hai ngươi tích cóp thêm chút của cải, các ngươi không phải muốn mua một sân viện sao."

Hốc mắt Lý Nhị Mai đỏ lên, cảm kích nhìn Mễ Vị, "Cám ơn bà chủ, gặp được ngươi thật là phúc khí kiếp trước ta đã tu luyện."

Mễ Vị khoát tay, "Được có kích động, mau đi đi, đừng chậm trễ chuyện mua đậu phộng."

Lý Nhị Mai vội vàng lau lau nước mắt, vội vã đi tìm Trương Hóa Lang.

Tốc độ Trương Hóa Lang cũng rất nhanh, chỉ trong một ngày liền đưa tới cho Mễ Vị một xe lớn đậu phộng, nhìn ra có chừng hơn hai ngàn cân, hoàn toàn đủ bán đến tận sau Tết.

Bất quá mấy cái đậu phộng này đều là chưa bóc, nương tử Hồ Tam vốn dĩ một ngày bóc 100 cân, nhưng tốc độ này hiển nhiên không đủ, Mễ Vị sau khi hỏi ý kiến của nương tử Hồ Tam xong, trực tiếp đưa cho nàng ta một ngàn cân, để nàng ta nội trong khoảng thời gian trước Tết bóc cho xong. Nương tử Hồ Tam dứt khoát bảo Hồ Tam trong khoảng thời gian này đừng có đi ra ngoài tìm việc làm nữa, trở về cùng nàng ta bóc đậu phộng, tiền kiếm được còn nhiều hơn ra ngoài tìm việc làm nhiều, hơn nữa còn không phải chịu lạnh, chịu vất vả.

Đậu phộng còn dư lại Mễ Vị giao cho mấy hộ gia đình cuộc sống gian nan nhưng nhân phẩm không tồi ở trong hẻm Dương Liễu bóc giúp, để cho các nàng trước tết cũng có thể kiếm một ít tiền. Ở nhà ngồi mà cũng có thể kiếm được tiền, mấy người này miễn bàn có bao nhiêu cao hứng, nhiều lần cảm tạ Mễ Vị, sau đó một khắc cũng không dừng, liền bắt đầu bóc, sợ làm trễ nãi chuyện buôn bán của Mễ Vị.

Người đông lực lớn, một buổi sáng thôi mà mấy nhà đó đã bóc cho Mễ Vị ra hơn hai trăm cân đậu phộng, Mễ Vị lập tức ra tay bắt đầu làm đậu phộng da cá, sau khi làm xong thì chia 100 cân cho Trương Hóa Lang, để hắn đi bán dưới nông thôn, còn dư lại liền đặt ở trong tiệm bán.

Mễ Vị vừa cởi tạp dề ra, giọng nói oang oang của Chu Mậu Tài liền từ ngoài cửa truyền đến, "Bà chủ, ngươi rốt cuộc trở về rồi! Ngươi còn không trở lại ta sẽ chết thèm mất!"

Mễ Vị: "Sao ngươi lại tới sớm như thế?"

Chu Mậu Tài khoa trương nói: "Tiệm nhà các ngươi đóng cửa ba ngày, ta đã tròn ba ngày chưa ăn được món nào của bà chủ ngươi làm, thật thèm đến muốn chết ta rồi, mấy món khác ta đều nuốt không trôi. Ta còn chờ ngươi trở về khai trương đây, ngóng đợi xả buổi sáng rồi."

Lý Nhị Mai cảm thấy hắn có thể phải thất vọng, dùng ánh mắt bất hạnh nhìn hắn nói: "Chúng ta từ giờ trở đi, đến rằm tháng Giêng đều không làm đồ ăn."

"Cái gì!" Chu Mậu Tài phảng phất như nghe sét đánh ngang trời, ngồi cũng ngồi không yên, liền bổ nhào vào cửa sổ phòng bếp nhìn Mễ Vị hô to: "Bà chủ ngươi không thể nào làm như thế a, ba ngày không ở nhà thì coi như xong đi, bây giờ trở về đến còn không làm cơm, ngươi như vậy là muốn ta chết đói sao!"

Mễ Vị: "... Yên tâm, ngươi có đói cũng không chết."

Chu Mậu Tài còn muốn nói tiếp, nhưng trong xoang mũi lại nghe được một mùi thơm ngon nồng đậm, mắt sáng lên, nhìn chằm chằm thứ trong nồi khẩn cấp hỏi: "Lão bản, có phải ngươi lại đang chiên thứ gì hay không? Sao ta lại nghe giống mùi đậu phộng da cá nhỉ?"

Mễ Vị đã không còn xa lạ với cái mũi thính như mũi chó của hắn nữa, nên tiếp đem làm một đĩa đậu phộng da cá đem ra cho hắn ăn, "Không có đồ ăn, nhưng sẽ bán đậu phộng da cá."

Chu Mậu Tài nhanh chong bốc lên một nắm dồn vào trong miệng, nháy mắt như là lữ khách lạc giữa sa mạc hồi lâu gặp được suối nguồn, sảng khoái lại vui sướng, "Ngon quá, thật thơm, bà chủ lấy cho ta một bầu rượu đi, ta ăn cái này là phải có rượu vào đây."

Mễ Vị lấy cho hắn bầu rượu, Chu Mậu Tài vừa ăn vừa uống, đắc ý, "Bà chủ ngươi thật không bán đồ ăn khác mà chỉ bán đồ nhắm thế này thôi à?"

Mễ Vị gật đầu, "Kể từ bây giờ cho đến hai mươi chín Tết chỉ bán đậu phộng da cá thế này thôi, xem như bán hàng Tết vậy, trong nhà ngươi nếu muốn ăn cũng có thể mua chút về đãi khách."

Mặc dù không có món ăn khác làm Chu Mậu Tài rất thất vọng, nhưng có bao nhiêu đậu phộng da cá cũng coi như có chút là an ủi hắn, "Còn phải nói sao, đậu phộng này thơm như vậy, nhắm rượu cũng tốt, làm đồ ăn vặt cũng tốt, đều hiếm có lại mỹ vị, ta tất nhiên muốn mua nhiều một chút về cho nhà mình ăn Tết rồi. Bà chủ, trước lấy cho ta hai mươi cân mang đi."



Mễ Vị liền cân cho hắn hai mươi cân đậu phộng da cá, mười văn tiền một cân, thu hắn 200 văn tiền.

Khi Chu Mậu Tài còn đang đắc ý uống rượu, từ ngoài cửa lại có một khách quen tiến vào, chính là Vương Lão Bát. Vương Lão Bát nhìn thấy Chu Mậu Tài cũng ở đây, liền đi đến bên cạnh hắn, vừa thấy hắn vậy mà chỉ trơ trọi một bầu rượu một đĩa đậu phộng như vậy, không khỏi hỏi: "Ta nói này Chu Mậu Tài, gần đây cửa hàng ngươi sinh ý không được sao? Nếu có khó khăn nhớ nói với ca ca một tiếng a, ca ca sẽ giúp ngươi một tay."

Chu Mậu Tài lườm hắn một cái, "Biến biến biến, đừng có rủa ta, sinh ý ta rất tốt, không cần ngươi hỗ trợ."

"Ngươi sinh ý tốt thì sao lại ăn uống keo kiệt thế kia, chỉ kêu có một đĩa đậu phộng là được rồi à? Tốt xấu gì cũng thêm vài món nhắm chứ."

Chu Mậu Tài tức giận, "Ngươi thì biết cái gì! Nếu như đồ ăn khác thì ta làm sao không gọi?!"

Vương Lão Bát sửng sốt, "Không có đồ ăn khác? Ngươi muốn nói là chỉ có mỗi đậu phộng?"

Chu Mậu Tài hừ một tiếng, lười nói chuyện với hắn.

Vương Lão Bát trừng lớn mắt, "Có mỗi đậu phộng thôi thì làm sao mà ăn cơm? Ta cũng chờ mấy ngày rồi, chỉ ngóng trông hôm nay khai trương quán, kết quả chỉ có thể ăn đậu phộng thôi hả?"

"Hắc, ngươi còn xem thường đậu phộng sao? Bà chủ làm đậu phộng da cá ăn ngon muốn nuốt lưỡi, ngươi còn bày đặt ghét bỏ?" Tuy rằng mới đầu mình nghe thấy cũng rất bất mãn, nhưng nghe Vương Lão Bát nói như vậy hắn liền rất khó chịu, "Ta đã nói với ngươi, nếu như hiện tại ngươi không mua, đợi bán hết ngươi muốn ăn cũng không có mà ăn, ta còn mua hai mươi cân đem về nhà để dành ăn từ từ, khi nào có bằng hữu thân thích đến liền có thể mang ra chiêu đãi, còn không thì tự mình cũng có thể nhắm rượu ăn."

Vương Lão Bát vừa nghĩ đến cảnh tượng mỗi khi tiệm cơm Thật Mỹ Vị làm mỹ thực đều người người cướp mua, lập tức phản ứng lại, tuy rằng trong miệng hắn ghét bỏ đậu phộng, nhưng hắn biết bà chủ làm món đậu phộng kia cực kỳ ngon, đảm bảo cung không đủ cầu, cho nên hiện tại cũng không phải là lúc ghét bỏ, cướp được trước đã mới là chính sự, không thì đợi một láy thật sự có khi đoạt không được!

Hắn lập tức nhìn Lý Nhị Mai hô to: "Nhanh cho ta cũng hai mươi cân mang đi đi, còn nữa, cũng cho ta một bầu rượu."

Lý Nhị Mai vừa mang rượu và đậu phộng ra cho Vương Lão Bát xong, ngay sau đó người thứ ba lại tới nữa, chuẩn xác mà nói, không phải người thứ ba, mà là thứ ba cùng người thứ tư. Một nam một nữ từ ngoài cửa đi đến, nam tử chính là Từ Cảnh Nguyên mới gặp mặt hai ngày trước.

Mễ Vị nhìn thấy hắn liền cảm thấy có chút kỳ quái, thường lui tới đây cùng hắn đều là mấy vị công tử Thời Hạo Chi, mấy người này cứ như hình với bóng, hôm nay lại chỉ một mình hắn dẫn theo một cô nương đến, tuy rằng cô nương kia dùng nón có rèm che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra là một cô nương tuổi không lớn.

Bất quá Mễ Vị cũng không nhiều chuyện đi hỏi, chỉ nói: "Trước Tết chúng ta không làm đồ ăn, hôm nay cái chỉ bán đậu phộng da cá thôi."

Từ Cảnh Nguyên theo bản năng nhìn về phía cô nương bên cạnh, vẻ mặt có chút sốt ruột, hôn sự của hắn cùng nàng đã ván đã đóng thuyền, hắn liền muốn có thể ở bên cạnh nàng nhiều chừng nào hay chừng nấy, thật vất vả mới hẹn được nàng ra, nói mang nàng đến đến tiệm cơm Thật Mỹ Vị để thưởng thức mỹ thực, vốn đã nói chắc như đinh đóng cột khẳng định để nàng xẹp bụng tiến vào nâng bụng đi ra, kết quả làm sao bây giờ?

Cô nương nhìn thấy hắn quẫn bách, cười cười, ôn nhu nói: "Không sao cả, ta cũng muốn nếm thử đậu phộng da cá nha, chưa từng nghe qua cái tên này đâu, cảm giác có vẻ ăn rất ngon cho xem."

Từ Cảnh Nguyên nhẹ nhàng thở ra, nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, vậy ngươi cho chúng ta một chút đậu phộng da cá đi."

Mễ Vị cũng nhìn ra giữa hai người này có quan hệ đặc biệt gì, cho nên không chỉ cho thêm nhiều đậu phộng da cá, còn miễn phí đưa hai chén trà trái cây tự chế.

Từ Cảnh Nguyên cám ơn Mễ Vị, bưng ly trà trái cây nóng lên uống một ngụm, một vị ngọt ngào tràn vào miệng, thơm thơm lại không nhạt, hương trà hoà quyện với mùi hoa quả thanh khiết liền mang một tư vị hoàn toàn khác, hắn vội vàng hỏi thăm cô nương đối diện, "Quyên nhi, nàng mau nếm thử trà trái cây này, rất thơm."

Kỷ Minh Quyên bị hắn dày mặt gọi khuê danh, hai má nóng lên, im lặng không lên tiếng, bưng ly trà trái cây lên uống một ngụm, mắt hạnh dưới rèm che có chút tỏa sáng, nhịn không được lại uống thêm hai ngụm mới dừng lại, tán thưởng nói: "Bà chủ đây tay nghề thật quá tuyệt vời, trà trái cây này thơm ngon như vậy, ta chưa bao giờ uống được ly trà nào ngon thế này đâu."

Thấy nàng thích, Từ Cảnh Nguyên thật cao hứng, "Cửa hàng này làm cái gì cũng đều đặc biệt ngon, về sau ta sẽ thường dẫn nàng đến ăn."

Mặt Kỷ Minh Quyên càng nóng, không biết nên trả lời hắn như thế nào, đành phải cúi đầu vờ làm ngơ gắp lên một hạt đậu phộng da cá đưa vào trong miệng, lập tức kinh ngạc hơn. Vốn dĩ nàng ta chỉ cho rằng nhiều lắm thì cũng thơm hơn mấy loại đậu phộng rang bên ngoài một chút mà thôi, lại không nghĩ đến hoàn toàn đảo điên ấn tượng của nàng ta đối với đậu phộng, hoá ra đậu phộng cũng có thể làm thành ngon như vậy?

Từ Cảnh Nguyên đắc ý hỏi: "Không tồi đúng không?"

Kỷ Minh Quyên gật đầu, "Ăn quá ngon, tay nghề bà chủ thật tốt."

Từ Cảnh Nguyên nói: "Nàng thích là tốt rồi; ta nói bà chủ gói cho ta mấy phần, nàng mang ba phần về đi, một phần nàng để lại cho mình làm đồ ăn vặt, một phần khác cho nương nàng làm đồ ăn vặt, còn lại một phần cho Kỷ đại nhân nhắm rượu."

Mặt Kỷ Minh Quyên vừa nóng lại đỏ, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, nam tử này không chỉ nghĩ đến mình, ngay cả cha mẹ mình cũng không quên, thật có tâm, gả cho nam tử như vậy, hẳn là có thể sống hạnh phúc đi.

Lý Nhị Mai nhìn lúc này mới có bốn người khách đến mà đã đi mấy chục cân đậu phộng, hơn nữa còn chia cho Trương Hóa Lang bán 100 cân, hàng còn lại lập tức không nhiều lắm, hơn nữa còn không ngừng có khách nhân đến cửa, nàng ta cũng bắt đầu lo lắng hôm nay đậu phộng sẽ không đủ bán.

Không được, nàng ta phải đi giục mấy người bóc đậu phộng kia làm nhanh lên một chút, không thì thật sự cung ứng không đủ, còn nữa, cũng phải bảo lão Trương lại thu thêm nhiều đậu phộng nữa về, vạn nhất không đủ bán thì làm sao bây giờ.

Đang nghĩ tới người, thì Trương Hoá Lang mới đi không được mấy canh giờ đã trở về, mặt bị gió lạnh thổi đến đỏ bừng, nhưng tươi cười đến không khép miệng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương