Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị
-
Chương 17
Mấy người Trương Thiên Tứ từ đây trở thành khách quen của sạp Mễ Vị, mỗi ngày đúng giờ như quẹt thẻ đưa tiền, tỉnh ngủ liền chạy đi giành mì lạnh ăn, ngay cả mấy chuyện đi dạo hoa lâu, đùa chim đùa chóc cũng không thèm. Trưởng bối của một số người không nghĩ đến một phần mỹ thực còn có hiệu quả như vậy, lập tức mừng rỡ, ngay cả bạc cũng cho nhiều một chút, bảo bọn họ ăn nhiều một chút, tốt nhất lại mang thêm về nhà.
Mễ Vị phát hiện mấy người này tuy rằng đều là cậu ấm trong nhà có tiền, nhưng tính tình đều không xấu, không có tâm tư thâm độc nào, bản chất cũng không tệ lắm, cho nên dần dần cũng quen thuộc hơn với bọn hắn, khi nhàn rỗi cũng có thể cùng nhau nói vài câu.
Mễ Vị nghĩ bọn họ đều là người giàu có ở bản địa, hẳn là biết rất nhiều việc ở địa phương, cho nên chờ sau khi quen thuộc hơn một chút, liền hỏi thăm thử bọn họ: "Các ngươi biết trong thành có gia đình nào có người mắc bệnh lạ không?"
"Bệnh lạ?" Trương Thiên Tứ khó hiểu: "Ngươi nói bệnh lạ là bệnh gì? Bệnh lao? Bệnh đậu mùa? Trúng gió?"
"Không phải cái đó." Mễ Vị canh theo bệnh trạng của Mễ Tiểu Bảo miêu tả một chút: "Kiểu như không thường xuyên phát tác, nhưng phát tác lên liền đặc biệt thống khổ."
Hoàng Tử Nhân xen mồm, "Có có có, ta biết ta biết, lão nhị của Lục gia đó, hắn bị bệnh kiểu vậy."
Mễ Vị nghe vậy liền lập tức hỏi tiếp: "Ngươi nói lão nhị của Lục gia hắn bị làm sao?"
"Thì, cái đó..." Hoàng Tử Nhân sau khi nói xong mới phản ứng được miệng mình quá nhanh, có chút ngượng ngùng không dám nói, cuối cùng thật sự bị Mễ Vị hỏi dồn mới lắp bắp nói ra, "Hắn bị cái kia, cái bệnh... bệnh hoa liễu á, đúng thật là chịu tội a."
Mấy người khác sôi nổi đánh lên đầu hắn, tiểu tử này trước mặt nữ nhân mà còn ăn nói như vậy, cũng không biết kiêng dè.
Mễ Vị: "... Ta không phải hỏi cái này, ý ta là nói loại bệnh khi phát bệnh lên thì cả người thống khổ không chịu nổi, hàng tháng đều sẽ phát bệnh, hơn nữa còn có khả năng truyền cho đời sau ấy. Có hay không?"
Mấy người Hoàng Tử Nhân lại đều lắc đầu, "Không có nghe nói bệnh nào như vậy, bà chủ à, ngươi hỏi thăm bệnh này làm cái gì?"
"Không có gì, tùy tiện hỏi một chút thôi." Mễ Vị có hơi thất vọng, nghĩ thầm có lẽ cha Tiểu Bảo không ở nơi này, nếu qua một thời gian ngắn nữa còn chưa có tin tức, vậy thì nên đi địa phương kế tiếp vậy.
Mễ Vị đang trầm tư, đột nhiên bị một tiếng chiêng trống cắt ngang, ngay sau đó trên đường cái lại liên tục truyền đến một trận tiếng khua chiêng gõ trống, còn có rất nhiều người thét to cái gì, như là xảy ra chuyện đại sự vậy.
Mễ Tiểu Bảo tò mò chạy đến trên đường cái nhìn, sau khi trở về nói lại với Mễ Vị: "Nương, con nhìn thấy có quan sai gõ trống chiêng, có rất nhiều người đi theo ở phía sau."
Mễ Vị cũng không biết là chuyện gì, một lát sau có khách đến ăn mì, những người này bắt đầu thảo luận đến, thế nên nàng mới biết là người ra yết bảng thi hương.
"Mấy vị quan sai đi báo tin trúng cử cho các Cử nhân lấy tiền thưởng đó, hàng năm đều có thể lấy được không ít tiền thưởng, đáng tiếc ta không thể đi, không thì ta cũng muốn đi báo tin vui."
Mễ Vị đột nhiên liền nghĩ đến Lưu Thanh Vân, không biết hắn thi như thế nào.
Lại có người nói ra: "Lần này đứng đầu bảng không phải ở phủ Lư Châu chúng ta, hình như là người ở phủ Ninh Dương cách vách đây."
"Đúng đúng đúng, lần này ba người đầu bảng vậy mà đều không ở phủ Lư Châu chúng ra, trước cho tới giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, xem ra đám học sinh ở phủ Lư Châu này không quá ưu tú đi a."
"Hạng nhất cùng hạng ba đều là người phủ Ninh Dương, lần này phủ Ninh Dương làm náo động rồi."
"Hạng nhất hình như tên là cái gì tại cái gì khiêm, cụ thể ta nhớ không rõ lắm, nhưng hạng ba ta nhớ rõ nha, nghe nói người tuổi đặc biệt trẻ, hình như mới mười bảy tuổi, gọi cái gì Lưu, Lưu Thanh Vân! Đúng, gọi là Lưu Thanh Vân, hắn là người trẻ nhất trúng cử lần này, tiền đồ vô lượng a."
Mễ Tiểu Bảo cũng nghe được, cao hứng nhìn Mễ Vị nói: "Nương, bọn họ nói Thanh Vân là Thanh Vân ca ca ở hẻm Hồ Lô sao? Bọn họ nói hắn được hạng ba, thật là lợi hại!"
"Chắc là hắn." Mễ Vị nghĩ thầm quả nhiên lợi hại, về sau tiền đồ đích xác vô lượng. Bất quá chuyện này chả có liên quan gì đến nàng, nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia thôi.
Người khác chỉ nói như tám chuyện phiếm rồi liền bỏ qua, nhưng mấy vị công tử ăn chơi như Trương Thiên Tứ, Hoàng Tử Nhân thì thật sự có quan hệ rất lớn với chuyện này, nghe nói đã yết bảng thì nhiều người bị trong người đến tìm, thời điểm ngồi ở sạp ăn mì mông cũng không dám ngồi vững, vừa ăn vừa nhe răng trợn mắt.
Mễ Vị thoáng hỏi mới biết được, hoá ra mấy vị này có một vị thế giao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lần này vậy mà lại trúng cử. Ở nơi này, thời đại sĩ nông công thương, dù cho thương hộ có tiền cũng không bằng trong nhà có một người đạt công danh đem tới vinh quang. Cho nên không khó suy ra, trong nhà có người trúng cử thì toàn bộ gia tộc là sẽ mừng như điên.
Đương nhiên, có người vui vẻ liền có người sầu, đám bằng hữu thế giao này so sánh với nhau, đám người Trương Thiên Tứ không học vấn không nghề nghiệp liền đặc biệt nổi bật lên là cái bao cỏ, phụ thân trong nhà nhìn thấy con nhà người ta tiền đồ như vậy, lại nhìn hài tử nhà mình, trái tim đều đau. Cho nên một khi không thoải mái liền muốn đánh hài tử, mấy người này bị đánh đến vài ngày không đi ra ngoài được, đợi khi yên ổn một chút mới ra ngoài ăn mì tìm kiếm chút an ủi tâm lý.
Mễ Vị thật muốn cười, con nhà người ta, quả nhiên uy lực to lớn.
Trong số những người này chỉ có mỗi trạng thái của Hoàng Tử Nhân là không tệ, không bị đánh.
Mấy người khác thấy mà ghen tị, sôi nổi chất vấn: "Sao ngươi lại không bị đánh? Không công bằng! Phụ thân ngươi bình thường không phải cũng bắt ngươi giao tế, noi gương Dư Đường Hành sao?"
Dư Đường Hành chính là người trúng cử kia.
Hoàng Tử Nhân trợn trắng mắt, chỉ trích: "Phi! Các ngươi chính là không nhìn được ta tránh được một kiếp thì có!"
Mấy người sôi nổi tỏ vẻ đích xác không nhìn được.
Hoàng Tử Nhân lại đắc ý lên, "Bất quá lần này ta đúng thật là tránh được một kiếp, vốn cha ta nhất định muốn đánh ta, nhưng cô cô ta vừa vặn từ kinh thành trở về thăm thân, trong nhà đều bận rộn đón gió cho cô cô, cho nên cha ta tạm thời không có tâm tình để ý đến ta, nên cũng không đánh ta."
Mấy người nghe xong hâm mộ cực kì.
"Ai, cô cô ngươi tại sao lại trở về?"
"Cô cô ta đã gả đi kinh thành hơn mười năm, trước giờ chưa từng về nhà, lần này rốt cuộc có thể trở về thăm người thân, cả nhà chúng ta đều cao hứng."
Mấy người còn lại đều biết chuyện của cô cô nhà Hoàng gia. Cô cô Hoàng Tử Nhân gả cho Hình bộ Viên ngoại lang làm kế thất, nhưng nương tử trước của ông ta còn để lại hai đứa nhỏ, tuy rằng Hoàng gia nhờ vậy mà nước lên thì thuyền lên, nhưng kế thất không dễ làm, huống chi bên trên còn có một bà bà lợi hại, nhiều năm như vậy, cô cô Hoàng Tử Nhân bị mẹ chồng đè nặng trên đầu, về thăm nhà một lần cũng không được.
Nhưng mà đầu năm kia vị mẹ chồng đó đã qua đời, làm tức phụ nhiều năm nay đã thành bà, cô cô Hoàng Tử Nhân sau khi giữ đạo hiếu ba năm, hiện giờ rốt cuộc có thể làm đương gia chủ mẫu, có thể trở về nhà thăm thân nhân.
Bởi vậy lần này Hoàng gia coi trọng như vậy cũng là có lý do.
Hoàng Tử Nhân nói tiếp: "Bà chủ, hôm nay ta muốn mang một chén mì lạnh cùng chè đậu xanh trở về cho cô cô ta nếm thử, mấy ngày đi đường khẳng định cô cô không có khẩu vị, ăn cái này mới ngon."
Mễ Vị cười cười, nhanh nhẹn làm cho hắn một hộp mang về.
Vốn cho rằng Hoàng Tử Nhân mấy ngày sắp tới có thể sẽ không có thời gian lại đây ăn cái gì, nào biết ngày thứ hai hắn liền chạy đến, nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, cô cô ta ngày hôm qua ăn mì lạnh cùng chè đậu đậu xanh xong đã cảm thấy ngon miệng trở lại, hôm nay còn muốn ăn, ngươi đóng gói cho ta ba bát mang đi thôi, bà chủ ngươi nhanh lên, cô cô ta ở bên kia chờ ta."
Mễ Vị nhìn lại theo, liền thấy cách đó không xa, trên đường cái có một chiếc xe ngựa đang dừng, nghĩ chắc bên trong chính là cô cô của Hoàng Tử Nhân.
Nàng nhanh tay nhanh chân bỏ vào trong hộp cho hắn, Hoàng Tử Nhân cẩn thận từng li từng tí bưng qua giao cho nha hoàn, dặn đi dặn lại bảo nha hoàn cẩn thận không để đổ ra ngoài, lúc này mới tiến vào trong xe ngựa.
Cô cô Hoàng Tử Nhân cười nói: "Không nghĩ đến một cái sạp nhỏ đơn sơ ven đường như thế cũng có thể làm ra mỹ vị như vậy, ta ở kinh thành nhiều năm cũng chưa từng ăn được món nào mới lạ mà ngon vậy."
Hoàng Tử Nhân kiêu ngạo, "Còn không phải sao, bà chủ kia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tay nghề đặc biệt tốt; nàng ta làm đồ ăn mỗi ngày đều không đủ bán, mỗi người một ngày nhiều nhất chỉ có thể mua ba bát thôi, đi đã muộn là giành không lại."
"Ngon như thế, sinh ý tốt cũng khó tránh khỏi." Cô cô hắn đang nói đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Ta thấy có chú tiểu nhỏ kia hình như cứ chạy loanh quanh bà chủ nhỉ, rất kì quái, chuyện gì xảy ra?"
"A, hài tử đó không phải chú tiểu đâu, là hài tử của bà chủ đó, chẳng qua lúc trước ở trong miếu, cho nên hài tử mới mặc tăng phục cạo đầu."
Cô cô Hoàng Tử Nhân hơi hơi nhíu mày, "Ta vừa nhìn thấy đứa bé kia, cứ cảm thấy đứa bé đó đặc biệt nhìn quen mắt, giống như ta từng gặp ở đâu trong kinh thành."
Hoàng Tử Nhân phẩy phẩy cây quạt quạt mát cho mình cùng cô cô, "Không thể nào, bọn họ hẳn là không có đi qua kinh thành, cô cô có phải nhìn lầm hay không?."
Nha hoàn bên cạnh cũng đột nhiên mở miệng, "Nghe phu nhân nói như vậy, nô tì cũng cảm thấy đứa bé kia nhìn quen mắt, hình như đích xác đã từng gặp, nhưng nô tì xác định là nô tì chưa thấy một chú tiểu nào như vậy, cũng không biết tại sao lại nhìn quen mắt như thế nữa."
Nghe các nàng nói như vậy, Hoàng Tử Nhân nghi hoặc, chẳng lẽ bà chủ cùng nhóc con kia thật sự từng đi qua kinh thành? Thôi chờ lần sau gặp được bà chủ thì hỏi một chút đi, nói không chừng bọn họ đích xác từng đi qua kinh thành.
Mễ Vị bên này, sau khi đám người Trương Thiên Tứ kê thêm một cái bàn, mấy thực khách khác như là đột nhiên học được, lại có mấy người không thiếu tiền cũng mang theo bàn đến đây ngồi ăn cho có chỗ. Cứ như vậy, ban đầu chỉ là một sạp ăn vặt có một bàn nhỏ đơn sơ lại biến thành cái quán nhỏ ra hình ra dạng. Mỗi ngày đều có khách ngồi kín bàn, còn có một hàng người xếp hàng ở phía sau, động tĩnh này tất nhiên hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, bắt đầu có nhiều người đi đến nơi hẻo lánh bên này tụ tập, trong lúc nhất thời không ai biết từ khi nào, nơi hẻo lánh này bắt đầu náo nhiệt lên.
Một bên khác ở đầu đường có một sạp bán bánh hấp, bởi vì vị trí này cũng không tốt, cho nên sinh ý không được như ý muốn. Chủ quán mỗi ngày đều sầu làm thế nào bán hết đồ ăn, nhưng từ lúc hắn vô ý tình mua một bát mì lạnh chỗ Mễ Vị về cho thê tử đang mang thai ăn uống gì cũng không vào, hắn liền biết đồ ăn của Mễ Vị nhất định bán đắt hàng. Ngày thứ hai hắn liền dời cái sạp nhỏ của mình đến chỗ hẻo lánh gần nên Mễ Vị, còn dựng sát bên sạp của Mễ Vị. Không chỉ như thế, hắn còn tìm thợ mộc làm vài cái bàn đặt tại trước sạp.
Không thể không nói, đầu óc của hắn cũng đủ linh hoạt, bởi vì sạp của Mễ Vị mỗi ngày đều có không ít người không có chỗ ngồi, cho nên nhìn thấy cái sạp nhỏ bên cạnh này, đám người này liền lựa chọn bỏ một văn tiền mua một cái bánh hấp, lại quang minh chính đại ngồi vào bàn bên đó mà kêu mì lạnh cùng chè đậu xanh bên chỗ Mễ Vị ăn.
Sạp bánh hấp nhờ vậy mà đột nhiên náo nhiệt lên, sinh ý mỗi ngày đều tăng tiến, bận bịu đến mức phải cần lão nương trong nhà cũng lại đây giúp đỡ chào hỏi khách nhân mới được.
Mấy sạp bán hàng rong khác nhìn thấy ông chủ quầy bánh hấp nhờ chuyển sạp qua gần bên cạnh chỗ Mễ Vị mà sinh ý đột nhiên tăng vùn vụt, lập tức ngầm bực chính mình không sớm nghĩ ra, vì thế sôi nổi noi theo, cũng dời sạp đến bên cạnh Mễ Vị bên, dính dính chút nhân khí.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi,vị trí bên cạnh Mễ Vị liền bị các sạp bán hàng rong khác vây lại, bán bánh bao, bán mì, bán bánh nướng, bán rượu, bán bánh trôi,.... làm người xem hoa cả mắt. Có người bán hàng phản ứng chậm, khi muốn lại gần dính chút nhân khí cũng đã không còn chỗ đặt chân, lập tức thầm hận chính mình đầu óc chậm lụt. Nhìn mấy sạp hàng rong đã nhanh chân dời qua bên kia xem, hiện tại kiếm nhiều tiền hơn trước biết bao nhiêu.
Đám người Trương Thiên Tứ cảm thấy đây đều là thay đổi tốt do bọn họ mang đến, cảm thấy đắc ý, mượn chuyện này mãnh liệt yêu cầu Mễ Vị mỗi ngày phải chừa cho bọn hắn mì lạnh cùng chè đậu xanh, để cho bọn họ bất luận là đến sớm hay đến trễ đều có thể ăn được.
Mấy công tử này đúng thật là nhóm khách hàng đầu tiên của nàng, hiện tại náo nhiệt như vậy cũng đích xác có công lao của bọn họ, cho nên Mễ Vị liền cho bọn họ đãi ngộ khách VIP, mỗi ngày đều chừa cho bọn họ một phần đồ ăn, làm bọn họ vui mừng không thôi.
Nhưng mà, đại khái là sinh ý quá tốt, cản đường tiền tài của một nhóm người nào đó, nên phiền toái cũng theo đó mà đến.
Ngày hôm nay Mễ Vị vừa bày sạp ra, còn chưa kịp làm mì cho những khách nhân đang đợi, một đám năm sáu người vạm vỡ cầm gậy gộc trong tay, hùng hổ lại đây, không nói hai lời liền xốc hết sạp Mễ Vị vừa dựng lên, làm cho mì lạnh và sinh tố đậu xanh cũng vung vẩy ra đầy đất.
Khách nhân chung quanh sợ tới mức kêu lên, không khỏi bị tác động, vội vàng né tránh xa xa.
Mễ Vị phát hiện mấy người này tuy rằng đều là cậu ấm trong nhà có tiền, nhưng tính tình đều không xấu, không có tâm tư thâm độc nào, bản chất cũng không tệ lắm, cho nên dần dần cũng quen thuộc hơn với bọn hắn, khi nhàn rỗi cũng có thể cùng nhau nói vài câu.
Mễ Vị nghĩ bọn họ đều là người giàu có ở bản địa, hẳn là biết rất nhiều việc ở địa phương, cho nên chờ sau khi quen thuộc hơn một chút, liền hỏi thăm thử bọn họ: "Các ngươi biết trong thành có gia đình nào có người mắc bệnh lạ không?"
"Bệnh lạ?" Trương Thiên Tứ khó hiểu: "Ngươi nói bệnh lạ là bệnh gì? Bệnh lao? Bệnh đậu mùa? Trúng gió?"
"Không phải cái đó." Mễ Vị canh theo bệnh trạng của Mễ Tiểu Bảo miêu tả một chút: "Kiểu như không thường xuyên phát tác, nhưng phát tác lên liền đặc biệt thống khổ."
Hoàng Tử Nhân xen mồm, "Có có có, ta biết ta biết, lão nhị của Lục gia đó, hắn bị bệnh kiểu vậy."
Mễ Vị nghe vậy liền lập tức hỏi tiếp: "Ngươi nói lão nhị của Lục gia hắn bị làm sao?"
"Thì, cái đó..." Hoàng Tử Nhân sau khi nói xong mới phản ứng được miệng mình quá nhanh, có chút ngượng ngùng không dám nói, cuối cùng thật sự bị Mễ Vị hỏi dồn mới lắp bắp nói ra, "Hắn bị cái kia, cái bệnh... bệnh hoa liễu á, đúng thật là chịu tội a."
Mấy người khác sôi nổi đánh lên đầu hắn, tiểu tử này trước mặt nữ nhân mà còn ăn nói như vậy, cũng không biết kiêng dè.
Mễ Vị: "... Ta không phải hỏi cái này, ý ta là nói loại bệnh khi phát bệnh lên thì cả người thống khổ không chịu nổi, hàng tháng đều sẽ phát bệnh, hơn nữa còn có khả năng truyền cho đời sau ấy. Có hay không?"
Mấy người Hoàng Tử Nhân lại đều lắc đầu, "Không có nghe nói bệnh nào như vậy, bà chủ à, ngươi hỏi thăm bệnh này làm cái gì?"
"Không có gì, tùy tiện hỏi một chút thôi." Mễ Vị có hơi thất vọng, nghĩ thầm có lẽ cha Tiểu Bảo không ở nơi này, nếu qua một thời gian ngắn nữa còn chưa có tin tức, vậy thì nên đi địa phương kế tiếp vậy.
Mễ Vị đang trầm tư, đột nhiên bị một tiếng chiêng trống cắt ngang, ngay sau đó trên đường cái lại liên tục truyền đến một trận tiếng khua chiêng gõ trống, còn có rất nhiều người thét to cái gì, như là xảy ra chuyện đại sự vậy.
Mễ Tiểu Bảo tò mò chạy đến trên đường cái nhìn, sau khi trở về nói lại với Mễ Vị: "Nương, con nhìn thấy có quan sai gõ trống chiêng, có rất nhiều người đi theo ở phía sau."
Mễ Vị cũng không biết là chuyện gì, một lát sau có khách đến ăn mì, những người này bắt đầu thảo luận đến, thế nên nàng mới biết là người ra yết bảng thi hương.
"Mấy vị quan sai đi báo tin trúng cử cho các Cử nhân lấy tiền thưởng đó, hàng năm đều có thể lấy được không ít tiền thưởng, đáng tiếc ta không thể đi, không thì ta cũng muốn đi báo tin vui."
Mễ Vị đột nhiên liền nghĩ đến Lưu Thanh Vân, không biết hắn thi như thế nào.
Lại có người nói ra: "Lần này đứng đầu bảng không phải ở phủ Lư Châu chúng ta, hình như là người ở phủ Ninh Dương cách vách đây."
"Đúng đúng đúng, lần này ba người đầu bảng vậy mà đều không ở phủ Lư Châu chúng ra, trước cho tới giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, xem ra đám học sinh ở phủ Lư Châu này không quá ưu tú đi a."
"Hạng nhất cùng hạng ba đều là người phủ Ninh Dương, lần này phủ Ninh Dương làm náo động rồi."
"Hạng nhất hình như tên là cái gì tại cái gì khiêm, cụ thể ta nhớ không rõ lắm, nhưng hạng ba ta nhớ rõ nha, nghe nói người tuổi đặc biệt trẻ, hình như mới mười bảy tuổi, gọi cái gì Lưu, Lưu Thanh Vân! Đúng, gọi là Lưu Thanh Vân, hắn là người trẻ nhất trúng cử lần này, tiền đồ vô lượng a."
Mễ Tiểu Bảo cũng nghe được, cao hứng nhìn Mễ Vị nói: "Nương, bọn họ nói Thanh Vân là Thanh Vân ca ca ở hẻm Hồ Lô sao? Bọn họ nói hắn được hạng ba, thật là lợi hại!"
"Chắc là hắn." Mễ Vị nghĩ thầm quả nhiên lợi hại, về sau tiền đồ đích xác vô lượng. Bất quá chuyện này chả có liên quan gì đến nàng, nghe lỗ tai này lọt qua lỗ tai kia thôi.
Người khác chỉ nói như tám chuyện phiếm rồi liền bỏ qua, nhưng mấy vị công tử ăn chơi như Trương Thiên Tứ, Hoàng Tử Nhân thì thật sự có quan hệ rất lớn với chuyện này, nghe nói đã yết bảng thì nhiều người bị trong người đến tìm, thời điểm ngồi ở sạp ăn mì mông cũng không dám ngồi vững, vừa ăn vừa nhe răng trợn mắt.
Mễ Vị thoáng hỏi mới biết được, hoá ra mấy vị này có một vị thế giao từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lần này vậy mà lại trúng cử. Ở nơi này, thời đại sĩ nông công thương, dù cho thương hộ có tiền cũng không bằng trong nhà có một người đạt công danh đem tới vinh quang. Cho nên không khó suy ra, trong nhà có người trúng cử thì toàn bộ gia tộc là sẽ mừng như điên.
Đương nhiên, có người vui vẻ liền có người sầu, đám bằng hữu thế giao này so sánh với nhau, đám người Trương Thiên Tứ không học vấn không nghề nghiệp liền đặc biệt nổi bật lên là cái bao cỏ, phụ thân trong nhà nhìn thấy con nhà người ta tiền đồ như vậy, lại nhìn hài tử nhà mình, trái tim đều đau. Cho nên một khi không thoải mái liền muốn đánh hài tử, mấy người này bị đánh đến vài ngày không đi ra ngoài được, đợi khi yên ổn một chút mới ra ngoài ăn mì tìm kiếm chút an ủi tâm lý.
Mễ Vị thật muốn cười, con nhà người ta, quả nhiên uy lực to lớn.
Trong số những người này chỉ có mỗi trạng thái của Hoàng Tử Nhân là không tệ, không bị đánh.
Mấy người khác thấy mà ghen tị, sôi nổi chất vấn: "Sao ngươi lại không bị đánh? Không công bằng! Phụ thân ngươi bình thường không phải cũng bắt ngươi giao tế, noi gương Dư Đường Hành sao?"
Dư Đường Hành chính là người trúng cử kia.
Hoàng Tử Nhân trợn trắng mắt, chỉ trích: "Phi! Các ngươi chính là không nhìn được ta tránh được một kiếp thì có!"
Mấy người sôi nổi tỏ vẻ đích xác không nhìn được.
Hoàng Tử Nhân lại đắc ý lên, "Bất quá lần này ta đúng thật là tránh được một kiếp, vốn cha ta nhất định muốn đánh ta, nhưng cô cô ta vừa vặn từ kinh thành trở về thăm thân, trong nhà đều bận rộn đón gió cho cô cô, cho nên cha ta tạm thời không có tâm tình để ý đến ta, nên cũng không đánh ta."
Mấy người nghe xong hâm mộ cực kì.
"Ai, cô cô ngươi tại sao lại trở về?"
"Cô cô ta đã gả đi kinh thành hơn mười năm, trước giờ chưa từng về nhà, lần này rốt cuộc có thể trở về thăm người thân, cả nhà chúng ta đều cao hứng."
Mấy người còn lại đều biết chuyện của cô cô nhà Hoàng gia. Cô cô Hoàng Tử Nhân gả cho Hình bộ Viên ngoại lang làm kế thất, nhưng nương tử trước của ông ta còn để lại hai đứa nhỏ, tuy rằng Hoàng gia nhờ vậy mà nước lên thì thuyền lên, nhưng kế thất không dễ làm, huống chi bên trên còn có một bà bà lợi hại, nhiều năm như vậy, cô cô Hoàng Tử Nhân bị mẹ chồng đè nặng trên đầu, về thăm nhà một lần cũng không được.
Nhưng mà đầu năm kia vị mẹ chồng đó đã qua đời, làm tức phụ nhiều năm nay đã thành bà, cô cô Hoàng Tử Nhân sau khi giữ đạo hiếu ba năm, hiện giờ rốt cuộc có thể làm đương gia chủ mẫu, có thể trở về nhà thăm thân nhân.
Bởi vậy lần này Hoàng gia coi trọng như vậy cũng là có lý do.
Hoàng Tử Nhân nói tiếp: "Bà chủ, hôm nay ta muốn mang một chén mì lạnh cùng chè đậu xanh trở về cho cô cô ta nếm thử, mấy ngày đi đường khẳng định cô cô không có khẩu vị, ăn cái này mới ngon."
Mễ Vị cười cười, nhanh nhẹn làm cho hắn một hộp mang về.
Vốn cho rằng Hoàng Tử Nhân mấy ngày sắp tới có thể sẽ không có thời gian lại đây ăn cái gì, nào biết ngày thứ hai hắn liền chạy đến, nhìn Mễ Vị nói: "Bà chủ, cô cô ta ngày hôm qua ăn mì lạnh cùng chè đậu đậu xanh xong đã cảm thấy ngon miệng trở lại, hôm nay còn muốn ăn, ngươi đóng gói cho ta ba bát mang đi thôi, bà chủ ngươi nhanh lên, cô cô ta ở bên kia chờ ta."
Mễ Vị nhìn lại theo, liền thấy cách đó không xa, trên đường cái có một chiếc xe ngựa đang dừng, nghĩ chắc bên trong chính là cô cô của Hoàng Tử Nhân.
Nàng nhanh tay nhanh chân bỏ vào trong hộp cho hắn, Hoàng Tử Nhân cẩn thận từng li từng tí bưng qua giao cho nha hoàn, dặn đi dặn lại bảo nha hoàn cẩn thận không để đổ ra ngoài, lúc này mới tiến vào trong xe ngựa.
Cô cô Hoàng Tử Nhân cười nói: "Không nghĩ đến một cái sạp nhỏ đơn sơ ven đường như thế cũng có thể làm ra mỹ vị như vậy, ta ở kinh thành nhiều năm cũng chưa từng ăn được món nào mới lạ mà ngon vậy."
Hoàng Tử Nhân kiêu ngạo, "Còn không phải sao, bà chủ kia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tay nghề đặc biệt tốt; nàng ta làm đồ ăn mỗi ngày đều không đủ bán, mỗi người một ngày nhiều nhất chỉ có thể mua ba bát thôi, đi đã muộn là giành không lại."
"Ngon như thế, sinh ý tốt cũng khó tránh khỏi." Cô cô hắn đang nói đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi: "Ta thấy có chú tiểu nhỏ kia hình như cứ chạy loanh quanh bà chủ nhỉ, rất kì quái, chuyện gì xảy ra?"
"A, hài tử đó không phải chú tiểu đâu, là hài tử của bà chủ đó, chẳng qua lúc trước ở trong miếu, cho nên hài tử mới mặc tăng phục cạo đầu."
Cô cô Hoàng Tử Nhân hơi hơi nhíu mày, "Ta vừa nhìn thấy đứa bé kia, cứ cảm thấy đứa bé đó đặc biệt nhìn quen mắt, giống như ta từng gặp ở đâu trong kinh thành."
Hoàng Tử Nhân phẩy phẩy cây quạt quạt mát cho mình cùng cô cô, "Không thể nào, bọn họ hẳn là không có đi qua kinh thành, cô cô có phải nhìn lầm hay không?."
Nha hoàn bên cạnh cũng đột nhiên mở miệng, "Nghe phu nhân nói như vậy, nô tì cũng cảm thấy đứa bé kia nhìn quen mắt, hình như đích xác đã từng gặp, nhưng nô tì xác định là nô tì chưa thấy một chú tiểu nào như vậy, cũng không biết tại sao lại nhìn quen mắt như thế nữa."
Nghe các nàng nói như vậy, Hoàng Tử Nhân nghi hoặc, chẳng lẽ bà chủ cùng nhóc con kia thật sự từng đi qua kinh thành? Thôi chờ lần sau gặp được bà chủ thì hỏi một chút đi, nói không chừng bọn họ đích xác từng đi qua kinh thành.
Mễ Vị bên này, sau khi đám người Trương Thiên Tứ kê thêm một cái bàn, mấy thực khách khác như là đột nhiên học được, lại có mấy người không thiếu tiền cũng mang theo bàn đến đây ngồi ăn cho có chỗ. Cứ như vậy, ban đầu chỉ là một sạp ăn vặt có một bàn nhỏ đơn sơ lại biến thành cái quán nhỏ ra hình ra dạng. Mỗi ngày đều có khách ngồi kín bàn, còn có một hàng người xếp hàng ở phía sau, động tĩnh này tất nhiên hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, bắt đầu có nhiều người đi đến nơi hẻo lánh bên này tụ tập, trong lúc nhất thời không ai biết từ khi nào, nơi hẻo lánh này bắt đầu náo nhiệt lên.
Một bên khác ở đầu đường có một sạp bán bánh hấp, bởi vì vị trí này cũng không tốt, cho nên sinh ý không được như ý muốn. Chủ quán mỗi ngày đều sầu làm thế nào bán hết đồ ăn, nhưng từ lúc hắn vô ý tình mua một bát mì lạnh chỗ Mễ Vị về cho thê tử đang mang thai ăn uống gì cũng không vào, hắn liền biết đồ ăn của Mễ Vị nhất định bán đắt hàng. Ngày thứ hai hắn liền dời cái sạp nhỏ của mình đến chỗ hẻo lánh gần nên Mễ Vị, còn dựng sát bên sạp của Mễ Vị. Không chỉ như thế, hắn còn tìm thợ mộc làm vài cái bàn đặt tại trước sạp.
Không thể không nói, đầu óc của hắn cũng đủ linh hoạt, bởi vì sạp của Mễ Vị mỗi ngày đều có không ít người không có chỗ ngồi, cho nên nhìn thấy cái sạp nhỏ bên cạnh này, đám người này liền lựa chọn bỏ một văn tiền mua một cái bánh hấp, lại quang minh chính đại ngồi vào bàn bên đó mà kêu mì lạnh cùng chè đậu xanh bên chỗ Mễ Vị ăn.
Sạp bánh hấp nhờ vậy mà đột nhiên náo nhiệt lên, sinh ý mỗi ngày đều tăng tiến, bận bịu đến mức phải cần lão nương trong nhà cũng lại đây giúp đỡ chào hỏi khách nhân mới được.
Mấy sạp bán hàng rong khác nhìn thấy ông chủ quầy bánh hấp nhờ chuyển sạp qua gần bên cạnh chỗ Mễ Vị mà sinh ý đột nhiên tăng vùn vụt, lập tức ngầm bực chính mình không sớm nghĩ ra, vì thế sôi nổi noi theo, cũng dời sạp đến bên cạnh Mễ Vị bên, dính dính chút nhân khí.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi,vị trí bên cạnh Mễ Vị liền bị các sạp bán hàng rong khác vây lại, bán bánh bao, bán mì, bán bánh nướng, bán rượu, bán bánh trôi,.... làm người xem hoa cả mắt. Có người bán hàng phản ứng chậm, khi muốn lại gần dính chút nhân khí cũng đã không còn chỗ đặt chân, lập tức thầm hận chính mình đầu óc chậm lụt. Nhìn mấy sạp hàng rong đã nhanh chân dời qua bên kia xem, hiện tại kiếm nhiều tiền hơn trước biết bao nhiêu.
Đám người Trương Thiên Tứ cảm thấy đây đều là thay đổi tốt do bọn họ mang đến, cảm thấy đắc ý, mượn chuyện này mãnh liệt yêu cầu Mễ Vị mỗi ngày phải chừa cho bọn hắn mì lạnh cùng chè đậu xanh, để cho bọn họ bất luận là đến sớm hay đến trễ đều có thể ăn được.
Mấy công tử này đúng thật là nhóm khách hàng đầu tiên của nàng, hiện tại náo nhiệt như vậy cũng đích xác có công lao của bọn họ, cho nên Mễ Vị liền cho bọn họ đãi ngộ khách VIP, mỗi ngày đều chừa cho bọn họ một phần đồ ăn, làm bọn họ vui mừng không thôi.
Nhưng mà, đại khái là sinh ý quá tốt, cản đường tiền tài của một nhóm người nào đó, nên phiền toái cũng theo đó mà đến.
Ngày hôm nay Mễ Vị vừa bày sạp ra, còn chưa kịp làm mì cho những khách nhân đang đợi, một đám năm sáu người vạm vỡ cầm gậy gộc trong tay, hùng hổ lại đây, không nói hai lời liền xốc hết sạp Mễ Vị vừa dựng lên, làm cho mì lạnh và sinh tố đậu xanh cũng vung vẩy ra đầy đất.
Khách nhân chung quanh sợ tới mức kêu lên, không khỏi bị tác động, vội vàng né tránh xa xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook