Editor: Thienyetkomanhme

8 giờ hơn.

Triệu Hữu Vi lại lần nữa chạy đến trong tiệm, ngồi xổm ở cửa phòng bếp thao thao bất tuyệt khen: "Cô...... cô chủ làm bánh hoa đào thủy tinh quả thực hoàn mỹ, bà tôi nhân được đặc biệt vui vẻ, nói trước nay không ăn qua điểm tâm ngon mà xinh đẹp như vậy...... Còn có đám bằng hữu của tôi, ngay từ đầu còn nói cái gì mà một cái điểm tâm có thể ăn ngon đến mức nào, chờ nếm qua về sau, một đám đều khen không dứt, còn hỏi tôi là mua từ đâu. Hừ! Vì cái thái độ ban đầu củng bọn họ, tôi mới không nói cho bọn họ...... Chủ tiệm, cô thật sự không suy xét thu đồ đệ sao? Tôi thật sự......"

Nguyễn Miên Man thấy không ai phản ứng hắn, hắn một người cũng có thể nói không ngừng, dẫn tới Quả Quýt Nhỏ đều tò mò ngồi xổm bên cạnh ngửa đầu nhìn hắn, mở miệng nói: "Anh lại đây có việc gì sao?"

"Có!" Triệu Hữu Vi thấy cô rốt cuộc phản ứng lại với mình, nháy mắt từ trên mặt đất nhảy dựng lên.

Bên cạnh mèo con bị hắn làm hoảng sợ, một móng vuốt chụp ở trên hắn chân.

Triệu Hữu Vi không để ý nó, hướng về phía trong phòng bếp nói: "Tôi muốn ăn hương xuân chiên trứng cùng canh cá chép đậu hủ, lại thêm một phần cơm chiên tóp mỡ."

Hắn nhìn thấy giữ trưa hương xuân chiên trứng không giới hạn số lượng, cho rằng buổi tối cũng vậy, liền không tranh thủ thời gian mua, chờ cùng bằng hữu tụ tập xong chuẩn bị ăn cơm, bỗng nhiên phát hiện trong tiệm chẳng những hương xuân chiên trứng đã bán hết rồi, hắn còn bỏ lỡ món mới canh cá chép đậu hủ.

Suy nghĩ một chút, hắn dứt khoát chính mình lái xe đến tiệm.

Nguyễn Miên Man nói: "Canh cá chép đậu hủ đã không còn, hương xuân chiên trứng cùng cơm chiên tóp mỡ thì có thể."

Hương xuân còn có một chút, xào một phần cho hắn thì không thành vấn đề, nhưng canh cá chép đậu hủ phí thời gian, hơn nữa cũng không có cá.

Triệu Hữu Vi có điểm thất vọng, bất quá ai bảo chính hắn không nắm chắc cơ hội, hiện tại có thể ăn hương xuân chiên trứng cũng không tồi.

"Được, cảm ơn cô chủ!" Triệu Hữu Vi nói lời cảm ơn, bỗng nhiên nhìn đến cái thùng trong góc phòng bếp.

Ốc đồng!

Nghĩ đến lần trước ăn ốc đồng xào cay, Triệu Hữu Vi nhịn không được liếm môi: "Cô chủ, có thể bán cho tôi một ít ốc đồng xào cay không?"

"Ngại quá, không rảnh làm." Vừa lúc đơn tiếp theo đặt cơm chiên tóp mỡ, Nguyễn Miên Man thuận tiện làm cùng phần cơm hắn đặt, một bên cự tuyệt nói.

Triệu Hữu Vi cũng biết cô rất bận, chính là nhớ tới dư vị lần trước ăn ốc đồng xào cay, hiện tại tim gan cồn cào muốn ăn.

"Tôi có thể chờ." Nói xong, sợ cô vẫn là không muốn, Triệu Hữu Vi cúi đầu nhìn về phía mèo con bên chân bổ sung, "Vừa rồi mèo nhà cô đánh tôi coi như bồi thường, làm cho tôi một chút được không?"

Còn không biết chính mình bị cáo trạng, mèo con ngồi xổm tại chỗ ngửi mùi thơm liếm móng vuốt, quay đầu nhìn Nguyễn Miên Man, buông móng vuốt hướng cô kêu một tiếng.

"Thật sự, vừa rồi tôi cũng chưa làm gì nó, đột nhiên nó duỗi móng vuốt đập chân tôi." Triệu Hữu Vi thấy cô quay đầu nhìn qua, giơ tay bảo đảm chính mình không phải vì mỹ thực mà ăn vạ mèo nhà cô.

"Quả Quýt Nhỏ."

Nguyễn Miên Man không vui hô mèo nhà mình, đối hắn nói: "Chờ tôi bận xong làm cho anh."

"Cảm ơn chủ tiệm, cô đúng là tiểu thiên sứ!"

Được như ý nguyện sau, Triệu Hữu Vi cuối cùng từ cửa phòng bếp đi ra, ngồi ở trong cửa tiệm.Mèo con cũng không biết có phải hay không cảm giác được hắn cáo trạng mình, đi theo hắn ở phía dưới cái bàn, quỳ rạp trên mặt đất dùng móng vuốt mài vào giày hắn.

Triệu Hữu Vi tâm tình tốt, không những không tức giận, ngược lại nhìn động tác của nó cảm thấy có ý tứ.

"Quả Quýt Nhỏ, không thể cào giày khách." Vẫn là Chu Linh bưng cơm chiên ra co hắn, nhìn thấy liền vội nói.

"Không có việc gì không có việc gì, chính là một đôi giày thôi, nó thích thì cho nó cào." Triệu Hữu Vi không thèm để ý mà xua xua tay.

"Quả Quýt Nhỏ." Trong phòng bếp, Nguyễn Miên Man nghe được đối thoại của bọn họ hô một tiếng.

Nghe được giọng nói của cô, mèo con đang ghé vào dưới bàn, lăn long lóc một tiếng từ trên mặt đất bò dậy, nhảy lên trở lại cái ổ trong góc tường của chính mình.

Chu Linh nhìn nó trở lại tỏng ổ, lộ ra vài phần ủ rũ, đi phòng bếp cùng Nguyễn Miên Man nói một tiếng, từ trong ngăn tủ lấy ra một con cá.

Mèo con ngửi được mùi cá, nháy mắt ngẩng lên đầu, tròn xoe đôi mắt mèo tràn đầy chờ mong.Chu Linh thấy nó lấy lại tinh thần, cười đem cá khô đưa cho nó.

Trước bàn, đang ăn cơm chiên tóp mỡ, Triệu Hữu Vi dư quang nhìn đến mèo con ôm cá khô ăn đến ngon lành, có điểm tò mò hương vị cá khô kia.

"Nó ăn cá khô là mua từ đâu thế?" Hắn hỏi Chu Linh đang đứng gần đó.

Chu Linh quay đầu theo hắn tầm mắt nhìn về phía mèo con đang gặm cá khô nói: "Là cô chủ chính mình làm."

"Chủ tiệm cũng thật lợi hại, thế nhưng còn biết làm cá khô."

Triệu Hữu Vi khen xong, hạ thấp giọng nói: "Có thể cho tôi một con cá khô nhỏ nếm thử sao?"

Chu Linh hoài nghi chính mình nghe lầm hoặc là hắn nói sai, trầm mặc một giây mới nói: "Cá khô là cô chủ làm cho mèo ăn."

"Mèo có thể ăn, người khẳng định cũng có thể ăn." Triệu Hữu Vi nói.

Lời nói cũng không sai, nhưng Chu Linh vẫn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Thấy cô không nói lời nào, Triệu Hữu Vi cho rằng cô không tự quyết định được, vì thế bưng lên đĩa cơm chiên của mình một bên ăn một bên hướng trong phòng bếp đi.

"Chủ tiệm, có thể cho tôi con cá khô nếm thử không?"

Nguyễn Miên Man quay đầu liếc hắn một cái, hoài nghi hắn chính là một con mèo, bằng không như thế nào sẽ nhớ thương đồ ăn vặt của Quả Quýt Nhỏ.

"Không sai, tôi chính là mèo, cho tôi con cá khô nếm thử đi." Có lẽ là cảm xúc ở đáy mắt quá rõ ràng, Triệu Hữu Vi trực tiếp gật đầu nói.

Vì miếng ăn, hắn đã nói tới mức này, Nguyễn Miên Man còn có thể nói cái gì, nhắc nhở hắn cá khô không cho gia vị chưa chắc hắn ăn đã thấy ngon, để Chu Linh lấy một con cho hắn.

Được như ý nguyện Triệu Hữu Vi một lần nữa trở lại chỗ ngồi, cầm con cá khô nhỏ nhẹ ngửi, há mồm cắn xuống.

Cá khô mang theo một hương vị nguyên bản, nhưng có lẽ là làm cho mèo ăn, cẩn thận ngửi còn có thể nghe thấy nhàn nhạt mùi tanh, bất quá còn ở trong phạm vi tiếp thu của con người.

Một ngụm cắn xuống, hơi chút có chút tanh, nhưng nhai kỹ lại có thể cảm nhận hương thơm, ngay cả nội tạng bên trong đều có thể trực tiếp nuốt xuống, hơn nữa càng nhấm nuốt càng thơm.

Chẳng sợ vị quá nhạt, nhạt đến mức chỉ có nhấm nuốt xong mới có thể nếm ra, hơn nữa cẩn thận ngửi còn thấy hơi tanh, nhưng Triệu Hữu Vi cảm thấy, cá khô này như cũ có thể tính là ăn ngon.Mới vậy đã ăn ngon, nếu là chủ tiệm khử tanh, lại thêm chút gia vị, kia chẳng phải là muốn ngon tới trời luôn!

Hắn cắn cá khô đắm chìm tại tưởng tượng của chính mình, vốn dĩ đang chuyên tâm gặm cá khô, bỗng nhiên mèo con khẽ nhúc nhích chóp mũi, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngay sau đó liền nhìn đến hình ảnh làm nó hoài nghi cuộc đời.

Triệu Hữu Vi như có cảm giác ngẩng đầu, liền nhìn đến mèo con ở góc tường, đang ngậm cái đuôi cá vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn chính mình.

Mới vừa rồi xin cá khô từ chủ tiệm các cô, Triệu Hữu Vi không cảm thấy ngượng ngùng, hiện tại đối diện với mèo con, nhưng thật ra cảm thấy có...... chút chút xấu hổ.

"Ngươi có một hũ to như vậy, ta nếm một cái thì làm sao." Triệu Hữu Vi nhỏ giọng hướng nó nói một câu, đem dư cá khô dư lại toàn bộ nhét vào trong miệng.

9 giờ rưỡi, cửa hàng đóng cửa, trước tiên Nguyễn Miên Man nhờ Chu Linh cắt xong đuôi hơn 3 cân ốc đồng, cuối cùng súc rửa một lần sau, bắt đầu làm ốc đồng xào cay.

Theo ốc đồng cùng các loại gia vị nấu trên lửa nhỏ, hương khí mê người từ trong cửa hàng bay ra, thèm đến Triệu Hữu Vi rõ ràng ăn bữa tối đã rất no vẫn nhịn không được nuốt nước miếng.

"Chủ tiệm, còn bao lâu mới xong?"

Hắn nhịn không được cách vài phút liền hỏi một tiếng, mãi cho đến khi ốc đồng xào xay rốt cuộc ra nồi mới thôi.

Nguyễn Miên Man xách theo ốc đồng xào cay đóng gói tốt ra tới, còn không có kịp đem túi đưa cho hắn, trước chú ý tới hình ảnh mèo con nhà mình vẫn luôn trừng hắn.

"Cảm ơn cô chủ!" Triệu Hữu Vi gấp không chờ nổi mà tiếp nhận túi trong tay cô, sau đó móc ra mấy trăm đồng đặt lên bàn.

Nguyễn Miên Man quét mắt nhìn tiền trên bàn sau nói: "Không cần nhiều như vậy."

"Cần cần, không nói thủ nghệ của cô đáng giá hơn vậy, chỉ là trì hoãn thời gian nghỉ ngơi của cô cũng nên trả chút bồi thường." Triệu Hữu Vi nói xong, hướng cô cùng mèo con bên cạnh vẫy tay, trực tiếp đi nhanh rời khỏi cửa hàng.

"Miêu ngao!"

"Em như thế nào lại hung dũ như vậy?" Nhìn đến Quả Quýt Nhỏ nhà mình hướng về phía bóng dáng hắn hung dữ mà kêu, Nguyễn Miên Man duỗi tay đem nó ôm đến trong lòng ngực.

"Miêu miêu ô miêu ô......"

Rơi vào trong lòng ngực cô, mèo con nháy mắt liền mềm xuống, ôm cánh tay cô, tiếng kêu ra vài phần ủy khuất.

"Đây là làm sao vậy?" Nguyễn Miên Man duỗi tay gãi cằm nó, một bên đem cửa lớn đóng lại.Lấy ra thịt gà dỗ nó, Nguyễn Miên Man đi phòng tắm, tắm sạch một thân khói dầu, mang theo quần áo đã giặt sạch cùng nó lên lầu.

Cầm quần áo phơi trên sân thượng, Nguyễn Miên Man đem cửa khóa lại, dựa ngồi ở đầu giường bắt đầu xem di động.

Định mở app bánh trôi cơm hộp, cô trước nhìn đến thông báo có tin nhắn của WeChat, đi vào phát hiện là Tư Cảnh Lâm nhắn tin từ mấy giờ trước, tỏ vẻ bữa tối ăn rất ngon, anh rất thích.

Nhìn đến tin nhắn này, Nguyễn Miên Man bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều anh có người đưa tới ít đồ vật, vì thế một lần nữa xuống lầu đem đồ vật mang lên.

Lớn lớn bé bé túi giấy, trừ bỏ chocolate, bánh quy, quả khô nhập khẩu linh tinh dồ ăn vặt, còn có một ít đồ trang điểm.

Nguyên chủ đều không trang điểm, Nguyễn Miên Man tự nhiên càng sẽ không, nhưng không thể không nói,đồ trang điểm tinh xảo xinh đẹp, mặc dù sẽ không dùng, chỉ cần là con gái, nhìn thôi cũng thích.

Nguyễn Miên Man tò mò vặn mở một thỏi son môi, lại mở ra cái hộp nhỏ như hộp phấn nhìn nhìn, lại nhắn lại cho Tư Cảnh Lâm.

【 cảm ơn anh Cảnh Lâm, đồ vật anh tặng em rất thích, bất quá lần sau không cần khách khí như vậy. 】

Hai phút sau, đối phương liền nhắn lại, không tiếp lời nói của cô, mà là hỏi.

【 Bận xong rồi? Hôm nay sinh ý như thế nào? 】

【 cửa hàng mới vừa đóng cửa không bao lâu, hôm nay sinh ý rất tốt ạ. 】

Nguyễn Miên Man trả lời xong, click mở app cơm hộp nhìn tiền lời, phát hiện so với cô nghĩ còn nhiều hơn, mang theo vài phần kinh hỉ lại lần nữa trở lại WeChat.

【 em vừa mới xem tiền lời, hôm nay kiếm lời hơn 2 ngàn! 】

Thực tế tiền lời còn nhiều hơn app ghi nhận, hơn nữa đơn của Triệu Hữu Vi kia, bốn bỏ năm lên, hôm nay tổng tiền lời không sai biệt lắm có thể lên đến 3000.

Xuyên qua tin nhắn, Tư Cảnh Lâm là có thể cảm giác được cô bé đang hưng phấn, cảm thấy quả nhiên là tuổi còn nhỏ, dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Bất quá, ngẫm lại một ngày hai ngàn, nếu là có thể duy trì, một tháng liền có sáu vạn, thậm chí so với tiền lương một số quản lý nhỏ ở công ty mình còn nhiều hơn, lại cảm thấy hẳn nên cổ vũ cô một chút.

【 Đông Đông cũng thật giỏi, tiếp tục duy trì. 】

Nguyễn Miên Man nhìn đến tin nhắn này, bỗng nhiên nghĩ đến lần trước bà Lý mang cháu trai tới trong tiệm ăn cơm lần đó, khích lệ cháu trai nói —— "Cháu trai ngoan của bà cũng thật giỏi, về sau tiếp tục duy trì, khẳng định cô giáo mỗi ngày đều khen cháu."

Phát hiện bị anh coi như trẻ con mà khen ngợi, bên tai Nguyễn Miên Man nóng lên, tay vô ý thức mà vuốt vuốt Quả Quýt Nhỏ đang ghé vào bên cạnh.

【 không còn sớm, em mau nghỉ ngơi đi. 】

Lại lần nữa truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn làm cô thu hồi cái tay đang vuốt mèo, trả lời một câu làm anh cũng sớm một chút nghỉ ngơi, lại lần nữa đi vào app bánh trôi cơm hộp.

Khu bình luận cửa hàng như cô suy nghĩ, có rất nhiều khách buổi tối không mua được hương xuân chiên trứng ở đây phát biểu ý kiến.

【a**n: Chủ tiệm, ai nói đã chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu? Nói ngày mai hẳn là đều có thể mua được đâu? Tôi quả nhiên không nên tin khi anh nói câu"Hẳn là"! 】

【4**b: Chủ tiệm a [ hận sắt không thành thép mặt ] thấy giữa trưa không giới hạn số lượng cung ứng hương xuân chiên trứng, tôi còn tưởng rằng anh làm lớn một lần, kết quả tới buổi chiều anh lại bị đánh hồi nguyên hình. Anh nói xem như thế nào không kéo dài được bao lâu? Như vậy là không được, sẽ bị khách hàng ghét bỏ anh biết không? 】

【 mộng **k: Chủ tiệm không thể chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn nhiều chút sao! Nấu nhiều một chút không được sao? Giữa trưa mới vừa nếm đến hương vị hương xuân chiên trứng, buổi tối chuẩn bị lại ăn một lần nữa, kết quả thế nhưng đã không còn, cái loại cảm giác này thật là quá khó tiếp thu rồi. 】

......

【 võ **w: Trời ơi tôi bị chủ tiệm bẫy chết, vốn dĩ bà xã của tôi giữa trưa ăn đến cao hứng, nói phải cho tôi thêm tiền tiêu vặt, kết quả bởi vì buổi tối tôi không tranh được hương xuân chiên trứng, cô ấy lại không cho thêm nữa, ô ô...... Tôi quá khó khăn mà. 】

Nguyễn Miên Man nhìn đến đây, cảm thấy cô cũng rất khó, rốt cuộc ấn theo dự tính của cô, hương xuân khẳng định là đủ, muốn trách thì trách những người đó mở tài khoản phụ để đặt nhiều phần.Bất quá, cũng không cần cô giải thích, mấy khách hàng tranh được hương xuân chiên trứng nhịn không được khoe khoang ở bình luận, khách hàng khác đã phát hiện bọn ra nguyên nhân họ đoạt không được hương xuân chiên trứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương