Tiệm Cà Phê Hải Đăng
-
Chương 2: Giúp đỡ
Văn phòng trên tầng ba bị khóa trái. Mộc Khê Ẩn mượn chìa khóa từ chỗ quản lý rồi đi vào tìm cuốn sách, tiếc là không tìm được cuốn thứ hai. Cô bỏ ra chút thời gian lên mạng tìm kiếm, bất ngờ là tìm được nó ở một cửa hàng sách cũ trực tuyến, cô đặt mua mà chẳng cần cân nhắc, địa chỉ nhận hàng là địa chỉ của tiệm cà phê Hải Đăng.
Vì sao lại nghĩ đến chuyện mua một cuốn sách đưa cho anh? Mộc Khê Ẩn cảm thấy rằng cô chỉ đang thể hiện lòng tốt nhỏ nhoi của mình, giống như cái cách anh sẽ móc tiền ra đưa cho người ăn xin.
Sau khi nhận được sách thì Mộc Khê Ẩn chờ vị khách kia tới, nhưng hai ngày sau không thấy anh xuất hiện, cô tạm thời cất sách vào ngăn kéo.
Không chỉ anh mà chị Lạc hai ngày nay cũng không đến, có lẽ chị đã đi du lịch, cô thầm hy vọng chị Lạc sẽ nhanh chóng tìm lại được nhiệt huyết cho cuộc sống. Thực ra ở trong mắt cô, chị Lạc không phải là người phụ nữ có cuộc sống thất bại, ít nhất chị cũng có năng lực sinh tồn ở thành phố này. Nhưng bởi vì mỗi người đều có những yêu cầu khác nhau về chất lượng, nên cô cũng chẳng có tư cách để đánh giá cách sống của người ta.
Mâu Nhạc Ny trở nên thân thiết với cô cũng là vì cô sẵn sàng hỗ trợ giữ chỗ cũ, giúp cô ấy thuận lợi ngồi ở phía sau người có tấm lưng gầy guộc kia. Để báo đáp, cô ấy tặng cho cô một hộp kẹo hoa quả. Vừa ăn kẹo vừa nhìn ánh mắt si ngốc của Mâu Nhạc Ny, cô cũng có thể cảm nhận được cái gọi là cảm xúc chua chua ngọt ngọt.
Nhà thiết kế thời trang vẫn hí hoáy múa bút trên tập phác thảo, cặp tình nhân vẫn đút cho nhau ăn. Hôm nay, tâm trạng của người đàn ông trung niên buồn bực không vui cũng chẳng ra gì.
Mộc Khê Ẩn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã ngả màu xanh đen, cô phải nheo mắt lại mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng mơ hồ lóe lên ở phía xa, phát ra từ một chỗ nào đó của tòa cao ốc phía bên kia bờ sông.
Người quản lý đã đúng khi nói rằng những người làm việc ở đây cần phải chịu đựng được sự cô đơn nhất định. Thời gian này là lúc bố mẹ kể chuyện cổ tích dỗ con cái đi vào giấc ngủ, là lúc đôi vợ chồng son làm tổ trên ghế sô pha xem TV và nói chuyện phiếm.
Trong khoảnh khắc này, những người còn đang làm việc không thể không cảm thấy cô đơn.
*****
Vị khách nam kia xuất hiện vào buổi tối thứ Sáu, Mộc Khê Ẩn đã nhận ra khi anh vừa mới lên tầng. Đang lúc Mộc Khê Ẩn chuẩn bị mở ngăn kéo tìm sách, lại nghe thấy một âm thanh thật đột ngột, quay lại thì thấy là mỹ nữ Lâu Duyệt Đan quyết đoán từ chối Đường Hà Dương liên tục tìm cớ tiếp cận.
“Anh phiền thật đó, đừng nói chuyện với tôi nữa.” Lâu Duyệt Đan không hề nể tình, quay đầu bỏ đi.
Đường Hà Dương không nói nên lời, nhìn chẳng khác gì người gỗ, sau đó trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt thất bại, chung quanh có người khẽ xì xào bàn tán.
Mộc Khê Ẩn thấy anh ta có chút đáng thương, tay đang hướng về ngăn kéo cũng dừng lại.
Chẳng mấy chốc, Đường Hà Dương cũng rời khỏi tiệm cà phê.
Sau khi “khúc nhạc dạo” trôi qua, Mộc Khê Ẩn nhìn lại chiếc bàn số hai mươi ba, người ngồi trên ghế đang đọc sách, cô lặng lẽ nhìn anh một lát, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
Đã quá nửa đêm, quán cà phê không còn nhiều khách, đếm ngược người thứ hai đi ra chính là nhà thiết kế thời trang. Khi lấy hóa đơn anh ta đột nhiên hỏi Mộc Khể Ẩn: “Cô có muốn làm người mẫu của tôi không?”
“Tôi chưa làm người mẫu bao giờ.” Mộc Khê Ẩn nói, cô đã biết anh ta họ Khâu.
“Người mẫu ảnh, không cần đi catwalk, rất đơn giản, suy xét một chút đi.”
Mộc Khê Ẩn vẫn lắc đầu.
Anh Khâu mất mặt bỏ về.
Thấy không còn ai khác, Mộc Khê Ẩn bèn lấy sách ở trong ngăn kéo ra, nhìn về phía vị khách nam kia đang ngồi, không ngờ là anh đã ngủ rồi. Thấy vậy, cô nhẹ chân bước tới, chuẩn bị đánh thức anh, nào ngờ mới vừa đến gần thì anh đã mở to mắt, quay đầu sang, rõ ràng không phải đang ngủ.
Tầm mắt của anh rơi vào bìa sách, hỏi cô: “Cô tìm được rồi?”
“Không, trong quán cà phê không có cuốn thứ hai, tôi mua cuốn sách này từ một cửa hàng bán sách cũ trực tuyến, anh cầm về đọc đi, không cần trả lại tôi.” Cô thẳng thắn đáp.
Anh hơi ngạc nhiên, sau khi nhận lấy cuốn sách, anh nói lời cảm ơn rồi ngước mắt nhìn cô.
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức gì đâu.” Mộc Khê Ẩn phát hiện mình đang bị quan sát.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn cô một cách nghiêm túc, anh thấy cô có chiều cao trung bình, dáng người mảnh mai, khuôn mặt cũng gầy, làn da nhẵn nhụi chẳng có chút khuyết điểm nào, ngũ quan có nét anh khí, ánh mắt đơn thuần.
Lát sau, cô nghe thấy anh nói: “Tôi trả tiền sách cho cô.”
“Không cần, chỉ là một cuốn sách thôi, cũng không phải mới tinh.” Cô xua tay, “Chúng tôi phải đóng cửa, anh mau về đi.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc, không tiếp tục khách sáo nữa, chỉ bình thản nói lời cảm ơn.
Sau khi anh rời đi, Tiểu Tất và Hứa Chi Tùng cũng ra về, hôm nay đến phiên Mộc Khê Ẩn dọn dẹp vệ sinh trên tầng hai.
Tuân thủ nguyên tắc tiết kiệm điện, cô đã tắt gần hết đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, cầm máy hút bụi dọn dẹp sàn nhà.
Chiếc máy hút bụi đã cũ không ngừng phát ra tiếng ồn, nghe lâu thì lỗ tai cũng ong ong. Nhất thời không biết có phải là bản thân bị ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy trong quán vẫn còn nguồn âm thanh chưa tắt, có chút bất thường. Khi cô thực sự cảm thấy có điều gì đó không ổn, tắt máy hút bụi, quay đầu nhìn lại, cô suýt nữa ngừng thở.
Một kẻ xa lạ đang đứng ở sau quầy bar, rọi đèn pin vào ngăn kéo quầy thu ngân.
Là một tên trộm.
Suy nghĩ đầu tiên của cô lúc này chính là Hứa Chi Tùng lơ ngơ quên khóa cửa.
Tên trộm nhanh chóng phát hiện ra sự thật rằng mình đã bị lộ nhưng không hề hoảng sợ, hiển nhiên là gã đã quan sát rất kỹ khi ẩn nấp ở lối cầu thang, người phục vụ nhỏ gầy này vốn chẳng có gì đáng sợ, ngay cả cô có hô to, cũng chưa chắc đã có ai tới can thiệp. Nghĩ vậy, tâm trạng tên trộm có phần thích thú, vừa thu tiền giấy và tiền xu trong ngăn kéo, vừa quẳng câu hỏi về phía cô: “Một ngày bọn mày chỉ kiếm được từng này? Hiện tại mọi người đều không dùng tiền mặt để giao dịch sao?”
“Dừng tay lại!” Mặc dù sợ hãi nhưng Mộc Khê Ẩn vẫn kiên quyết lên tiếng, “Nếu không bỏ tiền xuống, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Gọi cảnh sát? Chỉ dựa vào một mình mày? Mày có năng lực này sao?” Tên trộm ngừng tay, vẻ mặt lành lạnh. Giây kế tiếp, gã liền rọi đèn pin về phía Mộc Khể Ẩn, nheo mắt lại, “Trông mày cũng được đấy.”
Tên trộm chậm rãi bước ra.
Mộc Khê Ẩn lui về phía sau một bước, tay phải móc điện thoại trong túi, trước khi đèn trên màn hình bật sáng thì đã bị kẻ vừa xông tới dùng tay hất rơi xuống mặt đất, chiếc điện thoại cứ thế trượt vào gầm ghế sô pha.
Mộc Khê Ẩn không kịp đưa mắt đi tìm thì bên hông đã nhiều thêm một luồng hơi nóng xa lạ lại thô tục, cô thầm giật mình, nắm lấy tay cầm của máy hút bụi giáng về phía tên trộm.
Tên trộm dùng cánh tay trái chặn lại quyết liệt, tay cầm rơi xuống đất. Gã nhanh chóng nhặt nó lên trước mặt Mộc Khê Ẩn và vụt mạnh vào cổ cô, khiến cô đau đến rơi nước mắt, hét lên cứu mạng. Tên trộm lại đánh mạnh vào lưng cô, lần này Mộc Khê Ẩn cảm thấy lồng ngực co rút, đau đớn đến khó hít thở khiến cô mất thăng bằng ngã xuống đất. Mộc Khê Ẩn không đứng dậy nổi, đành cố sức mà bò về ghế sô pha cách đó không xa, cô đã thấy được chiếc điện thoại của mình.
Đúng lúc đó tên trộm biết được ý đồ của cô, gã càng thêm giận dữ, vượt một bước tiến lên, túm cánh tay lật cả người cô lại, nhấc tay cầm kia vung xuống, bất kể là đầu hay mặt, thậm chí là đôi mắt vô cùng yếu ớt, tên trộm cũng không quan tâm, gã chỉ muốn nhanh chóng dạy dỗ con ranh không biết thức thời này.
Tên trộm tiếp tục đánh, may là cô kịp né mặt, gã định quay lại sau khi đánh trượt nhưng cảm thấy cơ thể chớp mắt mất hết trọng tâm, gã chỉ còn cách cong lưng, sau đó có cơn đau nhói ở chân trái, rõ ràng là có người đã đá liên tục khiến gã ngã sấp xuống đất và thả tay cầm ra.
Tay cầm bị người khác nhặt lên, cổ đột nhiên đau dữ dội, trong lòng rủa thầm, lực đạo này quá tàn nhẫn.
Mộc Khê Ẩn, người đang nằm trên mặt đất vốn dựa vào ý thức cuối cùng để bảo vệ tính mạng, cho đến khi có người bế cô lên, cô mới yên tâm ngất đi.
Nhưng tiềm thức của cô không bị gián đoạn, trong lúc mê man cô còn nhìn thấy một bản thân khác ở nơi nào đó. Một vài người đã cắt quai cặp sách của cô, tháo nó xuống và ném vào đài phun nước. Cô nhảy xuống nhặt lại chiếc cặp sách của mình, bọn họ lại ném đi, cô lại nhảy xuống nhặt, cho đến khi có giáo viên đi tới khiển trách những người đó, trò đùa độc ác mới bị cắt ngang.
Nước trong đài rất lạnh, sau đó cô đứng dậy, về nhà với chiếc cặp sách đã không còn dùng được nữa. Cởi bộ đồng phục đã ướt lạnh, bật máy sưởi lên, khi làn hơi ấm đầu tiên chui vào lỗ chân lông dưới da, cô mới tìm về cảm giác an toàn.
“Cô tỉnh rồi.”
Mộc Khê Ẩn thấy đầu choáng váng, một cơn đau nhức chợt đến, cô khó khăn mở mắt ra, khi tìm thấy một đôi mắt quen thuộc thì mới điều chỉnh được tiêu điểm.
“Thử cử động cổ xem.” Anh nói.
Cô khẽ cử động, có thể coi là bình thường.
“Hít sâu.”
Cô hít sâu thì thấy hơi trướng đau.
“Cô có nhận ra tôi không?” Anh hỏi cô.
“Anh?” Cô thành thật đáp, “Tôi còn chưa biết tên của anh.”
“Điều đó không quan trọng.” Thấy tư duy của cô đã rõ ràng, anh đứng lên, bấm nút gọi y tá.
Ngay sau đó, Mộc Khê Ẩn được một y tá đỡ dậy và cầm ống nghe đè lên lưng cô, cô muốn gạt tóc ra, lại ngoài ý muốn chạm phải một khối băng gạc trên lỗ tai, cô nghi ngờ nhìn anh.
“Lỗ tai khâu hai mũi.” Anh nói cho cô biết.
Đợi y tá rời đi, cô hỏi anh mới biết được tại sao người này quay trở lại. Hóa ra anh không về nhà ngay sau khi bước ra khỏi quán cà phê, mà đi mua đồ trong cửa hàng tiện lợi ở đối diện, cũng may là anh ở cửa hàng tiện lợi một lúc thì trông thấy hai bóng người lạ trên cửa sổ tầng hai qua kính.
“Cảm ơn anh.” Giọng cô trở nên khàn khàn, “Bây giờ anh về đi, chờ truyền dịch xong tôi sẽ tự bắt taxi về nhà.”
“Cô không có người bạn nào ở đây sao?” Anh đột ngột hỏi cô.
“Không.” Cô đáp, “Tôi tới đây để tham gia kỳ thi, quê tôi ở huyện Đằng Thụ.”
Anh để cô nằm xuống trước, sau đó lại tự mình ngồi xuống.
“Anh không về nhà ngủ sao?” Cô thấy nghi hoặc.
“Bây giờ về nhà cũng không ngủ được, còn chẳng bằng ngồi ở đây một lát.”
Ồ, cô chợt nhớ ra những vị khách tới tiệm cà phê, đa phần đều có chướng ngại về giấc ngủ.
Không biết tại sao, Mộc Khê Ẩn chợt nghĩ đến một phương pháp nên buột miệng nói: “Đúng rồi, nếu mất ngủ thì tôi có một cách. Trước tiên anh nhắm mắt lại, thử tưởng tượng bản thân là một chú chim đang bay trên mây. Dần dần, đôi cánh của anh rơi mất, nhưng đừng sợ hãi, vẫn có mây nâng đỡ anh. Dù không còn cánh nhưng anh vẫn giữ được thăng bằng, hãy tưởng tượng mình cưỡi trên đám mây này, bay qua núi sông, tự do và không bị ràng buộc……”
“Không cần dạy tôi, tôi ngủ ít quen rồi.” Anh cắt ngang lời cô nói.
Mộc Khê Ẩn cứng họng không biết phải nói gì, chỉ còn cách từ từ quay người nhắm mắt lại, nhớ lại rõ ràng từng chút chuyện vừa bị tên trộm tấn công ở tiệm cà phê, cô không khỏi sợ hãi. Một lúc lâu sau, cô lại nói: “May là hôm nay có anh, nếu không tôi cũng không biết bản thân sẽ như thế nào. Thật sự không biết nên làm gì để cảm ơn anh, tiện thể xin anh nói cho tôi biết họ tên cùng đơn vị công tác, tôi có thể gửi anh một lá cờ khen thưởng.”
Nói xong, cô bỗng cảm thấy trong phòng trống rỗng, quay đầu lại thì quả nhiên đã không còn bóng dáng anh.
“Này…….” Cô muốn gọi tên anh, nhưng lại nhớ ra bản thân không biết người này tên gì.
Mộc Khê Ẩn cẩn thận bước xuống giường, cầm theo bình truyền dịch đi ra ngoài, ngay sau đó nhìn thấy anh đang đứng ở bên kia hành lang, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, hình như đang nói chuyện. Trước khi cô tới gần, bọn họ đã dừng cuộc trò chuyện, vị bác sĩ trở về phòng.
Anh quay đầu lại, thấy cô chạy ra thì nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng chẳng nói thêm gì, chỉ duỗi tay cầm lấy bình truyền dịch rồi dẫn cô trở về.
Cô nằm lại trên giường, nhẹ nhàng nói với anh: “Tôi muốn gửi lá cờ khen thưởng tới nơi anh làm việc.”
“Càng ít người biết về chuyện này, càng tốt cho tôi.”
“Hả? Ồ, được rồi.” Cô đành phải từ bỏ cách cảm ơn duy nhất mà bản thân có thể nghĩ ra, trong lòng cảm thấy thất vọng.
“Cô muốn uống nước không?” Anh lấy cốc giấy, đi tới bên kia rót chút nước, sau đó quay về đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Mộc Khê Ẩn uống một ngụm lớn, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Còn hơn một tiếng nữa, cô có thể nhắm mắt ngủ.”
“Bây giờ tôi không thấy buồn ngủ, có lẽ là đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên đầu óc rất loạn.” Cô bất lực nhìn lên trần nhà và lo lắng, suy nghĩ vẩn vơ như chú cá nhỏ trong bể cá.
Sự yên tĩnh luôn làm người ta xấu hổ, nhất là khi cả hai đều không định nhắm mắt. Cô đành phải dùng chất giọng khàn đặc của mình nói chuyện: “Đúng rồi, tôi đã xem qua cuốn sách vẽ tay kia. Hóa ra nó viết về cái chết, anh tự đọc hay là đưa cho người khác?”
Anh không trả lời, chỉ kéo lại chăn ở góc phải cho cô, “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”
Cô nhắm mắt lại với ý đồ đi vào giấc ngủ. Vốn tưởng rằng ở chỗ này sẽ không ngủ được, nhưng Mộc Khê đã đánh giá quá cao hệ thần kinh của mình, cô nhanh chóng ngủ say, ngay cả khi đã truyền dịch xong, kim trên mu bàn tay bị rút ra cũng không có phản ứng gì. Chờ đến khi cô tỉnh lại thì rông thấy hoàn cảnh trước mắt: anh vẫn tỉnh táo mà ngồi trên ghế, một tay chống cằm, trong ánh mắt bình tĩnh có chút cảnh giác, như đang bảo vệ một thứ gì đó.
Anh không tỏ ra lúng túng, cũng không nói gì khi bắt gặp ánh mắt của cô.
Nhưng cô lại nhớ ra mình có thói quen ngáy khi chìm vào giấc ngủ trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, cô ngập ngừng hỏi anh: “Cái đó, tôi có ngáy không?”
Anh đọc hiểu khẩu hình của cô, chậm rãi gật đầu.
“Có ồn lắm không?” Cô thấy chột dạ.
Anh vẫn chậm rãi gật đầu.
“Có làm phiền đến anh không?” Cô hỏi thật cẩn thận.
Anh mở lòng bàn tay, tháo nút bịt tai vừa mua ném vào thùng rác bên cạnh chân, cầm áo khoác lên rồi nói: “Đi thôi.”
Vì sao lại nghĩ đến chuyện mua một cuốn sách đưa cho anh? Mộc Khê Ẩn cảm thấy rằng cô chỉ đang thể hiện lòng tốt nhỏ nhoi của mình, giống như cái cách anh sẽ móc tiền ra đưa cho người ăn xin.
Sau khi nhận được sách thì Mộc Khê Ẩn chờ vị khách kia tới, nhưng hai ngày sau không thấy anh xuất hiện, cô tạm thời cất sách vào ngăn kéo.
Không chỉ anh mà chị Lạc hai ngày nay cũng không đến, có lẽ chị đã đi du lịch, cô thầm hy vọng chị Lạc sẽ nhanh chóng tìm lại được nhiệt huyết cho cuộc sống. Thực ra ở trong mắt cô, chị Lạc không phải là người phụ nữ có cuộc sống thất bại, ít nhất chị cũng có năng lực sinh tồn ở thành phố này. Nhưng bởi vì mỗi người đều có những yêu cầu khác nhau về chất lượng, nên cô cũng chẳng có tư cách để đánh giá cách sống của người ta.
Mâu Nhạc Ny trở nên thân thiết với cô cũng là vì cô sẵn sàng hỗ trợ giữ chỗ cũ, giúp cô ấy thuận lợi ngồi ở phía sau người có tấm lưng gầy guộc kia. Để báo đáp, cô ấy tặng cho cô một hộp kẹo hoa quả. Vừa ăn kẹo vừa nhìn ánh mắt si ngốc của Mâu Nhạc Ny, cô cũng có thể cảm nhận được cái gọi là cảm xúc chua chua ngọt ngọt.
Nhà thiết kế thời trang vẫn hí hoáy múa bút trên tập phác thảo, cặp tình nhân vẫn đút cho nhau ăn. Hôm nay, tâm trạng của người đàn ông trung niên buồn bực không vui cũng chẳng ra gì.
Mộc Khê Ẩn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã ngả màu xanh đen, cô phải nheo mắt lại mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng mơ hồ lóe lên ở phía xa, phát ra từ một chỗ nào đó của tòa cao ốc phía bên kia bờ sông.
Người quản lý đã đúng khi nói rằng những người làm việc ở đây cần phải chịu đựng được sự cô đơn nhất định. Thời gian này là lúc bố mẹ kể chuyện cổ tích dỗ con cái đi vào giấc ngủ, là lúc đôi vợ chồng son làm tổ trên ghế sô pha xem TV và nói chuyện phiếm.
Trong khoảnh khắc này, những người còn đang làm việc không thể không cảm thấy cô đơn.
*****
Vị khách nam kia xuất hiện vào buổi tối thứ Sáu, Mộc Khê Ẩn đã nhận ra khi anh vừa mới lên tầng. Đang lúc Mộc Khê Ẩn chuẩn bị mở ngăn kéo tìm sách, lại nghe thấy một âm thanh thật đột ngột, quay lại thì thấy là mỹ nữ Lâu Duyệt Đan quyết đoán từ chối Đường Hà Dương liên tục tìm cớ tiếp cận.
“Anh phiền thật đó, đừng nói chuyện với tôi nữa.” Lâu Duyệt Đan không hề nể tình, quay đầu bỏ đi.
Đường Hà Dương không nói nên lời, nhìn chẳng khác gì người gỗ, sau đó trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt thất bại, chung quanh có người khẽ xì xào bàn tán.
Mộc Khê Ẩn thấy anh ta có chút đáng thương, tay đang hướng về ngăn kéo cũng dừng lại.
Chẳng mấy chốc, Đường Hà Dương cũng rời khỏi tiệm cà phê.
Sau khi “khúc nhạc dạo” trôi qua, Mộc Khê Ẩn nhìn lại chiếc bàn số hai mươi ba, người ngồi trên ghế đang đọc sách, cô lặng lẽ nhìn anh một lát, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
Đã quá nửa đêm, quán cà phê không còn nhiều khách, đếm ngược người thứ hai đi ra chính là nhà thiết kế thời trang. Khi lấy hóa đơn anh ta đột nhiên hỏi Mộc Khể Ẩn: “Cô có muốn làm người mẫu của tôi không?”
“Tôi chưa làm người mẫu bao giờ.” Mộc Khê Ẩn nói, cô đã biết anh ta họ Khâu.
“Người mẫu ảnh, không cần đi catwalk, rất đơn giản, suy xét một chút đi.”
Mộc Khê Ẩn vẫn lắc đầu.
Anh Khâu mất mặt bỏ về.
Thấy không còn ai khác, Mộc Khê Ẩn bèn lấy sách ở trong ngăn kéo ra, nhìn về phía vị khách nam kia đang ngồi, không ngờ là anh đã ngủ rồi. Thấy vậy, cô nhẹ chân bước tới, chuẩn bị đánh thức anh, nào ngờ mới vừa đến gần thì anh đã mở to mắt, quay đầu sang, rõ ràng không phải đang ngủ.
Tầm mắt của anh rơi vào bìa sách, hỏi cô: “Cô tìm được rồi?”
“Không, trong quán cà phê không có cuốn thứ hai, tôi mua cuốn sách này từ một cửa hàng bán sách cũ trực tuyến, anh cầm về đọc đi, không cần trả lại tôi.” Cô thẳng thắn đáp.
Anh hơi ngạc nhiên, sau khi nhận lấy cuốn sách, anh nói lời cảm ơn rồi ngước mắt nhìn cô.
“Không cần cảm ơn, chuyện nhỏ không tốn sức gì đâu.” Mộc Khê Ẩn phát hiện mình đang bị quan sát.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh nhìn cô một cách nghiêm túc, anh thấy cô có chiều cao trung bình, dáng người mảnh mai, khuôn mặt cũng gầy, làn da nhẵn nhụi chẳng có chút khuyết điểm nào, ngũ quan có nét anh khí, ánh mắt đơn thuần.
Lát sau, cô nghe thấy anh nói: “Tôi trả tiền sách cho cô.”
“Không cần, chỉ là một cuốn sách thôi, cũng không phải mới tinh.” Cô xua tay, “Chúng tôi phải đóng cửa, anh mau về đi.”
Anh ngẫm nghĩ một lúc, không tiếp tục khách sáo nữa, chỉ bình thản nói lời cảm ơn.
Sau khi anh rời đi, Tiểu Tất và Hứa Chi Tùng cũng ra về, hôm nay đến phiên Mộc Khê Ẩn dọn dẹp vệ sinh trên tầng hai.
Tuân thủ nguyên tắc tiết kiệm điện, cô đã tắt gần hết đèn, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, cầm máy hút bụi dọn dẹp sàn nhà.
Chiếc máy hút bụi đã cũ không ngừng phát ra tiếng ồn, nghe lâu thì lỗ tai cũng ong ong. Nhất thời không biết có phải là bản thân bị ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy trong quán vẫn còn nguồn âm thanh chưa tắt, có chút bất thường. Khi cô thực sự cảm thấy có điều gì đó không ổn, tắt máy hút bụi, quay đầu nhìn lại, cô suýt nữa ngừng thở.
Một kẻ xa lạ đang đứng ở sau quầy bar, rọi đèn pin vào ngăn kéo quầy thu ngân.
Là một tên trộm.
Suy nghĩ đầu tiên của cô lúc này chính là Hứa Chi Tùng lơ ngơ quên khóa cửa.
Tên trộm nhanh chóng phát hiện ra sự thật rằng mình đã bị lộ nhưng không hề hoảng sợ, hiển nhiên là gã đã quan sát rất kỹ khi ẩn nấp ở lối cầu thang, người phục vụ nhỏ gầy này vốn chẳng có gì đáng sợ, ngay cả cô có hô to, cũng chưa chắc đã có ai tới can thiệp. Nghĩ vậy, tâm trạng tên trộm có phần thích thú, vừa thu tiền giấy và tiền xu trong ngăn kéo, vừa quẳng câu hỏi về phía cô: “Một ngày bọn mày chỉ kiếm được từng này? Hiện tại mọi người đều không dùng tiền mặt để giao dịch sao?”
“Dừng tay lại!” Mặc dù sợ hãi nhưng Mộc Khê Ẩn vẫn kiên quyết lên tiếng, “Nếu không bỏ tiền xuống, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
“Gọi cảnh sát? Chỉ dựa vào một mình mày? Mày có năng lực này sao?” Tên trộm ngừng tay, vẻ mặt lành lạnh. Giây kế tiếp, gã liền rọi đèn pin về phía Mộc Khể Ẩn, nheo mắt lại, “Trông mày cũng được đấy.”
Tên trộm chậm rãi bước ra.
Mộc Khê Ẩn lui về phía sau một bước, tay phải móc điện thoại trong túi, trước khi đèn trên màn hình bật sáng thì đã bị kẻ vừa xông tới dùng tay hất rơi xuống mặt đất, chiếc điện thoại cứ thế trượt vào gầm ghế sô pha.
Mộc Khê Ẩn không kịp đưa mắt đi tìm thì bên hông đã nhiều thêm một luồng hơi nóng xa lạ lại thô tục, cô thầm giật mình, nắm lấy tay cầm của máy hút bụi giáng về phía tên trộm.
Tên trộm dùng cánh tay trái chặn lại quyết liệt, tay cầm rơi xuống đất. Gã nhanh chóng nhặt nó lên trước mặt Mộc Khê Ẩn và vụt mạnh vào cổ cô, khiến cô đau đến rơi nước mắt, hét lên cứu mạng. Tên trộm lại đánh mạnh vào lưng cô, lần này Mộc Khê Ẩn cảm thấy lồng ngực co rút, đau đớn đến khó hít thở khiến cô mất thăng bằng ngã xuống đất. Mộc Khê Ẩn không đứng dậy nổi, đành cố sức mà bò về ghế sô pha cách đó không xa, cô đã thấy được chiếc điện thoại của mình.
Đúng lúc đó tên trộm biết được ý đồ của cô, gã càng thêm giận dữ, vượt một bước tiến lên, túm cánh tay lật cả người cô lại, nhấc tay cầm kia vung xuống, bất kể là đầu hay mặt, thậm chí là đôi mắt vô cùng yếu ớt, tên trộm cũng không quan tâm, gã chỉ muốn nhanh chóng dạy dỗ con ranh không biết thức thời này.
Tên trộm tiếp tục đánh, may là cô kịp né mặt, gã định quay lại sau khi đánh trượt nhưng cảm thấy cơ thể chớp mắt mất hết trọng tâm, gã chỉ còn cách cong lưng, sau đó có cơn đau nhói ở chân trái, rõ ràng là có người đã đá liên tục khiến gã ngã sấp xuống đất và thả tay cầm ra.
Tay cầm bị người khác nhặt lên, cổ đột nhiên đau dữ dội, trong lòng rủa thầm, lực đạo này quá tàn nhẫn.
Mộc Khê Ẩn, người đang nằm trên mặt đất vốn dựa vào ý thức cuối cùng để bảo vệ tính mạng, cho đến khi có người bế cô lên, cô mới yên tâm ngất đi.
Nhưng tiềm thức của cô không bị gián đoạn, trong lúc mê man cô còn nhìn thấy một bản thân khác ở nơi nào đó. Một vài người đã cắt quai cặp sách của cô, tháo nó xuống và ném vào đài phun nước. Cô nhảy xuống nhặt lại chiếc cặp sách của mình, bọn họ lại ném đi, cô lại nhảy xuống nhặt, cho đến khi có giáo viên đi tới khiển trách những người đó, trò đùa độc ác mới bị cắt ngang.
Nước trong đài rất lạnh, sau đó cô đứng dậy, về nhà với chiếc cặp sách đã không còn dùng được nữa. Cởi bộ đồng phục đã ướt lạnh, bật máy sưởi lên, khi làn hơi ấm đầu tiên chui vào lỗ chân lông dưới da, cô mới tìm về cảm giác an toàn.
“Cô tỉnh rồi.”
Mộc Khê Ẩn thấy đầu choáng váng, một cơn đau nhức chợt đến, cô khó khăn mở mắt ra, khi tìm thấy một đôi mắt quen thuộc thì mới điều chỉnh được tiêu điểm.
“Thử cử động cổ xem.” Anh nói.
Cô khẽ cử động, có thể coi là bình thường.
“Hít sâu.”
Cô hít sâu thì thấy hơi trướng đau.
“Cô có nhận ra tôi không?” Anh hỏi cô.
“Anh?” Cô thành thật đáp, “Tôi còn chưa biết tên của anh.”
“Điều đó không quan trọng.” Thấy tư duy của cô đã rõ ràng, anh đứng lên, bấm nút gọi y tá.
Ngay sau đó, Mộc Khê Ẩn được một y tá đỡ dậy và cầm ống nghe đè lên lưng cô, cô muốn gạt tóc ra, lại ngoài ý muốn chạm phải một khối băng gạc trên lỗ tai, cô nghi ngờ nhìn anh.
“Lỗ tai khâu hai mũi.” Anh nói cho cô biết.
Đợi y tá rời đi, cô hỏi anh mới biết được tại sao người này quay trở lại. Hóa ra anh không về nhà ngay sau khi bước ra khỏi quán cà phê, mà đi mua đồ trong cửa hàng tiện lợi ở đối diện, cũng may là anh ở cửa hàng tiện lợi một lúc thì trông thấy hai bóng người lạ trên cửa sổ tầng hai qua kính.
“Cảm ơn anh.” Giọng cô trở nên khàn khàn, “Bây giờ anh về đi, chờ truyền dịch xong tôi sẽ tự bắt taxi về nhà.”
“Cô không có người bạn nào ở đây sao?” Anh đột ngột hỏi cô.
“Không.” Cô đáp, “Tôi tới đây để tham gia kỳ thi, quê tôi ở huyện Đằng Thụ.”
Anh để cô nằm xuống trước, sau đó lại tự mình ngồi xuống.
“Anh không về nhà ngủ sao?” Cô thấy nghi hoặc.
“Bây giờ về nhà cũng không ngủ được, còn chẳng bằng ngồi ở đây một lát.”
Ồ, cô chợt nhớ ra những vị khách tới tiệm cà phê, đa phần đều có chướng ngại về giấc ngủ.
Không biết tại sao, Mộc Khê Ẩn chợt nghĩ đến một phương pháp nên buột miệng nói: “Đúng rồi, nếu mất ngủ thì tôi có một cách. Trước tiên anh nhắm mắt lại, thử tưởng tượng bản thân là một chú chim đang bay trên mây. Dần dần, đôi cánh của anh rơi mất, nhưng đừng sợ hãi, vẫn có mây nâng đỡ anh. Dù không còn cánh nhưng anh vẫn giữ được thăng bằng, hãy tưởng tượng mình cưỡi trên đám mây này, bay qua núi sông, tự do và không bị ràng buộc……”
“Không cần dạy tôi, tôi ngủ ít quen rồi.” Anh cắt ngang lời cô nói.
Mộc Khê Ẩn cứng họng không biết phải nói gì, chỉ còn cách từ từ quay người nhắm mắt lại, nhớ lại rõ ràng từng chút chuyện vừa bị tên trộm tấn công ở tiệm cà phê, cô không khỏi sợ hãi. Một lúc lâu sau, cô lại nói: “May là hôm nay có anh, nếu không tôi cũng không biết bản thân sẽ như thế nào. Thật sự không biết nên làm gì để cảm ơn anh, tiện thể xin anh nói cho tôi biết họ tên cùng đơn vị công tác, tôi có thể gửi anh một lá cờ khen thưởng.”
Nói xong, cô bỗng cảm thấy trong phòng trống rỗng, quay đầu lại thì quả nhiên đã không còn bóng dáng anh.
“Này…….” Cô muốn gọi tên anh, nhưng lại nhớ ra bản thân không biết người này tên gì.
Mộc Khê Ẩn cẩn thận bước xuống giường, cầm theo bình truyền dịch đi ra ngoài, ngay sau đó nhìn thấy anh đang đứng ở bên kia hành lang, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, hình như đang nói chuyện. Trước khi cô tới gần, bọn họ đã dừng cuộc trò chuyện, vị bác sĩ trở về phòng.
Anh quay đầu lại, thấy cô chạy ra thì nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nhưng chẳng nói thêm gì, chỉ duỗi tay cầm lấy bình truyền dịch rồi dẫn cô trở về.
Cô nằm lại trên giường, nhẹ nhàng nói với anh: “Tôi muốn gửi lá cờ khen thưởng tới nơi anh làm việc.”
“Càng ít người biết về chuyện này, càng tốt cho tôi.”
“Hả? Ồ, được rồi.” Cô đành phải từ bỏ cách cảm ơn duy nhất mà bản thân có thể nghĩ ra, trong lòng cảm thấy thất vọng.
“Cô muốn uống nước không?” Anh lấy cốc giấy, đi tới bên kia rót chút nước, sau đó quay về đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Mộc Khê Ẩn uống một ngụm lớn, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Còn hơn một tiếng nữa, cô có thể nhắm mắt ngủ.”
“Bây giờ tôi không thấy buồn ngủ, có lẽ là đêm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện nên đầu óc rất loạn.” Cô bất lực nhìn lên trần nhà và lo lắng, suy nghĩ vẩn vơ như chú cá nhỏ trong bể cá.
Sự yên tĩnh luôn làm người ta xấu hổ, nhất là khi cả hai đều không định nhắm mắt. Cô đành phải dùng chất giọng khàn đặc của mình nói chuyện: “Đúng rồi, tôi đã xem qua cuốn sách vẽ tay kia. Hóa ra nó viết về cái chết, anh tự đọc hay là đưa cho người khác?”
Anh không trả lời, chỉ kéo lại chăn ở góc phải cho cô, “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”
Cô nhắm mắt lại với ý đồ đi vào giấc ngủ. Vốn tưởng rằng ở chỗ này sẽ không ngủ được, nhưng Mộc Khê đã đánh giá quá cao hệ thần kinh của mình, cô nhanh chóng ngủ say, ngay cả khi đã truyền dịch xong, kim trên mu bàn tay bị rút ra cũng không có phản ứng gì. Chờ đến khi cô tỉnh lại thì rông thấy hoàn cảnh trước mắt: anh vẫn tỉnh táo mà ngồi trên ghế, một tay chống cằm, trong ánh mắt bình tĩnh có chút cảnh giác, như đang bảo vệ một thứ gì đó.
Anh không tỏ ra lúng túng, cũng không nói gì khi bắt gặp ánh mắt của cô.
Nhưng cô lại nhớ ra mình có thói quen ngáy khi chìm vào giấc ngủ trong trạng thái vô cùng mệt mỏi, cô ngập ngừng hỏi anh: “Cái đó, tôi có ngáy không?”
Anh đọc hiểu khẩu hình của cô, chậm rãi gật đầu.
“Có ồn lắm không?” Cô thấy chột dạ.
Anh vẫn chậm rãi gật đầu.
“Có làm phiền đến anh không?” Cô hỏi thật cẩn thận.
Anh mở lòng bàn tay, tháo nút bịt tai vừa mua ném vào thùng rác bên cạnh chân, cầm áo khoác lên rồi nói: “Đi thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook