Tiệm Bánh Bao Âm Dương
-
Chương 27
Mộc Tử Dịch thoải mái mà mời Cố lão tiên sinh ra ngoài ăn cơm, còn nhàn nhã gửi cho anh ta vị trí của mình.
Hy vọng Cố lão tiên sinh lần này vẫn như lần trước không mang tiền mặt, tốt nhất cái thẻ đen kia cũng không đem theo. Lần này nếu lại để cậu mời, vậy thì lần sau cậu vẫn còn có thể dùng cớ này để hẹn Cố lão tiên sinh ra ngoài.
Cố Cảnh cũng là một quỷ hồn khá lãnh đạm, người hoặc quỷ như vậy cậu cũng đã từng tiếp xúc qua. Bình thường đối với người xung quanh đều lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng một khi phải lòng ai, liền dễ dàng đem hết tim hết phổi ra đối tốt với người ta.
Mộc Tử Dịch không muốn tim phổi của đối phương, cậu chỉ thuần túy muốn kết bạn với người này. Thứ nhất là dáng vẻ anh ta hợp mắt cậu, thứ hai cũng là cảm thấy đối phương khá thú vị, thứ ba, cậu thấy nếu có thể kết thành bằng hữu với Cố Cảnh, vậy nhất định chính là loại bạn bè có thể tín nhiệm lẫn nhau, giao phó sinh tử.
Hữu tình lúc ban đầu này, ai cũng phải bắt đầu từ một phía trước.
Thấy tin nhắn Cố Cảnh trả lời nói sẽ qua đón cậu, Mộc Tử Dịch cười cười. Cậu gỡ khẩu trang xuống, kéo vành mũ càng thấp, ôm mèo chậm rì rì đi về phía cổng của tiểu khu. Tiểu khu này tương đối cũ, taxi đi ngang qua bên ngoài rất ít, trạm xe bus cũng cách khá xa. Trời nóng, cậu không muốn đi xa như vậy, lại tình nguyện ngồi bên ngoài, đợi Cố Cảnh qua đón.
Chẳng qua không đợi cậu ra khỏi cửa lớn, đã nghe thấy ở phía xa xa có người đang kêu cậu, nghe giọng giống nữ sinh tên Lý Hiện An kia.
"Dịch lão sư..... Dịch lão sư, đợi một chút!"
Mộc Tử Dịch cước bộ không khỏi tăng nhanh, nhưng đã không kịp, Lý Hiện An vẫn đuổi kịp, chặn đường cậu.
Lý Hiện An thở hổn hển: "Dịch lão sư...."
Mộc Tử Dịch quyết đoán nói: "Tôi không phải."
Lý Hiện An cũng quyết đoán kêu: "Nhóc mập!"
"Meo!" Mèo mập nhỏ hung hăng kêu một tiếng, cô mới mập, cả nhà cô đều mập!
Mộc Tử Dịch: "......." Mèo ngốc này, càng ngày càng phát triển lùi là sao! Người ta kêu một tiếng ngươi đã đáp, này còn thật cmn không phải làm ta rớt đài sao!
Lý Hiện An nở nụ cười, nói với Mộc Tử Dịch bị mèo ngốc nhà mình làm mất mặt: "Dịch lão sư, bé ngoan, xin chào."
Mộc Tử Dịch vô tình kéo thấp vành mũ hơn, làm như không có gì nói: "Xin chào, có chuyện gì không?"
Lý Hiện An lúc này mới hiểu, hóa ra nam sinh đẹp trai trước mắt này, không chỉ lúc livestream mới có thể mặt dày như vậy. Giống như bây giờ nè, vừa bị tát vào mặt, cậu vẫn có thể làm ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Thật là....quá đáng yêu luôn!
Nhưng mà, cô chặn Mộc Tử Dịch, thật sự là do có chuyện.
"Dịch lão sư, một người bạn của tôi gần đây gặp phải không ít chuyện kỳ quái, có liên quan đến vấn đề tâm linh. Tôi muốn hỏi thử cậu có thể giúp cô ta một chút không?" Lý Hiện An nói, "Nếu như có thể, tôi sẽ trả thù lao cho cậu."
Mộc Tử Dịch kỳ quái nói: "Cô tại sao lại cảm thấy tôi có thể giúp cô ta? Tôi chỉ là một người bình thường thôi..."
Khóe miệng Lý Hiện An khẽ giật giật, một người bình thường mà có thể áp chế quỷ trong chương trình phát sóng trực tiếp, đi tảo mộ cũng có thể tùy tiện gặp quỷ, còn giao lưu với quỷ? Ha, ha ha!
"Dịch lão sư, xin cậu đó. Cô ta cũng ở tiểu khu này, nhưng ở tòa khác. Xin cậu giúp cô ta một chút. Cô ta trước tới giờ vẫn là người rất tốt, nhưng bây giờ.... cậu coi như làm chút việc thiện tích đức, nếu có thể giải quyết việc này, tôi tặng cậu mười vạn tiền thù lao!"
Mười vạn, đã là số tiền lớn nhất mà trước mắt cô có thể lấy ra, còn về của hồi môn ông để lại cho cô, cô vẫn chưa đụng vào, không biết là bao nhiêu. Vạn nhất ông cô để lại không phải là tiền mặt hoặc là tiền mặt nhưng đã bị mối mọt gặm mất thì sao! Do đó, Lý Hiện An chỉ dám nói ra con số hiện giờ mình có.
Mộc Tử Dịch cũng không thiếu mười vạn, nhưng cuối cùng cậu vẫn đáp ứng. Cố Cảnh có nói, anh ta còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới nơi, cậu liền thuận theo đi xem thế nào. Không lãng phí thời gian, còn là hành thiện tích đức, lại có thể kiếm thêm chút tiền mua giá trèo cho mèo, rất tốt mà.
Lý Hiện An cảm kích cậu như thế nào tạm thời không nhắc tới, Mộc Tử Dịch cùng cô đi đến một toàn nhà cũ khác cách đó không xa, vừa hay cửa sắt tòa này đã hư, hai người liền trực tiếp đi vào. Chỉ là sau khi vào, Mộc Tử Dịch liền cảm thấy không ổn.
Trong tòa nhà này, trên khắp hành lang đều có âm khí dù ít hay nhiều, mà càng đi lên phía trên lại càng nặng. Mức độ của âm khí này, đã nhiều hơn mức có thể ảnh hưởng đến người dân ở trong tòa nhà này rồi. Nhẹ thì thân thể nặng nề khó thở, nặng thì sinh bệnh nhưng mãi không khỏi.
Cậu theo Lý Hiện An lên trên, nghe cô nhỏ giọng kể lại sự tình.
"Ba của bạn tôi mất sớm, thân thích trong nhà đều không ưa cô ấy và mẹ cô. Cậu hiểu mà, chính là loại người phong kiến tư tưởng mê tín, cảm thấy mẹ của bạn tôi cùng cô ấy khắc chết ba cô ấy."
"Mẹ của bạn tôi trong lúc nhất thời tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ với nhà bên đó, tự mình mang theo con gái sống qua ngày. Vốn dĩ như thế cũng tốt, nhưng năm ngoái mẹ cô ấy đột nhiên sinh bệnh, bệnh rất nặng. Bà ấy không an tâm về con gái mình, liền cố gắng chịu đựng suốt, giấu đến hơn một tháng trước không chịu nổi đã qua đời rồi...."
"Tôi ở cạnh chăm sóc bạn mình, cùng đem mẹ cô ấy đi hỏa táng. Nhưng sau đó, bạn tôi như thế nào cũng không muốn mua mộ phần trong nghĩa trang cho mẹ cô nhập thổ an nghỉ. Hơn nữa, cô ấy còn mang bình tro cốt của mẹ về nhà...."
"Sau nữa, bạn tôi liền trở nên càng ngày càng kì quái. Cô ấy không thích ra khỏi nhà, càng ngày càng ít nói, người cũng âm trầm hẳn đi. Có một lần tôi tình cờ qua thăm cô ấy, cô ấy cũng vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa tôi bắt gặp cô ấy nói chuyện với không khí không chỉ một lần!"
Lý Hiện An nói tới đây, hít sâu một hơi, ngập ngừng nói tiếp: "Nếu chỉ có như vậy, tôi chỉ cho rằng tinh thần cô ấy có vấn đề. Nhưng có một lần, tôi đột nhiên nhớ tới tiết mục linh dị thần quái mà cậu tham gia kia. Tôi liền nảy ra ý nghĩ, để điện thoại mở chức năng quay phim ở nhà cô ấy, sau đó tôi liền mượn cớ đi nhà vệ sinh mà ra ngoài."
"Đợi đến sau khi tôi về nhà, mở video ra xem, trong đó cư nhiên lại phát hiện người mẹ đã mất của bạn tôi, bà ấy đang cùng bạn tôi nói chuyện.!"
Lý Hiện An ngừng nói, lấy điện thoại mở cái video kia lên, sau khi tắt tiếng mới đưa cho Mộc Tử Dịch xem.
Mộc Tử Dịch liếc nhìn, góc độ quay video không tốt lắm, chỉ có thể quay được một vị nữ sinh ốm yếu gầy gò, đang cùng một người phụ nữ trung niên dịu dàng nói chuyện. Dưới thân người phụ nữ kia không có cái bóng, từ đầu gối trở xuống cũng là một mảng hư vô.
Mộc Tử Dịch nhìn Lý Hiện An, thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong ánh mắt có nét sợ hãi, bèn đem mèo của mình nhét cho cô. Cậu nói: "Nếu cô đã xem qua tiết mục kia thì hẳn biết được mèo của tôi sắp thành tinh, có thể trừ tà. Cô ôm nó đi, nó có thể bảo vệ cô."
Lý Hiện An sửng sốt một hồi, vội vàng ôm chặt mèo mập nhỏ, sự vui mừng trong nháy mắt che lấp nỗi sợ hãi. Cô cười ngọt ngào: "Cảm ơn Dịch lão sư!"
Sau đó khẽ vuốt ve mèo mập nhỏ, cười nói: "Cũng cảm ơn bé ngoan nha."
Mèo mập nhỏ rầm rì xoay người trong lòng cô, đưa cái mông mập mạp ra. Ánh mắt lên án luôn dán trên người chủ nó, chủ nó cứ đem nó thành cái bùa hộ mệnh mà đưa cho người ta ôm, nó phải phá làm sao đây!
Lý Hiện An cuối cùng dừng trước một căn phòng ở lầu sáu, vừa gõ cửa vừa nhẹ giọng nói: "Người ở tầng này đều lần lượt chuyển đi rồi, không biết là trùng hợp hay là....."
E là không phải do trùng hợp, Mộc Tử Dịch ánh mắt nặng nề nhìn xung quanh. Âm khí ở tầng này vô cùng dày đặc. Người ở tại tầng này, nếu không phải là gia đình không yên ấm thì cũng là bệnh nặng liên tục. Ai cũng sẽ muốn dời đi nơi khác một khoảng thời gian.
Lý Hiện An gõ gõ cửa mấy lần mới nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ai?"
Lý Hiện An cao giọng nói: "Đình Tử, là tớ, An An."
Cửa rất nhanh được mở ra, một nữ sinh tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt sâu hoắm xuất hiện. Ánh mắt thâm trầm mang theo chút lạnh nhạt, chỉ khi nhìn Lý Hiện An mới hơi mang ý cười. Nhưng khi thấy con mèo cô ôm trong ngực cùng với cậu thanh niên xa lại phía sau, chút ý cười kia của cô ta cũng biến mất.
Cô ta cảnh giác nhìn nhìn Mộc Tử Dịch, lại nhìn sang Lý Hiện An, ngữ khí bất thiện nói: "Có việc gì?"
Lý Hiện An khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn người bạn tràn đầy lệ khí khác hẳn trước đây đang đứng trước mặt mình, bỗng nhiên nghẹn lời.
Vẫn là Mộc Tử Dịch giải vây cho cô, cười nói: "Xin chào, tôi là bạn trai của An An. Cô là bạn thân nhất của cô ấy đúng không? Cô ấy nói muốn dẫn tôi tới gặp cô, giới thiệu cho cô..."
Nữ sinh được Lý Hiện An gọi là "Đình Tử" hiện ra vẻ kinh ngạc: "Cậu.. cùng với người kia chia tay rồi? Xảy ra khi nào?"
Lý Hiện An ôm chặt mèo trong lòng, lấy hết dũng khí tỏ ra tự nhiên nói: "Ai ya, đã gần một tháng rồi! Cậu mấy ngày nay cũng không quan tâm tớ, đương nhiên sẽ không biết."
Đình Tử ngơ ngác, biểu tình có hơi thả lỏng, nói: "Xin lỗi, tôi..... gần đây có chút bận."
Mộc Tử Dịch lúc này mới tiếp lời: "Chúng ta vẫn là vào trong trò chuyện đi, đứng ở ngoài cửa cũng hơi kì. An An, em không phải nói muốn phun tào bạn trai cũ với bạn thân, sau đó hảo hảo giới thiệu anh sao?"
Lý Hiện An phản ứng rất nhanh, bất chấp luôn, một tay thân mật kéo cái tay lạnh lẽo của Đình Tử, thần thái tự nhiên mà vừa kéo vừa đi vào trong bất bình nói: "Đúng, tớ phải nói cho cậu nghe, tớ cmn thật mắt mù mà, nhìn trúng nam nhân tra như vậy. Nếu không phải gặp được bạn trai hiện giờ, tớ đã sớm nghĩ tới cùng tra nam kia đồng quy vu tận...."
Mộc Tử Dịch lấy ra bộ mặt tươi cười vô hại theo sau hai người, bước vào phòng tiện tay đóng cửa luôn.
Ở trong một căn phòng khác cách đó không xa, bạn trai bị gán mác "tra nam" của Lý Hiện An: "Ah... hắt xì..."
Anh ta day day mũi, khổ não nói: "An An sao vẫn chưa quay về ah.... Sẽ không phải là cùng với tên livestreamer kia bỏ trốn rồi chứ?"
Sau khi Lý Hiện An bước vào phòng, nhìn thấy bố trí trong phòng thì sửng sốt một hồi, lập tức làm ra dáng vẻ tức giận kéo Đình Tử ngồi xuống ghế sofa, phun tào tới tấp. Nhân lúc Lý Hiện An lôi kéo sự chú ý của Đình Tử, Mộc Tử Dịch thừa dịp quan sát căn phòng này một chút.
Chỉ thấy căn phòng không lớn, tất cả cửa sổ đều dùng rèm che lại chặt chẽ. Đèn cũng không mở, chỉ có trên bàn ăn, bàn trà các thứ mới để chân nến, trên chân nến đốt nến trắng. Ánh sáng mập mờ, không thể coi là tốt.
Chỗ gần phòng khách có đặt một cái bàn gỗ. Trên bàn đặt tấm hình, trong hình là một người phụ nữ thanh tú mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng về phía trước. Mà phía dưới tấm hình là một cái hộp gỗ dùng để chứa bình tro cốt, làm bằng sứ trắng, không nhiễm một hại bụi, giống như mỗi ngày đều có người nhẹ nhàng lau chùi qua.
Phía trước bình tro cốt còn có bày lư hương gốm, ba nén nhang thắp phía trên đã cháy được một nửa, mùi hương gay mũi. Hai bên lư hương còn đặt hai cây nến trắng, ánh nến lập lòe, có chút chói mắt.
Cùng lúc đó, không biết từ bao giờ mà bên cạnh bàn gỗ đã có một nữ nhân lặng lẽ đứng. Sắc mặt người này trắng bệch, đôi môi khô khốc, mái tóc khô vàng cũng không còn lại bao nhiêu. Đôi mắt trắng không có đồng tử kia vốn dĩ vô cùng ôn nhu lúc này lại tràn đầy lệ khí, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hiện An đang lôi kéo Đình Tử nói chuyện, mang theo tia khát máu.
Mộc Tử Dịch âm thầm lấy điện thoại ra, gửi cho Cố Cảnh một cái tin nhắn.
[Cố lão tiên sinh, cho anh một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh tới không?]
Hy vọng Cố lão tiên sinh lần này vẫn như lần trước không mang tiền mặt, tốt nhất cái thẻ đen kia cũng không đem theo. Lần này nếu lại để cậu mời, vậy thì lần sau cậu vẫn còn có thể dùng cớ này để hẹn Cố lão tiên sinh ra ngoài.
Cố Cảnh cũng là một quỷ hồn khá lãnh đạm, người hoặc quỷ như vậy cậu cũng đã từng tiếp xúc qua. Bình thường đối với người xung quanh đều lạnh lạnh nhạt nhạt, nhưng một khi phải lòng ai, liền dễ dàng đem hết tim hết phổi ra đối tốt với người ta.
Mộc Tử Dịch không muốn tim phổi của đối phương, cậu chỉ thuần túy muốn kết bạn với người này. Thứ nhất là dáng vẻ anh ta hợp mắt cậu, thứ hai cũng là cảm thấy đối phương khá thú vị, thứ ba, cậu thấy nếu có thể kết thành bằng hữu với Cố Cảnh, vậy nhất định chính là loại bạn bè có thể tín nhiệm lẫn nhau, giao phó sinh tử.
Hữu tình lúc ban đầu này, ai cũng phải bắt đầu từ một phía trước.
Thấy tin nhắn Cố Cảnh trả lời nói sẽ qua đón cậu, Mộc Tử Dịch cười cười. Cậu gỡ khẩu trang xuống, kéo vành mũ càng thấp, ôm mèo chậm rì rì đi về phía cổng của tiểu khu. Tiểu khu này tương đối cũ, taxi đi ngang qua bên ngoài rất ít, trạm xe bus cũng cách khá xa. Trời nóng, cậu không muốn đi xa như vậy, lại tình nguyện ngồi bên ngoài, đợi Cố Cảnh qua đón.
Chẳng qua không đợi cậu ra khỏi cửa lớn, đã nghe thấy ở phía xa xa có người đang kêu cậu, nghe giọng giống nữ sinh tên Lý Hiện An kia.
"Dịch lão sư..... Dịch lão sư, đợi một chút!"
Mộc Tử Dịch cước bộ không khỏi tăng nhanh, nhưng đã không kịp, Lý Hiện An vẫn đuổi kịp, chặn đường cậu.
Lý Hiện An thở hổn hển: "Dịch lão sư...."
Mộc Tử Dịch quyết đoán nói: "Tôi không phải."
Lý Hiện An cũng quyết đoán kêu: "Nhóc mập!"
"Meo!" Mèo mập nhỏ hung hăng kêu một tiếng, cô mới mập, cả nhà cô đều mập!
Mộc Tử Dịch: "......." Mèo ngốc này, càng ngày càng phát triển lùi là sao! Người ta kêu một tiếng ngươi đã đáp, này còn thật cmn không phải làm ta rớt đài sao!
Lý Hiện An nở nụ cười, nói với Mộc Tử Dịch bị mèo ngốc nhà mình làm mất mặt: "Dịch lão sư, bé ngoan, xin chào."
Mộc Tử Dịch vô tình kéo thấp vành mũ hơn, làm như không có gì nói: "Xin chào, có chuyện gì không?"
Lý Hiện An lúc này mới hiểu, hóa ra nam sinh đẹp trai trước mắt này, không chỉ lúc livestream mới có thể mặt dày như vậy. Giống như bây giờ nè, vừa bị tát vào mặt, cậu vẫn có thể làm ra bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra. Thật là....quá đáng yêu luôn!
Nhưng mà, cô chặn Mộc Tử Dịch, thật sự là do có chuyện.
"Dịch lão sư, một người bạn của tôi gần đây gặp phải không ít chuyện kỳ quái, có liên quan đến vấn đề tâm linh. Tôi muốn hỏi thử cậu có thể giúp cô ta một chút không?" Lý Hiện An nói, "Nếu như có thể, tôi sẽ trả thù lao cho cậu."
Mộc Tử Dịch kỳ quái nói: "Cô tại sao lại cảm thấy tôi có thể giúp cô ta? Tôi chỉ là một người bình thường thôi..."
Khóe miệng Lý Hiện An khẽ giật giật, một người bình thường mà có thể áp chế quỷ trong chương trình phát sóng trực tiếp, đi tảo mộ cũng có thể tùy tiện gặp quỷ, còn giao lưu với quỷ? Ha, ha ha!
"Dịch lão sư, xin cậu đó. Cô ta cũng ở tiểu khu này, nhưng ở tòa khác. Xin cậu giúp cô ta một chút. Cô ta trước tới giờ vẫn là người rất tốt, nhưng bây giờ.... cậu coi như làm chút việc thiện tích đức, nếu có thể giải quyết việc này, tôi tặng cậu mười vạn tiền thù lao!"
Mười vạn, đã là số tiền lớn nhất mà trước mắt cô có thể lấy ra, còn về của hồi môn ông để lại cho cô, cô vẫn chưa đụng vào, không biết là bao nhiêu. Vạn nhất ông cô để lại không phải là tiền mặt hoặc là tiền mặt nhưng đã bị mối mọt gặm mất thì sao! Do đó, Lý Hiện An chỉ dám nói ra con số hiện giờ mình có.
Mộc Tử Dịch cũng không thiếu mười vạn, nhưng cuối cùng cậu vẫn đáp ứng. Cố Cảnh có nói, anh ta còn khoảng nửa tiếng nữa mới tới nơi, cậu liền thuận theo đi xem thế nào. Không lãng phí thời gian, còn là hành thiện tích đức, lại có thể kiếm thêm chút tiền mua giá trèo cho mèo, rất tốt mà.
Lý Hiện An cảm kích cậu như thế nào tạm thời không nhắc tới, Mộc Tử Dịch cùng cô đi đến một toàn nhà cũ khác cách đó không xa, vừa hay cửa sắt tòa này đã hư, hai người liền trực tiếp đi vào. Chỉ là sau khi vào, Mộc Tử Dịch liền cảm thấy không ổn.
Trong tòa nhà này, trên khắp hành lang đều có âm khí dù ít hay nhiều, mà càng đi lên phía trên lại càng nặng. Mức độ của âm khí này, đã nhiều hơn mức có thể ảnh hưởng đến người dân ở trong tòa nhà này rồi. Nhẹ thì thân thể nặng nề khó thở, nặng thì sinh bệnh nhưng mãi không khỏi.
Cậu theo Lý Hiện An lên trên, nghe cô nhỏ giọng kể lại sự tình.
"Ba của bạn tôi mất sớm, thân thích trong nhà đều không ưa cô ấy và mẹ cô. Cậu hiểu mà, chính là loại người phong kiến tư tưởng mê tín, cảm thấy mẹ của bạn tôi cùng cô ấy khắc chết ba cô ấy."
"Mẹ của bạn tôi trong lúc nhất thời tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ với nhà bên đó, tự mình mang theo con gái sống qua ngày. Vốn dĩ như thế cũng tốt, nhưng năm ngoái mẹ cô ấy đột nhiên sinh bệnh, bệnh rất nặng. Bà ấy không an tâm về con gái mình, liền cố gắng chịu đựng suốt, giấu đến hơn một tháng trước không chịu nổi đã qua đời rồi...."
"Tôi ở cạnh chăm sóc bạn mình, cùng đem mẹ cô ấy đi hỏa táng. Nhưng sau đó, bạn tôi như thế nào cũng không muốn mua mộ phần trong nghĩa trang cho mẹ cô nhập thổ an nghỉ. Hơn nữa, cô ấy còn mang bình tro cốt của mẹ về nhà...."
"Sau nữa, bạn tôi liền trở nên càng ngày càng kì quái. Cô ấy không thích ra khỏi nhà, càng ngày càng ít nói, người cũng âm trầm hẳn đi. Có một lần tôi tình cờ qua thăm cô ấy, cô ấy cũng vô cùng lạnh nhạt, hơn nữa tôi bắt gặp cô ấy nói chuyện với không khí không chỉ một lần!"
Lý Hiện An nói tới đây, hít sâu một hơi, ngập ngừng nói tiếp: "Nếu chỉ có như vậy, tôi chỉ cho rằng tinh thần cô ấy có vấn đề. Nhưng có một lần, tôi đột nhiên nhớ tới tiết mục linh dị thần quái mà cậu tham gia kia. Tôi liền nảy ra ý nghĩ, để điện thoại mở chức năng quay phim ở nhà cô ấy, sau đó tôi liền mượn cớ đi nhà vệ sinh mà ra ngoài."
"Đợi đến sau khi tôi về nhà, mở video ra xem, trong đó cư nhiên lại phát hiện người mẹ đã mất của bạn tôi, bà ấy đang cùng bạn tôi nói chuyện.!"
Lý Hiện An ngừng nói, lấy điện thoại mở cái video kia lên, sau khi tắt tiếng mới đưa cho Mộc Tử Dịch xem.
Mộc Tử Dịch liếc nhìn, góc độ quay video không tốt lắm, chỉ có thể quay được một vị nữ sinh ốm yếu gầy gò, đang cùng một người phụ nữ trung niên dịu dàng nói chuyện. Dưới thân người phụ nữ kia không có cái bóng, từ đầu gối trở xuống cũng là một mảng hư vô.
Mộc Tử Dịch nhìn Lý Hiện An, thấy sắc mặt cô tái nhợt, trong ánh mắt có nét sợ hãi, bèn đem mèo của mình nhét cho cô. Cậu nói: "Nếu cô đã xem qua tiết mục kia thì hẳn biết được mèo của tôi sắp thành tinh, có thể trừ tà. Cô ôm nó đi, nó có thể bảo vệ cô."
Lý Hiện An sửng sốt một hồi, vội vàng ôm chặt mèo mập nhỏ, sự vui mừng trong nháy mắt che lấp nỗi sợ hãi. Cô cười ngọt ngào: "Cảm ơn Dịch lão sư!"
Sau đó khẽ vuốt ve mèo mập nhỏ, cười nói: "Cũng cảm ơn bé ngoan nha."
Mèo mập nhỏ rầm rì xoay người trong lòng cô, đưa cái mông mập mạp ra. Ánh mắt lên án luôn dán trên người chủ nó, chủ nó cứ đem nó thành cái bùa hộ mệnh mà đưa cho người ta ôm, nó phải phá làm sao đây!
Lý Hiện An cuối cùng dừng trước một căn phòng ở lầu sáu, vừa gõ cửa vừa nhẹ giọng nói: "Người ở tầng này đều lần lượt chuyển đi rồi, không biết là trùng hợp hay là....."
E là không phải do trùng hợp, Mộc Tử Dịch ánh mắt nặng nề nhìn xung quanh. Âm khí ở tầng này vô cùng dày đặc. Người ở tại tầng này, nếu không phải là gia đình không yên ấm thì cũng là bệnh nặng liên tục. Ai cũng sẽ muốn dời đi nơi khác một khoảng thời gian.
Lý Hiện An gõ gõ cửa mấy lần mới nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói lạnh lùng: "Ai?"
Lý Hiện An cao giọng nói: "Đình Tử, là tớ, An An."
Cửa rất nhanh được mở ra, một nữ sinh tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt sâu hoắm xuất hiện. Ánh mắt thâm trầm mang theo chút lạnh nhạt, chỉ khi nhìn Lý Hiện An mới hơi mang ý cười. Nhưng khi thấy con mèo cô ôm trong ngực cùng với cậu thanh niên xa lại phía sau, chút ý cười kia của cô ta cũng biến mất.
Cô ta cảnh giác nhìn nhìn Mộc Tử Dịch, lại nhìn sang Lý Hiện An, ngữ khí bất thiện nói: "Có việc gì?"
Lý Hiện An khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, nhìn người bạn tràn đầy lệ khí khác hẳn trước đây đang đứng trước mặt mình, bỗng nhiên nghẹn lời.
Vẫn là Mộc Tử Dịch giải vây cho cô, cười nói: "Xin chào, tôi là bạn trai của An An. Cô là bạn thân nhất của cô ấy đúng không? Cô ấy nói muốn dẫn tôi tới gặp cô, giới thiệu cho cô..."
Nữ sinh được Lý Hiện An gọi là "Đình Tử" hiện ra vẻ kinh ngạc: "Cậu.. cùng với người kia chia tay rồi? Xảy ra khi nào?"
Lý Hiện An ôm chặt mèo trong lòng, lấy hết dũng khí tỏ ra tự nhiên nói: "Ai ya, đã gần một tháng rồi! Cậu mấy ngày nay cũng không quan tâm tớ, đương nhiên sẽ không biết."
Đình Tử ngơ ngác, biểu tình có hơi thả lỏng, nói: "Xin lỗi, tôi..... gần đây có chút bận."
Mộc Tử Dịch lúc này mới tiếp lời: "Chúng ta vẫn là vào trong trò chuyện đi, đứng ở ngoài cửa cũng hơi kì. An An, em không phải nói muốn phun tào bạn trai cũ với bạn thân, sau đó hảo hảo giới thiệu anh sao?"
Lý Hiện An phản ứng rất nhanh, bất chấp luôn, một tay thân mật kéo cái tay lạnh lẽo của Đình Tử, thần thái tự nhiên mà vừa kéo vừa đi vào trong bất bình nói: "Đúng, tớ phải nói cho cậu nghe, tớ cmn thật mắt mù mà, nhìn trúng nam nhân tra như vậy. Nếu không phải gặp được bạn trai hiện giờ, tớ đã sớm nghĩ tới cùng tra nam kia đồng quy vu tận...."
Mộc Tử Dịch lấy ra bộ mặt tươi cười vô hại theo sau hai người, bước vào phòng tiện tay đóng cửa luôn.
Ở trong một căn phòng khác cách đó không xa, bạn trai bị gán mác "tra nam" của Lý Hiện An: "Ah... hắt xì..."
Anh ta day day mũi, khổ não nói: "An An sao vẫn chưa quay về ah.... Sẽ không phải là cùng với tên livestreamer kia bỏ trốn rồi chứ?"
Sau khi Lý Hiện An bước vào phòng, nhìn thấy bố trí trong phòng thì sửng sốt một hồi, lập tức làm ra dáng vẻ tức giận kéo Đình Tử ngồi xuống ghế sofa, phun tào tới tấp. Nhân lúc Lý Hiện An lôi kéo sự chú ý của Đình Tử, Mộc Tử Dịch thừa dịp quan sát căn phòng này một chút.
Chỉ thấy căn phòng không lớn, tất cả cửa sổ đều dùng rèm che lại chặt chẽ. Đèn cũng không mở, chỉ có trên bàn ăn, bàn trà các thứ mới để chân nến, trên chân nến đốt nến trắng. Ánh sáng mập mờ, không thể coi là tốt.
Chỗ gần phòng khách có đặt một cái bàn gỗ. Trên bàn đặt tấm hình, trong hình là một người phụ nữ thanh tú mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn thẳng về phía trước. Mà phía dưới tấm hình là một cái hộp gỗ dùng để chứa bình tro cốt, làm bằng sứ trắng, không nhiễm một hại bụi, giống như mỗi ngày đều có người nhẹ nhàng lau chùi qua.
Phía trước bình tro cốt còn có bày lư hương gốm, ba nén nhang thắp phía trên đã cháy được một nửa, mùi hương gay mũi. Hai bên lư hương còn đặt hai cây nến trắng, ánh nến lập lòe, có chút chói mắt.
Cùng lúc đó, không biết từ bao giờ mà bên cạnh bàn gỗ đã có một nữ nhân lặng lẽ đứng. Sắc mặt người này trắng bệch, đôi môi khô khốc, mái tóc khô vàng cũng không còn lại bao nhiêu. Đôi mắt trắng không có đồng tử kia vốn dĩ vô cùng ôn nhu lúc này lại tràn đầy lệ khí, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hiện An đang lôi kéo Đình Tử nói chuyện, mang theo tia khát máu.
Mộc Tử Dịch âm thầm lấy điện thoại ra, gửi cho Cố Cảnh một cái tin nhắn.
[Cố lão tiên sinh, cho anh một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh tới không?]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook