Tiệm Bánh Bao Âm Dương
-
Chương 20
Sau khi thống khoái đánh mấy quỷ vật tiện thể giết gà dọa khỉ, Mộc Tử Dịch giao tiệm cho Kỳ Liên Sinh trông coi, mình thì ôm mèo mập về phòng.
Từ lúc tự tay tiếp nhận cửa hàng này, hơn một tháng nay mỗi ngày cậu đều bận rộn chôn chân trong tiệm, sớm đã tích một bụng oán khí. Bây giờ thì tốt rồi, tìm quỷ tài đến quản lý tiệm, cũng đã nhàn tản hơn chút, bắt đầu từ ngày mai lại có thể tương đối tự do rồi.
Tâm tình cậu vô cùng tốt, vừa đi vừa ôn nhu phun tào với mèo mập nhỏ trong lòng: "Quỷ bây giờ thật sự là càng ngày càng không có sức chiến đấu, thực không thú vị gì cả...."
Mèo mập nhỏ ra sức gật đầu: "Meo~" Chủ nhân lợi hại nhất!
Khách trong tiệm lén lút nhìn xung quanh, đợi đến khi vị bao lão bản ôm mèo kia không còn trong tầm mắt mới lại xì xào bàn tán.
"Ài ông nói xem, tiểu bao lão này có lai lịch gì? Mấy quỷ tráng hán hồi nãy tôi có biết, rất hung dữ, cũng coi như có chút năng lực. Vậy mà vẫn bị tiểu bao lão bản treo đánh..."
Một nam quỷ trung niên mang búi tóc tay đeo nhẫn phỉ thúy cười một tiếng, nói: "Này thì có là gì, tôi nhớ lần đầu tôi thấy cậu ấy, cậu ấy chỉ mới có mười hai mười ba tuổi thôi. Cha mẹ cậu ta không ở chung, cậu ta từ nhỏ đã ở với mẹ. Khi mẹ cậu ấy vừa qua đời, có âm sai đến dẫn hồn. Lúc đó cậu nhóc này không cho, cùng âm sai kia đánh một trận, vậy mà lại xém chút cùng âm sai đó đồng quy vu tận...."
"Chậc, tuổi nhỏ mà đã hung như vậy! Sau đó thì sao, như nào nữa?"
"Sau đó á hả, tôi đâu có biết đâu. Chỉ biết nhóc con này bị cha hắn lôi qua bên tiệm đây, kết quả ngốc không được bao lâu liền tự mình chạy tới trường nội trú, qua nhiều năm cũng không trở lại."
"Ha, xem ra hai cha con bao lão bản quan hệ có chút căng thẳng rồi! Bất quá tôi càng muốn biết chính là sau này địa phủ sẽ không làm gì tiểu bao lão bản chứ? Kia chính là nhân viên công tác của địa phủ, không nên đánh ah!"
"Hình như cũng không có làm gì tiểu bao lão bản đâu. Vị âm sai kia chính là cùng tiểu bao lão bản không đánh không quen, sau khi tiểu bao lão bản bị cha cậu ấy kéo tới đây, vị âm sai đại nhân đó còn năm lần bảy lượt chạy tới thăm cậu ấy."
"Ai ông nói như thế, tôi cũng có chút ấn tượng. Nghe đâu tiểu bao lão bản đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng nấu vài món ăn cho vị âm sai kia. Vị kia mỗi lần nhận được đều vô cùng cao hứng mà ầm ĩ khắp nơi đây!"
.........
Kỳ Liên Sinh đứng ở chỗ quầy, không có việc gì nên giúp quản trướng tiên sinh mài mực, im lặng mà nghe mấy vị khách kia bát quái về tiểu bao lão bản.
Quản trướng tiên sinh đánh bàn tính lách cách, đột nhiên than thở: "Chưởng quỹ, tiểu bao lão bản nói sẽ cấp vũ khí cho chúng ta, tôi nghĩ cũng tốt thôi. Cho tôi một con dao nhỏ, lão đầu tôi có thể giấu trong tay áo. Tiểu lão bản nói không sai, không thể để mấy đứa vô danh tiểu tốt coi lão bản cùng nhân viên tiệm chúng ta là loại dễ ức hiếp."
Uông đầu bếp đứng trong bếp nghe thấy lời này, cao giọng nói: "Chưởng quỹ, tôi cùng Lý Mặc mỗi người muốn một cái dao phay thật sắc. Về sau nếu nghe thấy ai dám nói xấu tiểu lão bản tiệm chúng ta, lão tử liền làm thịt nó!"
Tăng Học Hữu cười híp mắt, nói: "Tôi thì muốn một cái khay nào lợi hại chút, thứ này tôi dùng tiện tay, vỗ phát nào chuẩn phát đó!"
Triệu tiểu nhị kéo cái khăn trên cổ xuống, bày ra vẻ mặt con nít vô hại mà nói: "Tiểu nhân muốn một cái khăn có thể tùy ý biến to nhỏ, tranh thủ có thể sớm ngày trở nên giống tiểu lão bản dùng cuộn dây kia, vô cùng uy phong!"
Ánh mắt Kỳ Liên Sinh khẽ lóe, nhìn một lượt các vị khách yên lặng như tờ trong tiệm, quay đầu lại khẽ cười nói: "Được thôi."
Mấy việc minh triều ám dũng* trong cửa tiệm, Mộc Tử Dịch đều chẳng hề để ý. Quỷ cũng là người biến thành, luôn có vài con quỷ sau khi chết vẫn luôn giữ tâm lý cường liệt quá mức. Cậu ngược lại không quan tâm người ta sau lưng dị nghị cậu thế nào, chỉ cần không đem mấy chuyện đó nói trước mặt cậu là được rồi.
*Minh triều ám dũng: Chỉ việc bên ngoài thì nhìn yên bình nhưng bên trong lại nhốn nháo bất ổn.
Cậu ôm mèo mập nhỏ về phòng mình, sau khi đổi đồ ngủ thì thoải mái mà nằm xuống giường, lấy điện thoại ra.
Weixin phát ra một đống âm báo, toàn bộ đều là Lý Tùng Tử gửi đến.
"Mộc Tử Dịch ông nội cậu!"
"Lão tử sáng sớm ăn bánh bao! Bây giờ trong đầu đều là nghĩ xem cái bánh bao kia có phải làm từ thịt người không, trên đó có âm hồn nào bám vào hay không!"
"Lão tử vừa quay xong cảnh ban đêm, hơn nửa đêm vừa thấy cậu lên hot search liền lập tức chạy tới quan tâm cậu, cậu lại hồi đáp lão tử như vậy! Lương tâm cậu có đau không?!"
"Ông nội cậu, lão tử hiện tại ngủ một mình trong phòng khách sạn cũng ngủ không nổi!"
.............
Mộc Tử Dịch trả lời bằng giọng điệu vô cùng nhàn tản: "Lương tâm không đau, tôi cũng không có ông nội."
Lý Tùng Tử đáp trả trong giây lát: "Tôi biết, mượn một câu cậu từng nói trước đây - cậu nếu như có ông nội tôi đã không mắng ông nội cậu rồi!"
"Ah...." Mộc Từ Dịch khẽ cười, cậu hình như thật sự có nói qua cái câu này. Bởi vì biết đối phương không có người thân này, lúc bực tức mắng người liền lấy vai đó ra mà mắng. Như vậy không có làm tổn thương người khác, mình cũng xả bớt giận.
Sau đó Lý Tùng Tử lại gửi cho cậy thêm mấy cái tin ngắn, chủ đề đều là lên án cậu.
Mộc Tử Dịch cách nửa ngày mới trả lời lại một cái voice mess, dùng giọng điệu khe khẽ thì thầm nói: "Tại sao lại phải sợ? Trong phòng của cậu á, không phải chỉ một mình cậu đâu! Có nhiều anh chị em như vậy cùng bồi cậu, cậu còn sợ cái gì?"
Lý Tùng Tử: "Ông nội cậu! Mộc Tử Dịch tên chết tiệt không có lương tâm......."
Mộc Tử Dịch trực tiếp block luôn hắn, xoay người lấy ra sợi len cột ngang cá nhỏ, vung ra trước mặt mèo mập nhỏ mà kéo kéo, than thở: "Ngươi nói xem cậu ta có phải đầu thai nhầm chỗ không, lá gan so với con gái nhà người ta còn nhỏ hơn. Cái nào là thật cái nào không, thâm tâm cậu ta làm sao lại không phân biệt được!"
Mèo mập nhỏ bận rộn, không thèm phản ứng cậu. Chỉ thấy móng trước của nhóc con này đang cách đất một khoảng, đứng lên như người, giữ cân bằng mà dùng hai chân trước bắt cá nhỏ. Thế mà mỗi lần sắp bắt được chủ nó lại kéo lên hoặc kéo sang một bên, không cho nó đụng vào một chút.
Sau mấy lần, nhóc con bực bội không chơi nữa, "Meo u!" một tiếng, quay về hướng chủ nó mà nhe nanh giơ vuốt, một bộ dáng vô cùng hung dữ.
Mộc Tử Dịch khựng lại một chút, sau đó hơi phồng hai má, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ bỗng ngập nước, tội nghiệp mà trề môi như thể ngay giây sau nước mắt liền rớt xuống. Chỉ thấy cậu dùng ngữ khí vô cùng oan ức nói: "Bé ngoan của tôi thế mà lại giương vuốt với tôi..."
"Bé ngoan của tôi muốn cào tôi cắn tôi....."
"Bé ngoan của tôi không thương tôi nữa...."
"Thôi bỏ đi bỏ đi, cắn chết tôi thì thôi, nhóc con ngược lại cũng lớn rồi, độc lập rồi..."
Mèo mập nhỏ yên lặng thu hồi móng vuốt cùng răng nanh, nghiêng nghiêng cái đầu tròn, mặt lạnh nhìn chủ nhân nhà nó diễn.
Nhớ năm đó, lúc mới quen nó cứ vậy mà ngu ngốc bị bộ dạng oan ức đáng thương vô lực của người này lừa vô số lần, cũng chịu thiệt không ít. Sau này kinh nghiệm nhiều lên, nó cũng từ từ hiểu ra. Kế đến liền có thái độ lạnh lùng vô tình bàng quang như hiện tại. Uhm, nếu sớm biết chủ nhân nhà nó muốn diễn, nó đã chuẩn bị chút đồ ăn mèo rồi.
Mộc Tử Dịch dốc sức mà diễn một hồi, thấy nhóc con không bị lay động, liền thu hồi cặp mắt rưng rưng muốn khóc kia. Hơi nước trong đôi mắt lập tức biến mất, còn đâu bộ dạng đáng thương ban nãy.
Cậu nhàm chán lấy điện thoại ra, lầm bầm nói: "Con cái lớn rồi chính là vô vị như vậy, một chút cũng không đau lòng cha mẹ....."
Mèo mập nhỏ:.......
Từ sau khi phát hiện chủ nhân nhà nó là ảnh đế kiêm bệnh thần kinh, mỗi tháng nó đều sẽ có mấy khoảnh khắc muốn bỏ nhà ra đi.
Mộc Tử Dịch liếc thấy nhóc con tự ôm bình sữa uống, tự chơi tự vui mà đùa cuộn len, cậu mới yên tâm lướt weibo. Theo như Lý Tùng Tử nói, mở hot search xem.
#Livestream gặp quỷ# - Cái đề tài đứng thứ nhất này đập ngay vào mắt. Nhấn vào xem, liền thấy một đống ảnh screenshot cùng với mấy đoạn video ngắn.
[Cật thần V: Vạn vạn không ngờ tới, Tử Dịch tiểu ca ca đang tự mình livestream cũng có thể gặp quỷ! #Livestream gặp quỷ# #Tử Dịch tiểu ca ca# #Tay quỷ.JPG#]
Trong ảnh chính là hình screenshot lúc Mộc Tử Dịch đang livestream, ở một góc có một hình khoanh tròn màu đỏ. Dù có chút mơ hồ, nhưng xác thực là một cái tay có máu.
[Dịch lão sư đẹp trai nhất V: Trời đất ơi, lúc đó tôi cũng xem, ở cửa hàng của Dịch lão sư cửa sổ bỗng dưng vang lên một tiếng, giống như bị cái gì đó đẩy từ ngoài vào. Nhưng bên ngoài không có gì cả, hơn nữa cây bên ngoài cửa sổ cũng không có bị gió thổi....]
[Liền đem tôi dọa khóc luôn]
[Sợ vãi! Hình tôi screenshot hơi bị rõ, cái tay kia trắng bệch, trên tay quả thực có vết máu! #Tay quỷ.JPG#]
[Thật hay giả vậy, tôi cứ thấy như đang làm màu.]
[Ai nói làm màu xin mời đi xem tập 4 trực tiếp linh dị thần quái, vị tiểu ca đẹp trai nhất thân thủ tốt nhất oán người hung nhất còn ôm mèo chính là chủ phòng. Đúng rồi, cậu ta còn oán cả quỷ trong tiết mục đó nữa hhh]
[Hóa ra là cậu ta hả, cậu ta quá đẹp trai luôn.]
[Tiết mục cũng có thể là làm giả mà, bây giờ không phải có khoa học kỹ thuật sao, có thể chiếu hình chiếu lập thể của người chết đó! Các người đừng có ngớ ngẩn nữa đi, thế giới này làm gì có quỷ!]
[Lầu trên thực sự....]
[Tôi chỉ muốn biết sau đó chủ phòng thế nào?]
[Ờmmm vì cái gì mà tôi lại muốn hỏi con quỷ đó như thế nào]
[Lầu trên mặn quá! ha ha ha....]
[Dựa trên biểu hiện trong tập trực tiếp linh dị thần quái kì đó, quả thực nên hỏi một câu con quỷ kia như thế nào rồi 333]
[Tôi đi xem video thu lại, chủ phòng sau khi phát hiện quỷ rồi mà còn khuyên mọi người phải tin tưởng khoa học 333]
[Những người tiếp bước xã hội chủ nghĩa không thể mê tín dị đoan hhh]
[Chủ phòng có độc mà, tôi thành fan rồi 333]
[Xong rồi xong rồi, vốn dĩ là muốn tới phun tào vị livestreamer này, nhưng bây giờ... tôi đối với cậu ấy chính là nhất kiến chung tình làm sao đây!]
[Hắc* không nổi QWQ nhìn nụ cười của cậu ấy liền hạ thủ không được]
*Hắc ở đây có nghĩa là bôi đen, bình luận xấu về ai đó
[Tiểu ca ca lớn lên cũng rất dễ nhìn nữa! Nhưng mà tiệm của cậu ta cũng quá to rồi, còn theo phong cách cổ phong. Kiểu tiệm này mà lại lấy làm nơi bán bánh bao?!]
[Cửa hàng của tiểu ca ca giờ ăn cơm mà lại không có khách, đau lòng. Cảm thấy sinh ý không được tốt lắm á....]
[Muốn giúp cậu ấy, có thể sống chết của cậu ấy phụ thuộc vào cửa hàng này]
[Nè nè lộn topic rồi, không phải nên thảo luận về cái tay quỷ kia sao hhh]
[Cảm thấy hơi sợ đó, giống như giây tiếp theo sau lưng tôi cũng sẽ xuất hiện một cái tay....]
[Hưm, vừa nhìn đã thấy không giống tay của người sống rồi QWQ]
[Lầu trên trên ngươi đủ rồi nha, dọa tôi không dám đi ngủ luôn hức]
..........
Mộc Tử Dịch ngón tay khẽ động, share lại cái bài post sớm nhất, cũng là bài có lượt tương tác quan tâm cao nhất.
[Mộc Tử V: Cái gì mà tay quỷ á! Cái kia là củ cải trắng ngâm muối tôi làm. Màu đỏ là do tương thôi, không phải máu. Tôi nhân lúc tiệm không có người mới lấy ra phơi, chuẩn bị sáng sớm ngày mai dùng nấu cháo. Chỉ là không nghĩ tới góc độ cộng thêm ánh sáng liền làm cho mọi người nhận lầm thành tay quỷ rồi... //Cật thần V:...]
Dường như không tới một phút, phía dưới bài post mà cậu share lại lại tăng thêm vô số bình luận.
[Ngồi hóng chủ phòng một mặt nghiêm túc nói hưu nói vượn]
[Thần củ cmn cải 333333333]
[Đột nhiên cảm thấy cái tay này một chút cũng không đáng sợ nữa rồi]
[Được rồi, cậu đẹp trai nên cậu nói gì cũng đúng 333]
[Chủ phòng chủ phòng, cậu xem tư thế tôi quỳ có đúng chưa hhh]
[Xem ra chủ phòng vẫn khỏe đi, chỉ là không biết con quỷ kia có được như vậy hay không]
[Đau lòng mèo mập nhỏ, trúng phải một người chủ thần thánh như vầy hhh]
[Ờmmmm thân là fan lâu năm tôi nhớ năm ngoái livestream lần nào đó chủ phòng nói cậu ấy không thích ăn cà rốt với củ cải, không cần biết là chế biến như thế nào cậu ta đều ăn không nổi hhh]
[Phụt há há há chủ phòng lại bị tát vào mặt rồi 6666]
[Đau lòng ôm ôm chủ phòng 333]
[Hhh có người nào screenshot rõ cái tay quỷ không? Tôi đặt năm đồng, khẳng định không phải củ cải trắng 333]
[Thật sự là không có, nhưng mà kết hợp với phản ứng của chủ phòng lúc đó, khẳng định là tay quỷ không chạy đi đâu được!]
[Ừmmm không sai, vẫn là tôi đây, fan lâu năm. Tiếp sau đây lại tát một cái vào mặt chủ phòng -- Lúc chủ phòng mới phát livestream có cho chúng ta xem xung quanh một vòng. Đến hỏi một câu, lúc đó ai thấy trong cửa hàng có phơi củ cải trắng không]
[Lầu trên ơi cảm giác tay đánh mặt chủ phòng là như nào á hhh]
[Ưu tú!]
[Phục ngươi thật!]
[Lầu trên cẩn thận bị chủ phòng ghi nhớ ID đó, sau đó oán cho một trận nha 333]
[Nhắc tới tôi thiệt sợ á nha hhh]
[Tôi tôi tôi! Tôi cmn phát hiện ra một cái hình rõ nè! #hình ảnh.JPG#]
[Đậu mớ! Hình ảnh phản chiếu trong mắt mèo mập nhỏ có bóng người!!!]
[!!! Hoảng sợ cực độ!!!]
[Tôi nhớ lúc xem livestream trong phòng ngoại trừ chủ phòng cùng mèo thì không còn người nào!]
[Mô phỏng thử một chút, phát hiện chỗ mà ánh mắt nhóc mập hướng đến chính là chỗ xuất hiện cái tay quỷ kia!!]
[Tôi đột nhiên không hề sợ hãi nữa, chỉ muốn hỏi chủ phòng mặt có đau không?]
[+1, chủ phòng mặt đau không?]
[Chủ phòng mặt đau hông?]
......
Mộc Tử Dịch liếc nhìn con mèo mập ngu ngốc hết sức kia, đưa tay sờ sờ cái mặt đẹp trai.
Không đau, chính là có chút tê.
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Tử Dịch: Mặt không đau, chính là tê dại rồi, giống như di chứng sau khi sửa mặt á.
Nhìn mèo mập nhỏ một cái, Mộc Tử Dịch nội tâm gào thét: Hừ, thật không đáng yêu chút nào!
Từ lúc tự tay tiếp nhận cửa hàng này, hơn một tháng nay mỗi ngày cậu đều bận rộn chôn chân trong tiệm, sớm đã tích một bụng oán khí. Bây giờ thì tốt rồi, tìm quỷ tài đến quản lý tiệm, cũng đã nhàn tản hơn chút, bắt đầu từ ngày mai lại có thể tương đối tự do rồi.
Tâm tình cậu vô cùng tốt, vừa đi vừa ôn nhu phun tào với mèo mập nhỏ trong lòng: "Quỷ bây giờ thật sự là càng ngày càng không có sức chiến đấu, thực không thú vị gì cả...."
Mèo mập nhỏ ra sức gật đầu: "Meo~" Chủ nhân lợi hại nhất!
Khách trong tiệm lén lút nhìn xung quanh, đợi đến khi vị bao lão bản ôm mèo kia không còn trong tầm mắt mới lại xì xào bàn tán.
"Ài ông nói xem, tiểu bao lão này có lai lịch gì? Mấy quỷ tráng hán hồi nãy tôi có biết, rất hung dữ, cũng coi như có chút năng lực. Vậy mà vẫn bị tiểu bao lão bản treo đánh..."
Một nam quỷ trung niên mang búi tóc tay đeo nhẫn phỉ thúy cười một tiếng, nói: "Này thì có là gì, tôi nhớ lần đầu tôi thấy cậu ấy, cậu ấy chỉ mới có mười hai mười ba tuổi thôi. Cha mẹ cậu ta không ở chung, cậu ta từ nhỏ đã ở với mẹ. Khi mẹ cậu ấy vừa qua đời, có âm sai đến dẫn hồn. Lúc đó cậu nhóc này không cho, cùng âm sai kia đánh một trận, vậy mà lại xém chút cùng âm sai đó đồng quy vu tận...."
"Chậc, tuổi nhỏ mà đã hung như vậy! Sau đó thì sao, như nào nữa?"
"Sau đó á hả, tôi đâu có biết đâu. Chỉ biết nhóc con này bị cha hắn lôi qua bên tiệm đây, kết quả ngốc không được bao lâu liền tự mình chạy tới trường nội trú, qua nhiều năm cũng không trở lại."
"Ha, xem ra hai cha con bao lão bản quan hệ có chút căng thẳng rồi! Bất quá tôi càng muốn biết chính là sau này địa phủ sẽ không làm gì tiểu bao lão bản chứ? Kia chính là nhân viên công tác của địa phủ, không nên đánh ah!"
"Hình như cũng không có làm gì tiểu bao lão bản đâu. Vị âm sai kia chính là cùng tiểu bao lão bản không đánh không quen, sau khi tiểu bao lão bản bị cha cậu ấy kéo tới đây, vị âm sai đại nhân đó còn năm lần bảy lượt chạy tới thăm cậu ấy."
"Ai ông nói như thế, tôi cũng có chút ấn tượng. Nghe đâu tiểu bao lão bản đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng nấu vài món ăn cho vị âm sai kia. Vị kia mỗi lần nhận được đều vô cùng cao hứng mà ầm ĩ khắp nơi đây!"
.........
Kỳ Liên Sinh đứng ở chỗ quầy, không có việc gì nên giúp quản trướng tiên sinh mài mực, im lặng mà nghe mấy vị khách kia bát quái về tiểu bao lão bản.
Quản trướng tiên sinh đánh bàn tính lách cách, đột nhiên than thở: "Chưởng quỹ, tiểu bao lão bản nói sẽ cấp vũ khí cho chúng ta, tôi nghĩ cũng tốt thôi. Cho tôi một con dao nhỏ, lão đầu tôi có thể giấu trong tay áo. Tiểu lão bản nói không sai, không thể để mấy đứa vô danh tiểu tốt coi lão bản cùng nhân viên tiệm chúng ta là loại dễ ức hiếp."
Uông đầu bếp đứng trong bếp nghe thấy lời này, cao giọng nói: "Chưởng quỹ, tôi cùng Lý Mặc mỗi người muốn một cái dao phay thật sắc. Về sau nếu nghe thấy ai dám nói xấu tiểu lão bản tiệm chúng ta, lão tử liền làm thịt nó!"
Tăng Học Hữu cười híp mắt, nói: "Tôi thì muốn một cái khay nào lợi hại chút, thứ này tôi dùng tiện tay, vỗ phát nào chuẩn phát đó!"
Triệu tiểu nhị kéo cái khăn trên cổ xuống, bày ra vẻ mặt con nít vô hại mà nói: "Tiểu nhân muốn một cái khăn có thể tùy ý biến to nhỏ, tranh thủ có thể sớm ngày trở nên giống tiểu lão bản dùng cuộn dây kia, vô cùng uy phong!"
Ánh mắt Kỳ Liên Sinh khẽ lóe, nhìn một lượt các vị khách yên lặng như tờ trong tiệm, quay đầu lại khẽ cười nói: "Được thôi."
Mấy việc minh triều ám dũng* trong cửa tiệm, Mộc Tử Dịch đều chẳng hề để ý. Quỷ cũng là người biến thành, luôn có vài con quỷ sau khi chết vẫn luôn giữ tâm lý cường liệt quá mức. Cậu ngược lại không quan tâm người ta sau lưng dị nghị cậu thế nào, chỉ cần không đem mấy chuyện đó nói trước mặt cậu là được rồi.
*Minh triều ám dũng: Chỉ việc bên ngoài thì nhìn yên bình nhưng bên trong lại nhốn nháo bất ổn.
Cậu ôm mèo mập nhỏ về phòng mình, sau khi đổi đồ ngủ thì thoải mái mà nằm xuống giường, lấy điện thoại ra.
Weixin phát ra một đống âm báo, toàn bộ đều là Lý Tùng Tử gửi đến.
"Mộc Tử Dịch ông nội cậu!"
"Lão tử sáng sớm ăn bánh bao! Bây giờ trong đầu đều là nghĩ xem cái bánh bao kia có phải làm từ thịt người không, trên đó có âm hồn nào bám vào hay không!"
"Lão tử vừa quay xong cảnh ban đêm, hơn nửa đêm vừa thấy cậu lên hot search liền lập tức chạy tới quan tâm cậu, cậu lại hồi đáp lão tử như vậy! Lương tâm cậu có đau không?!"
"Ông nội cậu, lão tử hiện tại ngủ một mình trong phòng khách sạn cũng ngủ không nổi!"
.............
Mộc Tử Dịch trả lời bằng giọng điệu vô cùng nhàn tản: "Lương tâm không đau, tôi cũng không có ông nội."
Lý Tùng Tử đáp trả trong giây lát: "Tôi biết, mượn một câu cậu từng nói trước đây - cậu nếu như có ông nội tôi đã không mắng ông nội cậu rồi!"
"Ah...." Mộc Từ Dịch khẽ cười, cậu hình như thật sự có nói qua cái câu này. Bởi vì biết đối phương không có người thân này, lúc bực tức mắng người liền lấy vai đó ra mà mắng. Như vậy không có làm tổn thương người khác, mình cũng xả bớt giận.
Sau đó Lý Tùng Tử lại gửi cho cậy thêm mấy cái tin ngắn, chủ đề đều là lên án cậu.
Mộc Tử Dịch cách nửa ngày mới trả lời lại một cái voice mess, dùng giọng điệu khe khẽ thì thầm nói: "Tại sao lại phải sợ? Trong phòng của cậu á, không phải chỉ một mình cậu đâu! Có nhiều anh chị em như vậy cùng bồi cậu, cậu còn sợ cái gì?"
Lý Tùng Tử: "Ông nội cậu! Mộc Tử Dịch tên chết tiệt không có lương tâm......."
Mộc Tử Dịch trực tiếp block luôn hắn, xoay người lấy ra sợi len cột ngang cá nhỏ, vung ra trước mặt mèo mập nhỏ mà kéo kéo, than thở: "Ngươi nói xem cậu ta có phải đầu thai nhầm chỗ không, lá gan so với con gái nhà người ta còn nhỏ hơn. Cái nào là thật cái nào không, thâm tâm cậu ta làm sao lại không phân biệt được!"
Mèo mập nhỏ bận rộn, không thèm phản ứng cậu. Chỉ thấy móng trước của nhóc con này đang cách đất một khoảng, đứng lên như người, giữ cân bằng mà dùng hai chân trước bắt cá nhỏ. Thế mà mỗi lần sắp bắt được chủ nó lại kéo lên hoặc kéo sang một bên, không cho nó đụng vào một chút.
Sau mấy lần, nhóc con bực bội không chơi nữa, "Meo u!" một tiếng, quay về hướng chủ nó mà nhe nanh giơ vuốt, một bộ dáng vô cùng hung dữ.
Mộc Tử Dịch khựng lại một chút, sau đó hơi phồng hai má, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ bỗng ngập nước, tội nghiệp mà trề môi như thể ngay giây sau nước mắt liền rớt xuống. Chỉ thấy cậu dùng ngữ khí vô cùng oan ức nói: "Bé ngoan của tôi thế mà lại giương vuốt với tôi..."
"Bé ngoan của tôi muốn cào tôi cắn tôi....."
"Bé ngoan của tôi không thương tôi nữa...."
"Thôi bỏ đi bỏ đi, cắn chết tôi thì thôi, nhóc con ngược lại cũng lớn rồi, độc lập rồi..."
Mèo mập nhỏ yên lặng thu hồi móng vuốt cùng răng nanh, nghiêng nghiêng cái đầu tròn, mặt lạnh nhìn chủ nhân nhà nó diễn.
Nhớ năm đó, lúc mới quen nó cứ vậy mà ngu ngốc bị bộ dạng oan ức đáng thương vô lực của người này lừa vô số lần, cũng chịu thiệt không ít. Sau này kinh nghiệm nhiều lên, nó cũng từ từ hiểu ra. Kế đến liền có thái độ lạnh lùng vô tình bàng quang như hiện tại. Uhm, nếu sớm biết chủ nhân nhà nó muốn diễn, nó đã chuẩn bị chút đồ ăn mèo rồi.
Mộc Tử Dịch dốc sức mà diễn một hồi, thấy nhóc con không bị lay động, liền thu hồi cặp mắt rưng rưng muốn khóc kia. Hơi nước trong đôi mắt lập tức biến mất, còn đâu bộ dạng đáng thương ban nãy.
Cậu nhàm chán lấy điện thoại ra, lầm bầm nói: "Con cái lớn rồi chính là vô vị như vậy, một chút cũng không đau lòng cha mẹ....."
Mèo mập nhỏ:.......
Từ sau khi phát hiện chủ nhân nhà nó là ảnh đế kiêm bệnh thần kinh, mỗi tháng nó đều sẽ có mấy khoảnh khắc muốn bỏ nhà ra đi.
Mộc Tử Dịch liếc thấy nhóc con tự ôm bình sữa uống, tự chơi tự vui mà đùa cuộn len, cậu mới yên tâm lướt weibo. Theo như Lý Tùng Tử nói, mở hot search xem.
#Livestream gặp quỷ# - Cái đề tài đứng thứ nhất này đập ngay vào mắt. Nhấn vào xem, liền thấy một đống ảnh screenshot cùng với mấy đoạn video ngắn.
[Cật thần V: Vạn vạn không ngờ tới, Tử Dịch tiểu ca ca đang tự mình livestream cũng có thể gặp quỷ! #Livestream gặp quỷ# #Tử Dịch tiểu ca ca# #Tay quỷ.JPG#]
Trong ảnh chính là hình screenshot lúc Mộc Tử Dịch đang livestream, ở một góc có một hình khoanh tròn màu đỏ. Dù có chút mơ hồ, nhưng xác thực là một cái tay có máu.
[Dịch lão sư đẹp trai nhất V: Trời đất ơi, lúc đó tôi cũng xem, ở cửa hàng của Dịch lão sư cửa sổ bỗng dưng vang lên một tiếng, giống như bị cái gì đó đẩy từ ngoài vào. Nhưng bên ngoài không có gì cả, hơn nữa cây bên ngoài cửa sổ cũng không có bị gió thổi....]
[Liền đem tôi dọa khóc luôn]
[Sợ vãi! Hình tôi screenshot hơi bị rõ, cái tay kia trắng bệch, trên tay quả thực có vết máu! #Tay quỷ.JPG#]
[Thật hay giả vậy, tôi cứ thấy như đang làm màu.]
[Ai nói làm màu xin mời đi xem tập 4 trực tiếp linh dị thần quái, vị tiểu ca đẹp trai nhất thân thủ tốt nhất oán người hung nhất còn ôm mèo chính là chủ phòng. Đúng rồi, cậu ta còn oán cả quỷ trong tiết mục đó nữa hhh]
[Hóa ra là cậu ta hả, cậu ta quá đẹp trai luôn.]
[Tiết mục cũng có thể là làm giả mà, bây giờ không phải có khoa học kỹ thuật sao, có thể chiếu hình chiếu lập thể của người chết đó! Các người đừng có ngớ ngẩn nữa đi, thế giới này làm gì có quỷ!]
[Lầu trên thực sự....]
[Tôi chỉ muốn biết sau đó chủ phòng thế nào?]
[Ờmmm vì cái gì mà tôi lại muốn hỏi con quỷ đó như thế nào]
[Lầu trên mặn quá! ha ha ha....]
[Dựa trên biểu hiện trong tập trực tiếp linh dị thần quái kì đó, quả thực nên hỏi một câu con quỷ kia như thế nào rồi 333]
[Tôi đi xem video thu lại, chủ phòng sau khi phát hiện quỷ rồi mà còn khuyên mọi người phải tin tưởng khoa học 333]
[Những người tiếp bước xã hội chủ nghĩa không thể mê tín dị đoan hhh]
[Chủ phòng có độc mà, tôi thành fan rồi 333]
[Xong rồi xong rồi, vốn dĩ là muốn tới phun tào vị livestreamer này, nhưng bây giờ... tôi đối với cậu ấy chính là nhất kiến chung tình làm sao đây!]
[Hắc* không nổi QWQ nhìn nụ cười của cậu ấy liền hạ thủ không được]
*Hắc ở đây có nghĩa là bôi đen, bình luận xấu về ai đó
[Tiểu ca ca lớn lên cũng rất dễ nhìn nữa! Nhưng mà tiệm của cậu ta cũng quá to rồi, còn theo phong cách cổ phong. Kiểu tiệm này mà lại lấy làm nơi bán bánh bao?!]
[Cửa hàng của tiểu ca ca giờ ăn cơm mà lại không có khách, đau lòng. Cảm thấy sinh ý không được tốt lắm á....]
[Muốn giúp cậu ấy, có thể sống chết của cậu ấy phụ thuộc vào cửa hàng này]
[Nè nè lộn topic rồi, không phải nên thảo luận về cái tay quỷ kia sao hhh]
[Cảm thấy hơi sợ đó, giống như giây tiếp theo sau lưng tôi cũng sẽ xuất hiện một cái tay....]
[Hưm, vừa nhìn đã thấy không giống tay của người sống rồi QWQ]
[Lầu trên trên ngươi đủ rồi nha, dọa tôi không dám đi ngủ luôn hức]
..........
Mộc Tử Dịch ngón tay khẽ động, share lại cái bài post sớm nhất, cũng là bài có lượt tương tác quan tâm cao nhất.
[Mộc Tử V: Cái gì mà tay quỷ á! Cái kia là củ cải trắng ngâm muối tôi làm. Màu đỏ là do tương thôi, không phải máu. Tôi nhân lúc tiệm không có người mới lấy ra phơi, chuẩn bị sáng sớm ngày mai dùng nấu cháo. Chỉ là không nghĩ tới góc độ cộng thêm ánh sáng liền làm cho mọi người nhận lầm thành tay quỷ rồi... //Cật thần V:...]
Dường như không tới một phút, phía dưới bài post mà cậu share lại lại tăng thêm vô số bình luận.
[Ngồi hóng chủ phòng một mặt nghiêm túc nói hưu nói vượn]
[Thần củ cmn cải 333333333]
[Đột nhiên cảm thấy cái tay này một chút cũng không đáng sợ nữa rồi]
[Được rồi, cậu đẹp trai nên cậu nói gì cũng đúng 333]
[Chủ phòng chủ phòng, cậu xem tư thế tôi quỳ có đúng chưa hhh]
[Xem ra chủ phòng vẫn khỏe đi, chỉ là không biết con quỷ kia có được như vậy hay không]
[Đau lòng mèo mập nhỏ, trúng phải một người chủ thần thánh như vầy hhh]
[Ờmmmm thân là fan lâu năm tôi nhớ năm ngoái livestream lần nào đó chủ phòng nói cậu ấy không thích ăn cà rốt với củ cải, không cần biết là chế biến như thế nào cậu ta đều ăn không nổi hhh]
[Phụt há há há chủ phòng lại bị tát vào mặt rồi 6666]
[Đau lòng ôm ôm chủ phòng 333]
[Hhh có người nào screenshot rõ cái tay quỷ không? Tôi đặt năm đồng, khẳng định không phải củ cải trắng 333]
[Thật sự là không có, nhưng mà kết hợp với phản ứng của chủ phòng lúc đó, khẳng định là tay quỷ không chạy đi đâu được!]
[Ừmmm không sai, vẫn là tôi đây, fan lâu năm. Tiếp sau đây lại tát một cái vào mặt chủ phòng -- Lúc chủ phòng mới phát livestream có cho chúng ta xem xung quanh một vòng. Đến hỏi một câu, lúc đó ai thấy trong cửa hàng có phơi củ cải trắng không]
[Lầu trên ơi cảm giác tay đánh mặt chủ phòng là như nào á hhh]
[Ưu tú!]
[Phục ngươi thật!]
[Lầu trên cẩn thận bị chủ phòng ghi nhớ ID đó, sau đó oán cho một trận nha 333]
[Nhắc tới tôi thiệt sợ á nha hhh]
[Tôi tôi tôi! Tôi cmn phát hiện ra một cái hình rõ nè! #hình ảnh.JPG#]
[Đậu mớ! Hình ảnh phản chiếu trong mắt mèo mập nhỏ có bóng người!!!]
[!!! Hoảng sợ cực độ!!!]
[Tôi nhớ lúc xem livestream trong phòng ngoại trừ chủ phòng cùng mèo thì không còn người nào!]
[Mô phỏng thử một chút, phát hiện chỗ mà ánh mắt nhóc mập hướng đến chính là chỗ xuất hiện cái tay quỷ kia!!]
[Tôi đột nhiên không hề sợ hãi nữa, chỉ muốn hỏi chủ phòng mặt có đau không?]
[+1, chủ phòng mặt đau không?]
[Chủ phòng mặt đau hông?]
......
Mộc Tử Dịch liếc nhìn con mèo mập ngu ngốc hết sức kia, đưa tay sờ sờ cái mặt đẹp trai.
Không đau, chính là có chút tê.
Tác giả có lời muốn nói:
Mộc Tử Dịch: Mặt không đau, chính là tê dại rồi, giống như di chứng sau khi sửa mặt á.
Nhìn mèo mập nhỏ một cái, Mộc Tử Dịch nội tâm gào thét: Hừ, thật không đáng yêu chút nào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook