“Không giận, dù sao thì anh biết em vẫn cần thời gian, anh đợi, chỉ xin em đừng rung động với người khác, còn tôi, cả đời này sẽ mãi yêu em, mãi thuộc về em.” Anh cười hiền dịu đáp lại lời cô.

Câu nói vẫn chứa đựng đầy sự chân thành khiến trái tim Chỉ Nhu lại thêm một chút rung động.1
“Cảm ơn anh, tôi sẽ không phụ anh đâu, nhưng tôi cần thời gian.” Cần thời gian chuẩn bị mọi thứ, cần thời gian để có thể cùng người sánh bước vinh quang.

Bởi cô hiểu, trong những gia tộc lớn, họ luôn có sự đấu đá, bản thân không mạnh mẽ sẽ làm người bên cạnh bị liên lụy, cô không muốn để bản thân vô dụng như thế.

Nhưng khi nghe Chỉ Nhu nói vậy, Trình Khiêm lại hiểu rằng bản thân cô vẫn còn chấp niệm với Lục Nam Thành, vẫn là chưa quên được.

Trong lòng anh có chút khó chịu.

- --Biệt thự của Lục Nam Thành---
Tối ngày hôm đó, Lục Nam Thành mệt mỏi trở về nhà, hắn ngã người trên sofa thở dài, câu nói của Chỉ Nhu cứ ám hắn cả một ngày trời.

Ở cạnh Trình Khiêm cả đời ư? Ai cho chứ?
Tâm trạng hắn trở nên khó chịu hơn hẳn, thật sự nhìn cô vui vẻ như thế hắn không cam lòng.

Hắn tự nghĩ bản thân mình bị chia cắt với Lâm Bảo Minh lâu như thế thì cô cũng đáng phải bị như vậy.

Đáng ra hắn nên giữ cô lại để hành hạ thêm chút nữa rồi mới thả cô đi, để cô nếm mùi xa cách người thương là thế nào.


“Thành, anh về rồi đấy ư?” Lâm Bảo Minh đến sau ghế vòng tay lên trước cổ Lục Nam Thành nũng nịu.

“Anh à, hôm nay anh mệt sao, có cần em xoa bóp giúp không?” Ả cúi xuống gần bên má Lục Nam Thành hôn “Chụt” một cái.

“Tiểu yêu tinh, sao hôm nay chủ động thế?” Hắn áp sát gương mặt của ả ta hỏi, giọng nói khàn khàn, khoảng cách giữa hai người họ dường như gần bằng không.

“Em thấy anh u sầu, có phải vì ly hôn với Lâm Chỉ Nhu nên anh thấy tiếc nuối không?” Ả ta ấm ức nói.

“Ừ, anh thấy tiếc vì không hành hạ cô ta thêm chút nữa, để cô ta hiểu được hoàn cảnh không đến được với người mình thương là thế nào.

Chỉ muốn hành hạ cô ta hơn nữa để cô ta hiểu cảm giác của đôi ta.”
“Ừm, vậy thì anh không nhất thiết phải giữ cô ta bên cạnh làm gì, có thể đánh vào điểm yếu của cô ta đó.” Gương mặt Lâm Bảo Minh dần dần trở nên gian xảo hơn.

Cô ta tiến tới trước, ngồi lên chân Lục Nam Thành, đôi tay nhỏ, thon dài không ngừng lần mò trên ngực hắn.

Cô ta bắt đầu quyến rũ Lục Nam Thành.

“Tiểu yêu tinh, muốn chết? Vậy điểm yếu của ả là gì, nói anh nghe nào?” Lục Nam Thành dần bị cuốn theo Lâm Bảo Minh, hắn đưa tay kéo dây áo ngủ của ả ta xuống, bắt đầu hôn lên đôi vai tròn trịa mỏng manh của ả.

“Ưm…xấu xa, để người ta nói hết đã chứ…ưm…”
“Không sao cứ nói đi anh nghe.”
“Là Vạn Hoa, anh chèn ép vạn hoa của nhà họ Lâm ấy, vừa giúp em trả thù cô ta cũng vừa giúp anh xả giận.”
“?”
“Trước kia ở Lâm gia, em luôn bị bọn họ coi thường và hành hạ, bây giờ nhất định phải trả thù.

Anh giúp em nhé, cục cưng.” Ả cúi xuống hôn lên môi Lục Nam Thành, lả lướt nhiều năm nên Lâm Bảo Minh rất giỏi trong khoản phục vụ đàn ông.

Thoáng chốc đã khiến cho Lục Nam Thành say mê, không lối thoát.

Lục Nam Thành bị Lâm Bảo Minh lôi kéo, dần dần hắn chìm trong d.ục vọng lí trí không còn để suy xét những gì ả ta nói, và rồi hắn gật đầu đồng ý.

Cái gật đầu đồng ý hôm nay của hắn là bước mở đầu cho sự sụp đổ của hắn sau này.

Hắn bế cô ả lên giường, cả hai cùng quấn quýt đến sáng hôm sau.


- --Công ty Vạn Hoa ---
“Cho hỏi, anh tìm ai ạ?” Tiếp tân lễ phép chào hỏi người đàn ông đang uy nghiêm đứng trước mắt mình.

“Giám đốc Lâm, cô ấy có ở đây không?”
“Vâng Giám đốc có việc bận nên đã về trước rồi ạ.”
Về? Cô tan ca rồi ư? Sao không đợi anh đến đón, cả điện thoại cũng không liên lạc được.

Trình Khiêm gật đầu “Ừ” nhẹ một tiếng sau đó rời đi.

“Cô ấy ở đâu?”
[Câu lạc bộ Karate thành phố.]
Anh nghe xong liền cúp máy, mèo nhỏ này bắt đầu mài lại vuốt rồi.

….

“Chỉ Nhu, em ăn gì chưa mà lại đến chạy Club vậy hả? Nhóc con không nghe lời, không đợi anh đến đón, nên phạt.”
“Ừm, tôi chưa, cùng đi ăn nhé Trình tổng?”
“Không, bây giờ tôi muốn em trả ơn cho tôi về vụ lần trước, về Hương Uyển, em nấu tôi ăn.”
“…”
“Sao không nói gì hả?” Anh đưa tay nhéo má cô khiến cô hoảng hốt kêu lên.

“A…aa… đau… Trình tổng nhẹ tay một chút, tôi nấu là được chứ gì?”
Anh cười đắc ý đáp: “Giỏi lắm mèo con.” Sau đó anh nắm lấy tay cô, kéo cô đi một cách ung dung, thỏa mãn.


Tên ấu trĩ này, một ngày nào đó cô sẽ trả thù.

- --Tại chung cư Hương Uyển---
Trình Khiêm ăn xong lại không muốn về, tính bày trò nũng nịu lấy lòng Chỉ Nhu.

“Chỉ Nhu, đừng đuổi anh đi mà, trời tối lạnh lắm anh không muốn về, cho anh ở lại đây đi.” Trình Khiêm kéo tay cô nài nỉ, nhìn cô với một ánh mắt cún con, thật sự đây là tổng tài lạnh lùng được đồn thổi?
“Vợ ơi, em phải biết thương chồng tương lai của mình chứ, em nỡ để anh về trong đêm lạnh hay sao?”
“Trời không lạnh, vào nhà nãy anh còn than nóng, đang bật điều hòa kia kìa.”
“Hức hức, bà xã, anh sợ ma.”
“Đừng gọi tôi là bà xã, tôi từ anh bây giờ.” Chỉ Nhu tức giận quát, tên này là trẻ lên ba hay sao? Tên nhóc này còn làm nũng đáng yêu như thế, cô sẽ không chịu nổi mất.

“Được rồi, nhưng cho anh ở lại đây đi mà…”
“Không.

Nếu anh dám ở lại đây thì sẽ không có lần sau được tới đây đâu.” Ánh mắt cô dần trở nên nguy hiểm.

Anh nhìn cô vậy thì tự nhủ bản thân nhịn cười.

“Bà xã, em lạnh nhạt quá, ành của anh em đi đi về về thậm chí ở lại được, anh đến nhà em thi em lại đuổi anh về… bà xã là đồ xấu xa.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương