Tiệm Bán Ánh Sao Trời
11: Rời Khỏi Tôi Cô Khổ Sở Đến Thế Sao


Nhưng hắn đã nhầm, cô gái hắn yêu có lẽ vì yêu mà trở nên yếu đuối, nhưng khi đã quyết buông tay thì sẽ không có ai dám cản được.
Kết quả của công cuộc tìm người chính là việc cô ở nước A, nhưng không phải là một mình, Trình Khiêm cũng ở đấy, điều này khiến hắn khó chịu, cô là đang trốn hắn đi chơi cùng tình yêu sao? Hắn không cho phép.
“Bảo Minh, em hết bận rồi chứ? Chúng ta đến nước A du lịch đi, em chưa đến nơi đó lần nào có hứng thú đi cùng anh không?” Lục Nam Thành vòng tay qua eo Lâm Bảo Minh giọng điệu chứa đầy sự cưng chiều.
Cô ả cũng quấn tay qua cổ hắn, cố gắng lại gần gương mặt điển trai của hắn thì thầm: “Muốn chứ, em cũng hết bận rồi, chúng ta đến đó chơi vài hôm đi.

Chồng à mà lâu lắm rồi chúng ta không “Thân thiết” hay bây giờ.” Giọng cô ta trở nên ma mị và xảo quyệt hơn, hắn lại bị ả ta quyến rũ mất rối.
- --Tại nước A, sau 3 ngày---
Lục Nam Thành đưa Lâm Bảo Minh đi chơi rất nhiều nơi, đi đến đâu bọn họ đều chụp ảnh để ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau.

Những bức ảnh đó cứ nối tiếp nhau được đăng lên trang cá nhân của hắn, kèm theo những caption ngọt ngào.
[Bên em thật hạnh phúc.]
[Tiểu công chúa của anh lúc ngủ cũng thật đáng yêu.]
[Cùng em nấu ăn, mãi hạnh phúc.]
Bên dưới những bài đăng của hắn là hơn vài nghìn bình luận, đa số đều chúc phúc cho Lục Nam Thành và Lâm Bảo Minh hạnh phúc bên nhau.

[Aaa đẹp đôi, khi nào hai người về chung một nhà vậy?]
[Nhanh về chung một nhà nhé, đẩy thuyền cặp này lâu lắm rồi.]
[Aa có vẻ Lâm Chỉ Nhu không thắng nổi Lâm Bảo Minh rồi ha?]
Từng bức ảnh, từng dòng bình luận cứ như những nhát dao cứa thẳng vào trái tim cô.

Nhanh như vậy đã công khai Lâm Bảo Minh xem ra cô vẫn là không nên giữ hy vọng làm gì, cố gắng giữ cho mình không rơi nước mắt, nhưng dường như cơ thể không nghe lời cô.
Từng giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên gò má ấy, đã quyết định buông tay thì không nên đau lòng làm gì.

Tự dặn lòng rằng đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc vì hắn.

Sẽ không bao giờ có lần sau nữa.
Và bây giờ cô phải cố gắng quên đi sự hiện diện của hắn, lướt trên màn hình điện thoại.
[Bỏ theo dõi Lục Nam Thành.]
Chỉ một bước cuối cùng là sẽ không phải nghĩ nhiều nữa, nhưng cô vẫn băn khoăn.
“Em yêu anh nhiều như thế, em nhận lại được cái gì nào Nam Thành.” Nuốt nước mắt vào trong cô quyết định cắt đứt.
- --Sáng hôm sau, trước đại sảnh tập đoàn Thiên Hải---
Lục Nam Thành cùng Lâm Bảo Minh tiến vào đại sảnh, hai người họ đúng thật là có sức hút rất lớn, chỉ cần mới xuất hiện thôi là đã thu hút biết bao nhiêu ánh mắt dán vào hai người bọn họ, còn kèm theo những lời thì thâm to nhỏ.
Khí chất ngút ngàn của hắn thu hút biết bao nhiêu khao khát của những cô gái trong công ty rộng lớn này, nhìn thấy hắn bọn họ đều muốn lao vào ngắm nghía cho thật rõ, nhưng tiếc thay hoa đẹp đã có chủ.
“Chào hai vị, hai vị muốn tìm ai ạ?” Cô lễ tân mỉm cười lễ phép nói.
“Tôi muốn gặp Trình tổng.

Hôm nay chúng tôi có hẹn.” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
“Vâng vậy anh đợi một lát, tôi sẽ báo với Trình tổng.”
Hắn nhè nhẹ gật đầu.


Cô lễ tân bên cạnh nhanh chóng mời Bảo Minh và Nam Thành đến khu đợi dành cho khách.

Tại đây hắn bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Cô mang đồng phục của một người lao công đang đứng dọn dẹp và cắt tỉa một cái cây trên bàn
“Cô sao lại ở đây?” Lục Nam Thành lạnh lùng chất vấn.
Cô bỏ ngoài tai không đáp.
“Chưa ly hôn mà cô đã phải khổ cực thế này sao? Không kiếm được việc gì tốt hơn nên đến đây làm lao công ư? Trình Khiêm cũng tốt với cô quá nhỉ?” Hắn mở giọng khiêu khích trêu chọc.

Phải rồi, cô ở cạnh hắn thì lúc nào chẳng có tiền tiêu, bây giờ rời khỏi hắn, thì cũng chỉ có thể làm việc này thôi nhỉ? Hắn cười thầm.
“Thế này không gọi là cực khổ đâu.

Tôi yêu anh mới gọi là cực khổ đấy.

Nhưng mà ai bảo tôi ngu ngốc nên mới tự nhận lấy cái khổ đấy kia chứ? Ha, bây giờ tôi thế này phải gọi là hạnh phúc của hạnh phúc ấy chứ.” Cô bình tĩnh nhẹ nhàng cười đáp.
Nụ cười này là sao chứ? Cô bảo yêu hắn mới là khổ cực.

Vì cô ngu ngốc nên mới yêu hắn sao? Hạnh phúc? Bây giờ hạnh phúc vì cái gì, thoát khỏi hắn và được hạnh phúc bên người mình yêu hay sao?

Càng nghĩ hắn càng khó chịu, mới cách đây hai tháng cô vẫn luôn miệng gọi hắn là chồng, vẫn luôn bám dính lấy hắn, vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn, vậy mà dạo gần đây cô lại cư xử hoàn toàn ngược lại.
Thay đổi vì Trình Khiêm sao?
“Đúng là đồ đàn bà lẳng lơ chưa ly hôn mà còn dám đi ve vãn người đàn ông khác.”
“Anh cũng như tôi thôi, chưa ly hôn đã công khai với toàn báo chí Bảo Minh là vợ anh đấy thôi.

Anh còn hơn cả tôi ấy chứ?”
Hắn cứng họng trước câu bông đùa của cô, cái nụ cười chế diễu kia nữa.

Dạo này cô học cũng được nhiều cái hư ha? Nói một còn dám cãi một cơ đấy.
“Chỉ Nhu cô đừng nói như thế chứ? Với cả cô cũng không biết giữ cho bản thân một chút sĩ diện hay sao mà lại tọc mạch thế.” Lâm Bảo Minh lên tiếng.
“Chắc là cô có sĩ diện ha? Đi cướp chồng rồi còn dám vênh váo.” Cô bĩu môi đáp, sau đó quay lại tiếp tục quan sát chậu cây bên cạnh.

Tay cô không ngừng cắt tỉa cái cây bên cạnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương