Tiêm Bạch Thâm Uyên
Chương 34: Tòa thành hủy diệt

Andrew dùng chân giẫm lên cổ họng Allen, gần như tước đoạt toàn bộ không khí của hắn. Cảm giác người bên dưới hao mòn gần hết sức lực, Andrew ngồi trên ngực Allen, bóp hai gò má ép buộc hắn há miệng, nhét phân thân của mình vào trong miệng Allen.

Súng lục S&W lại lần nữa nhắm vào điểm trí mạng của Mike, dù làm vậy rất phiền phức, nhưng vì an toàn bản thân, Andrew cũng không muốn lơ là cảnh giác, thời gian dài không thể cương lên khiến gã phát cáu, chỉ có thể ra vào trong miệng Allen, nhìn thấy Allen tuy rằng chật vật nuốt nhả dục vọng của mình, nhưng không hề nhắm mắt.

Hắn dùng ánh mắt khiến người phát rét nhìn gã, chằm chằm khiến lông tóc toàn thân gã đều dựng đứng. Andrew nắm tóc buộc hắn gia tăng tốc độ: “Ai cho ngươi nhìn ta như vậy, nhắm mắt lại, bằng không ta đập nát nó.”

Gã không muốn nhìn thấy ánh mắt Allen, đôi ngươi kia thật sự khiến gã sợ hãi, nhưng cảm giác sợ hãi kỳ lạ này lại khiến gã bừng bừng hưng phấn, cảm thấy mình dần dần cương lên bên trong khoang miệng ấm nóng của Allen.

“Ngươi thực sự quá tuyệt vời.”

Gã hút khí, nhìn nước bọt tràn ra khóe miệng Allen, nghe thấy tiếng nôn khan phát ra từ trong yết hầu hắn.

Allen ngửi thấy mùi vị tanh hôi truyền từ hạ thể Andrew, hắn gần như không thể hít thở, nhưng cũng không muốn để lộ dáng vẻ khổ sở.

Hắn dù khẩu giao cho Andrew, nhưng không muốn mang lại khoái cảm tinh thần nào cho gã.

Andrew xỏ xuyên càng lúc càng mãnh liệt, Allen cảm giác phân thân sưng tấy của gã lập tức muốn phát tiết, hắn thậm chí muốn cắn đứt nó.

Nhưng Andrew dù cho đạt đến cao trào cũng không chịu buông ngón tay khỏi cò súng thường xuyên nhắc nhở hắn không được manh động, Allen thậm chí lo sợ gã hưng phấn quá độ mà bóp cò.

Một lần dâng trào phát tiết, Andrew thỏa mãn nhìn Allen chậm rãi nuốt xuống tinh dịch của gã, nếu không phải vì đôi mắt nguy hiểm kia luôn chòng chọc nhìn mình, gã nhất định sẽ cảm thấy khoái cảm chinh phục lan tỏa khắp tứ chi bách hài.

Allen căn bản không để tâm gã làm cái gì.

Hắn cũng không như Mike để lộ vẻ mặt khuất nhục, có lẽ do ảo giác đôi mắt màu lam kia mang đến, Andrew trước sau đều cảm thấy Allen đang khinh thường gã, căn bản không thèm đếm xỉa đến gã. Andrew bỗng vỗ gò má hắn, nói: “Ngươi vẫn muốn biết chuyện của Rex Nicholas chứ?”

Trong chớp mắt Andrew bắt gặp hận ý tuôn trào trong mắt Allen, gã khoái trá cười lớn: “Ngươi tại sao hận hắn như vậy? Cho ta biết, hắn đã làm gì ngươi? Cưỡng bức ngươi sao? Trong quân đội chuyện này rất bình thường, chúng ta đều làm vậy với tù binh, bất quá theo ta biết Rex thích phụ nữ, hắn thích lên giường cùng phụ nữ đã có chồng, kể cả đàn bà của anh em mình, nhìn ngươi hận hắn như vậy, hắn cũng lên giường với người phụ nữ của ngươi? Hay là em gái ngươi, hay là, mẹ của ngươi…”

Allen dùng sức vung nắm đấm đánh vào bên má Andrew, gã bất ngờ không kịp đề phòng bị Allen đánh trúng, gã biết mình nói trúng phần nào đó, mặc dù nhìn Allen phản ứng kịch liệt như vậy khiến gã rất sung sướng, nhưng bị đánh trúng đầu cũng không phải chuyện vui vẻ.

Andrew trở tay cho hắn một đấm, đứng dậy ra sức giẫm bắp chân bị thương của hắn, đồng thời giày vò nó thêm mấy cái. Allen phát ra tiếng kêu thảm, hắn mau chóng dừng lại, nhưng lồng ngực phập phồng lên xuống, không ngừng thở dốc.

Hắn thấy Andrew nhấc hai chân mình, muốn thêm một lần nữa, nhưng hắn thật sự nghi ngờ liệu gã có thành công không. Andrew tự nói với bản thân đây là lần cuối cùng, sau khi xong việc lập tức giết hai kẻ này, lễ cuồng hoan của gã đến đây kết thúc.

Hậu huyệt Allen sạch sẽ chặt chẽ, Andrew gần như không cách nào chen ngón tay mình vào được. Gã tách bắp đùi Allen, thưởng thức phong cảnh bên trong, tay cầm súng hơi xê dịch ra khỏi Mike.

Nhưng Allen vẫn bất động.

Hắn nhìn sắc mặt Andrew, cảm thấy gã bắt đầu dùng ngón tay cắm vào phía sau mình, một loại đau đớn khó hiểu lại khác thường truyền thẳng đến từ phía sau. Andrew rất nhanh rút ngón tay ra, một tay thủ dâm, gần như gấp rút mà thô bạo cưỡng ép bản thân cương lên lần nữa, không ngờ gã lại làm được.

Andrew dịu lại hô hấp hỗn loạn của mình, dùng tay đỡ phân thân vừa mới cương được một chút của gã, thử rất nhiều lần mới có thể đẩy nó vào trong tiểu huyệt chặt chẽ của Allen, không cần bất kỳ tiền hí nào, Andrew cười nói: “Cưng à, ta muốn lập tức đâm thủng ngươi.”

Bụng gã thắt lại, dùng sức lực toàn thân hung bạo tiến vào nơi sâu nhất trong Allen.

Huyết nhục non mềm lập tức bị xé rách, máu tươi bắn ra.

Thân thể Allen kịch liệt run lên, hắn đột ngột vươn tay tóm cổ tay cầm súng của Andrew.

Andrew vì cần dùng lực đâm xuyên, hai tay nắm chặt chân Allen, tay gã không cách nào dùng súng nhắm vào Mike.

Allen siết chặt cổ tay gã, sức lực mãnh mẽ đến mức khiến người kinh ngạc, xương tay Andrew vang lên âm thanh răng rắc, mau chóng hét lên một tiếng đau đớn, ngón tay nới lỏng. dương v*t của gã vẫn nằm trong cơ thể Allen, súng lục rơi xuống đất, phát ra âm thanh đánh động tinh thần.

Allen dùng chân không bị thương một cước đá văng gã. Đầu Andrew va vào vách đá, vang lên âm thanh gần như nứt vỡ, nháy mắt ngã xuống. Allen mau chóng nhặt khẩu súng trên mặt đất, nhắm vào đầu gối gã bắn liên tục hai phát đạn. Andrew điên cuồng thét một hồi rồi lập tức mất đi ý thức.

Allen phun một ngụm nước bọt còn lẫn tinh dịch và máu xuống đất, hắn ra sức chà khóe miệng, dùng tay chống đỡ thân thể đi đến bên cạnh Mike.

“Mike, tỉnh lại.”

Hắn vỗ mặt Mike, nhìn bộ dạng bên dưới không ngừng chảy máu của y, lập tức phẫn nộ chĩa nòng súng về phía Andrew đang bất tỉnh. Nhưng qua một lát, ngón tay Allen buông khỏi cò súng, xoay người tiếp tục lay tỉnh Mike.

Gã đàn ông này phải giao cho y xử trí, đây là giao ước của bọn họ.

Mặc dù hắn rất muốn xả hết đạn vào trong người gã, nhưng lại không muốn phá hoại giao ước với Mike.

“Mau tỉnh lại, không sao rồi, Mike, tôi đưa anh đến bệnh viện.”

Hắn ôm lấy Mike, không ngừng muốn lay gọi ý thức của y.

Allen vẫn chưa nghĩ được phải làm sao rời khỏi chỗ này đi đến thị trấn gần nhất, phiền phức của hắn còn cả một đống lớn, nhưng hắn tạm thời không muốn suy nghĩ, chỉ muốn ôm chặt cơ thể trần trụi của Mike.

“Kết thúc rồi.”

Cái ôm chặt của hắn lay Mike tỉnh lại, y nhìn xung quanh, yếu ớt vươn cánh tay luồn qua dưới tay Allen ôm choàng lấy bờ vai rộng của hắn.

“Kết thúc kinh điển theo kiểu Hollywood…”

Mike vì câu nói của hắn mà bật cười, Allen theo thói quen vùi mình vào hõm cổ Mike.

Mike giống như anh em nhất tâm đồng thể với hắn, bạn của hắn, người yêu của hắn.

Là đồng tính luyến ái cũng được, là gì cũng được.

Rốt cuộc, hắn chưa từng cảm thấy cuộc sống đẹp đẽ lại toàn vẹn như lúc này.

“Mission clear.” Allen cọ cọ cổ Mike: “Tôi có ba vạn tiền thù lao, Andrew Keith giao cho anh, cảnh quan tiên sinh, có muốn cùng tôi đi nghỉ phép ở bãi biển cát trắng không?”

“Đó là thiên đường của người có tiền, tiền lương của tôi không đủ để tiêu xài.”

“Không sao cả, anh không cần bỏ tiền.” Allen hôn vành tai y, ghé vào tai y thấp giọng nói: “Bởi vì bạn đường của anh là một tấm chi phiếu trống.”

“Cũng phải đợi sau khi mở phiên tòa thẩm tra xử lý, tôi không được nghỉ phép.”

“Được thôi, tôi có chính là thời gian, tôi sẽ đợi anh, tiện thể giúp anh làm chứng trên tòa.”

“Anh đang đùa sao, nếu vậy anh sẽ bị tống vào tù như Andrew mất.”

Bọn họ trao nụ hôn cho đối phương, không ai nghĩ đến chuyện dư thừa.

“Có thể đứng lên không?”

“Câu này nên hỏi anh mới phải.”

Allen bám vách đá đứng dậy, đứng vững bằng một chân, sau đó đưa tay đỡ Mike đứng lên. Cả hai đều bị thương rất nặng, nhưng không hề ảnh hưởng đến niềm vui thắng lợi.

Cha nói, không có thứ nào thời gian không thể mài mòn.

Nước mắt sẽ cạn.

Vết thương sẽ lành.

Tội nghiệt phạm phải sẽ phai nhạt gột rửa theo dòng thời gian.

Chúa của ta tha thứ cho những người vô tình phạm tội, chỉ cần bọn họ bằng lòng hối cải.

Mike và Allen dìu đỡ lẫn nhau, bọn họ cần phải như vậy mới có thể rời khỏi nơi này.

Một trải nghiệm diệu kỳ.

Allen nói: “Đây là một lần đáng để lưu giữ.”

Hắn vui vẻ cười lớn, trong đôi mắt lam tràn ngập ý cười hồn nhiên.

“Nhưng đừng mang cả Andrew Keith vào, đó quả thực không thể chịu nổi.”

Thanh âm Mike vừa dứt, tiếng súng nổ chợt vang lên, Allen đứng bên cạnh y cơ thể thoáng chao đảo. Cả hai giương mắt nhìn đối phương, trong mắt Allen lộ vẻ bất ngờ. Hắn mở to mắt nhìn Mike, trong đôi mắt kinh hoàng của Mike, hắn ngã xuống.

Cơ thể vẫn mang độ ấm nghiêng về phía trước, ngã nhào vào lòng Mike, nhưng Mike không cách nào thừa nhận sức nặng của hắn mà đồng thời ngã xuống. Trong khoảnh khắc đó, Mike thấy Andrew Keith hai chân chảy đầy máu, trong tay cầm một khẩu súng dao găm, viên đạn duy nhất đã bắn vào cơ thể Allen.

“Ha… Ha ha… Ha ha ha…”

Andrew điên cuồng cười, cổ họng gã khàn đặc, không nghe được rốt cuộc đang hưng phấn hay tuyệt vọng, gã vừa cười vừa nghe Mike kích động gào gọi.

“Allen, Allen —— “

Mike dùng sức lay gọi thân thể không chút phản ứng kia, trong đầu ầm ầm vang dội, y nghe thấy âm thanh thành phố đang phá hủy, tường thành cùng kiến trúc ầm ầm đổ sập.

“Hắn chết rồi, cảnh quan.”

Andrew như điên loạn nhìn y: “Hắn đã chết rồi, là ta giết hắn, bắt ta đi, cảnh quan tiên sinh, thật thú vị, ha ha ha…”

Mike vẫn bất động quỳ gối tại chỗ, y cảm thấy thân thể Allen có lẽ thực sự sẽ không động đậy lần nữa, nhưng đây quả thực như đang nằm mơ.

“Không đâu, anh ta vừa rồi vẫn còn nói chuyện.”

“Hắn chết rồi.”

“Ngươi câm miệng.”

Mike nhặt súng của mình trên mặt đất, một sức lực không tưởng chi phối y, đứng phắt dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Andrew.

“Làm sao vậy? Cảnh quan.” Sắc thái điên cuồng trên gương mặt Andrew khác biệt rõ rệt vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Mike: “Ngươi không phải luôn muốn đưa ta vào tù sao, đến còng ta lại nào.”

Mike nhấc súng chĩa vào hắn.

Andrew thất thanh cười lớn, gã nói: “Ngươi sẽ không nổ súng, ngươi là cảnh sát tốt, ngươi muốn thấy ta chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

Gã như một tên điên không biết mình đang nói gì, Mike lạnh lẽo nhìn gã.

Y dùng giọng nói lạ lẫm lại xa xăm nói với Andrew: “Cuộc đời nghề nghiệp của Mike Elvis cảnh quan đến đây kết thúc.”

“Păng” một tiếng, tiếng súng lại vang lên lần nữa, hai phát đạn cuối cùng đều ghim thẳng vào đầu Andrew, con mắt gã lồi ra, nét điên cuồng khắc sâu trên gương mặt. Tay Mike vẫn lơ lửng giữa không trung, không nghe thấy xung quanh vẫn còn tiếng hô hấp của người sống.

Cả thế giới hoàn toàn sụp đổ trong không gian tĩnh lặng tuyệt vọng lại điên cuồng này.

Y quay lại bên cạnh Allen, hy vọng hắn có thể mở mắt một lần nữa, nhưng Allen không hề có động tĩnh nào.

“Không.”

Y ra sức ôm lấy hắn, đặt đầu hắn vào hõm cổ mình: “Đừng như vậy.”

Mike cọ lên mặt Allen, hôn môi hắn, hy vọng Allen có thể cho y chút phản ứng, thế nhưng, rốt cuộc vẫn không xuất hiện kỳ tích. Bên ngoài chợt truyền đến âm thanh phành phạch, dường như là tiếng trực thăng đang áp sát.

Mike ngẩng đầu, đó là âm thanh cứu viện đến sao?

Y biết chỉ cần mình ra khỏi đây để bọn họ trông thấy thì sẽ được cứu.

Nhưng còn sau đó?

Y sẽ quay lại bên cạnh Oscar, quay lại cuộc sống thường nhật của y, y vẫn sẽ là Mike Elvis cảnh quan như trước đây, thậm chí vì vậy mà được thăng chức. Sau đó lãng quên Allen Scott, một sát thủ sống trong thế giới vô hình?

Không, y không muốn vậy.

Tất cả đều là lỗi của y, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Allen y luôn sai lầm cho đến hiện tại.

Không có việc nào đúng đắn, cũng không thể bù đắp và xoay chuyển.

Mike nhìn bầu trời, y chậm rãi cúi đầu, khẽ khàng hôn lên đôi môi lạnh giá của Allen, y cảm giác đôi môi mình đang run rẩy, nước mắt rơi trên gương mặt Allen lăn xuống mặt đất.

Mike đứng dậy, rời khỏi thế giới sụp đổ này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương