Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ
-
Chương 8: Cây mọc trong lòng đất
Judy đổ đầy thức ăn cho chó vào trong hộp sắt, ngồi sau quầy nhìn cún con ăn.
Hộp sắt này vốn để đựng đạn, Judy cẩn thận lót vài tờ giấy ăn đẹp đẽ dưới đáy hộp, đạn được lấy ra đều xếp chồng đặt trong ngăn kéo dưới quầy.
Quentin bưng khay thức ăn từ dưới tầng hầm lên, Judy hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Quentin đi đến, lặng lẽ bảo cô nhìn bữa trưa chỉ động mấy miếng, vẻ lo lắng tràn đầy trong ánh mắt, Judy nói: “Đáng ra nên để anh ấy tới trông cún con ăn trưa.”
“Cô có muốn đi xem thử anh ta không?”
Quentin cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Anh ta dường như rất buồn phiền.”
Judy cũng không đáp, tiếp tục nhìn cún con đang hết mình ngấu nghiến thức ăn trong hộp sắt. Lúc sau cô mới lên tiếng: “Đừng làm phiền anh ấy.”
Quentin bưng khay đi. Khoảng chừng sau mười mấy phút, cô nghe thấy có tiếng bước chân, Luppy từ cầu thang đi lên. Y đã đổi áo sơ mi bằng lụa và váy ngắn màu đen, mái tóc xoăn vàng buộc ở đằng sau, sắc mặt có phần tiều tụy do bị mất ngủ mấy ngày liền, nhưng vẫn xinh đẹp khiến người ngỡ ngàng.
Judy nhìn y, Luppy nói: “Anh ra ngoài một lát.”
Nhìn y đẩy cánh cửa thủy tinh đi ra ngoài, Judy chờ y đi tới bên đường rồi, lập tức quay đầu gọi: “Quentin, anh ra đây, mau bám theo Luppy.”
Quentin vội vàng đi ra, cầm theo áo khoác, gã và Judy đều có phần khó tin, có cả vài liên tưởng sinh động không mấy hay ho. Từ khi có cửa hàng mô hình Constance, Luppy chưa từng bước ra cửa chính, cũng chưa từng xuất hiện trong tiệm, nếu như y muốn ra ngoài, càng có nhiều lựa chọn hơn.
Quentin bám theo y đi qua hai con đường, Luppy ở trong một con hẻm nhỏ, trên con đường dài mà một người cao lớn hơn một mét tám không thể nào chui lọt, xoay người chặn gã lại.
“Đừng bám theo tôi, Quentin.”
“Judy bảo tôi đi theo anh.”
“Cho dù là ai, cũng đừng đi theo tôi.”
Quentin bất động tại chỗ, cho dù gã cương quyết đi theo, Luppy cũng sẽ vứt bỏ gã, trong chớp mắt, người trước mặt đã không thấy đâu.
Trong ngõ nhỏ ẩm ướt, đám quạ đen đang chọc thủng những túi rác chất cao, tìm kiếm thức ăn bên trong. Đây là thành phố giàu nghèo cách biệt, đám lang thang và mèo hoang cùng nhau lặng lẽ tranh giành đồ ăn, kẻ có tiền thì mỗi ngày ngồi nhìn tốc độ tăng trưởng chứng khoán mấy trăm vạn trở lên trong các cao ốc nhà lầu. Luppy sinh ra ở thành phố này, y không phải kẻ lang thang, chẳng qua cũng từng có đoạn thời gian còn cơ cực hơn cả bọn họ, nhưng giờ đây tài sản của y đã vượt xa đám người ngồi trong nhà kính cao tầng kia.
Luppy không giống đám buôn bán tin tức luôn coi mình là nhất đấy, cho rằng thêu dệt mạng lưới tình báo dày đặc giống như mạng nhện thì có thể chễm chệ ngồi mát ăn bát vàng. Hệ thống của y là một cái cây, cành lá rậm rạp rễ cây cắm sâu, hơn nữa cây biết sinh trưởng, biết tự mình hoàn thiện, mạng nhện thì không, mạng nhện sẽ không ngừng bị đâm thủng phá hoại, lúc cần thì bù đắp sửa chữa. Y khá thỏa mãn với hệ thống như vậy, trên thực tế quả thật thu được lợi ích không nhỏ, đại thụ hấp thu chất dinh dưỡng từ trong lòng đất, phát triển ở trên mặt đất, khiến cành lá có thể vươn rộng đến nơi càng cao càng xa hơn. Hệ thống tốt đẹp này vẫn luôn vận hành hoàn mỹ, nhưng đột nhiên, đứt gãy gián đoạn. Đây là nội dung Luppy không cho Mike biết, bởi vì y không nhận được tin tức ngọn cây truyền tới, giống như thân cây bị chém một rìa dã man, ngắt quãng sự vận chuyển các mạch phức tạp, càng làm cho người khác bất an hơn là, y không tìm thấy vết thương nằm ở đâu.
Cảm giác không nắm chắc thật khó chịu, mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, thỉnh thoảng dựa vào thuốc ngủ để thiếp đi một hai tiếng đồng hồ, Luppy cảm thấy kẻ địch của y đã biến thành một hình ảnh rõ ràng – một bóng đen cầm chiếc rìu lớn.
Sau khi tỉnh lại, khoác bộ trang phục như đồ tang đen tuyền từ đầu tới đuôi, dưới ánh nắng tươi rói bước vào quán bar Tâm Trái Đất.
Quán bar không có cửa sổ, đóng cửa một cái sẽ không phân biệt được ngày hay đêm, bên trong đặc biệt yên tĩnh, so sánh với những chỗ vàng thau lẫn lộn luôn tràn ngập ma túy, mùi mồ hôi và nước hoa, nơi đây càng giống như một phần mộ lặng lẽ. Mười mấy bóng đen ngồi trong bóng tối, Luppy xuất hiện, bọn họ đều quay đầu lại nhìn y.
Luppy đi đến trước quầy bar, bartender đang chơi bài, thấy y tới, bèn lấy một chiếc ly được lau bóng loáng không dính lấy hạt bụi ở trên giá xuống, rót phân nửa ly rượu Tequila. Ánh mắt bartender vẫn không tiếp xúc với y, một lòng chăm chú xốc bài. Đây là nơi trao đổi mua bán tình báo liên hệ tin tức, nhưng Luppy chỉ từng đến một lần, y khinh thường chuyện chung đụng với những kẻ chỉ dựa vào rỉ thầm tai nhau để có được tin tức và dùng lời bóng gió để tung tin đồn. Khi y bước vào quán bar, đống máy truyền tin lập tức dừng lại, mặc dù bọn họ có thể không cùng đẳng cấp, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra y. Trong giới này không ai không biết không ai không rõ nhà Troisi, đối với một người xưa nay vẫn luôn cao ngạo như Luppy, cũng bởi vì lần đến đây bất ngờ này mà gặp phải nhiều tiếng cười trào phúng.
Luppy không thèm quan tâm những bóng đen giễu cợt kia, y chủ động thâm nhập vào sâu dưới tầng ngầm chính là muốn từ phần gốc điều tra phần đứt gãy.
“Tôi muốn tìm người làm vườn.”
“Hắn không có ở đây.”
Bartender lật một con Át Bích: “Mấy tháng gần đây cũng không có tin tức của hắn.”
“Tôi biết tối qua hắn còn xuất hiện ở đây.” Luppy nói, “Ngồi ở chỗ này, đánh cược một ván Black Jack với cậu, thắng được ba trăm đô và một bình rượu Rum.”
Bartender nói: “Vậy thì sao nào? Nếu anh đã biết hắn đang trốn anh, thì không nên tìm hắn nữa.”
“Connor, cậu lần nào cũng giấu hắn ở trong hầm rượu, kẻ thù của hắn nhiều lắm đấy, cậu có muốn tôi công bố bí mật này không?”
Bartender cuối cùng ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, ném bộ bài trong tay, nhấc điện thoại kiểu cũ đồng thời bấm một dãy số, chuyển ống nghe sang cho hắn.
“Jade, hi vọng là cậu.”
Người đối diện do dự chốc lát, cảm nhận được hắn ta lúc nào cũng như chuẩn bị cúp máy. Luppy cảnh cáo: “Đừng hòng ngắt máy, nếu nói chuyện khiến cậu hoảng sợ, thì cậu còn trụ được trong giới này bao lâu nữa hả.”
Đối phương nói: “Luppy, tôi không thể nói cho anh điều gì được cả.”
“Tôi cũng không chất vấn cậu.”
“Vậy sao anh lại muốn gọi điện cho tôi?” Người làm vườn có vẻ như rất buồn bực.
Luppy hơi ngừng lại, phát hiện chỗ khó xử của đối phương, y bèn thay đổi chủ ý:
“Tôi muốn biết cậu còn sống hay không.”
Dứt lời y gác ống nghe xuống giá điện thoại, cầm ly thủy tinh trên bàn, một hơi uống cạn, rút một lá bài trong tay bartender Connor.
Lá Joker màu đỏ.
Luppy xoay ngược lá bài, để gương mặt hề mỉm cười quái dị xoay về hướng Connor: “Nhìn xem, đây là gì?”
Bartender sắc mặt không đổi nói: “Là lá Joker, lá bài chủ.”
Luppy đặt lá bài xuống mặt bàn, ánh mắt chằm chằm nhìn Connor: “Tôi biết quy tắc ở đây, thậm chí còn biết rõ hơn bất kỳ ai ở nơi này, cho nên nếu các người không muốn nói, tốt nhất vĩnh viễn giữ kín miệng mình đi.”
Y thả tờ tiền giấy, rời khỏi quầy bar đi ra ngoài cửa.
Luppy không thất vọng, chí ít đối với hai chữ “chờ mong” y vẫn luôn duy trì quan điểm tuyệt đối không được lạc quan ── chưa từng suy nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng, cũng chưa từng chỉ ngồi im chờ trời sập xuống. Y không như vài người lúc gặp khó khăn sẽ không ngừng tự an ủi bản thân, cho rằng mọi chuyện vẫn chưa tệ lắm, ngược lại y suy tính đủ loại suy nghĩ xấu nhất.
Xem ra vết thương vẫn đang không ngừng lan rộng.
Là một kẻ buôn bán tình báo, không có tin tức chính xác, cũng giống như động vật mất đi bốn chân và năng lực chạy trốn trên thảo nguyên mạnh được yếu thua này, chỉ có thể đợi người làm thịt. Khiến y lo lắng nhất chính là, một khi hệ thống tình báo xuất hiện lỗ hổng không rõ, có thể xảy ra nguy hiểm khó lòng tưởng tượng, chẳng hạn như chiếc xe BMW màu xám tự xưng “anh Jones” xuất hiện trước đó kia. Đối thủ chẳng những biết kế hoạch của y thậm chí có được khẩu lệnh tạm thời đặt ra, tuy rằng tin tức sau đó cho biết, bọn chúng cũng không thành công, nhưng sự bất ngờ ngoài ý muốn thế này cũng làm cho y toát cả mồ hôi lạnh.
Không, tuyệt đối không phải là bất ngờ. Luppy cúi đầu nhìn mặt đường ẩm ướt, trong hẻm nhỏ khắp nơi là rác rưởi, khăn giấy đã dùng, đồ ăn nhanh rơi vãi trong túi giấy, vỏ hoa quả… Y bắt đầu do dự, không biết có nên đi nơi khác thử vận may hay không, nếu người làm vườn trốn tránh không gặp y, vậy thì có đi nơi khác cũng chỉ có kết quả tương tự.
Khi y thả hồn đi về hướng giao lộ, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp ngay sau đó một cánh tay to lớn đè xuống bả vai của y, mu bàn tay mọc đầy lông tơ rám nắng, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn vàng ròng hình lục giác. Luppy liếc mắt nhìn gã, gương mặt chủ nhân cánh tay này cũng mọc đầy lông lá, đôi mắt hõm sâu trong hốc mắt, lỗ mũi cực to, gã so với người thường còn cao hơn nửa cái đầu. Luppy đứng trước mặt gã đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn.
“Lâu rồi không gặp.”
“Kloza.”
“Còn nhớ anh à?”
Luppy xoay người nhìn gã, Kloza Rookes vươn cánh tay còn lại, hai tay như gọng kìm nắm chặt vai y nói: “Cuối cùng em cũng chịu chui khỏi cái ổ của em ra ngoài phơi nắng sao, cảm thấy ánh nắng hôm nay thế nào, sắc mặt em hình như không tốt lắm.”
Cánh tay đầy lông lá kia như muốn vuốt gò má Luppy. Luppy né tránh, ánh nhìn thẳng tắp gương mặt vẫn còn mang nét dã nhân của gã. Kẻ không rõ chân tướng sẽ cho rằng Kloza Rookes là người đá đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, trên thực tế thì gã lại là một thành viên quan trọng của mạng lưới tình báo thế giới ngầm.
Tổ chức tình báo giống như tổ ong dựa vào buôn bán tin tức để sinh sống, thành viên trải rộng khắp nơi trên thế giới, có khi chính phủ cũng sẽ dùng tiền để mua tin tức của bọn họ. Kloza cúi đầu nhìn Luppy, khuôn miệng mỉm cười, nhưng lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Gặp cản trở ở Tâm Trái Đất sao?”
“Tôi không nhìn thấy anh ở đó.”
Thái độ khinh khi của Luppy khiến người khác phát cáu, y nói: “Tôi không ngờ anh lại ở chung với bọn tung tin đồn nhảm kia, các người mở hội đọc sách hả?”
Kloza há miệng cười lớn, vui vẻ nói: “Miệng lưỡi của em vẫn độc như ngày nào, tôi cũng không dám chọc giận em. Không ngờ có ngày lại gặp được em trên đường thế này.”
Ánh mắt gã bâng quơ quét dọc một hồi, cuối cùng dừng lại trên ngực Luppy, làn da trắng nõn bên dưới lớp áo màu đen khiến gã phải nuốt nước bọt.
“Em gặp khó khăn gì à?” Gã hỏi, “Có lẽ tôi giúp được em.”
“Anh cảm thấy giúp được gì cho tôi?”
Luppy bị đôi tay to tướng của gã đẩy lùi về sau một bước, sau lưng là mặt tường buốt lạnh, Kloza dùng hai tay làm nhà tù, giam cầm không cho y dễ dàng rời khỏi.
“Tôi có thể cho em biết vài tin tức, hoặc là cho em vài lời khuyến cáo nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Đừng phí công vô ích, bây giờ không ai dám nói thật với em đâu, trao đổi và liên hệ giữa các đường dây cũng sẽ nhanh chóng gián đoạn, đến lúc đó em sẽ trắng tay.”
“Là ai nói cho anh như vậy?”
“Luppy, lúc trước em rất ít khi đặt câu hỏi, bởi vì thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, trả lời câu hỏi thì phải lấy tiền, đó là tôn chỉ trước nay của em, nhưng sao em lại cho rằng có thể lấy được đáp án miễn phí từ tôi chứ?”
Luppy không hất văng bàn tay mó tới mó lui của gã, lòng bàn tay thô ráp đụng chạm phần ngực, kinh ngạc cặp vú xinh xắn đẹp đẽ này lại có phản ứng tự nhiên trước kích thích.
“Em tạo cho mình cơ thể tốt đấy.” Kloza nói.
“Năm đó Evan Cecil làm chuyện gì với em tôi đều rõ hết, hắn đúng là tên khốn nạn đáng chết.”
Luppy nói: “Chẳng lẽ anh không phải sao?”
“Ít nhất tôi sẽ không gọi nhiều người như vậy, rồi làm đầu sỏ trên chuyện khó lòng mở miệng kia, có phải không? Đây là chuyện riêng, vui sướng, điên cuồng. Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, tôi đã dùng chút biện pháp nho nhỏ, gửi một số bí mật be bé của Evan đến hòm thư cục cảnh sát, cuộc sống của hắn về sau không còn dễ chịu nữa.”
Luppy hồi tưởng lại cái người đầu tóc rối bù, dưới mắt có vết sẹo kia, tuy rằng y đã không còn nhớ rõ diện mạo của Evan Cecil, nhưng Evan quả thật cũng không được sống dễ chịu. Bây giờ hắn ta có khi nằm ở trong phần mộ cô đơn nào đó rồi?
“Anh muốn tôi cảm ơn anh à?”
“Tất nhiên không rồi, người như chúng ta để tâm làm gì mấy thứ lời cảm ơn này.” Kloza nói.
“Hơn nữa em còn làm tốt hơn tôi nhiều.”
Gã cúi cái đầu to tướng, thì thầm bên tai Luppy: “Em giết hắn rồi, rất tuyệt.”
Bàn tay to lớn kia bỗng trượt xuống, luồn vào trong quần áo Luppy, đối với một tên dê xồm thân cao hơn một mét chín như gã, động tác có thể gọi là khéo léo, thoắt cái đã luồn vào trong quần lót, xoa nắn khí quan mềm rũ. Luppy gạt gã ra, Kloza mỉm cười nói: “Nếu em bằng lòng, tôi sẽ giúp em.”
“Anh nói giúp tôi hai lần rồi đấy.”
Luppy vừa nói, vừa sửa sang lại chiếc váy bị gã kéo lên tới tận bắp đùi, vuốt phẳng nếp nhăn: “Bây giờ xem ra tôi đã sa sút tới mức phải bán thân để đổi lấy tin tức rồi sao?”
“Đương nhiên không rồi.”
Kloza nói, trong ánh mắt của gã lại hàm chứa từ “Nhưng mà” ── Nhưng mà sẽ mau thôi, thời khắc đó sẽ không xa lắm đâu. Gã rút tấm danh thiếp trong túi ra, bên trên có ghi địa chỉ của một tòa nhà cao tầng.
“Em có thể đến đây tìm tôi, nếu em thay đổi chủ ý, tôi hoan nghênh mọi lúc.”
Quả thật là hấp dẫn trí mạng, Kloza yêu thích phụ nữ xinh đẹp, cũng thường xuyên chơi trò đồng tính luyến ái, nếu có thể, Luppy chính là đối tượng hoàn mỹ, y kiêu ngạo, khinh thường tất cả, hôm nay đã sắp cùng đường, bảo y ở trên giường nhỏ nhẹ cầu xin trợ giúp khiến người ta hưng phấn làm sao.
Kloza nhét danh thiếp vào trong áo sơ mi Luppy, ra hiệu gọi điện cho tôi nhé, sau đó vô cùng tin tưởng bỏ đi.
Luppy tiếp tục đi trên con đường vừa rồi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, xuyên qua hai con phố, đi vào một con đường nhỏ, lôi tấm danh thiếp vẫn còn mang mùi nước hoa kia, ném vào trong thùng thư ngoài cửa phòng khám bệnh lây truyền qua đường tình dục.
Hộp sắt này vốn để đựng đạn, Judy cẩn thận lót vài tờ giấy ăn đẹp đẽ dưới đáy hộp, đạn được lấy ra đều xếp chồng đặt trong ngăn kéo dưới quầy.
Quentin bưng khay thức ăn từ dưới tầng hầm lên, Judy hỏi: “Anh ấy sao rồi?”
Quentin đi đến, lặng lẽ bảo cô nhìn bữa trưa chỉ động mấy miếng, vẻ lo lắng tràn đầy trong ánh mắt, Judy nói: “Đáng ra nên để anh ấy tới trông cún con ăn trưa.”
“Cô có muốn đi xem thử anh ta không?”
Quentin cuối cùng không nhịn được mở miệng: “Anh ta dường như rất buồn phiền.”
Judy cũng không đáp, tiếp tục nhìn cún con đang hết mình ngấu nghiến thức ăn trong hộp sắt. Lúc sau cô mới lên tiếng: “Đừng làm phiền anh ấy.”
Quentin bưng khay đi. Khoảng chừng sau mười mấy phút, cô nghe thấy có tiếng bước chân, Luppy từ cầu thang đi lên. Y đã đổi áo sơ mi bằng lụa và váy ngắn màu đen, mái tóc xoăn vàng buộc ở đằng sau, sắc mặt có phần tiều tụy do bị mất ngủ mấy ngày liền, nhưng vẫn xinh đẹp khiến người ngỡ ngàng.
Judy nhìn y, Luppy nói: “Anh ra ngoài một lát.”
Nhìn y đẩy cánh cửa thủy tinh đi ra ngoài, Judy chờ y đi tới bên đường rồi, lập tức quay đầu gọi: “Quentin, anh ra đây, mau bám theo Luppy.”
Quentin vội vàng đi ra, cầm theo áo khoác, gã và Judy đều có phần khó tin, có cả vài liên tưởng sinh động không mấy hay ho. Từ khi có cửa hàng mô hình Constance, Luppy chưa từng bước ra cửa chính, cũng chưa từng xuất hiện trong tiệm, nếu như y muốn ra ngoài, càng có nhiều lựa chọn hơn.
Quentin bám theo y đi qua hai con đường, Luppy ở trong một con hẻm nhỏ, trên con đường dài mà một người cao lớn hơn một mét tám không thể nào chui lọt, xoay người chặn gã lại.
“Đừng bám theo tôi, Quentin.”
“Judy bảo tôi đi theo anh.”
“Cho dù là ai, cũng đừng đi theo tôi.”
Quentin bất động tại chỗ, cho dù gã cương quyết đi theo, Luppy cũng sẽ vứt bỏ gã, trong chớp mắt, người trước mặt đã không thấy đâu.
Trong ngõ nhỏ ẩm ướt, đám quạ đen đang chọc thủng những túi rác chất cao, tìm kiếm thức ăn bên trong. Đây là thành phố giàu nghèo cách biệt, đám lang thang và mèo hoang cùng nhau lặng lẽ tranh giành đồ ăn, kẻ có tiền thì mỗi ngày ngồi nhìn tốc độ tăng trưởng chứng khoán mấy trăm vạn trở lên trong các cao ốc nhà lầu. Luppy sinh ra ở thành phố này, y không phải kẻ lang thang, chẳng qua cũng từng có đoạn thời gian còn cơ cực hơn cả bọn họ, nhưng giờ đây tài sản của y đã vượt xa đám người ngồi trong nhà kính cao tầng kia.
Luppy không giống đám buôn bán tin tức luôn coi mình là nhất đấy, cho rằng thêu dệt mạng lưới tình báo dày đặc giống như mạng nhện thì có thể chễm chệ ngồi mát ăn bát vàng. Hệ thống của y là một cái cây, cành lá rậm rạp rễ cây cắm sâu, hơn nữa cây biết sinh trưởng, biết tự mình hoàn thiện, mạng nhện thì không, mạng nhện sẽ không ngừng bị đâm thủng phá hoại, lúc cần thì bù đắp sửa chữa. Y khá thỏa mãn với hệ thống như vậy, trên thực tế quả thật thu được lợi ích không nhỏ, đại thụ hấp thu chất dinh dưỡng từ trong lòng đất, phát triển ở trên mặt đất, khiến cành lá có thể vươn rộng đến nơi càng cao càng xa hơn. Hệ thống tốt đẹp này vẫn luôn vận hành hoàn mỹ, nhưng đột nhiên, đứt gãy gián đoạn. Đây là nội dung Luppy không cho Mike biết, bởi vì y không nhận được tin tức ngọn cây truyền tới, giống như thân cây bị chém một rìa dã man, ngắt quãng sự vận chuyển các mạch phức tạp, càng làm cho người khác bất an hơn là, y không tìm thấy vết thương nằm ở đâu.
Cảm giác không nắm chắc thật khó chịu, mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, thỉnh thoảng dựa vào thuốc ngủ để thiếp đi một hai tiếng đồng hồ, Luppy cảm thấy kẻ địch của y đã biến thành một hình ảnh rõ ràng – một bóng đen cầm chiếc rìu lớn.
Sau khi tỉnh lại, khoác bộ trang phục như đồ tang đen tuyền từ đầu tới đuôi, dưới ánh nắng tươi rói bước vào quán bar Tâm Trái Đất.
Quán bar không có cửa sổ, đóng cửa một cái sẽ không phân biệt được ngày hay đêm, bên trong đặc biệt yên tĩnh, so sánh với những chỗ vàng thau lẫn lộn luôn tràn ngập ma túy, mùi mồ hôi và nước hoa, nơi đây càng giống như một phần mộ lặng lẽ. Mười mấy bóng đen ngồi trong bóng tối, Luppy xuất hiện, bọn họ đều quay đầu lại nhìn y.
Luppy đi đến trước quầy bar, bartender đang chơi bài, thấy y tới, bèn lấy một chiếc ly được lau bóng loáng không dính lấy hạt bụi ở trên giá xuống, rót phân nửa ly rượu Tequila. Ánh mắt bartender vẫn không tiếp xúc với y, một lòng chăm chú xốc bài. Đây là nơi trao đổi mua bán tình báo liên hệ tin tức, nhưng Luppy chỉ từng đến một lần, y khinh thường chuyện chung đụng với những kẻ chỉ dựa vào rỉ thầm tai nhau để có được tin tức và dùng lời bóng gió để tung tin đồn. Khi y bước vào quán bar, đống máy truyền tin lập tức dừng lại, mặc dù bọn họ có thể không cùng đẳng cấp, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra y. Trong giới này không ai không biết không ai không rõ nhà Troisi, đối với một người xưa nay vẫn luôn cao ngạo như Luppy, cũng bởi vì lần đến đây bất ngờ này mà gặp phải nhiều tiếng cười trào phúng.
Luppy không thèm quan tâm những bóng đen giễu cợt kia, y chủ động thâm nhập vào sâu dưới tầng ngầm chính là muốn từ phần gốc điều tra phần đứt gãy.
“Tôi muốn tìm người làm vườn.”
“Hắn không có ở đây.”
Bartender lật một con Át Bích: “Mấy tháng gần đây cũng không có tin tức của hắn.”
“Tôi biết tối qua hắn còn xuất hiện ở đây.” Luppy nói, “Ngồi ở chỗ này, đánh cược một ván Black Jack với cậu, thắng được ba trăm đô và một bình rượu Rum.”
Bartender nói: “Vậy thì sao nào? Nếu anh đã biết hắn đang trốn anh, thì không nên tìm hắn nữa.”
“Connor, cậu lần nào cũng giấu hắn ở trong hầm rượu, kẻ thù của hắn nhiều lắm đấy, cậu có muốn tôi công bố bí mật này không?”
Bartender cuối cùng ngẩng đầu trừng mắt nhìn y, ném bộ bài trong tay, nhấc điện thoại kiểu cũ đồng thời bấm một dãy số, chuyển ống nghe sang cho hắn.
“Jade, hi vọng là cậu.”
Người đối diện do dự chốc lát, cảm nhận được hắn ta lúc nào cũng như chuẩn bị cúp máy. Luppy cảnh cáo: “Đừng hòng ngắt máy, nếu nói chuyện khiến cậu hoảng sợ, thì cậu còn trụ được trong giới này bao lâu nữa hả.”
Đối phương nói: “Luppy, tôi không thể nói cho anh điều gì được cả.”
“Tôi cũng không chất vấn cậu.”
“Vậy sao anh lại muốn gọi điện cho tôi?” Người làm vườn có vẻ như rất buồn bực.
Luppy hơi ngừng lại, phát hiện chỗ khó xử của đối phương, y bèn thay đổi chủ ý:
“Tôi muốn biết cậu còn sống hay không.”
Dứt lời y gác ống nghe xuống giá điện thoại, cầm ly thủy tinh trên bàn, một hơi uống cạn, rút một lá bài trong tay bartender Connor.
Lá Joker màu đỏ.
Luppy xoay ngược lá bài, để gương mặt hề mỉm cười quái dị xoay về hướng Connor: “Nhìn xem, đây là gì?”
Bartender sắc mặt không đổi nói: “Là lá Joker, lá bài chủ.”
Luppy đặt lá bài xuống mặt bàn, ánh mắt chằm chằm nhìn Connor: “Tôi biết quy tắc ở đây, thậm chí còn biết rõ hơn bất kỳ ai ở nơi này, cho nên nếu các người không muốn nói, tốt nhất vĩnh viễn giữ kín miệng mình đi.”
Y thả tờ tiền giấy, rời khỏi quầy bar đi ra ngoài cửa.
Luppy không thất vọng, chí ít đối với hai chữ “chờ mong” y vẫn luôn duy trì quan điểm tuyệt đối không được lạc quan ── chưa từng suy nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng, cũng chưa từng chỉ ngồi im chờ trời sập xuống. Y không như vài người lúc gặp khó khăn sẽ không ngừng tự an ủi bản thân, cho rằng mọi chuyện vẫn chưa tệ lắm, ngược lại y suy tính đủ loại suy nghĩ xấu nhất.
Xem ra vết thương vẫn đang không ngừng lan rộng.
Là một kẻ buôn bán tình báo, không có tin tức chính xác, cũng giống như động vật mất đi bốn chân và năng lực chạy trốn trên thảo nguyên mạnh được yếu thua này, chỉ có thể đợi người làm thịt. Khiến y lo lắng nhất chính là, một khi hệ thống tình báo xuất hiện lỗ hổng không rõ, có thể xảy ra nguy hiểm khó lòng tưởng tượng, chẳng hạn như chiếc xe BMW màu xám tự xưng “anh Jones” xuất hiện trước đó kia. Đối thủ chẳng những biết kế hoạch của y thậm chí có được khẩu lệnh tạm thời đặt ra, tuy rằng tin tức sau đó cho biết, bọn chúng cũng không thành công, nhưng sự bất ngờ ngoài ý muốn thế này cũng làm cho y toát cả mồ hôi lạnh.
Không, tuyệt đối không phải là bất ngờ. Luppy cúi đầu nhìn mặt đường ẩm ướt, trong hẻm nhỏ khắp nơi là rác rưởi, khăn giấy đã dùng, đồ ăn nhanh rơi vãi trong túi giấy, vỏ hoa quả… Y bắt đầu do dự, không biết có nên đi nơi khác thử vận may hay không, nếu người làm vườn trốn tránh không gặp y, vậy thì có đi nơi khác cũng chỉ có kết quả tương tự.
Khi y thả hồn đi về hướng giao lộ, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiếp ngay sau đó một cánh tay to lớn đè xuống bả vai của y, mu bàn tay mọc đầy lông tơ rám nắng, ngón trỏ đeo chiếc nhẫn vàng ròng hình lục giác. Luppy liếc mắt nhìn gã, gương mặt chủ nhân cánh tay này cũng mọc đầy lông lá, đôi mắt hõm sâu trong hốc mắt, lỗ mũi cực to, gã so với người thường còn cao hơn nửa cái đầu. Luppy đứng trước mặt gã đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn.
“Lâu rồi không gặp.”
“Kloza.”
“Còn nhớ anh à?”
Luppy xoay người nhìn gã, Kloza Rookes vươn cánh tay còn lại, hai tay như gọng kìm nắm chặt vai y nói: “Cuối cùng em cũng chịu chui khỏi cái ổ của em ra ngoài phơi nắng sao, cảm thấy ánh nắng hôm nay thế nào, sắc mặt em hình như không tốt lắm.”
Cánh tay đầy lông lá kia như muốn vuốt gò má Luppy. Luppy né tránh, ánh nhìn thẳng tắp gương mặt vẫn còn mang nét dã nhân của gã. Kẻ không rõ chân tướng sẽ cho rằng Kloza Rookes là người đá đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, trên thực tế thì gã lại là một thành viên quan trọng của mạng lưới tình báo thế giới ngầm.
Tổ chức tình báo giống như tổ ong dựa vào buôn bán tin tức để sinh sống, thành viên trải rộng khắp nơi trên thế giới, có khi chính phủ cũng sẽ dùng tiền để mua tin tức của bọn họ. Kloza cúi đầu nhìn Luppy, khuôn miệng mỉm cười, nhưng lại giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
“Gặp cản trở ở Tâm Trái Đất sao?”
“Tôi không nhìn thấy anh ở đó.”
Thái độ khinh khi của Luppy khiến người khác phát cáu, y nói: “Tôi không ngờ anh lại ở chung với bọn tung tin đồn nhảm kia, các người mở hội đọc sách hả?”
Kloza há miệng cười lớn, vui vẻ nói: “Miệng lưỡi của em vẫn độc như ngày nào, tôi cũng không dám chọc giận em. Không ngờ có ngày lại gặp được em trên đường thế này.”
Ánh mắt gã bâng quơ quét dọc một hồi, cuối cùng dừng lại trên ngực Luppy, làn da trắng nõn bên dưới lớp áo màu đen khiến gã phải nuốt nước bọt.
“Em gặp khó khăn gì à?” Gã hỏi, “Có lẽ tôi giúp được em.”
“Anh cảm thấy giúp được gì cho tôi?”
Luppy bị đôi tay to tướng của gã đẩy lùi về sau một bước, sau lưng là mặt tường buốt lạnh, Kloza dùng hai tay làm nhà tù, giam cầm không cho y dễ dàng rời khỏi.
“Tôi có thể cho em biết vài tin tức, hoặc là cho em vài lời khuyến cáo nho nhỏ.”
“Nói đi.”
“Đừng phí công vô ích, bây giờ không ai dám nói thật với em đâu, trao đổi và liên hệ giữa các đường dây cũng sẽ nhanh chóng gián đoạn, đến lúc đó em sẽ trắng tay.”
“Là ai nói cho anh như vậy?”
“Luppy, lúc trước em rất ít khi đặt câu hỏi, bởi vì thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, trả lời câu hỏi thì phải lấy tiền, đó là tôn chỉ trước nay của em, nhưng sao em lại cho rằng có thể lấy được đáp án miễn phí từ tôi chứ?”
Luppy không hất văng bàn tay mó tới mó lui của gã, lòng bàn tay thô ráp đụng chạm phần ngực, kinh ngạc cặp vú xinh xắn đẹp đẽ này lại có phản ứng tự nhiên trước kích thích.
“Em tạo cho mình cơ thể tốt đấy.” Kloza nói.
“Năm đó Evan Cecil làm chuyện gì với em tôi đều rõ hết, hắn đúng là tên khốn nạn đáng chết.”
Luppy nói: “Chẳng lẽ anh không phải sao?”
“Ít nhất tôi sẽ không gọi nhiều người như vậy, rồi làm đầu sỏ trên chuyện khó lòng mở miệng kia, có phải không? Đây là chuyện riêng, vui sướng, điên cuồng. Cho nên sau khi chuyện đó xảy ra, tôi đã dùng chút biện pháp nho nhỏ, gửi một số bí mật be bé của Evan đến hòm thư cục cảnh sát, cuộc sống của hắn về sau không còn dễ chịu nữa.”
Luppy hồi tưởng lại cái người đầu tóc rối bù, dưới mắt có vết sẹo kia, tuy rằng y đã không còn nhớ rõ diện mạo của Evan Cecil, nhưng Evan quả thật cũng không được sống dễ chịu. Bây giờ hắn ta có khi nằm ở trong phần mộ cô đơn nào đó rồi?
“Anh muốn tôi cảm ơn anh à?”
“Tất nhiên không rồi, người như chúng ta để tâm làm gì mấy thứ lời cảm ơn này.” Kloza nói.
“Hơn nữa em còn làm tốt hơn tôi nhiều.”
Gã cúi cái đầu to tướng, thì thầm bên tai Luppy: “Em giết hắn rồi, rất tuyệt.”
Bàn tay to lớn kia bỗng trượt xuống, luồn vào trong quần áo Luppy, đối với một tên dê xồm thân cao hơn một mét chín như gã, động tác có thể gọi là khéo léo, thoắt cái đã luồn vào trong quần lót, xoa nắn khí quan mềm rũ. Luppy gạt gã ra, Kloza mỉm cười nói: “Nếu em bằng lòng, tôi sẽ giúp em.”
“Anh nói giúp tôi hai lần rồi đấy.”
Luppy vừa nói, vừa sửa sang lại chiếc váy bị gã kéo lên tới tận bắp đùi, vuốt phẳng nếp nhăn: “Bây giờ xem ra tôi đã sa sút tới mức phải bán thân để đổi lấy tin tức rồi sao?”
“Đương nhiên không rồi.”
Kloza nói, trong ánh mắt của gã lại hàm chứa từ “Nhưng mà” ── Nhưng mà sẽ mau thôi, thời khắc đó sẽ không xa lắm đâu. Gã rút tấm danh thiếp trong túi ra, bên trên có ghi địa chỉ của một tòa nhà cao tầng.
“Em có thể đến đây tìm tôi, nếu em thay đổi chủ ý, tôi hoan nghênh mọi lúc.”
Quả thật là hấp dẫn trí mạng, Kloza yêu thích phụ nữ xinh đẹp, cũng thường xuyên chơi trò đồng tính luyến ái, nếu có thể, Luppy chính là đối tượng hoàn mỹ, y kiêu ngạo, khinh thường tất cả, hôm nay đã sắp cùng đường, bảo y ở trên giường nhỏ nhẹ cầu xin trợ giúp khiến người ta hưng phấn làm sao.
Kloza nhét danh thiếp vào trong áo sơ mi Luppy, ra hiệu gọi điện cho tôi nhé, sau đó vô cùng tin tưởng bỏ đi.
Luppy tiếp tục đi trên con đường vừa rồi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, xuyên qua hai con phố, đi vào một con đường nhỏ, lôi tấm danh thiếp vẫn còn mang mùi nước hoa kia, ném vào trong thùng thư ngoài cửa phòng khám bệnh lây truyền qua đường tình dục.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook