Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ
-
Chương 18: Ngày và đêm
Oscar ngồi trên bậc thang cửa hàng Constance, bên cạnh đặt bình rượu Brandy.
Để tránh bị đánh giá là sâu rượu, Oscar đặc biệt yêu cầu nhân viên bọc thêm túi giấy bên ngoài bình rượu. Hắn mở nắp, nốc một hơi rượu, nhấm nháp miếng sandwich bữa sáng được cắt nhỏ trong túi giấy khác. Cửa hàng mô hình vẫn còn chưa mở cửa, nhưng cũng sắp tới giờ rồi. Gần đây mỗi ngày hắn đều ở đây chực chờ, hai ngày trước, Quentin đánh một trận với hắn, hai bên đều chịu chút thương tích “khiến người bực bội”, nhưng dường như thông qua cuộc vật lộn hơn thua sau một năm gặp lại này, bọn họ chung quy cũng đã đạt được nhận thức chung ── Quentin không còn định đuổi hắn đi nữa, Oscar cũng không phá hoại việc làm ăn của cửa hàng.
Mặt trời vừa mọc, ánh nắng mong manh dịu nhẹ, trước cửa hàng là đường cái thoáng đãng, trên đường rất ít người đi lại, cây cối xum xuê hai bên đường, sắc xanh màu lá lay động nhẹ nhàng trong gió. Đây quả thực là bức tranh làm say lòng người, khó lòng tin rằng bóng tối vừa phủ xuống lại là tội ác và giao dịch phi pháp ở khắp mọi nơi. Cách phía trước hai con hẻm, là bãi xe cũ gọi là “Kark”, chủ nhân bãi xe bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà đã bị đè bẹp dưới hai chiếc xe cũ, người thừa kế lại quan hệ không tốt với ông ta, trước sau không chịu xuất hiện, bãi xe cứ vậy bị biến thành bãi rác khổng lồ.
“Bãi xe Kark” tồn tại bao nhiêu năm, dường như không còn ai nhớ rõ, nhưng nó có cái tên càng được ưa chuộng hơn trong thế giới ngầm ── Bãi vứt xác chị em. Hai vũ nữ thoát y bị cưỡng hiếp sát hại, hung thủ chặt thi thể bọn họ thành từng khối, Clara thon thả bị chặt thành 267 khối, Peggy đầy đặn bị chặt thành 325 khối. Thi thể rải rác khắp mỗi ngóc ngách trong bãi xe cũ, cảnh sát tốn hết công sức cũng không tài nào tìm đủ thi thể, mèo hoang chó hoang thỉnh thoảng ghé ngang sẽ ngấu nghiến miếng thịt vụn như đồ ăn của chúng.
Từ sau vụ án đó, “Bãi xe Kark” trở thành nơi xử lý thi thể chân chính, mỗi khi trong quận có người đột nhiên mất tích, cảnh sát sẽ tới nơi này tìm kiếm thi thể đầu tiên, gia tộc hắc bang xử lý đối thủ và phản đồ cũng sẽ tiện tay ném xác vào trong bãi xe cũ. Vụ án càng chất chồng, điều tra cũng càng trở nên khó khăn. Oscar lại hớp thêm ngụm rượu, trong lòng biết có những chuyện ai cũng bó tay, hắn giờ đã không còn như lúc mới làm cảnh sát cho rằng vụ án sẽ theo trình tự hết vụ này tới vụ khác, cũng sẽ không trông mong mỗi vụ đều có thể điều tra tới cùng. Thế giới này luôn có ngày và đêm, có chính nghĩa và tội ác, hơn nữa sẽ tiếp tục mãi như vậy, bất cứ bên nào cũng sẽ không ở mãi một bên chiến thắng.
Một bóng đen phủ lên trên người hắn, Oscar uống không ít rượu, ánh nắng dần dần có chút chói mắt khiến hắn choáng váng không nhỏ. Hắn ngẩng đầu, nhìn hướng bóng đen kia tách ra, thiếu niên tóc vàng mắt xanh đứng trước cửa hàng Constance. Oscar thất vọng nhét miếng sandwich cuối cùng vào trong miệng, vẻ ngoài ngụy trang làm ăn hợp pháp của cửa hàng mô hình xem ra khá thịnh vượng, mỗi ngày đều có lượng khách quen ra vào không ít.
Phủi vụn bánh trên tay mình, nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tới mười giờ sáng, Judy luôn mở cửa buôn bán đúng giờ, còn hắn lại là khách hàng không được chào đón, để tránh lúc mở cửa bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của bà chủ, hắn cầm chai rượu, tự giác di chuyển vị trí của mình một chút.
Thanh niên kia nhìn hắn, Oscar cảm giác được ánh nhìn chăm chú của cậu ta, cũng ngẩng đầu nhìn lại. Đôi bên giống như bởi vì chờ đợi thời gian mở cửa quá nhàm chán bắt đầu nảy sinh chút mong muốn trò chuyện với nhau.
Thanh niên nói: “Bọn họ mười giờ mở cửa.”
“Tôi biết, cho nên tôi mới tránh lối cửa chính.”
Oscar nói: “Đề phòng bất trắc.”
Thanh niên như đồng cảm gật đầu nói: “Xa chút an toàn hơn, có khi chị ta sẽ nổ súng thật đó.”
“Tôi còn tưởng cô ta đều thân thiện với khách hàng.”
“Tôi không phải khách.” Thanh niên kia bất đắc dĩ nói: “Tôi bị tước mất tư cách làm khách rồi.”
“Cậu làm gì?”
Oscar tò mò hỏi. Hắn đã bị Judy cho vào sổ đen, bởi vậy muốn biết những người còn lại trong danh sách này rốt cuộc mắc lỗi lầm gì, từ đó phân tích và suy nghĩ thay đổi kế hoạch hiện tại, tìm một đột phá mới hơn.
Con mắt màu xanh của thanh niên ánh lên khát vọng vừa ngại ngùng lại thiết tha, vô cùng kích động mà lại ý vị sâu xa nói: “Tôi tìm người.”
Oscar thầm nghĩ cậu ta đang tìm ai, xem ra danh sách của Judy chứa đầy những người cầu xin giúp đỡ tìm người mất tích, cũng khó trách, dù sao một vài nguồn tin của hắn cho hay, Luppy Troisi là một người buôn bán tình báo không gì không biết, chỉ cần y muốn thì có thể nói cho anh biết mọi chuyện. Oscar nhìn đồng hồ, còn một phút nữa.
“Cậu tìm ai, vì sao lại tìm tới cửa hàng này?”
Thanh niên nghe thấy hai vấn đề trước sau nối tiếp, đột nhiên cảnh giác, giống như nghĩ tới điểm đáng nghi nào đó, ánh mắt đảo quanh người Oscar. Nếu cậu biết đang ngồi trên bậc thang này đây là cảnh sát, nhất định lập tức câm miệng, làm bộ như chưa từng nói gì cả, nhưng dáng vẻ Oscar không bán đứng nghề nghiệp của hắn. Hắn càng trông giống như dân đi làm thành tích thất bại, đang rầu rĩ làm sao để nuôi gia đình, thậm chí là khách chơi móc hết tiền trong túi kiếm tình một đêm với gái gọi rẻ tiền, tóm lại là chán nản, tùy tiện, lôi thôi nhếch nhác đủ để lừa gạt đối phương.
“Tôi đang tìm…”
Cậu ta đang muốn trả lời, cửa cuốn sau lưng rào rào vang lên, cậu giật mình quay lại, Oscar ngồi bên phải bậc thang, dáng vẻ bình tĩnh vặn nắp rượu. Thân hình như tháp sắt của Quentin xuất hiện trong cửa cuốn, thanh niên kia theo bản năng rụt người lại, nhưng ánh mắt vẫn lướt vào bên trong cửa hàng. Có lẽ Oscar sừng sững bất động mang lại cho cậu thêm chút dũng khí, đôi vai căng cứng thả lỏng, một chân bước lên bậc thang, Quentin đứng chắn trước mặt, cao hơn cậu hai cái đầu.
“Tôi muốn gặp Allen và Luppy, hôm nay có thể cho tôi gặp họ chứ? Tôi còn muốn gặp cảnh vệ Feliks.”
Quentin nhìn cậu, ít nhiều có phần bó tay. Gã và Judy đã thử rất nhiều cách thức, vừa đấm vừa xoa, nhưng không có chút hiệu quả đáng có nào. Thanh niên tóc vàng này rất dễ rút lui, lại rất dễ bừng tỉnh, hôm trước đuổi cậu đi rồi, hôm sau cậu lại xuất hiện ở trước cửa cuốn. Quentin nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ở đây không có cảnh vệ Feliks, Allen và Luppy sẽ không gặp cậu đâu.”
“Tại sao? Tôi sẽ không làm phiền bọn họ, chỉ gặp mặt thôi.”
Cậu như có ý định bước vào cửa hàng, Judy cầm súng săn xông ra ngoài, Quentin thức thời đẩy cậu một phen, ám chỉ cậu mau chóng đi đi. Mặc dù Oscar biết Judy cũng sẽ không thật sự nổ súng giết người, nhưng đối diện họng súng đen ngòm, hắn vẫn hành động mà một người cảnh sát nên làm, đứng chắn giữa hai người, giơ tay ý bảo mọi người bình tĩnh cái đã.
Judy lườm Oscar trước, ánh mắt sau đó lại chuyển sang thanh niên kia. Cô nói: “Các người ít nhiều gì cũng đã biết nội tình, cho nên tôi nói dứt khoát, nếu các người biến mất, không ai có thể tìm được các người.”
Đối với người trung gian của sát thủ mà nói, xử lý hai cái xác là chuyện đơn giản. Đây không phải chỉ là uy hiếp, cũng là một lời khuyên. Oscar không khỏi trợn tròn mắt nhìn thanh niên này, theo như Judy nói, cậu ta cũng là người biết nội tình.
“Được, tôi lập tức đi ngay.”
Oscar nhặt túi giấy trên mặt đất, bước ra đường lớn, thanh niên kia cảm thấy khá chán nản, nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Cậu nói với Judy: “Có bốn ngày tôi không tới, nhưng đều có nguyên nhân cả, tôi bị bệnh. Xin chị tin tôi, tôi có lòng tin và nghị lực, trừ phi chị để tôi gặp bọn họ, bằng không tôi sẽ vẫn đến đây nữa.”
“Cậu đúng là tên lưu manh có lòng quá.”
Judy trở về phía sau quầy hàng, thân hình khổng lồ của Quentin cũng chui vào theo, lại một ngày mới, tất cả mọi người bắt đều cuộc sống của mình. Oscar chặn đường thanh niên kia ở ngã rẽ đường lớn.
“Cậu tên gì?”
“Hả… ừm… Tim Lucas.” Cậu lắp bắp trả lời.
Oscar bắt lấy cậu ấn lên tường, móc cảnh huy trong túi đưa ra trước mặt cậu.
“Cậu nói dối, cậu không phải Tim Lucas, đó là cái tên cậu tạm thời nghĩ ra.”
Oscar vỗ vỗ tấm poster điện ảnh trên tường, bên dưới có đề tên của diễn viên chính Tim Nicolas và Sophie Lucas. Thanh niên sắc mặt tái mét, hệt như từ bỏ mọi phản kháng, nhỏ giọng cầu xin: “Tôi không phải là Tim Lucas, tôi là Dean Roy, anh cảnh sát tôi không còn cướp ngân hàng nữa, tối nào cũng nghiêm chỉnh làm việc trong siêu thị nhỏ, tôi rất an phận giữ mình, đủ nuôi sống bản thân.”
Đôi mắt xanh của cậu chân thành như vậy, hốc mắt còn lấp lánh ánh nước, cho dù phạm phải tội lớn tày đình gì, cũng làm người ta mủi lòng dễ dàng tha thứ.
Oscar nói: “Cậu từng cướp ngân hàng?”
“Không, tôi không cướp tiền, tôi cũng không nổ súng.”
“Lúc nào?”
“Hơn một tháng trước.”
Dean luống cuống nói: “Tôi không muốn trở lại nhà tù đâu, bọn họ sẽ xé xác tôi thành hai mảnh mất.”
“Nói vậy thì cậu là đào phạm?”
“Tôi hối cải làm lại cuộc đời rồi!”
“Nhà tù nào?”
“Fishman.”
Đây là một tin tức chấn động, vụ bê bối nhà tù tư nhân đứng tên công ty Roch Erwann là chuyện ai ai cũng biết, sau khi xảy ra chuyện phía cảnh sát vẫn đang điều tra tung tích của đào phạm.
“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu, nếu cậu thành thật trả lời, tôi sẽ xem như chưa từng thấy gì cả. Cậu có biết White Falcon không?”
Dean thoáng lưỡng lự, Oscar quan sát thấy cậu cũng không phải người có thể chịu đựng được thẩm vấn, nhất định sẽ vì sự an toàn của mình lập tức khai ra toàn bộ. Nhưng khi Oscar tràn đầy tự tin chờ đợi đáp án, Dean lại chắc chắn lắc đầu: “Tôi không biết.”
Oscar khá là bất ngờ: “Nhưng vừa rồi cậu đứng ngoài cửa muốn gặp Allen và Luppy.”
“Ừm, nhưng tôi không biết White Falcon.”
“Vậy cậu có biết bọn họ là ai không?”
“Tôi không biết.”
“Cô chủ cửa hàng nói cậu cũng là người biết nội tình.”
Dean vẫn lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Cảnh vệ Feliks là ai?”
“Anh cảnh sát à, tôi không biết. Nếu anh cảm thấy thất vọng, muốn bắt tôi về lại nhà tù, tôi cũng chỉ thể nói thật đáng tiếc, dù sao tôi đã hối cải trở thành người tốt rồi.”
Dean lại dùng ánh mắt vô tội làm người mủi lòng kia.
“Nghe đây, chuyện là thế này.” Oscar nói: “Có đôi khi chúng tôi không nhất định tróc nã đào phạm về quy án, trong nhà tù có thêm một phạm nhân cũng chỉ bù đắp sai sót, cũng không thể khiến cảnh sát được ca ngợi nhiều hơn.”
“Nhưng các anh không phải làm việc để được ca ngợi sao.”
Dean nắm bắt được trọng điểm, dùng phương thức đa số mọi người đều yêu thích để khen ngợi đối phương: “Anh muốn làm gì?”
“Chúng ta có cùng mục tiêu, người mà cậu muốn gặp, tôi cũng muốn gặp anh ta. Nhưng anh ta dường như không muốn gặp chúng ta.”
Dean nghi trái nghi phải, cho rằng Oscar đang dùng một cách khác để moi bí mật trong miệng cậu, vậy nên cậu bèn tiếp tục giả ngu hỏi ngược lại một câu: “Tôi nên làm gì đây?”
Oscar đưa mắt nhìn phía cửa hàng mô hình, cửa thủy tinh đóng chặt, còn có thể trông thấy Quentin lượn lờ tới lui trong tiệm. Hắn không trả lời ngay câu hỏi của Dean, mà chờ đợi. Một lát sau, cửa thủy tinh mở ra, Luppy từ trong cửa hàng đi ra ngoài. Oscar nghe thấy tiếng hút khí kích động bên cạnh, lỗ mũi Dean căng phồng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng. Oscar không hiểu cậu ta tại sao lại đỏ mặt, trong mắt hắn Luppy là một kẻ buôn bán tình báo xảo quyệt, một cái túi chứa đầy bí mật, hắn đã phớt lờ giới tính mơ hồ của đối phương. Nhưng Dean lại không suy nghĩ như hắn, khi Luppy xuất hiện, cậu đã muốn xông ra, Oscar vội túm lấy, kéo cậu quay về lại bên tường.
“Buông tôi ra.” Dean ra sức vùng vẫy.
Oscar nói: “Suỵt, im nào, nghĩ thử xem cậu tùy tiện xông ra sẽ có hậu quả gì?”
Dean khó hiểu nhìn hắn.
“Nếu anh ta không muốn gặp cậu, nhất định sẽ tìm cách cắt đuôi cậu.”
Dean chán chường hỏi: “Tại sao không muốn gặp tôi?”
Oscar cũng thật hết cách với suy nghĩ bay bổng của cậu ta, nhưng vẫn cố gắng giúp cậu ta quay về lại trọng tâm.
“Nếu cậu muốn biết đáp án, chúng ta lặng lẽ theo dõi anh ta.”
“Theo dõi? Anh muốn làm gì? Anh là cảnh sát, anh cũng muốn bắt anh ấy sao?”
“Không.”
“Anh muốn lợi dụng tôi bắt anh ấy.”
“Không có.”
“Sau đó động thủ trên người anh ấy, bắt Allen và cảnh vệ Feliks. Chúa ơi, anh là tên xấu xa!”
Oscar mất kiên nhẫn, nắm quần áo cậu nhấc lên trên thùng rác bên cạnh.
“Đủ rồi, tên đào phạm, để cậu chọn một trong hai. Theo dõi, hay là quay lại trong tù.”
Dean chớp con mắt, đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Theo dõi.”
Oscar buông cậu ra, Luppy đi nhanh tới nỗi sắp không thấy bóng dáng. Bọn họ lập tức chia nhau hành động, hai người chia ra hai đường khác nhau theo dõi y. Oscar tin tưởng nếu một mình mình theo dõi Luppy, rất khó không bị phát hiện, bởi vậy Dean trở thành lá chắn và con mồi. Luppy sẽ phát hiện cậu đầu tiên, sau đó sẽ cắt đuôi cậu. Quá trình này đủ thời gian để Oscar quan sát, đồng thời khi Dean bị mất dấu thì lại thông báo cho cậu ta địa điểm theo dõi mới để lập tức đến đó.
Oscar cho rằng tần xuất ra vào của Luppy và chuyện sát thủ im hơi lặng tiếng gần đây có quan hệ với nhau, bởi vậy hắn mỗi ngày canh chừng trước cửa hàng, hy vọng có thể đợi được người trung gian xuất hiện lần nữa.
Kế hoạch theo dõi tiến hành rất thuận lợi, Luppy không ngồi xe, nhìn như chỉ muốn tản bộ trên phố. Y đi qua khu thương mại, lên cầu ngắm cảnh, nghe mấy phút diễn tấu của nghệ sĩ đường phố, ngẩn người ngồi trên ghế dài trong giáo đường rộng lớn.
Một lúc sau, Oscar dần dần nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân, có lẽ Luppy đã sớm phát hiện ra hắn, mọi hành động lúc này chỉ là để hắn hiểu mình đang diễn vai thằng hề nực cười. Hắn nhìn con đường đối diện, Dean vẫn còn đang bám theo cẩn thận. Oscar không ôm hi vọng gì lớn với cậu ta, qua mấy vòng bám đuôi chồng chéo thế này, hắn đã hiểu nguyên nhân thích thú của cậu nhóc. Với Dean mà nói, đồng ý theo dõi cũng không phải vì lựa chọn còn lại là bị bắt về nhà giam, chỉ đơn giản cậu nhóc như đang theo đuổi minh tinh mình yêu thích mà thôi.
Đáng tiếc là Luppy không tiếp xúc với bất kỳ ai, sau khi kết thúc cuộc tản bộ nhàm chán không có mục đích, y bắt đầu đi về. Oscar bất đắc dĩ đi theo, không muốn làm người đầu voi đuôi chuột. Luppy băng qua con đường, khi đi ngang qua một tiệm cắt tóc, đột nhiên dừng lại.
Oscar từ đằng xa dõi theo y, Luppy nhìn bóng dáng của mình trong tủ kính thủy tinh.
Trong tấm kính thủy được lau chùi sáng bóng phản chiếu gương mặt của người đẹp tóc vàng mê người, cho dù người trong kính cũng sẽ tự thấy vui vẻ thưởng thức, nhưng Oscar không cho rằng người trung gian của sát thủ đỉnh cao này lại là một tên mắc bệnh cuồng tự luyến, dù có thì luôn luôn ở trên lĩnh vực y am hiểu nhất, đối với bề ngoài, thái độ mặc kệ nhiều hơn.
Luppy nhìn trong kính hồi lâu, mãi đến khi nhân viên cửa tiệm cắt tóc khó hiểu mở cửa, hỏi thăm y có muốn vào hay không. Bóng người trong kính thủy tinh cũng biến mất, Luppy thoáng cử động, nhanh chân xoay người bỏ đi.
Oscar phát hiện y không phải đi trên con đường về nhà, phấn chấn trở lại tiếp tục bám theo.
Quán bar này không có treo biển hiệu, cũng không trang trí đèn nháy sặc sỡ rẻ tiền ở ngoài cửa như các quán bar khác. Bên ngoài cánh cửa nhỏ tối om tụ tập vài ba thanh niên, đang chúm chụm với nhau hút ma túy.
Luppy bước tới bên cánh cửa, mấy thanh niên ở cửa đều đứng dậy, nhìn y đầy ác ý, khi y định đẩy cánh cửa, một tên bắt lấy cổ tay y.
“Bây giờ còn chưa mở cửa.” Gã vừa nói, vừa nhả hơi khói mờ trong miệng ra.
Luppy chán ghét nhíu mày: “Nơi này xưa nay không đóng cửa.”
“Đó là chuyện xưa kia rồi.”
Cánh tay ngăm đen của tên kia giống như thanh sắt kiên cố, chặn đứng y ở bên ngoài.
“Ai nói cậu biết?”
“Muốn biết sao?”
Phải, y muốn biết.
Khát vọng tin tức của y giờ đây mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, giống như một người đột nhiên bị mất thính giác, cả thế giới đều im lặng, lặng thinh như chết chóc. Y hi vọng có thể nghe thấy âm thanh, cho dù là tạp âm khó nghe.
Luppy lặng lẽ nhìn cánh cửa nhỏ có phần cũ kỹ rỉ sắt kia, đám thanh niên xúm lại. Cánh tay khác của tên “rào sắt” kia khoác lên vai y, ôm lấy y từ đằng sau.
“Nếu muốn biết, vậy thì chơi đùa chút với bọn này đi.”
Đôi môi dày của gã ấn xuống cổ Luppy, đầu lưỡi khẽ liếm. Nhưng gã chỉ kịp làm được tới mức này, tập kích đột ngột đánh tới khiến đầu gã kêu lên ong ong mấy tiếng. Đầu bị đánh thành cái lỗ, nhưng gã vẫn vững vàng không ngã, thả Luppy ra nhìn kẻ đánh lén phía sau.
Dean nhặt thanh sắt trên mặt đất, ánh mắt quét ngang dọc đám cường địch trước mặt. Khớp xương ngón tay cũng gồ lên, có vẻ dùng sức quá mức mà khẩn trương, xem ra cậu cũng không nắm chắc phần thắng khi làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này.
“Rào sắt” và đám đồng bọn tràn đầy khinh thường với cái tên đột ngột xuất hiện này.
Dean nói: “Tránh xa anh ta ra.”
“Rào sắt” vuốt sau đầu mình, máu tươi thấm ướt cả lòng bàn tay. Gã xông lên, hai tay đẩy mạnh ngực Dean, cậu lảo đảo ra sau, tên đằng sau lại đẩy cậu về phía trước.
Bị đám người đó đẩy qua đẩy lại, vũ khí trong tay cũng bị đoạt mất. Mặc dù Dean từng có dũng khí xông vào ngân hàng đánh cướp, nhưng cậu chưa từng chiếm được thượng phong gì khi đánh nhau.
“Chớ có xen vào chuyện của người khác!”
“Rào sắt” cảnh cáo cậu, ánh mắt hung dữ, khóe miệng mỉa mai, nắm đấm bạo lực siết chặt.
Dean không dám nhìn vào ánh mắt của gã, đôi mắt đó quá hung hãn và đáng sợ, áp lực tạo thành không thua kém gì nắm đấm dính đầy máu của gã. Ánh mắt Dean hơi dao động, nhìn thấy Luppy đứng ở một bên. Không biết động tác nào của Luppy chạm đến chốt mở nội tâm cậu, vội vàng nhìn quanh, rồi lại đột nhiên vung nắm đấm đánh vào mặt tên “rào sắt” kia.
Dean dốc sức đánh ngã đối phương, bổ nhào qua, đè trên người “rào sắt”, bắt đầu đánh tới tấp xuống cái đầu ngăm đen của gã. “Rào sắt” bị cậu đánh đến không đường đánh trả, đồng bọn của gã chợt bừng tỉnh, nắm đấm rơi như mưa xuống đầu Dean. Sau đó cậu bị ba tên lôi ra, ném xuống đất, bọn chúng vây quanh, đấm đá khiến cậu cuộn mình như con tôm.
“Rào sắt” lồm ngồm bò dậy, sờ khóe miệng nứt toát, giận dữ gia nhập vòng chiến, nhưng đột nhiên có ai đó túm lấy áo khoác của gã, mông bị đá mạnh một cái. Sức lực người này rất lớn, khiến tên “rào sắt” đầu vẫn còn loang lổ vết máu ngã sấp về trước, nhưng áo khoác cản lại xung lực, gã không thể không cuộn người quỳ gối trên đất.
Súng lục buốt lạnh chĩa ở sau đầu, Oscar cảnh cáo đám thanh niên đang đánh người kia:
“Cảnh sát đây, nếu không muốn gặp phiền phức, tất cả mau quay mặt đứng vào tường.”
Oscar buông tay trái còn đang túm áo khoác của tên kia, giơ cảnh huy ra trước mặt đám côn đồ lưu manh.
Hành động này có hiệu quả rất tốt, đám côn đồ đều đứng lên, nghe lời xoay mặt vào tường, theo như yêu cầu của Oscar đứng thành một hàng. Oscar lục soát được ma túy và cocain trên người bọn chúng, đám thanh niên này đều sẽ dính phải tội danhtàng trữ ma túy.
Dean bị đánh khá thê thảm, gương mặt láng bóng bầm tím, quần áo dính đầy bùn đất và bụi bặm. Cậu xoa xoa vết thương, xiêu vẹo bò dậy, phát hiện Luppy đã đi về hướng đầu đường, dường như mọi chuyện cũng đều không liên quan tới y.
“Tiểu thư Greens.”
Dean ấp úng gọi, Luppy làm như không nghe thấy.
“Này, Troisi.”
Oscar nói: “Không muốn nói chuyện sao?”
Cho đến giờ, cả hắn cũng nhìn ra vấn đề ở đâu.
Lần trước trong cửa hàng, Oscar thấy Luppy tức giận, hôm nay lại nhìn thấy sự bất lực của y. Thế giới ngầm dường như đang dần dần rời xa y, dùng phương thức không như ý, trái ngược với ý muốn của y, ép buộc càng đi càng xa. Y bị sự chia rẽ khó nói này làm cho uể oải hết sức, nhưng vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm một con đường sống.
Oscar nói: “Có lẽ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tôi không thích cảnh sát.”
“Tôi cũng chẳng thích gì sát thủ.”
Luppy sắp đi đến đầu đường, Oscar biết đây có thể là cơ hội duy nhất để đả động y. Hắn hô lên: “Nhưng bọn họ đối với chúng ta đều quan trọng.”
Để tránh bị đánh giá là sâu rượu, Oscar đặc biệt yêu cầu nhân viên bọc thêm túi giấy bên ngoài bình rượu. Hắn mở nắp, nốc một hơi rượu, nhấm nháp miếng sandwich bữa sáng được cắt nhỏ trong túi giấy khác. Cửa hàng mô hình vẫn còn chưa mở cửa, nhưng cũng sắp tới giờ rồi. Gần đây mỗi ngày hắn đều ở đây chực chờ, hai ngày trước, Quentin đánh một trận với hắn, hai bên đều chịu chút thương tích “khiến người bực bội”, nhưng dường như thông qua cuộc vật lộn hơn thua sau một năm gặp lại này, bọn họ chung quy cũng đã đạt được nhận thức chung ── Quentin không còn định đuổi hắn đi nữa, Oscar cũng không phá hoại việc làm ăn của cửa hàng.
Mặt trời vừa mọc, ánh nắng mong manh dịu nhẹ, trước cửa hàng là đường cái thoáng đãng, trên đường rất ít người đi lại, cây cối xum xuê hai bên đường, sắc xanh màu lá lay động nhẹ nhàng trong gió. Đây quả thực là bức tranh làm say lòng người, khó lòng tin rằng bóng tối vừa phủ xuống lại là tội ác và giao dịch phi pháp ở khắp mọi nơi. Cách phía trước hai con hẻm, là bãi xe cũ gọi là “Kark”, chủ nhân bãi xe bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà đã bị đè bẹp dưới hai chiếc xe cũ, người thừa kế lại quan hệ không tốt với ông ta, trước sau không chịu xuất hiện, bãi xe cứ vậy bị biến thành bãi rác khổng lồ.
“Bãi xe Kark” tồn tại bao nhiêu năm, dường như không còn ai nhớ rõ, nhưng nó có cái tên càng được ưa chuộng hơn trong thế giới ngầm ── Bãi vứt xác chị em. Hai vũ nữ thoát y bị cưỡng hiếp sát hại, hung thủ chặt thi thể bọn họ thành từng khối, Clara thon thả bị chặt thành 267 khối, Peggy đầy đặn bị chặt thành 325 khối. Thi thể rải rác khắp mỗi ngóc ngách trong bãi xe cũ, cảnh sát tốn hết công sức cũng không tài nào tìm đủ thi thể, mèo hoang chó hoang thỉnh thoảng ghé ngang sẽ ngấu nghiến miếng thịt vụn như đồ ăn của chúng.
Từ sau vụ án đó, “Bãi xe Kark” trở thành nơi xử lý thi thể chân chính, mỗi khi trong quận có người đột nhiên mất tích, cảnh sát sẽ tới nơi này tìm kiếm thi thể đầu tiên, gia tộc hắc bang xử lý đối thủ và phản đồ cũng sẽ tiện tay ném xác vào trong bãi xe cũ. Vụ án càng chất chồng, điều tra cũng càng trở nên khó khăn. Oscar lại hớp thêm ngụm rượu, trong lòng biết có những chuyện ai cũng bó tay, hắn giờ đã không còn như lúc mới làm cảnh sát cho rằng vụ án sẽ theo trình tự hết vụ này tới vụ khác, cũng sẽ không trông mong mỗi vụ đều có thể điều tra tới cùng. Thế giới này luôn có ngày và đêm, có chính nghĩa và tội ác, hơn nữa sẽ tiếp tục mãi như vậy, bất cứ bên nào cũng sẽ không ở mãi một bên chiến thắng.
Một bóng đen phủ lên trên người hắn, Oscar uống không ít rượu, ánh nắng dần dần có chút chói mắt khiến hắn choáng váng không nhỏ. Hắn ngẩng đầu, nhìn hướng bóng đen kia tách ra, thiếu niên tóc vàng mắt xanh đứng trước cửa hàng Constance. Oscar thất vọng nhét miếng sandwich cuối cùng vào trong miệng, vẻ ngoài ngụy trang làm ăn hợp pháp của cửa hàng mô hình xem ra khá thịnh vượng, mỗi ngày đều có lượng khách quen ra vào không ít.
Phủi vụn bánh trên tay mình, nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tới mười giờ sáng, Judy luôn mở cửa buôn bán đúng giờ, còn hắn lại là khách hàng không được chào đón, để tránh lúc mở cửa bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của bà chủ, hắn cầm chai rượu, tự giác di chuyển vị trí của mình một chút.
Thanh niên kia nhìn hắn, Oscar cảm giác được ánh nhìn chăm chú của cậu ta, cũng ngẩng đầu nhìn lại. Đôi bên giống như bởi vì chờ đợi thời gian mở cửa quá nhàm chán bắt đầu nảy sinh chút mong muốn trò chuyện với nhau.
Thanh niên nói: “Bọn họ mười giờ mở cửa.”
“Tôi biết, cho nên tôi mới tránh lối cửa chính.”
Oscar nói: “Đề phòng bất trắc.”
Thanh niên như đồng cảm gật đầu nói: “Xa chút an toàn hơn, có khi chị ta sẽ nổ súng thật đó.”
“Tôi còn tưởng cô ta đều thân thiện với khách hàng.”
“Tôi không phải khách.” Thanh niên kia bất đắc dĩ nói: “Tôi bị tước mất tư cách làm khách rồi.”
“Cậu làm gì?”
Oscar tò mò hỏi. Hắn đã bị Judy cho vào sổ đen, bởi vậy muốn biết những người còn lại trong danh sách này rốt cuộc mắc lỗi lầm gì, từ đó phân tích và suy nghĩ thay đổi kế hoạch hiện tại, tìm một đột phá mới hơn.
Con mắt màu xanh của thanh niên ánh lên khát vọng vừa ngại ngùng lại thiết tha, vô cùng kích động mà lại ý vị sâu xa nói: “Tôi tìm người.”
Oscar thầm nghĩ cậu ta đang tìm ai, xem ra danh sách của Judy chứa đầy những người cầu xin giúp đỡ tìm người mất tích, cũng khó trách, dù sao một vài nguồn tin của hắn cho hay, Luppy Troisi là một người buôn bán tình báo không gì không biết, chỉ cần y muốn thì có thể nói cho anh biết mọi chuyện. Oscar nhìn đồng hồ, còn một phút nữa.
“Cậu tìm ai, vì sao lại tìm tới cửa hàng này?”
Thanh niên nghe thấy hai vấn đề trước sau nối tiếp, đột nhiên cảnh giác, giống như nghĩ tới điểm đáng nghi nào đó, ánh mắt đảo quanh người Oscar. Nếu cậu biết đang ngồi trên bậc thang này đây là cảnh sát, nhất định lập tức câm miệng, làm bộ như chưa từng nói gì cả, nhưng dáng vẻ Oscar không bán đứng nghề nghiệp của hắn. Hắn càng trông giống như dân đi làm thành tích thất bại, đang rầu rĩ làm sao để nuôi gia đình, thậm chí là khách chơi móc hết tiền trong túi kiếm tình một đêm với gái gọi rẻ tiền, tóm lại là chán nản, tùy tiện, lôi thôi nhếch nhác đủ để lừa gạt đối phương.
“Tôi đang tìm…”
Cậu ta đang muốn trả lời, cửa cuốn sau lưng rào rào vang lên, cậu giật mình quay lại, Oscar ngồi bên phải bậc thang, dáng vẻ bình tĩnh vặn nắp rượu. Thân hình như tháp sắt của Quentin xuất hiện trong cửa cuốn, thanh niên kia theo bản năng rụt người lại, nhưng ánh mắt vẫn lướt vào bên trong cửa hàng. Có lẽ Oscar sừng sững bất động mang lại cho cậu thêm chút dũng khí, đôi vai căng cứng thả lỏng, một chân bước lên bậc thang, Quentin đứng chắn trước mặt, cao hơn cậu hai cái đầu.
“Tôi muốn gặp Allen và Luppy, hôm nay có thể cho tôi gặp họ chứ? Tôi còn muốn gặp cảnh vệ Feliks.”
Quentin nhìn cậu, ít nhiều có phần bó tay. Gã và Judy đã thử rất nhiều cách thức, vừa đấm vừa xoa, nhưng không có chút hiệu quả đáng có nào. Thanh niên tóc vàng này rất dễ rút lui, lại rất dễ bừng tỉnh, hôm trước đuổi cậu đi rồi, hôm sau cậu lại xuất hiện ở trước cửa cuốn. Quentin nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ở đây không có cảnh vệ Feliks, Allen và Luppy sẽ không gặp cậu đâu.”
“Tại sao? Tôi sẽ không làm phiền bọn họ, chỉ gặp mặt thôi.”
Cậu như có ý định bước vào cửa hàng, Judy cầm súng săn xông ra ngoài, Quentin thức thời đẩy cậu một phen, ám chỉ cậu mau chóng đi đi. Mặc dù Oscar biết Judy cũng sẽ không thật sự nổ súng giết người, nhưng đối diện họng súng đen ngòm, hắn vẫn hành động mà một người cảnh sát nên làm, đứng chắn giữa hai người, giơ tay ý bảo mọi người bình tĩnh cái đã.
Judy lườm Oscar trước, ánh mắt sau đó lại chuyển sang thanh niên kia. Cô nói: “Các người ít nhiều gì cũng đã biết nội tình, cho nên tôi nói dứt khoát, nếu các người biến mất, không ai có thể tìm được các người.”
Đối với người trung gian của sát thủ mà nói, xử lý hai cái xác là chuyện đơn giản. Đây không phải chỉ là uy hiếp, cũng là một lời khuyên. Oscar không khỏi trợn tròn mắt nhìn thanh niên này, theo như Judy nói, cậu ta cũng là người biết nội tình.
“Được, tôi lập tức đi ngay.”
Oscar nhặt túi giấy trên mặt đất, bước ra đường lớn, thanh niên kia cảm thấy khá chán nản, nhưng nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Cậu nói với Judy: “Có bốn ngày tôi không tới, nhưng đều có nguyên nhân cả, tôi bị bệnh. Xin chị tin tôi, tôi có lòng tin và nghị lực, trừ phi chị để tôi gặp bọn họ, bằng không tôi sẽ vẫn đến đây nữa.”
“Cậu đúng là tên lưu manh có lòng quá.”
Judy trở về phía sau quầy hàng, thân hình khổng lồ của Quentin cũng chui vào theo, lại một ngày mới, tất cả mọi người bắt đều cuộc sống của mình. Oscar chặn đường thanh niên kia ở ngã rẽ đường lớn.
“Cậu tên gì?”
“Hả… ừm… Tim Lucas.” Cậu lắp bắp trả lời.
Oscar bắt lấy cậu ấn lên tường, móc cảnh huy trong túi đưa ra trước mặt cậu.
“Cậu nói dối, cậu không phải Tim Lucas, đó là cái tên cậu tạm thời nghĩ ra.”
Oscar vỗ vỗ tấm poster điện ảnh trên tường, bên dưới có đề tên của diễn viên chính Tim Nicolas và Sophie Lucas. Thanh niên sắc mặt tái mét, hệt như từ bỏ mọi phản kháng, nhỏ giọng cầu xin: “Tôi không phải là Tim Lucas, tôi là Dean Roy, anh cảnh sát tôi không còn cướp ngân hàng nữa, tối nào cũng nghiêm chỉnh làm việc trong siêu thị nhỏ, tôi rất an phận giữ mình, đủ nuôi sống bản thân.”
Đôi mắt xanh của cậu chân thành như vậy, hốc mắt còn lấp lánh ánh nước, cho dù phạm phải tội lớn tày đình gì, cũng làm người ta mủi lòng dễ dàng tha thứ.
Oscar nói: “Cậu từng cướp ngân hàng?”
“Không, tôi không cướp tiền, tôi cũng không nổ súng.”
“Lúc nào?”
“Hơn một tháng trước.”
Dean luống cuống nói: “Tôi không muốn trở lại nhà tù đâu, bọn họ sẽ xé xác tôi thành hai mảnh mất.”
“Nói vậy thì cậu là đào phạm?”
“Tôi hối cải làm lại cuộc đời rồi!”
“Nhà tù nào?”
“Fishman.”
Đây là một tin tức chấn động, vụ bê bối nhà tù tư nhân đứng tên công ty Roch Erwann là chuyện ai ai cũng biết, sau khi xảy ra chuyện phía cảnh sát vẫn đang điều tra tung tích của đào phạm.
“Tôi có vài câu hỏi muốn hỏi cậu, nếu cậu thành thật trả lời, tôi sẽ xem như chưa từng thấy gì cả. Cậu có biết White Falcon không?”
Dean thoáng lưỡng lự, Oscar quan sát thấy cậu cũng không phải người có thể chịu đựng được thẩm vấn, nhất định sẽ vì sự an toàn của mình lập tức khai ra toàn bộ. Nhưng khi Oscar tràn đầy tự tin chờ đợi đáp án, Dean lại chắc chắn lắc đầu: “Tôi không biết.”
Oscar khá là bất ngờ: “Nhưng vừa rồi cậu đứng ngoài cửa muốn gặp Allen và Luppy.”
“Ừm, nhưng tôi không biết White Falcon.”
“Vậy cậu có biết bọn họ là ai không?”
“Tôi không biết.”
“Cô chủ cửa hàng nói cậu cũng là người biết nội tình.”
Dean vẫn lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Cảnh vệ Feliks là ai?”
“Anh cảnh sát à, tôi không biết. Nếu anh cảm thấy thất vọng, muốn bắt tôi về lại nhà tù, tôi cũng chỉ thể nói thật đáng tiếc, dù sao tôi đã hối cải trở thành người tốt rồi.”
Dean lại dùng ánh mắt vô tội làm người mủi lòng kia.
“Nghe đây, chuyện là thế này.” Oscar nói: “Có đôi khi chúng tôi không nhất định tróc nã đào phạm về quy án, trong nhà tù có thêm một phạm nhân cũng chỉ bù đắp sai sót, cũng không thể khiến cảnh sát được ca ngợi nhiều hơn.”
“Nhưng các anh không phải làm việc để được ca ngợi sao.”
Dean nắm bắt được trọng điểm, dùng phương thức đa số mọi người đều yêu thích để khen ngợi đối phương: “Anh muốn làm gì?”
“Chúng ta có cùng mục tiêu, người mà cậu muốn gặp, tôi cũng muốn gặp anh ta. Nhưng anh ta dường như không muốn gặp chúng ta.”
Dean nghi trái nghi phải, cho rằng Oscar đang dùng một cách khác để moi bí mật trong miệng cậu, vậy nên cậu bèn tiếp tục giả ngu hỏi ngược lại một câu: “Tôi nên làm gì đây?”
Oscar đưa mắt nhìn phía cửa hàng mô hình, cửa thủy tinh đóng chặt, còn có thể trông thấy Quentin lượn lờ tới lui trong tiệm. Hắn không trả lời ngay câu hỏi của Dean, mà chờ đợi. Một lát sau, cửa thủy tinh mở ra, Luppy từ trong cửa hàng đi ra ngoài. Oscar nghe thấy tiếng hút khí kích động bên cạnh, lỗ mũi Dean căng phồng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng. Oscar không hiểu cậu ta tại sao lại đỏ mặt, trong mắt hắn Luppy là một kẻ buôn bán tình báo xảo quyệt, một cái túi chứa đầy bí mật, hắn đã phớt lờ giới tính mơ hồ của đối phương. Nhưng Dean lại không suy nghĩ như hắn, khi Luppy xuất hiện, cậu đã muốn xông ra, Oscar vội túm lấy, kéo cậu quay về lại bên tường.
“Buông tôi ra.” Dean ra sức vùng vẫy.
Oscar nói: “Suỵt, im nào, nghĩ thử xem cậu tùy tiện xông ra sẽ có hậu quả gì?”
Dean khó hiểu nhìn hắn.
“Nếu anh ta không muốn gặp cậu, nhất định sẽ tìm cách cắt đuôi cậu.”
Dean chán chường hỏi: “Tại sao không muốn gặp tôi?”
Oscar cũng thật hết cách với suy nghĩ bay bổng của cậu ta, nhưng vẫn cố gắng giúp cậu ta quay về lại trọng tâm.
“Nếu cậu muốn biết đáp án, chúng ta lặng lẽ theo dõi anh ta.”
“Theo dõi? Anh muốn làm gì? Anh là cảnh sát, anh cũng muốn bắt anh ấy sao?”
“Không.”
“Anh muốn lợi dụng tôi bắt anh ấy.”
“Không có.”
“Sau đó động thủ trên người anh ấy, bắt Allen và cảnh vệ Feliks. Chúa ơi, anh là tên xấu xa!”
Oscar mất kiên nhẫn, nắm quần áo cậu nhấc lên trên thùng rác bên cạnh.
“Đủ rồi, tên đào phạm, để cậu chọn một trong hai. Theo dõi, hay là quay lại trong tù.”
Dean chớp con mắt, đưa ra câu trả lời chắc chắn: “Theo dõi.”
Oscar buông cậu ra, Luppy đi nhanh tới nỗi sắp không thấy bóng dáng. Bọn họ lập tức chia nhau hành động, hai người chia ra hai đường khác nhau theo dõi y. Oscar tin tưởng nếu một mình mình theo dõi Luppy, rất khó không bị phát hiện, bởi vậy Dean trở thành lá chắn và con mồi. Luppy sẽ phát hiện cậu đầu tiên, sau đó sẽ cắt đuôi cậu. Quá trình này đủ thời gian để Oscar quan sát, đồng thời khi Dean bị mất dấu thì lại thông báo cho cậu ta địa điểm theo dõi mới để lập tức đến đó.
Oscar cho rằng tần xuất ra vào của Luppy và chuyện sát thủ im hơi lặng tiếng gần đây có quan hệ với nhau, bởi vậy hắn mỗi ngày canh chừng trước cửa hàng, hy vọng có thể đợi được người trung gian xuất hiện lần nữa.
Kế hoạch theo dõi tiến hành rất thuận lợi, Luppy không ngồi xe, nhìn như chỉ muốn tản bộ trên phố. Y đi qua khu thương mại, lên cầu ngắm cảnh, nghe mấy phút diễn tấu của nghệ sĩ đường phố, ngẩn người ngồi trên ghế dài trong giáo đường rộng lớn.
Một lúc sau, Oscar dần dần nảy sinh nghi ngờ đối với bản thân, có lẽ Luppy đã sớm phát hiện ra hắn, mọi hành động lúc này chỉ là để hắn hiểu mình đang diễn vai thằng hề nực cười. Hắn nhìn con đường đối diện, Dean vẫn còn đang bám theo cẩn thận. Oscar không ôm hi vọng gì lớn với cậu ta, qua mấy vòng bám đuôi chồng chéo thế này, hắn đã hiểu nguyên nhân thích thú của cậu nhóc. Với Dean mà nói, đồng ý theo dõi cũng không phải vì lựa chọn còn lại là bị bắt về nhà giam, chỉ đơn giản cậu nhóc như đang theo đuổi minh tinh mình yêu thích mà thôi.
Đáng tiếc là Luppy không tiếp xúc với bất kỳ ai, sau khi kết thúc cuộc tản bộ nhàm chán không có mục đích, y bắt đầu đi về. Oscar bất đắc dĩ đi theo, không muốn làm người đầu voi đuôi chuột. Luppy băng qua con đường, khi đi ngang qua một tiệm cắt tóc, đột nhiên dừng lại.
Oscar từ đằng xa dõi theo y, Luppy nhìn bóng dáng của mình trong tủ kính thủy tinh.
Trong tấm kính thủy được lau chùi sáng bóng phản chiếu gương mặt của người đẹp tóc vàng mê người, cho dù người trong kính cũng sẽ tự thấy vui vẻ thưởng thức, nhưng Oscar không cho rằng người trung gian của sát thủ đỉnh cao này lại là một tên mắc bệnh cuồng tự luyến, dù có thì luôn luôn ở trên lĩnh vực y am hiểu nhất, đối với bề ngoài, thái độ mặc kệ nhiều hơn.
Luppy nhìn trong kính hồi lâu, mãi đến khi nhân viên cửa tiệm cắt tóc khó hiểu mở cửa, hỏi thăm y có muốn vào hay không. Bóng người trong kính thủy tinh cũng biến mất, Luppy thoáng cử động, nhanh chân xoay người bỏ đi.
Oscar phát hiện y không phải đi trên con đường về nhà, phấn chấn trở lại tiếp tục bám theo.
Quán bar này không có treo biển hiệu, cũng không trang trí đèn nháy sặc sỡ rẻ tiền ở ngoài cửa như các quán bar khác. Bên ngoài cánh cửa nhỏ tối om tụ tập vài ba thanh niên, đang chúm chụm với nhau hút ma túy.
Luppy bước tới bên cánh cửa, mấy thanh niên ở cửa đều đứng dậy, nhìn y đầy ác ý, khi y định đẩy cánh cửa, một tên bắt lấy cổ tay y.
“Bây giờ còn chưa mở cửa.” Gã vừa nói, vừa nhả hơi khói mờ trong miệng ra.
Luppy chán ghét nhíu mày: “Nơi này xưa nay không đóng cửa.”
“Đó là chuyện xưa kia rồi.”
Cánh tay ngăm đen của tên kia giống như thanh sắt kiên cố, chặn đứng y ở bên ngoài.
“Ai nói cậu biết?”
“Muốn biết sao?”
Phải, y muốn biết.
Khát vọng tin tức của y giờ đây mãnh liệt hơn bất cứ lúc nào, giống như một người đột nhiên bị mất thính giác, cả thế giới đều im lặng, lặng thinh như chết chóc. Y hi vọng có thể nghe thấy âm thanh, cho dù là tạp âm khó nghe.
Luppy lặng lẽ nhìn cánh cửa nhỏ có phần cũ kỹ rỉ sắt kia, đám thanh niên xúm lại. Cánh tay khác của tên “rào sắt” kia khoác lên vai y, ôm lấy y từ đằng sau.
“Nếu muốn biết, vậy thì chơi đùa chút với bọn này đi.”
Đôi môi dày của gã ấn xuống cổ Luppy, đầu lưỡi khẽ liếm. Nhưng gã chỉ kịp làm được tới mức này, tập kích đột ngột đánh tới khiến đầu gã kêu lên ong ong mấy tiếng. Đầu bị đánh thành cái lỗ, nhưng gã vẫn vững vàng không ngã, thả Luppy ra nhìn kẻ đánh lén phía sau.
Dean nhặt thanh sắt trên mặt đất, ánh mắt quét ngang dọc đám cường địch trước mặt. Khớp xương ngón tay cũng gồ lên, có vẻ dùng sức quá mức mà khẩn trương, xem ra cậu cũng không nắm chắc phần thắng khi làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này.
“Rào sắt” và đám đồng bọn tràn đầy khinh thường với cái tên đột ngột xuất hiện này.
Dean nói: “Tránh xa anh ta ra.”
“Rào sắt” vuốt sau đầu mình, máu tươi thấm ướt cả lòng bàn tay. Gã xông lên, hai tay đẩy mạnh ngực Dean, cậu lảo đảo ra sau, tên đằng sau lại đẩy cậu về phía trước.
Bị đám người đó đẩy qua đẩy lại, vũ khí trong tay cũng bị đoạt mất. Mặc dù Dean từng có dũng khí xông vào ngân hàng đánh cướp, nhưng cậu chưa từng chiếm được thượng phong gì khi đánh nhau.
“Chớ có xen vào chuyện của người khác!”
“Rào sắt” cảnh cáo cậu, ánh mắt hung dữ, khóe miệng mỉa mai, nắm đấm bạo lực siết chặt.
Dean không dám nhìn vào ánh mắt của gã, đôi mắt đó quá hung hãn và đáng sợ, áp lực tạo thành không thua kém gì nắm đấm dính đầy máu của gã. Ánh mắt Dean hơi dao động, nhìn thấy Luppy đứng ở một bên. Không biết động tác nào của Luppy chạm đến chốt mở nội tâm cậu, vội vàng nhìn quanh, rồi lại đột nhiên vung nắm đấm đánh vào mặt tên “rào sắt” kia.
Dean dốc sức đánh ngã đối phương, bổ nhào qua, đè trên người “rào sắt”, bắt đầu đánh tới tấp xuống cái đầu ngăm đen của gã. “Rào sắt” bị cậu đánh đến không đường đánh trả, đồng bọn của gã chợt bừng tỉnh, nắm đấm rơi như mưa xuống đầu Dean. Sau đó cậu bị ba tên lôi ra, ném xuống đất, bọn chúng vây quanh, đấm đá khiến cậu cuộn mình như con tôm.
“Rào sắt” lồm ngồm bò dậy, sờ khóe miệng nứt toát, giận dữ gia nhập vòng chiến, nhưng đột nhiên có ai đó túm lấy áo khoác của gã, mông bị đá mạnh một cái. Sức lực người này rất lớn, khiến tên “rào sắt” đầu vẫn còn loang lổ vết máu ngã sấp về trước, nhưng áo khoác cản lại xung lực, gã không thể không cuộn người quỳ gối trên đất.
Súng lục buốt lạnh chĩa ở sau đầu, Oscar cảnh cáo đám thanh niên đang đánh người kia:
“Cảnh sát đây, nếu không muốn gặp phiền phức, tất cả mau quay mặt đứng vào tường.”
Oscar buông tay trái còn đang túm áo khoác của tên kia, giơ cảnh huy ra trước mặt đám côn đồ lưu manh.
Hành động này có hiệu quả rất tốt, đám côn đồ đều đứng lên, nghe lời xoay mặt vào tường, theo như yêu cầu của Oscar đứng thành một hàng. Oscar lục soát được ma túy và cocain trên người bọn chúng, đám thanh niên này đều sẽ dính phải tội danhtàng trữ ma túy.
Dean bị đánh khá thê thảm, gương mặt láng bóng bầm tím, quần áo dính đầy bùn đất và bụi bặm. Cậu xoa xoa vết thương, xiêu vẹo bò dậy, phát hiện Luppy đã đi về hướng đầu đường, dường như mọi chuyện cũng đều không liên quan tới y.
“Tiểu thư Greens.”
Dean ấp úng gọi, Luppy làm như không nghe thấy.
“Này, Troisi.”
Oscar nói: “Không muốn nói chuyện sao?”
Cho đến giờ, cả hắn cũng nhìn ra vấn đề ở đâu.
Lần trước trong cửa hàng, Oscar thấy Luppy tức giận, hôm nay lại nhìn thấy sự bất lực của y. Thế giới ngầm dường như đang dần dần rời xa y, dùng phương thức không như ý, trái ngược với ý muốn của y, ép buộc càng đi càng xa. Y bị sự chia rẽ khó nói này làm cho uể oải hết sức, nhưng vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm một con đường sống.
Oscar nói: “Có lẽ chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau.”
“Tôi không thích cảnh sát.”
“Tôi cũng chẳng thích gì sát thủ.”
Luppy sắp đi đến đầu đường, Oscar biết đây có thể là cơ hội duy nhất để đả động y. Hắn hô lên: “Nhưng bọn họ đối với chúng ta đều quan trọng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook