Tháng Tám, biên cương truyền tin chiến sự về.
Thời tiết vừa chuyển lạnh, A Trì mới may xong một bộ xiêm y cho Tạ Diễm.
Những ngày gần đây Tạ Diễm càng bận rộn hơn.

Chàng vẫn luôn trù tính chuyện đoạt ngôi, giờ biên cương có nạn binh hoả, thì càng là thời cơ tốt để kéo Thái Tử xuống.
Thái Tử tự biết mình không có năng lực trị quốc, suốt ngày ăn nhậu chơi bời, nhưng lại lo lắng sợ Hoàng đế truyền ngôi Vua cho Tạ Diễm.

Mấy năm gần đây gã ta lén lút kết giao với không ít quan viên, mờ ám động tay chân vào rất nhiều chuyện, những việc này Tạ Diễm đều tỏ tường.

Chàng im hơi lặng tiếng để mặc cho Thái Tử làm xằng làm bậy, đã tóm được không ít chứng cứ phạm tội của gã trong tay.

Chúng đại thần trong triều thì hơn phân nửa đang âm thầm trợ giúp Tạ Diễm, binh quyền cũng nằm trong tay chàng.

Tuy nói là Thái Tử giám quốc, nhưng hầu hết tấu chương trên triều đều qua tay Tạ Diễm, thân phận trữ quân này của gã thật ra là hữu danh vô thực.
Mấy tháng nay, mượn dịp nạn binh hoả, có lão thần đã dâng tấu mấy lần khẩn cầu Hoàng Thượng nài Thái Tử xông pha để yên lòng quân lính.

Những chuyện này tất nhiên là có ý của Tạ Diễm.
Thái Tử biết rõ ràng trong lòng, mình mà đi trận này thì nhanh là mấy tháng lâu phải mấy năm.

Sức khoẻ của Hoàng đế mỗi ngày một suy yếu, gã mà đi, thì sẽ khó có ngày về lại kinh thành.

Nhưng thái độ của lão Hoàng đế rất cương quyết, mấy quyển tấu chương xin ở lại kinh đô của gã đều bị bác bỏ, xem ra Hoàng đế đã có lòng nhất quyết bắt gã ra biên cương rèn luyện cùng binh lính.
Thái Tử vẫn chưa từ bỏ ý định, gã cố gắng sức một lần chót.

Lúc lên buổi chầu sớm, trước mặt tất cả các đại thần, gã quỳ sụp xuống trước triều đình, lạy dài không ngóc đầu, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Tạ Diễm đứng một bên lạnh lùng nhìn gã, cười khẩy vì sự không hiểu lí lẽ của gã.
Mấu chốt của chuyện này là gã không muốn mang binh đi trấn ải biên cương bảo vệ quốc gia, rõ ràng là đương mơ ước ngôi vị Hoàng đế.

Điều này không nghi ngờ gì nữa, sẽ làm lão Hoàng đế ngờ vực.
Quả nhiên, Hoàng đế tức giận, ra thánh chỉ ép Thái Tử khởi hành ngay trong ngày, đuổi gã ra khỏi kinh thành.
Vậy là Tạ Diễm có thể nói là kê cao gối ngủ yên.

Thái Tử không ở kinh thành, triều đình này sẽ được nắm giữ trong tay chàng, việc thúc đẩy Hoàng đế lập Thái Tử mới cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyện trên triều được vừa lòng toại ý, nên tâm trạng của Tạ Diễm tất nhiên cũng tốt hơn.
Tết Trung Thu sắp tới, chàng bỗng nhiên nhớ ra đã nhiều ngày rồi chàng không gặp A Trì, nhưng ngày nào cũng có cung nữ mang quần áo mà nàng đã chuẩn bị chu đáo cho chàng tới.

Công việc trong cung phức tạp, gần Trung Thu thì lại càng bận tối mày tối mặt.

Chàng nghĩ bụng, làm sao một mình A Trì ứng phó nổi nhiều chuyện như vậy, chỉ mình nàng thì làm sao xử lý hết được.

Hơn nữa từ sau khi nàng gả cho chàng, dáng vóc nàng đã mảnh khảnh đi nhiều, điều này khiến lòng chàng vô cùng hụt hẫng.
Lúc Tạ Diễm bước vào sân, A Trì vẫn ngồi dưới gốc cây như mọi khi.

Nàng cầm một quyển sổ ghi chép trong tay, ánh nắng dìu dịu của mùa Thu chiếu lên người nàng, tỏa ra một quầng hào quang ánh vàng rực rỡ.
Chàng vòng đến phía sau nàng, cởi áo khoác của chính mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người nàng, thấp giọng dặn dò: “Chú ý cảm lạnh.”
Nàng quay đầu theo giọng chàng, hơi kinh ngạc: “A Diễm, sao chàng lại tới đây.”
Chàng không lên tiếng, một lát sau, chàng chỉ duỗi tay sửa lại phần tóc mái hơi rối cho nàng, nói: “Ta đến thăm nàng.”
“Đúng lúc quá, mấy ngày nữa là Tết Trung Thu.

Thiếp đã chuẩn bị xong danh mục quà tặng cho các nhà, chàng xem thử coi có chỗ nào thiếu chu toàn không.” Tạ Diễm vừa nghe, vừa hỏi không chút để ý: “Danh mục quà tặng cho nhà họ Mộ nàng đã chuẩn bị xong chưa?”
A Trì khựng lại, vội vàng gật đầu: “Chuẩn bị ổn thoả rồi ạ.”
Tạ Diễm cười nhẹ, còn nói thêm: “Vất vả cho nàng rồi.

Hôm Tết Trung Thu, trong cung sẽ tổ chức yến hội.


Đến lúc đấy nàng cũng theo cùng đi.”
A Trì muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tạ Diễm xoa xoa đầu nàng, xoay người rời đi.
“A Diễm, chờ một chút!” Chàng vừa đi khỏi chưa xa, nàng bỗng nhiên gọi giật chàng lại.

Nàng bước lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi kinh ngạc của chàng, vươn tay, “Ngọc bội của chàng rớt rồi.”
Trong lòng bàn tay nàng là một miếng ngọc bích trong ngần đẹp đẽ.
Người Tạ Diễm khẽ cứng còng lại chỉ trong chớp mắt, sắc mặt chàng hơi khó coi, sau đó chàng cầm lấy ngọc bội mà không nói lời nào, tiện đà rời đi.
A Trì đứng rất xa phía sau chàng, khẽ khàng thở dài.
Buổi Trung Thu, A Trì tham gia tiệc ngắm trăng trong cung một mình.

Tạ Diễm chỉ nói với nàng rằng bản thân chàng có chuyện quan trọng, sai khiến mấy thân tín đi theo A Trì, sau đó thì rời đi.
A Trì theo cung nữ dẫn đường tới khu vườn tổ chức yến hội.

Phần lớn những kẻ đến đây đều là đám hoàng thân quốc thích đã quen với việc uống rượu mua vui.

Đám vũ cơ đang ca múa uyển chuyển trên gác mái, thêm cả giai nhân và tiếng đàn hòa chung, người trong tiệc ồn ào huyên náo uống rượu làm thơ, vô cùng náo nhiệt.
A Trì vào tiệc, các phu nhân bên cạnh nàng đều đến cùng phu quân, mang theo không ít con cái người thân.

A Trì chỉ dẫn theo mấy cung nữ, không khỏi có vẻ hơi quạnh quẽ.

Nhưng nàng cũng hoàn toàn không thấy uể oải gì, không khí náo nhiệt của buổi tiệc đã lây nhiễm sang nàng.

Nàng không thường tham gia những bữa tiệc rượu lớn thế này, gặp được cơ hội tốt nhường này, nàng phải chơi cho thỏa thuê.

Không mất bao lâu, nàng đã vừa nói vừa cười với người trong bữa tiệc, mượn vầng trăng sáng tỏ để làm thơ.
Tiệc gần lúc tàn, A Trì đứng dậy đi dạo tiêu thực, không ngờ lại đụng phải người quen cũ.
Trước kia khi Tả tướng còn tại thế, ông từng có giao tình rất tốt với Yến Vương.

Yến Vương là em trai ruột của đương kim hoàng thượng.

Ngày Vua mới vừa đăng cơ, chính quyền chưa vững, ông ấy đã đi bình định biên cương, lập công trấn ải.

Về sau thiên hạ thái bình, Hoàng Thượng bèn giải binh quyền của Yến Vương, ban một mảnh đất phong ở Giang Nam cho ông ấy, để ông ấy an hưởng tuổi già.

Yến Vương tín nhiệm Tả tướng, trong thời gian ông ấy cầm quân dẹp loạn biên cương, ông ấy đã để đứa con trai cả Yên Tầm không nơi nương tựa của mình ở lại phủ họ Tả, giao cho Tả tướng dạy dỗ.

||||| Truyện đề cử: Đừng Thích Em Như Vậy |||||
A Trì cùng lớn lên với Yên Tầm.

Yên Tầm lớn hơn nàng hai tuổi, hồi còn nhỏ tất nhiên chàng ta cũng hay bắt nạt nàng.

Về sau khi A Trì chín tuổi, Yến Vương về kinh thành nhận sắc phong, Yên Tầm bèn theo Yến Vương dời về Giang Nam.
Mấy năm không gặp, hiện giờ Yên Tầm đã giũ bỏ hết tính cách bướng bỉnh lúc xưa, trở thành một chàng công tử nhẹ nhàng.
“Nhiều năm không gặp, không ngờ cô nhóc này đúng là càng lớn càng xinh đẹp.” Yên Tầm nheo nheo mắt.
A Trì không thể tin vào mắt mình, nàng ngơ ngẩn đứng đó nhìn chàng ta.
Nàng cách xa ngàn dặm, nhớ nhung Yên Tầm biết bao năm, giờ phút này chàng đang đứng ngay trước mặt nàng, cao ráo quyến rũ, áo lam sạch sẽ.

Nước mắt dần dâng ngập mắt nàng, nàng thậm chí còn chẳng để tâm đến quy củ gì nữa, chạy gấp mấy bước lên phía trước, tựa như muốn vượt qua thời gian mấy năm qua, vẫn như cô bé vô tư lự năm ấy, nhào vào lòng chàng.
Trên người chàng ta còn vương hương rượu say đắm lòng người, bấy giờ chàng cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, như thể trấn an.
Cảm giác được áo ngoài của mình bị nước mắt thấm ướt một mảng lớn, Yên Tầm thở dài: “Muội gầy đi nhiều quá.”
“Vốn huynh định giải quyết ổn thỏa chuyện bên này, rồi sẽ đón muội tới Giang Nam.

Không ngờ mới đó thôi mà muội đã gả cho Nhị hoàng tử rồi.”
Chàng ta buông A Trì ra, thấy đôi mắt nàng ngập nước, mặt còn vương dòng lệ, thì không nhịn được, quét qua cái mũi đỏ ửng của nàng: “Vẫn mít ướt như hồi nhỏ.”

A Trì khẽ khàng gọi chàng ta bằng giọng hơi nghẹn ngào: “Ca ca……”
“Tạ Diễm đối xử với muội có tốt không, hử?”
A Trì yên lặng gật gật đầu.
Yên Tầm cười, nói: “Không ngờ cuối cùng muội vẫn gả cho ngài ấy. Năm đó tướng gia cực lực phản đối chuyện này, không ngờ trước lúc lâm chung vẫn ép Nhị hoàng tử phải cưới muội.” Nói tới đây, chàng ta khẽ thở dài một tiếng: “A Trì, đúng ra muội nên gả cho huynh mới phải.”
“Muội chia rẽ nhân duyên của Tạ Diễm, trong lòng ngài ấy nhất định sẽ hận muội và cha muội lắm, làm sao có thể đối đãi chân thành với muội được.”
Thật ra A Trì cũng biết chuyện này.
Nàng vốn không mơ tưởng lắm tới chuyện gả cho Tạ Diễm, càng không muốn chia rẽ chàng và Mộ Vãn Từ.
Kể cả sau khi thành thân, đôi lúc A Trì cũng thấy giận phụ thân mình.

Nàng biết, phụ thân chỉ muốn tốt cho nàng thôi.

Nhưng ở bên Tạ Diễm lâu rồi, nàng càng ngày càng hiểu rõ thật ra Tạ Diễm không yêu nàng.

Nàng dần dà cảm thấy vô vọng, rồi lại bất lực.
“A Diễm chàng ấy đối xử với muội tốt lắm.

Huynh không cần lo lắng.” A Trì mở to mắt nhìn Yên Tầm, ý bảo chàng ta đừng nói nữa.
Yên Tầm lại khẽ cười, vuốt ve mái tóc của A Trì: “Huynh biết.

A Trì nhà mình tốt nhường này, không thể bị bạc đãi được.”
Một dòng ấm áp trào dâng trong lòng A Trì, nàng nhìn gương mặt đã thêm phần dịu dàng tuấn lãng của Yên Tầm, gật đầu khe khẽ.
Sau khi tiệc tàn, Yên Tầm đến tìm A Trì.
“Huynh đã lệnh cho kẻ hầu chuẩn bị cỗ kiệu đưa muội về rồi.” Yên Tầm nói.
A Trì từ chối: “Không cần.

Chỗ này không xa lắm, tự muội về là được.”
“Vậy để huynh tiễn muội một đoạn đường.” Yên Tầm khăng khăng muốn đưa nàng về tẩm điện, A Trì chối mãi chối mãi, cuối cùng cũng đành gật đầu thỏa hiệp.
Hai người họ thong thả đi về, vừa thuật lại những chuyện vui thời thơ ấu, vừa nói cười.

Yên Tầm vui sướng vì gặp lại A Trì sau nhiều năm xa cách, lòng chàng ta quyến luyến, ra khỏi cửa viện rồi nhưng vẫn tiễn nàng một đoạn xa.
Khi họ đi đến con đường cách cửa điện không xa, A Trì nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đứng ngoài cửa điện.
A Trì hít vào một hơi.

Hóa ra là Tạ Diễm.
Chàng đứng một mình dưới ánh đèn tối tăm, không biết vì sao, ánh mắt chàng lại âm trầm, sắc mặt ủ dột tột cùng.
Đợi khi A Trì và Yên Tầm đến gần, chàng bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Nhiều năm không gặp, Yến Thế tử điện hạ.

Đêm nay ngài đưa Vương phi trở về, thật sự đã phiền ngài rồi.”
Yên Tầm giật mình, ngay sau đó cười nói: “Có xá chi.

Tại hạ có chút giao tình với tôn phu nhân, mấy năm không gặp, tiện dịp ôn chuyện thôi.”
Tạ Diễm cũng không tiếp lời, chàng quay đầu nhìn về phía A Trì, dừng một chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn nhiều: “Lần sau nàng đừng về muộn như vậy nữa.”
Dầu cho lời lẽ của chàng hết sức dịu dàng, nhưng A Trì vẫn có thể nghe ra được sự tức giận mơ hồ đè nén trong giọng chàng.
Vừa dứt lời, chàng bèn xoay người trở về điện ngay.

A Trì vốn muốn từ biệt Yên Tầm, nhưng thấy tình hình thế này, nàng đành phải vội vàng đuổi theo chàng.
Bước chân của Tạ Diễm vừa gấp gáp lại vừa nặng nề, A Trì không biết vì cớ chi mà chàng tức giận.

Nàng chẳng hiểu ra sao cả, chạy chậm theo gót chàng cả quãng đường về tới trong viện.
Lúc đi đến cửa phòng, Tạ Diễm bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nói với A Trì: “Nàng nghỉ ngơi cho sớm đi.” Dứt lời, chàng bước vào tẩm điện của chính mình.
A Trì bị chàng nhốt ở ngoài cửa, dở khóc dở cười.

Tạ Diễm vẫn luôn đối xử ôn hòa trôi chảy với nàng, chẳng rõ vì sao tối nay chàng lại tức tối thế này.

Từ khi thành hôn tới nay, nàng và Tạ Diễm vẫn luôn tách ra ở riêng.

Cho nên Tạ Diễm đi rồi, nàng bèn đi dọc theo lối mòn trở về phòng ngủ của chính mình.
Khi tắm gội, cung nữ hầu kế bên thấy A Trì rầu rĩ không vui mãi, nhịn không được xen mồm nói: “Phu nhân, người chớ trách điện hạ nổi cơn.

Tối nay ngài ấy lo lắng cho sự an toàn của phu nhân, nên đã đợi một mình ngoài cửa cung gần nửa canh giờ đấy ạ.”
A Trì nghe vậy thì đầu tiên là sửng sốt, mãi lâu sau nàng vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Sau một hồi lâu, nàng nhẹ giọng đáp: “Ta biết rồi, lần sau ta sẽ chú ý.

Sẽ không làm vậy nữa.”
Hóa ra Tạ Diễm cũng sẽ lo lắng cho nàng.

Nghĩ đến đây, ngực nàng không khỏi thấy ấm áp.
Sớm hôm sau thức dậy, A Trì vốn định đi nhận lỗi với Tạ Diễm, nhưng nàng tìm chàng rất lâu mà không thấy bóng dáng chàng đâu, nàng bèn tóm lấy thủ vệ trong thư phòng, hỏi thăm hành tung của Tạ Diễm.
“Điện hạ đến Điện Nghị Sự rồi, bây giờ ngài ấy không ở trong điện ạ.”
A Trì hay tin thì đành phải trở về phòng mình.

Nàng chờ mãi đến tận chiều, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tạ Diễm.

A Trì đành phải dùng bữa một mình, lại đi một chuyến tới thư phòng.

Lúc nàng đến trước cửa phòng thì vừa hay đụng phải cận vệ của Tạ Diễm.
“Điện hạ đang nghỉ ngơi bên trong, lệnh rằng không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.

Mời phu nhân trở về.”
Người ngoài không được phép vào thư phòng của chàng, kể cả A Trì.

Từ khi họ thành thân đến nay, nàng cũng chưa bao giờ bước vào nơi này nửa bước.

A Trì vốn định xin xỏ cận vệ cho mình vào, những ngẫm nghĩ một lát nàng lại ngậm miệng.

Nàng đang định xoay người trở về phòng thì nghe thấy một giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng mình: “Vào đi.”
A Trì đi xuyên qua sảnh trước, vòng qua bình phong, thì thấy Tạ Diễm ngồi trước bàn sách.

Chàng mặc áo xanh, đội mũ ngọc, tay áo rộng thêu mây trôi, ngón tay trắng như ngọc đặt bên giá bút.

Trên bàn có một phong thư vừa mới viết xong, nét mực còn chưa khô.

Hàng mi dài của chàng khép hờ, chàng ngồi không nhúc nhích nhìn tờ giấy viết thư kia đăm đăm.

Ánh nắng dịu dàng đậu trên mặt chàng, càng thể hiện khí chất trong sạch xuất trần, vô cùng đẹp đẽ.
Thấy A Trì tới, chàng cất giọng lạnh lẽo: “A Trì, lại đây ngồi đi.”
A Trì nghe chàng nói vậy thì ngoan ngoãn ngồi ở một bên.

Tạ Diễm đứng dậy đi tới phía nàng, ngồi bên cạnh nàng: “Làm sao vậy?”
“Thiếp…… Không có việc gì, chỉ muốn tới gặp chàng thôi.”
Tạ Diễm gật gật đầu, nói: “Hôm nay ta hơi bận, chưa kịp tới thăm nàng.”
Không đợi A Trì trả lời, Tạ Diễm lại nói tiếp: “Trong cung nhàm chán không thú vị, nếu nàng muốn về chốn cũ giải sầu, chỉ cần thông báo với ta một tiếng, ta sẽ sắp xếp cho nàng.”
A Trì lắc lắc đầu: “Người trong quá khứ đều không còn nữa, thiếp cũng chẳng có gì để hoài niệm.”
Thấy nàng cúi đầu ra chiều có tâm sự nặng nề, Tạ Diễm bỗng nhiên che mắt thở dài một tiếng, đứng dậy đi về phía chiếc bàn.

Chàng niêm lá thư vừa viết xong lại, rồi đề bút viết thêm mấy hàng chữ trên thư.

Sau một khoảng yên tĩnh thật lâu, Tạ Diễm rốt cuộc mở miệng: “A Trì, tiểu thư nhà họ Mộ cũng không thích ta.”
A Trì chớp chớp mắt, nhìn Tạ Diễm, không biết nên trả lời chàng như thế nào.
Tạ Diễm để phong thư xuống, đùa nghịch một chiếc quạt xếp trong tay, nói tiếp không chút để ý: “Nàng ấy muốn gả cho Thái Tử.”
Bấy giờ A Trì mới hơi hiểu được, nàng hỏi: “A Diễm…… Nghe nói chàng đã quen nàng ấy từ nhỏ phải không?” Từ lần đầu tiên nàng gặp chàng, chuyện chàng thích Mộ Vãn Từ đã là việc ai ai cũng biết, như vậy họ phải quen nhau trước nàng rất lâu.
Tạ Diễm buông quạt xếp, ánh mắt dừng trên người A Trì: “Khi còn nhỏ nàng ấy vào cung, chỉ toàn chạy đuổi theo ta.”
Từ thuở ấy trở đi, chàng đã khắc ghi nàng ta.

Cô bé có vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên ấy ôm một bó hoa nàng hái, đi theo sau ngọt ngào gọi chàng là ca ca.
Đáng tiếc bây giờ họ đều đã trưởng thành.

Bóng dáng bé nhỏ đuổi theo sau chàng ngày ấy cũng muốn gả cho người khác.
Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, kể tỉ mỉ lại những chuyện khi còn nhỏ, thi thoảng sẽ đột nhiên ngây người y như nhớ ra chuyện gì, thật lâu sau, chàng mới hoảng hốt hoàn hồn, tiếp tục kể tiếp.

Nàng vừa nghe, vừa âm thầm cảm khái, Tạ Diễm tới giờ vẫn thật si tình, hy sinh nhiều đến thế chỉ vì một cô gái không yêu chàng.
Hôm nay thái độ của Tạ Diễm khác thường, họ hàn huyên thật lâu, tới tận khi đèn đêm đã điểm.

Tạ Diễm chẳng mấy khi để dành được từng ấy thời gian nói chuyện với nàng, họ đã trò chuyện việc nhà hoà thuận vui vẻ biết bao, tựa như một đôi vợ chồng bình thường nơi thế tục, trải qua những tháng ngày đơn giản ấm áp.

Thi thoảng kể đến đoạn thú vị, Tạ Diễm cũng sẽ cười quẹt mũi nàng, hai người đánh yêu đùa nhau.

Sau đó Tạ Diễm ôm nàng vào lòng, thở dài nói gì đó, A Trì lẳng lặng lắng nghe, dần dần đắm chìm trong khoản thời gian yên ắng khó có được này.
Buổi tối ăn cơm xong, Tạ Diễm đưa nàng về phòng.

Đi đến trước cửa, Tạ Diễm từ biệt nàng: “Nàng nghỉ ngơi sớm đi.” A Trì lại giữ chặt chàng, nhìn chàng bằng đôi mắt sáng lấp lánh: “A Diễm, chàng cúi đầu đi.” Tạ Diễm ngẩn ra một chút, có hơi ngỡ ngàng.
Sau đó Tạ Diễm cúi người xuống, nàng kề sát lại gần, ấn một chiếc hôn nhẹ lên má chàng.
“Ban đêm lạnh lẽo, chàng mau trở về đi thôi.”
Nàng đứng dưới đèn, nhìn theo bóng dáng Tạ Diễm dần biến mất trong đêm tối.
Trung Thu vừa qua, thế cục trong triều có sự thay đổi rất lớn.
Có một kẻ phản bội trong số những đại thần rất quan trọng của Tạ Diễm.
Tình thế này mang đến bất lợi rất lớn cho Tạ Diễm, ngược lại thế lực của Thái Tử lại trở nên lớn mạnh chỉ sau một đêm.
Không ngờ chàng lại bị gã Thái Tử đang ở ngàn dặm xa xôi trói chân tay lại, điều này khiến Tạ Diễm không thể không tiến thêm một bước trong kế hoạch.

Chàng sử dụng đến mạng lưới mấy trọng thần bên cạnh lão Hoàng đế, dâng tấu về tên đại thần phản bội kia.
Tấu chương được trình lên, chứng cứ thu hối hộ mấy năm nay của vị quan lớn kia đều rõ ràng trước mắt.

Thu thập những thứ này không khó, nếu đương triều muốn tra chuyện thanh liêm, thì chẳng ai có thể thoát được can hệ.

Vị đại thần này còn được coi là có chút thanh danh thiết diện vô tư, ngoài những quan lớn chối từ không được, thì ông ta vẫn còn có nguyên tắc.

Nhưng chuyện ấy cũng không đè nổi từng chứng cứ phạm tội quanh năm suốt tháng.

Ngày thường chúng được giấu giếm không khơi ra, lần này ba bốn người cùng dâng sớ, Hoàng đế đọc tấu chương xong thì tất nhiên nổi cơn thịnh nộ, hạ chỉ xét nhà.
Thế là nhà của quan lớn bị lật lên.

Mọi người trong gia đình bị bắt lưu đày, sung nô thành đầy tớ, khổ không sao kể xiết.
A Trì hay tin này thì cũng âm thầm cảm thán thủ đoạn làm việc của Tạ Diễm thật tàn nhẫn.

Nhưng nàng cũng biết, nếu muốn ngồi vào vị trí kia, thì đây cũng là chuyện bình thường không thể tránh khỏi.
Buổi tối lúc dùng cơm, Tạ Diễm chẳng hề đề cập một chữ đến việc này.
Chàng luôn không muốn A Trì biết về những chuyện chính sự.

Chàng lẳng lặng nghe A Trì kể về việc trong phủ như lệ thường.

Đợi A Trì nói xong, chàng lại quan tâm hỏi đời sống của nàng có chỗ nào không chu toàn không.

Đúng vào lúc này, một thị vệ vội vàng tiến vào từ bên ngoài, quỳ xuống.

Sắc mặt Tạ Diễm biến đổi: “Ai cho phép ngươi vào?”
“Điện hạ thứ tội, chuyện này khẩn cấp.

Cấm quân tới báo, con trai trưởng của Trần đại nhân mất tích rồi.

Thống lĩnh đại nhân xin điện hạ nhất định phải chú ý an toàn.”
Trần đại nhân trong lời của thị vệ này chính là vị quan lớn bị xét xử lưu đày cả nhà hôm nay.
Sắc mặt Tạ Diễm hơi nghiêm trọng.

Một lát sau, chàng ra lệnh: “Bảo thị vệ tăng cường việc đề phòng trong cung, bảo vệ thật tốt sự an toàn của Vương phi.”
Nói đoạn, chàng lặng đi một lát, lại an ủi A Trì: “Đừng lo lắng, nàng sẽ không sao đâu.”
A Trì buông đũa, nói: “A Diễm, chàng muốn làm gì thì cứ làm đi, không cần quan tâm đến thiếp.

Thiếp không muốn chàng phải vì thiếp mà…… trói buộc tay chân.”
“Tả tướng đã phó thác nàng cho ta, thì ta nhất định sẽ bảo vệ được nàng.” Đôi mắt của Tạ Diễm thâm thúy và dịu dàng, lời nói hiền hoà.

Chàng thở dài một tiếng, xoa xoa đầu A Trì, “Sao ta có thể bỏ mặc không quan tâm nàng được?”
A Trì nhìn đôi mắt chứa chan ý cười của chàng, trịnh trọng gật đầu.
[HẾT CHƯƠNG 3].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương